Chương 4
Nữ vương Lion muốn bế quan tu luyện một thời gian cho nên mọi việc sẽ do trữ vương xử lí, mọi quyền lực trữ vương có thể tùy ý sử dụng kể cả vòng ngọc của nữ vương. Tin tức truyền xuống hiển nhiên làm cho đám nữ nhân quý tộc một phen bất mãn, dựa vào cái gì nữ nhân vô dụng đó được cai quản đất nước chứ, nếu không phải là con gái nữ vương ả ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Tuy căm tức nhưng cũng không thể làm gì cô được nếu không sẽ bị xử tội vì làm hại con gái nữ vương hơn nữa cô bây giờ đã là trữ vương nhiếp chính, không ai dại dột mà gây phiền toái cho mình. Bây giờ họ đang tìm mọi cách lấy lòng trữ vương điện hạ a, biết đâu sẽ có được lợi lộc từ nữ nhân ngu xuẩn đó.
Hemy được vú nuôi Mary đưa đi tham quan hoàng cung, đúng lúc chạm phải một đám nữ nhân đang tán gẫu, thấy Hemy đi tới họ vội hành lễ nhưng trong mắt đều là khinh thường, cô cũng không thèm nhìn tới bọn họ, một cô nàng “đầy đặn” tiến lên khinh thường nói:
“Thưa điện hạ, ta là Hari con gái của công nương Sally, hân hạnh được diện kiến điện hạ, quả nhiên điện hạ thật xinh đẹp, quyến rũ, Hari thật tình thua xa”
Lời vừa nói xong các nữ nhân còn lại đều cười to một trận trong bụng. Cô ta bất quá có gương mặt xinh đẹp thôi nhưng các phần còn lại thì rất xấu xí, từ trên xuống dưới toàn xương, mông cùng ngực lại quá nhỏ không có được nở nang như bọn họ, như cô ta nhìn sơ qua đã biết “bất lực” rồi nha.
Hemy thu hết biểu cảm của họ vào mắt cảm thấy những nữ nhân này rất không bình thường, lời vừa rồi rõ ràng không phải thật lòng khen mà ý tứ chê bai rất rõ ràng, ánh mắt những người kia cũng cho thấy như vậy. Nhưng…trước đó cô đã soi gương qua nhìn thấy mình rất xinh đẹp nha, hơn đứt mấy cô hoa hậu ở hiện đại rồi, hơn nữa ba vòng rõ ràng có điểm nào xấu xí chứ, lại nhìn bọn họ, tuy nói nữ nhân nơi đây “đầy đặn” hơn nhiều nhưng mà những người này cũng quá “đầy đặn” rồi nha. Nhất thời không tiếp thu được phản ứng của bọn họ, Hemy trực tiếp vứt lại một câu rồi quay đi:
“Ta cũng cảm thấy bản thân không tệ, có điều không cần từ miệng các ngươi đi ra, ta còn chính sự cần giải quyết, các ngươi tự lo liệu đi”
Đám người kia hoảng hốt “tự lo liệu đi” là ý gì, chẳng lẽ mình vừa đắt tội điện hạ, không đúng vừa nãy chỉ một mình Hari sinh sự, không liên quan các nàng. Đồng loạt ném cho Hari cái nhìn căm giận, quay lưng bỏ đi. Hari run sợ nhớ đến lời vừa rồi, ả nào nhớ nữ nhân kia đã là trữ vương, chọc giận nàng ta khác nào tự tìm đường chết, không được, phải về cầu cứu mẫu thân. Bất giác một đám nữ nhân ăn không ngồi rồi vì một câu nói của Hemy mà mất ăn mất ngủ.
Hemy muốn đi một mình nên bảo bà Mary trở về. Ra khỏi hoàng cung, cô tiến thẳng đến khu chợ nô lệ vô chủ. Tuy nhiên muốn đến đây phải men qua một khu rừng rậm, ở đây có cả một con đường mòn, thong thường giới quý tộc muốn đến đây tìm thú vui phải có người hộ tống, nhưng Hemy bởi vì không thong báo nên không cho người theo bên cô, vậy cũng tốt, đỡ bị ai làm phiền.
Khi vào trong rừng rồi Hemy thật sự rất kinh ngạc. Trời ơi, hoa phong lan có thể to như vậy sao, dây leo này dùng để trói khủng long hả, ách, con thỏ kia lại phóng to gấp năm lần rồi. Á! Con sâu mà như con chuột vậy nè. Quả thật rất không bình thường rồi, hở, cái gì vậy? Là máu a, ai đó bị thương sao?
Men theo vết máu cô đến trước một hang động lớn. Do dự một hồi cô quyết định bước vào, trời ạ, suýt nữa thì suy tim mà chết rồi, trước mắt cô là một con bạch sư khổng lồ…wow…thật là đẹp, toàn thân nó trắng muốt nhắm nghiền mắt nằm dài bên hồ nước, tuy khoảng cách khá xa nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của nó rất nặng nề. Vết máu! Đúng rồi, nó đang bị thương a…hơn nữa chảy nhiều máu như vậy rất nguy hiểm. Lòng thương lại trỗi dậy, cô bước nhẹ nhàng vể phía bạch sư xem xét vết thương.
Bạch sư hiện giờ rất yếu nhưng cũng có thể làm con người nhỏ bé kia mất mạng. Móng vuốt bất ngờ vồ tới, Hemy nhẹ nhàng tránh khỏi hơn nữa còn chế trụ tử huyệt của nó, chỉ cần nhút nhít lập tức mất mạng. Giỡn sao, ba năm huấn luyện khắc nghiệt trong quân đội hoàng gia cũng không phải đồ bỏ đi đâu. Con vật cũng ý thức được nguy hiểm nên cũng nằm yên tuy nhiên cũng không thu hồi móng vuốt lại. Nhìn con vật to xác đáng yêu này cô lại nhớ con Lu Lu nhà mình, nhẹ nhàng thơm một cái vào má bạch sư, dịu dàng nói:
“Bạch Bạch, ngoan ngoãn cho ta xem vết thương nha, nếu không làm sao tung tăng khắp nơi được. Yên tâm ta sẽ không tổn hại cưng đâu. Nào, ta buông ra nhưng nếu cưng dám phản kích ta sẽ cho cưng nếm mùi khổ sở.”
Bạch sư biết con người này rất lợi hại, có thể lấy mạng nó bất cứ lúc nào, nó cũng không ngu ngốc mà chống cự. Thế nhưng con người đáng ghét này lại dùng miệng cọ người nó, trước giờ những con thú khác gặp nó sẽ giao chiến hoặc bỏ chạy, nào có lại tiếp cận nó nhẹ nhàng như vậy, còn cái miệng của con người này cũng thật mềm mại. Bất quá với khí phách của chúa tể sơn lâm, bạch sư hừ lạnh, tỏ vẻ đồng ý. Hemy thấy vậy cũng buông tay ra, bạch sư nằm phục xuống lộ rõ vết cắn hung tợn ở bả vai. Hemy nhẹ nhàng vuốt lông nó.
“Bạch Bạch ngoan lắm.”
Bạch sư gầm gừ bất mãn, “ Bạch Bạch là cái gì. Ta là bạch sư”.
Hemy nghe lời trách móc của nó liền phì cười:
“Được rồi, đừng bất mãn nữa, ta thích gọi cưng là Bạch Bạch nha, rất đáng yêu, Bạch Bạch…”
Bạch sư ngạc nhiên, con người này cư nhiên có thể nghe được nó nói gì.
“Ngươi biết ta nói gì?”
“Phải đó, chúng ta là bạn mà…hi hi”
Từ nhỏ cô đã biết mình có thể nghe hiểu tiếng động vật, cô liền nói cho mẹ cô nghe nhưng bà ấy không những không tin còn đánh cô một trận vì tội nói dối. Về sau cô cũng không nói cho ai biết về khả năng đặc biệt này ngoại trừ Thanh Thanh, cô bạn thân yêu ma của cô.
Rửa sạch cùng băng bó vết thương xong, Hemy phủi phủi tay nói:
“Xong rồi, một thời nữa sẽ khỏi, mà sao cưng lại bị thương vậy?”
Bạch sư bộ dáng, lười biếng nghĩ con người này quá phiền phức, nhưng cũng gầm gừ trả lời:
“Ta cùng đánh nhau với một con kim mao sư, ta đương nhiên thắng nó, con kim mao sư đó giả chết, sau khi ta quay đi liền cắn ta một nhát. Ta và nó đồng thời bi thương nặng nhưng ta cũng đủ sức khiến nó mất mạng.”
“Con kim mao sư đó chết rồi?”
“Ừm”
“Wow…Bạch Bạch thật tài giỏi, thật dũng mãnh, ta thực thích cưng nha”
Nói rồi nhào tời cọ cọ trong lòng bạch sư. Con sư tử nào đó còn đang lâng lâng bởi lời khen của cô, hoàn toàn quên mất lúc nãy mình súy mất mạng bởi con người nhỏ bé này. Cơ thể này cũng thật mềm mại, giống như cái miệng của cô vậy, thật thích. Vì thế, bạch sư của chúng ta liền tìm tư thế thuận tiện nhất để vật nhỏ trong lòng ôm thật thoải mái.
“Xuy”, thật không ngờ cô đã ở trong lòng Bạch Bạch mà ngủ một giấc, thật thoải mái, lông Bạch Bạch thật mềm a. Ưỡn người một cái, cô đứng dậy muốn đi về, hiện tại cũng sắp tối rồi, cô nên trờ về thôi. Bạch sư thấy vật nhỏ muốn đi rất muốn giữ cô lại, nhưng sự kiêu ngạo của nó lại ngăn cản, cuối cùng phun ra một câu:
“Ngày mai ngươi phải trở lại đây với ta”
Hemy nhìn còn vật to xác này thế nào cũng thấy nó thật đáng yêu. Rõ ràng là đang lưu luyến mình nhưng lại làm ra bộ mặt như vậy. Cô mỉm cười:
“Được, ngày mai ta sẽ quay lại”
Nữ vương Lion muốn bế quan tu luyện một thời gian cho nên mọi việc sẽ do trữ vương xử lí, mọi quyền lực trữ vương có thể tùy ý sử dụng kể cả vòng ngọc của nữ vương. Tin tức truyền xuống hiển nhiên làm cho đám nữ nhân quý tộc một phen bất mãn, dựa vào cái gì nữ nhân vô dụng đó được cai quản đất nước chứ, nếu không phải là con gái nữ vương ả ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Tuy căm tức nhưng cũng không thể làm gì cô được nếu không sẽ bị xử tội vì làm hại con gái nữ vương hơn nữa cô bây giờ đã là trữ vương nhiếp chính, không ai dại dột mà gây phiền toái cho mình. Bây giờ họ đang tìm mọi cách lấy lòng trữ vương điện hạ a, biết đâu sẽ có được lợi lộc từ nữ nhân ngu xuẩn đó.
Hemy được vú nuôi Mary đưa đi tham quan hoàng cung, đúng lúc chạm phải một đám nữ nhân đang tán gẫu, thấy Hemy đi tới họ vội hành lễ nhưng trong mắt đều là khinh thường, cô cũng không thèm nhìn tới bọn họ, một cô nàng “đầy đặn” tiến lên khinh thường nói:
“Thưa điện hạ, ta là Hari con gái của công nương Sally, hân hạnh được diện kiến điện hạ, quả nhiên điện hạ thật xinh đẹp, quyến rũ, Hari thật tình thua xa”
Lời vừa nói xong các nữ nhân còn lại đều cười to một trận trong bụng. Cô ta bất quá có gương mặt xinh đẹp thôi nhưng các phần còn lại thì rất xấu xí, từ trên xuống dưới toàn xương, mông cùng ngực lại quá nhỏ không có được nở nang như bọn họ, như cô ta nhìn sơ qua đã biết “bất lực” rồi nha.
Hemy thu hết biểu cảm của họ vào mắt cảm thấy những nữ nhân này rất không bình thường, lời vừa rồi rõ ràng không phải thật lòng khen mà ý tứ chê bai rất rõ ràng, ánh mắt những người kia cũng cho thấy như vậy. Nhưng…trước đó cô đã soi gương qua nhìn thấy mình rất xinh đẹp nha, hơn đứt mấy cô hoa hậu ở hiện đại rồi, hơn nữa ba vòng rõ ràng có điểm nào xấu xí chứ, lại nhìn bọn họ, tuy nói nữ nhân nơi đây “đầy đặn” hơn nhiều nhưng mà những người này cũng quá “đầy đặn” rồi nha. Nhất thời không tiếp thu được phản ứng của bọn họ, Hemy trực tiếp vứt lại một câu rồi quay đi:
“Ta cũng cảm thấy bản thân không tệ, có điều không cần từ miệng các ngươi đi ra, ta còn chính sự cần giải quyết, các ngươi tự lo liệu đi”
Đám người kia hoảng hốt “tự lo liệu đi” là ý gì, chẳng lẽ mình vừa đắt tội điện hạ, không đúng vừa nãy chỉ một mình Hari sinh sự, không liên quan các nàng. Đồng loạt ném cho Hari cái nhìn căm giận, quay lưng bỏ đi. Hari run sợ nhớ đến lời vừa rồi, ả nào nhớ nữ nhân kia đã là trữ vương, chọc giận nàng ta khác nào tự tìm đường chết, không được, phải về cầu cứu mẫu thân. Bất giác một đám nữ nhân ăn không ngồi rồi vì một câu nói của Hemy mà mất ăn mất ngủ.
Hemy muốn đi một mình nên bảo bà Mary trở về. Ra khỏi hoàng cung, cô tiến thẳng đến khu chợ nô lệ vô chủ. Tuy nhiên muốn đến đây phải men qua một khu rừng rậm, ở đây có cả một con đường mòn, thong thường giới quý tộc muốn đến đây tìm thú vui phải có người hộ tống, nhưng Hemy bởi vì không thong báo nên không cho người theo bên cô, vậy cũng tốt, đỡ bị ai làm phiền.
Khi vào trong rừng rồi Hemy thật sự rất kinh ngạc. Trời ơi, hoa phong lan có thể to như vậy sao, dây leo này dùng để trói khủng long hả, ách, con thỏ kia lại phóng to gấp năm lần rồi. Á! Con sâu mà như con chuột vậy nè. Quả thật rất không bình thường rồi, hở, cái gì vậy? Là máu a, ai đó bị thương sao?
Men theo vết máu cô đến trước một hang động lớn. Do dự một hồi cô quyết định bước vào, trời ạ, suýt nữa thì suy tim mà chết rồi, trước mắt cô là một con bạch sư khổng lồ…wow…thật là đẹp, toàn thân nó trắng muốt nhắm nghiền mắt nằm dài bên hồ nước, tuy khoảng cách khá xa nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của nó rất nặng nề. Vết máu! Đúng rồi, nó đang bị thương a…hơn nữa chảy nhiều máu như vậy rất nguy hiểm. Lòng thương lại trỗi dậy, cô bước nhẹ nhàng vể phía bạch sư xem xét vết thương.
Bạch sư hiện giờ rất yếu nhưng cũng có thể làm con người nhỏ bé kia mất mạng. Móng vuốt bất ngờ vồ tới, Hemy nhẹ nhàng tránh khỏi hơn nữa còn chế trụ tử huyệt của nó, chỉ cần nhút nhít lập tức mất mạng. Giỡn sao, ba năm huấn luyện khắc nghiệt trong quân đội hoàng gia cũng không phải đồ bỏ đi đâu. Con vật cũng ý thức được nguy hiểm nên cũng nằm yên tuy nhiên cũng không thu hồi móng vuốt lại. Nhìn con vật to xác đáng yêu này cô lại nhớ con Lu Lu nhà mình, nhẹ nhàng thơm một cái vào má bạch sư, dịu dàng nói:
“Bạch Bạch, ngoan ngoãn cho ta xem vết thương nha, nếu không làm sao tung tăng khắp nơi được. Yên tâm ta sẽ không tổn hại cưng đâu. Nào, ta buông ra nhưng nếu cưng dám phản kích ta sẽ cho cưng nếm mùi khổ sở.”
Bạch sư biết con người này rất lợi hại, có thể lấy mạng nó bất cứ lúc nào, nó cũng không ngu ngốc mà chống cự. Thế nhưng con người đáng ghét này lại dùng miệng cọ người nó, trước giờ những con thú khác gặp nó sẽ giao chiến hoặc bỏ chạy, nào có lại tiếp cận nó nhẹ nhàng như vậy, còn cái miệng của con người này cũng thật mềm mại. Bất quá với khí phách của chúa tể sơn lâm, bạch sư hừ lạnh, tỏ vẻ đồng ý. Hemy thấy vậy cũng buông tay ra, bạch sư nằm phục xuống lộ rõ vết cắn hung tợn ở bả vai. Hemy nhẹ nhàng vuốt lông nó.
“Bạch Bạch ngoan lắm.”
Bạch sư gầm gừ bất mãn, “ Bạch Bạch là cái gì. Ta là bạch sư”.
Hemy nghe lời trách móc của nó liền phì cười:
“Được rồi, đừng bất mãn nữa, ta thích gọi cưng là Bạch Bạch nha, rất đáng yêu, Bạch Bạch…”
Bạch sư ngạc nhiên, con người này cư nhiên có thể nghe được nó nói gì.
“Ngươi biết ta nói gì?”
“Phải đó, chúng ta là bạn mà…hi hi”
Từ nhỏ cô đã biết mình có thể nghe hiểu tiếng động vật, cô liền nói cho mẹ cô nghe nhưng bà ấy không những không tin còn đánh cô một trận vì tội nói dối. Về sau cô cũng không nói cho ai biết về khả năng đặc biệt này ngoại trừ Thanh Thanh, cô bạn thân yêu ma của cô.
Rửa sạch cùng băng bó vết thương xong, Hemy phủi phủi tay nói:
“Xong rồi, một thời nữa sẽ khỏi, mà sao cưng lại bị thương vậy?”
Bạch sư bộ dáng, lười biếng nghĩ con người này quá phiền phức, nhưng cũng gầm gừ trả lời:
“Ta cùng đánh nhau với một con kim mao sư, ta đương nhiên thắng nó, con kim mao sư đó giả chết, sau khi ta quay đi liền cắn ta một nhát. Ta và nó đồng thời bi thương nặng nhưng ta cũng đủ sức khiến nó mất mạng.”
“Con kim mao sư đó chết rồi?”
“Ừm”
“Wow…Bạch Bạch thật tài giỏi, thật dũng mãnh, ta thực thích cưng nha”
Nói rồi nhào tời cọ cọ trong lòng bạch sư. Con sư tử nào đó còn đang lâng lâng bởi lời khen của cô, hoàn toàn quên mất lúc nãy mình súy mất mạng bởi con người nhỏ bé này. Cơ thể này cũng thật mềm mại, giống như cái miệng của cô vậy, thật thích. Vì thế, bạch sư của chúng ta liền tìm tư thế thuận tiện nhất để vật nhỏ trong lòng ôm thật thoải mái.
“Xuy”, thật không ngờ cô đã ở trong lòng Bạch Bạch mà ngủ một giấc, thật thoải mái, lông Bạch Bạch thật mềm a. Ưỡn người một cái, cô đứng dậy muốn đi về, hiện tại cũng sắp tối rồi, cô nên trờ về thôi. Bạch sư thấy vật nhỏ muốn đi rất muốn giữ cô lại, nhưng sự kiêu ngạo của nó lại ngăn cản, cuối cùng phun ra một câu:
“Ngày mai ngươi phải trở lại đây với ta”
Hemy nhìn còn vật to xác này thế nào cũng thấy nó thật đáng yêu. Rõ ràng là đang lưu luyến mình nhưng lại làm ra bộ mặt như vậy. Cô mỉm cười:
“Được, ngày mai ta sẽ quay lại”
/10
|