Mị Sát

Chương 53 - Chương 34

/77


Edit: Chickenliverpate

Chờ Anh Túc đi tới gần, Lý Du Anh nhẹ nhàng nở nụ cười với cô: Anh đoán là em sẽ đến.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi cao bồi, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ da, phong cách ăn mặc trẻ trung nhàn nhã. Nhìn thấy hai tay cô trống trơn, chỉ mang một cái túi xách, anh khẽ cau mày, nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: Chúng ta đi đổi vé máy bay.

Anh Túc cũng không giải thích, chỉ đi theo anh.

Từ lúc Anh túc bắt đầu biết Lý Du Anh, đã cảm thấy ở anh có một phương diện nào đó thật sự quen thuộc không thể diễn tả. Anh Túc đi theo sau lưng anh xuyên đại sảnh rộng lớn của sân bay, sau khi hoàn tất kiểm tra của hai nhân viên an ninh, lúc ngồi xuống khu vực chờ mới nghĩ tới, bóng lưng của Lý Du Anh lúc đi bộ cũng thể hiện sự tùy ý lười biếng, rất giống với một bóng lưng khác mà cô đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trong mười năm qua.

Bọn họ không dừng lại khu vực chờ quá lâu, liền lên máy bay. Anh Túc vẫn rất kiệm lời, máy bay cất cánh không lâu, đã bắt đầu ngủ thiếp đi. Cô cảm nhận Lý Du Anh khoác áo lên người cô, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô nói tiếng cảm ơn anh, hoảng hốt nghe thấy anh cười một tiếng, trêu chọc cô: Đợi đến khi làm loại chuyện như thế này em không nói cám ơn, vậy mới thật sự tốt.

Nhất thời Anh Túc không kịp phản ứng ý tứ của anh, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Giấc ngủ của cô đến rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo vài giấc mộng. Tất cả đều là những câu chuyện khi còn bé, đều có bóng dáng của Sở Hành, nụ cười trang nghiêm, ngây thơ nhưng nhẹ nhàng ấm áp, còn có những đóa hoa lưu ly màu hồng trên lan can Sở gia.

Khi đó Sở Hành nhắc nhở cô không được ăn quá nhiều kẹo, còn dọa nếu cô bị sâu răng sẽ không đưa cô đi điều trị, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Anh Túc xem tất cả những lời đó như gió thoảng qua tai. Kết quả vừa quay đầu đã bị sâu răng, đau đến không chịu nổi, lăn qua lộn lại ở trên giường rất lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể nước mắt ròng ròng đi tìm Sở Hành.

Sở Hành đang nghỉ ngơi thì bị cô đánh thức, mở mắt ra liền thấy dáng vẻ lấy tay che quai hàm, muốn khóc mà không dám khóc của cô, vừa giận vừa cảm thấy buồn cười.

Hoàng hôn ngày hôm đó, ánh chiều tà đỏ rực lan tỏa khắp nơi, có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông măng trên gò má Anh Túc. Sở Hành diện nguyên một cây trắng, một chân cong lên trên chiếc ghế mỹ nhân, tùy ý mà lười biếng. Anh vươn tay, kéo Anh Túc đến gần, đặt cô lên đùi. Ngón cái đặt lên chiếc cằm bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng mở hàm cô ra, dịu dàng nói: Không khóc. Để anh xem một chút.

Khi Anh Túc mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn tưởng mình đang còn nằm mơ. Nhưng lại cảm thấy trong miệng khô khốc, nghiêng đầu nhìn thấy một ly nước trên bàn cách đó không xa, liền mở miệng, mềm mại tinh tế nói: Tôi khát.

Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, tự nhiên vươn tay cầm lấy ly giấy, từ từ nhấp một hớp. Mãi cho đến khi uống sạch nước, cả người Anh Túc cũng cứng đờ, cô ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt cô là hình ảnh Lý Du Anh một tay chống cằm, đang cười cười nhìn cô. Thấy cô cầm cái ly giấy, lúng túng không thốt nên lời, liền trêu chọc: Xin hỏi tiểu thư có cần châm thêm nước không?

. . . . . . Không cần, cám ơn.

Anh Túc nhắm mắt đưa cái ly cho nữ tiếp viên hàng không đang đi ngang qua, thấy Lý Du Anh vẫn tiếp tục cười cười nhìn mình, cô lúng ta lúng túng nói: Thật ngại quá.

Lý Du Anh lơ đễnh hỏi: Vừa nằm mơ hả?

. . . . .Tôi có nói mớ sao?

Đã nói một câu. Lý Du Anh cười nói: Em nói răng em đau quá, rất đau. Anh tưởng thật, nhưng phát hiện em chỉ đang nằm mơ.

. . . . . .

Sau khi lên đảo được mấy ngày, nếu như nhìn từ phương diện ăn chơi phóng túng, thì Anh Túc được xem là trôi qua rất thoải mái.

Tưởng Miên đã sớm nói trước với Anh Túc, Lý Du Anh là cậu ba của Lý gia ở Thành phố A, mấy năm trước đã rời khỏi Lý gia để tự mình tạo dựng sự nghiệp, là một người trầm ổn, phóng khoáng, đời sống rất tinh tế. Anh Túc sống cùng với Lý Du Anh mấy ngày nay, càng cảm nhận sâu sắc những lời Tưởng Miên nói nửa câu cũng không ngoa.

Lý Du Anh là một chuyên gia trong việc chọc cười người khác. Ở cùng một chỗ với anh thì sẽ không phải lo lắng không có việc gì để làm hay là không có đề tài để nói. Cho dù chỉ là một khúc gỗ trôi trên biển, anh cũng có thể tùy tiện nói ra một hai ba câu. Anh Túc nghe anh kể chuyện phiếm về câu cá hay đắp tượng trên cát, cũng không cảm thấy trống rỗng, chỉ cảm thấy thú vị. Có lúc cao hứng, đặc biệt chuyên chú nhìn anh chằm chằm, nhìn lâu đến nỗi, Lý Du Anh không nhịn được sờ sờ mặt của mình, dừng đề tài đang nói, rồi hỏi cô: Anh có vấn đề




/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status