Edit & Beta: Pianvy Kim –
“Tích đủ linh khí rồi?” Nhận ra pháp bảo của mình đã khôi phục, Húc Họa hiển nhiên tâm tình không tệ.
Thần Ma chi tức hơi sửng sốt, lát sau mới phát hiện mình bị lộ. Nó có chút chột dạ nhìn Húc Họa. Húc Họa đi ra ngoài Thái Sơ điện, bây giờ nàng là ngoại môn đệ tử, đương nhiên chỗ ở sẽ thay đổi. Lát sau, một người chấp sự từ Tâm Nham trai tới, đưa nàng đến chỗ ở mới.
Thần Ma nhìn hai bên, thấy không ai chú ý, mới hướng vào trong cổ nàng từ từ nói: “Khôi Thủ, cuối cùng ngài cũng trở lại. Thật không khác gì tưởng tượng của thần, vẫn là phong thái trác tuyệt đó, phong hoa tuyệt đại, gió…”
Biết nó luôn nói nhiều, Húc Họa không để ý. Điều kiện nơi ở của ngoại môn đệ tử so với viện của Vân Thanh chênh lệch nhiều lắm. Nơi này có hai tòa Tiên Phủ ở hai bên, một cái đỏ một cái xanh, xây rất tỉ mỉ, trai thanh gái lịch nơi nơi. Ở giữa sử dụng pháp thuật rạch một đường, tạo thành một dòng sông trắng bạc, rất có ý tứ hàm súc.
Húc Họa ôm hai bộ đồng phục Âm Dương Viện dành cho đệ tử ngoại môn đến, liền nhận phải cái nhìn chằm chằm của mọi người. Họ đều là trải qua cầu tiên vấn đạo, nên rất coi trọng hình thức bề ngoài. Lại nói, những người này có linh khí điều dưỡng thân thể, mặc dù tu vi không cao, bề ngoài cũng không quá kém. Dạng này như Húc Họa đúng là chuyện lạ.
Đương nhiên cũng cần nói, đệ tử ngoại môn của Cửu Uyên Tiên Tông tố chất cá rồng hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn.
Cho nên trong số những nam tu lâu năm bên trái nàng, có kẻ huýt sáo, cười ồ lên hỏi: “Này, các huynh nói xem con heo này ở đâu chạy đến?”
Tuy họ là ngoại môn đệ tử, nhưng tai mắt cũng thính hơn rất nhiều so với phàm nhân. Hắn vừa nói xong, lập tức xung quanh nổi lên một trận cười. Danh xưng của nàng từ khi ở Tiên Trà, nay thành công đu bám tới lúc tu tiên – Heo, Béo…
Thần Ma chi tức bên trong nàng run lẩy bẩy.
Húc Họa không để ý, đi vào gian phòng của mình. Nàng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Thần Ma.
Thiên Cù Tử sau khi ra khỏi Thái Sơ điện thì về rừng Khổ Trúc. Hắn lập tức nhận ra quyết định của mình sai lầm rồi – xác suất chưởng viện gặp đệ tử ngoại môn, thật sự bằng không.
Tái Sương Quy đứng sau lưng hắn, đợi tất cả môn nhân đệ tử giải tán hết mới hỏi: “Thể chất Kỷ Họa đặc thù, con cũng đã nhìn ra. Vì sao lại an trí nó ở ngoại môn?”
Thiên Cù Tử nhíu mày: “Con có lý do, nhưng trước mắt chưa thể giải thích được.”
Tái Sương Quy nghĩ nghĩ một hồi, cố gắng hỏi thêm: “Con không thích thân phận nàng ta? Nếu không thích thì để tứ đại trưởng lão thu vào làm đệ tử trông cửa cũng được…”
Hắn lập tức đáp: “Không được. Sư tôn, chuyện này để sau bàn lại đi.”
Tái Sương Quy mặc dù thỏa hiệp, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Được rồi. Có điều thấy con thành kiến với Ma Khôi như vậy, vi sư quả thật lo lắng. Con thân là chưởng viện, không nên để tình cảm ảnh hưởng đến chính sự.”
Hắn đáp: “Con không thế đâu. Sư tôn, chuyện này con đã quyết định xong. Còn về nàng ta, sau này con sẽ chú ý, xin sư tôn đừng để tâm nữa, có được không?”
Hắn đã nói đến mức này, ông làm sao từ chối được, đành phải đồng ý, có điều thần sắc vẫn lo lắng.
[Trai Tâm Nham]
Như thường ngày, mọi người đến nghe giảng.
Lớp học hôm nay chỉ đơn giản là học một chút lịch sử tiên môn, quy tắc Cửu Uyên Tiên Tông, cùng quan hệ giữa Huyền Môn và các phe phái khác. Sau nữa, lại nói một chút về tội nghiệt ngập trời của Ma tộc, hình thành lập trường cho những tân đệ tử.
Húc Họa đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy thật sự khô khan muốn chết nha! Thực ra làm gì có môn phái nào lúc đầu không học như vậy đâu. Tông môn thì càng phức tạp hơn, lịch sử lễ nghi càng nhiều. Hồi trước nàng hay đến học trộm… ặc, “dự thính”, đã sớm quen thuộc.
Có điều buổi học hôm nay, bầu không khí hết sức không đúng. Lúc đầu, chín vị chấp sự ở trai đến, xếp các đệ tử ngoại môn thành sáu hàng. Sau đó, bốn đệ tử thân truyền của tứ đại trưởng lão tới, ngồi xuống trước năm hàng.
Húc Họa ngồi ở hàng thứ sáu, khó hiểu – hàng của nàng sao giống bị dư ra vậy?
Thần Ma chi tức hóa thành quả cầu sáng, ngồi xổm trên vai Húc Họa. Ở nơi đệ nhất Huyền môn này, phần lớn đệ tử đều có pháp bảo riêng, nó cũng không cam lòng chịu làm cái mặt dây chuyền nho nhỏ mãi. Lúc này, nó lấy ánh trời hóa thành chân, ngoáy ngoáy lỗ mũi không tồn tại, cảm thấy thứ khí tức quá mức quen thuộc đang tới gần…
Húc Họa nhìn nó, cũng hơi minh bạch, nhưng hiển nhiên cũng biết, không ép buộc thì nó cũng không dám thành thật bẩm báo. Chỉ có một việc chắc chắn, việc hồi sinh nàng đúng là do Thiên Cù Tử làm ra. Còn ý đồ là gì, nàng tin là nó không biết. Động cơ của Thiên Cù Tử, nó không biết là chuyện bình thường.
Thế là sau nửa ngày nghe nó càm ràm, cuối cùng cả hai chốt lại, biết người hồi sinh Húc Họa là Thiên Cù Tử cũng vô ích.
Húc Họa lười để ý đến nó, lúc được phát quyển da cừu, xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Húc Họa ngẩng đầu, thấy một người đang tiến đến. Bên trong học đường phát sáng, chỉ vì sắc trời hội tụ vào tay áo người ấy.
Nàng cũng từng là người đứng đầu, vô cùng kinh ngạc – Hắn con mẹ nó có bị bệnh không?? Dạy đệ tử ngoại môn, còn đến phiên chưởng viện hắn tới lớp? Vậy không lẽ đệ tử nội môn đổi thành chấp sự đi giảng ư??
Không ngờ, Thiên Cù Tử lại tới đây dạy như thật. Tông quy của Cửu Uyên phong phú, thanh âm hắn lạnh lẽo rõ ràng, thỉnh thoảng kể vài cái án lệ (*), giống như kể lại chuyện cũ của tiền bối, ngược lại cũng không vô vị.
(*) án lệ: áp dụng pháp luật của một vụ án nào đó, có tác dụng tham khảo để sau này giải quyết những trường hợp tương tự.
Đệ tử đối với hắn rất thành kính, tự dưng cũng hết sức im lặng lắng nghe. Thiên Cù Tử ngồi ngay ngắn trên bục giảng, tay không mang sách. Giọng điệu hắn thong dong, vô thức đảo mắt qua người kia. Hôm nay nàng ngồi có chút xa, đệ tử ở đây lại quá nhiều, một cơ hội chạm mắt với nàng cũng không có.
Rõ ràng học đường đông đến mức không còn chỗ trống, nhưng không khí lại dị thường tĩnh mịch, chỉ nghe thấy thanh âm hắn như tiếng bạc, mạnh mẽ hào sảng. Hiện nay trong giới tu tiên, chín mạch chưởng viện của Cửu Uyên được coi như thánh sống, mà hắn chính là vị thần có địa vị cao nhất. (*)
(*) Gốc: “Hiện nay Cửu Uyên Tiên Tông chín mạch chưởng viện chính là Huyền môn thần đàn, hắn là đàn thượng thực tiên” (“如今九渊仙宗九脉掌院就是玄门神坛, 他是坛上真仙.”). “Thần đàn” nghĩa là bàn thờ thần, Thiên Cù Tử là cái bàn thờ to nhất cao nhất.
Bởi vậy, dù tiết học này không dạy thuật pháp gì khó lường cao thâm, thì cũng có kẻ tự động xem là thiên âm mà tôn sùng.
Chỉ có Húc Họa không hiểu, vạn sự khác thường đều có nguyên nhân, nhưng nàng suy nghĩ vắt óc cũng không hiểu.
Các chấp sự ở Tâm Nham cũng lo lắng bất an, không biết vì sao chưởng viện lại đột nhiên đến đây giảng bài. Mấy cái bài học vỡ lòng này đâu có gì đặc biệt, đâu cần ngài ấy tự mình đến.
Chẳng lẽ vì ngài ấy thấy bọn họ soạn bài không đủ tỉ mỉ, nên cho rằng bọn họ lười biếng ư?
Ý trên khó dò. Các chấp sự âm thầm nghiêm túc sám hối.
Đương nhiên, ngoài kỳ quái, bất an, ngưỡng mộ, hưng phấn, còn có một người mang tâm ý riêng.
Doãn Nhứ Bình cũng ngồi trong học đường. Mặc dù nàng không phải đệ tử ngoại môn, nhưng các tân đệ tử đều đến đây học nhập môn. Dù sao lịch sử đạo đức gì đó ở Tiên môn, đệ tử nào cũng cần học kỹ.
Nàng mặc dù từng bị Thiên Cù Tử răn dạy nặng nề, nhưng dù sao cũng đã trở thành môn hạ của đệ tử thân truyền Yến Hồi Lương, thân phận không thể so sánh với đệ tử ngoại môn, cho nên được ngồi phía trên. Không biết có phải do ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy Thiên Cù Tử không biết vô tình hay cố ý đang nhìn mình.
Nàng nhìn hai bên, bốn phía đều là nam, chỉ có sau lưng là heo mập Húc Họa. Ngài ấy chắc không phải là nhìn nó chứ? Mà dù có nhìn nó thật, thì cớ sao lại cho nó làm đệ tử ngoại môn? Lúc đó, chính miệng các trưởng lão đều nói để ngài ấy thu làm đệ tử còn gì.
Ngài ấy đã ghét bỏ con bé đó, đương nhiên sẽ không có khả năng nhìn nó… Không lẽ, ngài đang nhìn mình sao?
Doãn Nhứ Bình đột nhiên tâm loạn.
Bài giảng về sau chủ yếu dạy vẽ bản đồ phân bố các tiên phái. Đây thực ra là lấy Cửu Uyên Tiên Tông làm trung tâm, từ đó bốn phía vẽ ra lãnh thổ các Huyền môn khác. Cái này đối với đệ tử ngoại môn rất cần thiết. Bọn hắn thường xuyên du tẩu, kỳ thật không cần học thuật pháp cao thâm gì – đó là chuyện của đệ tử nội môn, mà chỉ cần biết những môn phái nào quan hệ tốt với Cửu Uyên, để sau này không tùy tiện gây chuyện, còn có thể nhờ người ta giúp đỡ.
Các đệ tử vùi đầu vẽ, Thiên Cù Tử đi dọc theo khoảng trống ở giữa lúc sắp hàng chừa ra. Một lúc sau, không nhịn được đi tới hàng thứ sáu, đến bên cạnh người kia.
Húc Họa cũng đang vẽ bản đồ, thứ này với nàng cũng không hiếm lạ gì. Một tay nàng cầm bút, một tay đè lên quyển da cừu. Mùi trúc lành lạnh quen thuộc tới gần, Thiên Cù Tử men theo bàn của nàng đi qua, vải áo nhẹ nhàng khẽ sượt qua góc bàn tay nàng.
Giống như dè dặt đụng trúng, Húc Họa không ngẩng đầu, hắn cũng không lưu lại lâu.
Mùi trúc lạnh nhạt cùng hương hoa quế ngọt ngào hòa lẫn, Thần Ma chi tức đột nhiên minh bạch, kỳ thật Thiên Cù Tử sẽ không cùng Khôi Thủ làm “chuyện ấy”.
Chạng vạng tối, Húc Họa nộp bài, đợi tiết học sau.
Thiên Cù Tử đã sớm rời đi. Hắn vừa về, các đệ tử nội môn liền như ong vỡ tổ. Chỉ có đệ tử ngoại môn vẫn tập hợp một chỗ, ca ngợi thán phục phong thái chưởng viện. Húc Họa ra khỏi học đường, đi vào nhà ăn bên cạnh.
Nội môn đệ tử luyện thuật tích cốc không cần ăn, còn đệ tử ngoại môn phần lớn xuất thân phú hộ thế gia, nên nhà ăn ở đây giá bán tuyệt đối vô lương tâm.
Húc Họa lúc đi vào, phát hiện cơm canh các loại giá vô cùng đắt, không khỏi ngoài ý muốn – làm đệ tử ngoại môn còn phải tự bỏ tiền mua cơm ư?
Móa, người tính không bằng trời tính, biết vậy đã nhờ Vân Thanh cho mình chút bạc phòng hờ.
Khôi Thủ đứng trước nhà ăn, bụng ục ục réo gọi, nhưng trong túi không có một đồng. Cái này… thật sự hơi bị mất hình tượng! Hay là ăn trộm? Cũng không được. Liên Hoành đại trận của Cửu Uyên cùng Cửu Tử Thiên Võng của Ma tộc đều rất nổi danh, chỉ sợ xài chiêu gì cũng không gạt được. Nếu xài thuật phù quang lưu ảnh, lỡ như bị phát hiện, chắc cũng không vinh dự gì cho cam…
(*) Thuật phù quang lưu ảnh (浮光留影之): chắc là lấy ảnh ảo thay thế vật thật
Nhưng chết vì đói không phải khí phái Khôi Thủ, nàng nghĩ nghĩ, lập tức cất bước hướng về núi Dung Sơn. Đệ tử tuần thú ngăn nàng lại: “Đây là nội địa Âm Dương Viện, đệ tử ngoại môn không được vào.”
Húc Họa mặt không đổi sắc: “Hề chưởng viện kêu ta học xong đến bái kiến.”
Vì một cái bữa cơm, dĩ nhiên không tiếc xài tới hai chữ “bái kiến” này. (*)
(*) Húc Họa coi Thiên Cù Tử ngang vế, lần này thay vì nói “gặp” thì lại nói là “bái kiến” – từ sử dụng khi đến gặp trưởng bối.
Thủ vệ đệ tử nghe xong, quả nhiên có chút do dự, lập tức truyền tin cho Liên Hoành.
Thiên Cù Tử vừa trở về, nghe tin Liên Hoành báo tới, hơi sững sờ một lát liền lập tức nói: “Cho vào.”
Húc Họa quan sát sắc mặt đệ tử canh cửa. Lão thất phu này đối với nàng toàn tỏ vẻ vô tâm, không biết trong lòng có ý đồ gì, chẳng biết lão có chịu gặp nàng không nữa. Cũng may một lát sau, đệ tử thủ vệ khách khí nói: “Mời.”, còn đưa nàng một cái mệnh bài ra vào tạm thời, sử dụng một lần sẽ mất hiệu lực.
Húc Họa căn bản không biết rừng Khổ Trúc ở đâu, cũng may Liên Hoành chu đáo, một đường lấy linh quang chỉ dẫn.
Rừng Khổ Trúc không hổ kỳ danh, cheo leo vách núi, khắp nơi ao hồ (*). Trúc xanh cuồn cuộn ở giữa, đường mòn lát đá trắng uốn lượn, sạch sẽ không giống nhân gian. Húc Họa lại không có tâm tình thưởng thức những thứ này, chỉ một lòng nghĩ… măng cũng không tệ lắm. Măng to béo, bóc vỏ rửa sạch, xào thành một đĩa thịt kho tàu, hương vị nhất định…
(*) Gốc là “chính thị bính xuất y thanh chướng, toàn sinh bạn lục trì” (正是迸出依青嶂, 攒生伴绿池). “Xuất y thanh chướng” là dựa vào vách núi, “toàn sinh bạn lục trì” là nơi nơi gắn liền với hồ xanh.
Quả nhiên không tích cốc, tuyệt khó bỏ tính phàm.
Cuối đường là mấy gian tinh xá. Trước cổng, Thiên Cù Tử áo trắng tóc đen, ngọc thụ lâm phong, cùng với khung cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ.
Nhưng mà Khôi Thủ giờ phút này không có tâm tư tranh vẽ gì hết. Nàng sáng đến giờ cái gì cũng chưa ăn a! Cho dù không thích người trước mắt, nàng vẫn nói: “Hôm nay ta đến đây, là muốn đa tạ chưởng viện giúp đỡ.”
À, mặc dù hắn có lẽ bất đắc dĩ mới phải cứu nàng. Trong lòng cười lạnh, cái bụng đói meo, sắc mặt ngược lại tha thiết chân thành: “Nhưng việc này mà kể thì thật dài dòng. Chi bằng chúng ta nâng cốc đối ẩm, từ từ trao đổi, thế nào?”
Lời này nàng tự nhận đã nói cực kỳ rõ ràng, nhưng lúc nói hai chữ “đa tạ” lại cảm thấy hơi quá chói tai. Hề chưởng viện cau mày. Vì muốn gặp nàng, hắn không tiếc kinh động toàn thể đệ tử Âm Dương Viện, đi tới Tâm Nham chỉ để dạy môn quy. Còn nàng, mềm mại nhẹ nhàng, đáp một câu khách khí: “Đa tạ.”
Hai chữ như đao, chém khắp người hắn đầy thương tích. Trong nháy mắt, môi mỏng mím lại, sắc mặt mười phần vô tình: “Đa tạ? Khôi Thủ muốn đa tạ ta thế nào?”
Húc Họa đói muốn chóng mặt, trong lòng chửi bậy, ngoài mặt lại đầy cười: “Chúng ta ngồi xuống rồi nói, có được không?”
Thiên Cù Tử không dừng lại: “Khôi Thủ cảm thấy, nên đền đáp ta thế nào?”
Húc Họa đã đói lắm, nhưng vẫn còn đủ lí trí để suy nghĩ: “Mục đích Cửu Uyên cứu ta, ta với ngài đều ngầm hiểu. Lần này nhận được thịnh tình của chưởng viện, mặc dù ngài giúp đỡ ta đều xuất phát từ việc công, nhưng trong lòng bản tọa vẫn vô cùng cảm kích. Chuyện đáp tạ thì… Sau này nếu ta thuận lợi trở về, nhất định có thể cho phép đệ tử Cửu Uyên ra vào Họa Thành. Nếu tộc nhân nguyện ý kết thân, ta sẽ không ngăn cản. Về phần cho bao nhiêu người vào, khi nào cho vào, thì để sau này ổn định sẽ suy nghĩ.”
Đúng là ân oán rõ ràng.
Một trận lửa nóng tình yêu bị tạt một gáo nước lạnh, Hề chưởng viện cảm thấy thẹn quá hóa giận, trên mặt lại không rõ vui buồn. Hắn rủ mắt xuống, phất ống tay áo, để lại một cơn gió nhẹ: “Quyết định như vậy đi, Khôi Thủ mời về.”
…Cái cái cái gì vậy! Này! Lão thất phu này có bị bệnh không? Lão tử nói sai chỗ nào?
Không phải nàng nói sai, mà là nói quá đúng. Chính vì nàng cái gì cũng nói tuột ra, mới khiến cho Hề chưởng viện cảm thấy lòng tự tôn bị hao tổn nghiêm trọng, một chút ý tứ mời nàng ăn tối cũng không có!
Con mẹ nó tiên nhân!
Khôi Thủ hung tợn đạp một phát vào bụi măng ven đường, tức muốn đau bụng. Nhưng ông trời không tuyệt đường người, đá một cái, không chỉ đem đống măng bắn bay, mà còn rơi xuống đất một con chim trĩ sạch sẽ bóng loáng. Húc Họa đổi giận thành vui, lát sau đã tay trái cầm gà, tay phải cầm măng.
Nàng luôn dễ đạt được thỏa mãn. Huống chi, gà hầm măng mùi vị không tệ, lập tức mỉm cười đầy mặt. Liên Hoành nhịn không được, nói: “Con chim trĩ này là Tuyết Vũ Xích Cẩm, đại trưởng lão rất cưng chiều nó, nữ khách xin đừng trộm đi.”
Nói xong liền nhận ra nữ khách chính là Húc Họa, nàng nghe xong dựng hết lông mày, cả giận nói: “Im miệng! Ta là khách nữ, tới Cửu Uyên Tiên Tông các ngươi, muốn ăn cơm còn phải tự trả tiền sao? Ngươi nói ta nghe con thú cưng này của Tái Sương Quy là thế nào? Dám nói không, ta liền đem ông ta nấu thành một nồi rùa hầm măng (*) đó!!” Ông ta dạy ra cái loại đệ tử như Thiên Cù Tử, còn rảnh rỗi nuôi chim trĩ nữa cơ đấy.
(*) “Quy” trong tên Tái Sương Quy còn có nghĩa là rùa.
Liên Hoành: “…”
Nó không làm gì được, đang muốn quay đầu tìm chưởng viện nhà mình cáo trạng, nhưng Thần Ma động tác còn nhanh hơn – Nó vốn đã nhận Thiên Cù Tử làm chủ.
Nó thật sự không nhìn nổi nữa, lão già kia quả thực chính là vận hạn của nó. Nó vừa thấy Thiên Cù Tử liền nhanh chóng kêu lên: “Khôi Thủ của ta không có tiền mua cơm!!”
Thiên Cù Tử trong lòng sững một cái. Đúng nhỉ, thân thể này của nàng vẫn chưa tích cốc, lại nhớ mang máng đệ tử ngoại môn đúng là ăn uống đều phải tự trả tiền.
Hắn bước nhanh đuổi theo nàng, vừa lúc gặp Húc Họa đang xách theo con gà của sư tôn, còn đang cùng Liên Hoành lý luận. Thiên Cù Tử cho Liên Hoành lui xuống, Húc Họa xách con Tuyết Vũ Xích Cẩm lên cao thị uy. Ta không để xuống đó, có giỏi ngươi cắn ta đi!!
Hắn không nhìn con gà, chỉ nhẹ nói: “Đi theo ta.”
Thấy hắn xoay người rời đi, Húc Họa không nhịn được cũng đi theo. Tinh xá cách đó không xa, nước suối từ đỉnh núi đổ xuống, đọng lại thành một cái đầm. Dưới đáy đầm, rất nhiều cá trắm đen mập mạp bơi bơi, trong khi con gà cưng của Tái Sương Quy thì giống ông ta, vừa già lại vừa gầy.
Bởi vậy, Húc Họa ném phắt con gà đi, không khách khí xắn tay áo lên, bước xuống đầm bắt cá. Thiên Cù Tử đứng ở trên bờ, góc áo mơn trớn đá cuội bóng loáng, toàn bộ rừng Khổ Trúc cùng hắn như không dính chút bụi trần.
Hắn cũng không biết bây giờ nên làm gì. Cả đời này, hắn học tập đủ thứ, nhưng chưa từng bước vào bếp bao giờ. Từ khi sinh ra đã là con trưởng nhà thế gia, sau trở thành đệ nhất đệ tử trong Huyền môn, tới giờ là chưởng viện của Âm Dương Viện, hắn trước nay chưa từng phải học trù nghệ.
Cũng may Húc Họa rất nhanh đã cầm cá đi lên, không nói gì liền lấy nước suối mổ rửa sạch sẽ. Máu cá nhuộm đỏ một vùng đầm xanh, rừng Khổ Trúc vốn thanh sạch bỗng nhiễm mùi tanh máu. Nhưng thấy chủ trận không nói gì, pháp trận cũng bất động.
Húc Họa chống một cái khung củi hình tam giác, không quên chỉ huy Thiên Cù Tử: “Đốt cho ta.”
Thiên Cù Tử dùng thuật nhóm lửa, thả một đốm lửa vào, trong nháy mắt lửa cháy bùng lên. Húc Họa đem cá nướng bên trên, lại hỏi: “Ở đây có gia vị không?” Thấy hắn mờ mịt, nàng cũng không quá trông cậy: “Không có muối luôn sao? Trách không được ngài ở cái chỗ này, một chút gia vị bình thường cũng không nếm.”
Thiên Cù Tử ngậm miệng không nói, cũng may Húc Họa không bắt bẻ hắn, ăn hết cái đầu cá không mặn không ngọt. Nàng cả đời này nếm qua không ít cá, nhưng cá ở đây tuyệt đối cực ngon. Bọn chúng sống trong sơn tuyền không lẫn tạp chất, nên hương vị rất thơm ngọt tinh tế. Chỗ Âm Dương Viện này chính là nơi nhiều linh khí nhất trong toàn bộ Cửu Uyên.
Lại thêm Húc Họa quen tay nướng cá, khắp rừng Khổ Trúc phiêu tán mùi cá nướng chưa từng xuất hiện.
Húc Họa lấp đầy cái bụng xong, đối với Thiên Cù Tử cảm thấy bớt ghét một chút. Nàng nướng ba cái đầu cá, ăn một đầu, còn lại hai cái mà no quá không ăn nổi, lập tức đem một cái cho Thiên Cù Tử: “Nếm thử không?”
Mùi đồ ăn nồng đậm khiến hắn ngạt thở, lập tức nghiêng người ra sau tránh.
Húc Họa liền không quan tâm hắn nữa, gom đồ ăn dư vào túi trở về.
Thiên Cù Tử đứng yên. Kể từ ngày ra đời, hắn đều luôn luôn cố khắc chế dục vọng. Thế nào mà đã qua một ngàn năm, hắn không thích hoa quả, không nếm ra đồ ngon dở, không yêu vàng bạc, rời xa tửu sắc.
Gặp thứ đẹp đẽ cũng không dám nhìn lâu, buộc lòng mình không thể thiên vị.
Tất cả vật ngoài thân đều không luyến không ngại. Hắn đem đạm mạc hòa vào trong máu, biến thành tính cách thâm căn cố đế.
Nhưng hôm nay, thực sự, hắn muốn nếm thử con cá nướng đó.
Editor: Trước nay đọc truyện Trung nên danh xưng “ta”, “ngươi” đã quen, lại quên mất nhiều người đọc không hợp. Nay tóm gọn lại, tiền bối xưng “ta”, đối với hậu bối xưng “ngươi” hoặc “con”; hậu bối đối với tiền bối xưng “con” (sau này sẽ còn phát sinh nhiều danh xưng khác). Trường hợp Húc Họa hãy nghĩ đơn giản. Mọi người tưởng nàng chỉ là cô bé 15 tuổi, nên đều gọi là “con”. Húc Họa thực tế hai trăm tuổi, địa vị cao, sẽ xưng là “ta”. Nhưng do đặc thù đại từ xưng hô của Trung Quốc nên sẽ không nhận ra điểm khác biệt. Nay thông báo để mọi người biết trước xưng hô sau này.
Các chương trước sẽ được sửa danh xưng dần dần. Sau này bản ebook chính là bản đã được cập nhật hoàn toàn.
“Tích đủ linh khí rồi?” Nhận ra pháp bảo của mình đã khôi phục, Húc Họa hiển nhiên tâm tình không tệ.
Thần Ma chi tức hơi sửng sốt, lát sau mới phát hiện mình bị lộ. Nó có chút chột dạ nhìn Húc Họa. Húc Họa đi ra ngoài Thái Sơ điện, bây giờ nàng là ngoại môn đệ tử, đương nhiên chỗ ở sẽ thay đổi. Lát sau, một người chấp sự từ Tâm Nham trai tới, đưa nàng đến chỗ ở mới.
Thần Ma nhìn hai bên, thấy không ai chú ý, mới hướng vào trong cổ nàng từ từ nói: “Khôi Thủ, cuối cùng ngài cũng trở lại. Thật không khác gì tưởng tượng của thần, vẫn là phong thái trác tuyệt đó, phong hoa tuyệt đại, gió…”
Biết nó luôn nói nhiều, Húc Họa không để ý. Điều kiện nơi ở của ngoại môn đệ tử so với viện của Vân Thanh chênh lệch nhiều lắm. Nơi này có hai tòa Tiên Phủ ở hai bên, một cái đỏ một cái xanh, xây rất tỉ mỉ, trai thanh gái lịch nơi nơi. Ở giữa sử dụng pháp thuật rạch một đường, tạo thành một dòng sông trắng bạc, rất có ý tứ hàm súc.
Húc Họa ôm hai bộ đồng phục Âm Dương Viện dành cho đệ tử ngoại môn đến, liền nhận phải cái nhìn chằm chằm của mọi người. Họ đều là trải qua cầu tiên vấn đạo, nên rất coi trọng hình thức bề ngoài. Lại nói, những người này có linh khí điều dưỡng thân thể, mặc dù tu vi không cao, bề ngoài cũng không quá kém. Dạng này như Húc Họa đúng là chuyện lạ.
Đương nhiên cũng cần nói, đệ tử ngoại môn của Cửu Uyên Tiên Tông tố chất cá rồng hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn.
Cho nên trong số những nam tu lâu năm bên trái nàng, có kẻ huýt sáo, cười ồ lên hỏi: “Này, các huynh nói xem con heo này ở đâu chạy đến?”
Tuy họ là ngoại môn đệ tử, nhưng tai mắt cũng thính hơn rất nhiều so với phàm nhân. Hắn vừa nói xong, lập tức xung quanh nổi lên một trận cười. Danh xưng của nàng từ khi ở Tiên Trà, nay thành công đu bám tới lúc tu tiên – Heo, Béo…
Thần Ma chi tức bên trong nàng run lẩy bẩy.
Húc Họa không để ý, đi vào gian phòng của mình. Nàng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi Thần Ma.
Thiên Cù Tử sau khi ra khỏi Thái Sơ điện thì về rừng Khổ Trúc. Hắn lập tức nhận ra quyết định của mình sai lầm rồi – xác suất chưởng viện gặp đệ tử ngoại môn, thật sự bằng không.
Tái Sương Quy đứng sau lưng hắn, đợi tất cả môn nhân đệ tử giải tán hết mới hỏi: “Thể chất Kỷ Họa đặc thù, con cũng đã nhìn ra. Vì sao lại an trí nó ở ngoại môn?”
Thiên Cù Tử nhíu mày: “Con có lý do, nhưng trước mắt chưa thể giải thích được.”
Tái Sương Quy nghĩ nghĩ một hồi, cố gắng hỏi thêm: “Con không thích thân phận nàng ta? Nếu không thích thì để tứ đại trưởng lão thu vào làm đệ tử trông cửa cũng được…”
Hắn lập tức đáp: “Không được. Sư tôn, chuyện này để sau bàn lại đi.”
Tái Sương Quy mặc dù thỏa hiệp, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Được rồi. Có điều thấy con thành kiến với Ma Khôi như vậy, vi sư quả thật lo lắng. Con thân là chưởng viện, không nên để tình cảm ảnh hưởng đến chính sự.”
Hắn đáp: “Con không thế đâu. Sư tôn, chuyện này con đã quyết định xong. Còn về nàng ta, sau này con sẽ chú ý, xin sư tôn đừng để tâm nữa, có được không?”
Hắn đã nói đến mức này, ông làm sao từ chối được, đành phải đồng ý, có điều thần sắc vẫn lo lắng.
[Trai Tâm Nham]
Như thường ngày, mọi người đến nghe giảng.
Lớp học hôm nay chỉ đơn giản là học một chút lịch sử tiên môn, quy tắc Cửu Uyên Tiên Tông, cùng quan hệ giữa Huyền Môn và các phe phái khác. Sau nữa, lại nói một chút về tội nghiệt ngập trời của Ma tộc, hình thành lập trường cho những tân đệ tử.
Húc Họa đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy thật sự khô khan muốn chết nha! Thực ra làm gì có môn phái nào lúc đầu không học như vậy đâu. Tông môn thì càng phức tạp hơn, lịch sử lễ nghi càng nhiều. Hồi trước nàng hay đến học trộm… ặc, “dự thính”, đã sớm quen thuộc.
Có điều buổi học hôm nay, bầu không khí hết sức không đúng. Lúc đầu, chín vị chấp sự ở trai đến, xếp các đệ tử ngoại môn thành sáu hàng. Sau đó, bốn đệ tử thân truyền của tứ đại trưởng lão tới, ngồi xuống trước năm hàng.
Húc Họa ngồi ở hàng thứ sáu, khó hiểu – hàng của nàng sao giống bị dư ra vậy?
Thần Ma chi tức hóa thành quả cầu sáng, ngồi xổm trên vai Húc Họa. Ở nơi đệ nhất Huyền môn này, phần lớn đệ tử đều có pháp bảo riêng, nó cũng không cam lòng chịu làm cái mặt dây chuyền nho nhỏ mãi. Lúc này, nó lấy ánh trời hóa thành chân, ngoáy ngoáy lỗ mũi không tồn tại, cảm thấy thứ khí tức quá mức quen thuộc đang tới gần…
Húc Họa nhìn nó, cũng hơi minh bạch, nhưng hiển nhiên cũng biết, không ép buộc thì nó cũng không dám thành thật bẩm báo. Chỉ có một việc chắc chắn, việc hồi sinh nàng đúng là do Thiên Cù Tử làm ra. Còn ý đồ là gì, nàng tin là nó không biết. Động cơ của Thiên Cù Tử, nó không biết là chuyện bình thường.
Thế là sau nửa ngày nghe nó càm ràm, cuối cùng cả hai chốt lại, biết người hồi sinh Húc Họa là Thiên Cù Tử cũng vô ích.
Húc Họa lười để ý đến nó, lúc được phát quyển da cừu, xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Húc Họa ngẩng đầu, thấy một người đang tiến đến. Bên trong học đường phát sáng, chỉ vì sắc trời hội tụ vào tay áo người ấy.
Nàng cũng từng là người đứng đầu, vô cùng kinh ngạc – Hắn con mẹ nó có bị bệnh không?? Dạy đệ tử ngoại môn, còn đến phiên chưởng viện hắn tới lớp? Vậy không lẽ đệ tử nội môn đổi thành chấp sự đi giảng ư??
Không ngờ, Thiên Cù Tử lại tới đây dạy như thật. Tông quy của Cửu Uyên phong phú, thanh âm hắn lạnh lẽo rõ ràng, thỉnh thoảng kể vài cái án lệ (*), giống như kể lại chuyện cũ của tiền bối, ngược lại cũng không vô vị.
(*) án lệ: áp dụng pháp luật của một vụ án nào đó, có tác dụng tham khảo để sau này giải quyết những trường hợp tương tự.
Đệ tử đối với hắn rất thành kính, tự dưng cũng hết sức im lặng lắng nghe. Thiên Cù Tử ngồi ngay ngắn trên bục giảng, tay không mang sách. Giọng điệu hắn thong dong, vô thức đảo mắt qua người kia. Hôm nay nàng ngồi có chút xa, đệ tử ở đây lại quá nhiều, một cơ hội chạm mắt với nàng cũng không có.
Rõ ràng học đường đông đến mức không còn chỗ trống, nhưng không khí lại dị thường tĩnh mịch, chỉ nghe thấy thanh âm hắn như tiếng bạc, mạnh mẽ hào sảng. Hiện nay trong giới tu tiên, chín mạch chưởng viện của Cửu Uyên được coi như thánh sống, mà hắn chính là vị thần có địa vị cao nhất. (*)
(*) Gốc: “Hiện nay Cửu Uyên Tiên Tông chín mạch chưởng viện chính là Huyền môn thần đàn, hắn là đàn thượng thực tiên” (“如今九渊仙宗九脉掌院就是玄门神坛, 他是坛上真仙.”). “Thần đàn” nghĩa là bàn thờ thần, Thiên Cù Tử là cái bàn thờ to nhất cao nhất.
Bởi vậy, dù tiết học này không dạy thuật pháp gì khó lường cao thâm, thì cũng có kẻ tự động xem là thiên âm mà tôn sùng.
Chỉ có Húc Họa không hiểu, vạn sự khác thường đều có nguyên nhân, nhưng nàng suy nghĩ vắt óc cũng không hiểu.
Các chấp sự ở Tâm Nham cũng lo lắng bất an, không biết vì sao chưởng viện lại đột nhiên đến đây giảng bài. Mấy cái bài học vỡ lòng này đâu có gì đặc biệt, đâu cần ngài ấy tự mình đến.
Chẳng lẽ vì ngài ấy thấy bọn họ soạn bài không đủ tỉ mỉ, nên cho rằng bọn họ lười biếng ư?
Ý trên khó dò. Các chấp sự âm thầm nghiêm túc sám hối.
Đương nhiên, ngoài kỳ quái, bất an, ngưỡng mộ, hưng phấn, còn có một người mang tâm ý riêng.
Doãn Nhứ Bình cũng ngồi trong học đường. Mặc dù nàng không phải đệ tử ngoại môn, nhưng các tân đệ tử đều đến đây học nhập môn. Dù sao lịch sử đạo đức gì đó ở Tiên môn, đệ tử nào cũng cần học kỹ.
Nàng mặc dù từng bị Thiên Cù Tử răn dạy nặng nề, nhưng dù sao cũng đã trở thành môn hạ của đệ tử thân truyền Yến Hồi Lương, thân phận không thể so sánh với đệ tử ngoại môn, cho nên được ngồi phía trên. Không biết có phải do ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy Thiên Cù Tử không biết vô tình hay cố ý đang nhìn mình.
Nàng nhìn hai bên, bốn phía đều là nam, chỉ có sau lưng là heo mập Húc Họa. Ngài ấy chắc không phải là nhìn nó chứ? Mà dù có nhìn nó thật, thì cớ sao lại cho nó làm đệ tử ngoại môn? Lúc đó, chính miệng các trưởng lão đều nói để ngài ấy thu làm đệ tử còn gì.
Ngài ấy đã ghét bỏ con bé đó, đương nhiên sẽ không có khả năng nhìn nó… Không lẽ, ngài đang nhìn mình sao?
Doãn Nhứ Bình đột nhiên tâm loạn.
Bài giảng về sau chủ yếu dạy vẽ bản đồ phân bố các tiên phái. Đây thực ra là lấy Cửu Uyên Tiên Tông làm trung tâm, từ đó bốn phía vẽ ra lãnh thổ các Huyền môn khác. Cái này đối với đệ tử ngoại môn rất cần thiết. Bọn hắn thường xuyên du tẩu, kỳ thật không cần học thuật pháp cao thâm gì – đó là chuyện của đệ tử nội môn, mà chỉ cần biết những môn phái nào quan hệ tốt với Cửu Uyên, để sau này không tùy tiện gây chuyện, còn có thể nhờ người ta giúp đỡ.
Các đệ tử vùi đầu vẽ, Thiên Cù Tử đi dọc theo khoảng trống ở giữa lúc sắp hàng chừa ra. Một lúc sau, không nhịn được đi tới hàng thứ sáu, đến bên cạnh người kia.
Húc Họa cũng đang vẽ bản đồ, thứ này với nàng cũng không hiếm lạ gì. Một tay nàng cầm bút, một tay đè lên quyển da cừu. Mùi trúc lành lạnh quen thuộc tới gần, Thiên Cù Tử men theo bàn của nàng đi qua, vải áo nhẹ nhàng khẽ sượt qua góc bàn tay nàng.
Giống như dè dặt đụng trúng, Húc Họa không ngẩng đầu, hắn cũng không lưu lại lâu.
Mùi trúc lạnh nhạt cùng hương hoa quế ngọt ngào hòa lẫn, Thần Ma chi tức đột nhiên minh bạch, kỳ thật Thiên Cù Tử sẽ không cùng Khôi Thủ làm “chuyện ấy”.
Chạng vạng tối, Húc Họa nộp bài, đợi tiết học sau.
Thiên Cù Tử đã sớm rời đi. Hắn vừa về, các đệ tử nội môn liền như ong vỡ tổ. Chỉ có đệ tử ngoại môn vẫn tập hợp một chỗ, ca ngợi thán phục phong thái chưởng viện. Húc Họa ra khỏi học đường, đi vào nhà ăn bên cạnh.
Nội môn đệ tử luyện thuật tích cốc không cần ăn, còn đệ tử ngoại môn phần lớn xuất thân phú hộ thế gia, nên nhà ăn ở đây giá bán tuyệt đối vô lương tâm.
Húc Họa lúc đi vào, phát hiện cơm canh các loại giá vô cùng đắt, không khỏi ngoài ý muốn – làm đệ tử ngoại môn còn phải tự bỏ tiền mua cơm ư?
Móa, người tính không bằng trời tính, biết vậy đã nhờ Vân Thanh cho mình chút bạc phòng hờ.
Khôi Thủ đứng trước nhà ăn, bụng ục ục réo gọi, nhưng trong túi không có một đồng. Cái này… thật sự hơi bị mất hình tượng! Hay là ăn trộm? Cũng không được. Liên Hoành đại trận của Cửu Uyên cùng Cửu Tử Thiên Võng của Ma tộc đều rất nổi danh, chỉ sợ xài chiêu gì cũng không gạt được. Nếu xài thuật phù quang lưu ảnh, lỡ như bị phát hiện, chắc cũng không vinh dự gì cho cam…
(*) Thuật phù quang lưu ảnh (浮光留影之): chắc là lấy ảnh ảo thay thế vật thật
Nhưng chết vì đói không phải khí phái Khôi Thủ, nàng nghĩ nghĩ, lập tức cất bước hướng về núi Dung Sơn. Đệ tử tuần thú ngăn nàng lại: “Đây là nội địa Âm Dương Viện, đệ tử ngoại môn không được vào.”
Húc Họa mặt không đổi sắc: “Hề chưởng viện kêu ta học xong đến bái kiến.”
Vì một cái bữa cơm, dĩ nhiên không tiếc xài tới hai chữ “bái kiến” này. (*)
(*) Húc Họa coi Thiên Cù Tử ngang vế, lần này thay vì nói “gặp” thì lại nói là “bái kiến” – từ sử dụng khi đến gặp trưởng bối.
Thủ vệ đệ tử nghe xong, quả nhiên có chút do dự, lập tức truyền tin cho Liên Hoành.
Thiên Cù Tử vừa trở về, nghe tin Liên Hoành báo tới, hơi sững sờ một lát liền lập tức nói: “Cho vào.”
Húc Họa quan sát sắc mặt đệ tử canh cửa. Lão thất phu này đối với nàng toàn tỏ vẻ vô tâm, không biết trong lòng có ý đồ gì, chẳng biết lão có chịu gặp nàng không nữa. Cũng may một lát sau, đệ tử thủ vệ khách khí nói: “Mời.”, còn đưa nàng một cái mệnh bài ra vào tạm thời, sử dụng một lần sẽ mất hiệu lực.
Húc Họa căn bản không biết rừng Khổ Trúc ở đâu, cũng may Liên Hoành chu đáo, một đường lấy linh quang chỉ dẫn.
Rừng Khổ Trúc không hổ kỳ danh, cheo leo vách núi, khắp nơi ao hồ (*). Trúc xanh cuồn cuộn ở giữa, đường mòn lát đá trắng uốn lượn, sạch sẽ không giống nhân gian. Húc Họa lại không có tâm tình thưởng thức những thứ này, chỉ một lòng nghĩ… măng cũng không tệ lắm. Măng to béo, bóc vỏ rửa sạch, xào thành một đĩa thịt kho tàu, hương vị nhất định…
(*) Gốc là “chính thị bính xuất y thanh chướng, toàn sinh bạn lục trì” (正是迸出依青嶂, 攒生伴绿池). “Xuất y thanh chướng” là dựa vào vách núi, “toàn sinh bạn lục trì” là nơi nơi gắn liền với hồ xanh.
Quả nhiên không tích cốc, tuyệt khó bỏ tính phàm.
Cuối đường là mấy gian tinh xá. Trước cổng, Thiên Cù Tử áo trắng tóc đen, ngọc thụ lâm phong, cùng với khung cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ.
Nhưng mà Khôi Thủ giờ phút này không có tâm tư tranh vẽ gì hết. Nàng sáng đến giờ cái gì cũng chưa ăn a! Cho dù không thích người trước mắt, nàng vẫn nói: “Hôm nay ta đến đây, là muốn đa tạ chưởng viện giúp đỡ.”
À, mặc dù hắn có lẽ bất đắc dĩ mới phải cứu nàng. Trong lòng cười lạnh, cái bụng đói meo, sắc mặt ngược lại tha thiết chân thành: “Nhưng việc này mà kể thì thật dài dòng. Chi bằng chúng ta nâng cốc đối ẩm, từ từ trao đổi, thế nào?”
Lời này nàng tự nhận đã nói cực kỳ rõ ràng, nhưng lúc nói hai chữ “đa tạ” lại cảm thấy hơi quá chói tai. Hề chưởng viện cau mày. Vì muốn gặp nàng, hắn không tiếc kinh động toàn thể đệ tử Âm Dương Viện, đi tới Tâm Nham chỉ để dạy môn quy. Còn nàng, mềm mại nhẹ nhàng, đáp một câu khách khí: “Đa tạ.”
Hai chữ như đao, chém khắp người hắn đầy thương tích. Trong nháy mắt, môi mỏng mím lại, sắc mặt mười phần vô tình: “Đa tạ? Khôi Thủ muốn đa tạ ta thế nào?”
Húc Họa đói muốn chóng mặt, trong lòng chửi bậy, ngoài mặt lại đầy cười: “Chúng ta ngồi xuống rồi nói, có được không?”
Thiên Cù Tử không dừng lại: “Khôi Thủ cảm thấy, nên đền đáp ta thế nào?”
Húc Họa đã đói lắm, nhưng vẫn còn đủ lí trí để suy nghĩ: “Mục đích Cửu Uyên cứu ta, ta với ngài đều ngầm hiểu. Lần này nhận được thịnh tình của chưởng viện, mặc dù ngài giúp đỡ ta đều xuất phát từ việc công, nhưng trong lòng bản tọa vẫn vô cùng cảm kích. Chuyện đáp tạ thì… Sau này nếu ta thuận lợi trở về, nhất định có thể cho phép đệ tử Cửu Uyên ra vào Họa Thành. Nếu tộc nhân nguyện ý kết thân, ta sẽ không ngăn cản. Về phần cho bao nhiêu người vào, khi nào cho vào, thì để sau này ổn định sẽ suy nghĩ.”
Đúng là ân oán rõ ràng.
Một trận lửa nóng tình yêu bị tạt một gáo nước lạnh, Hề chưởng viện cảm thấy thẹn quá hóa giận, trên mặt lại không rõ vui buồn. Hắn rủ mắt xuống, phất ống tay áo, để lại một cơn gió nhẹ: “Quyết định như vậy đi, Khôi Thủ mời về.”
…Cái cái cái gì vậy! Này! Lão thất phu này có bị bệnh không? Lão tử nói sai chỗ nào?
Không phải nàng nói sai, mà là nói quá đúng. Chính vì nàng cái gì cũng nói tuột ra, mới khiến cho Hề chưởng viện cảm thấy lòng tự tôn bị hao tổn nghiêm trọng, một chút ý tứ mời nàng ăn tối cũng không có!
Con mẹ nó tiên nhân!
Khôi Thủ hung tợn đạp một phát vào bụi măng ven đường, tức muốn đau bụng. Nhưng ông trời không tuyệt đường người, đá một cái, không chỉ đem đống măng bắn bay, mà còn rơi xuống đất một con chim trĩ sạch sẽ bóng loáng. Húc Họa đổi giận thành vui, lát sau đã tay trái cầm gà, tay phải cầm măng.
Nàng luôn dễ đạt được thỏa mãn. Huống chi, gà hầm măng mùi vị không tệ, lập tức mỉm cười đầy mặt. Liên Hoành nhịn không được, nói: “Con chim trĩ này là Tuyết Vũ Xích Cẩm, đại trưởng lão rất cưng chiều nó, nữ khách xin đừng trộm đi.”
Nói xong liền nhận ra nữ khách chính là Húc Họa, nàng nghe xong dựng hết lông mày, cả giận nói: “Im miệng! Ta là khách nữ, tới Cửu Uyên Tiên Tông các ngươi, muốn ăn cơm còn phải tự trả tiền sao? Ngươi nói ta nghe con thú cưng này của Tái Sương Quy là thế nào? Dám nói không, ta liền đem ông ta nấu thành một nồi rùa hầm măng (*) đó!!” Ông ta dạy ra cái loại đệ tử như Thiên Cù Tử, còn rảnh rỗi nuôi chim trĩ nữa cơ đấy.
(*) “Quy” trong tên Tái Sương Quy còn có nghĩa là rùa.
Liên Hoành: “…”
Nó không làm gì được, đang muốn quay đầu tìm chưởng viện nhà mình cáo trạng, nhưng Thần Ma động tác còn nhanh hơn – Nó vốn đã nhận Thiên Cù Tử làm chủ.
Nó thật sự không nhìn nổi nữa, lão già kia quả thực chính là vận hạn của nó. Nó vừa thấy Thiên Cù Tử liền nhanh chóng kêu lên: “Khôi Thủ của ta không có tiền mua cơm!!”
Thiên Cù Tử trong lòng sững một cái. Đúng nhỉ, thân thể này của nàng vẫn chưa tích cốc, lại nhớ mang máng đệ tử ngoại môn đúng là ăn uống đều phải tự trả tiền.
Hắn bước nhanh đuổi theo nàng, vừa lúc gặp Húc Họa đang xách theo con gà của sư tôn, còn đang cùng Liên Hoành lý luận. Thiên Cù Tử cho Liên Hoành lui xuống, Húc Họa xách con Tuyết Vũ Xích Cẩm lên cao thị uy. Ta không để xuống đó, có giỏi ngươi cắn ta đi!!
Hắn không nhìn con gà, chỉ nhẹ nói: “Đi theo ta.”
Thấy hắn xoay người rời đi, Húc Họa không nhịn được cũng đi theo. Tinh xá cách đó không xa, nước suối từ đỉnh núi đổ xuống, đọng lại thành một cái đầm. Dưới đáy đầm, rất nhiều cá trắm đen mập mạp bơi bơi, trong khi con gà cưng của Tái Sương Quy thì giống ông ta, vừa già lại vừa gầy.
Bởi vậy, Húc Họa ném phắt con gà đi, không khách khí xắn tay áo lên, bước xuống đầm bắt cá. Thiên Cù Tử đứng ở trên bờ, góc áo mơn trớn đá cuội bóng loáng, toàn bộ rừng Khổ Trúc cùng hắn như không dính chút bụi trần.
Hắn cũng không biết bây giờ nên làm gì. Cả đời này, hắn học tập đủ thứ, nhưng chưa từng bước vào bếp bao giờ. Từ khi sinh ra đã là con trưởng nhà thế gia, sau trở thành đệ nhất đệ tử trong Huyền môn, tới giờ là chưởng viện của Âm Dương Viện, hắn trước nay chưa từng phải học trù nghệ.
Cũng may Húc Họa rất nhanh đã cầm cá đi lên, không nói gì liền lấy nước suối mổ rửa sạch sẽ. Máu cá nhuộm đỏ một vùng đầm xanh, rừng Khổ Trúc vốn thanh sạch bỗng nhiễm mùi tanh máu. Nhưng thấy chủ trận không nói gì, pháp trận cũng bất động.
Húc Họa chống một cái khung củi hình tam giác, không quên chỉ huy Thiên Cù Tử: “Đốt cho ta.”
Thiên Cù Tử dùng thuật nhóm lửa, thả một đốm lửa vào, trong nháy mắt lửa cháy bùng lên. Húc Họa đem cá nướng bên trên, lại hỏi: “Ở đây có gia vị không?” Thấy hắn mờ mịt, nàng cũng không quá trông cậy: “Không có muối luôn sao? Trách không được ngài ở cái chỗ này, một chút gia vị bình thường cũng không nếm.”
Thiên Cù Tử ngậm miệng không nói, cũng may Húc Họa không bắt bẻ hắn, ăn hết cái đầu cá không mặn không ngọt. Nàng cả đời này nếm qua không ít cá, nhưng cá ở đây tuyệt đối cực ngon. Bọn chúng sống trong sơn tuyền không lẫn tạp chất, nên hương vị rất thơm ngọt tinh tế. Chỗ Âm Dương Viện này chính là nơi nhiều linh khí nhất trong toàn bộ Cửu Uyên.
Lại thêm Húc Họa quen tay nướng cá, khắp rừng Khổ Trúc phiêu tán mùi cá nướng chưa từng xuất hiện.
Húc Họa lấp đầy cái bụng xong, đối với Thiên Cù Tử cảm thấy bớt ghét một chút. Nàng nướng ba cái đầu cá, ăn một đầu, còn lại hai cái mà no quá không ăn nổi, lập tức đem một cái cho Thiên Cù Tử: “Nếm thử không?”
Mùi đồ ăn nồng đậm khiến hắn ngạt thở, lập tức nghiêng người ra sau tránh.
Húc Họa liền không quan tâm hắn nữa, gom đồ ăn dư vào túi trở về.
Thiên Cù Tử đứng yên. Kể từ ngày ra đời, hắn đều luôn luôn cố khắc chế dục vọng. Thế nào mà đã qua một ngàn năm, hắn không thích hoa quả, không nếm ra đồ ngon dở, không yêu vàng bạc, rời xa tửu sắc.
Gặp thứ đẹp đẽ cũng không dám nhìn lâu, buộc lòng mình không thể thiên vị.
Tất cả vật ngoài thân đều không luyến không ngại. Hắn đem đạm mạc hòa vào trong máu, biến thành tính cách thâm căn cố đế.
Nhưng hôm nay, thực sự, hắn muốn nếm thử con cá nướng đó.
Editor: Trước nay đọc truyện Trung nên danh xưng “ta”, “ngươi” đã quen, lại quên mất nhiều người đọc không hợp. Nay tóm gọn lại, tiền bối xưng “ta”, đối với hậu bối xưng “ngươi” hoặc “con”; hậu bối đối với tiền bối xưng “con” (sau này sẽ còn phát sinh nhiều danh xưng khác). Trường hợp Húc Họa hãy nghĩ đơn giản. Mọi người tưởng nàng chỉ là cô bé 15 tuổi, nên đều gọi là “con”. Húc Họa thực tế hai trăm tuổi, địa vị cao, sẽ xưng là “ta”. Nhưng do đặc thù đại từ xưng hô của Trung Quốc nên sẽ không nhận ra điểm khác biệt. Nay thông báo để mọi người biết trước xưng hô sau này.
Các chương trước sẽ được sửa danh xưng dần dần. Sau này bản ebook chính là bản đã được cập nhật hoàn toàn.
/28
|