*7h sáng
Ánh nắng chói chang phủ đầy trên mặt đất. Những cánh hoa đỏ rực rạng ngời.Thiên kim đứng lặng trên ngôi mộ bám đầy bụi.Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lớp bụi bao phủ,khóe môi nhoẻn cười
-Ba,con gái bất hiếu đến thăm ba rồi đây
Nắng buông hờ hững trên mái tóc mềm mại như dải lụa đen dài.Những cánh hoa đỏ rực rỡ nhẹ nhàng lay động theo làn gió
-Mới đó mà đã đc 8 năm rồi , 2 cha con mình ko đc gặp nhau.Nhưng ba yên tâm,sẽ ko lâu nũa đâu,con sẽ tự đọng xuống gặp ba
Thiên kim quỳ xuống bên ngôi mộ,gương mặt dịu dàng và hiền hòa
-8 năm,con đã sống như vậy trong 8 năm.Con đã cố để quên đi tất cả,nhưng tại sao ,nỗi đau của đêm hôm đó ...ngày mà ba đã ra đi mãi mãi
Bàn tay Thiên kim miết nhẹ lên những cánh mạn châu sa hoa đỏ rực
-Nhưng mà,cho dù thế nào,con vẫn sẽ cố gắng sống tiếp...trong cuộc sống mà ko có ba _Thiên kim đứng dậy _chiều nay,con sẽ sang Hàn quốc...để du học...con ko biết là sẽ mất bao lâu ...nhưng 2 cha con mình chắc sẽ ko gặp nhau mt thời gian đấy ,ba à.Con sẽ giữ đúng lời hứa với ba năm xưa ...cùng vời anh Thiên minh... bảo vệ chi JK bảo vệ cho ...mẹ nữa...con hứa đấy
Thiên kim khẽ gạt đi những giọt nước mắt ướt nhòa trên gương mặt,mỉm cười nhìn người đàn ông đang mỉm cười trong bức ảnh.Sau đó nó cúi đầu trước ngôi mộ thêm mt lần nữa .Rồi cất giọng nói dịu dàng thêm mt lần nữa
-Anh còn muốn đứng xem đến bao giờ nữa
Sau lưng nó,mt bóng người dựa vào thân cây,đầu hơi cúi xuống,lặng lẽ quan sát nó.Khi biết nó đã phát hiện ra sư có mặt của mình,Thiên minh cũng ko cần giâu nữa,trực tiếp xuất hiện trước mặt nó
-Em phát hiện ra từ khi nào thế
-Từ khi ra khỏi nhà,em đã biết có người đi theo rồi
-Vậy thì sao em còn... _Thiên minh cau mày
-Vì sao ư,bởi vì em ko muốn giấu anh thêm gì nữa...và còn bởi vì em muốn anh biết lý do vì sao...em tồn tại đến tận bây giờ
*10h,tại nhà nó
Hai người giúp việc đứng trước cửa phòng nó,phải lấy dũng khí mấy lần mới dám đẩy cửa bước vào
-Quản gia bảo dọn dẹp lại phòng ngủ,làm luôn thôi
-ừ
''Phụt'' ánh sáng từ đèn trần chiếu sáng cả căn phòng,2 cô giúp việc thì đang đứng như trời trồng
-ối trời ơi...
-ko thể tin được là căn phòng này là của cô chủ mình
-Thôi đi.dọn nhanh mà ra,ở đây thêm lúc nữa thì chết vì đau tin quá
-Ừ...nhưng tối qua ở đây đã xảy ra điều gì nhỉ...ê..ê
-Cái gì mà mày ê...ê hoài thế
-Nhìn..nhìn này mày ơi
Cô giúp việc kia tiến lại..nơi..mt chiếc khung ảnh của nó đang nằm yên vị dươi đất...cô giúp việc chậm rãi cúi xuống,rất cẩn trọng nâng chiếc khung ảnh lên
-Là ảnh...ảnh của ông chủ mày ơi
-Đâu...đâu đưa tớ xem nào
Cô kia bỗng lao tới ,chụp lấy cái khung ảnh,kéo ra
-Ơ hay,con này mày làm gì thế hả
-Ông chủ của chúng ta đẹp trai quá mày nhỉ
-Khỏi phải nói rồi
2 cô đang tranh nhau bình luận...chợt cả hai sững lại...quay sang. Mt bống người đang tiến vào...là Thiên kim.Cả hai cô giúp việc luống cuống cùng cúi xuống
-Cô chủ...
Lời chào của hai cô giúp việc ko làm cho nó chú ý bởi...lúc này...nó đang nhìn chằm chằm vào...chiếc khung ảnh trên tay cô người làm
-Bọn em...àn...quản gia bảo bạo em vào dọn dẹp..
-Phòng bừa bộn quá...cô chủ...bọn em..
Mt cô người làm khẽ liếc lên nhìn nó,lập tức cô ta cứng đơ người...khi thấy đôi mắt của nó đang...Đỏ rực...Cô ta quay sang nhìn người bạn đứng kế bên đang ôm chiếc khung ảnh trong tay...Hai cô đứng im như trời trồng...mặt tái mét...thực sự ko giám ngoảnh lên nhìn mặt cô chủ nữa
Bàn chân nó đang tiến lại...2 cô giúp việc run lên vì sợ...bằng lực mạnh nhất có thể,tay nó giật lấy chiếc khung ảnh trên tay cô giúp việc rồi quay người bước đi luôn vào trong...
-Biến- đi...
Mt giọng nói chứa đựng sức mạnh và vô cùng đáng sợ dằn xuống...thấu vào tim can hai cô giúp việc vẫn đứng như trời trồng...
Ánh nắng chói chang phủ đầy trên mặt đất. Những cánh hoa đỏ rực rạng ngời.Thiên kim đứng lặng trên ngôi mộ bám đầy bụi.Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lớp bụi bao phủ,khóe môi nhoẻn cười
-Ba,con gái bất hiếu đến thăm ba rồi đây
Nắng buông hờ hững trên mái tóc mềm mại như dải lụa đen dài.Những cánh hoa đỏ rực rỡ nhẹ nhàng lay động theo làn gió
-Mới đó mà đã đc 8 năm rồi , 2 cha con mình ko đc gặp nhau.Nhưng ba yên tâm,sẽ ko lâu nũa đâu,con sẽ tự đọng xuống gặp ba
Thiên kim quỳ xuống bên ngôi mộ,gương mặt dịu dàng và hiền hòa
-8 năm,con đã sống như vậy trong 8 năm.Con đã cố để quên đi tất cả,nhưng tại sao ,nỗi đau của đêm hôm đó ...ngày mà ba đã ra đi mãi mãi
Bàn tay Thiên kim miết nhẹ lên những cánh mạn châu sa hoa đỏ rực
-Nhưng mà,cho dù thế nào,con vẫn sẽ cố gắng sống tiếp...trong cuộc sống mà ko có ba _Thiên kim đứng dậy _chiều nay,con sẽ sang Hàn quốc...để du học...con ko biết là sẽ mất bao lâu ...nhưng 2 cha con mình chắc sẽ ko gặp nhau mt thời gian đấy ,ba à.Con sẽ giữ đúng lời hứa với ba năm xưa ...cùng vời anh Thiên minh... bảo vệ chi JK bảo vệ cho ...mẹ nữa...con hứa đấy
Thiên kim khẽ gạt đi những giọt nước mắt ướt nhòa trên gương mặt,mỉm cười nhìn người đàn ông đang mỉm cười trong bức ảnh.Sau đó nó cúi đầu trước ngôi mộ thêm mt lần nữa .Rồi cất giọng nói dịu dàng thêm mt lần nữa
-Anh còn muốn đứng xem đến bao giờ nữa
Sau lưng nó,mt bóng người dựa vào thân cây,đầu hơi cúi xuống,lặng lẽ quan sát nó.Khi biết nó đã phát hiện ra sư có mặt của mình,Thiên minh cũng ko cần giâu nữa,trực tiếp xuất hiện trước mặt nó
-Em phát hiện ra từ khi nào thế
-Từ khi ra khỏi nhà,em đã biết có người đi theo rồi
-Vậy thì sao em còn... _Thiên minh cau mày
-Vì sao ư,bởi vì em ko muốn giấu anh thêm gì nữa...và còn bởi vì em muốn anh biết lý do vì sao...em tồn tại đến tận bây giờ
*10h,tại nhà nó
Hai người giúp việc đứng trước cửa phòng nó,phải lấy dũng khí mấy lần mới dám đẩy cửa bước vào
-Quản gia bảo dọn dẹp lại phòng ngủ,làm luôn thôi
-ừ
''Phụt'' ánh sáng từ đèn trần chiếu sáng cả căn phòng,2 cô giúp việc thì đang đứng như trời trồng
-ối trời ơi...
-ko thể tin được là căn phòng này là của cô chủ mình
-Thôi đi.dọn nhanh mà ra,ở đây thêm lúc nữa thì chết vì đau tin quá
-Ừ...nhưng tối qua ở đây đã xảy ra điều gì nhỉ...ê..ê
-Cái gì mà mày ê...ê hoài thế
-Nhìn..nhìn này mày ơi
Cô giúp việc kia tiến lại..nơi..mt chiếc khung ảnh của nó đang nằm yên vị dươi đất...cô giúp việc chậm rãi cúi xuống,rất cẩn trọng nâng chiếc khung ảnh lên
-Là ảnh...ảnh của ông chủ mày ơi
-Đâu...đâu đưa tớ xem nào
Cô kia bỗng lao tới ,chụp lấy cái khung ảnh,kéo ra
-Ơ hay,con này mày làm gì thế hả
-Ông chủ của chúng ta đẹp trai quá mày nhỉ
-Khỏi phải nói rồi
2 cô đang tranh nhau bình luận...chợt cả hai sững lại...quay sang. Mt bống người đang tiến vào...là Thiên kim.Cả hai cô giúp việc luống cuống cùng cúi xuống
-Cô chủ...
Lời chào của hai cô giúp việc ko làm cho nó chú ý bởi...lúc này...nó đang nhìn chằm chằm vào...chiếc khung ảnh trên tay cô người làm
-Bọn em...àn...quản gia bảo bạo em vào dọn dẹp..
-Phòng bừa bộn quá...cô chủ...bọn em..
Mt cô người làm khẽ liếc lên nhìn nó,lập tức cô ta cứng đơ người...khi thấy đôi mắt của nó đang...Đỏ rực...Cô ta quay sang nhìn người bạn đứng kế bên đang ôm chiếc khung ảnh trong tay...Hai cô đứng im như trời trồng...mặt tái mét...thực sự ko giám ngoảnh lên nhìn mặt cô chủ nữa
Bàn chân nó đang tiến lại...2 cô giúp việc run lên vì sợ...bằng lực mạnh nhất có thể,tay nó giật lấy chiếc khung ảnh trên tay cô giúp việc rồi quay người bước đi luôn vào trong...
-Biến- đi...
Mt giọng nói chứa đựng sức mạnh và vô cùng đáng sợ dằn xuống...thấu vào tim can hai cô giúp việc vẫn đứng như trời trồng...
/30
|