Chương 15: Móng heo kho đậu 1
Còn cả con nhện lớn dưới tàng cây ngọc lan kia, trước kia người chăm sóc hoa muốn trừ hết, nhưng Tô Tử lại ngăn cản: "Con nhện là côn trùng có ích, ở cổ đại còn là vật cát tường, nếu nhìn thấy con nhện theo tơ hạ xuống từ trên cây, còn có ngụ ý là trời ban xuống điều may mắn!"
Sau đó, anh nghe Tô Tửm không nhắc tới chuyện này với Mộ Tắc Ninh nữa, cô nói: "Em cảm thấy, nó phí nhiều công sức như vậy, vất vả lắm mới đan thành cái lưới, kết quả anh lại cầm chổi quơ một cái, thế là mất hết, cảm giác rất đáng thương!"
Cô ấy luôn thiện tâm như vậy.
Có mèo hoàng hay chó hoang bên ngoài, cùng không thấy cô ấy chú ý tới, ngược lại lại thương con nhện khổ sở dệt lưới, thương con yến khổ sở xây tổ, con kiến khổ sở tha mồi.... những thứ như vậy lại luôn lấy được sự thương cảm của cô.
Nếu nói cô ấy có lòng nhân ái, thì nói cô ấy yêu quý mọi thứ thành quả lao động "cự nhọc, vất vả", điều này có liên quan đến hoàn cảnh lớn lên lúc nhỏ của cô.
Bởi có Tô Tử bênh vực, nên con nhện lia mới lớn lên khỏe mạnh ở hậu hoa viên Mộ gia, mạng nhện càng kết càng lớn.
Hứa Thi Hàm nhìn thấy mà lại hoảng sợ.
Khoảng khắc kia, tâm tình anh đúng là hỏng bét một cách triệt để!
Thậm chí anh còn không nói lời an ủi lấy lệ nào, trực tiếp gọi lái xe của nhà đưa Hứa Thi Hàm về.
Mộ Dung Thừa tắt nước, không tức giận nữa nhưng vẫn tâm phiền ý loạn.
Anh rất ghét cảm giác mất khống chế này.
Lúc đi ra ngoài, Mộ Dung Thừa nghe Bạch Vi phiền muộn thở dài: "Nó đã hai mươi bốn tuổi, những năm gần đây cũng không có công việc đàng hoàng, mỗi ngày chỉ chơi bời lêu lổng, mẹ rất lo lắng... Một mực mong nó cưới vợ, biết đảm đương trách nhiệm, có lẽ lúc đó sẽ khá hơn một chút..."
Mộ Tử ở bên cạnh nói: "Mẹ, mẹ đừng thất vọng, với hiệu suất của anh ấy, có lẽ tuần tới sẽ mang con dâu về, mang một đoàn ấy ! Tùy cho mẹ lựa chọn!"
Lời an ùi lần này, Mộ Thừa miễn cưỡng nghe ra sự hài hước cùng chế giễu.
Mang cả một đoàn?
Em tưởng con dâu là kẹo hồ lô sao?
Nha đầu này, sau khi xuất viện càng ngày càng lớn lỗi, đơn giản là muốn tạo phản!
Mộ Dung Thừa mặt mày ân trầm trở lại phòng ăn.
Nhưng Mộ Tử căn bản không quan tâm sắc mặt anh thế nào, cô cầm đôi đũa lên, rất vui vẻ nói với Bạch Vi: "Người đã đông đủ, bây giờ có thể ăn cơm rồi."
Vừa nói, cô vừa vội vàng gắp một miếng móng heo kho đậu.
- Móng heo non mềm chính là món cô thích nhất!
Dáng vẻ Mộ Tử ăn móng heo hết sức lão luyện, trước đó đã thử một lần, trước tiên là mút hết lớp nước cạnh đậm đà bên ngoài, rồi lớp da dai dai giàu protein, cuối cùng là dùng răng cắn vỡ lớp xương, ăn sạch sẽ bên trong móng heo cà gân và thịt.
Cách ăn không được xem là ưu nhã, nhưng cũng không thô lỗ, nhìn có chút hoạt bát, cũng rất đẹp mắt.
Mộ Dung Thừa vốn không có khẩu vị gì, thấy cô ăn ngon như thế, lại có chút đói.
Anh gắp một miếng móng heo, nếm thử, cảm thấy dính dính trong miệng liền buông đũa xuống, với tay lấy khăn giấy.
"Không hợp khẩu vị sao?" Bạch Vi liến nhìn miếng móng heo trong bát Mộ Dung Thừa nói: "Miếng kia hình như không có thịt."
Sau đó nhấc đũa, gắp một miếng móng heo to bỏ vào bát anh.
Mộ Tử thấy mà đau lòng.
Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Thừa thì căn bản sẽ không ăn móng heo, như vậy thức ăn ngon bỏ vào bát anh nhất định là phí của giời.
Mộ Tử nhìn miếng móng heo mà trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Món ăn được nấu dụng tâm như vậy, lại bị anh ăn qua loa một miếng, sau đó bỏ đi, đúng là đáng tiếc biết bao....
Còn đâu là tôn trọng đồ ăn?
Cô cầm đũa, gạt đậu nành ở trong, yên lặng gắp miệng thịt heo cuối cùng bỏ vào bắt mình.
/1695
|