Đã qua 15 ngày mà không có tin tức.
Ngồi bên cạnh hồ,nàng vò đầu bứt ta,đã qua 15 ngày,15 ngày rồi ,nhưng một chút tin tức cũng không có.
Nàng ngửa cổ lên trời,tức giận hét:"Cái lũ vô hại,cái gì mà đệ nhất sát thủ,danh trấn lẫy lừng cái quái gì, đã qua từng đấy ngày rồi mà một bông hoa cỏn con cũng không tìm được"
Hừ,các ngươi không về đúng thời hạn ta cho các ngươi không về luôn.
Lãnh Hoàng từ xa đã nghe được tiếng hét của nàng,nhếch khóe miệng,trên đời này chỉ mình nàng mới dám to gan như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng,trong mắt nàng không có sự sợ hãi,mê mẩn mà là giảo hoạt cùng lạnh lùng ,đến khi nàng nói có thể chữa khỏi bệnh cho hắn,rồi quỳ xuống túm chân hắn cầu xin,hắn cảm thấy quá thú vị,mà thú vị,sao có thể bỏ qua.
Kiếm Nhất đi sau đã quá quen với cảnh này nên không ngạc nhiên gì.
"Ngươi cư nhiên nói thuộc hạ của ta như vậy,không sợ ta sẽ giết ngươi sao?"
Nàng giật mình,hắn đến khi nào vậy,nhưng nàng đang hoàn toàn tức giận,không sợ trời sợ đất đứng lên :
"Vương gia,ngài không lo lắng một chút nào sao?đã 15 ngày rồi đó,chỉ còn 15 ngày thôi,mà bọn thuộc hạ của ngài vẫn chưa về,nếu không về kịp thì làm thế nào,hừ,cái gì chứ,chỉ một bông hoa cỏn con mà cũng không tìm được"
Nàng đi đi lại lại trước mặt hắn,thỉnh thoảng còn lấy ngón tay đếm đếm.
Lãnh Hoàng ngồi xuống như không phải chuyện của ta,giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa thu:"Nếu không kịp ngươi có cách khác mà"
Chết,giọng nói này,sắp có chuyện,lúc nãy mình có phải đứng trước mặt hắn hét không,nghĩ lại,hình như thế,hối lỗi về chuyện của mình,bộ dạng hùng hùng hổ hổ không còn,thay vào đó thành con mèo nhỏ ngoan hiền,đứng yên,cúi đầu, 2 tay đùa nghịch trước ngực:
"Vương gia,ta là đang lo lắng cho ngài nha,ngài không biết chữa bệnh cho ngài,đêm nào ta cũng thức trắng,ăn không ngon,với lại nếu không tìm được hoa đó,ta cam đoan có thể chữa khỏi bệnh nhưng thay vào đó là các bệnh liệt tay,liệt chân,mất trí nhớ,rối loạn tâm thần...vân vân"
Vương gia nào đó mặt đen khịt,đêm không ngủ sao?,thế người nào vừa bốc thuốc xong đã vội vội vàng vàng đi ngủ,ăn không ngon sao?Ngày 3 bữa đều ăn những ăn món ngon nhất của Nguyệt quốc.
Nhận thấy có một đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía mình,nàng rùng mình,thế này không được,mau nghĩ cách.
Nàng lập tức phóng ra linh lực,nhanh chóng cúi xuống bên cạnh Vương gia,mở vạt áo,tay sờ sờ trước ngực rồi đến vai,giọng nói lạnh nhạt nhưng tai đỏ phừng:"Vương gia,cũng tạm ổn"
Đúng như thế,mấy lỗ chỗ đen đen phát ra tử khí ,màu sắc nhạt đi vài phần,phần thịt bị ăn mòn nay đã phục được nửa,mình cần thêm ít dược.Nghĩ là làm,nhanh chóng chạy vào gian thuốc bốc bốc.
Nối ruồi chu son vì tức giận mà đỏ lên,càng làm dung nhan yêu nghiệt thêm ma mị ,Lãnh Hoàng tao nhã xếp lại vạt áo,nàng to gan như vậy,lúc nãy suýt nữa hắn hạ chưởng nàng,nàng là người đầu tiên đụng tới thân thể hắn.
Nhưng lúc nàng cúi người xuống,hắn vô tình ngửi thấy một mùi hương thanh mát rất nhẹ,nhưng quyến rũ .Tâm tình trở nên tốt hơn,nàng có rất nhiều bí mật,hảo hảo tìm tòi.
Quay trở về khuôn mặt lạnh lùng,cầm ly rượu trong tay.
"Kiếm Nhất"
"Có thuộc hạ"
"Bên kia có tin tức"
"Thưa Vương,vẫn đang còn điều tra"
"Sai người cẩn thận có thêm mật thám,hắn sẽ có hành động,nhanh thôi"
"Thưa Vương"
Lãnh Hoàng lại trở về con mắt sắc lạnh,đôi mắt của chim,làm chủ bầu trời.
Đã qua 5 ngày.
Đêm đêm,Lãnh Hoàng ngồi bên kia ngâm thuốc,còn nàng ngồi bên này vắt chân uống trà.
Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn thân thể hắn,chậc chậc,đã nhìn nhiều như vậy rồi nhưng nàng không có cách nào miễn dịch được.Làn da trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói,khuôn mặt yêu nghiệt,thêm nốt chu son giữa mi tâm càng thêm vẻ tà mị,đôi môi đỏ có như không khẽ cười,làm điên đảo chúng sinh tinh linh,lắc đầu,họa thủy,họa thủy,rồi quay mặt lại nhắm mắt thưởng trà.
Một tiếng động rất nhẹ trên mặt nước ,nàng nhếch khóe môi:"Đến rồi"
Nàng đột ngột vận không khí,hoà sâu trong nước,túm lên,một làn tử khí có ánh bạc xanh đang cố thoát khỏi xiềng xích của nàng.
"Cư nhiên là ngươi,Ẩn khí"
Lãnh Hoàng đôi mắt nheo lại,sát khí bén nhọn,lạnh giọng:"Ẩn khí?"
"Đúng,mấy ngày nay thuốc không có hiệu quả mấy,ta đã cẩn thận về liều lượng thuốc nhưng vẫn không tác dụng,thì ra là nó.Gọi là Ẩn khí,vì khi bị trúng Ma khí,thì đồng thời một nội lực khác xen vào cơ thể,nó yếu hơn Ma khí,nên lẩn trốn trong kinh mạch.
Tuy nhiên,khi Ma khí phát tác,nó làm cho cơ thể vô cùng đau đớn,giống như thay vì chém một nhát,thì ẩn khí sẽ khiến con người ta bị chém từ từ vậy"
Nói đoạn,tay nàng bóp chặt,chỉ thấy khí đó giãy dụa rồi tan biến.Nàng vỗ tay,vô cùng đơn giản,lại nhìn Lãnh Hoàng,hắn phải chịu đau đớn đến nhường nào.
Lãnh Hoàng đôi mắt sắc bén lên,trong lòng thầm cười lạnh,hắn cư nhiên muốn hành hạ mình như thế,nhắm mắt lại,nhưng bàn tay thầm nắm chặt.
Lòng nàng bỗng khó chịu,không biết tại sao,lủi thủi vào trong giường,suy nghĩ.Ẩn khí này được hình thành khi có người đưa nội lực ngay lập tức khi hắn bị trúng Ma khí,người đó không phải người Ma giáo,nhưng dù là ai ,thì hắn rất độc ác.
Một đêm này,nàng trằn trọc không ngủ.
Ngồi bên cạnh hồ,nàng vò đầu bứt ta,đã qua 15 ngày,15 ngày rồi ,nhưng một chút tin tức cũng không có.
Nàng ngửa cổ lên trời,tức giận hét:"Cái lũ vô hại,cái gì mà đệ nhất sát thủ,danh trấn lẫy lừng cái quái gì, đã qua từng đấy ngày rồi mà một bông hoa cỏn con cũng không tìm được"
Hừ,các ngươi không về đúng thời hạn ta cho các ngươi không về luôn.
Lãnh Hoàng từ xa đã nghe được tiếng hét của nàng,nhếch khóe miệng,trên đời này chỉ mình nàng mới dám to gan như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng,trong mắt nàng không có sự sợ hãi,mê mẩn mà là giảo hoạt cùng lạnh lùng ,đến khi nàng nói có thể chữa khỏi bệnh cho hắn,rồi quỳ xuống túm chân hắn cầu xin,hắn cảm thấy quá thú vị,mà thú vị,sao có thể bỏ qua.
Kiếm Nhất đi sau đã quá quen với cảnh này nên không ngạc nhiên gì.
"Ngươi cư nhiên nói thuộc hạ của ta như vậy,không sợ ta sẽ giết ngươi sao?"
Nàng giật mình,hắn đến khi nào vậy,nhưng nàng đang hoàn toàn tức giận,không sợ trời sợ đất đứng lên :
"Vương gia,ngài không lo lắng một chút nào sao?đã 15 ngày rồi đó,chỉ còn 15 ngày thôi,mà bọn thuộc hạ của ngài vẫn chưa về,nếu không về kịp thì làm thế nào,hừ,cái gì chứ,chỉ một bông hoa cỏn con mà cũng không tìm được"
Nàng đi đi lại lại trước mặt hắn,thỉnh thoảng còn lấy ngón tay đếm đếm.
Lãnh Hoàng ngồi xuống như không phải chuyện của ta,giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa thu:"Nếu không kịp ngươi có cách khác mà"
Chết,giọng nói này,sắp có chuyện,lúc nãy mình có phải đứng trước mặt hắn hét không,nghĩ lại,hình như thế,hối lỗi về chuyện của mình,bộ dạng hùng hùng hổ hổ không còn,thay vào đó thành con mèo nhỏ ngoan hiền,đứng yên,cúi đầu, 2 tay đùa nghịch trước ngực:
"Vương gia,ta là đang lo lắng cho ngài nha,ngài không biết chữa bệnh cho ngài,đêm nào ta cũng thức trắng,ăn không ngon,với lại nếu không tìm được hoa đó,ta cam đoan có thể chữa khỏi bệnh nhưng thay vào đó là các bệnh liệt tay,liệt chân,mất trí nhớ,rối loạn tâm thần...vân vân"
Vương gia nào đó mặt đen khịt,đêm không ngủ sao?,thế người nào vừa bốc thuốc xong đã vội vội vàng vàng đi ngủ,ăn không ngon sao?Ngày 3 bữa đều ăn những ăn món ngon nhất của Nguyệt quốc.
Nhận thấy có một đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía mình,nàng rùng mình,thế này không được,mau nghĩ cách.
Nàng lập tức phóng ra linh lực,nhanh chóng cúi xuống bên cạnh Vương gia,mở vạt áo,tay sờ sờ trước ngực rồi đến vai,giọng nói lạnh nhạt nhưng tai đỏ phừng:"Vương gia,cũng tạm ổn"
Đúng như thế,mấy lỗ chỗ đen đen phát ra tử khí ,màu sắc nhạt đi vài phần,phần thịt bị ăn mòn nay đã phục được nửa,mình cần thêm ít dược.Nghĩ là làm,nhanh chóng chạy vào gian thuốc bốc bốc.
Nối ruồi chu son vì tức giận mà đỏ lên,càng làm dung nhan yêu nghiệt thêm ma mị ,Lãnh Hoàng tao nhã xếp lại vạt áo,nàng to gan như vậy,lúc nãy suýt nữa hắn hạ chưởng nàng,nàng là người đầu tiên đụng tới thân thể hắn.
Nhưng lúc nàng cúi người xuống,hắn vô tình ngửi thấy một mùi hương thanh mát rất nhẹ,nhưng quyến rũ .Tâm tình trở nên tốt hơn,nàng có rất nhiều bí mật,hảo hảo tìm tòi.
Quay trở về khuôn mặt lạnh lùng,cầm ly rượu trong tay.
"Kiếm Nhất"
"Có thuộc hạ"
"Bên kia có tin tức"
"Thưa Vương,vẫn đang còn điều tra"
"Sai người cẩn thận có thêm mật thám,hắn sẽ có hành động,nhanh thôi"
"Thưa Vương"
Lãnh Hoàng lại trở về con mắt sắc lạnh,đôi mắt của chim,làm chủ bầu trời.
Đã qua 5 ngày.
Đêm đêm,Lãnh Hoàng ngồi bên kia ngâm thuốc,còn nàng ngồi bên này vắt chân uống trà.
Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn thân thể hắn,chậc chậc,đã nhìn nhiều như vậy rồi nhưng nàng không có cách nào miễn dịch được.Làn da trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói,khuôn mặt yêu nghiệt,thêm nốt chu son giữa mi tâm càng thêm vẻ tà mị,đôi môi đỏ có như không khẽ cười,làm điên đảo chúng sinh tinh linh,lắc đầu,họa thủy,họa thủy,rồi quay mặt lại nhắm mắt thưởng trà.
Một tiếng động rất nhẹ trên mặt nước ,nàng nhếch khóe môi:"Đến rồi"
Nàng đột ngột vận không khí,hoà sâu trong nước,túm lên,một làn tử khí có ánh bạc xanh đang cố thoát khỏi xiềng xích của nàng.
"Cư nhiên là ngươi,Ẩn khí"
Lãnh Hoàng đôi mắt nheo lại,sát khí bén nhọn,lạnh giọng:"Ẩn khí?"
"Đúng,mấy ngày nay thuốc không có hiệu quả mấy,ta đã cẩn thận về liều lượng thuốc nhưng vẫn không tác dụng,thì ra là nó.Gọi là Ẩn khí,vì khi bị trúng Ma khí,thì đồng thời một nội lực khác xen vào cơ thể,nó yếu hơn Ma khí,nên lẩn trốn trong kinh mạch.
Tuy nhiên,khi Ma khí phát tác,nó làm cho cơ thể vô cùng đau đớn,giống như thay vì chém một nhát,thì ẩn khí sẽ khiến con người ta bị chém từ từ vậy"
Nói đoạn,tay nàng bóp chặt,chỉ thấy khí đó giãy dụa rồi tan biến.Nàng vỗ tay,vô cùng đơn giản,lại nhìn Lãnh Hoàng,hắn phải chịu đau đớn đến nhường nào.
Lãnh Hoàng đôi mắt sắc bén lên,trong lòng thầm cười lạnh,hắn cư nhiên muốn hành hạ mình như thế,nhắm mắt lại,nhưng bàn tay thầm nắm chặt.
Lòng nàng bỗng khó chịu,không biết tại sao,lủi thủi vào trong giường,suy nghĩ.Ẩn khí này được hình thành khi có người đưa nội lực ngay lập tức khi hắn bị trúng Ma khí,người đó không phải người Ma giáo,nhưng dù là ai ,thì hắn rất độc ác.
Một đêm này,nàng trằn trọc không ngủ.
/56
|