Chương 2: Cô đã chết (2)
Ý thức hỗn loạn cả một thời gian dài.
Cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh táo là đau đớn!
Tay chân đau đớn yếu ớt, trong dạ dày bỏng rát, đầu cũng đau không chịu nổi, cứ như thể bị búa gõ vào vậy!
Cô mở to mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng, vải lót màu xanh y tế, túi truyền dịch trong suốt dán đủ loại nhãn hiệu.
… Nơi này là bệnh viện à?
Cô khó chịu nhíu mày nhắm mắt lại, trong đầu mơ hồ nhớ tới một số đoạn ký ức cuối cùng – người đàn ông kia, mang theo thi thể của cô đi gặp một ông già kỳ lạ, còn nói muốn để cô sống lại…
Chẳng lẽ, cô thật sự đã sống lại?!
Cô nâng một cánh tay lên véo bản thân một cái, sau đó ngạc nhiên nhìn thấy móng tay của mình được sơn màu đen.
Cô thật sự sống lại… Cũng không biết, bây giờ đang sử dụng túi da của ai?
Tô Tử vô ý thức muốn tìm gương để nhìn thử.
Tâm trạng của cô rất kích động, vội vàng muốn kiểm tra có phải bản thân thật sự đã chết đi sống lại hay không.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra –
Một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài xinh đẹp đi vào, hốc mắt hồng hồng nói với người đàn ông ở phía sau: “Làm sao bây giờ, Tử Tử vẫn luôn hôn mê, bác sĩ nói còn không tỉnh lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng… Tử Tử?!”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Tô Tử mở mắt nằm trên giường, ngạc nhiên bước nhanh qua đó, “Tử Tử! Con đã tỉnh lại rồi?! Có chỗ nào không khỏe hay không? Lần sau đừng làm chuyện điên rồ như thế có được không? Mẹ lo lắng gần chết rồi!”
Tô Tử hơi mơ hồ.
Người phụ nữ này… Không phải là dì Bạch sao?
Dì Bạch gọi cô là Tử Tử, chẳng lẽ cô đã biến thành… Đứa con gái nuôi không được chào đón của Mộ gia, Mộ Tử?
Bạch Vi lau nước mắt nói: “May mắn anh trai con kịp thời đưa con đến bệnh viện, bằng không… Mẹ nên làm cái gì đây…”
Tô Tử càng mơ hồ…
Anh trai?... Đúng rồi, nếu cô đã biến thành Mộ Tử, Mộ Dung Thừa sẽ là anh trai của cô.
Mộ Dung Thừa, Tứ thiếu gia của Mộ gia.
Mộ Tắc Ninh chồng của Tô Tử được xếp hàng thứ ba là lão tam trong nhà, vì vậy, Mộ Dung Thừa cũng được coi là em trai chồng của cô, nhưng bây giờ…
Ha ha ha, chị dâu biến thành em gái, cái bối phận này cũng quá lộn xộn đi?
Hơn nữa, cái người Mộ Dung Thừa này, âm hiểm, xảo trá, ác độc, còn thù dai nữa!
Anh là con trai của Bạch Vi và ông Mộ sinh ra lúc tuổi già, sau khi ông Mộ qua đời thì không còn ai làm chỗ dựa cho anh nữa, Bạch Vi lại là một người có tính tình yếu đối, cho nên từ nhỏ Mộ Dung Thừa đã phải chịu mọi sự bắt nạt ở Mộ gia!
Cái tên này cố ý ngụy trang thành dáng vẻ công tử bột phá của, làm cho Mộ phu nhân mất cảnh giác, thật ra ngầm phát triển thế lực trong bóng tối, ẩn nhẫn mười nắm, chỉ để đánh một lần khiến Mộ gia trọng thương nặng nề!
Mộ phu nhân từng ngược đãi anh, đã chết trong một tai nạn xe hơi.
Nhị thiếu gia từng bắt nạt anh, đút lót vào tù.
Ngay cả Mộ tam thiếu chỉ là người đánh xì dầu, cũng đứng trước tình cảnh phá sản túng quẫn!
Tô Tử tin tưởng đây không phải là trùng hợp, chắc chắn do anh ban tặng!
Vì cô muốn cứu vãn công ty của chồng, chạy vạy khắp nơi để kiếm tiền, lại nhiều lần gặp trắc trở, sau này một người bạn tốt âm thầm nhắc nhở cô, Tô Tử mới chợt hiểu ra, một thân phận khác của Mộ Dung Thừa chắc chắn không đơn giản!
Anh muốn đẩy ngã Mộ thị, trong thành phố Thanh Giang lại không có ai dám ra tay giúp đỡ?!
Chỉ tiếc, Tô Tử còn chưa kịp điều tra rõ ràng căn cơ của anh, đã ngủm củ tỏi rồi.
Đương nhiên, cô chưa kịp nói cho chồng biết, cứ để anh ta bị Mộ Dung Thừa chơi đùa chết đi! Cô chắc chắn không đau lòng một chút nào!
Bạch Vi thấy con gái ngây ngốc nhìn chằm chằm Mộ Dung Thừa, không khỏi lo lắng, “Tử Tử, con sao thế? Con… Con còn nhận ra mẹ không? Đây là anh trai con, con không nhớ sao?”
Mộ Dung Thừa miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, giọng điệu châm chọc: “Nó say rượu còn cắt cổ tay tự sát, cũng không phải cắt hỏng đầu óc, sẽ không mất trí nhớ.”
Tô Tử: “…”
Anh của tôi ơi, miệng anh còn có thể độc hơn không? Làm phiền quan tâm đến trái tim mong manh của cô em gái tự sát không thành, có được không?
/1695
|