Chương 6: Anh em như nước với lửa (2)
Tô Tử cảm thấy Mộ Dung Thừa thật sự có bệnh, xem tivi mà cũng phải mắng cô!
Cô ném điều khiển từ xa ở trong tay đi, quay sang nhìn Bạch Vi, “Mẹ, đã dọn dẹp xong đồ đạc chưa! Chúng ta đi thôi.”
Cô thật sự không muốn tiếp tục ở lại nơi có Mộ Dung Thừa thêm một phút đồng hồ nào hết!
Bạch Vi nhìn con gái, lại nhìn con trai, “Dung Thừa, con… Đi cùng mọi người không?”
Tô Tử châm chọc: “Con còn vội đi đầu thai, gọi anh ta đi theo làm gì!”
Mộ Dung Thừa âm trầm nhìn Tô Tử, “Em lặp lại một lần nữa thử xem?”
Tô Tử giật mình, nhanh chóng trốn ra sau lưng Bạch Vi! Cái người Mộ Dung Thừa này vui giận thất thường, cô thật sự sợ bị bắn trúng.
Mộ Dung Thừa hung dữ nhìn chằm chằm cô một lúc, cầm túi thanh long xoay người rời đi.
“Ôi? Dung Thừa, con không về nhà sao?” Bạch Vi đuổi theo hai bước.
“Mẹ, đừng để ý đến anh ta, chắc chắn anh ta muốn đi thăm bạn gái!” Tô Tử giữ chặt Bạch Vi, sợ Bạch Vi sẽ gọi Mộ Dung Thừa trở về, “Chúng ta đi thôi, đi nhanh đi…”
Bạch Vi là người hiền lành, do dự nói: “Bạn gái của Dung Thừa đã nằm viện nhiều ngày rồi, chúng ta có nên đi thăm chút không?”
Tô Tử trợn tròn mắt lườm nguýt trong lòng
“Anh trai cũng không nói số phòng bệnh và tên cho mẹ, rõ ràng không muốn chúng ta đến làm phiền, đi thôi, đi thôi, về nhà nào!”
Cô muốn cách xa Mộ Dung Thừa này!
…
Mộ Dung Thừa đi vào khu phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Phòng bệnh ở đây có thể so với phòng tổng thống ở khách sạn, chẳng những xa hoa, còn được trang bị thiết bị chữa bệnh và nhân viên điều dưỡng tốt nhất, đương nhiên giá cả cũng rất đắt đỏ, các bệnh nhân được tiếp đãi ở đây thường là nhân vật tầng lớp thượng lưu ở thành phố Thanh Giang.
Nếu Tô Tử nhìn thấy, chắc chắn sẽ ghi lại một khoản của Mộ Dung Thừa ở trong lòng – keo kiệt!
Bởi vì cô ở phòng bệnh bình thường.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao sau khi ông cụ chết đi, Bạch Vi cũng không được chào đón ở Mộ gia, tất nhiên không có nhiều tiền cho con gái ở phòng bệnh cao cấp.
Thế nhưng…
Mộ Dung Thừa có tiền!
Bề ngoài anh lưu luyến sòng bạc, tên phá của ở hộp đêm, trên thức tế trong tay anh chưa bao giờ thiếu tiền, người bên ngoài hỏi tới, Mộ Dung Thừa sẽ nói là đánh bạc thắng được, trên thực tế là thế nào, ai cũng không biết.
Bên ngoài phòng bệnh có hai tên vệ sĩ trông coi, cũng do Mộ Dung Thừa sắp xếp.
Anh hỏi: “Sao rồi, vẫn không nhớ ra được điều gì sao?”
Vệ sĩ cung kính trả lời: “Buổi sáng bác sĩ có đến kiểm tra, vẫn không rõ nguyên nhân mất trí nhớ, bác sĩ nói có thể là tạm thời, nhưng sức khỏe đã khôi phục, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.”
Mộ Dung Thừa nghe vậy liền im lặng.
Anh đứng bên cạnh phòng bệnh một lúc, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, rèm ở cửa sổ sát đất đã được kéo ra, ánh nắng chiếu vào giường bệnh trắng như tuyết, hiện lên một tầng ánh sáng sương mù mông lung.
Cô gái trên giường ngồi sau ánh sáng này, tóc dài xõa xuống vai, có vẻ đẹp yếu ớt, trong ánh mắt lấp lánh mang theo chút kinh ngạc và hoang mang.
Mộ Dung Thừa giấu đi sự tàn bạo của mình, tỏ vẻ dịu dàng hiếm có, “Hôm nay cảm thấy thế nào? Bác sĩ nói em đã có thể xuất viện rồi.”
Cô gái nắm chặt góc chăn, hình như có chút lo lắng, “Thế nhưng… Tôi vẫn chưa nhớ được gì hết…”
Mộ Dung Thừa đặt túi hoa quả trong tay lên bàn, lấy ra một quả thanh long, từ từ bóc vỏ, chậm rãi nói: “Không sao, việc em không nhớ, anh có thể nói cho em biết – em tên là Hứa Thi Hàm, là sinh viên năm ba của học viện thiết kế Thanh Giang, mấy ngày trước em trượt chân ngã xuống hồ, là anh cứu em.”
Giọng nói hơi dừng lại, anh lại nói tiếp: “Anh là bạn trai của em, sau này anh sẽ chăm sóc em.”
/1695
|