Chương 10: Phản bội (2)
Cô ta sợ Mộ Tắc Ninh đi ra chậm không nhìn thấy, lại kéo lấy Mộ Vân ở bên cạnh, “Chị! Chị nhanh nói với chú đi! Là Mộ Tử làm em bị thương!”
Mộ Vân bị bàn tay dính nhơm nhớp của cô ta kéo, căm ghét không thôi, trong lòng vừa tức vừa buồn bực!
Tức Mộ Linh chân tay vụng về vô dụng, cũng buồn bực Mộ Tử dám có lá gan đánh trả!
Cô ta lập tức quát mắng Mộ Tử: “Cô điên rồi hả?! Xem cô đã làm ra chuyện tốt gì này!”
Mộ Tử lạnh nhạt nhìn đám người trước mặt, bình tĩnh gần như là máu lạnh, “Cô ta muốn kéo tóc tôi, tôi chỉ né tránh mà thôi, ai biết được cô ta lại ngã sấp xuống.”
“Cô nói bậy bạ gì đó?!”
Mộ Vân cực kỳ giận dữ, Mộ Tử lại nói dối! Thật sự tưởng cô ta bị mù sao?!
Kiều Tĩnh Gia lấy khăn tay ở trong túi ra, giúp Mộ Linh đè lại khóe môi, nóng nảy nói: “Đừng cãi cọ nữa, nhanh đến bệnh viện đi, Tiểu Linh chảy rất nhiều máu! Không phải làm bị thương răng rồi chứ?”
Mộ Linh lập tức trợn mắt nhìn.
Bị rách môi chỉ là việc nhỏ, nếu làm răng bị thương, chẳng phải sau này sẽ thiếu răng cửa sao?!
Cô ta mới 17 tuổi, chẳng lẽ phải làm răng giả như một bà già sao?!
Trong lòng Mộ Linh hận đến không chịu được! Ánh mắt nhìn về phía Mộ Tử gần như là phun ra lửa!
Mộ Tắc Ninh bị tình cảnh hỗn loạn này làm cho đầu đầu, anh ta không thích Mộ Linh Mộ Vân hung hăng càn quấy, cũng không có thiện cảm với Mộ Tử gàn dở ương bướng.
Tang lễ của vợ vừa kết thúc, bọn họ đã làm trong nhà ồn ào, quá không hiểu chuyện!
“Chú lái xe đưa mấy đứa đến bệnh viện.” Mộ Tắc Ninh bực bội nói.
“Anh đã uống rượu không thể lái xe, nên ở nhà nghỉ ngơi đi, để Tiểu Trương đưa bọn em đi là được.” Kiều Tĩnh Gia nói.
Giọng điệu của cô ta rất quen thuộc.
Mộ Tử im lặng siết chặt nắm đấm, trong lòng ghi nhớ: Kiều Tĩnh Gia rất quen thuộc với Mộ gia, đồng thời biết rõ tên của tài xế Mộ gia.
Mộ Tắc Ninh nhức đầu không thôi, “Để Tiểu Trương lái xe, anh đi với mọi người.” Anh cả không ở đây, anh ta cũng không thể mặc kệ cháu gái đang bị thương.
Cả đoàn người vội vã đi ra ngoài, Mộ Linh che môi nghẹn ngào không ngừng khóc.
Không biết tại sao, Mộ Tắc Ninh lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Ở nơi xa, Mộ Tử vẫn đứng tại chỗ, trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc gì, không vui không buồn, trong thoáng chốc lại lộ ra vẻ lạnh lùng thù hận.
Mộ Tắc Ninh ngẩn ngơ.
… Là ảo giác sao? Vì sao lại cảm thấy, cô đang nhìn anh ta chứ?
Chỉ một lát thất thần, Mộ Tử đã xoay người rời đi, gọn gàng lại linh hoạt như thể việc không liên quan đến mình.
Tuy Mộ Linh thường xuyên bắt nạt Mộ Tử, nhưng dù nói thế nào cũng là người một nhà, Mộ Tắc Ninh thấy phản ứng của Mộ Tử quá mức lạnh lùng.
Đứa bé được nuôi dưỡng ở bên ngoài, về mặt giáo dục luôn kém hơn một chút.
Mộ Tắc Ninh nghĩ trong lòng.
…
Mộ Tử điềm nhiên như không có việc gì quay lại căn nhà nhỏ ở vườn hoa.
Nửa đường lại gặp Bạch Vi quay lại tìm cô.
Bạch Vi nhìn ra sau lưng Mộ Tử, hỏi cô: “Đằng trước xảy ra chuyện gì sao? Hình như mẹ nghe thấy tiếng khóc của Mộ Linh?”
Tâm trạng của Mộ Tử đã bình tĩnh lại, thuận miệng trả lời: “Ồ, cô ta ngã một phát, bây giờ đến bệnh viện rồi.”
Bạch Vi tin là thật, dẫn con gái trở về, trên đường đi lẩm bẩm lải nhải: “Không làm phiền con là được rồi, tính tình hai chị em Mộ gia quá kiêu ngạo, tính khí cũng tồi tệ, không bằng chúng ta dọn ra ngoài ở, con đừng lo lắng, những năm qua mẹ cũng tích cóp được chút ít…”
Dọn ra ngoài?
Làm sao có thể thế được? Không có chỗ nào thích hợp điều tra ra sự thật bằng ở lại đây.
Huống chi, cô còn phải nhìn thật kỹ, người chồng có tình cảm thắm thiết với mình, trên thực tế có bộ mặt như thế nào…
Mộ Tử lắc đầu, “Cứ ở đây đi, nơi này rất tốt.”
Bạch Vi nghe xong, trong lòng thở dài, sao bà muốn chuyển đi chứ?
Từng gốc cây từng bông hoa nơi này đều cất giấu ký ức quý giá của bà, nếu thật sự phải dọn đi, còn không biết sẽ lo lắng thế nào…
/1695
|