Đệ thập bát chương
Hôm nay thôn nhỏ cực kỳ náo nhiệt. Đại nhân trở lại,mọi người đều an tâm, tất cả mọi người chen chúc trong nhà Nguyên Đức, chờ đại nhân an bài.
Nguyên Đức mở miệng trước, ông hỏi: “Nghe nói ngươi bị trọng thương, vết thương thế nào rồi Đã lành chưa ”
Tất cả mọi người quan tâm mà nhìn sắc mặt đại nhân vẫn luôn tái nhợt.
Đại nhân không lên tiếng, nam tử cùng trở về với y ngồi bên cạnh trả lời: “Thiếu chút nữa đã mất mạng. Ngự Thân Vệ, Hỗ An Vệ cùng Thiên Thần giáo đều tìm hắn, chúng ta liền dịch dung tránh ở thành Vân Dương. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tất cả mọi người đều cho rằng y đã trốn thoát, chung quy cũng không thể tưởng được chúng ta ngay dưới mí mắt bọn họ.”
“Vết thương đã tốt chưa” đôi mắt Tiểu Cầm hồng hồng.
“Đã tốt.”
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng ẩn dấu trong đó biết bao hung hiểm cùng thống khổ, bất quá mỗi người ở nơi này đều là từ Diêm Vương điện đi ra, sao lại nghe không hiểu chứ
Giống như việc bị thương lần này không đáng nhắc tới, đại nhân tiếp tục bàn chính sự: “Y Trọng Nhân đã chết, ta bây giờ là Lận Như Hải.”
Vị này đại nhân không ai khác chính là Y Trọng Nhân đang được tìm kiếm khắp nơi
“Lận!” Sắc mặt Nguyên Đức lập tức thay đổi, kinh ngạc trừng mắt nhìn Y Trọng Nhân, “Ngươi là, Lận gia …”
Đại bộ phận người trong phòng đều biến sắc.
Nguyên Mạch nghi hoặc mà nhìn về phía đại bá, Lận gia
Trong mắt Y Trọng Nhân hiện lên một tia lạnh lẽo: “Ta là người duy nhất còn sống sót của Lận gia.”
“A!” Tiếng hít mạnh đồng loạt vang lên, ngay cả Hoài Thu cũng một bộ không thể tin được.
Môi Nguyên Đức run run, ông bắt lấy tay Y Trọng Nhân, hiện giờ là Lận Như Hải, nói: “Lận tướng gia là gì của ngươi…”
“Gia gia.”
“A!” Trong nháy mắt, Nguyên Đức lệ nóng doanh tròng, “Ngươi thế nhưng là… là tôn tử (cháu trai) của Lận lão gia tử… Trọng Nhân, không, Như Hải, mười lăm năm, mười lăm năm a… Ngươi… Ngươi…”
Người biết được cố sự của Lận gia đều không khỏi rơi lệ.
Tạ Đan phụ thân Tạ Minh nước mắt giàn giụa, đối vài người trẻ tuổi không rõ mọi chuyện giải thích: “Mười lăm năm trước, khi Tiên đế còn tại thế, Lận gia bị cuốn vào một vụ án oan, cả nhà bị tịch thu tài sản, tử hình.”
“Là án oan Lận Hà sao” Hoài Thu khiếp sợ, hắn lập tức nhớ ra!
Tạ Đan gật gật đầu: “Tiên đế trời sanh tính đa nghi, Lận gia là trọng thần nguyên lão tam triều. Tiên đế lại mặc cho ác đảng Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ nói xấu Lận tướng gia cùng Hà thượng thư. Khi ấy, người của hai nhà bị giết huyết nhuộm kinh thành, đương lúc tháng sáu mà có tuyết rơi.”
Nguyên Mạch cũng không khỏi hít mạnh một hơi.
Còn Y Trọng Nhân vẫn thản nhiên như trước, giống như chuyện này cùng bản thân một chút cũng không quan hệ, chỉ nói: “Lận gia sớm đã biến mất, ta sở dĩ khôi phục họ tên vốn có, bất quá là do lười đổi tên. Hơn mười năm, cũng sẽ không có bao nhiêu người còn nhớ rõ Lận gia. Đại ẩn vu thị ( xuất từ câu Tiểu ẩn vu lâm, đại ẩn vu thị. Tạm hiểu là ẩn thân nơi rừng núi hoang vu là chuyện nhỏ, ẩn thân nơi phố chợ huyên náo mới là chuyện lớn), chúng ta lúc này phải tới Ngọc Thành Quan thôi.”
“Ngọc Thành Quan!” Mọi người đều kinh nhạc, mà người kinh ngạc nhất là Nguyên Mạch.
Y Trọng Nhân gật gật đầu: “Ngọc Thành Quan là nơi Việt Vương trấn thủ, không có nhân mã Ngự Thân Vệ cùng Hỗ An Vệ, cũng sẽ không có giáo chúng Thiên Thần giáo, là nơi an toàn nhất. Nếu Việt Vương thất bại, chúng ta lại trở về đây.”
“Phụ vương sẽ không thua!” Trong ánh mắt Nguyên Mạch dấy lên ngọn lửa cừu hận nồng cháy.
Y Trọng Nhân nhìn qua: “Vậy đành mượn cát ngôn của Thế tử. Bất quá, ngài bây giờ chỉ có thể là Nguyên Mạch, cho dù đến Ngọc Thành Quan rồi, cũng phải mai danh ẩn tích. Ngài cùng đệ đệ của mình đều là uy hiếp của Việt vương, tuyệt đối không thể để cho người khác biết Việt vương thế tử đang ở nơi nào.”
Nguyên Mạch gật đầu thật mạnh: “Ta biết, ta sẽ không đi tìm phụ vương!” Khi nói lời này, hắn cố kìm nén nước mắt. Dù sao cũng chỉ là một hài tử chưa đến mười một tuổi, có thể chịu đựng để không gặp mặt phụ thân hẳn là đã cực lực nhẫn nại.
Trong mắt Y Trọng Nhân hiện lên một tia tán thưởng: “Sau khi đến Ngọc Thành Quan ta sẽ tự mình truyền thụ võ công cho thế tử. Nếu muốn không làm vướng chân phụ vương ngài, thì phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Đại ân đại đức của đại nhân, Vân Khai ghi khắc trong tâm, cả đời không quên.” Nguyên Mạch – Việt Vương Thế tử Hoắc Vân Khai trực tiếp quỳ xuống dập đầu lạy Y Trọng Nhân ba lạy.
Y Trọng Nhân cũng không trốn tránh, y khom người nâng Hoắc Vân Khai dậy, nói: “Đối với ta mà nói, mối thù lớn nhất của Lận gia ta đã báo, Thế tử điện hạ về sau gọi ta là Lận thúc đi. Nhưng mà ta vẫn có một thỉnh cầu nho nhỏ với Thế tử.”
“Xin Lận thúc cứ nói.”
Y Trọng Nhân ôm hài tử từ trên tay một vị đại thẩm qua, y nắm lấy tay trái của hài tử kéo tay áo lên, trên cổ tay ấu đồng có một vết sẹo rõ ràng.
Hoắc Vân Khai đối với vết sẹo này cũng không xa lạ, trong mắt hiện lên vài phần áy náy.
“Thế tử hẳn là đã biết. Giai Bảo là hài tử ta dùng để thế cho đệ đệ của ngài, nó vì đệ đệ của ngài chịu đựng nổi khổ mất máu, chỉ sợ sau này thân mình cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ta muốn Thế tử đáp ứng ta, mặc kệ thế nào, cũng phải bảo hộ Giai Bảo chu toàn.”
“Giai Bảo cũng là đệ đệ của ta, ta sẽ thương yêu hắn giống như Đậu Tử.”
“Đậu Tử”
Khuôn mặt lộ vẻ sớm trưởng thành của Hoắc Vân Khai hiện lên một tia tươi cười non nớt đúng với tuổi: “Chính là Nguyên Đậu. Ta gọi nó là Đậu Tử, Giai Bảo là Bánh Bao.”
“Đậu Tử, Bánh Bao…” Khuôn mặt tái nhợt của Y Trọng Nhân tươi cười, “Rất giống một đôi huynh đệ.”
“Đậu Tử và Bánh Bao đều là đệ đệ của ta.” Hoắc Vân Khai thực nghiêm túc mà lặp lại một lần nữa.
Nhìn hai mắt Hoắc Vân Khai cực giống Hoắc Phong, Y Trọng Nhân đem hài tử giao cho đại thẩm, thần sắc đột nhiên trở nên kiên định: “Cho mọi người thời gian là một ngày để chuẩn bị, đêm nay giờ Tý khởi hành.”
Không có người hỏi thêm vấn đề dư thừa nào khác, mọi người ai nên về nhà thì về nhà, nên thu thập thì thu thập. Nguyên Đức vẫn bất động, Y Trọng Nhân biết ông có chuyện muốn nói với mình, nên để Hoài Thu mang theo Hoắc Vân Khai rời đi.
“Đại nhân.”
“Lão ca.” Y Trọng Nhân rõ ràng không muốn tiếp tục nghe đối phương gọi y như vậy nữa.
Nguyên Đức cười cười, tươi cười trong tràn đầy cảm kích.
“Ta trước kia vẫn luôn nghĩ rốt cuộc là ai đã cài ngươi vào trong cung làm gián điệp, không nghĩ tới…” Thở dài, ông trầm giọng nói:”Gần đây ta luôn luôn nghĩ, có lẽ đã đến lúc đám lão cốt đầu chúng ta nên rời núi.”
Y Trọng Nhân cầm tay Nguyên Đức: “Lão ca, ngài phải suy nghĩ cẩn thận.”
Nguyên Đức vỗ vỗ tay Y Trọng Nhân, cười nói: “Lão ca tin tưởng ánh mắt của ngươi. Ngươi chọn Việt Vương đến nắm giữ thiên hạ này, Lão ca tin ngài ấy không phải là hôn quân. Vài năm này, ta cuối cùng cũng hiểu, chính là ngươi từng nói với ta: ‘Khi Hoàng Thượng không còn thương tiếc con dân của mình nữa, mặc cho lũ lang sói nắm quyền, thì chúng ta nên chọn ra người có tài năng.’ “Nếu không có ngươi, chúng ta đã sớm chết thảm trên tay Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ, không chỉ không có bất luận thanh danh gì, thậm chí không chiếm được một tia áy náy nào của Hoàng Thượng. Chúng ta trung tâm, chúng ta đại nghĩa, đổi lại chỉ là dân chúng ngày càng khốn khổ. Lão ca đáp ứng ngươi, nếu Việt Vương cũng là hôn quân không thể phù tá, ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không do dự.”
Y Trọng Nhân cười nhẹ một tiếng: “Lão ca muốn đi thì cứ đi thôi. Ta có thể cứu Lão ca từ trong tay Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ thì còn sợ gì những người khác”
Nguyên Đức cười ha ha: “Bởi vì có ngươi, cho nên ta mới quyết định rời núi.”
“Đi thôi.”
※※※
Vào lúc nửa đêm, trong vòng một buổi tối người trong thôn nhỏ toàn bộ biến mất, chẳng biết đi đâu. Không ai chú ý tới thôn trang nhỏ ở sâu trong núi này, càng không có người càng không có người đi quan tâm đến một ít thân dân đã rời đi.
Giữa tháng tư, có một gia đình giàu có họ Lận mua một tòa biệt viện lớn nhất trong Ngọc Thành Quan, toàn bộ gia quyến của hộ nhân gia này có khoảng bốn đến năm mươi người.
Rất nhiều người đều khá tò mò, trong thời loạn thế sao lại có nhà chuyển toàn bô đến Ngọc Thành Quan nhỉ Bất quá không bao lâu sau bọn họ liền sáng tỏ —— Nam Sở quốc hiện tại một mảnh hỗn loạn, còn Ngọc Thành Quan là phòng thủ hậu phương Việt Vương, cũng là nơi an toàn nhất.
Rất nhiều người đều đoán Lận gia này là từ kinh thành chuyển tới, bởi vì trong số bọn họ rất nhiều người đều nói chuyện theo khẩu âm của kinh thành.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều đối Lận gia này phi thường tò mò, nhưng mà qua một thời gian, dần dần, lực chú ý của mọi người liền chuyển dời lên chiến sự.
Hôm nay thôn nhỏ cực kỳ náo nhiệt. Đại nhân trở lại,mọi người đều an tâm, tất cả mọi người chen chúc trong nhà Nguyên Đức, chờ đại nhân an bài.
Nguyên Đức mở miệng trước, ông hỏi: “Nghe nói ngươi bị trọng thương, vết thương thế nào rồi Đã lành chưa ”
Tất cả mọi người quan tâm mà nhìn sắc mặt đại nhân vẫn luôn tái nhợt.
Đại nhân không lên tiếng, nam tử cùng trở về với y ngồi bên cạnh trả lời: “Thiếu chút nữa đã mất mạng. Ngự Thân Vệ, Hỗ An Vệ cùng Thiên Thần giáo đều tìm hắn, chúng ta liền dịch dung tránh ở thành Vân Dương. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tất cả mọi người đều cho rằng y đã trốn thoát, chung quy cũng không thể tưởng được chúng ta ngay dưới mí mắt bọn họ.”
“Vết thương đã tốt chưa” đôi mắt Tiểu Cầm hồng hồng.
“Đã tốt.”
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng ẩn dấu trong đó biết bao hung hiểm cùng thống khổ, bất quá mỗi người ở nơi này đều là từ Diêm Vương điện đi ra, sao lại nghe không hiểu chứ
Giống như việc bị thương lần này không đáng nhắc tới, đại nhân tiếp tục bàn chính sự: “Y Trọng Nhân đã chết, ta bây giờ là Lận Như Hải.”
Vị này đại nhân không ai khác chính là Y Trọng Nhân đang được tìm kiếm khắp nơi
“Lận!” Sắc mặt Nguyên Đức lập tức thay đổi, kinh ngạc trừng mắt nhìn Y Trọng Nhân, “Ngươi là, Lận gia …”
Đại bộ phận người trong phòng đều biến sắc.
Nguyên Mạch nghi hoặc mà nhìn về phía đại bá, Lận gia
Trong mắt Y Trọng Nhân hiện lên một tia lạnh lẽo: “Ta là người duy nhất còn sống sót của Lận gia.”
“A!” Tiếng hít mạnh đồng loạt vang lên, ngay cả Hoài Thu cũng một bộ không thể tin được.
Môi Nguyên Đức run run, ông bắt lấy tay Y Trọng Nhân, hiện giờ là Lận Như Hải, nói: “Lận tướng gia là gì của ngươi…”
“Gia gia.”
“A!” Trong nháy mắt, Nguyên Đức lệ nóng doanh tròng, “Ngươi thế nhưng là… là tôn tử (cháu trai) của Lận lão gia tử… Trọng Nhân, không, Như Hải, mười lăm năm, mười lăm năm a… Ngươi… Ngươi…”
Người biết được cố sự của Lận gia đều không khỏi rơi lệ.
Tạ Đan phụ thân Tạ Minh nước mắt giàn giụa, đối vài người trẻ tuổi không rõ mọi chuyện giải thích: “Mười lăm năm trước, khi Tiên đế còn tại thế, Lận gia bị cuốn vào một vụ án oan, cả nhà bị tịch thu tài sản, tử hình.”
“Là án oan Lận Hà sao” Hoài Thu khiếp sợ, hắn lập tức nhớ ra!
Tạ Đan gật gật đầu: “Tiên đế trời sanh tính đa nghi, Lận gia là trọng thần nguyên lão tam triều. Tiên đế lại mặc cho ác đảng Hỗ An Vệ cùng Ngự Thân Vệ nói xấu Lận tướng gia cùng Hà thượng thư. Khi ấy, người của hai nhà bị giết huyết nhuộm kinh thành, đương lúc tháng sáu mà có tuyết rơi.”
Nguyên Mạch cũng không khỏi hít mạnh một hơi.
Còn Y Trọng Nhân vẫn thản nhiên như trước, giống như chuyện này cùng bản thân một chút cũng không quan hệ, chỉ nói: “Lận gia sớm đã biến mất, ta sở dĩ khôi phục họ tên vốn có, bất quá là do lười đổi tên. Hơn mười năm, cũng sẽ không có bao nhiêu người còn nhớ rõ Lận gia. Đại ẩn vu thị ( xuất từ câu Tiểu ẩn vu lâm, đại ẩn vu thị. Tạm hiểu là ẩn thân nơi rừng núi hoang vu là chuyện nhỏ, ẩn thân nơi phố chợ huyên náo mới là chuyện lớn), chúng ta lúc này phải tới Ngọc Thành Quan thôi.”
“Ngọc Thành Quan!” Mọi người đều kinh nhạc, mà người kinh ngạc nhất là Nguyên Mạch.
Y Trọng Nhân gật gật đầu: “Ngọc Thành Quan là nơi Việt Vương trấn thủ, không có nhân mã Ngự Thân Vệ cùng Hỗ An Vệ, cũng sẽ không có giáo chúng Thiên Thần giáo, là nơi an toàn nhất. Nếu Việt Vương thất bại, chúng ta lại trở về đây.”
“Phụ vương sẽ không thua!” Trong ánh mắt Nguyên Mạch dấy lên ngọn lửa cừu hận nồng cháy.
Y Trọng Nhân nhìn qua: “Vậy đành mượn cát ngôn của Thế tử. Bất quá, ngài bây giờ chỉ có thể là Nguyên Mạch, cho dù đến Ngọc Thành Quan rồi, cũng phải mai danh ẩn tích. Ngài cùng đệ đệ của mình đều là uy hiếp của Việt vương, tuyệt đối không thể để cho người khác biết Việt vương thế tử đang ở nơi nào.”
Nguyên Mạch gật đầu thật mạnh: “Ta biết, ta sẽ không đi tìm phụ vương!” Khi nói lời này, hắn cố kìm nén nước mắt. Dù sao cũng chỉ là một hài tử chưa đến mười một tuổi, có thể chịu đựng để không gặp mặt phụ thân hẳn là đã cực lực nhẫn nại.
Trong mắt Y Trọng Nhân hiện lên một tia tán thưởng: “Sau khi đến Ngọc Thành Quan ta sẽ tự mình truyền thụ võ công cho thế tử. Nếu muốn không làm vướng chân phụ vương ngài, thì phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Đại ân đại đức của đại nhân, Vân Khai ghi khắc trong tâm, cả đời không quên.” Nguyên Mạch – Việt Vương Thế tử Hoắc Vân Khai trực tiếp quỳ xuống dập đầu lạy Y Trọng Nhân ba lạy.
Y Trọng Nhân cũng không trốn tránh, y khom người nâng Hoắc Vân Khai dậy, nói: “Đối với ta mà nói, mối thù lớn nhất của Lận gia ta đã báo, Thế tử điện hạ về sau gọi ta là Lận thúc đi. Nhưng mà ta vẫn có một thỉnh cầu nho nhỏ với Thế tử.”
“Xin Lận thúc cứ nói.”
Y Trọng Nhân ôm hài tử từ trên tay một vị đại thẩm qua, y nắm lấy tay trái của hài tử kéo tay áo lên, trên cổ tay ấu đồng có một vết sẹo rõ ràng.
Hoắc Vân Khai đối với vết sẹo này cũng không xa lạ, trong mắt hiện lên vài phần áy náy.
“Thế tử hẳn là đã biết. Giai Bảo là hài tử ta dùng để thế cho đệ đệ của ngài, nó vì đệ đệ của ngài chịu đựng nổi khổ mất máu, chỉ sợ sau này thân mình cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ta muốn Thế tử đáp ứng ta, mặc kệ thế nào, cũng phải bảo hộ Giai Bảo chu toàn.”
“Giai Bảo cũng là đệ đệ của ta, ta sẽ thương yêu hắn giống như Đậu Tử.”
“Đậu Tử”
Khuôn mặt lộ vẻ sớm trưởng thành của Hoắc Vân Khai hiện lên một tia tươi cười non nớt đúng với tuổi: “Chính là Nguyên Đậu. Ta gọi nó là Đậu Tử, Giai Bảo là Bánh Bao.”
“Đậu Tử, Bánh Bao…” Khuôn mặt tái nhợt của Y Trọng Nhân tươi cười, “Rất giống một đôi huynh đệ.”
“Đậu Tử và Bánh Bao đều là đệ đệ của ta.” Hoắc Vân Khai thực nghiêm túc mà lặp lại một lần nữa.
Nhìn hai mắt Hoắc Vân Khai cực giống Hoắc Phong, Y Trọng Nhân đem hài tử giao cho đại thẩm, thần sắc đột nhiên trở nên kiên định: “Cho mọi người thời gian là một ngày để chuẩn bị, đêm nay giờ Tý khởi hành.”
Không có người hỏi thêm vấn đề dư thừa nào khác, mọi người ai nên về nhà thì về nhà, nên thu thập thì thu thập. Nguyên Đức vẫn bất động, Y Trọng Nhân biết ông có chuyện muốn nói với mình, nên để Hoài Thu mang theo Hoắc Vân Khai rời đi.
“Đại nhân.”
“Lão ca.” Y Trọng Nhân rõ ràng không muốn tiếp tục nghe đối phương gọi y như vậy nữa.
Nguyên Đức cười cười, tươi cười trong tràn đầy cảm kích.
“Ta trước kia vẫn luôn nghĩ rốt cuộc là ai đã cài ngươi vào trong cung làm gián điệp, không nghĩ tới…” Thở dài, ông trầm giọng nói:”Gần đây ta luôn luôn nghĩ, có lẽ đã đến lúc đám lão cốt đầu chúng ta nên rời núi.”
Y Trọng Nhân cầm tay Nguyên Đức: “Lão ca, ngài phải suy nghĩ cẩn thận.”
Nguyên Đức vỗ vỗ tay Y Trọng Nhân, cười nói: “Lão ca tin tưởng ánh mắt của ngươi. Ngươi chọn Việt Vương đến nắm giữ thiên hạ này, Lão ca tin ngài ấy không phải là hôn quân. Vài năm này, ta cuối cùng cũng hiểu, chính là ngươi từng nói với ta: ‘Khi Hoàng Thượng không còn thương tiếc con dân của mình nữa, mặc cho lũ lang sói nắm quyền, thì chúng ta nên chọn ra người có tài năng.’ “Nếu không có ngươi, chúng ta đã sớm chết thảm trên tay Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ, không chỉ không có bất luận thanh danh gì, thậm chí không chiếm được một tia áy náy nào của Hoàng Thượng. Chúng ta trung tâm, chúng ta đại nghĩa, đổi lại chỉ là dân chúng ngày càng khốn khổ. Lão ca đáp ứng ngươi, nếu Việt Vương cũng là hôn quân không thể phù tá, ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không do dự.”
Y Trọng Nhân cười nhẹ một tiếng: “Lão ca muốn đi thì cứ đi thôi. Ta có thể cứu Lão ca từ trong tay Trương Trung cùng Tôn Quý Vũ thì còn sợ gì những người khác”
Nguyên Đức cười ha ha: “Bởi vì có ngươi, cho nên ta mới quyết định rời núi.”
“Đi thôi.”
※※※
Vào lúc nửa đêm, trong vòng một buổi tối người trong thôn nhỏ toàn bộ biến mất, chẳng biết đi đâu. Không ai chú ý tới thôn trang nhỏ ở sâu trong núi này, càng không có người càng không có người đi quan tâm đến một ít thân dân đã rời đi.
Giữa tháng tư, có một gia đình giàu có họ Lận mua một tòa biệt viện lớn nhất trong Ngọc Thành Quan, toàn bộ gia quyến của hộ nhân gia này có khoảng bốn đến năm mươi người.
Rất nhiều người đều khá tò mò, trong thời loạn thế sao lại có nhà chuyển toàn bô đến Ngọc Thành Quan nhỉ Bất quá không bao lâu sau bọn họ liền sáng tỏ —— Nam Sở quốc hiện tại một mảnh hỗn loạn, còn Ngọc Thành Quan là phòng thủ hậu phương Việt Vương, cũng là nơi an toàn nhất.
Rất nhiều người đều đoán Lận gia này là từ kinh thành chuyển tới, bởi vì trong số bọn họ rất nhiều người đều nói chuyện theo khẩu âm của kinh thành.
Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều đối Lận gia này phi thường tò mò, nhưng mà qua một thời gian, dần dần, lực chú ý của mọi người liền chuyển dời lên chiến sự.
/55
|