Chưa tới hai ngày, huynh đệ Tạ gia đã cảm giác sâu sắc được cưới vợ thật tốt. Ban đêm trong ngực ôm nhuyễn ngọc ôn hương, ban ngày mọi chuyện ăn, mặc, đi, ở đều có người quản lí ổn thỏa, trong phủ ngay ngắn trật tự, lúc nào cũng vui vẻ. Bọn họ chợt nhận ra mấy năm qua mình sống thật khốn khổ, không hiểu tại sao mình lại chịu đựng được cuộc sống như vậy.
Quản gia lặng lẽ nói với quản gia nương: “Gia đình hòa thuận vạn sự hưng. Ba tướng quân tình cảm sâu đậm, ba phu nhân lại vô cùng thân thiết, có thương có thương. Lúc này xem ra khá giống với khi lão phu nhân các bà còn sống. Nếu ba vị phu phân sinh hạ tiểu thiếu gia thì càng thêm vui vẻ.”
Quản gia nương gật đầu: “Đại phu nhân nhạy bén thông tuệ, Nhị phu nhân gan dạ ngay thẳng, Tam phu nhân dịu dàng đôn hậu. Bây giờ có ba phu nhân ở đây, phủ tướng quân càng thịnh vượng.”
Vừa sau đêm tân hôn tỷ muội Diêu Mật đã muốn bắt tay phát triển gia nghiệp, huynh đệ Tạ Đằng sủng ái vô hạn, hạ nhân trung thành nghe theo, không khí trong phủ lúc nào cũng vui mừng.
Tạ Nam nhân lúc rảnh rỗi đã tra ra chuyện một năm trước, nói với Tạ Đằng Tạ Thắng: “Đại ca, Nhị ca, vào sinh thần ông nội năm trước, có người hạ thuốc hại tỷ muội Tiểu Tinh. Bây giờ đã điểu tra được, nghi ngờ lớn nhất là Mạnh phu nhân. Tiếc là việc đã qua, không còn đủ chứng cứ.”
Tạ Thắng nghe xong trầm ngâm: “DÙ sao Manh phu nhân cũng là cháu gái bên họ ngoại của ông nội, cũng từng quản sự phủ tướng quân. Bây giờ mọi chuyện đã rồi, không nhất định phải truy cứu.”
Tạ Đằng suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù thế nào cũng phải cảnh tỉnh Mạnh phu nhân, để bà hiểu chúng ta biết bà động tay động chân, chỉ là không tính toán, để sau này bà ta biết thu liễm.”
Tạ Nam: “Kể ra Mạnh phu nhân cũng không quá tệ, những chuyện bà ta làm trước đây e rằng là vì hôn sự Cố Mỹ Tuyết.”
Tạ Đằng cưới được Diêu Mật, trong bụng ngọt ngào, nghe Tạ Nam nói vậy cũng gật đầu bảo: “Vậy thôi được!”
Ba ngày sau tân hôn là ngày lại mặt. Sáng sớm, Cố Đông Du và Cố Đông Cần đến đón tỷ muội Diêu Mật về nhà mẹ đẻ.
Tạ Đằng đỡ Diêu Mật tới trước mặt Tạ Đoạt Thạch chào tạm biệt, Tạ Đoạt Thạch gật đầu: “Ba vợ chồng mấy đứa cứ thế mà đi à? Để ông già ta ở nhà một mình, ăn cũng không ngon.”
Đến lượt Tạ Thắng và Sử Tú Nhi, Tạ Đoạt Thạch lại nói: “Tú Nhi cháu dâu ngoan của ta, đừng ở lại lâu quá, dùng cơm xong là về được rồi!”
Cuối cùng là Tạ Nam và Phạm Tinh, Tạ Đoạt Thạch còn chưa mở miệng, Phạm Tinh đã lên tiếng: “Diêu phủ cách phủ tướng quân chỉ vài bước chân, tổ phụ yên tâm, chúng ta sẽ về nhanh thôi!”
Tin được bọn này mới lạ! Không lâu nữa đám Cố phu nhân sẽ về quê, còn không phải là nhân dịp lại mặt mà giữ mấy đứa ở lại mấy ngày sao? Dù sao Diêu phủ cũng là phủ của ba đứa, ba đứa mà ở lại, đám nhóc Tạ Đằng chịu về sao? Ta sợ sống cô đơn lắm.
Diêu Mật thấy dáng vẻ lưu luyến không muốn chia xa của Tạ Đoạt Thạch thì ngạc nhiên không thôi, có cần phải khoa trương như vậy không chứ? Bởi vậy nàng nói: “Hay là ông nội cùng đến Diêu phủ với chúng ta?”
“Ta cũng có ý đó!” Tạ Đoạt Thạch nghe xong lập tức gọi người thu dọn đồ đạc, bảo rằng phải đi lại mặt với tỷ muội Diêu Mật.
Đám hạ nhân nhìn nhau, từ trước đến nay chỉ nghe con rể theo vợ về lại mặt, nào có bao giờ thấy ông nội cũng theo trở về? Chuyện này hợp phong tục chứ?
Diêu Mật chỉ thuận miệng nói, không ngờ Tạ Đoạt Thạch thật muốn trở về cùng các nàng, nàng không khỏi mỉm cười, thấy hạ nhân dọn đồ thì nói: “Ông nội, Diêu phủ chỉ cách phủ tướng quân vài bước chân, muốn thứ gì chỉ cần sai người về đem qua, hà tất là vọi vàng dọn đồ như vậy?” Không biết còn tưởng là sắp xa nhà ấy!
Tạ Đoạt Thạch khoác tay: “Dọn qua tốt hơn. Đến Diêu phủ ta còn muốn đánh cờ cùng cha con, thưởng trà cùng cha Tú Nhi, ngắm hoa với cha Tiểu Tinh, bận rộn lắm, không rảnh nhớ mà việc này!”
Đang nói chuyện, hạ nhân đã chuẩn bị đồ xong. Mọi người lập tức tới cửa phủ, ngồi xe ngựa riêng về Diêu phủ.
Đám Cố phu nhân đã lệnh người ra cửa đợi từ sớm, nghe nói bọn họ tới liền vội vàng ra đón, thấy Tạ Đoạt Thạch nhảy xuống từ xe ngựa, ai ai cũng giật mình, thế này là?
Diêu Mật giải thích: “Chúng con lại mặt, ông nội muốn tìm cha chơi cờ, bởi vậy mới đi chung.”
“Thì ra là thế!” Cố phu nhân gật đầu cười đón bọn họ vào phủ.
Phạm di thấy Phạm Tinh dung mạo sắc mặt xinh đẹp, bà vô cùng hài lòng, nói với Tạ Nam: “Ở phủ tướng quân dưỡng mấy ngày, thần sắc của Tiểu Tinh cũng không tệ.”
Tạ Nam nói dõng dạc: “Mấy ngày nay con chăm sóc Tiểu Tinh mọi bề, nàng tất nhiên khá lên.”
Phạm Tinh: Thật sự là ai chăm sóc ai chứ?
Sử di nương cũng thấy Sử Tú Nhi dường như thêm nuột nà, bà không tin mới ba ngày, con gái mình đã trở nên mướt như vậy. Bởi vậy bà lặng lẽ bóp tay và cổ tay nàng, sau đó lại bóp mông, xác nhận là thêm thịt, không khỏi vui vẻ nói: “Xưa nay Tú Nhi ăn mãi không mập, bây giờ thật sự đã có thịt.” Vợ béo mang thai mới lợi!
Tạ Thắng nghe xong những lời này thì nghiêm túc thưa: “Nhạc mẫu yên tâm, con sẽ nuôi Tú Nhi béo lên!”
Sử Tú Nhi: Nuôi heo sao?
Cố phu nhân thấy thần sắc Diêu Mật tuy tốt, nhưng dưới mắt hơi xanh đen, hình như hay thức khuya, bà liếc mắt quở trách Tạ Đằng, nói lời mang hai nghĩa: “Đừng đêm nà cũng thức khuya quá, không tốt cho cơ thể.”
Tạ Đằng vội giải thích: “Tiểu Mật lạ giường, mấy ngày nay ngủ không ngon. Ít ngày nữa sẽ quen thôi.”
Diêu Mật: Ta lạ giường? Nếu không phải tối nào chàng cũng đòi một lần không đủ, ta sao trở nên tiều tụy thế này?
Mọi người bước vào phủ, Phạm lão phu nhân xùng hai mợ mợ Diêu Mật và vài vị biểu muội cũng đã ở đây, mọi người chào hỏi rồi ngồi xuống trò chuyện.
Tất cả vừa trò chuyện vừa lặng lẽ quan sát ba cặp vợ chồng mới cưới, thấy bọn họ đều ngậm cười nơi khóe miệng, biết rằng rất ân ái, mới yên lòng.
Một lát sau, đám Diêu lão gia nghênh Tạ Đoạt Thạch ra ngoài giải sầu, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn cũng dẫn huynh đệ Tạ Đằng tới chỗ khác trò chuyện. Đám nữ quyến liền bắt đầu vây quanh tỷ muội Diêu Mật, hỏi liên tục.
Cố phu nhân kéo Diêu Mật sang một bên thì thầm: “Tân hôn ngọt ngào, nhưng không được quá sức. Quá sức sẽ làm tổn thương thân thể, không có lợi cho việc mang thai.”
Diêu Mật đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Dạ biết!”
Cố phu nhân béo má nàng nói: “Những lúc thế này nên ăn nhiều, dưỡng thân thể. Cũng phải cẩn thận hơn, nhỡ có khi nào còn không biết.”
“Mẹ, con mới cưới ba ngày, mẹ gấp cái gì!” Diêu Mật hờn mát: “Còn sớm mà!”
“Sớm gì mà sớm? Tính ra con gả cho tướng quân thật sự hơn một năm rồi, chút động tĩnh cũng không có, sao không khiến người ta sốt ruột được? Bây giờ đã chính thức gả, phải vội vàng lên, chú ý ăn nhiều vào.”
Diêu Mật thầm vã mồ hôi, không thể không gật đầu: “Dạ biết!”
Nhiều ngày nay Diêu Mật ban ngày quản gia sự, ban đêm “hầu hạ” Tạ Đằng, về nhà mẻ đẻ nàng thầm muốn nnghĩ ngơi, ăn cơm chưa xong lập tức lên giường an giấc. Vừa đặt lưng xuống đã ngủ thẳng đến chạng vạng. Khi tỉnh lại không khỏi “Ôi” một tiếng, nói: “Trễ vậy rồi sao, thật không thể tin được!”
A hoàn bên cạnh cười nói: “Phu nhân không cần phải vội. Lão phu nhân đã giữ lão tướng quân và tướng quân ở lại phủ một đêm, phu nhân cũng tất nhiên phải qua đêm nay mới có thể về.”
Vừa nói xong, Cố phu nhân bước vào: “Chúng ta đã chọn ngày, qua Trung thu sẽ về quê. Lần này không biết đến khi nào mới gặp lại con. Phải giữ con lại phủ một đêm. Sáng mai con mới được trở về phủ tướng quân.”
Diêu Mật đợi Cố ohu nhân tới gần, nhổm người dậy ôm bà nói: “Mẹ, con không nỡ xa người.”
Cố phu nhân xoa đầu nàng: “Năm ngoái dẫn con lên kinh thành, không ngờ tìm được nhân duyên tốt như vậy, mẹ cảm thấy quá thỏa lòng rồi. Nay thấy tướng quân thương yêu con, lão tướng quân quý con, mẹ còn gì không yên lòng?”
Đến tối, đám Cố phu nhân bày tiệc thết đãi Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng, sau tiệc vui mọi người giải tán. Diêu Mật ngủ với Cố phu nhân, hai mẹ con có rất nhiều lời muốn nói.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng ngủ với mẹ của mình, Sử di nương và Phạm di cũng có rất nhiều chuyện dặn dò các nàng.
Gần đến Trung thu, phủ tướng quân nhiều người lui tới, Cố phu nhân không dám giữ Diêu Mật ở lại, ngày hôm sau đã thu dọn đồ đạc tiễn bọn họ về phủ tướng quân.
Vừa về phủ, đã có vài nữ thân quyến với phủ đến tặng lễ, Diêu Mật không khỏi xốc tinh thần xã tiếp đãi. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng bận rộn sắp xếp vườn, Trung thu phải vào vườn ngắm trăng.
Rất nhanh đã đến Trung thu, đêm đó trăng tròn treo cao, khung cảnh rực rỡ, nhà nhà vui vẻ, phủ tướng quân càng ngập tiếng cười.
Tối muộn về phòng, Tạ Đằng ôm Diêu Mật dịu dàng vuốt ve, tình cảm ngọt ngào, náo loạn vài lần mới ngủ.
Vài ngày sau, đám Diêu lão gia và Cố phu nhân phải về quê, đám Tạ Đằng và Diêu Mật vội vàng đi tiễn. Cố phu nhân lặng lẽ kéo Diêu Mật thì thầm: “Phải để ý nhiều hơn, có lập tức viết thư báo mẹ.” Vừa nói vừa nhìn bụng Diêu Mật.
Diêu Mật không biết nên khóc hay cười, thì thầm đáp lời: “Mẹ, mới mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy?”
Tiễn đám Cố phu nhân xong, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về lại Diêu phủ dặn dò quản gia nương vài câu, để bà trông coi phủ chu đáo, cũng dặn dò thị vệ, sau đó mới về phủ tướng quân.
Cuối tháng tám, tin La Hãn chính thức đến Tuyên vương phủ cầu hôn Đức Hưng Quận chúa truyền đến, khi Diêu Mật hỏi Tuyên vương phủ đã đồng ý hôn sự, nàng không khỏi chúc mừng La Hãn và Đức Hưng quận chúa.
Cùng lúc đó, Cố Đông Du và Cố Đông Cần cầu hôn quý nữ, lại bị từ chối. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nhìn có vẻ hả hê: “Bọn họ tự cho là thiếu niên phong lưu, tài mạo song toàn, muốn ai liền cưới được người đó. Bây giờ bị cự tuyệt, bọn họ sẽ nhanh chóng nhận ra phân lượng của mình.”
Phạm Tinh nhớ lại chuyện trước kia, nàng vô cùng hả dạ nói: “Bọn họ trước kia không cho tỷ muội ta vào mắt! Bây giờ để bọn họ nếm thử cảm giác bị lơ đẹp là gì.”
Diêu Mật nghe xong mỉm cười: “Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ tới quận chúa, bây giờ lùi điều kiện xuống một bậc, đi cầu hôn quý nữ, tự cho mười phần chắc chín phần, lại không ngờ người ta vốn không buồn nhìn bọn họ.”
Ba người tám chuyện, không khỏi thổn thức hồi tưởng chuyện trước đây, cảm thấy may mắn khi Cố Đông Du và Cố Dông Cẩn không nhìn trúng ba tỷ muội các nàng, các nàng mới trôi nổi đến phủ tướng quan làm đầu bếp, có cơ hội gặp huynh đệ Tạ Đằng. Nếu không e rằng giờ đã ở Cố phủ làm oán phụ.
Ba người ở đây cười đùa, bên ngoài lại nổi lên lời đồn rằng ba phu nhân tướng quân không có khả năng sinh con, vân vân và mây mây. Có người nói: “Khi ba vị tướng quân xuất chinh, ba vị phu nhân muốn giúp phủ tướng quân có người nối dõi, chưa bái đường đã động phòng. Sau này ba vị tướng quân lại tới Diêu phủ nghỉ ngơi một thời gian dài, thường xuyên thân mật. Vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Bây giờ đã thành thân hơn một tháng, vẫn chưa thấy tin gì, sợ là thật sự không thể đẻ con. Phủ tướng quân cao cao tại thượng, chẳng lẽ phải tuyệt hậu?”
“Không thể có con? Bà đây đẻ tám mười đứa cho các nàng trố mắt ra nhìn!” Diêu Mật nghe được lời đồn, không khỏi tức giận nói cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Không chừng nhà nào đó muốn đưa con gái đến phủ tướng quân làm thiếp, lại không thể tiếp cận nên tung tin chăng?”
Muốn đáp trả tin đồn, cách tốt nhất là nhanh chóng có bầu. Ba người nói xong vội vàng đến miếu Tử Mẫu xin quẻ.
Các nàng xin quẻ về lại truyền đến tin Linh Chi có thai, không khỏi ngạc nhiên, nha đầu kia thành thân chậm hơn các nàng nửa tháng, không ngờ bây giờ đã có tin tức. Mấy ngày sau, lại truyền đến tin Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng mang thai. Diêu Mật chính thức sốt ruột, người ta có bầu nhanh như thế, sao nàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vẫn chưa có động tĩnh gì?
Nhũ mẫu của Tạ Đằng thấy nàng lo lắng, không biết nghe được từ ai, nói với Diêu Mật: “Phu nhân, nghe nói muốn nhanh có bầu, có một phương pháp dân gian.”
Diêu Mật vừa nghe có cách, vội vàng bảo nhũ mẫu mau nói.
Nhũ mẫu cười cười: “Nghe nói rất nhiều phu nhân đưa rượu và thức ăn đến thư phòng, không lâu sau liền mang thai… Thư phòng là một nơi lí tưởng.”
Cái này…? Diêu Mật mặc dù không quá tin tưởng nhưng cũng ôm chút hi vọng, đến tối liền chuẩn bị, đổi mới hoàn toàn trang phục, bưng rượu và đồ nhắm đến thư phòng Tạ Đằng.
Tạ Đằng đang ngồi trong thư phòng lật binh thư, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng hé cửa sổ ra nhìn, thấy một bóng dáng yểu điểu, tay trái cầm đèn lồng, tay phải xách làn thì mỉm mười trong lòng. A ha, Tiểu Mật tới thăm ta sao? Tức khắc hắn quyết định chơi đùa với Diêu Mật một phen, nhảy từ cửa sổ lên nóc nhà.
Diêu Mật vào thư phòng thấy thư án đốt đèn, sách mở, nhưng không thấy bóng dáng Tạ Đằng, không khỏi ngẩn ra, hắn đi đâu rồi? Nàng treo đèn lồng lên, trên giường là vải hoa màu đỏ, từ trong làn lấy rượu và thức ăn đặt trên bàn, dời đèn, nhìn rất có không khí, lúc này nàng mới ngồi vào ghế chờ Tạ Đằng.
Tạ Đằng ngồi trên nóc nhà thấy Diêu Mật cười tủm tỉm bày rượu và thức ăn, nhất thời muốn trêu đùa, hắn nhảy xuống nóc nhà, đứng ngoài cửa sổ tung chưởng, một chưởng gió này thổi tắt đèn lồng và đèn trên bàn. Không đợi Diêu Mật kịp phản ứng, Tạ Đằng nhảy vào từ cửa sổ, cả người lách đến sau lưng nàng, đưa tay ôm trọn eo Diêu Mật.
Trước mắt Diêu Mật tối sầm, thấy ánh nến bị tắt, nàng nhớ tới trước đây từng có thích khách vào thư phòng ám sám Tạ Đằng. Thoáng chốc nàng lại phát hiện có người đứng sau lưng mình, không kịp suy nghĩ, Diêu Mật vơ bình rượu trên bàn ném ra phía sau, chuẩn bị thét lên. Không ngờ nàng vừa há, miệng đã bị chặn, tiếng thét bị nén trở lại.
Tạ Đằng tay trái nắm bình rượu Diêu Mật ném, tay phải đặt Diêu Mật lên thư án, cúi người nói: “Một đêm thế này, phu nhân nỡ nào động tay?”
Nghe được giọng của Tạ Đằng, Diêu Mật lòng đầy sợ hãi hóa thành tức giận. Có cần phải đùa như vậy không chứ? Nàng hít một hơi thật sâu thổi tới Tạ Đằng, hung hăng đoạt bình trên tay hắn, đồng thời đẩy hắn lên thư án, hừ hừ: “Đừng tưởng chàng biết công phu là có thể bắt nạt người ta.” Nói xong nắm một cái bánh bao nhét vào miệng Tạ Đằng.
Tạ Đằng ngậm bánh báo, ngửa đầu chuẩn xác nhét đầu bánh còn lại vào miệng Diêu Mật, hai tay giữ chặt vai Diêu Mật không cho nàng trốn, trở mình lật ngược thế cờ đặt Diêu Mật trở lại trên thư án.
Diêu Mật lấy bánh bao trong miệng hai người ra, thở gấp nói: “Xằng bậy nữa là ta thổi mê hương.”
Tạ Đằng ngửi thấy hương thơm trên người Diêu Mật, lại bị hơi thở nàng phả tới, gân cốt liền mềm ra, có hơi không kiềm chế nổi, lúc này nghe nàng nói liền trêu: “Nàng thổi đi, ta chờ.”
Nhiều ngày nay, Tạ Đằng đã dần dần hết sợ mê hương của Diêu Mật, lại còn cảm thấy mình càm ngày càng thích ngửi mê hương này, mỗi lần ngửi liền dũng mãnh không gì sánh được. Sau đó hắn còn phát hiện, mê hương này ngoài khiến người ta nghiện ra, còn có tác dụng thúc tình. Bây giờ hắn thấy Diêu Mật hờn dỗi, vội khiến nàng áp sát vào mình, khiêu khích đủ cách.
Dần dần, hai người bắt đầu rên rỉ.
Tạ Đằng và Diêu Mật ôn lại lần đầu hai người gặp nhau, vô cùng kích tình, vô cùng vui vẻ. Ngày hôm sau liền dậy muộn. Bọn họ rửa mặt xong, có a hoàn bảm báo thư của Diêu lão gia đã đến.
Diêu Mật nghe xong vội mở thư ra đọc, thấy cả nhà bình an thì yên lòng. Lại thấy Diêu lão gia bảo em trai đã định thân, em gái đã có nhà, khóe miệng không khỏi cong lên. Bây giờ thái bình thịnh thế, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì không thể thay đổi tình hình nam nữ, đệ đệ chọn được thê tử thích hợp không có gì lạ, nhưng muội muội tìm được vị hôn phu xứng đôi thật không dễ gì.
Tạ Đằng nhìn từ sau Diêu Mật, cười nói: “Muội muội nàng nếu không chọn được hôn phu, lại bảo nhạc mẫu dẫn em ấy lên kinh thành! Kinh thành nhiều tuấn nam, thế nào cũng tìm được một một người tương xứng.”
Diêu Mật cười đáp: “Nhà nó hứa hôn cũng là thế gia vọng tộc đấy!”Nói xong nhìn kĩ phía sau, có kèm theo vài trang thư của Cố phu nhân. Trong thư chi chít những lời dặn dò Diêu Mật và kể rõ tình hình Diêu gia lúc này.
Diêu Mật đọc trang giấy cuối cùng, thấy Cố phu nhân tỏ nỗi lòng tìm chồng cho con gái nhỏ, nàng không khỏi cảm thán “Xót thay lòng cha mẹ”.
Muội muội Diêu Mật vốn yếu đuối, tài mạo cũng không bằng Diêu Mật, Cố phu nhân có tính toán khác, sợ nàng gả xa nhà không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bởi vậy cố gắng tìm cho nàng một hôn sự thích hợp ngay tại quê. Mọi người liền không còn khuyên bà dẫn tiểu nữ lên kinh tìm rể quý.
Diêu Mật đọc thư xong, dụi mắt, mẫu thân nhà mình thật biết phải trái. Bà không vì mình được gả cho tướng quân mà lợi dụng mình tìm rể quý cho em gái.
Lúc trước dẫn Diêu Mật lên kinh thành, vì tìm hôn phu cho nàng mà giữa đường gặp bao nhiêu trắc trở, Cố phu nhân vốn tự hiểu trong lòng. Khi Diêu Mật hiến thân cho Tạ Đằng cũng không được mọi người thừa nhận, sau đó càng bị nhiều quý nữ bắt nạt, ngồi kiệu hoa ra cửa còn sém bị dội nước tiểu. Phu nhân tướng quân không phải ai cũng làm được. Hôn sự này vừa không xứng đôi, vừa không vững vàng. Bởi vậy khi tiểu nữ tới tuổi cập kê, Cố phu nhân không dám cậy thế, chỉ dựa vào tư chất của tiểu nữ tìm cho nó một gia đình tương xứng.
Cố phân nhân còn thúc giục Diêu Mật mau mang thai, mặc kệ Tạ Đằng sủng ái như thế nào cũng không bẳng một đứa con, việc cấp bách lúc này là nhanh nhanh có chửa.
“Con cũng biết, nhưng chuyện này không phải cứ vội là có.” Diêu Mật lẩm bẩm một mình.
Đến tháng mười, tỷ muội Diêu Mật vẫn chưa có động tĩnh gì, lời đồn bên ngoài càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí trong tộc Tạ thị còn có người tới cửa đề nghị Tạ Đoạt Thạch mau chóng nạp thiếp cho huynh đệ Tạ Đằng, nói rằng với thân phận và địa vị của huynh đệ Tạ Đằng, cưới mười mấy người cũng không quá đáng. Sau khi người tộc Tạ thị đi, lập tức có người đến thăm dò, nguyện lòng dâng con gái đến làm thiếp phủ tướng quân. Thoáng chốc, phủ tướng quân bắt đầu dậy sóng, nói đủ chuyện xấu sau lưng.
Giữa tháng mười, Phạm Tinh nghe nói dì nàng Hồ phu nhân mắc bệnh, nàng vội qua Cố phủ vấn an, thấy chỉ là bệnh nhẹ không đáng lo ngại, mới yên lòng.
Hồ phu nhân bởi Phạm Tinh chưa có bầu mà hơi lo lắng, bà dặn dò đủ chuyện, lặng lẽ hỏi han đến quỳ thủy (kinh nguyệt) của nàng, chẳng lẽ thể chất quá hàn, không dễ mang thai.
Phạm Tinh thấy không có người ngoài mới nhỏ giọng nói: “Ông nội từng vào cung mượn thái y về phủ tướng quân, bảo chẩn bệnh cho ông nhưng thật ra là bắt mạch cho ba tỷ muội con. Sau khi chẩn mạch thái y có đưa vài thang thuốc bổ, dặn cứ đúng giờ mà dùng. Ông ta không nói nhiều, chỉ bảo là không có gì đáng ngại. Không biết vì sao chúng con vẫn chưa có bầu?”
Y thuật của thái y trong cung tất nhiên không cần hoài nghi. Hồ phu nhân gật đầu: “Nếu vậy các con nên điều dưỡng cho tốt để sinh. Tính ra các con tới phủ tướng quân chỉ hơn hai tháng, không cần phải vội.”
Vốn không vội, nhưng bên ngoài nhiều lời đồn, hơn nữa cả Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng đều mang bầu, mới khiến các nàng quýnh lên. Phạm Tinh kể xong rồi cảm ơn Hồ phu nhân an ủi.
Phạm lão phu nhân nghe được Phạm Tinh tới, vội vàng sai người mời nàng ở lại dùng cơm. Phạm Tinh không muốn Phạm lão phu nhân phật lòng, liền cười nhận lời.
Tới trưa, nữ quyến Cố phủ ngồi quanh bàn ăn. Lúc ăn có dâng lên món rau Phạm Tinh thích. A hoàn thấy nàng nhìn, không đợi phân phó đã tiến lên gắp cho nàng. Phạm Tinh đang mỉm cười gắp rau vào miệng thì chợt dừng lại đẩy bát ra, nói một tiếng cáo tội rồi rời bàn, chỉ sai người đem cho nàng một chén trà.
Mọi người kinh ngạc, đang định hỏi nguyên do thì Phạm lão phu nhân đã mặt mày sáng bừng vui vẻ, ra lệnh: “Mau mời đại phu đến phủ.”
Không lâu sau, Tạ Nam thúc ngựa tới phủ, vừa thấy đại phu liền hỏi đi hỏi lại, xác nhận là Phạm Tinh có thai, hắn mừng đến choáng váng.
Đám Phạm lão phu nhân thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi vui vẻ, lại nghĩ đến phủ tướng quân không có nữ quyến lớn tuổi tọa trấn, sợ Phạm Tinh xảy ra sơ sẩy, bàn bạc một lúc, quyết định mời Tô phu nhân theo bọn họ đến phủ tướng quân, bất cứ lúc nào cũng có thể trông chừng.
Đợi Tạ Nam cẩn thận từng li từng tí bảo vệ Phạm Tinh hồi phủ tướng quân, mọi người trong phủ đã nghe được tin lành, cả phủ vô cùng vui mừng. Tạ Đoạt Thạch càng cười toét không thể khép miệng, nhưng vẫn còn lo lắng, vội mời thái y đến bắt mạch. Thái y tới chẩn mạch lại ngay trước mặt mọi người, lần thứ hai xác nhận Phạm Tinh đã mang thai hơn một tháng, mọi người lúc này mới bình tĩnh.
Ba huynh đệ Tạ gia đứng ngoài nghe được tin tốt, lập tức liếc nhau, ổn rồi, lời đồn bên ngoài sẽ chấm dứt.
Tạ Đằng và Tạ Thắng ước ao đố kị căm hận trừng Tạ Nam, tiểu tử này, ngây ngô lỗ mãng, chuyện gì cũng rớt phía sau chúng ta, lúc này lại được làm cha trước tiên!
Tạ Nam đắc ý, lặng lẽ trả Tạ Đằng và Tạ Thắng một ánh mắt: Há há, sau này con trai ta sẽ làm đại ca trong phủ. Con trai mấy người chờ làm đệ đệ đi!
Vênh váo gì chứ? Không phải Tú Nhi của ta cũng có sao? Tạ Thắng nghĩ tới đây, hai mắt chợt bừng sáng, vội vàng mời thái y chẩn mạch cho Sử Tú Nhi, cầu mong là mạch hỉ.
Sử Tú Nhi đang cẩn thận chăm Phạm Tinh, nghe được Tạ Thắng cũng mời thái y chẩn mạch cho mình, không khỏi sửng sốt, nhớ tới quỳ thủy của mình không cách Phạm Tinh bao nhiêu ngày, mấy hôm nay cũng chưa tới, nàng thiếu chút nữa đã quên, không phải có rồi chứ?
Thái y chẩn mạch cho Sử Tú Nhi xong, rất nhanh truyền tin rằng Sử Tú Nhi cũng mang thai. Tạ Thắng vừa nghe, ngây ngốc một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Đến khi Tạ Nam tới liền chụp bả vai Tạ Nam, vỗ một cái ‘bốp’, reo lên: “Tiểu tử, con trai ta vẫn là ca ca, con trai nhà ngươi mới là đệ đệ!”
Tạ Đằng nhìn hai người họ, tâm tình phức tạp, Tiểu Mật à Tiểu Mật, chúng ta cũng phải gấp rút lên, sinh em bé cũng không được thua chúng nó! Tạ Đằng cũng vội sai người mời thái y chẩn mạch cho Diêu Mật, một a hoàn chạy đến bẩm báo: “Tướng quân, phu nhân được thái y chẩn ra mạch…”
Tạ Đằng thốt lên: “Sao sao, Tiểu Mật cũng có rồi?”
Quản gia lặng lẽ nói với quản gia nương: “Gia đình hòa thuận vạn sự hưng. Ba tướng quân tình cảm sâu đậm, ba phu nhân lại vô cùng thân thiết, có thương có thương. Lúc này xem ra khá giống với khi lão phu nhân các bà còn sống. Nếu ba vị phu phân sinh hạ tiểu thiếu gia thì càng thêm vui vẻ.”
Quản gia nương gật đầu: “Đại phu nhân nhạy bén thông tuệ, Nhị phu nhân gan dạ ngay thẳng, Tam phu nhân dịu dàng đôn hậu. Bây giờ có ba phu nhân ở đây, phủ tướng quân càng thịnh vượng.”
Vừa sau đêm tân hôn tỷ muội Diêu Mật đã muốn bắt tay phát triển gia nghiệp, huynh đệ Tạ Đằng sủng ái vô hạn, hạ nhân trung thành nghe theo, không khí trong phủ lúc nào cũng vui mừng.
Tạ Nam nhân lúc rảnh rỗi đã tra ra chuyện một năm trước, nói với Tạ Đằng Tạ Thắng: “Đại ca, Nhị ca, vào sinh thần ông nội năm trước, có người hạ thuốc hại tỷ muội Tiểu Tinh. Bây giờ đã điểu tra được, nghi ngờ lớn nhất là Mạnh phu nhân. Tiếc là việc đã qua, không còn đủ chứng cứ.”
Tạ Thắng nghe xong trầm ngâm: “DÙ sao Manh phu nhân cũng là cháu gái bên họ ngoại của ông nội, cũng từng quản sự phủ tướng quân. Bây giờ mọi chuyện đã rồi, không nhất định phải truy cứu.”
Tạ Đằng suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù thế nào cũng phải cảnh tỉnh Mạnh phu nhân, để bà hiểu chúng ta biết bà động tay động chân, chỉ là không tính toán, để sau này bà ta biết thu liễm.”
Tạ Nam: “Kể ra Mạnh phu nhân cũng không quá tệ, những chuyện bà ta làm trước đây e rằng là vì hôn sự Cố Mỹ Tuyết.”
Tạ Đằng cưới được Diêu Mật, trong bụng ngọt ngào, nghe Tạ Nam nói vậy cũng gật đầu bảo: “Vậy thôi được!”
Ba ngày sau tân hôn là ngày lại mặt. Sáng sớm, Cố Đông Du và Cố Đông Cần đến đón tỷ muội Diêu Mật về nhà mẹ đẻ.
Tạ Đằng đỡ Diêu Mật tới trước mặt Tạ Đoạt Thạch chào tạm biệt, Tạ Đoạt Thạch gật đầu: “Ba vợ chồng mấy đứa cứ thế mà đi à? Để ông già ta ở nhà một mình, ăn cũng không ngon.”
Đến lượt Tạ Thắng và Sử Tú Nhi, Tạ Đoạt Thạch lại nói: “Tú Nhi cháu dâu ngoan của ta, đừng ở lại lâu quá, dùng cơm xong là về được rồi!”
Cuối cùng là Tạ Nam và Phạm Tinh, Tạ Đoạt Thạch còn chưa mở miệng, Phạm Tinh đã lên tiếng: “Diêu phủ cách phủ tướng quân chỉ vài bước chân, tổ phụ yên tâm, chúng ta sẽ về nhanh thôi!”
Tin được bọn này mới lạ! Không lâu nữa đám Cố phu nhân sẽ về quê, còn không phải là nhân dịp lại mặt mà giữ mấy đứa ở lại mấy ngày sao? Dù sao Diêu phủ cũng là phủ của ba đứa, ba đứa mà ở lại, đám nhóc Tạ Đằng chịu về sao? Ta sợ sống cô đơn lắm.
Diêu Mật thấy dáng vẻ lưu luyến không muốn chia xa của Tạ Đoạt Thạch thì ngạc nhiên không thôi, có cần phải khoa trương như vậy không chứ? Bởi vậy nàng nói: “Hay là ông nội cùng đến Diêu phủ với chúng ta?”
“Ta cũng có ý đó!” Tạ Đoạt Thạch nghe xong lập tức gọi người thu dọn đồ đạc, bảo rằng phải đi lại mặt với tỷ muội Diêu Mật.
Đám hạ nhân nhìn nhau, từ trước đến nay chỉ nghe con rể theo vợ về lại mặt, nào có bao giờ thấy ông nội cũng theo trở về? Chuyện này hợp phong tục chứ?
Diêu Mật chỉ thuận miệng nói, không ngờ Tạ Đoạt Thạch thật muốn trở về cùng các nàng, nàng không khỏi mỉm cười, thấy hạ nhân dọn đồ thì nói: “Ông nội, Diêu phủ chỉ cách phủ tướng quân vài bước chân, muốn thứ gì chỉ cần sai người về đem qua, hà tất là vọi vàng dọn đồ như vậy?” Không biết còn tưởng là sắp xa nhà ấy!
Tạ Đoạt Thạch khoác tay: “Dọn qua tốt hơn. Đến Diêu phủ ta còn muốn đánh cờ cùng cha con, thưởng trà cùng cha Tú Nhi, ngắm hoa với cha Tiểu Tinh, bận rộn lắm, không rảnh nhớ mà việc này!”
Đang nói chuyện, hạ nhân đã chuẩn bị đồ xong. Mọi người lập tức tới cửa phủ, ngồi xe ngựa riêng về Diêu phủ.
Đám Cố phu nhân đã lệnh người ra cửa đợi từ sớm, nghe nói bọn họ tới liền vội vàng ra đón, thấy Tạ Đoạt Thạch nhảy xuống từ xe ngựa, ai ai cũng giật mình, thế này là?
Diêu Mật giải thích: “Chúng con lại mặt, ông nội muốn tìm cha chơi cờ, bởi vậy mới đi chung.”
“Thì ra là thế!” Cố phu nhân gật đầu cười đón bọn họ vào phủ.
Phạm di thấy Phạm Tinh dung mạo sắc mặt xinh đẹp, bà vô cùng hài lòng, nói với Tạ Nam: “Ở phủ tướng quân dưỡng mấy ngày, thần sắc của Tiểu Tinh cũng không tệ.”
Tạ Nam nói dõng dạc: “Mấy ngày nay con chăm sóc Tiểu Tinh mọi bề, nàng tất nhiên khá lên.”
Phạm Tinh: Thật sự là ai chăm sóc ai chứ?
Sử di nương cũng thấy Sử Tú Nhi dường như thêm nuột nà, bà không tin mới ba ngày, con gái mình đã trở nên mướt như vậy. Bởi vậy bà lặng lẽ bóp tay và cổ tay nàng, sau đó lại bóp mông, xác nhận là thêm thịt, không khỏi vui vẻ nói: “Xưa nay Tú Nhi ăn mãi không mập, bây giờ thật sự đã có thịt.” Vợ béo mang thai mới lợi!
Tạ Thắng nghe xong những lời này thì nghiêm túc thưa: “Nhạc mẫu yên tâm, con sẽ nuôi Tú Nhi béo lên!”
Sử Tú Nhi: Nuôi heo sao?
Cố phu nhân thấy thần sắc Diêu Mật tuy tốt, nhưng dưới mắt hơi xanh đen, hình như hay thức khuya, bà liếc mắt quở trách Tạ Đằng, nói lời mang hai nghĩa: “Đừng đêm nà cũng thức khuya quá, không tốt cho cơ thể.”
Tạ Đằng vội giải thích: “Tiểu Mật lạ giường, mấy ngày nay ngủ không ngon. Ít ngày nữa sẽ quen thôi.”
Diêu Mật: Ta lạ giường? Nếu không phải tối nào chàng cũng đòi một lần không đủ, ta sao trở nên tiều tụy thế này?
Mọi người bước vào phủ, Phạm lão phu nhân xùng hai mợ mợ Diêu Mật và vài vị biểu muội cũng đã ở đây, mọi người chào hỏi rồi ngồi xuống trò chuyện.
Tất cả vừa trò chuyện vừa lặng lẽ quan sát ba cặp vợ chồng mới cưới, thấy bọn họ đều ngậm cười nơi khóe miệng, biết rằng rất ân ái, mới yên lòng.
Một lát sau, đám Diêu lão gia nghênh Tạ Đoạt Thạch ra ngoài giải sầu, Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn cũng dẫn huynh đệ Tạ Đằng tới chỗ khác trò chuyện. Đám nữ quyến liền bắt đầu vây quanh tỷ muội Diêu Mật, hỏi liên tục.
Cố phu nhân kéo Diêu Mật sang một bên thì thầm: “Tân hôn ngọt ngào, nhưng không được quá sức. Quá sức sẽ làm tổn thương thân thể, không có lợi cho việc mang thai.”
Diêu Mật đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Dạ biết!”
Cố phu nhân béo má nàng nói: “Những lúc thế này nên ăn nhiều, dưỡng thân thể. Cũng phải cẩn thận hơn, nhỡ có khi nào còn không biết.”
“Mẹ, con mới cưới ba ngày, mẹ gấp cái gì!” Diêu Mật hờn mát: “Còn sớm mà!”
“Sớm gì mà sớm? Tính ra con gả cho tướng quân thật sự hơn một năm rồi, chút động tĩnh cũng không có, sao không khiến người ta sốt ruột được? Bây giờ đã chính thức gả, phải vội vàng lên, chú ý ăn nhiều vào.”
Diêu Mật thầm vã mồ hôi, không thể không gật đầu: “Dạ biết!”
Nhiều ngày nay Diêu Mật ban ngày quản gia sự, ban đêm “hầu hạ” Tạ Đằng, về nhà mẻ đẻ nàng thầm muốn nnghĩ ngơi, ăn cơm chưa xong lập tức lên giường an giấc. Vừa đặt lưng xuống đã ngủ thẳng đến chạng vạng. Khi tỉnh lại không khỏi “Ôi” một tiếng, nói: “Trễ vậy rồi sao, thật không thể tin được!”
A hoàn bên cạnh cười nói: “Phu nhân không cần phải vội. Lão phu nhân đã giữ lão tướng quân và tướng quân ở lại phủ một đêm, phu nhân cũng tất nhiên phải qua đêm nay mới có thể về.”
Vừa nói xong, Cố phu nhân bước vào: “Chúng ta đã chọn ngày, qua Trung thu sẽ về quê. Lần này không biết đến khi nào mới gặp lại con. Phải giữ con lại phủ một đêm. Sáng mai con mới được trở về phủ tướng quân.”
Diêu Mật đợi Cố ohu nhân tới gần, nhổm người dậy ôm bà nói: “Mẹ, con không nỡ xa người.”
Cố phu nhân xoa đầu nàng: “Năm ngoái dẫn con lên kinh thành, không ngờ tìm được nhân duyên tốt như vậy, mẹ cảm thấy quá thỏa lòng rồi. Nay thấy tướng quân thương yêu con, lão tướng quân quý con, mẹ còn gì không yên lòng?”
Đến tối, đám Cố phu nhân bày tiệc thết đãi Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng, sau tiệc vui mọi người giải tán. Diêu Mật ngủ với Cố phu nhân, hai mẹ con có rất nhiều lời muốn nói.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng ngủ với mẹ của mình, Sử di nương và Phạm di cũng có rất nhiều chuyện dặn dò các nàng.
Gần đến Trung thu, phủ tướng quân nhiều người lui tới, Cố phu nhân không dám giữ Diêu Mật ở lại, ngày hôm sau đã thu dọn đồ đạc tiễn bọn họ về phủ tướng quân.
Vừa về phủ, đã có vài nữ thân quyến với phủ đến tặng lễ, Diêu Mật không khỏi xốc tinh thần xã tiếp đãi. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng bận rộn sắp xếp vườn, Trung thu phải vào vườn ngắm trăng.
Rất nhanh đã đến Trung thu, đêm đó trăng tròn treo cao, khung cảnh rực rỡ, nhà nhà vui vẻ, phủ tướng quân càng ngập tiếng cười.
Tối muộn về phòng, Tạ Đằng ôm Diêu Mật dịu dàng vuốt ve, tình cảm ngọt ngào, náo loạn vài lần mới ngủ.
Vài ngày sau, đám Diêu lão gia và Cố phu nhân phải về quê, đám Tạ Đằng và Diêu Mật vội vàng đi tiễn. Cố phu nhân lặng lẽ kéo Diêu Mật thì thầm: “Phải để ý nhiều hơn, có lập tức viết thư báo mẹ.” Vừa nói vừa nhìn bụng Diêu Mật.
Diêu Mật không biết nên khóc hay cười, thì thầm đáp lời: “Mẹ, mới mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy?”
Tiễn đám Cố phu nhân xong, Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về lại Diêu phủ dặn dò quản gia nương vài câu, để bà trông coi phủ chu đáo, cũng dặn dò thị vệ, sau đó mới về phủ tướng quân.
Cuối tháng tám, tin La Hãn chính thức đến Tuyên vương phủ cầu hôn Đức Hưng Quận chúa truyền đến, khi Diêu Mật hỏi Tuyên vương phủ đã đồng ý hôn sự, nàng không khỏi chúc mừng La Hãn và Đức Hưng quận chúa.
Cùng lúc đó, Cố Đông Du và Cố Đông Cần cầu hôn quý nữ, lại bị từ chối. Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nhìn có vẻ hả hê: “Bọn họ tự cho là thiếu niên phong lưu, tài mạo song toàn, muốn ai liền cưới được người đó. Bây giờ bị cự tuyệt, bọn họ sẽ nhanh chóng nhận ra phân lượng của mình.”
Phạm Tinh nhớ lại chuyện trước kia, nàng vô cùng hả dạ nói: “Bọn họ trước kia không cho tỷ muội ta vào mắt! Bây giờ để bọn họ nếm thử cảm giác bị lơ đẹp là gì.”
Diêu Mật nghe xong mỉm cười: “Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ tới quận chúa, bây giờ lùi điều kiện xuống một bậc, đi cầu hôn quý nữ, tự cho mười phần chắc chín phần, lại không ngờ người ta vốn không buồn nhìn bọn họ.”
Ba người tám chuyện, không khỏi thổn thức hồi tưởng chuyện trước đây, cảm thấy may mắn khi Cố Đông Du và Cố Dông Cẩn không nhìn trúng ba tỷ muội các nàng, các nàng mới trôi nổi đến phủ tướng quan làm đầu bếp, có cơ hội gặp huynh đệ Tạ Đằng. Nếu không e rằng giờ đã ở Cố phủ làm oán phụ.
Ba người ở đây cười đùa, bên ngoài lại nổi lên lời đồn rằng ba phu nhân tướng quân không có khả năng sinh con, vân vân và mây mây. Có người nói: “Khi ba vị tướng quân xuất chinh, ba vị phu nhân muốn giúp phủ tướng quân có người nối dõi, chưa bái đường đã động phòng. Sau này ba vị tướng quân lại tới Diêu phủ nghỉ ngơi một thời gian dài, thường xuyên thân mật. Vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Bây giờ đã thành thân hơn một tháng, vẫn chưa thấy tin gì, sợ là thật sự không thể đẻ con. Phủ tướng quân cao cao tại thượng, chẳng lẽ phải tuyệt hậu?”
“Không thể có con? Bà đây đẻ tám mười đứa cho các nàng trố mắt ra nhìn!” Diêu Mật nghe được lời đồn, không khỏi tức giận nói cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh: “Không chừng nhà nào đó muốn đưa con gái đến phủ tướng quân làm thiếp, lại không thể tiếp cận nên tung tin chăng?”
Muốn đáp trả tin đồn, cách tốt nhất là nhanh chóng có bầu. Ba người nói xong vội vàng đến miếu Tử Mẫu xin quẻ.
Các nàng xin quẻ về lại truyền đến tin Linh Chi có thai, không khỏi ngạc nhiên, nha đầu kia thành thân chậm hơn các nàng nửa tháng, không ngờ bây giờ đã có tin tức. Mấy ngày sau, lại truyền đến tin Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng mang thai. Diêu Mật chính thức sốt ruột, người ta có bầu nhanh như thế, sao nàng cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vẫn chưa có động tĩnh gì?
Nhũ mẫu của Tạ Đằng thấy nàng lo lắng, không biết nghe được từ ai, nói với Diêu Mật: “Phu nhân, nghe nói muốn nhanh có bầu, có một phương pháp dân gian.”
Diêu Mật vừa nghe có cách, vội vàng bảo nhũ mẫu mau nói.
Nhũ mẫu cười cười: “Nghe nói rất nhiều phu nhân đưa rượu và thức ăn đến thư phòng, không lâu sau liền mang thai… Thư phòng là một nơi lí tưởng.”
Cái này…? Diêu Mật mặc dù không quá tin tưởng nhưng cũng ôm chút hi vọng, đến tối liền chuẩn bị, đổi mới hoàn toàn trang phục, bưng rượu và đồ nhắm đến thư phòng Tạ Đằng.
Tạ Đằng đang ngồi trong thư phòng lật binh thư, nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, vội vàng hé cửa sổ ra nhìn, thấy một bóng dáng yểu điểu, tay trái cầm đèn lồng, tay phải xách làn thì mỉm mười trong lòng. A ha, Tiểu Mật tới thăm ta sao? Tức khắc hắn quyết định chơi đùa với Diêu Mật một phen, nhảy từ cửa sổ lên nóc nhà.
Diêu Mật vào thư phòng thấy thư án đốt đèn, sách mở, nhưng không thấy bóng dáng Tạ Đằng, không khỏi ngẩn ra, hắn đi đâu rồi? Nàng treo đèn lồng lên, trên giường là vải hoa màu đỏ, từ trong làn lấy rượu và thức ăn đặt trên bàn, dời đèn, nhìn rất có không khí, lúc này nàng mới ngồi vào ghế chờ Tạ Đằng.
Tạ Đằng ngồi trên nóc nhà thấy Diêu Mật cười tủm tỉm bày rượu và thức ăn, nhất thời muốn trêu đùa, hắn nhảy xuống nóc nhà, đứng ngoài cửa sổ tung chưởng, một chưởng gió này thổi tắt đèn lồng và đèn trên bàn. Không đợi Diêu Mật kịp phản ứng, Tạ Đằng nhảy vào từ cửa sổ, cả người lách đến sau lưng nàng, đưa tay ôm trọn eo Diêu Mật.
Trước mắt Diêu Mật tối sầm, thấy ánh nến bị tắt, nàng nhớ tới trước đây từng có thích khách vào thư phòng ám sám Tạ Đằng. Thoáng chốc nàng lại phát hiện có người đứng sau lưng mình, không kịp suy nghĩ, Diêu Mật vơ bình rượu trên bàn ném ra phía sau, chuẩn bị thét lên. Không ngờ nàng vừa há, miệng đã bị chặn, tiếng thét bị nén trở lại.
Tạ Đằng tay trái nắm bình rượu Diêu Mật ném, tay phải đặt Diêu Mật lên thư án, cúi người nói: “Một đêm thế này, phu nhân nỡ nào động tay?”
Nghe được giọng của Tạ Đằng, Diêu Mật lòng đầy sợ hãi hóa thành tức giận. Có cần phải đùa như vậy không chứ? Nàng hít một hơi thật sâu thổi tới Tạ Đằng, hung hăng đoạt bình trên tay hắn, đồng thời đẩy hắn lên thư án, hừ hừ: “Đừng tưởng chàng biết công phu là có thể bắt nạt người ta.” Nói xong nắm một cái bánh bao nhét vào miệng Tạ Đằng.
Tạ Đằng ngậm bánh báo, ngửa đầu chuẩn xác nhét đầu bánh còn lại vào miệng Diêu Mật, hai tay giữ chặt vai Diêu Mật không cho nàng trốn, trở mình lật ngược thế cờ đặt Diêu Mật trở lại trên thư án.
Diêu Mật lấy bánh bao trong miệng hai người ra, thở gấp nói: “Xằng bậy nữa là ta thổi mê hương.”
Tạ Đằng ngửi thấy hương thơm trên người Diêu Mật, lại bị hơi thở nàng phả tới, gân cốt liền mềm ra, có hơi không kiềm chế nổi, lúc này nghe nàng nói liền trêu: “Nàng thổi đi, ta chờ.”
Nhiều ngày nay, Tạ Đằng đã dần dần hết sợ mê hương của Diêu Mật, lại còn cảm thấy mình càm ngày càng thích ngửi mê hương này, mỗi lần ngửi liền dũng mãnh không gì sánh được. Sau đó hắn còn phát hiện, mê hương này ngoài khiến người ta nghiện ra, còn có tác dụng thúc tình. Bây giờ hắn thấy Diêu Mật hờn dỗi, vội khiến nàng áp sát vào mình, khiêu khích đủ cách.
Dần dần, hai người bắt đầu rên rỉ.
Tạ Đằng và Diêu Mật ôn lại lần đầu hai người gặp nhau, vô cùng kích tình, vô cùng vui vẻ. Ngày hôm sau liền dậy muộn. Bọn họ rửa mặt xong, có a hoàn bảm báo thư của Diêu lão gia đã đến.
Diêu Mật nghe xong vội mở thư ra đọc, thấy cả nhà bình an thì yên lòng. Lại thấy Diêu lão gia bảo em trai đã định thân, em gái đã có nhà, khóe miệng không khỏi cong lên. Bây giờ thái bình thịnh thế, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì không thể thay đổi tình hình nam nữ, đệ đệ chọn được thê tử thích hợp không có gì lạ, nhưng muội muội tìm được vị hôn phu xứng đôi thật không dễ gì.
Tạ Đằng nhìn từ sau Diêu Mật, cười nói: “Muội muội nàng nếu không chọn được hôn phu, lại bảo nhạc mẫu dẫn em ấy lên kinh thành! Kinh thành nhiều tuấn nam, thế nào cũng tìm được một một người tương xứng.”
Diêu Mật cười đáp: “Nhà nó hứa hôn cũng là thế gia vọng tộc đấy!”Nói xong nhìn kĩ phía sau, có kèm theo vài trang thư của Cố phu nhân. Trong thư chi chít những lời dặn dò Diêu Mật và kể rõ tình hình Diêu gia lúc này.
Diêu Mật đọc trang giấy cuối cùng, thấy Cố phu nhân tỏ nỗi lòng tìm chồng cho con gái nhỏ, nàng không khỏi cảm thán “Xót thay lòng cha mẹ”.
Muội muội Diêu Mật vốn yếu đuối, tài mạo cũng không bằng Diêu Mật, Cố phu nhân có tính toán khác, sợ nàng gả xa nhà không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, bởi vậy cố gắng tìm cho nàng một hôn sự thích hợp ngay tại quê. Mọi người liền không còn khuyên bà dẫn tiểu nữ lên kinh tìm rể quý.
Diêu Mật đọc thư xong, dụi mắt, mẫu thân nhà mình thật biết phải trái. Bà không vì mình được gả cho tướng quân mà lợi dụng mình tìm rể quý cho em gái.
Lúc trước dẫn Diêu Mật lên kinh thành, vì tìm hôn phu cho nàng mà giữa đường gặp bao nhiêu trắc trở, Cố phu nhân vốn tự hiểu trong lòng. Khi Diêu Mật hiến thân cho Tạ Đằng cũng không được mọi người thừa nhận, sau đó càng bị nhiều quý nữ bắt nạt, ngồi kiệu hoa ra cửa còn sém bị dội nước tiểu. Phu nhân tướng quân không phải ai cũng làm được. Hôn sự này vừa không xứng đôi, vừa không vững vàng. Bởi vậy khi tiểu nữ tới tuổi cập kê, Cố phu nhân không dám cậy thế, chỉ dựa vào tư chất của tiểu nữ tìm cho nó một gia đình tương xứng.
Cố phân nhân còn thúc giục Diêu Mật mau mang thai, mặc kệ Tạ Đằng sủng ái như thế nào cũng không bẳng một đứa con, việc cấp bách lúc này là nhanh nhanh có chửa.
“Con cũng biết, nhưng chuyện này không phải cứ vội là có.” Diêu Mật lẩm bẩm một mình.
Đến tháng mười, tỷ muội Diêu Mật vẫn chưa có động tĩnh gì, lời đồn bên ngoài càng lúc càng mạnh mẽ, thậm chí trong tộc Tạ thị còn có người tới cửa đề nghị Tạ Đoạt Thạch mau chóng nạp thiếp cho huynh đệ Tạ Đằng, nói rằng với thân phận và địa vị của huynh đệ Tạ Đằng, cưới mười mấy người cũng không quá đáng. Sau khi người tộc Tạ thị đi, lập tức có người đến thăm dò, nguyện lòng dâng con gái đến làm thiếp phủ tướng quân. Thoáng chốc, phủ tướng quân bắt đầu dậy sóng, nói đủ chuyện xấu sau lưng.
Giữa tháng mười, Phạm Tinh nghe nói dì nàng Hồ phu nhân mắc bệnh, nàng vội qua Cố phủ vấn an, thấy chỉ là bệnh nhẹ không đáng lo ngại, mới yên lòng.
Hồ phu nhân bởi Phạm Tinh chưa có bầu mà hơi lo lắng, bà dặn dò đủ chuyện, lặng lẽ hỏi han đến quỳ thủy (kinh nguyệt) của nàng, chẳng lẽ thể chất quá hàn, không dễ mang thai.
Phạm Tinh thấy không có người ngoài mới nhỏ giọng nói: “Ông nội từng vào cung mượn thái y về phủ tướng quân, bảo chẩn bệnh cho ông nhưng thật ra là bắt mạch cho ba tỷ muội con. Sau khi chẩn mạch thái y có đưa vài thang thuốc bổ, dặn cứ đúng giờ mà dùng. Ông ta không nói nhiều, chỉ bảo là không có gì đáng ngại. Không biết vì sao chúng con vẫn chưa có bầu?”
Y thuật của thái y trong cung tất nhiên không cần hoài nghi. Hồ phu nhân gật đầu: “Nếu vậy các con nên điều dưỡng cho tốt để sinh. Tính ra các con tới phủ tướng quân chỉ hơn hai tháng, không cần phải vội.”
Vốn không vội, nhưng bên ngoài nhiều lời đồn, hơn nữa cả Linh Chi, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng đều mang bầu, mới khiến các nàng quýnh lên. Phạm Tinh kể xong rồi cảm ơn Hồ phu nhân an ủi.
Phạm lão phu nhân nghe được Phạm Tinh tới, vội vàng sai người mời nàng ở lại dùng cơm. Phạm Tinh không muốn Phạm lão phu nhân phật lòng, liền cười nhận lời.
Tới trưa, nữ quyến Cố phủ ngồi quanh bàn ăn. Lúc ăn có dâng lên món rau Phạm Tinh thích. A hoàn thấy nàng nhìn, không đợi phân phó đã tiến lên gắp cho nàng. Phạm Tinh đang mỉm cười gắp rau vào miệng thì chợt dừng lại đẩy bát ra, nói một tiếng cáo tội rồi rời bàn, chỉ sai người đem cho nàng một chén trà.
Mọi người kinh ngạc, đang định hỏi nguyên do thì Phạm lão phu nhân đã mặt mày sáng bừng vui vẻ, ra lệnh: “Mau mời đại phu đến phủ.”
Không lâu sau, Tạ Nam thúc ngựa tới phủ, vừa thấy đại phu liền hỏi đi hỏi lại, xác nhận là Phạm Tinh có thai, hắn mừng đến choáng váng.
Đám Phạm lão phu nhân thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi vui vẻ, lại nghĩ đến phủ tướng quân không có nữ quyến lớn tuổi tọa trấn, sợ Phạm Tinh xảy ra sơ sẩy, bàn bạc một lúc, quyết định mời Tô phu nhân theo bọn họ đến phủ tướng quân, bất cứ lúc nào cũng có thể trông chừng.
Đợi Tạ Nam cẩn thận từng li từng tí bảo vệ Phạm Tinh hồi phủ tướng quân, mọi người trong phủ đã nghe được tin lành, cả phủ vô cùng vui mừng. Tạ Đoạt Thạch càng cười toét không thể khép miệng, nhưng vẫn còn lo lắng, vội mời thái y đến bắt mạch. Thái y tới chẩn mạch lại ngay trước mặt mọi người, lần thứ hai xác nhận Phạm Tinh đã mang thai hơn một tháng, mọi người lúc này mới bình tĩnh.
Ba huynh đệ Tạ gia đứng ngoài nghe được tin tốt, lập tức liếc nhau, ổn rồi, lời đồn bên ngoài sẽ chấm dứt.
Tạ Đằng và Tạ Thắng ước ao đố kị căm hận trừng Tạ Nam, tiểu tử này, ngây ngô lỗ mãng, chuyện gì cũng rớt phía sau chúng ta, lúc này lại được làm cha trước tiên!
Tạ Nam đắc ý, lặng lẽ trả Tạ Đằng và Tạ Thắng một ánh mắt: Há há, sau này con trai ta sẽ làm đại ca trong phủ. Con trai mấy người chờ làm đệ đệ đi!
Vênh váo gì chứ? Không phải Tú Nhi của ta cũng có sao? Tạ Thắng nghĩ tới đây, hai mắt chợt bừng sáng, vội vàng mời thái y chẩn mạch cho Sử Tú Nhi, cầu mong là mạch hỉ.
Sử Tú Nhi đang cẩn thận chăm Phạm Tinh, nghe được Tạ Thắng cũng mời thái y chẩn mạch cho mình, không khỏi sửng sốt, nhớ tới quỳ thủy của mình không cách Phạm Tinh bao nhiêu ngày, mấy hôm nay cũng chưa tới, nàng thiếu chút nữa đã quên, không phải có rồi chứ?
Thái y chẩn mạch cho Sử Tú Nhi xong, rất nhanh truyền tin rằng Sử Tú Nhi cũng mang thai. Tạ Thắng vừa nghe, ngây ngốc một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Đến khi Tạ Nam tới liền chụp bả vai Tạ Nam, vỗ một cái ‘bốp’, reo lên: “Tiểu tử, con trai ta vẫn là ca ca, con trai nhà ngươi mới là đệ đệ!”
Tạ Đằng nhìn hai người họ, tâm tình phức tạp, Tiểu Mật à Tiểu Mật, chúng ta cũng phải gấp rút lên, sinh em bé cũng không được thua chúng nó! Tạ Đằng cũng vội sai người mời thái y chẩn mạch cho Diêu Mật, một a hoàn chạy đến bẩm báo: “Tướng quân, phu nhân được thái y chẩn ra mạch…”
Tạ Đằng thốt lên: “Sao sao, Tiểu Mật cũng có rồi?”
/82
|