VỚI TÔI,CUỘC SỐNG NÀY THẬT VÔ VỊ
¤Thấm thoát cũng đã đc 2 tuần kể từ ngày nó sang Hàn quốc.JH & WB dạo này cũng ít cãi nhau hơn,c/sống riêng của cả hai vẫn diễn ra bình thường.JH thì ngày nào cũng như ngày nào,ko bạn bè,ko tụ tập ăn chơi,ko hẹn hò yêu đương,học xong rồi thì về nhà,rảnh thì nói chuyện với EW.Còn WB thì đỡ hơn,bạn bè nhiều gặp mãi ko hết,học xong thì đi đá bóng với mấy thằng bạn,thỉnh thoảng lại đi gây lộn đánh nhau,chán thì rủ mấy thằng bạn về nhà quậy phá
Hôm nay là buổi đi học đầu tiên của tuần mới,bữa sáng hôm nay diễn ra trong ko khí khá vui tươi bởi sau gần 1 tuần ba mẹ và ông hắn bận tối mắt tối mũi ở bệnh viện thì đây là buổi sáng có mặt đầy đủ các thành viên trong nhà
Jihoon rất thích gđình của Woobin,mọi người đều rất thân thiện và quan tâm đến nó.Tuy nhiều lúc hơi khó chịu vì phải cãi nhau với Woobin n2 nó ko cảm thấy buồn vì nó cảm thấy c/sống của mình đỡ nhàm chán hơn rất nhiều.Ít ra thì nó cũng cảm nhận đc cái gọi là hạnh phúc gđình mà trước giờ nó chưa bao giờ cảm nhận đc
Cô Yubin gắp đồ ăn cho Jh,nó ko nói gì chỉ khẽ gật đầu cảm ơn,cô Yb cười dịu dàng,cô cũng có mt đứa con gái n2 sau đó con gái cô sang mĩ lấy chồng thì cô luôn cảm thấy trống trải và nhớ con da diết dù 2 vợ chồng họ cứ 2 tháng là về thăm gđình mt lần...cũng chính vì vậy nên cô Yubin luôn coi JH như con gái mình và luôn luôn quan tâm chăm sóc trong tgian nó ở đây
-Jihoon này,cháu sang Hàn quốc cũng đã đc 2 tuần rồi,chắc cháu cũng đã quen với c/sống ở đây rồi đúng ko _ông hắn ôn tồn nói
-Dạ thưa ông _nó lịch sự trả lời
-Dạo gần đây cô chú cũng bận suốt nên ko có tgian ở nhà với cháu.Chắc cháu buồn lắm _Chú Woollim áy náy nói
-Dạ ko,công việc vẫn là quan trọng nhất.Hơn nữa,ở nhà có Eunwoo rồi,cô chú ko cần cảm thấy áy náy đâu ạ _JH cười nhẹ nói
-Thế là đc rồi _chú Woollim có vẻ hài lòng nhìn nó
-Àh,đúng rồi,Jihoon này,trong tgian cô chú vắng nhà,Woobin có bắt nạt gì cháu ko _cô Yubin bất ngờ quay sang hỏi nó
WB suýt mắc nghẹn,giật mình vội vã nhìn Jh.Nó cũng nhìn lại hắn với ánh mắt "Làm sao đây,Song Woobin" rồi quay lại nhìn cô Yubin
-Dạ ko,cô yên tâm
Jh nói mà mắt khẽ liếc sang nhìn Wb mt chút,khoé miệng hơi nhếch lên.WB đúng là chết già ánh mắt sợ hãi nhìn nó
-Thế là được rồi,hai đứa nhớ giúp đỡ nhau đấy _ông hắn cười nói
-Nhất định là thế ạ
Wb thì im lặng n2 trong lòng thì thầm khóc "Cô ta thật sự rất nguy hiểm,phải đề phòng"
¤Sau khi ăn sáng xong,Wb lên phòng lấy cặp sách để đi học.Lúc đi ra thì gặp Jh mới từ phòng bước ra
"Có nên nói gì ko nhỉ? Hay là cứ thế bỏ đi?Ko đc,dù sao cô ta cũng vừa giúp mình,phải cảm ơn mt tiếng mới đc" _hắn thầm nghĩ
-Này Yun Jihoon _Woobin nói vội theo
-... _nghe tiếng gọi,nó dừng chân xoay người lại n2 ko nói gì
-Chuyện lúc nãy..thành thật cảm ơn cậu _hắn vừa đi tới chỗ nó vừa nói
-Đừng hiểu lầm _Jh lạnh nhạt lên tiếng _tôi giúp cậu chẳng phải vì tôi qúy mến gì cậu đâu
-Sao cơ _Wb thắc mắc "mới nói cảm ơn xong đã lên mặt rồi
-Tôi vốn ko phải là người nhỏ mọn và nhiều chuyện như nên mới ko nói thôi,đừng hiểu lầm đấy _nó lãnh đạm trả lời
-Hả..à..ừ.. _hắn miễn cưỡng gật đầu
-Ok,thế là đc rồi.Tôi đi trước đây _nó có vẻ hài lòng rồi quay lưng đi trước
-Mới đó mà đã lên mặt rồi,đồ con bé xui xẻo _hắn nhìn theo nó lẩm bẩm
¤Bây giờ,ngoài cổng chính,anh chàng Chansung(chủ nhân của con Rose) đang đứng như trời trồng trước cổng nhà hắn,cả tuần nay anh ko liên lạc đc với Wb để lấy lại con Rose(còn đâu nữa mà lấy) nên hôm nay quyết định đến thẳng nhà hắn để đòi.N2 căn biệt thự này khiến anh choáng ngợp.Cánh cổng chính bất ngờ mở ra,mt cô gái rất cao,mặc đồng phục trường Empire,tai đeo tai nghe,chậm rãi bước
-Cô gì ơi.. _Chansung bước lên trước chặn đường nó _cho tôi hỏi.. _n2 câu hỏi chưa kịp bật ra,anh ta đã sững người,mắt nhìn ko chớp vào khuôn mặt đối diện.Từ trước tới nay,chưa bao giờ anh ta gặp mt người con gái nào..quyến rũ như vậy
-À..Đây có phải..nhà Wb ko vậy _a ta lắp bắp
Mt tia nhìn lạnh lẽo quét qua người anh ta.Jh bước tiếp ko mt câu trả lời
-Cô...cô gì
Đúng lúc đó,EW từ cổng chạy ra,nhóc chạy tới ôm lấy tay nó
-Chị Jh,chị đưa em đi học nhé _EW cười cười nói _mà anh tìm ai _EW quay sang nhìn anh ta
-À..Ko..anh..định tìm Wb n2 thôi,để hôm khác
Anh ta chạy vù đi,ko giám quay lại
-Chúng ta đi thôi,EW _Nó nói rồi cùng EW lên chiếc Ferrari F430 đang đỗ gần đó
¤Thấm thoát cũng đã đc 2 tuần kể từ ngày nó sang Hàn quốc.JH & WB dạo này cũng ít cãi nhau hơn,c/sống riêng của cả hai vẫn diễn ra bình thường.JH thì ngày nào cũng như ngày nào,ko bạn bè,ko tụ tập ăn chơi,ko hẹn hò yêu đương,học xong rồi thì về nhà,rảnh thì nói chuyện với EW.Còn WB thì đỡ hơn,bạn bè nhiều gặp mãi ko hết,học xong thì đi đá bóng với mấy thằng bạn,thỉnh thoảng lại đi gây lộn đánh nhau,chán thì rủ mấy thằng bạn về nhà quậy phá
Hôm nay là buổi đi học đầu tiên của tuần mới,bữa sáng hôm nay diễn ra trong ko khí khá vui tươi bởi sau gần 1 tuần ba mẹ và ông hắn bận tối mắt tối mũi ở bệnh viện thì đây là buổi sáng có mặt đầy đủ các thành viên trong nhà
Jihoon rất thích gđình của Woobin,mọi người đều rất thân thiện và quan tâm đến nó.Tuy nhiều lúc hơi khó chịu vì phải cãi nhau với Woobin n2 nó ko cảm thấy buồn vì nó cảm thấy c/sống của mình đỡ nhàm chán hơn rất nhiều.Ít ra thì nó cũng cảm nhận đc cái gọi là hạnh phúc gđình mà trước giờ nó chưa bao giờ cảm nhận đc
Cô Yubin gắp đồ ăn cho Jh,nó ko nói gì chỉ khẽ gật đầu cảm ơn,cô Yb cười dịu dàng,cô cũng có mt đứa con gái n2 sau đó con gái cô sang mĩ lấy chồng thì cô luôn cảm thấy trống trải và nhớ con da diết dù 2 vợ chồng họ cứ 2 tháng là về thăm gđình mt lần...cũng chính vì vậy nên cô Yubin luôn coi JH như con gái mình và luôn luôn quan tâm chăm sóc trong tgian nó ở đây
-Jihoon này,cháu sang Hàn quốc cũng đã đc 2 tuần rồi,chắc cháu cũng đã quen với c/sống ở đây rồi đúng ko _ông hắn ôn tồn nói
-Dạ thưa ông _nó lịch sự trả lời
-Dạo gần đây cô chú cũng bận suốt nên ko có tgian ở nhà với cháu.Chắc cháu buồn lắm _Chú Woollim áy náy nói
-Dạ ko,công việc vẫn là quan trọng nhất.Hơn nữa,ở nhà có Eunwoo rồi,cô chú ko cần cảm thấy áy náy đâu ạ _JH cười nhẹ nói
-Thế là đc rồi _chú Woollim có vẻ hài lòng nhìn nó
-Àh,đúng rồi,Jihoon này,trong tgian cô chú vắng nhà,Woobin có bắt nạt gì cháu ko _cô Yubin bất ngờ quay sang hỏi nó
WB suýt mắc nghẹn,giật mình vội vã nhìn Jh.Nó cũng nhìn lại hắn với ánh mắt "Làm sao đây,Song Woobin" rồi quay lại nhìn cô Yubin
-Dạ ko,cô yên tâm
Jh nói mà mắt khẽ liếc sang nhìn Wb mt chút,khoé miệng hơi nhếch lên.WB đúng là chết già ánh mắt sợ hãi nhìn nó
-Thế là được rồi,hai đứa nhớ giúp đỡ nhau đấy _ông hắn cười nói
-Nhất định là thế ạ
Wb thì im lặng n2 trong lòng thì thầm khóc "Cô ta thật sự rất nguy hiểm,phải đề phòng"
¤Sau khi ăn sáng xong,Wb lên phòng lấy cặp sách để đi học.Lúc đi ra thì gặp Jh mới từ phòng bước ra
"Có nên nói gì ko nhỉ? Hay là cứ thế bỏ đi?Ko đc,dù sao cô ta cũng vừa giúp mình,phải cảm ơn mt tiếng mới đc" _hắn thầm nghĩ
-Này Yun Jihoon _Woobin nói vội theo
-... _nghe tiếng gọi,nó dừng chân xoay người lại n2 ko nói gì
-Chuyện lúc nãy..thành thật cảm ơn cậu _hắn vừa đi tới chỗ nó vừa nói
-Đừng hiểu lầm _Jh lạnh nhạt lên tiếng _tôi giúp cậu chẳng phải vì tôi qúy mến gì cậu đâu
-Sao cơ _Wb thắc mắc "mới nói cảm ơn xong đã lên mặt rồi
-Tôi vốn ko phải là người nhỏ mọn và nhiều chuyện như nên mới ko nói thôi,đừng hiểu lầm đấy _nó lãnh đạm trả lời
-Hả..à..ừ.. _hắn miễn cưỡng gật đầu
-Ok,thế là đc rồi.Tôi đi trước đây _nó có vẻ hài lòng rồi quay lưng đi trước
-Mới đó mà đã lên mặt rồi,đồ con bé xui xẻo _hắn nhìn theo nó lẩm bẩm
¤Bây giờ,ngoài cổng chính,anh chàng Chansung(chủ nhân của con Rose) đang đứng như trời trồng trước cổng nhà hắn,cả tuần nay anh ko liên lạc đc với Wb để lấy lại con Rose(còn đâu nữa mà lấy) nên hôm nay quyết định đến thẳng nhà hắn để đòi.N2 căn biệt thự này khiến anh choáng ngợp.Cánh cổng chính bất ngờ mở ra,mt cô gái rất cao,mặc đồng phục trường Empire,tai đeo tai nghe,chậm rãi bước
-Cô gì ơi.. _Chansung bước lên trước chặn đường nó _cho tôi hỏi.. _n2 câu hỏi chưa kịp bật ra,anh ta đã sững người,mắt nhìn ko chớp vào khuôn mặt đối diện.Từ trước tới nay,chưa bao giờ anh ta gặp mt người con gái nào..quyến rũ như vậy
-À..Đây có phải..nhà Wb ko vậy _a ta lắp bắp
Mt tia nhìn lạnh lẽo quét qua người anh ta.Jh bước tiếp ko mt câu trả lời
-Cô...cô gì
Đúng lúc đó,EW từ cổng chạy ra,nhóc chạy tới ôm lấy tay nó
-Chị Jh,chị đưa em đi học nhé _EW cười cười nói _mà anh tìm ai _EW quay sang nhìn anh ta
-À..Ko..anh..định tìm Wb n2 thôi,để hôm khác
Anh ta chạy vù đi,ko giám quay lại
-Chúng ta đi thôi,EW _Nó nói rồi cùng EW lên chiếc Ferrari F430 đang đỗ gần đó
/30
|