Bầu trời mùa thu rất xanh mà cũng rất cao.
Vạn dặm không mây, gió lạnh hiu hiu thổi.
Lâm Cẩm Sắt ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng màu đen, nhìn quang cảnh bên ngoài xuyên qua một lớp kính thủy tinh.
Cảnh sắc hai bên ngã tư đường rất bình thường cũng rất quen thuộc, bởi vì đây là con đường Lâm Cẩm Sắt mỗi ngày đi làm đều đi qua.
Cách đây cũng không lâu lắm thế mà đã có chút giật mình xa lạ .
Khẽ thở dài một cái, cô thật mạnh nhắm mắt lại, đôi môi không biết đã bị cắn trắng bệch từ lúc nào.
Vẫn là không cam lòng.
Còn có bất lực.
Cuộc sống sẽ là như thế, đi nhầm một bước, mỗi bước đi sau này sẽ không thể đúng được.
Bởi vì không nắm chắc giới hạn cho nên chính bản thân mình đã làm lãng phí nỗ lực bao năm.
Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, Lâm Cẩm Sắt mím môi trầm tư.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn trốn tránh, không muốn nghĩ tới cũng không dám đối mặt với sự thất bại trong phiên tòa hôm đó.
Thất bại lần này làm mất đi gần như là tất cả những gì cô đang có, hơn nữa lại chặt đứt ý nghĩ muốn quay lại ngày xưa của cô.
… Rốt cuộc ai đã thao túng sau lưng?
Cô không tin ông già La Thành này có thể nghĩ ra cách như vậy để hãm hại cô, chỉ bằng hắn mà có thể đem những lời không cẩn trọng của cô phơi bày ra sao?… hơn nữa, vì sao hắn lại muốn làm cô thân bại danh liệt? Hung thủ giết con hắn không phải cô, cô bất quá chỉ là một luật sư biện hộ được cố chủ thuê mà thôi.
Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Có một ý niệm trong đầu ẩn ẩn chợt lóe lên, cô liều mạng muốn tóm lấy, nhưng trong đầu lại vô cùng đau đớn, giống như từ trong tiềm thức có một sức mạnh nào đó ngăn trở sự tiếp tục tự hỏi của cô.
Đúng lúc cô vô cùng đau đầu, Đường Lưu Nhan thả chân ga, xoay qua hỏi cô, “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Cô ừ một tiếng, gật đầu, thành thật nói, “Đau đầu vô cùng.”
Hàng mi tú lệ của cô nhíu lại, ánh mắt dợn sóng như muốn ép ra nước, nhưng lại hiện lên một thứ điềm đạm rất đáng yêu.
Đường Lưu Nhan nhìn cô, nhịn không được vươn tay đặt khẽ lên trán cô.
Tayhắn vô cùng lạnh lẽo, giống như muốn đông lại, nhiệt độ có thể khiến người ta đông cứng đó làm cho Lâm Cẩm Sắt không khỏi né tránh khỏi bàn tay đó.
Làm như vậy sau đó lại có chút hối hận, cô hơi cắn môi, vô thố nói, “Tôi không cố ý đâu … Chỉ là cảm thấy lạnh… Tôi không sao …” Đầu óc rối loạn, lời nói cũng trở nên ngắt quãng.
Đường Lưu Nhan ngược lại không hề bực tức, cười cười, nói, “Không sao, chúng ta về nhà nào.”
“Ừ.”
Từ hôm đó trở đi Lâm Cẩm Sắt rất ngoan, rất nhiều lúc đối với yêu cầu của Đường Lưu Nhan, chỉ cần không quá đáng, cô đều nghe theo.
Đường Lưu Nhan bắt đầu mang cô vào những bước tiệc, bắt đầu chân chính mang cô tham gia vào cuộc sống của hắn. Khi đối mặt với mọi người, cô chỉ là mềm mại mỉm cười, nụ cười đã mất đi vài phần cường thế và lợi hại trước kia.
Mỗi người đều nói, bạn gái mới của Nhan công tử giống như một chú mèo Ba Tư quyến rũ lại hiền lành.
Hệt như mong muốn của Đường Lưu Nhan.
… Cô thật sự giống như một con mèo.
Có những khi trong lòng cô bởi vậy mà thấp thỏm lo âu, loại này cảm giác dựa dẫm vào người khác này khiến cô cảm thấy không ổn và có chút xấu hổ…điều này làm cô nhớ tới mẹ mình, khi còn sống như một bông hồng trong tủ kính …như sự thật chính là như vậy, cô không ra ngoài làm việc, trên lý lịch đã có một vết nhơ, trừ luật sư ra cô chưa bao giờ thử qua một công việc nào cả, số tiền cô dùng trong cuộc sống rất lớn, thế mà số tiền trong tài khoản của cô lúc này hầu như đã dùng để trả lương cho những đồng nghiệp ở sở luật sư trước đây rồi…
Đương nhiên cô cũng có sự hỗ trợ của bạn thân – Ngô Ưu. Nhưng… Cô quý trọng tình bạn với NGô Ưu như vậy, đó là thứ duy nhất cô không muốn bị vấy bẩn bởi tiền bạc và lợi ích thế tục.
…trừ Đường Lưu Nhan, cô còn có ai?
Hắn rất bá đạo, hắn có quyền thế, đồng thời hắn cũng rất quan tâm cô …có lẽ hắn không hề yêu cô, nhưng chỉ cần sự quan tâm của hắn cũng đã đủ rồi.
Còn yêu cầu gì cao hơn nữa? Thì ra đây chính là chiếc áo khoác hoa lệ che dấu đi sự giao dịch bẩn thỉu.
Những ý nghĩ tiêu cực trong đầu vẫn chặt chẽ buộc cô vào, cứ như vậy, trong nửa tháng ngắn ngủi tâm tình của Lâm Cẩm Sắt cứ như một bà cụ vậy.
Cho đến một ngày khi cô nhận được một cuộc điện thoại…
Vạn dặm không mây, gió lạnh hiu hiu thổi.
Lâm Cẩm Sắt ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng màu đen, nhìn quang cảnh bên ngoài xuyên qua một lớp kính thủy tinh.
Cảnh sắc hai bên ngã tư đường rất bình thường cũng rất quen thuộc, bởi vì đây là con đường Lâm Cẩm Sắt mỗi ngày đi làm đều đi qua.
Cách đây cũng không lâu lắm thế mà đã có chút giật mình xa lạ .
Khẽ thở dài một cái, cô thật mạnh nhắm mắt lại, đôi môi không biết đã bị cắn trắng bệch từ lúc nào.
Vẫn là không cam lòng.
Còn có bất lực.
Cuộc sống sẽ là như thế, đi nhầm một bước, mỗi bước đi sau này sẽ không thể đúng được.
Bởi vì không nắm chắc giới hạn cho nên chính bản thân mình đã làm lãng phí nỗ lực bao năm.
Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, Lâm Cẩm Sắt mím môi trầm tư.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn trốn tránh, không muốn nghĩ tới cũng không dám đối mặt với sự thất bại trong phiên tòa hôm đó.
Thất bại lần này làm mất đi gần như là tất cả những gì cô đang có, hơn nữa lại chặt đứt ý nghĩ muốn quay lại ngày xưa của cô.
… Rốt cuộc ai đã thao túng sau lưng?
Cô không tin ông già La Thành này có thể nghĩ ra cách như vậy để hãm hại cô, chỉ bằng hắn mà có thể đem những lời không cẩn trọng của cô phơi bày ra sao?… hơn nữa, vì sao hắn lại muốn làm cô thân bại danh liệt? Hung thủ giết con hắn không phải cô, cô bất quá chỉ là một luật sư biện hộ được cố chủ thuê mà thôi.
Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Có một ý niệm trong đầu ẩn ẩn chợt lóe lên, cô liều mạng muốn tóm lấy, nhưng trong đầu lại vô cùng đau đớn, giống như từ trong tiềm thức có một sức mạnh nào đó ngăn trở sự tiếp tục tự hỏi của cô.
Đúng lúc cô vô cùng đau đầu, Đường Lưu Nhan thả chân ga, xoay qua hỏi cô, “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Cô ừ một tiếng, gật đầu, thành thật nói, “Đau đầu vô cùng.”
Hàng mi tú lệ của cô nhíu lại, ánh mắt dợn sóng như muốn ép ra nước, nhưng lại hiện lên một thứ điềm đạm rất đáng yêu.
Đường Lưu Nhan nhìn cô, nhịn không được vươn tay đặt khẽ lên trán cô.
Tayhắn vô cùng lạnh lẽo, giống như muốn đông lại, nhiệt độ có thể khiến người ta đông cứng đó làm cho Lâm Cẩm Sắt không khỏi né tránh khỏi bàn tay đó.
Làm như vậy sau đó lại có chút hối hận, cô hơi cắn môi, vô thố nói, “Tôi không cố ý đâu … Chỉ là cảm thấy lạnh… Tôi không sao …” Đầu óc rối loạn, lời nói cũng trở nên ngắt quãng.
Đường Lưu Nhan ngược lại không hề bực tức, cười cười, nói, “Không sao, chúng ta về nhà nào.”
“Ừ.”
Từ hôm đó trở đi Lâm Cẩm Sắt rất ngoan, rất nhiều lúc đối với yêu cầu của Đường Lưu Nhan, chỉ cần không quá đáng, cô đều nghe theo.
Đường Lưu Nhan bắt đầu mang cô vào những bước tiệc, bắt đầu chân chính mang cô tham gia vào cuộc sống của hắn. Khi đối mặt với mọi người, cô chỉ là mềm mại mỉm cười, nụ cười đã mất đi vài phần cường thế và lợi hại trước kia.
Mỗi người đều nói, bạn gái mới của Nhan công tử giống như một chú mèo Ba Tư quyến rũ lại hiền lành.
Hệt như mong muốn của Đường Lưu Nhan.
… Cô thật sự giống như một con mèo.
Có những khi trong lòng cô bởi vậy mà thấp thỏm lo âu, loại này cảm giác dựa dẫm vào người khác này khiến cô cảm thấy không ổn và có chút xấu hổ…điều này làm cô nhớ tới mẹ mình, khi còn sống như một bông hồng trong tủ kính …như sự thật chính là như vậy, cô không ra ngoài làm việc, trên lý lịch đã có một vết nhơ, trừ luật sư ra cô chưa bao giờ thử qua một công việc nào cả, số tiền cô dùng trong cuộc sống rất lớn, thế mà số tiền trong tài khoản của cô lúc này hầu như đã dùng để trả lương cho những đồng nghiệp ở sở luật sư trước đây rồi…
Đương nhiên cô cũng có sự hỗ trợ của bạn thân – Ngô Ưu. Nhưng… Cô quý trọng tình bạn với NGô Ưu như vậy, đó là thứ duy nhất cô không muốn bị vấy bẩn bởi tiền bạc và lợi ích thế tục.
…trừ Đường Lưu Nhan, cô còn có ai?
Hắn rất bá đạo, hắn có quyền thế, đồng thời hắn cũng rất quan tâm cô …có lẽ hắn không hề yêu cô, nhưng chỉ cần sự quan tâm của hắn cũng đã đủ rồi.
Còn yêu cầu gì cao hơn nữa? Thì ra đây chính là chiếc áo khoác hoa lệ che dấu đi sự giao dịch bẩn thỉu.
Những ý nghĩ tiêu cực trong đầu vẫn chặt chẽ buộc cô vào, cứ như vậy, trong nửa tháng ngắn ngủi tâm tình của Lâm Cẩm Sắt cứ như một bà cụ vậy.
Cho đến một ngày khi cô nhận được một cuộc điện thoại…
/112
|