Vứt bỏ ý tưởng làm tảo biển qua một bên, không thèm quan tâm đến điều kiện làm việc nữa, Ngưu Nhu Miên phát hiện thì ra tìm công tác cũng không khó lắm, mới qua hai ngày cô đã tìm được một công việc khác, tính chất công việc cũng đơn giản là chỉ làm lặt vặt.
Buổi tối đi làm đầu tiên là tham gia một buổi party mừng năm mới. Ông chủ nói chuyện xong, Ngưu Nhu Miên liền lập tức dấn thân vào thiên đường mỹ vị. Tình cảnh quen thuộc như vậy không khỏi làm cho Ngưu Nhu Miên nhớ tới hai lần tham gia party lúc còn đại học.
Lần đầu tiên là lúc đón chào học sinh mới ở Đại học Bonn, khi Ngưu Nhu Miên chạy đến là buffet đã muốn bắt đầu, cho nên cô không có nghe được bài phát biểu của hiệu trưởng. Đi tới đi lui vào vòng, vừa cầm nĩa chuẩn bị xông vào ‘chiến đấu’ thì bị một ông già người Đức nắm lại hỏi đông hỏi tây. Ngưu Nhu Miên vốn là đến trễ, mắt thấy đồ ăn sắp bị quét sạch rồi, nóng lòng ah, nhưng trên mặt không lay động chút nào [bạn bè quốc tế đặt nickname cho cô là ‘mặt cười’ ^^]. Hàn huyên thật lâu, cuối cùng có người đề nghị cho bọn họ chụp ảnh chung. Ông già vui vẻ đồng ý ngay, ôm Ngưu Nhu Miên bả vai chụp ảnh chung. Ngưu Nhu Miên tuy rằng trên mặt tươi cười khả ái nhưng trong lòng lại thầm mắng lão già dê, dám ăn đậu hũ của tôi. Chụp ảnh xong, Ngưu Nhu Miên lễ phép cùng ông già đó tạm biệt. Sau mới biết người đề nghị chụp ảnh là phóng viên báo chí ở Bonn, còn ông già người Đức ôm bả vai cô là hiệu trưởng đại học Bonn. =_=.
Lần thứ hai là lúc Viện Ngôn ngữ và Văn hóa Trung Quốc của đại học Bonn tổ chức party, Ngưu Nhu Miên tuy rằng là khoa Vật lý nhưng vừa nghe bên đó có thức ăn Trung Quốc liền hăng hái chạy qua. Ăn hôm đó là khí thế ngất trời a, kết quả mấy ngày sau có bạn học nói cho cô, ảnh chụp Ngưu Nhu Miên được đăng trên báo Văn hóa Trung Quốc.
=_=
Party lần này của công ty quả nhiên là hoàng tráng, có cả tôm hùm nữa à. Trong chớp mắt tôm hùm chỉ còn lại có hai con, Ngưu Nhu Miên ba bước cũng chỉ còn hai bước vọt qua. Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện hai gã nam đồng nghiệp trước mặt của cô đem tôm hùm cướp đi. Này hai người thật sự là không biết sống chết, dám cướp thịt trước miệng cọp mà! Xem lão nương đây! Ngưu Nhu Miên vừa muốn bão nổi, chỉ thấy trong đó một người thản nhiên nói:“Tôi là đệ đệ của Đại boss.” Ngưu Nhu Miên nghi ngờ nhìn hắn, người đứng bên cạnh lại nói:“Tôi có thể chứng minh. Tôi họ Nhâm, nếu cậu ta không phải là đệ đệ của Đại boss, họ của tôi cô cứ viết ngược!” Ngưu Nhu Miên vừa nghe, cười cười nhìn theo đệ đệ của Đại boss cùng chân chó (1) của cậu ta rời đi. Hey, hiện tại xã hội sớm không còn kính già yêu trẻ nữa rồi, có quyền thế là có thể đi ngang như cua à, còn loại dân chúng tóc húi cua như Ngưu Nhu Miên chỉ có thể làm ốc sên, trăm năm sau cũng không thể leo đến ngọn. Hai người bọn họ mới vừa đi, một nữ đồng nghiệp nhìn mặt Ngưu Nhu Miên, bất đắc dĩ nói: “Hai người bọn họ lại lừa nhân viên mới!” Ngừng ngừng rồi nói tiếp: “Cái người mới thề với cô họ Nhâm đó, cậu ta họ Điền!”
>_<
Xong vụ này, tôm hùm trong đĩa chỉ còn duy nhất một con. Ngưu Nhu Miên nhanh nhẹn xuống tay, ai ngờ nữa đường lại nhảy ra một thằng Trình Giảo Kim, cùng cô tranh đoạt tôm hùm. Ngưu Nhu Miên ngẩng đầu vừa thấy, đúng là một tiểu soái ca mười sáu tuổi. Ngưu Nhu Miên mặc kệ, con tôm hùm này cô ‘chấm’ rồi là không buông tay đâu, cô hô to, “Buông tay!” Tiểu soái ca thấy thế, nói: “Tôi là đệ đệ của Đại boss, cô dám tranh với tôi?” Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng, lại một người tự nhận là đệ đệ Đại boss nữa? Gia đình Đại boss không xài kế hoạch hóa sao? Tiểu soái ca thấy Ngưu Nhu Miên không tin, “Tôi mà dối cô, tên của tôi sẽ viết ngược!”, không nghe thì thôi, Ngưu Nhu Miên vừa nghe liền nổi bão, “Cậu cũng họ Điền?” Tiểu soái ca lắc đầu, nói: “Tôi họ Vương!” Ngưu Nhu Miên thẹn quá thành giận, dùng giày cao gót đạp tiểu soái ca một cước, sau đó thừa dịp cậu ta ôm bụng, rốt cục cũng như ý cướp được tôm hùm đi qua bên khác chậm rãi thưởng thức. Tôm hùm mới ăn đến một nửa, chỉ thấy tiểu soái ca dẫn một đại soái ca đến.“Anh, chính là cô ấy!” Ngưu Nhu Miên lập tức trợn tròn hai mắt. Thế mới biết thì ra Đại boss họ Vương thật.
>_<
Thất nghiệp một lần nữa, Ngưu Nhu Miên u ám ngồi ở “Duyên đối diện” ăn mì Dương Xuân, cố gắng tổng kết các bài học kinh nghiệm từ lần thất nghiệp, chủ yếu là cô không biết được tên họ đầy đủ của Đại boss. Vạn sự khởi đầu nan mà, trên con đường thành công đều có rất nhiều dấu vết của sự gục ngã. Thất bại lần này của cô có đáng gì đâu, Ngưu Nhu Miên lần nữa xây dựng tâm lý quốc phòng cho mình. Vừa nghĩ đến sự giễu cợt của Dương Thuần Miễn, năng lượng của cô đầy đủ trở lại.
(1) Chân chó: chỉ những người xum xoe nịnh nọt
Sau đó một vài ngày, Ngưu Nhu Miên lại trở về cái tòa cao ốc kia tìm công việc. Lần này cô đã điều tra tên họ của lãnh đạo cùng toàn bộ thân thích của ông ta rồi mới đi làm. Ngày đầu tiên đi làm, vừa bước vào thang máy liền thấy Dương Thuần Miễn cũng đứng trong đó. Ngưu Nhu Miên thị uy, ngửa đầu đắc ý đứng bên cạnh Dương Thuần Miễn. Lúc này đột nhiên có một hơi ‘khí độc’ khuếch tán khắp thang máy, mọi người ai cũng đưa tay lên bịt mũi. Dương Thuần Miễn nhanh chóng tránh xa Ngưu Nhu Miên, ghê tởm nhìn cô. Mọi người thấy Dương Thuần Miễn nhìn về phía Ngưu Nhu Miên, lập tức cũng đồng loạt dùng ánh mắt lên án nhìn về phía Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên bị oan uổng ah, để làm rõ sự vô tội của mình, cô dùng cái mũi nhạy bén như cẩu của mình đánh hơi, sau đó xin lỗi, nói: “Buổi sáng tôi không có ăn hẹ!” Ngưu Nhu Miên không nói thì thôi, vừa nói mọi người lại càng khẳng định cô là người ‘thả bom’. Ngưu Nhu Miên cẩn thận quan sát thái độ của mọi người trong thang máy và tìm thấy một người đàn ông trung niên thập phần bình tĩnh, thái độ của ông ta hoàn toàn khác với những người khác. Vì thế cô nghi ngờ chỉ người đàn ông trung niên kia, nói:“Là ông ấy! Không phải tôi!” Ánh mắt của mọi người đồng loạt di chuyển về người đàn ông trung niên kia, mặt người đàn ông trung niên nháy mắt hồng đến lỗ tai, thang máy vừa mở cửa, ông ta ngay lập tức vội vã rời khỏi.
Cuối cùng Ngưu Nhu Miên không có bị hàm oan, tâm tình thoải mái sung sướng vào công ty mới, ai biết không bao lâu đã bị gọi đến văn phòng của Đại boss. Đến văn phòng của Đại boss, đẩy cửa vào, cô lập tức sửng sốt. Đại boss mới là người đàn ông trung niên trong thang máy lúc nãy!
=_=
Ngưu Nhu Miên đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Ngưu Nhu Miên vừa ngồi xuống, chợt nghe Đại boss chậm rãi nói: :“Ngay cả đánh rắm mà cô cũng chịu không nổi, công ty cần cô làm gì? Ngày mai cô không cần đi làm !”
“Ông chủ, không cần ah, lần sau ngài đánh rắm tôi giả bộ không nghe, không được sao?” Ngưu Nhu Miên cầu xin cho mình, ai ngờ Đại boss vừa nghe sắc mặt càng thêm khó coi. Vì thế Ngưu Nhu Miên lần thứ ba thất nghiệp .
Ngưu Nhu Miên ở “Duyên đối diện” ăn mì Dương Xuân cho hả giận, vừa ăn miệng còn không quên lẩm bẩm :“Tôi cắn chết anh! Tôi cắn chết anh!” Trong lòng âm thầm mắng Dương Thuần Miễn 362 lần, nếu anh ta không nhìn cô, những người khác cũng sẽ không hiểu lầm cô, cô sẽ không phải đi làm rõ, cũng sẽ không đắc tội với Đại boss. Tóm lại toàn bộ đều đổ lỗi cho Dương Thuần Miễn! Hơn nữa hôm nay cô còn đau lòng nhận được hóa đơn sửa xe của anh ta. Ngưu Nhu Miên âm thầm nhớ lại lời của Chúa:“Điều chúng ta tự hào nhất không phải là chúng ta không té ngã, mà sau mỗi lần té ngã chúng ta đều đứng lên.” Vì vậy đem ánh mắt chiến lược phóng tới công ty tiếp theo. Xin mọi người hãy cúi đầu chân thành mặc niệm cho công ty này trong ba phút ~_~
Cùng lúc đó, trong văn phòng Dương Thuần Miễn cũng nghe nói hôm nay Ngưu Nhu Miên bị đuổi việc lần nữa, nhớ tới Ngưu Nhu Miên anh cũng cảm thấy buồn cười. Đang cười, đột nhiên hắt xì vài cái, thầm nghĩ không biết ai đang rủa mình. Nghĩ nghĩ, mấy ngày nay thời tiết Bắc Kinh lạnh lạnh, có lẽ là bị cảm rồi, xem ra phải mặc thêm quần áo ah.
Ngày này, Ngưu Nhu Miên một lần nữa phấn chấn đi vào thang máy của tòa cao ốc kia. Khi vào thang máy cố ý nhìn nhìn trong đám đông có Dương Thuần Miễn không, không gặp anh lại cảm thấy có mấy phân cô đơn. Không biết vì sao lúc tìm được một công việc trong tòa cao ốc này, điều trước tiên Ngưu Nhu Miên muốn làm là ở trước mặt Dương Thuần Miễn thị uy một chút, nhưng thời điểm thất nghiệp lại sợ vô tình đụng trúng anh ta.
Lần này cô đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, điều tra kĩ tên họ của Đại boss và tính cách của ông ta, ở thang máy cũng không dám nhiều chuyện. Lên đường bình an đến công ty. Hôm nay cô đến hơi sớm một chút, bởi vì cô biết Đại boss công ty này rất khó chịu khi công viên đến muộn. Cô đứng ở cuối hàng của nhân viên mới . Vừa qua giờ làm một chút, một người vội vã đi vào công ty, Ngưu Nhu Miên kéo tay anh ta lại, nói:“Làm sao mà anh dám đến trễ như vậy, nếu Đại boss biết, chắn chắc anh sẽ bị sa thải.” Thì thầm với anh ta:“Tôi điều tra, Đại boss công ty này khó chịu nhất là nhân viên muộn, là người ngoan cố bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, thích thù dai, ghét nhất bị nhân viên làm náo động. Tốt nhất là anh nên đứng hàng cuối như tôi.” Sắc mặt người này trầm xuống, không để ý Ngưu Nhu Miên khuyên can, đi thẳng về phía trước, cuối cùng đứng ở trước mọi người, nói:“Thay mặt nhân viên hoan nghênh những nhân viên mới đến công ty tôi công tác, ngoại trừ một người.”>_< quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, sẽ bị quả báo đó! Ngưu Nhu Miên oán hận rời khỏi công ty. Ông chờ đi, chờ lão nương tôi ngóc đầu trở lại thâu hết công ty của ông. Hắc hắc hắc ~ ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng! Dù sao cũng không cần nộp thuế thu nhập!
=_=
Một tuần sau, Ngưu Nhu Miên lại đến cao ốc này một lần nữa, ấy vậy mà cô trở thành người hơi hơi nổi tiếng rồi, trong cao ốc có một ít người biết cô, thật chất vì lịch sử bị đuổi việc quang vinh của cô. Không chấp là việc lặt vặt hay làm osin gì hết, đánh chết cô cũng phải làm việc trong tòa cao ốc này nhưng mà công tác càng tìm càng kém, đến chân làm tạp vụ cũng khó tìm đến vậy. Nhưng Ngưu Nhu Miên nhà ta so với con gián còn muốn kiên cường hơn. Ngưu Nhu Miên từng nói:“ Hương vị mì Dương Xuân có một sức mạnh huyền bí, làm cho tôi không thể cưỡng lại được. Chỉ cần đánh hơi thấy nói, cho dù đang nằm trong mộ tôi cũng sẽ ngồi dậy tìm nó.” Đáng thương, những từ ngữ kinh điển trong [ Thư gởi người phụ nữ vô danh] lại bị Ngưu Nhu Miên nhà ta thay đổi hoàn toàn và công nhận như một tín ngưỡng của cuộc sống.
Ngưu Nhu Miên đi vào thang máy, Dương Thuần Miễn từ thang máy đi ra. Ngưu Nhu Miên lúc nào uể oải cũng được, nhưng tuyệt đối đứng trước Dương Thuần Miễn là không được mất tinh thần. Đợi Dương Thuần Miễn đi qua, Ngưu Nhu Miên ngửa đầu, bấm nút đóng thang máy. Sau khi thang máy đóng cửa, Dương Thuần Miễn có chút đăm chiêu quay đầu nhìn lại thang máy đang muốn khởi động.
Trong thang máy, một thanh niên cười hỏi Ngưu Nhu Miên:“Ngưu tỷ, lần này bắt đầu làm việc lại tính làm mấy ngày ah?” Vấn đề này chỗ đau của Ngưu Nhu Miên, nhưng Ngưu Nhu Miên giả bộ không thèm quan tâm, nói giỡn:“Trước mắt mục tiêu của tôi là hai ngày! Hành vi của cá nhân không ai đoán được, cuộc sống khôn lường ah !” Thanh niên gật gật đầu, nở một nụ cười thân thiện nói:“Đúng vậy, tỷ không phải bò A, cũng không phải gia súc C!” Mặc dù Ngưu Nhu Miên không biết anh ta là ai, nhưng nghĩ nhất định là đồng sự trước kia ở công ty mà cô chưa kịp làm quen đây mà, thật sự là khó chịu, nhưng may mắn là bây giờ không làm chung công ty! Nếu có đồng nghiệp như vậy, cho dù Đại boss không bỏ mình, mình cũng tự động từ chức![ Con gái à, con bỏ được không?!]
Ngày hôm sau Ngưu Nhu Miên làm việc bình thường, nhưng là ngày hôm sau nữa, trong giờ nghỉ trưa Ngưu Nhu Miên lên mạng sửa chữa tiểu thuyết xuyên qua [ Săn bắn mĩ nam ] của cô, bình thường giờ này ai cũng đi ăn cơm hết rồi,ai ngờ ông chủ còn ở đây chưa đi, kết quả bị ông chủ bắt được hành động phản cách mạng. Ông chủ lớn tiếng hỏi:“Cô đang làm gì?”
“Tôi đang tìm một cái gì đó.”
“Tìm kiếm cái gì?!” Ông chủ đề cao giọng điệu.
“Tìm kiếm…..cái cớ.”
Ngưu Nhu Miên quét mắt qua một vài đồng nghiệp đang chế giễu cô, trong lòng chợt lạnh. Đến giờ làm việc cũng không có ai nhắc cô một tiếng, phỏng chừng ông chủ là cố ý đưa người tới ah, chẳng lẽ bọn họ rất muốn nhìn thấy mình bị sa thải sao? Thành phố hiện đại này bây giờ nhiều người ‘bỏ đá xuống giếng’, thấy người ta đau khổ thì cũng thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc là xã hội phát triển hay nhân loại thoái hóa?
“Cô không biết quy định công ty khi làm việc không được lên mạng sao, nếu không bị sa thải!” Ông chủ xem ra tâm ý đã quyết, không hề chừa lại đường sống. Ngưu Nhu Miên bị đuổi việc là kết cục đã định, đơn giản đứng lên và lớn tiếng nói:“Ông có nhìn thấy tôi làm việc không?” Nói xong, thu thập tài liệu của mình rời khỏi công ty. Những người bên cạnh nhìn thấy cô cô rời khỏi thì thầm nói nhỏ vui sướng khi người gặp họa, Ngưu Nhu Miên trong lòng ghê tởm. Rốt cuộc là cái xã hội biến thái gì thế này, thật sự là không bằng tiểu thuyết trên mạng.
Giáo sư khua môi múa mép kiếm tiền, càng ngày càng giống doanh nhân;
Doanh nhân xuất hiện trên diễn đàn viết sách, càng ngày càng giống giáo sư.
Bác sĩ thấy chết mà không cứu, không quan tâm đến đời sống con người, càng ngày càng giống sát thủ;
Sát thủ xuất thủ nhanh nhẹn, không bao giờ chừa cho ai đường sống, càng ngày càng giống bác sĩ.
Ngôi sao giả bộ tao nhã, cho tiền càng nhiều, càng ngày càng giống kỹ nữ;
Kỹ nữ đáng yêu động lòng người, giá cả rõ ràng, càng ngày càng giống ngôi sao.
Cảnh sát hoành hành ngang ngược, bắt nạt kẻ yếu, càng ngày càng giống du côn;
Du côn oai vệ một phương, dám làm dám chịu, càng ngày càng giống cảnh sát.
Lời đồn đãi có căn có cư, cơ bản là sự thật, càng ngày càng giống tin tức,
Tin tức tùy ý phóng đại, càng ngày càng giống lời đồn đãi.
Trong thang máy Ngưu Nhu Miên một lần nữa gặp phải Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn trêu tức nói:“Nữ nhân ngốc, lại bị đuổi việc ?” Ngưu Nhu Miên trừng mắt một cái, không phục nói:“No one is a fool always, every one sometimes.[ Không ai là kẻ ngốc mãi mãi, đôi khi thôi.]” Thấy Dương Thuần Miễn không phản ứng, bổ sung thêm một câu:“Nghe hiểu được tiếng Anh sao? Nam nhân ngốc!” Dương Thuần Miễn từ nhỏ tiếng Anh đã kém, tự nhiên lúc này đuôi mèo bị lòi ra, anh cũng chịu thua kém, trả lời:“Tôi là người, đương nhiên nghe không hiểu tiếng chim!” Ngưu Nhu Miên làm động tác nôn ọe, sau đó rạng ngời ra khỏi thang máy.
Công việc kế tiếp, lại bởi vì trong giờ làm thêm Ngưu Nhu Miên nói ẩu nói tả với đồng nghiệp, bị đồng nghiệp mách với ông chủ mà bị đuổi việc.
Ông chủ thông minh + nhân viên thông minh = lợi nhuận.
Ông chủ thông minh + nhân viên ngu ngốc = lương thấp.
Ông chủ ngu ngốc + nhân viên thông minh = lên chức.
Ông chủ ngu ngốc + nhân viên ngu ngốc = làm thêm giờ.
Làm thêm giờ còn phải trung thực điểm danh nữa, hey ~ thật sự là học không nổi ah!
Sau nhiều lần chìm nổi, Ngưu Nhu Miên lo lắng tìm việc làm báo hại mái tóc gần như trắng ra, mắt thấy sẽ từ rong biển biến thành tảo bẹ, lúc này lại trúng tuyển một công việc khác.
Khi Ngưu Nhu Miên lại một lần nữa bước vào tòa cao ốc kia, cô đã là người nổi tiếng, nơi đi qua nào cũng khiến cho mọi người lé mắt. Ngưu Nhu Miên âm thầm hạ quyết tâm lần này nhất định phải giữ vững công việc này. Lần này ông chủ là một người đàn ông trung niên hào phóng, Ngưu Nhu Miên cảm thấy ông ta tìm mọi cách chiếu cố cô, cô từ đáy lòng cảm tạ ông ta vô cùng. Bởi vì áp lực tâm lý quá lớn, lúc ông chủ đưa cho cô một khuôn bông thủy tinh gửi cho khách hàng, Ngưu Nhu Miên tiếp nhận khuôn bông mà tay run run, cuối cùng vẫn là làm rơi nó, bối rối nhặt thủy tinh lên, thế nhưng còn bị đâm vào tay. Ông chủ tuy rằng sắc mặt ngưng trọng, nhưng không trách cứ Ngưu Nhu Miên một câu. Nghĩ đến ông chủ chiếu cố cô, trong lòng Ngưu Nhu Miên cảm thấy phụ lòng ông chủ, vì thế chủ động đưa ra chào từ biệt. Ngưu Nhu Miên cảm thấy ở bị xa thải so với tự mình đưa ra chào từ biệt, vế sau có vẻ oai hơn, sẽ không tạo thành tâm lý bóng ma trong lần tìm việc sau. Bất quá nói trở về, nếu Ngưu Nhu Miên có thể có bóng ma, bóng ma kia đã sớm giơ hai tay đầu hàng cô từ lâu rồi!
Ngưu Nhu Miên ngồi ở “Duyên đối diện” kêu ba bát mì Dương Xuân lớn, phóng túng ăn, xem cái băng gạc quấn quanh bàn tay mình, nước mắt không khỏi rớt ra, giọt lớn giọt nhỏ rơi vào trong bát. Lúc này làm cho Ngưu Nhu Miên không khỏi không nhớ lại chuyện của cô khi còn thơ ấu. Tiểu học cô là người nói đớt, một lần bị cô kêu lên đọc bài, có câu là “Các học sinh ở sân thể dục tập thể thao.” Ngưu Nhu Miên ngay đọc tam lần, chữ C cùng CH đọc không đúng, cuối cùng giáo viên cho cô ngồi xuống để học sinh khác đọc, cô không chịu ngồi, đọc lại nhiều lần, đọc khoảng 10 lần hoặc hơn cũng đọc không đúng, đó là lần đầu tiên cô khóc cho chính mình. Sau đó, mỗi ngày cô ngồi đối diện với bức tường nhà mình để thực hành nói, cuối cùng trung học đã trở thành một người tranh luận tốt nhất. Còn có lúc cô đá cầu, mỗi lần đá cũng không thể nhiều hơn 2 cái, bị những học sinh khác cười nhạo, vì thế mỗi ngày tan học cô ở trước cửa nhà mình tập đá cầu, mãi cho đến lúc luyện có thể một hơi đá liên tục 376 cái, lúc sự cười nhạo của bạn cùng lớp, cô đăng kí thi đá cầu, sau lại đại diện cho trường học tham gia cuộc thi đá cầu với trường khác. Ngưu Nhu Miên bình sinh không chịu nổi người khác xem thường cô, cô là tuyệt đối sẽ không bị cười nhạo đả đảo, là cô gái quật cường không dễ dàng nhận thua! Chúa từng nói, cuộc sống cũng giống như một quả hành tây: Bạn có thể lột nó đi một lớp, và đôi khi bạn khóc. Chỉ cần người ta không đầu hàng thì sẽ không bị đánh bại. Ngưu Nhu Miên nghĩ đến đây, lau nước mắt nước mũi, tiếp tục ăn bát mì Dương Xuân trước mắt.
Một màn này vừa vặn bị Dương Thuần Miễn bước vào “Duyên đối diện” thu hết vào đáy mắt. Anh lặng lẽ xoay người ra khỏi “Duyên đối diện”, trong lòng có một loại cảm xúc không hiểu xuất hiện, làm cho tinh thần anh bồn chồn không yên.
Ngưu Nhu Miên nhanh chóng ăn hết ba bát mì Dương Xuân lớn, tâm trạng cũng tốt dần lên, nhưng muốn có một công việc trong cái tòa cao ốc kia xem ra cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa bây giờ bạn tay bị thương, vì thế quyết định ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, điều chỉnh cảm xúc, viết tiếp cuốn tiểu thuyết trên web, ngược đãi nam chính trong tiểu thuyết để phát tiết một chút. Ngưu Nhu Miên tự động viên mình, Thượng Đế đóng cửa sổ này là để mở cho bạn một cửa sổ khác. Nói không chừng, tiểu thuyết còn có thể xuất bản.[ Tác giả: Đáng thương Ngưu Nhu Miên, tôi đã quên thông báo cho bạn rồi, gần đây thiên đường mưa lớn liên tục ~ mấy ngày gần đây Thượng Đế sẽ không mở cửa sổ ~ ~]
Mà Dương Thuần Miễn vài ngày nay, mỗi lần đi qua cửa thang máy lại có loại cảm giác mất mát không thể hiểu. Mà đi “Duyên đối diện” cũng không gặp được con nhỏ thần kinh làm cho anh ngứa răng ngứa môi.
Mối quan hệ tế nhị của hai người mì thịt bò cùng mì Dương Xuân giống như bột tiêu. Thiếu bột tiêu, món ăn trong cuộc sống này bỗng thiếu một loại hương vị, nhưng là nếu bạn vô tình ăn trúng bột tiêu, sẽ muốn nhanh chóng phun nó ra, nếu không bạn sẽ cảm thấy miệng cay cay, có một chút khó chịu.
Buổi tối đi làm đầu tiên là tham gia một buổi party mừng năm mới. Ông chủ nói chuyện xong, Ngưu Nhu Miên liền lập tức dấn thân vào thiên đường mỹ vị. Tình cảnh quen thuộc như vậy không khỏi làm cho Ngưu Nhu Miên nhớ tới hai lần tham gia party lúc còn đại học.
Lần đầu tiên là lúc đón chào học sinh mới ở Đại học Bonn, khi Ngưu Nhu Miên chạy đến là buffet đã muốn bắt đầu, cho nên cô không có nghe được bài phát biểu của hiệu trưởng. Đi tới đi lui vào vòng, vừa cầm nĩa chuẩn bị xông vào ‘chiến đấu’ thì bị một ông già người Đức nắm lại hỏi đông hỏi tây. Ngưu Nhu Miên vốn là đến trễ, mắt thấy đồ ăn sắp bị quét sạch rồi, nóng lòng ah, nhưng trên mặt không lay động chút nào [bạn bè quốc tế đặt nickname cho cô là ‘mặt cười’ ^^]. Hàn huyên thật lâu, cuối cùng có người đề nghị cho bọn họ chụp ảnh chung. Ông già vui vẻ đồng ý ngay, ôm Ngưu Nhu Miên bả vai chụp ảnh chung. Ngưu Nhu Miên tuy rằng trên mặt tươi cười khả ái nhưng trong lòng lại thầm mắng lão già dê, dám ăn đậu hũ của tôi. Chụp ảnh xong, Ngưu Nhu Miên lễ phép cùng ông già đó tạm biệt. Sau mới biết người đề nghị chụp ảnh là phóng viên báo chí ở Bonn, còn ông già người Đức ôm bả vai cô là hiệu trưởng đại học Bonn. =_=.
Lần thứ hai là lúc Viện Ngôn ngữ và Văn hóa Trung Quốc của đại học Bonn tổ chức party, Ngưu Nhu Miên tuy rằng là khoa Vật lý nhưng vừa nghe bên đó có thức ăn Trung Quốc liền hăng hái chạy qua. Ăn hôm đó là khí thế ngất trời a, kết quả mấy ngày sau có bạn học nói cho cô, ảnh chụp Ngưu Nhu Miên được đăng trên báo Văn hóa Trung Quốc.
=_=
Party lần này của công ty quả nhiên là hoàng tráng, có cả tôm hùm nữa à. Trong chớp mắt tôm hùm chỉ còn lại có hai con, Ngưu Nhu Miên ba bước cũng chỉ còn hai bước vọt qua. Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện hai gã nam đồng nghiệp trước mặt của cô đem tôm hùm cướp đi. Này hai người thật sự là không biết sống chết, dám cướp thịt trước miệng cọp mà! Xem lão nương đây! Ngưu Nhu Miên vừa muốn bão nổi, chỉ thấy trong đó một người thản nhiên nói:“Tôi là đệ đệ của Đại boss.” Ngưu Nhu Miên nghi ngờ nhìn hắn, người đứng bên cạnh lại nói:“Tôi có thể chứng minh. Tôi họ Nhâm, nếu cậu ta không phải là đệ đệ của Đại boss, họ của tôi cô cứ viết ngược!” Ngưu Nhu Miên vừa nghe, cười cười nhìn theo đệ đệ của Đại boss cùng chân chó (1) của cậu ta rời đi. Hey, hiện tại xã hội sớm không còn kính già yêu trẻ nữa rồi, có quyền thế là có thể đi ngang như cua à, còn loại dân chúng tóc húi cua như Ngưu Nhu Miên chỉ có thể làm ốc sên, trăm năm sau cũng không thể leo đến ngọn. Hai người bọn họ mới vừa đi, một nữ đồng nghiệp nhìn mặt Ngưu Nhu Miên, bất đắc dĩ nói: “Hai người bọn họ lại lừa nhân viên mới!” Ngừng ngừng rồi nói tiếp: “Cái người mới thề với cô họ Nhâm đó, cậu ta họ Điền!”
>_<
Xong vụ này, tôm hùm trong đĩa chỉ còn duy nhất một con. Ngưu Nhu Miên nhanh nhẹn xuống tay, ai ngờ nữa đường lại nhảy ra một thằng Trình Giảo Kim, cùng cô tranh đoạt tôm hùm. Ngưu Nhu Miên ngẩng đầu vừa thấy, đúng là một tiểu soái ca mười sáu tuổi. Ngưu Nhu Miên mặc kệ, con tôm hùm này cô ‘chấm’ rồi là không buông tay đâu, cô hô to, “Buông tay!” Tiểu soái ca thấy thế, nói: “Tôi là đệ đệ của Đại boss, cô dám tranh với tôi?” Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng, lại một người tự nhận là đệ đệ Đại boss nữa? Gia đình Đại boss không xài kế hoạch hóa sao? Tiểu soái ca thấy Ngưu Nhu Miên không tin, “Tôi mà dối cô, tên của tôi sẽ viết ngược!”, không nghe thì thôi, Ngưu Nhu Miên vừa nghe liền nổi bão, “Cậu cũng họ Điền?” Tiểu soái ca lắc đầu, nói: “Tôi họ Vương!” Ngưu Nhu Miên thẹn quá thành giận, dùng giày cao gót đạp tiểu soái ca một cước, sau đó thừa dịp cậu ta ôm bụng, rốt cục cũng như ý cướp được tôm hùm đi qua bên khác chậm rãi thưởng thức. Tôm hùm mới ăn đến một nửa, chỉ thấy tiểu soái ca dẫn một đại soái ca đến.“Anh, chính là cô ấy!” Ngưu Nhu Miên lập tức trợn tròn hai mắt. Thế mới biết thì ra Đại boss họ Vương thật.
>_<
Thất nghiệp một lần nữa, Ngưu Nhu Miên u ám ngồi ở “Duyên đối diện” ăn mì Dương Xuân, cố gắng tổng kết các bài học kinh nghiệm từ lần thất nghiệp, chủ yếu là cô không biết được tên họ đầy đủ của Đại boss. Vạn sự khởi đầu nan mà, trên con đường thành công đều có rất nhiều dấu vết của sự gục ngã. Thất bại lần này của cô có đáng gì đâu, Ngưu Nhu Miên lần nữa xây dựng tâm lý quốc phòng cho mình. Vừa nghĩ đến sự giễu cợt của Dương Thuần Miễn, năng lượng của cô đầy đủ trở lại.
(1) Chân chó: chỉ những người xum xoe nịnh nọt
Sau đó một vài ngày, Ngưu Nhu Miên lại trở về cái tòa cao ốc kia tìm công việc. Lần này cô đã điều tra tên họ của lãnh đạo cùng toàn bộ thân thích của ông ta rồi mới đi làm. Ngày đầu tiên đi làm, vừa bước vào thang máy liền thấy Dương Thuần Miễn cũng đứng trong đó. Ngưu Nhu Miên thị uy, ngửa đầu đắc ý đứng bên cạnh Dương Thuần Miễn. Lúc này đột nhiên có một hơi ‘khí độc’ khuếch tán khắp thang máy, mọi người ai cũng đưa tay lên bịt mũi. Dương Thuần Miễn nhanh chóng tránh xa Ngưu Nhu Miên, ghê tởm nhìn cô. Mọi người thấy Dương Thuần Miễn nhìn về phía Ngưu Nhu Miên, lập tức cũng đồng loạt dùng ánh mắt lên án nhìn về phía Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên bị oan uổng ah, để làm rõ sự vô tội của mình, cô dùng cái mũi nhạy bén như cẩu của mình đánh hơi, sau đó xin lỗi, nói: “Buổi sáng tôi không có ăn hẹ!” Ngưu Nhu Miên không nói thì thôi, vừa nói mọi người lại càng khẳng định cô là người ‘thả bom’. Ngưu Nhu Miên cẩn thận quan sát thái độ của mọi người trong thang máy và tìm thấy một người đàn ông trung niên thập phần bình tĩnh, thái độ của ông ta hoàn toàn khác với những người khác. Vì thế cô nghi ngờ chỉ người đàn ông trung niên kia, nói:“Là ông ấy! Không phải tôi!” Ánh mắt của mọi người đồng loạt di chuyển về người đàn ông trung niên kia, mặt người đàn ông trung niên nháy mắt hồng đến lỗ tai, thang máy vừa mở cửa, ông ta ngay lập tức vội vã rời khỏi.
Cuối cùng Ngưu Nhu Miên không có bị hàm oan, tâm tình thoải mái sung sướng vào công ty mới, ai biết không bao lâu đã bị gọi đến văn phòng của Đại boss. Đến văn phòng của Đại boss, đẩy cửa vào, cô lập tức sửng sốt. Đại boss mới là người đàn ông trung niên trong thang máy lúc nãy!
=_=
Ngưu Nhu Miên đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Ngưu Nhu Miên vừa ngồi xuống, chợt nghe Đại boss chậm rãi nói: :“Ngay cả đánh rắm mà cô cũng chịu không nổi, công ty cần cô làm gì? Ngày mai cô không cần đi làm !”
“Ông chủ, không cần ah, lần sau ngài đánh rắm tôi giả bộ không nghe, không được sao?” Ngưu Nhu Miên cầu xin cho mình, ai ngờ Đại boss vừa nghe sắc mặt càng thêm khó coi. Vì thế Ngưu Nhu Miên lần thứ ba thất nghiệp .
Ngưu Nhu Miên ở “Duyên đối diện” ăn mì Dương Xuân cho hả giận, vừa ăn miệng còn không quên lẩm bẩm :“Tôi cắn chết anh! Tôi cắn chết anh!” Trong lòng âm thầm mắng Dương Thuần Miễn 362 lần, nếu anh ta không nhìn cô, những người khác cũng sẽ không hiểu lầm cô, cô sẽ không phải đi làm rõ, cũng sẽ không đắc tội với Đại boss. Tóm lại toàn bộ đều đổ lỗi cho Dương Thuần Miễn! Hơn nữa hôm nay cô còn đau lòng nhận được hóa đơn sửa xe của anh ta. Ngưu Nhu Miên âm thầm nhớ lại lời của Chúa:“Điều chúng ta tự hào nhất không phải là chúng ta không té ngã, mà sau mỗi lần té ngã chúng ta đều đứng lên.” Vì vậy đem ánh mắt chiến lược phóng tới công ty tiếp theo. Xin mọi người hãy cúi đầu chân thành mặc niệm cho công ty này trong ba phút ~_~
Cùng lúc đó, trong văn phòng Dương Thuần Miễn cũng nghe nói hôm nay Ngưu Nhu Miên bị đuổi việc lần nữa, nhớ tới Ngưu Nhu Miên anh cũng cảm thấy buồn cười. Đang cười, đột nhiên hắt xì vài cái, thầm nghĩ không biết ai đang rủa mình. Nghĩ nghĩ, mấy ngày nay thời tiết Bắc Kinh lạnh lạnh, có lẽ là bị cảm rồi, xem ra phải mặc thêm quần áo ah.
Ngày này, Ngưu Nhu Miên một lần nữa phấn chấn đi vào thang máy của tòa cao ốc kia. Khi vào thang máy cố ý nhìn nhìn trong đám đông có Dương Thuần Miễn không, không gặp anh lại cảm thấy có mấy phân cô đơn. Không biết vì sao lúc tìm được một công việc trong tòa cao ốc này, điều trước tiên Ngưu Nhu Miên muốn làm là ở trước mặt Dương Thuần Miễn thị uy một chút, nhưng thời điểm thất nghiệp lại sợ vô tình đụng trúng anh ta.
Lần này cô đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, điều tra kĩ tên họ của Đại boss và tính cách của ông ta, ở thang máy cũng không dám nhiều chuyện. Lên đường bình an đến công ty. Hôm nay cô đến hơi sớm một chút, bởi vì cô biết Đại boss công ty này rất khó chịu khi công viên đến muộn. Cô đứng ở cuối hàng của nhân viên mới . Vừa qua giờ làm một chút, một người vội vã đi vào công ty, Ngưu Nhu Miên kéo tay anh ta lại, nói:“Làm sao mà anh dám đến trễ như vậy, nếu Đại boss biết, chắn chắc anh sẽ bị sa thải.” Thì thầm với anh ta:“Tôi điều tra, Đại boss công ty này khó chịu nhất là nhân viên muộn, là người ngoan cố bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, thích thù dai, ghét nhất bị nhân viên làm náo động. Tốt nhất là anh nên đứng hàng cuối như tôi.” Sắc mặt người này trầm xuống, không để ý Ngưu Nhu Miên khuyên can, đi thẳng về phía trước, cuối cùng đứng ở trước mọi người, nói:“Thay mặt nhân viên hoan nghênh những nhân viên mới đến công ty tôi công tác, ngoại trừ một người.”>_< quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, sẽ bị quả báo đó! Ngưu Nhu Miên oán hận rời khỏi công ty. Ông chờ đi, chờ lão nương tôi ngóc đầu trở lại thâu hết công ty của ông. Hắc hắc hắc ~ ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng! Dù sao cũng không cần nộp thuế thu nhập!
=_=
Một tuần sau, Ngưu Nhu Miên lại đến cao ốc này một lần nữa, ấy vậy mà cô trở thành người hơi hơi nổi tiếng rồi, trong cao ốc có một ít người biết cô, thật chất vì lịch sử bị đuổi việc quang vinh của cô. Không chấp là việc lặt vặt hay làm osin gì hết, đánh chết cô cũng phải làm việc trong tòa cao ốc này nhưng mà công tác càng tìm càng kém, đến chân làm tạp vụ cũng khó tìm đến vậy. Nhưng Ngưu Nhu Miên nhà ta so với con gián còn muốn kiên cường hơn. Ngưu Nhu Miên từng nói:“ Hương vị mì Dương Xuân có một sức mạnh huyền bí, làm cho tôi không thể cưỡng lại được. Chỉ cần đánh hơi thấy nói, cho dù đang nằm trong mộ tôi cũng sẽ ngồi dậy tìm nó.” Đáng thương, những từ ngữ kinh điển trong [ Thư gởi người phụ nữ vô danh] lại bị Ngưu Nhu Miên nhà ta thay đổi hoàn toàn và công nhận như một tín ngưỡng của cuộc sống.
Ngưu Nhu Miên đi vào thang máy, Dương Thuần Miễn từ thang máy đi ra. Ngưu Nhu Miên lúc nào uể oải cũng được, nhưng tuyệt đối đứng trước Dương Thuần Miễn là không được mất tinh thần. Đợi Dương Thuần Miễn đi qua, Ngưu Nhu Miên ngửa đầu, bấm nút đóng thang máy. Sau khi thang máy đóng cửa, Dương Thuần Miễn có chút đăm chiêu quay đầu nhìn lại thang máy đang muốn khởi động.
Trong thang máy, một thanh niên cười hỏi Ngưu Nhu Miên:“Ngưu tỷ, lần này bắt đầu làm việc lại tính làm mấy ngày ah?” Vấn đề này chỗ đau của Ngưu Nhu Miên, nhưng Ngưu Nhu Miên giả bộ không thèm quan tâm, nói giỡn:“Trước mắt mục tiêu của tôi là hai ngày! Hành vi của cá nhân không ai đoán được, cuộc sống khôn lường ah !” Thanh niên gật gật đầu, nở một nụ cười thân thiện nói:“Đúng vậy, tỷ không phải bò A, cũng không phải gia súc C!” Mặc dù Ngưu Nhu Miên không biết anh ta là ai, nhưng nghĩ nhất định là đồng sự trước kia ở công ty mà cô chưa kịp làm quen đây mà, thật sự là khó chịu, nhưng may mắn là bây giờ không làm chung công ty! Nếu có đồng nghiệp như vậy, cho dù Đại boss không bỏ mình, mình cũng tự động từ chức![ Con gái à, con bỏ được không?!]
Ngày hôm sau Ngưu Nhu Miên làm việc bình thường, nhưng là ngày hôm sau nữa, trong giờ nghỉ trưa Ngưu Nhu Miên lên mạng sửa chữa tiểu thuyết xuyên qua [ Săn bắn mĩ nam ] của cô, bình thường giờ này ai cũng đi ăn cơm hết rồi,ai ngờ ông chủ còn ở đây chưa đi, kết quả bị ông chủ bắt được hành động phản cách mạng. Ông chủ lớn tiếng hỏi:“Cô đang làm gì?”
“Tôi đang tìm một cái gì đó.”
“Tìm kiếm cái gì?!” Ông chủ đề cao giọng điệu.
“Tìm kiếm…..cái cớ.”
Ngưu Nhu Miên quét mắt qua một vài đồng nghiệp đang chế giễu cô, trong lòng chợt lạnh. Đến giờ làm việc cũng không có ai nhắc cô một tiếng, phỏng chừng ông chủ là cố ý đưa người tới ah, chẳng lẽ bọn họ rất muốn nhìn thấy mình bị sa thải sao? Thành phố hiện đại này bây giờ nhiều người ‘bỏ đá xuống giếng’, thấy người ta đau khổ thì cũng thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc là xã hội phát triển hay nhân loại thoái hóa?
“Cô không biết quy định công ty khi làm việc không được lên mạng sao, nếu không bị sa thải!” Ông chủ xem ra tâm ý đã quyết, không hề chừa lại đường sống. Ngưu Nhu Miên bị đuổi việc là kết cục đã định, đơn giản đứng lên và lớn tiếng nói:“Ông có nhìn thấy tôi làm việc không?” Nói xong, thu thập tài liệu của mình rời khỏi công ty. Những người bên cạnh nhìn thấy cô cô rời khỏi thì thầm nói nhỏ vui sướng khi người gặp họa, Ngưu Nhu Miên trong lòng ghê tởm. Rốt cuộc là cái xã hội biến thái gì thế này, thật sự là không bằng tiểu thuyết trên mạng.
Giáo sư khua môi múa mép kiếm tiền, càng ngày càng giống doanh nhân;
Doanh nhân xuất hiện trên diễn đàn viết sách, càng ngày càng giống giáo sư.
Bác sĩ thấy chết mà không cứu, không quan tâm đến đời sống con người, càng ngày càng giống sát thủ;
Sát thủ xuất thủ nhanh nhẹn, không bao giờ chừa cho ai đường sống, càng ngày càng giống bác sĩ.
Ngôi sao giả bộ tao nhã, cho tiền càng nhiều, càng ngày càng giống kỹ nữ;
Kỹ nữ đáng yêu động lòng người, giá cả rõ ràng, càng ngày càng giống ngôi sao.
Cảnh sát hoành hành ngang ngược, bắt nạt kẻ yếu, càng ngày càng giống du côn;
Du côn oai vệ một phương, dám làm dám chịu, càng ngày càng giống cảnh sát.
Lời đồn đãi có căn có cư, cơ bản là sự thật, càng ngày càng giống tin tức,
Tin tức tùy ý phóng đại, càng ngày càng giống lời đồn đãi.
Trong thang máy Ngưu Nhu Miên một lần nữa gặp phải Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn trêu tức nói:“Nữ nhân ngốc, lại bị đuổi việc ?” Ngưu Nhu Miên trừng mắt một cái, không phục nói:“No one is a fool always, every one sometimes.[ Không ai là kẻ ngốc mãi mãi, đôi khi thôi.]” Thấy Dương Thuần Miễn không phản ứng, bổ sung thêm một câu:“Nghe hiểu được tiếng Anh sao? Nam nhân ngốc!” Dương Thuần Miễn từ nhỏ tiếng Anh đã kém, tự nhiên lúc này đuôi mèo bị lòi ra, anh cũng chịu thua kém, trả lời:“Tôi là người, đương nhiên nghe không hiểu tiếng chim!” Ngưu Nhu Miên làm động tác nôn ọe, sau đó rạng ngời ra khỏi thang máy.
Công việc kế tiếp, lại bởi vì trong giờ làm thêm Ngưu Nhu Miên nói ẩu nói tả với đồng nghiệp, bị đồng nghiệp mách với ông chủ mà bị đuổi việc.
Ông chủ thông minh + nhân viên thông minh = lợi nhuận.
Ông chủ thông minh + nhân viên ngu ngốc = lương thấp.
Ông chủ ngu ngốc + nhân viên thông minh = lên chức.
Ông chủ ngu ngốc + nhân viên ngu ngốc = làm thêm giờ.
Làm thêm giờ còn phải trung thực điểm danh nữa, hey ~ thật sự là học không nổi ah!
Sau nhiều lần chìm nổi, Ngưu Nhu Miên lo lắng tìm việc làm báo hại mái tóc gần như trắng ra, mắt thấy sẽ từ rong biển biến thành tảo bẹ, lúc này lại trúng tuyển một công việc khác.
Khi Ngưu Nhu Miên lại một lần nữa bước vào tòa cao ốc kia, cô đã là người nổi tiếng, nơi đi qua nào cũng khiến cho mọi người lé mắt. Ngưu Nhu Miên âm thầm hạ quyết tâm lần này nhất định phải giữ vững công việc này. Lần này ông chủ là một người đàn ông trung niên hào phóng, Ngưu Nhu Miên cảm thấy ông ta tìm mọi cách chiếu cố cô, cô từ đáy lòng cảm tạ ông ta vô cùng. Bởi vì áp lực tâm lý quá lớn, lúc ông chủ đưa cho cô một khuôn bông thủy tinh gửi cho khách hàng, Ngưu Nhu Miên tiếp nhận khuôn bông mà tay run run, cuối cùng vẫn là làm rơi nó, bối rối nhặt thủy tinh lên, thế nhưng còn bị đâm vào tay. Ông chủ tuy rằng sắc mặt ngưng trọng, nhưng không trách cứ Ngưu Nhu Miên một câu. Nghĩ đến ông chủ chiếu cố cô, trong lòng Ngưu Nhu Miên cảm thấy phụ lòng ông chủ, vì thế chủ động đưa ra chào từ biệt. Ngưu Nhu Miên cảm thấy ở bị xa thải so với tự mình đưa ra chào từ biệt, vế sau có vẻ oai hơn, sẽ không tạo thành tâm lý bóng ma trong lần tìm việc sau. Bất quá nói trở về, nếu Ngưu Nhu Miên có thể có bóng ma, bóng ma kia đã sớm giơ hai tay đầu hàng cô từ lâu rồi!
Ngưu Nhu Miên ngồi ở “Duyên đối diện” kêu ba bát mì Dương Xuân lớn, phóng túng ăn, xem cái băng gạc quấn quanh bàn tay mình, nước mắt không khỏi rớt ra, giọt lớn giọt nhỏ rơi vào trong bát. Lúc này làm cho Ngưu Nhu Miên không khỏi không nhớ lại chuyện của cô khi còn thơ ấu. Tiểu học cô là người nói đớt, một lần bị cô kêu lên đọc bài, có câu là “Các học sinh ở sân thể dục tập thể thao.” Ngưu Nhu Miên ngay đọc tam lần, chữ C cùng CH đọc không đúng, cuối cùng giáo viên cho cô ngồi xuống để học sinh khác đọc, cô không chịu ngồi, đọc lại nhiều lần, đọc khoảng 10 lần hoặc hơn cũng đọc không đúng, đó là lần đầu tiên cô khóc cho chính mình. Sau đó, mỗi ngày cô ngồi đối diện với bức tường nhà mình để thực hành nói, cuối cùng trung học đã trở thành một người tranh luận tốt nhất. Còn có lúc cô đá cầu, mỗi lần đá cũng không thể nhiều hơn 2 cái, bị những học sinh khác cười nhạo, vì thế mỗi ngày tan học cô ở trước cửa nhà mình tập đá cầu, mãi cho đến lúc luyện có thể một hơi đá liên tục 376 cái, lúc sự cười nhạo của bạn cùng lớp, cô đăng kí thi đá cầu, sau lại đại diện cho trường học tham gia cuộc thi đá cầu với trường khác. Ngưu Nhu Miên bình sinh không chịu nổi người khác xem thường cô, cô là tuyệt đối sẽ không bị cười nhạo đả đảo, là cô gái quật cường không dễ dàng nhận thua! Chúa từng nói, cuộc sống cũng giống như một quả hành tây: Bạn có thể lột nó đi một lớp, và đôi khi bạn khóc. Chỉ cần người ta không đầu hàng thì sẽ không bị đánh bại. Ngưu Nhu Miên nghĩ đến đây, lau nước mắt nước mũi, tiếp tục ăn bát mì Dương Xuân trước mắt.
Một màn này vừa vặn bị Dương Thuần Miễn bước vào “Duyên đối diện” thu hết vào đáy mắt. Anh lặng lẽ xoay người ra khỏi “Duyên đối diện”, trong lòng có một loại cảm xúc không hiểu xuất hiện, làm cho tinh thần anh bồn chồn không yên.
Ngưu Nhu Miên nhanh chóng ăn hết ba bát mì Dương Xuân lớn, tâm trạng cũng tốt dần lên, nhưng muốn có một công việc trong cái tòa cao ốc kia xem ra cũng không phải là chuyện dễ. Hơn nữa bây giờ bạn tay bị thương, vì thế quyết định ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, điều chỉnh cảm xúc, viết tiếp cuốn tiểu thuyết trên web, ngược đãi nam chính trong tiểu thuyết để phát tiết một chút. Ngưu Nhu Miên tự động viên mình, Thượng Đế đóng cửa sổ này là để mở cho bạn một cửa sổ khác. Nói không chừng, tiểu thuyết còn có thể xuất bản.[ Tác giả: Đáng thương Ngưu Nhu Miên, tôi đã quên thông báo cho bạn rồi, gần đây thiên đường mưa lớn liên tục ~ mấy ngày gần đây Thượng Đế sẽ không mở cửa sổ ~ ~]
Mà Dương Thuần Miễn vài ngày nay, mỗi lần đi qua cửa thang máy lại có loại cảm giác mất mát không thể hiểu. Mà đi “Duyên đối diện” cũng không gặp được con nhỏ thần kinh làm cho anh ngứa răng ngứa môi.
Mối quan hệ tế nhị của hai người mì thịt bò cùng mì Dương Xuân giống như bột tiêu. Thiếu bột tiêu, món ăn trong cuộc sống này bỗng thiếu một loại hương vị, nhưng là nếu bạn vô tình ăn trúng bột tiêu, sẽ muốn nhanh chóng phun nó ra, nếu không bạn sẽ cảm thấy miệng cay cay, có một chút khó chịu.
/15
|