Miệng Độc Thành Đôi

Chương 8

/81


Hai cha con Trình Lục Dương và Trình Viễn Hàng cãi nhau ầm ĩ.

Nguyên nhân là lúc về nhà ăn cơm, Trình Viễn Hàng vô cùng mất vui trách mắng Trình Lục Dương không biết linh hoạt: “Con gái người ta đã chủ động tiếp cận con, vậy mà con không cho người ta tí mặt mũi nào, lại sĩ diện nữa, bày ra tính khí thiếu gia, cũng không nghĩ người ta cũng là người có máu có mặt, làm sao bỏ qua cho việc thất lễ của con như vậy?”

Trình Lục Dương đặt đôi đũa xuống, không thèm đếm xỉa nói: “Con sĩ diện? Cô ta tới công ty tổng cộng bốn lần, lần đầu tiên nói chiều rộng của tay vịn cầu thang từ tầng một tới tầng hai không được, không phù hợp với chiều dài ngón tay của cô ta; lần thứ hai nói vị trí bồn cầu trong toilet không được, khi ngồi đọc sách thì ánh sáng không tốt; lần thứ ba nói độ cao của cầu thang không được do con không chịu suy xét tới yếu tố chiều cao của cô ta nên khi cô ta đi sẽ rất tốn sức; lần thứ tư nói cách bố trí trong nhà bếp chiếm chỗ của bàn ăn, không để được cái bàn dài chuẩn cho mười hai người của cô ta… Vậy rốt cục là ai sĩ diện đây?”

Trình Viễn Hàng nghẹn họng, trên mặt không nén được giận, một lát sau nói với nét mặt chẳng đẹp đẽ gì: “Vậy con cũng không thể bảo người ta hoặc là đổi người, hoặc là ráng chịu! Cha nói con lớn như vậy rồi, không phải là không biết trên thương trường khó tránh khỏi mấy chuyện xã giao này nọ, đứa con gái bảo bối của Chu Tòng Vĩ vừa ý con thì con nên cho người ta chút mặt mũi, thân với cô ấy chút, cha thấy cô ấy cũng rất xinh đẹp, tuổi tác cũng hợp với con … nếu thật sự không thích thì qua một thời gian xa cách dần là được, có cần nghiêm trọng hóa thế không? Hơn nữa, cha đã đồng ý với bác Chu rồi mà con lại không cho cô ấy mặt mũi như vậy thì bảo cha làm sao mà xuống nước được đây?”

Trình Lục Dương bỗng nghĩ đến Trình Húc Đông anh mình, thật giống hệt Trình Viễn Hàng, dựa vào sự đúng mực và khéo léo trong cách thức đối đãi với người khác và giải quyết công việc để mở rộng mạng lưới giao tế lớn cho tập đoàn Viễn Hàng?

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn không muốn trở thành cái bóng của Trình Húc Đông nên miễn cưỡng cười một tiếng: “Cha đã đồng ý với bác Chu rồi thì cha đi hẹn hò với con gái của bác ấy đi, người đồng ý không phải là con, nếu cha cảm thấy hứng thú thì cha tự đi đi.”

“Con —” Trình Viễn Hàng giận đến mức vỗ bàn, lại bị Trình Húc Đông ngăn lại.

Anh vội vàng ra hiệu cho em mình ngậm miệng lại, sau đó mới nhẹ giọng khuyên Trình Viễn Hàng: “Cha, Lục Dương nó cũng ba mươi tuổi rồi, có suy nghĩ riêng của mình, nó làm vậy cũng là vì không muốn để con gái người ta mất thời gian thôi, không lẽ đối xử tốt với người ta, cho người ta hi vọng rồi lại vứt bỏ người ta sao?”

Trình Viễn Hàng vô cùng giận dữ, chỉ tay vào lỗ mũi của Trình Lục Dương mà nói: “Cậu cũng là người của nhà họ Trình, đừng có suốt ngày trưng cái bản mặt cao cao tại thượng không liên quan đến mình đó! Nghệ thuật ứng xử mà cậu không hiểu hả? Ba mươi tuổi đầu rồi, mà chút chuyện này cũng không hiểu thì làm cái gì được? Không phải tôi nói chứ, nếu không phải tôi và anh cậu chống lưng cho cậu, cậu cho là công ty nát của cậu sẽ có nhiều vụ làm ăn như vậy hay sao? Quảng cáo thì không có, xã giao thương mại cũng không tới, nếu không phải là cậu con trai của Trình Viễn Hàng tôi thì cậu cho là mắc mớ gì người ta phải cho cậu mặt mũi, nhiều công ty thiết kế như vậy không tìm lại tìm cậu để nhìn cậu hếch lỗ mũi lên trời?”

Trình Lục Dương trước đó còn cà lơ phất phơ, nghe vậy thì lập tức sa sầm mặt, híp mắt lại nhìn cha mình: “Ý cha là con căn bản không có bản lĩnh, chẳng qua là dựa dẫm vào tập đoàn Viễn Hàng của cha?”

“Nếu không thì cậu cho là cậu dựa vào đâu mà nhận được các đơn hàng không ngớt? Nhiều doanh nghiệp bất động sản hợp tác với tập đoàn Viễn Hàng không đòi hỏi gì mà chạy đến công ty nhỏ của cậu thiết kế, còn không phải là nể mặt mũi của tôi sao, cậu cho là dựa vào mỹ danh vang dội của cậu hay sao? Trình Lục Dương, cậu đừng có cả ngày xem thường tôi và anh cậu, trừ phi cậu đổi họ, bằng không, cậu vẫn là dựa vào danh tiếng của nhà họ Trình chúng tôi thôi —”

“Trình Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt ném đôi đũa, quát chồng, kế đó đột nhiên đứng dậy, căng thẳng nhìn chằm chằm đứa con út, trong mắt thậm chí còn có tia khẩn cầu.

Trình Viễn Hàng tự biết mình lỡ lời, nhưng mà không bỏ thể diện xuống được nên đành cứng cổ không chịu thua.

Cả phòng thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.

Trình Lục Dương cầm lấy khăn giấy từ từ lau miệng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó coi của cha mình, “Cha đã nói như vậy thì con cũng không có gì để phủ nhận. Mặc dù con đã sớm chẳng thích thú gì cái họ này, nhưng mà con họ Trình, sự thật này dù sao cũng không thay đổi được.”

Anh hiểu ý của Trình Viễn Hàng, tập đoàn Viễn Hàng là công ty phát triển bất động sản lớn nhất ở thành phố B, rất nhiều tập đoàn sau khi mua nhà thì nể mặt mũi Trình Viễn Hàng mà lập tức tới La Lune tìm đứa con út của nhà họ Trình thiết kế nội thất, xem như là hết sức ủng hộ nhà họ Trình.

Ngay trước mặt ba người, Trình Lục Dương bấm điện thoại cho Phương Khải, nói từng câu từng chữ: “Giúp tôi thông báo, từ nay về sau, hễ là đơn hàng của công ty hợp tác với tập đoàn Viễn Hàng thì chúng ta đều không nhận.”

——

Mở miệng nói giận chỉ là nhất thời, dẫu sao có ai không biết thể hiện chứ?

Nhưng phát cáu xong thì toàn bộ phiền phức cũng theo đó mà đến.

Phương Khải lái xe chở Trình Lục Dương chạy khắp nơi, vừa lái xe vừa tận tình khuyên bảo: “Tổng giám đốc anh cần gì phải gây khó khăn cho bản thân? Tập đoàn Viễn Hàng luôn là nguồn khách hàng lớn của chúng ta, anh cần gì phải đi tranh hơn thua mấy câu nói mà từ chối đơn hàng của bọn họ chứ. Phải biết rằng trong thành phố chúng ta, trừ tập đoàn Viễn Hàng ra, các công ty phát triển bất động sản có quy mô cũng không nhiều, mất đi phía bên đó thì chúng ta phải tìm bao nhiêu công ty nhỏ hợp tác mới bù lại được tổn thất đây?”

Trình Lục Dương nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Câm miệng!”

Phương Khải: “…”

Lại thêm một lát sau, người ngồi ở ghế sau mở mắt ra, đanh mặt lại hạ cửa sổ xuống, âm thầm mắng mấy câu.

Ông già chết bầm kia lúc này giận điên rồi, sau khi nghe anh gọi cú điện thoại kia thì không nói hai lời cũng gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự của công ty, yêu cầu đối phương thông báo, sau này tập đoàn Viễn Hàng từ trên xuống dưới sẽ không cống hiến cho La Lune khách hàng nào nữa. Mặc kệ Lục Thư Nguyệt có khuyên nhủ ra sao, ông già nói xong liền đi vào phòng sách đóng cửa lại, ai cũng không cho vào.

Trình Lục Dương lập tức đi ra cửa, ngày hôm sau liền bắt đầu cùng Phương Khải chạy đến các công ty bất động sản, anh không thừa nhận rời khỏi Trình Viễn Hàng là anh không thể làm nên chuyện, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng trước đây anh quả thật sống trong hào quang của tập đoàn Viễn Hàng, thoải mái nhàn nhã mà làm một ông chủ chỉ tay năm ngón (*).

[(*)nguyên văn là súy thủ chưởng quỹ, chỉ những người quen chỉ huy nhìn người khác làm nhưng bản thân lại không động tay vào]

Nhưng mà năng lực là của anh, tất cả các linh cảm thiết kế cũng là của anh, cho dù khó tìm được khách hàng, anh cũng tin tưởng La Lune sẽ không trở thành cái vỏ trống rỗng như lời ông già nói.

Hừ, ông già muốn cười nhạo phải không?

Vậy cứ để cho ông ta xem, chỉ có điều nhân vật chính trong chuyện cười nhạo đó tuyệt đối không phải là Trình Lục Dương anh.

——

Có Trình Lục Dương tự thân ra trận, suốt mấy ngày chạy tới chạy lui, lúc bắt đầu thì rất thuận lợi giữ được mấy công ty nhỏ, nghe nói là La Lune tiếng tăm lừng lẫy trong ngành, đối phương lại càng khách sáo, rất nhanh đã đi đến thỏa thuận, một khi bên này bán được nhà cửa thì liền giới thiệu cho người mua đến chỗ của Trình Lục Dương tiến hành thiết kế lắp đặt thiết bị.

Theo cách nói thông thường, dạng thỏa thuận hợp tác này không chỉ có lợi với hai bên công ty mà cũng rất tiện cho khách hàng, hơn nữa loại hiệu ứng dây chuyền này cũng sẽ được giảm giá nên đa số khách hàng đều sẽ chấp nhận.

Nhưng sau vài ngày, kế hoạch của Trình Lục Dương bắt đầu phát sinh sự cố, nguyên nhân là tập đoàn Viễn Hàng đã thông báo rõ ràng: sau này chính thức rút vốn khỏi thương hiệu thiết kế nội thất chi nhánh La Lune, đồng thời bắt đầu tìm kiếm thương hiệu thiết kế nội thất mới để hợp tác.

Thông tin này nhanh chóng lan truyền ở thành phố B, Trình Lục Dương cũng bắt đầu bị lạnh nhạt, đừng nói tới công ty phát triển bất động sản bình thường mà cho dù là công ty nhỏ cũng không quá sẵn lòng hợp tác với anh.

Địa vị của tập đoàn Viễn Hàng ở thành phố B quả thực là thuộc đẳng cấp đứng đầu, ai dám rảnh rỗi mà đi trêu chọc nó? Trình Viễn Hàng còn không muốn giúp con mình thì ai lại ăn no rửng mỡ mà đi giúp Trình Lục Dương một tay?

Trình Lục Dương cực kỳ tức giận, trong lòng lại càng kiên định quyết tâm tự lực cánh sinh.

Ông già xem thường anh, anh liền để cho ông già nhìn! Trình Lục Dương anh nhiều năm như vậy cũng không dựa vào ông, không phải là vẫn lớn lên đó sao? Nực cười! Đầu óc là ở trên người anh, có làm nên chuyện hay không sao lại do người khác quyết định chứ?

Trình Lục Dương lật xem tập tư liệu đã được Phương Khải sắp xếp, nhìn từng công ty phát triển bất động sản nhỏ vừa trong thành phố này thì trong tầm mắt anh bỗng dưng xuất hiện hai chữ Âu Đình, anh híp mắt lại, bỗng dưng cười ra tiếng.

Ồ, xem ra là phải gặp cái cô miệng lưỡi sắc bén kia rồi?

Thật tốt, cơn tức và áp lực nén mãi trong khoảng thời gian này, cuối cùng đã tìm được mục tiêu sống rồi.

——

Lúc gọi điện thoại cho Tần Chân, Bạch Lộ vốn đang hăng hái bừng bừng nói về các shop giảm giá ở trung tâm thành phố, hẹn cô chủ nhật này cùng đi mua sắp, kết quả là đang nói thì đột nhiên vỗ ót một cái, nhớ tới một chuyện quan trọng hơn.

“Đúng rồi, cậu biết hôm qua ở trên xe buýt mình thấy ai không?”

Quái, sao chủ đề của Bạch Lộ lại thay đổi nhanh vậy chứ, Tần Chân vừa di di chuột xem thành quả tháng này, vừa kẹp điện thoại hờ hững hỏi: “Không phải là giáo sư Đô của cậu chứ?”

“Không phải là giáo sư Đô của mình mà là giáo sư Mạnh của cậu!” Bạch Lộ ở đầu bên kia hả hê nói.

Tay cầm chuột của Tần Chân lập tức dừng lại, cả người cũng đơ ra.

“A lô? Đâu rồi?” Không nghe thấy tiếng trả lời, Bạch Lộ liếc nhìn màn hình điện thoại, chưa ngắt máy mà, lại để vào tai “Tần Chân, cậu chết ở đâu rồi?”

Lúc này Tần Chân mới định thần lại, cầm điện thoại từ giữa cổ và bả vai lên: “…Đây.”

Bạch Lộ nín thở “Cậu hết thuốc chữa rồi, cung phản xạ (*) kéo dài ra đủ quấn một vòng Trái Đất luôn, mau đi bệnh viện trị đi!”

[(*)Cung phản xạ là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm (da,…) qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng (cơ,…)]

Tần Chân lại không nói chuyện, Bạch Lộ mới chần chờ hỏi một câu: “Cậu sao vậy? Có phải là nghe nói Mạnh Đường trở về thì trong lòng không dễ chịu đúng không?”

Đâu chỉ không dễ chịu, vừa nghe thấy cái tên này là trong lòng rất buồn bực.

“Nói cứ như mình với anh ta từng có gì ý.” Tần Chân khịt mũi “Được rồi, không có chuyện gì thì mình cúp đây, nếu không một lát nữa bà Lưu Trân Châu thấy mình lãng phí tiền điện thoại, lại nói là mình biển thủ của công ty.”

“Ê, vậy cậu lấy điện thoại của cậu gọi cho mình nha, đừng có cả ngày — A lô! A lô?” Bạch Lộ tức hộc máu, thế mà lại bị cô cúp máy trước?

Tần Chân ngồi trước máy vi tính, trong đầu lập tức trống rỗng, dường như bị rút hết không khí, bỗng nhiên sạch sẽ, không có chút tạp niệm nào.

Sau đó, từ từ có một bóng dáng mơ hồ ở sâu trong ký ức hiện ra, cứ như là máy polaroid (máy chụp ảnh có hình liền) cho ra hình, từng chút từng chút trở nên rõ nét.

Người kia vẫn mang dáng vẻ thời học sinh ngày trước, ngũ quan sáng sủa lịch sự, nụ cười tinh khôi trong trẻo, khi cười hơi hiện ra lúm đồng tiền, người không biết sẽ luôn cho là anh vừa hòa nhã lại vừa bình dị gần gũi.

Mạnh Đường.

Cô há miệng, lại phát hiện bản thân ngay cả tên của anh cũng không gọi được, cứ như cá thiếu oxi, đôi môi dù mở hay đóng cũng đều cảm thấy khó thở.

Không biết ngẩn ngơ bao lâu, bỗng nhiên có người vỗ tay lên vai Tần Chân, dọa cô bật dậy kêu “A” lên một tiếng.

Người vỗ cô là Hoàng Y ở cùng phòng làm việc, thấy cô phản ứng mạnh như vậy cũng giật mình “Cô sao vậy? Gọi cả buổi cũng không trả lời, nghĩ cái gì mà say sưa thế?”

Tần Chân cười xấu hổ “Không có, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”

“Đúng lúc, chủ nhiệm Lưu gọi cô lên văn phòng kìa, ha ha, thế này đã tỉnh ra chưa?” Hoàng Y cười hì hì vỗ vỗ lưng cô, thần thần bí bí nói “Đừng căng thẳng, lần này không phải là muốn dạy dỗ cô mà nghe nói là công ty có khách quý, chỉ đích danh cô theo đơn hàng lớn này!”

/81

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status