Một tiếng gió xẹt qua,nàng nhanh chóng lé mình,chỉ thấy thân cây cạnh nàng bị cắt một miếng rất sâu,vết cắt như của một thanh kiếm sắc bén.Nếu mình phản ứng không nhanh thì bây giờ mình sẽ.... ......quá kinh khủng,không dám nghĩ nữa.
"Rốt cuộc đây là nơi nào,chuyện quái gì đang xảy ra?"
Giờ tinh thần của nàng tập trung ở mức cao nhất,tai nghe tiếng động,tâm nghe chuyển động của không khí,mắt nhìn tứ phía.Như phát hiên ra điều gì,nàng nhìn sang hướng bên trái.Tròng mắt như dãn ra,đó .......là thân hình của con người,nhưng được ngưng tụ lại từ không khí,mờ ảo như sương mù.
"Vụt" chúng di chuyển quá nhanh,nhanh đến nỗi chẳng thấy chúng, như chỉ là tiếng gió,nhưng nàng đã luyện xong tầng 2,vạt sáng mờ ảo chính là chúng,tiếng gió ấy chính là sự di chuyển.
Khi nàng đang quan sát,bỗng vô số tiếng gió từ đâu bay về phía nàng,không khí ngưng tụ thành hàng chục thanh kiếm sắc bén,điên cuồng tấn công.Nàng tránh né,bay lên cây,nhảy từ cành này sang cành kia,cơ thể uốn lượn,rồi trườn xuống đất,nghiêng người.
Cư nhiên,bọn chúng giống nàng,có thể khống chế không khí,nhưng nàng vẫn kém,rất xa,tốc độ còn rất chậm,khi nàng ngưng tụ một thanh kiếm để ngăn cản thì chúng đã biến vô số thanh kiếm tấn công.Nàng còn rất yếu.
Giờ thân thể nàng rất chật vật,áo bị rách rất nhiều,vô sô vết thương lớn nhỏ,máu nhiễm đỏ cả vạt áo nàng.
"Ta không tin ta không làm gì được ngươi,hãy làm bia luyện tập cho ta"
Nàng cười,nụ cười tự tin cuồng vọng.
Nàng dùng tay ngưng tụ kiếm,dùng tai cảm nhận sự di chuyển.
"Soạt"Một tên đã bị giết,hóa thành hơi nước rồi biến mất.
Nàng điên cuồng chống trả,đánh,một tay ngưng tụ kiếm,tay kia đỡ,cơ thể mềm dẻo uốn lượn ,nhưng dần dần,nàng không để ý,nàng có thể không cần dùng tay để ngưng tụ kiếm hay ám khí,mà chỉ cần nghĩ,vũ khí có thể xuất hiện,rất nhanh và lực mạnh hơn trước.
Khi nàng đã đuối sức thì cuối cùng cũng đã dừng lại.Nàng khụy xuống,thở hồng hộc,vết thương,máu,chảy xuống tay nàng,nhưng nàng không thấy đau,mà lại phấn kích,bởi vì nàng nhận thấy sự tiến bộ của mình,hóa ra nơi này dùng để luyện tập.
Cố gắng đứng dậy lau qua vết máu trên miệng,chống đỡ thân thể,bước về phía căn nhà.
"Ta còn quay trở lại,đợi ta"
Nàng nhận thấy,còn vô số hơi thở.... ở quanh đây,đang chờ đợi nàng.
Lãnh cung nơi nàng ở,đã 15 ngày,công chúa không đi ra ngoài,nhưng nô tỳ Như Ngọc vẫn chỉ làm công việc của mình,không hỏi cũng không dám chạy trốn...Bởi vì bây giờ nàng ta đã bị phế thần lực,và công chúa là người rất đáng sợ.
Về phía căn nhà,nàng mệt lử,lập tức bứt vài trái cây,ngã tùm xuống ôn tuyền.
"Ôi đau chết ta",nàng vừa nhai vừa hét:"Đau chết đi được"
Nhưng sau khi cơn đau xé ruột xé gan qua đi,cơ thể trở liền trở nên thoải mái,như có phép màu,các vết thương từ từ khép lại,lành,trắng trẻo như mới,như chưa từng bị thương.
Máu của nàng nhiễm đỏ cả ôn tuyền,nhưng một lúc sau,làn nước màu tím dần dần hấp thụ,lại trở về yêu dị ban đầu.
Mỗ nữ nào đó không thấy sự thay đổi gì hết bởi vì nàng đang ngủ rồi còn đâu!
Không biết qua bao lâu,nàng tỉnh lại,ngac nhiên:
"Hù chết ta,may không để lại sẹo"
Ngốc lặng trong 3 s lại kinh ngạc hét:
"Nước này,nước này cư nhiên chữa được vết thương,quá kì diệu,vô cùng kì diệu"
Rồi lại cười toáng:"Ha ha ,từ nay về sau bị thương không sợ bị sẹo nữa."
Nàng vừa mặc quần áo,vừa lầm bầm:
"Quá thần kì,chậc chậc,ta nhận được bảo bối ạ"
Rồi lại nghĩ:"Có khi nào,tên Diêm Vương cho ta",Lắc đầu:"Không thể nào,không thể nào,đây là ông trời bù cho ta vì chết oan,tên đó chỉ cho ta về việc thời gian luyện công nhỏ nhỏ mà thôi"
Nàng không biết rằng,yêu cầu nho nhỏ đó giúp nàng vô số việc.
Nàng hướng theo đường cũ,bước vào,lại là không gian như lúc trước,nhưng bây giờ,toàn bộ đều bao phủ bởi bóng tối,giơ tay không thấy được 5 ngón.
Nàng chỉ hoảng hốt một chút rồi lại trở nên hứng phấn,giọng nói ngọt ngào,vang vọng khắp khu rừng:
"Chúng ta...tiếp tục"
Chỉ thấy nàng vừa dứt lời,vô sô ám khí,mũi tên tiến về phía nàng.
Trời quá tối nên nàng nhắm chặt 2 mắt,dùng tai nghe động tĩnh,tâm ngưng tụ phát ra thanh kiếm,ám khí...
Chúng quá đông,quá nhiều,nhiều gấp đôi hơn trước,nhanh hơn trước,quả nhiên nơi này là nơi luyện tập.Nàng chât vật tránh né,bị thương vô số khắp thân thể,nhưng nàng hưng phấn cực độ,giống như giết người như lúc trược,ngắm mà bắn.
Nếu như lúc trước nàng chỉ có thể ngưng tụ thành một cây kiếm,hay rất ít mũi tên ám khí,nhưng giờ,nàng có thể tạo nhiều thanh kiếm cùng một lúc,vô số ám khí,bay theo sự chỉ thị của nàng,trong phạm vi rộng hơn.
Trải qua thời gian rất lâu,cuối cùng cũng chấm dứt,không gian biến mất,nàng đang ở bãi đất trống.Tạo 1 thân kiếm để chống đỡ thân thể,nàng ngắm nhìn vào khoảng hư vô:"Đợi ta,ta sẽ mở được ngươi,ta thật tò mò không biết bên trong có gì,nhưng...ngươi cũng phải khuất phục ta"
Rồ nàng lê bước vào trong căn nhà.
"Rốt cuộc đây là nơi nào,chuyện quái gì đang xảy ra?"
Giờ tinh thần của nàng tập trung ở mức cao nhất,tai nghe tiếng động,tâm nghe chuyển động của không khí,mắt nhìn tứ phía.Như phát hiên ra điều gì,nàng nhìn sang hướng bên trái.Tròng mắt như dãn ra,đó .......là thân hình của con người,nhưng được ngưng tụ lại từ không khí,mờ ảo như sương mù.
"Vụt" chúng di chuyển quá nhanh,nhanh đến nỗi chẳng thấy chúng, như chỉ là tiếng gió,nhưng nàng đã luyện xong tầng 2,vạt sáng mờ ảo chính là chúng,tiếng gió ấy chính là sự di chuyển.
Khi nàng đang quan sát,bỗng vô số tiếng gió từ đâu bay về phía nàng,không khí ngưng tụ thành hàng chục thanh kiếm sắc bén,điên cuồng tấn công.Nàng tránh né,bay lên cây,nhảy từ cành này sang cành kia,cơ thể uốn lượn,rồi trườn xuống đất,nghiêng người.
Cư nhiên,bọn chúng giống nàng,có thể khống chế không khí,nhưng nàng vẫn kém,rất xa,tốc độ còn rất chậm,khi nàng ngưng tụ một thanh kiếm để ngăn cản thì chúng đã biến vô số thanh kiếm tấn công.Nàng còn rất yếu.
Giờ thân thể nàng rất chật vật,áo bị rách rất nhiều,vô sô vết thương lớn nhỏ,máu nhiễm đỏ cả vạt áo nàng.
"Ta không tin ta không làm gì được ngươi,hãy làm bia luyện tập cho ta"
Nàng cười,nụ cười tự tin cuồng vọng.
Nàng dùng tay ngưng tụ kiếm,dùng tai cảm nhận sự di chuyển.
"Soạt"Một tên đã bị giết,hóa thành hơi nước rồi biến mất.
Nàng điên cuồng chống trả,đánh,một tay ngưng tụ kiếm,tay kia đỡ,cơ thể mềm dẻo uốn lượn ,nhưng dần dần,nàng không để ý,nàng có thể không cần dùng tay để ngưng tụ kiếm hay ám khí,mà chỉ cần nghĩ,vũ khí có thể xuất hiện,rất nhanh và lực mạnh hơn trước.
Khi nàng đã đuối sức thì cuối cùng cũng đã dừng lại.Nàng khụy xuống,thở hồng hộc,vết thương,máu,chảy xuống tay nàng,nhưng nàng không thấy đau,mà lại phấn kích,bởi vì nàng nhận thấy sự tiến bộ của mình,hóa ra nơi này dùng để luyện tập.
Cố gắng đứng dậy lau qua vết máu trên miệng,chống đỡ thân thể,bước về phía căn nhà.
"Ta còn quay trở lại,đợi ta"
Nàng nhận thấy,còn vô số hơi thở.... ở quanh đây,đang chờ đợi nàng.
Lãnh cung nơi nàng ở,đã 15 ngày,công chúa không đi ra ngoài,nhưng nô tỳ Như Ngọc vẫn chỉ làm công việc của mình,không hỏi cũng không dám chạy trốn...Bởi vì bây giờ nàng ta đã bị phế thần lực,và công chúa là người rất đáng sợ.
Về phía căn nhà,nàng mệt lử,lập tức bứt vài trái cây,ngã tùm xuống ôn tuyền.
"Ôi đau chết ta",nàng vừa nhai vừa hét:"Đau chết đi được"
Nhưng sau khi cơn đau xé ruột xé gan qua đi,cơ thể trở liền trở nên thoải mái,như có phép màu,các vết thương từ từ khép lại,lành,trắng trẻo như mới,như chưa từng bị thương.
Máu của nàng nhiễm đỏ cả ôn tuyền,nhưng một lúc sau,làn nước màu tím dần dần hấp thụ,lại trở về yêu dị ban đầu.
Mỗ nữ nào đó không thấy sự thay đổi gì hết bởi vì nàng đang ngủ rồi còn đâu!
Không biết qua bao lâu,nàng tỉnh lại,ngac nhiên:
"Hù chết ta,may không để lại sẹo"
Ngốc lặng trong 3 s lại kinh ngạc hét:
"Nước này,nước này cư nhiên chữa được vết thương,quá kì diệu,vô cùng kì diệu"
Rồi lại cười toáng:"Ha ha ,từ nay về sau bị thương không sợ bị sẹo nữa."
Nàng vừa mặc quần áo,vừa lầm bầm:
"Quá thần kì,chậc chậc,ta nhận được bảo bối ạ"
Rồi lại nghĩ:"Có khi nào,tên Diêm Vương cho ta",Lắc đầu:"Không thể nào,không thể nào,đây là ông trời bù cho ta vì chết oan,tên đó chỉ cho ta về việc thời gian luyện công nhỏ nhỏ mà thôi"
Nàng không biết rằng,yêu cầu nho nhỏ đó giúp nàng vô số việc.
Nàng hướng theo đường cũ,bước vào,lại là không gian như lúc trước,nhưng bây giờ,toàn bộ đều bao phủ bởi bóng tối,giơ tay không thấy được 5 ngón.
Nàng chỉ hoảng hốt một chút rồi lại trở nên hứng phấn,giọng nói ngọt ngào,vang vọng khắp khu rừng:
"Chúng ta...tiếp tục"
Chỉ thấy nàng vừa dứt lời,vô sô ám khí,mũi tên tiến về phía nàng.
Trời quá tối nên nàng nhắm chặt 2 mắt,dùng tai nghe động tĩnh,tâm ngưng tụ phát ra thanh kiếm,ám khí...
Chúng quá đông,quá nhiều,nhiều gấp đôi hơn trước,nhanh hơn trước,quả nhiên nơi này là nơi luyện tập.Nàng chât vật tránh né,bị thương vô số khắp thân thể,nhưng nàng hưng phấn cực độ,giống như giết người như lúc trược,ngắm mà bắn.
Nếu như lúc trước nàng chỉ có thể ngưng tụ thành một cây kiếm,hay rất ít mũi tên ám khí,nhưng giờ,nàng có thể tạo nhiều thanh kiếm cùng một lúc,vô số ám khí,bay theo sự chỉ thị của nàng,trong phạm vi rộng hơn.
Trải qua thời gian rất lâu,cuối cùng cũng chấm dứt,không gian biến mất,nàng đang ở bãi đất trống.Tạo 1 thân kiếm để chống đỡ thân thể,nàng ngắm nhìn vào khoảng hư vô:"Đợi ta,ta sẽ mở được ngươi,ta thật tò mò không biết bên trong có gì,nhưng...ngươi cũng phải khuất phục ta"
Rồ nàng lê bước vào trong căn nhà.
/56
|