“Ba …!”
Đường Lưu Nhan vẻ mặt kinh ngạc bàn tay Lâm Cẩm Sắt vừa được buông ra đã vung lên.
Trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi xuất hiện một vết bàn tay mơ hồ hồng hồng.
“Đường Lưu Nhan! Ngài đừng khinh người quá đáng!” Cô hung dữ trừng mắt với hắn, lạnh giọng nói, ngực phập phồng kịch liệt.
Đường Lưu Nhan sắc mặt lạnh lùng nhìn cô.
Trong lòng có một loại cảm xúc khó hiểu xuất hiện.
Cô ấy rất sợ chết, rõ ràng rất nhát gan lại còn muốn cứng rắn chống lại hắn, lại còn dùng ánh mắt căm tức như kẻ thù mà nhìn hắn. Vẫn là cặp mắt trong suốt đó đôi khi lại có một tầng nước mỏng như sương mù… đó chính là ánh mắt từng mê hoặc làm tâm trí hắn điên đảo.
Nói cách khác, đến lúc này hắn vẫn cứ bị cô gái ấy mê hoặc như trước.
Cô gái này, dựa vào việc “Mê hoặc” hắn, không chỉ dùng một viên đạn bắn vào trái tim hắn, mà chính cô cũng đã thật sâu đi vào trái tim hắn. Mặc dù tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng mỗi khi đêm khuya mơ màng, miệng vết thương của hắn vẫn luôn đau đớn, hơi hơi, lại khắc sâu, nơi sâu nhất trong trái tim ấy vẫn không hề yên ổn.
Cô để lại cho hắn một vết thương trí mạng, sau đó có một đoạn thời gian hắn nằm chờ chết trên giường bệnh, hận không thể lập tức tìm cô mà giết chết cô đi, loại này dục vọng trả thù gần như điên cuồng này thậm chí trở thành lý do khiến hắn chiến thắng được tử thần.
Nhưng dường như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này, bất luận hắn dùng bao nhiêu người cũng không thể tìm được cô…nhưng điều hắn không ngờ nhất là cô sau sự việc đó lại sang Viêm bang trốn tránh. Mãi đến gần đây, kiến trúc Đông hải đại tiến quân ở Italia – cơ quan đầu não của Đường minh, làm hắn kinh động, thông qua mạng lưới nội ứng dày đặc của Đường minh ở Italia hắn mới biết được thì ra đại đương gia của Viêm Bang lại chính là cô.
Tần gia thật sự đem vị trí ấy giao lại cho cô.
Cô gái này quả thật luôn gây nên điều bất ngờ cho hắn.
…cũng không hắn, nhìn đi, bây giờ kiên cường như thế, còn dám động thủ cả với hắn…
Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, cánh tay thật dài vẫn chưa di chuyển sau cái tát của cô, vẫn chống vào tường như cô, khóa Lâm Cẩm Sắt chặt chẽ trong vòng tay hắn.
Đôi mắt trầm lặng, đồng tử sáng như ngọc đen nhanh chóng khóa chặt cô, ngữ khí thư hoãn nói: “Khinh người quá đáng? Dựa vào đâu mà nói vậy? Lúc trước em đối xử với tôi như thế, bây giờ tôi có truy cứu gì sao?” Tốc độ hắn nói chuyện rất chậm, từng chữ từng chữ thật rõ ràng, nghe vào trong tai lại có một loại hương vị xào xạc như lá cây trong gió.
“Từ khi em gặp tôi cho tới nay, em từng dùng vẻ mặt vui vẻ đối diện với tôi sao?”
Liên tục vài câu hỏi, ngữ khí cũng không hẳn nóng giận nhưng lại khiến Lâm Cẩm Sắt im lặng. Nhưng thật ra trong lòng cô giận dữ nói “Bây giờ chính là lúc ngài đang truy cứu đó!” Có thể tưởng tượng ra lời nói đó khi ra khỏi miệng rất có ý gây sự cho nên cô phải im lặng mặc cho lòng mình gào thét.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi mở miệng,
“Vậy ngài giải thích chuyện của Lâm Lan đi.” Nếu hắn nói hắn và cô ta không có nửa chút quan hệ thì đánh chết cô cũng không tin.”Lâm Lan” tên này là nghịch lân của cô, không thể chạm vào, mà người đàn ông này lại cố tình ở đây động thủ, tuyên bố muốn khiêu khích cô.
Đường Lưu Nhan nghe thấy cong môi lên, cuối cùng cô nàng cũng hỏi tới vấn đề này rồi.
Thân thể vừa động, hắn buông cánh tay giam cầm cô ra, về lùi lại mấy bước về phía sau.
“Em muốn biết?” Khẽ cười một tiếng, vẻ mặt hắn thanh nhã, ngữ điệu nhẹ nhàng bình thường.
“Rất đơn giản, chẳng lẽ em không biết rằng chuyện kết hôn giữa một người thích em cùng với một người em ghét nhất chính là chuyện vô cùng thú vị sao?”
Hắn hoàn toàn thoát ly khỏi cách tư duy bình thường, không thèm để ý tới hàm ý trong lời nói đó, khiến Lâm Cẩm Sắt ngẩn người, ý nghĩ nhất thời làm cô không thể phản ứng được, một khoảng thời gian rất dài không thể nói gì.
Rất lâu sau, cô mới lẩm bẩm, “Không tin, ngìa gạt tôi.” Làm sao lý do có thể hoang đường như thế? Chẳng lẽ ý tứ của hắn là ngoài việc khiến cô hả giận, còn có… hắn nghĩ là Dung Thất thích cô, cho nên…
Hắn ghen? …
… lời nói này vào tai cô quả thực chính là thứ buồn cười nhất trên thế gian này.
Lúc này Đường Lưu Nhan đã đi đến ghế sô pha ngồi xuống, lười biếng quay đầu nhìn cô, khóe môi cong lên mỉa mai
“Em thật kì lạ, nói dối thì em lại tin tưởng nhưng khi nói thật thì em lại chẳng tin .” Nói xong, dường như thập phần mệt mỏi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thôi, tôi cũng chẳng muốn làm chuyện ‘khinh người quá đáng’ nữa, nếu muốn về nhà tôi cũng chẳng cản em nữa.”
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói, “Nhưng tôi khuyên em một câu, Italia không phải là chỗ Viêm bang có em có thể đứng được … hừ, không phải ai cũng có khả năng đứng ngang hàng trong giới mafia với đường minh của tôi ở đây .”
Lâm Cẩm Sắt cắn cắn môi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.
Cô đang do dự.
Người đàn ông này, nói chuyện luôn hư hư thực thực như thế , không biết là thật là giả, cô không dám tin mọi chuyện hắn nói. Nhưng mà… bây giờ tựa hồ hắn bây giờ không còn giống như trước kia nữa, lần này hắn muốn thả cô đi nhưng nghi hoặc trong lòng lại khiến bước chân cô không thể nhấc lên mà đi khỏi đây.
Lúc này cô nghe thấy hắn nói: “Tin hay không tùy em, em đi đi.” Người ta đã ra lệnh đuổi khách …Hai bàn tay Lâm cẩm Sắt càng nắm chặt hơi, đi thôi, đi thôi, cô không bao giờ muốn nhìn thấy hắn lần nữa!
Toàn thân cô bước đi.
Không hề có nửa chút ngập ngừng.
Phòng khách xa hoa tao nhã theo tiếng đóng cửa ấy lại khôi phục im lặng.
Đường Lưu Nhan một tay xoa ngực, cười cười. Cô ấy đi rồi thế thì trái tim này sẽ không đau đớn nữa .
Đáng tiếc phút yên tĩnh này rất nhanh bị phá vỡ. Một cô gái khác đi ra từ phòng ngay bên cạnh, vừa đi vừa trêu đùa: “A, nhìn Nhan công tử của chúng ta xem, kiêu ngạo đến thế, chậc chậc …”
“Không đúng chỉ là chống đỡ không nổi thôi, trực tiếp nói cho cô ấy không phải được rồi sao, nói không chừng lại có thể giữ cô ấy lại nhưng ai đó lại sợ mất mặt cơ”
Đường Lưu Nhan cũng không thèm nhìn cô, chỉ nhẹ giọng nói: “A May, nhàn rỗi ít quản chuyện của người khác đi, miễn cho… lại tự mình rước lấy phiền toái.” Đối với sự uy hiếp giấu trong lời nói của hắn một chút cô nàng cũng không thèm để ý, vãn không kiêng nể gì như trước, một chút cũng mặc kệ, khoát tay, “Có thể nhìn được một lần Nhan công tử bị chê cười, dù là đại phiền toái tôi cũng nhận .”
Nói xong từ ngăn kéo dưới bàn trà khéo léo lấy ra một hộp thuốc, rồi lấy ra mấy viên thuốc bên trong, đổ nước ép hắn uống, ngữ khí hơi trách cứ: “Bác sĩ đã nói với anh thế nào? Không được kích động! Không được mệt mỏi quá mức! Anh có còn nhớ không? Tốt lắm, rồi lại để tái phát phải không? … hừ, lăn lộn cả đêm trên giường vận động kịch liệt đến như thế, anh không mệt sao? “
Cô đem hộp thuốc một lần nữa bỏ vào trong ngắn kéo, đóng lại, nói xong hết nhưng vừa quay đầu lại, khóe miệng không khỏi co rút.
Nhan công tử vĩ đại của họ lại cứ ngồi trên sô pha như thế mà nặng nề ngủ.
Thật lâu sau, cô gái nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ lại trở nên tái nhợt của hắn, khẽ thở dài một hơi: hồn ma xuất hiện…
Ánh mắt phức tạp, cô chậm rãi rời khỏi phòng khách.
Đường Lưu Nhan vẻ mặt kinh ngạc bàn tay Lâm Cẩm Sắt vừa được buông ra đã vung lên.
Trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi xuất hiện một vết bàn tay mơ hồ hồng hồng.
“Đường Lưu Nhan! Ngài đừng khinh người quá đáng!” Cô hung dữ trừng mắt với hắn, lạnh giọng nói, ngực phập phồng kịch liệt.
Đường Lưu Nhan sắc mặt lạnh lùng nhìn cô.
Trong lòng có một loại cảm xúc khó hiểu xuất hiện.
Cô ấy rất sợ chết, rõ ràng rất nhát gan lại còn muốn cứng rắn chống lại hắn, lại còn dùng ánh mắt căm tức như kẻ thù mà nhìn hắn. Vẫn là cặp mắt trong suốt đó đôi khi lại có một tầng nước mỏng như sương mù… đó chính là ánh mắt từng mê hoặc làm tâm trí hắn điên đảo.
Nói cách khác, đến lúc này hắn vẫn cứ bị cô gái ấy mê hoặc như trước.
Cô gái này, dựa vào việc “Mê hoặc” hắn, không chỉ dùng một viên đạn bắn vào trái tim hắn, mà chính cô cũng đã thật sâu đi vào trái tim hắn. Mặc dù tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng mỗi khi đêm khuya mơ màng, miệng vết thương của hắn vẫn luôn đau đớn, hơi hơi, lại khắc sâu, nơi sâu nhất trong trái tim ấy vẫn không hề yên ổn.
Cô để lại cho hắn một vết thương trí mạng, sau đó có một đoạn thời gian hắn nằm chờ chết trên giường bệnh, hận không thể lập tức tìm cô mà giết chết cô đi, loại này dục vọng trả thù gần như điên cuồng này thậm chí trở thành lý do khiến hắn chiến thắng được tử thần.
Nhưng dường như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này, bất luận hắn dùng bao nhiêu người cũng không thể tìm được cô…nhưng điều hắn không ngờ nhất là cô sau sự việc đó lại sang Viêm bang trốn tránh. Mãi đến gần đây, kiến trúc Đông hải đại tiến quân ở Italia – cơ quan đầu não của Đường minh, làm hắn kinh động, thông qua mạng lưới nội ứng dày đặc của Đường minh ở Italia hắn mới biết được thì ra đại đương gia của Viêm Bang lại chính là cô.
Tần gia thật sự đem vị trí ấy giao lại cho cô.
Cô gái này quả thật luôn gây nên điều bất ngờ cho hắn.
…cũng không hắn, nhìn đi, bây giờ kiên cường như thế, còn dám động thủ cả với hắn…
Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, cánh tay thật dài vẫn chưa di chuyển sau cái tát của cô, vẫn chống vào tường như cô, khóa Lâm Cẩm Sắt chặt chẽ trong vòng tay hắn.
Đôi mắt trầm lặng, đồng tử sáng như ngọc đen nhanh chóng khóa chặt cô, ngữ khí thư hoãn nói: “Khinh người quá đáng? Dựa vào đâu mà nói vậy? Lúc trước em đối xử với tôi như thế, bây giờ tôi có truy cứu gì sao?” Tốc độ hắn nói chuyện rất chậm, từng chữ từng chữ thật rõ ràng, nghe vào trong tai lại có một loại hương vị xào xạc như lá cây trong gió.
“Từ khi em gặp tôi cho tới nay, em từng dùng vẻ mặt vui vẻ đối diện với tôi sao?”
Liên tục vài câu hỏi, ngữ khí cũng không hẳn nóng giận nhưng lại khiến Lâm Cẩm Sắt im lặng. Nhưng thật ra trong lòng cô giận dữ nói “Bây giờ chính là lúc ngài đang truy cứu đó!” Có thể tưởng tượng ra lời nói đó khi ra khỏi miệng rất có ý gây sự cho nên cô phải im lặng mặc cho lòng mình gào thét.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi mở miệng,
“Vậy ngài giải thích chuyện của Lâm Lan đi.” Nếu hắn nói hắn và cô ta không có nửa chút quan hệ thì đánh chết cô cũng không tin.”Lâm Lan” tên này là nghịch lân của cô, không thể chạm vào, mà người đàn ông này lại cố tình ở đây động thủ, tuyên bố muốn khiêu khích cô.
Đường Lưu Nhan nghe thấy cong môi lên, cuối cùng cô nàng cũng hỏi tới vấn đề này rồi.
Thân thể vừa động, hắn buông cánh tay giam cầm cô ra, về lùi lại mấy bước về phía sau.
“Em muốn biết?” Khẽ cười một tiếng, vẻ mặt hắn thanh nhã, ngữ điệu nhẹ nhàng bình thường.
“Rất đơn giản, chẳng lẽ em không biết rằng chuyện kết hôn giữa một người thích em cùng với một người em ghét nhất chính là chuyện vô cùng thú vị sao?”
Hắn hoàn toàn thoát ly khỏi cách tư duy bình thường, không thèm để ý tới hàm ý trong lời nói đó, khiến Lâm Cẩm Sắt ngẩn người, ý nghĩ nhất thời làm cô không thể phản ứng được, một khoảng thời gian rất dài không thể nói gì.
Rất lâu sau, cô mới lẩm bẩm, “Không tin, ngìa gạt tôi.” Làm sao lý do có thể hoang đường như thế? Chẳng lẽ ý tứ của hắn là ngoài việc khiến cô hả giận, còn có… hắn nghĩ là Dung Thất thích cô, cho nên…
Hắn ghen? …
… lời nói này vào tai cô quả thực chính là thứ buồn cười nhất trên thế gian này.
Lúc này Đường Lưu Nhan đã đi đến ghế sô pha ngồi xuống, lười biếng quay đầu nhìn cô, khóe môi cong lên mỉa mai
“Em thật kì lạ, nói dối thì em lại tin tưởng nhưng khi nói thật thì em lại chẳng tin .” Nói xong, dường như thập phần mệt mỏi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thôi, tôi cũng chẳng muốn làm chuyện ‘khinh người quá đáng’ nữa, nếu muốn về nhà tôi cũng chẳng cản em nữa.”
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói, “Nhưng tôi khuyên em một câu, Italia không phải là chỗ Viêm bang có em có thể đứng được … hừ, không phải ai cũng có khả năng đứng ngang hàng trong giới mafia với đường minh của tôi ở đây .”
Lâm Cẩm Sắt cắn cắn môi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền.
Cô đang do dự.
Người đàn ông này, nói chuyện luôn hư hư thực thực như thế , không biết là thật là giả, cô không dám tin mọi chuyện hắn nói. Nhưng mà… bây giờ tựa hồ hắn bây giờ không còn giống như trước kia nữa, lần này hắn muốn thả cô đi nhưng nghi hoặc trong lòng lại khiến bước chân cô không thể nhấc lên mà đi khỏi đây.
Lúc này cô nghe thấy hắn nói: “Tin hay không tùy em, em đi đi.” Người ta đã ra lệnh đuổi khách …Hai bàn tay Lâm cẩm Sắt càng nắm chặt hơi, đi thôi, đi thôi, cô không bao giờ muốn nhìn thấy hắn lần nữa!
Toàn thân cô bước đi.
Không hề có nửa chút ngập ngừng.
Phòng khách xa hoa tao nhã theo tiếng đóng cửa ấy lại khôi phục im lặng.
Đường Lưu Nhan một tay xoa ngực, cười cười. Cô ấy đi rồi thế thì trái tim này sẽ không đau đớn nữa .
Đáng tiếc phút yên tĩnh này rất nhanh bị phá vỡ. Một cô gái khác đi ra từ phòng ngay bên cạnh, vừa đi vừa trêu đùa: “A, nhìn Nhan công tử của chúng ta xem, kiêu ngạo đến thế, chậc chậc …”
“Không đúng chỉ là chống đỡ không nổi thôi, trực tiếp nói cho cô ấy không phải được rồi sao, nói không chừng lại có thể giữ cô ấy lại nhưng ai đó lại sợ mất mặt cơ”
Đường Lưu Nhan cũng không thèm nhìn cô, chỉ nhẹ giọng nói: “A May, nhàn rỗi ít quản chuyện của người khác đi, miễn cho… lại tự mình rước lấy phiền toái.” Đối với sự uy hiếp giấu trong lời nói của hắn một chút cô nàng cũng không thèm để ý, vãn không kiêng nể gì như trước, một chút cũng mặc kệ, khoát tay, “Có thể nhìn được một lần Nhan công tử bị chê cười, dù là đại phiền toái tôi cũng nhận .”
Nói xong từ ngăn kéo dưới bàn trà khéo léo lấy ra một hộp thuốc, rồi lấy ra mấy viên thuốc bên trong, đổ nước ép hắn uống, ngữ khí hơi trách cứ: “Bác sĩ đã nói với anh thế nào? Không được kích động! Không được mệt mỏi quá mức! Anh có còn nhớ không? Tốt lắm, rồi lại để tái phát phải không? … hừ, lăn lộn cả đêm trên giường vận động kịch liệt đến như thế, anh không mệt sao? “
Cô đem hộp thuốc một lần nữa bỏ vào trong ngắn kéo, đóng lại, nói xong hết nhưng vừa quay đầu lại, khóe miệng không khỏi co rút.
Nhan công tử vĩ đại của họ lại cứ ngồi trên sô pha như thế mà nặng nề ngủ.
Thật lâu sau, cô gái nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ lại trở nên tái nhợt của hắn, khẽ thở dài một hơi: hồn ma xuất hiện…
Ánh mắt phức tạp, cô chậm rãi rời khỏi phòng khách.
/112
|