Một tiếng cười khẽ, giọng nói mềm mại và mát mẻ , “Cẩm Sắt.”
Như là có một loại ma lực lôi kéo khiến cho Lâm Cẩm Sắt không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn ở dưới ánh đèn mỉm cười với cô, đôi môi mỏng cong lên khuynh đảo chúng sinh, đôi đồng tử lóe sáng như ngọc lưu ly, hắn nói, “Em hiện tại ở trong lòng tôi, khiến tôi có cảm giác như em là của tôi.”
Đầu Lâm Cẩm Sắt vùi vào lòng hắn, khí lạnh nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô, thậm chí ngay cả hàm răng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô run lên, sau đó cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chính mình, “Đường Lưu Nhan, em lạnh.” (tại đoạn này nghe “tôi” không hợp lắm, mọi người xem ổn không nhé?)
Mê hoặc, hắn đang dụ dỗ cô, hắn muốn cho cô rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục!
Đàn ông thật đáng sợ.
Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng ngồi dậy, cánh tay đỡ lấy thắt lưng cô không cho cô ngã xuống, hắn nâng cằm cô lên, cúi xuống, sau đó khẽ hôn lên môi cô, giống như lông vũ, nhẹ nhàng dừng trên môi cô.
Ôn nhu chưa từng có.
Ánh mắt hắn là vẫn tà mị như trước, đáy mắt lóe sáng giống như ánh sáng của ngọc tinh quang, lại giống như ánh sáng của dạ minh châu …nhưng vẫn rất thanh tỉnh , không có nửa chút mê loạn …
Đột nhiên cô nhớ tới ngày ấy ở trên phòng tổng thống tại tầng 5 của khách sạn 5 sao, hắn ngồi tựa trên sô pha, ngón tay thon dài cầm chiếc ly đế cao trong đó có thứ chất lỏng màu đỏ sánh nắm chặt, vẻ mặt hắn khi đó là cao ngạo, bộ dáng cao quý. Dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội của khách sạn, sự kiêu ngạo cùng lạnh lùng ở hắn chiếu thẳng vào trong mắt của mọi người, khi đó cô cảm thấy từng đợt cười nhạo không biết liêm sỉ đang chiếu tới mình.
Giờ khắc này cô có một khát vọng muốn xé bỏ loại xúc động này.
Hai mắt khẽ nhắm, cô giơ tay ôm lấy cổ hắn, áo choàng tắm theo động tác của cô rớt xuống tận ngực, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi của hắn.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng hắn sững lại một lúc lâu, hơi thở hỗn loạn, sau đó đôi đồng tử sáng chói kia nhắm lại, sau đó thì…
Hắn nắm lấy tay cô, bắt đầu di chuyển rồi lại nhẹ nhàng buông cô ra.
“Ngày mai báo cáo chứng minh Trần Cảnh Hoa phá thai và kết quả kiểm tra ADN sẽ được chuyển đến sở luật sư của em.”
Lâm Cẩm Sắt kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại khôi phục như cũ, tà tà nằm trên giường lớn, nhìn cô, đôi đồng tử u ám sâu thẳm khó đoán, khóe miệng nhẹ cong lên, như cười như không, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
“Sao, không vui à?”
Cô trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cũng cười, người đàn ông này, chỉ sợ cả đời này cô đều không có cách nào nhìn thấu.
“Làm sao có thể chứ?” Cô cười đến tà mị, buông lỏng áo choàng tắm ra,đôi mắt cô khẽ sáng, “Đường tổng quả nhiên biết làm sao khiến phụ nữ vui nhất.”
Không khí cuối cùng đã trở lại như bản chất của nó.
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan khép hờ mắt, ừ nhẹ một tiếng, nói, “Mệt rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Cẩm Sắt không biết hắn nói “Mệt” là chỉ hắn hay là cô, nhưng cô không muốn tốn tâm tư đi tự hỏi loại vấn đề không dinh dưỡng lại rắc rối này, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô kì thực là một con người thực dụng, không yêu bạn cùng phòng, càng không cần nói đến cùng giường . Ngay cả khi ở nhà cùng Ngô Ưu, cô cũng có thói quen khóa cửa khi ngủ.
Mấy hôm nay… Thực sự cảm thấy ngủ không ngon…
Mà ý tứ của Đường Lưu Nhan… Nếu cô đoán không lầm, là cho phép cô trở về phòng ngủ ?
Nghĩ vậy , tâm tình trong phút chốc tốt hơn, khóe miệng gợi lên ý cười, “Vâng, ngủ ngon.” Nói xong, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ của mình.
Một đêm an lành.
Lâm Cẩm Sắt thức dậy rất sớm để chọn quần áo, trang điểm đơn giản, chọn chiếc túi hiệu LVcho tài liệu vào, đi làm.
Hầu như trong các loại túi xách hàng hiệu của phụ nữ, đều chỉ có chút đồ trang điểm hay mĩ phẩm, có lẽ chỉ có cô mới có thể để các loại tài liệu chán ngắt vào trong đó.
Thang máy vừa tới xuống sảnh, chiếc xe Maybach chói mắt đã kiêu ngạo đỗ ở trước cửa tòa nhà cao cấp chờ cô.
Bĩu môi, cô thích tiền, thích kiếm tiền, nhưng cô lại không thích khoe khoang những thứ như vậy, cảm giác cực kì ngu ngốc lại buồn cười.
Cô bây giờ vô cùng nhớ chiếc xe nhỏ kia của cô, không biết giờ nó ở đâu rồi, tuy rằng chỉ là một chiếc xe bình thường hơn mười vạn, nhưng dù sao cũng là cô dùng tiền của chính mình mua được, mở ra thoải mái, khi lái cũng thoải mái.
Buồn bã ngồi vào trong xe, gần đây cô và những chiếc xe xa xỉ như thế này thực có duyên phận.
Đầu tiên là Mescerdes của người nào đó, tuy rằng chúng ở khắp các thành phố và thị trấn ở Trung Quốc, nhưng những người sành đều biết, chiếc xe đại gia của hắn nếu là không có mấy trăm vạn nhân dân tệ thì khó có thể mua được. Sau đó là Hummer của Tiểu Ưu, loại xe này bình thường chỉ là thanh niên ăn chơi trác táng mới mua để khoe khoang . Sau đó là Lamborghini của Hứa Thuyền…
Trong lòng bỗng dưng xót xa.
Tại sao bây giờ lại nghĩ tới anh?
… Không phải đã nói rồi sao, cô và ánh, từ lâu đã không còn thích hợp nữa.
Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, Maybach lướt trên đường , ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh, quang ảnh lọt vào trong xe, lúc sáng lúc tối.
Lâm Cẩm Sắt đột nhiên cảm thấy không khí bên trong xe lạnh lẽo, lại không muốn nói chuyện với tên lái xe khuôn mặt hung ác lạnh lùng kia, vì thế đem túi xách ôm vào trong ngực, thật chặt , muốn cho chính mình một chút ấm áp.
Những kỉ niệm lại ùa về , dâng lên như thủy triều.
Như là có một loại ma lực lôi kéo khiến cho Lâm Cẩm Sắt không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn ở dưới ánh đèn mỉm cười với cô, đôi môi mỏng cong lên khuynh đảo chúng sinh, đôi đồng tử lóe sáng như ngọc lưu ly, hắn nói, “Em hiện tại ở trong lòng tôi, khiến tôi có cảm giác như em là của tôi.”
Đầu Lâm Cẩm Sắt vùi vào lòng hắn, khí lạnh nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô, thậm chí ngay cả hàm răng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô run lên, sau đó cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chính mình, “Đường Lưu Nhan, em lạnh.” (tại đoạn này nghe “tôi” không hợp lắm, mọi người xem ổn không nhé?)
Mê hoặc, hắn đang dụ dỗ cô, hắn muốn cho cô rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục!
Đàn ông thật đáng sợ.
Đường Lưu Nhan nhẹ nhàng ngồi dậy, cánh tay đỡ lấy thắt lưng cô không cho cô ngã xuống, hắn nâng cằm cô lên, cúi xuống, sau đó khẽ hôn lên môi cô, giống như lông vũ, nhẹ nhàng dừng trên môi cô.
Ôn nhu chưa từng có.
Ánh mắt hắn là vẫn tà mị như trước, đáy mắt lóe sáng giống như ánh sáng của ngọc tinh quang, lại giống như ánh sáng của dạ minh châu …nhưng vẫn rất thanh tỉnh , không có nửa chút mê loạn …
Đột nhiên cô nhớ tới ngày ấy ở trên phòng tổng thống tại tầng 5 của khách sạn 5 sao, hắn ngồi tựa trên sô pha, ngón tay thon dài cầm chiếc ly đế cao trong đó có thứ chất lỏng màu đỏ sánh nắm chặt, vẻ mặt hắn khi đó là cao ngạo, bộ dáng cao quý. Dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội của khách sạn, sự kiêu ngạo cùng lạnh lùng ở hắn chiếu thẳng vào trong mắt của mọi người, khi đó cô cảm thấy từng đợt cười nhạo không biết liêm sỉ đang chiếu tới mình.
Giờ khắc này cô có một khát vọng muốn xé bỏ loại xúc động này.
Hai mắt khẽ nhắm, cô giơ tay ôm lấy cổ hắn, áo choàng tắm theo động tác của cô rớt xuống tận ngực, lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi của hắn.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng hắn sững lại một lúc lâu, hơi thở hỗn loạn, sau đó đôi đồng tử sáng chói kia nhắm lại, sau đó thì…
Hắn nắm lấy tay cô, bắt đầu di chuyển rồi lại nhẹ nhàng buông cô ra.
“Ngày mai báo cáo chứng minh Trần Cảnh Hoa phá thai và kết quả kiểm tra ADN sẽ được chuyển đến sở luật sư của em.”
Lâm Cẩm Sắt kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại khôi phục như cũ, tà tà nằm trên giường lớn, nhìn cô, đôi đồng tử u ám sâu thẳm khó đoán, khóe miệng nhẹ cong lên, như cười như không, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
“Sao, không vui à?”
Cô trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cũng cười, người đàn ông này, chỉ sợ cả đời này cô đều không có cách nào nhìn thấu.
“Làm sao có thể chứ?” Cô cười đến tà mị, buông lỏng áo choàng tắm ra,đôi mắt cô khẽ sáng, “Đường tổng quả nhiên biết làm sao khiến phụ nữ vui nhất.”
Không khí cuối cùng đã trở lại như bản chất của nó.
Chỉ thấy Đường Lưu Nhan khép hờ mắt, ừ nhẹ một tiếng, nói, “Mệt rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Cẩm Sắt không biết hắn nói “Mệt” là chỉ hắn hay là cô, nhưng cô không muốn tốn tâm tư đi tự hỏi loại vấn đề không dinh dưỡng lại rắc rối này, trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô kì thực là một con người thực dụng, không yêu bạn cùng phòng, càng không cần nói đến cùng giường . Ngay cả khi ở nhà cùng Ngô Ưu, cô cũng có thói quen khóa cửa khi ngủ.
Mấy hôm nay… Thực sự cảm thấy ngủ không ngon…
Mà ý tứ của Đường Lưu Nhan… Nếu cô đoán không lầm, là cho phép cô trở về phòng ngủ ?
Nghĩ vậy , tâm tình trong phút chốc tốt hơn, khóe miệng gợi lên ý cười, “Vâng, ngủ ngon.” Nói xong, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ của mình.
Một đêm an lành.
Lâm Cẩm Sắt thức dậy rất sớm để chọn quần áo, trang điểm đơn giản, chọn chiếc túi hiệu LVcho tài liệu vào, đi làm.
Hầu như trong các loại túi xách hàng hiệu của phụ nữ, đều chỉ có chút đồ trang điểm hay mĩ phẩm, có lẽ chỉ có cô mới có thể để các loại tài liệu chán ngắt vào trong đó.
Thang máy vừa tới xuống sảnh, chiếc xe Maybach chói mắt đã kiêu ngạo đỗ ở trước cửa tòa nhà cao cấp chờ cô.
Bĩu môi, cô thích tiền, thích kiếm tiền, nhưng cô lại không thích khoe khoang những thứ như vậy, cảm giác cực kì ngu ngốc lại buồn cười.
Cô bây giờ vô cùng nhớ chiếc xe nhỏ kia của cô, không biết giờ nó ở đâu rồi, tuy rằng chỉ là một chiếc xe bình thường hơn mười vạn, nhưng dù sao cũng là cô dùng tiền của chính mình mua được, mở ra thoải mái, khi lái cũng thoải mái.
Buồn bã ngồi vào trong xe, gần đây cô và những chiếc xe xa xỉ như thế này thực có duyên phận.
Đầu tiên là Mescerdes của người nào đó, tuy rằng chúng ở khắp các thành phố và thị trấn ở Trung Quốc, nhưng những người sành đều biết, chiếc xe đại gia của hắn nếu là không có mấy trăm vạn nhân dân tệ thì khó có thể mua được. Sau đó là Hummer của Tiểu Ưu, loại xe này bình thường chỉ là thanh niên ăn chơi trác táng mới mua để khoe khoang . Sau đó là Lamborghini của Hứa Thuyền…
Trong lòng bỗng dưng xót xa.
Tại sao bây giờ lại nghĩ tới anh?
… Không phải đã nói rồi sao, cô và ánh, từ lâu đã không còn thích hợp nữa.
Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, Maybach lướt trên đường , ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh, quang ảnh lọt vào trong xe, lúc sáng lúc tối.
Lâm Cẩm Sắt đột nhiên cảm thấy không khí bên trong xe lạnh lẽo, lại không muốn nói chuyện với tên lái xe khuôn mặt hung ác lạnh lùng kia, vì thế đem túi xách ôm vào trong ngực, thật chặt , muốn cho chính mình một chút ấm áp.
Những kỉ niệm lại ùa về , dâng lên như thủy triều.
/112
|