“Dư Vấn, anh nghe lời em! Anh đi kiểm tra, anh đồng ý mổ, cho nên, em đi lấy giấy báo chỗ bác sĩ, làm thủ tục nhập viện nhé! Bây giờ anh có chút việc, sẽ đến ngay!” Anh đứng dậy, vẻ mặt mất tự nhiên.
Dư Vấn chỉ nhìn anh một cái, thản nhiên nói, “Được.”
May mà cô không truy hỏi, Hạ Nghị thở dài một hơi. Hạ phu nhân vẫn là người phụ nữ thông minh như thế, chuyện không nên hỏi, không nên so đo, cô chưa bao giờ nhiều lời một câu, cô có rất nhiều ưu điểm, chỉ là chính anh không biết quý trọng. Bây giờ, hình như đã quá muộn.
Anh vội vã chạy về bệnh viện. Bác sỹ Tiêu đang kiểm tra cho cô, chỉ là mỗi lần anh đưa kìm đến bụng Hiểu Văn, giúp bụng cô đỡ chảy máu cũng làm cho cô đau đến muốn chết.
“Tôi muốn xuống giường, tôi muốn thăm con, nó rất khỏe, rất kiên cường, làm sao có thể chết chư!” Đỗ Hiểu Văn đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, giọng yếu ớt đến khô khốc, nhưng cô rất kích động, vừa mất đi con, cuối cùng chỉ biết kêu gào đau đớn.
“Cô ấy bảo y tá báo cảnh sát, một hồi nữa, cảnh sát sẽ đến ghi chép.” Triệu Sĩ Thành hạ giọng nói cho anh biết.
Vụ bắt cóc này quá lớn, nếu Đỗ Hiểu Văn nói lung tung sẽ rất phiền toái.
“Cô ấy không có chứng cớ, không phải sao?” Hạ Nghị cảm thấy phiền chán.
Triệu Sĩ Thành liếc anh một cái thật sâu. Nếu cảnh sát tập trung mục tiêu vào Dư Vấn, ai có thể cam đoan tương lai sẽ tìm không ra chứng cớ?
“Khuyên cô ấy đi!” Triệu Sĩ Thành vỗ vỗ bờ vai của anh.
Nhưng nên khuyên thế nào? Dáng vẻ của Hiểu Văn bây giờ, như là lên cơn điên vậy.
“Anh Nghị, nhất định là Dư Vấn thông đồng với bác sĩ, cô ta cho bác sĩ rất nhiều tiền, cho nên bác sĩ mới không cứu con, hại chết con của chúng ta!” Cô vừa phẫu thuật xong, bác sỹ Tiêu đè xuống bụng cô không ngừng, nhất định là Tống Dư Vấn thông đồng với anh ta! Bị trói đến tay chân đau đớn, khiến cho Đỗ Hiểu Văn thần hồn nát thần tính, miên man suy nghĩ.
Mắt Tiêu Đồ trắng dã, vẻ mặt kia như đang muốn mắng chửi.
“Con cô quả thật là dị dạng bẩm sinh, nếu không tôi để y tá bế thi thể đứa bé lại đây cho cô nhìn một lần nhé?” Tiêu Đồ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Hạ Nghị còn đang tìm nghĩa trang cho nên đứa con còn chưa an táng, đến nay vẫn ở trong phòng xác của bệnh viện, cho nên, nếu bệnh nhân có yêu cầu như vậy, anh không phản đối.
Một câu, làm Hiểu Văn đông cứng. Nhìn thi thể của con một lần? Cô không thể chịu đựng nổi, sao cô có dũng khí như thế, cô sẽ điên mất. Nhắm mắt lại, nước mắt cô rơi như mưa, quả nhiên, bác sỹ Tiêu là do Tống Dư Vấn gửi đến!
Cô giận dữ nói: “Tôi muốn kiện Tống Dư Vấn, từ khi tôi bị tai nạn xe đến lúc mất đứa con, nhất định đều do cô ta nhúng tay vào, bọn cướp này có mục đích, nếu không vì sao bọn chúng đã thu tiền còn muốn phá cái thai? Trên thế giới này, ai lại hận con tôi như thế? Ngoài cô ta ra, chẳng có ai khác!” Những lời này, cô sẽ nói chi tiết cho cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra cô ta.
“Đây chỉ là suy đoán của em, tưởng tượng vô căn cứ.” Cuối cùng Hạ Nghị không chịu nổi nữa, gầm nhẹ.
Mà Tiêu Đồ xoay người rồi đi khỏi phòng bệnh, anh cũng chẳng lãng phí thời gian vì bệnh nhân thần kinh đâu.
“Không, không phải em đoán bừa, vì sao đến bây giờ anh còn không chịu giúp em! Là vì anh áy náy, cho nên cô ta thuê người hại chết con chúng ta, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ ư?” Hiểu Văn không thể cầm lòng khóc lóc gào thét.
Không phải áy náy, anh yêu Tống Dư Vấn, chưa từng chắc chắn hơn lúc này, anh yêu cô, anh sợ cô gặp chuyện không may, rất sợ! Nhưng câu này, anh chỉ dám đặt ở trong lòng.
“Em đừng cố tình gây sự, được không?” Cảnh sát sắp đến rồi, anh thật sự không có thời gian.
Hiểu Văn ngây dại, lẳng lặng nhìn anh, không thể tin nổi, “Em cố tình gây sự? Chính tai em nghe Tống Dư Vấn nói, “Thụy Thụy của tôi phải chết, con cô lại có thể sống, thật nực cười”! Lúc cô ta nói những lời này, chẳng lẽ không lên kế hoạch hại con em hay sao? Em đã không còn con nữa, Tống Dư Vấn đã giết người rồi!” Cô cũng từng nghi ngờ là mẹ anh, nhưng mà nghe nói đến nay mẹ anh vẫn nằm viện, làm sao có thể ra tay? Cho nên, từ “Hạ” bọn cướp ám chỉ, nhất định là Hạ phu nhân!
“Đứa bé nằm năm tháng trong bụng em, nghiêm khắc mà nói, còn chưa được xem là “người”, em đã đau lòng đến vậy, thế mà con gái của Dư Vấn năm tuổi rồi, con gái cô ấy chết, tuyệt đối càng đau đớn hơn em! Từ khi gặp chuyện không may đến giờ, cô ấy vẫn phải đến bác sỹ tâm lý, cô ấy có sung sướng hơn em không?” Cuối cùng Triệu Sĩ Thành cũng không nhịn được.
Bị chỉ trích, sắc mặt Hiểu Văn lúc đỏ lúc trắng, “Cho tới bây giờ em không hề muốn hại chết Thụy Thụy, nhưng mà cô ta lại khác, cô ta có âm mưu…”
“Xin em đừng ngậm máu phun người, cô ấy bây giờ ở chung với tôi, chúng tôi có quan hệ thân mật nhất, tôi không thấy trong những ngày gần đây cô ấy có chút gì bất thường cả! Cô ấy đã sớm giũ bỏ thù hận rồi, chuyện quá khứ đã hoàn toàn trở thành quá khứ, cô ấy không cần thiết phải hại các người nữa! Mà vì sao các người không thể cho cô ấy một không gian bình tĩnh, một cơ hội bắt đầu lại lần nữa!” Triệu Sĩ Thành cắt ngang lời cô, những lời này là lời nói dối lớn nhất cả đời anh, nếu cảnh sát đến đây, anh vẫn sẽ nói thế.
Lời Triệu Sĩ Thành làm cho Hiểu Văn chấn động, “Anh, anh nói các người sống chung?” Làm sao có thể, Sĩ Thành làm sao có thể cùng Dư Vấn?
“Đúng, tôi yêu cô ấy, rất yêu.” Triệu Sĩ Thành thản nhiên thừa nhận.
Điều này làm cho Hiểu Văn bị đả kích rất lớn, cô từng nghĩ, Sĩ Thành vội giúp cô tìm bác sỹ Tiêu phẫu thuật, lại không ngừng cứu cô khi gặp nạn, nhưng đó cũng chỉ là… Nhưng mà, bây giờ anh thổ lộ tình cảm với Tống Dư Vấn, lại nghiêm túc như thế.
Vì sao, họ đều yêu Tống Dư Vấn? Giờ khắc này, Hiểu Văn cảm thấy mình giống như bị toàn thế giới từ bỏ, không ai yêu cô, không ai đồng tình với cô, chỉ có một mình cô.
“Dù em tin hay không, Dư Vấn đã buông tay rồi, cho nên, tôi hy vọng em đừng làm to chuyện!”
Cô gây chuyện ư? Rõ ràng là Tống Dư Vấn không buông tha cho cô, làm tổn thương cô! Triệu Sĩ Thành không phân tốt xấu che chở, làm cho cô tủi thân gần như sắp nổi điên. Cho nên, bây giờ anh canh giữ bên cạnh cô, thậm chí khi gặp chuyện không may, không ngừng khích lệ cô, thật ra là vì Tống Dư Vấn ư? Hiểu Văn cảm thấy mình rất tổn thương.
Cô nhìn về Hạ Nghị, còn anh? Anh cũng yêu Tống Dư Vấn? Anh ở cạnh cô như bây giờ, cũng là vì Tống Dư Vấn? Cô muốn cười, kéo kéo khóe môi, lại cười còn khó coi hơn cả khóc.
Vết thương ở bụng rất đau, trái tim càng đau hơn, cô chỉ có thể cố chấp hắt giọng: “Tôi muốn kiện Tống Dư Vấn, tôi muốn để cô ta ăn cơm tù!” Như thế, lòng cô có thể thoải mái sẽ không nổi điên nữa.
Nhưng mà.
“Người thuê bọn chúng không phải Dư Vấn, là tôi!” Một bên, Hạ Nghị vẫn im lặng, đột nhiên nói.
Như bị sét đánh, Hiểu Văn khiếp sợ nhìn về phía anh.
“Anh nói cái gì?” Cô không thể tin hỏi, cổ họng nhất thời giống như nuốt phải cát, vừa đau vừa xót.
Triệu Sĩ Thành cũng có chút đăm chiêu nhìn Hạ Nghị.
“Tôi yêu Tống Dư Vấn, tôi vẫn hy vọng hợp lại với cô ấy, nhưng cô không chịu nạo thai, làm cô ấy không thể tha thứ cho tôi, tôi và cô ấy đường xa chẳng hẹn mà hợp lại, cho nên tôi rất muốn xóa đứa con trong bụng cô! Đầu tiên, tôi thuê người dùng xe máy đâm cô, nhưng vẫn thất bại, không thể đâm cho sảy thai, ngược lại còn làm cô bảo vệ hơn. Lần thứ hai, tôi tìm bọn cướp, muốn dứt khoát hơn.”
“Sạch sẽ, dứt khoát…” Rốt cuộc anh đang thừa nhận điều gì, anh có hiểu không?
“Anh nói dối!” Trái tim bị nhéo đến đau đớn, Hiểu Văn không thể không kêu lên, “Nếu là anh, tại sao anh lại dùng năm mươi vạn cứu em? Anh nói dối, anh muốn chịu tội thay Tống Dư Vấn, mới nói dối!” Anh đang lấy dao giết cô đấy!
“Tôi không nói dối!” Nét mặt Hạ Nghị cứng như đá, “Về phần cô nói, vì sao sau đó tôi lại dùng 50 vạn cứu cô, được lắm, cô nói đúng trọng điểm rồi! Tôi vốn muốn thầm xóa đứa con trong bụng cô thật nhanh, cho nên mới thuê sát thủ, nhưng hai ngày trước trong lúc vô tình kiểm tra, mắt cá chân của tôi sưng lên, bác sỹ nói có thể là u ác tính! Nếu là ác tính, cả đời tôi coi như xong, nếu tôi nhận chữa trị, tôi lại càng không thể có con, tôi có thể sống bao năm nữa cũng chẳng rõ. Cho nên, sau khi tôi nghĩ rồi, cuối cùng do dự, đổi ý!”
Những lời này, trên đường trở về, anh đã luyện qua trong đầu, bởi vậy khi nói ra không hề có một tia sơ hở.
“Tôi gọi điện cho lũ cướp nói hủy kế hoạch này, nhưng họ lấy tiền xong rồi, còn yêu cầu thêm 50 vạn mới thả cô ra, cho nên, cô mới có thể thấy tôi cầm theo 50 vạn đi cứu cô, về phần cuối cùng chúng đánh cô, là vì đang trong quá trình giao dịch, tôi thay đổi khiến cho đại ca bên đó bất mãn vô cùng, mới hại cô chịu tội, cuối cùng mất cả đứa con! Khách hàng họ Hạ trong miệng họ, chính là tôi!” Đây là chân tướng!
“Anh, anh gạt người…” Hiểu Văn yên lặng nhìn anh, khó khăn, gương mặt kiên định lãnh đạm kia, xa lạ như thế, xa lạ đến mức khiến ngực cô nhói đau.
“Tôi không lừa em, em có thể điều tra, ngày mai tôi sẽ mổ!”
Cho nên, đều là sự thật? Cô chẳng thể tin được!
Tiếng xe cảnh sát tầng dưới ngày càng gần.
Hạ Nghị tiếp tục chém định chặt sắt nói, “Cảnh sát sắp đến, cô có thể tiếp tục nói hươu nói vượn với họ rằng Tống Dư Vấn là hung thủ, mà tôi, sẽ chọn cách tự thú, cho cô hết ý kiến!”
Đây là anh uy hiếp cô? Dùng tình yêu của cô với anh để uy hiếp cô ư?
Trong nháy mắt, Hiểu Văn đau đến chẳng thể thở, cô khóc rống thất thanh, chỗ sâu trong xương nứt tràn ra ý lạnh, làm tiếng khóc của cô rất thê lương, cực thê lương.
Dư Vấn chỉ nhìn anh một cái, thản nhiên nói, “Được.”
May mà cô không truy hỏi, Hạ Nghị thở dài một hơi. Hạ phu nhân vẫn là người phụ nữ thông minh như thế, chuyện không nên hỏi, không nên so đo, cô chưa bao giờ nhiều lời một câu, cô có rất nhiều ưu điểm, chỉ là chính anh không biết quý trọng. Bây giờ, hình như đã quá muộn.
Anh vội vã chạy về bệnh viện. Bác sỹ Tiêu đang kiểm tra cho cô, chỉ là mỗi lần anh đưa kìm đến bụng Hiểu Văn, giúp bụng cô đỡ chảy máu cũng làm cho cô đau đến muốn chết.
“Tôi muốn xuống giường, tôi muốn thăm con, nó rất khỏe, rất kiên cường, làm sao có thể chết chư!” Đỗ Hiểu Văn đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, giọng yếu ớt đến khô khốc, nhưng cô rất kích động, vừa mất đi con, cuối cùng chỉ biết kêu gào đau đớn.
“Cô ấy bảo y tá báo cảnh sát, một hồi nữa, cảnh sát sẽ đến ghi chép.” Triệu Sĩ Thành hạ giọng nói cho anh biết.
Vụ bắt cóc này quá lớn, nếu Đỗ Hiểu Văn nói lung tung sẽ rất phiền toái.
“Cô ấy không có chứng cớ, không phải sao?” Hạ Nghị cảm thấy phiền chán.
Triệu Sĩ Thành liếc anh một cái thật sâu. Nếu cảnh sát tập trung mục tiêu vào Dư Vấn, ai có thể cam đoan tương lai sẽ tìm không ra chứng cớ?
“Khuyên cô ấy đi!” Triệu Sĩ Thành vỗ vỗ bờ vai của anh.
Nhưng nên khuyên thế nào? Dáng vẻ của Hiểu Văn bây giờ, như là lên cơn điên vậy.
“Anh Nghị, nhất định là Dư Vấn thông đồng với bác sĩ, cô ta cho bác sĩ rất nhiều tiền, cho nên bác sĩ mới không cứu con, hại chết con của chúng ta!” Cô vừa phẫu thuật xong, bác sỹ Tiêu đè xuống bụng cô không ngừng, nhất định là Tống Dư Vấn thông đồng với anh ta! Bị trói đến tay chân đau đớn, khiến cho Đỗ Hiểu Văn thần hồn nát thần tính, miên man suy nghĩ.
Mắt Tiêu Đồ trắng dã, vẻ mặt kia như đang muốn mắng chửi.
“Con cô quả thật là dị dạng bẩm sinh, nếu không tôi để y tá bế thi thể đứa bé lại đây cho cô nhìn một lần nhé?” Tiêu Đồ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Hạ Nghị còn đang tìm nghĩa trang cho nên đứa con còn chưa an táng, đến nay vẫn ở trong phòng xác của bệnh viện, cho nên, nếu bệnh nhân có yêu cầu như vậy, anh không phản đối.
Một câu, làm Hiểu Văn đông cứng. Nhìn thi thể của con một lần? Cô không thể chịu đựng nổi, sao cô có dũng khí như thế, cô sẽ điên mất. Nhắm mắt lại, nước mắt cô rơi như mưa, quả nhiên, bác sỹ Tiêu là do Tống Dư Vấn gửi đến!
Cô giận dữ nói: “Tôi muốn kiện Tống Dư Vấn, từ khi tôi bị tai nạn xe đến lúc mất đứa con, nhất định đều do cô ta nhúng tay vào, bọn cướp này có mục đích, nếu không vì sao bọn chúng đã thu tiền còn muốn phá cái thai? Trên thế giới này, ai lại hận con tôi như thế? Ngoài cô ta ra, chẳng có ai khác!” Những lời này, cô sẽ nói chi tiết cho cảnh sát, để cảnh sát đi điều tra cô ta.
“Đây chỉ là suy đoán của em, tưởng tượng vô căn cứ.” Cuối cùng Hạ Nghị không chịu nổi nữa, gầm nhẹ.
Mà Tiêu Đồ xoay người rồi đi khỏi phòng bệnh, anh cũng chẳng lãng phí thời gian vì bệnh nhân thần kinh đâu.
“Không, không phải em đoán bừa, vì sao đến bây giờ anh còn không chịu giúp em! Là vì anh áy náy, cho nên cô ta thuê người hại chết con chúng ta, anh cũng có thể dễ dàng tha thứ ư?” Hiểu Văn không thể cầm lòng khóc lóc gào thét.
Không phải áy náy, anh yêu Tống Dư Vấn, chưa từng chắc chắn hơn lúc này, anh yêu cô, anh sợ cô gặp chuyện không may, rất sợ! Nhưng câu này, anh chỉ dám đặt ở trong lòng.
“Em đừng cố tình gây sự, được không?” Cảnh sát sắp đến rồi, anh thật sự không có thời gian.
Hiểu Văn ngây dại, lẳng lặng nhìn anh, không thể tin nổi, “Em cố tình gây sự? Chính tai em nghe Tống Dư Vấn nói, “Thụy Thụy của tôi phải chết, con cô lại có thể sống, thật nực cười”! Lúc cô ta nói những lời này, chẳng lẽ không lên kế hoạch hại con em hay sao? Em đã không còn con nữa, Tống Dư Vấn đã giết người rồi!” Cô cũng từng nghi ngờ là mẹ anh, nhưng mà nghe nói đến nay mẹ anh vẫn nằm viện, làm sao có thể ra tay? Cho nên, từ “Hạ” bọn cướp ám chỉ, nhất định là Hạ phu nhân!
“Đứa bé nằm năm tháng trong bụng em, nghiêm khắc mà nói, còn chưa được xem là “người”, em đã đau lòng đến vậy, thế mà con gái của Dư Vấn năm tuổi rồi, con gái cô ấy chết, tuyệt đối càng đau đớn hơn em! Từ khi gặp chuyện không may đến giờ, cô ấy vẫn phải đến bác sỹ tâm lý, cô ấy có sung sướng hơn em không?” Cuối cùng Triệu Sĩ Thành cũng không nhịn được.
Bị chỉ trích, sắc mặt Hiểu Văn lúc đỏ lúc trắng, “Cho tới bây giờ em không hề muốn hại chết Thụy Thụy, nhưng mà cô ta lại khác, cô ta có âm mưu…”
“Xin em đừng ngậm máu phun người, cô ấy bây giờ ở chung với tôi, chúng tôi có quan hệ thân mật nhất, tôi không thấy trong những ngày gần đây cô ấy có chút gì bất thường cả! Cô ấy đã sớm giũ bỏ thù hận rồi, chuyện quá khứ đã hoàn toàn trở thành quá khứ, cô ấy không cần thiết phải hại các người nữa! Mà vì sao các người không thể cho cô ấy một không gian bình tĩnh, một cơ hội bắt đầu lại lần nữa!” Triệu Sĩ Thành cắt ngang lời cô, những lời này là lời nói dối lớn nhất cả đời anh, nếu cảnh sát đến đây, anh vẫn sẽ nói thế.
Lời Triệu Sĩ Thành làm cho Hiểu Văn chấn động, “Anh, anh nói các người sống chung?” Làm sao có thể, Sĩ Thành làm sao có thể cùng Dư Vấn?
“Đúng, tôi yêu cô ấy, rất yêu.” Triệu Sĩ Thành thản nhiên thừa nhận.
Điều này làm cho Hiểu Văn bị đả kích rất lớn, cô từng nghĩ, Sĩ Thành vội giúp cô tìm bác sỹ Tiêu phẫu thuật, lại không ngừng cứu cô khi gặp nạn, nhưng đó cũng chỉ là… Nhưng mà, bây giờ anh thổ lộ tình cảm với Tống Dư Vấn, lại nghiêm túc như thế.
Vì sao, họ đều yêu Tống Dư Vấn? Giờ khắc này, Hiểu Văn cảm thấy mình giống như bị toàn thế giới từ bỏ, không ai yêu cô, không ai đồng tình với cô, chỉ có một mình cô.
“Dù em tin hay không, Dư Vấn đã buông tay rồi, cho nên, tôi hy vọng em đừng làm to chuyện!”
Cô gây chuyện ư? Rõ ràng là Tống Dư Vấn không buông tha cho cô, làm tổn thương cô! Triệu Sĩ Thành không phân tốt xấu che chở, làm cho cô tủi thân gần như sắp nổi điên. Cho nên, bây giờ anh canh giữ bên cạnh cô, thậm chí khi gặp chuyện không may, không ngừng khích lệ cô, thật ra là vì Tống Dư Vấn ư? Hiểu Văn cảm thấy mình rất tổn thương.
Cô nhìn về Hạ Nghị, còn anh? Anh cũng yêu Tống Dư Vấn? Anh ở cạnh cô như bây giờ, cũng là vì Tống Dư Vấn? Cô muốn cười, kéo kéo khóe môi, lại cười còn khó coi hơn cả khóc.
Vết thương ở bụng rất đau, trái tim càng đau hơn, cô chỉ có thể cố chấp hắt giọng: “Tôi muốn kiện Tống Dư Vấn, tôi muốn để cô ta ăn cơm tù!” Như thế, lòng cô có thể thoải mái sẽ không nổi điên nữa.
Nhưng mà.
“Người thuê bọn chúng không phải Dư Vấn, là tôi!” Một bên, Hạ Nghị vẫn im lặng, đột nhiên nói.
Như bị sét đánh, Hiểu Văn khiếp sợ nhìn về phía anh.
“Anh nói cái gì?” Cô không thể tin hỏi, cổ họng nhất thời giống như nuốt phải cát, vừa đau vừa xót.
Triệu Sĩ Thành cũng có chút đăm chiêu nhìn Hạ Nghị.
“Tôi yêu Tống Dư Vấn, tôi vẫn hy vọng hợp lại với cô ấy, nhưng cô không chịu nạo thai, làm cô ấy không thể tha thứ cho tôi, tôi và cô ấy đường xa chẳng hẹn mà hợp lại, cho nên tôi rất muốn xóa đứa con trong bụng cô! Đầu tiên, tôi thuê người dùng xe máy đâm cô, nhưng vẫn thất bại, không thể đâm cho sảy thai, ngược lại còn làm cô bảo vệ hơn. Lần thứ hai, tôi tìm bọn cướp, muốn dứt khoát hơn.”
“Sạch sẽ, dứt khoát…” Rốt cuộc anh đang thừa nhận điều gì, anh có hiểu không?
“Anh nói dối!” Trái tim bị nhéo đến đau đớn, Hiểu Văn không thể không kêu lên, “Nếu là anh, tại sao anh lại dùng năm mươi vạn cứu em? Anh nói dối, anh muốn chịu tội thay Tống Dư Vấn, mới nói dối!” Anh đang lấy dao giết cô đấy!
“Tôi không nói dối!” Nét mặt Hạ Nghị cứng như đá, “Về phần cô nói, vì sao sau đó tôi lại dùng 50 vạn cứu cô, được lắm, cô nói đúng trọng điểm rồi! Tôi vốn muốn thầm xóa đứa con trong bụng cô thật nhanh, cho nên mới thuê sát thủ, nhưng hai ngày trước trong lúc vô tình kiểm tra, mắt cá chân của tôi sưng lên, bác sỹ nói có thể là u ác tính! Nếu là ác tính, cả đời tôi coi như xong, nếu tôi nhận chữa trị, tôi lại càng không thể có con, tôi có thể sống bao năm nữa cũng chẳng rõ. Cho nên, sau khi tôi nghĩ rồi, cuối cùng do dự, đổi ý!”
Những lời này, trên đường trở về, anh đã luyện qua trong đầu, bởi vậy khi nói ra không hề có một tia sơ hở.
“Tôi gọi điện cho lũ cướp nói hủy kế hoạch này, nhưng họ lấy tiền xong rồi, còn yêu cầu thêm 50 vạn mới thả cô ra, cho nên, cô mới có thể thấy tôi cầm theo 50 vạn đi cứu cô, về phần cuối cùng chúng đánh cô, là vì đang trong quá trình giao dịch, tôi thay đổi khiến cho đại ca bên đó bất mãn vô cùng, mới hại cô chịu tội, cuối cùng mất cả đứa con! Khách hàng họ Hạ trong miệng họ, chính là tôi!” Đây là chân tướng!
“Anh, anh gạt người…” Hiểu Văn yên lặng nhìn anh, khó khăn, gương mặt kiên định lãnh đạm kia, xa lạ như thế, xa lạ đến mức khiến ngực cô nhói đau.
“Tôi không lừa em, em có thể điều tra, ngày mai tôi sẽ mổ!”
Cho nên, đều là sự thật? Cô chẳng thể tin được!
Tiếng xe cảnh sát tầng dưới ngày càng gần.
Hạ Nghị tiếp tục chém định chặt sắt nói, “Cảnh sát sắp đến, cô có thể tiếp tục nói hươu nói vượn với họ rằng Tống Dư Vấn là hung thủ, mà tôi, sẽ chọn cách tự thú, cho cô hết ý kiến!”
Đây là anh uy hiếp cô? Dùng tình yêu của cô với anh để uy hiếp cô ư?
Trong nháy mắt, Hiểu Văn đau đến chẳng thể thở, cô khóc rống thất thanh, chỗ sâu trong xương nứt tràn ra ý lạnh, làm tiếng khóc của cô rất thê lương, cực thê lương.
/112
|