Mộ Kình Triệt vươn tay, lòng bàn tay to lớn không yên phận rời từ vùng eo nhỏ nhắn nơi lớp vải loại thường từ bộ đồ người hầu, dần dần tiến lên phía trên.
Vài giây sau, Mộ Kình Triệt lần nữa đảo thế để người đàn ông thượng vị ở trên, lòng bàn tay vẫn không ngừng dây dưa trên da thịt kích thích từng sợi tế bào nhen nhóm, Úc Noãn có cựa quậy cách nào, cũng không ngăn được sự làm loạn.
Mãi sau, cô bất lực nói, vớt vát chút hy vọng ít ỏi.
“Tôi nghĩ ngài cần ngủ thêm một lát.”
Mộ Kình Triệt kéo cao khóe môi.
“Không cần, đêm qua tôi ngủ rất ngon.”
Lòng bàn tay người đàn ông vươn lên nơi vị trí mềm mại lại đẫy đà vuốt ve, dần dần rời xuống nơi lớp váy, luồn bàn tay chạm vào da thịt đang dần nóng phía bên trong.
Nơi bắp đùi thon mịn, xúc cảm khác hoàn toàn với những nơi khác, người đàn ông luồn sâu muốn kéo cao, lớp váy cũng theo đó dần kéo lên.
Úc Noãn vốn muốn lên tiếng ngăn cản thì hắn đã trực tiếp cúi xuống áp vào đôi môi ngọt ngào, nuốt hết những lời nói kia.
Không nghĩ đến, một kẻ đó giờ mạnh bạo, trong tay đối với kẻ khác không nhân từ, vậy mà hắn lại có thể hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng với cô.
Môi lưỡi dây dưa, dễ dàng đưa con người chìm vào khoái cảnh.
Người đàn ông dần dần luồn sâu hơn, lớp vải theo đó kéo dần lên, lộ ra đôi chân thon dài đến mê người, nhưng đó vốn không phải đích đến, thứ hắn muốn chạm vào là vị trí mềm mại nhô ra phía trên.
Đến khi người trong lòng khó thở, người đàn ông mới buông ra, gương mặt cô nhiễm một tầng khí đỏ, bàn tay bất lực yếu ớt ngăn bàn tay ma quái của hắn đang làm loạn.
Mộ Kình Triệt yêu chiều kéo cao khóe môi, thấp giọng dụ dỗ.
“Bé con ngoan, tôi chỉ chạm thử mà thôi.”
Ai bảo da thịt cô lại mềm mại như thế, hơn cả tơ lụa thượng hạng hắn vẫn thường thấy! Thật sự là tuyệt phẩm, tốt nhất nên cống hiến cho hắn.
Úc Noãn mếu máo bất thành, đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông vươn tới đâu kích thích da thịt nóng rần của cô tới đó.
Cô trước đây đã từng nghe qua danh tiếng người đàn ông này vang dội, là một lão già, bị mù lại còn điên, sẵn sàng ra tay giết bất kỳ kẻ nào ngáng đường.
Lúc này, Úc Noãn không khỏi tự hỏi, rốt cuộc bản chất thật sự của hắn là như nào.
Nếu một ngày, Mộ Kình Triệt phát hiện cô chỉ là giả, với bản tính của hắn, thật sự sẽ không để cô có thể dễ dàng tồn tại. Căn bản Mộ Kình Triệt ghét nhất kẻ lừa dối mình.
Nụ hôn người đàn ông dần trở nên thô hơn, giống như muốn độc chiếm mùi hương ngọt ngào của cô trở thành riêng hắn, hôn vụn vặt trên gương mặt nhỏ, thân thể cường tráng màu đồng đè thân thể nhỏ nhắn mềm mại dưới thân, hình ảnh tạo hoá kích thích thị giác vô cùng.
Đến khi chạm đến, hắn cũng cảm nhận còn một thứ lớp vải vướng víu vật cản nhưng không hề làm khó, rất nhanh đã gỡ xuống, dễ dàng tiếp xúc nơi mềm mại kia, ánh mắt đầy tà mị không ngừng xoa nhẹ.
Không nghĩ ngoài gương mặt, đôi môi nhỏ, trên cơ thể cô lại còn có thứ mềm mại hơn, thậm chí còn đàn hồi.
So với cái cơ thể chán chường của hắn, của cô trông kiểu gì cũng nhiều công dụng hơn.
Mộ Kình Triệt chạm chốc lát, muốn chạm lâu hơn nhưng nghĩ lại cô hoảng, hắn chỉ có thể buông ra, thời gian còn nhiều, hắn không nên dọa cô sợ như thế.
Trong suy nghĩ hiện tại, chỉ hận không thể ôm cô hôn đến mức thỏa thích.
Mặt trời sớm đã lên đến đỉnh đầu.
Quản gia Mục lẫn Đình Khiêm lo lắng đi qua đi lại.
Bình thường đến chín giờ là phải có mặt tại khu phòng điều trị, tránh việc Mộ Kình Triệt xảy ra bất trắc, hiện tại đã sát giờ.
Quản gia Mục đợi không được, chỉ đành vươn tay gõ cửa. Ông lo lắng cho tình hình của Mộ Kình Triệt.
“Ông chủ…”
Lời chưa dứt, cửa phòng đã được đẩy ra.
Mộ Kình Triệt bước ra trước, gương mặt người đàn ông tràn đầy tinh lực, theo sau còn có cái đuôi nhỏ cúi gằm mặt, đâu đó thấy được tóc tai hơi rối, quần áo lộn xộn.
Quản gia Mục nhìn biến chuyển tốt, hễ cứ bên cạnh nữ nhân này, khi nào ông chủ cũng đều trong trạng thái vô cùng khỏe mạnh.
Ông hắng giọng, cúi thấp đầu.
“Đến giờ kiểm tra sức khỏe thưa ngài.”
Mộ Kình Triệt nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng xoa đầu.
“Trở về đi, khi nào nhận lệnh thì lên gặp tôi. ”
Dừng một lúc, người đàn ông lần nữa lặp lại.
“Nhớ đem đồ trở lên.”
Dứt câu, Mộ Kình Triệt liền rời đi.
Quản gia Mục bất mãn nhìn cô, Đình Khiêm có chút không thích ứng kịp.
Đây có thật sự là ông chủ của cậu hay không?
Dẫu sao việc kiểm tra sức khỏe đều ở tổ chức Huyết Sát, sự xuất hiện của Úc Noãn tại nơi đây thật sự không phù hợp.
Thế giới giữa tranh đoạt vị thế và mạng sống, mấy ai là có thể yên ổn nếu đã ở vị trí đứng đầu. Kẻ dòm người ngó, kẻ nghĩ kế chỉ đợi đạp đổ.
Vài giây sau, Mộ Kình Triệt lần nữa đảo thế để người đàn ông thượng vị ở trên, lòng bàn tay vẫn không ngừng dây dưa trên da thịt kích thích từng sợi tế bào nhen nhóm, Úc Noãn có cựa quậy cách nào, cũng không ngăn được sự làm loạn.
Mãi sau, cô bất lực nói, vớt vát chút hy vọng ít ỏi.
“Tôi nghĩ ngài cần ngủ thêm một lát.”
Mộ Kình Triệt kéo cao khóe môi.
“Không cần, đêm qua tôi ngủ rất ngon.”
Lòng bàn tay người đàn ông vươn lên nơi vị trí mềm mại lại đẫy đà vuốt ve, dần dần rời xuống nơi lớp váy, luồn bàn tay chạm vào da thịt đang dần nóng phía bên trong.
Nơi bắp đùi thon mịn, xúc cảm khác hoàn toàn với những nơi khác, người đàn ông luồn sâu muốn kéo cao, lớp váy cũng theo đó dần kéo lên.
Úc Noãn vốn muốn lên tiếng ngăn cản thì hắn đã trực tiếp cúi xuống áp vào đôi môi ngọt ngào, nuốt hết những lời nói kia.
Không nghĩ đến, một kẻ đó giờ mạnh bạo, trong tay đối với kẻ khác không nhân từ, vậy mà hắn lại có thể hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng với cô.
Môi lưỡi dây dưa, dễ dàng đưa con người chìm vào khoái cảnh.
Người đàn ông dần dần luồn sâu hơn, lớp vải theo đó kéo dần lên, lộ ra đôi chân thon dài đến mê người, nhưng đó vốn không phải đích đến, thứ hắn muốn chạm vào là vị trí mềm mại nhô ra phía trên.
Đến khi người trong lòng khó thở, người đàn ông mới buông ra, gương mặt cô nhiễm một tầng khí đỏ, bàn tay bất lực yếu ớt ngăn bàn tay ma quái của hắn đang làm loạn.
Mộ Kình Triệt yêu chiều kéo cao khóe môi, thấp giọng dụ dỗ.
“Bé con ngoan, tôi chỉ chạm thử mà thôi.”
Ai bảo da thịt cô lại mềm mại như thế, hơn cả tơ lụa thượng hạng hắn vẫn thường thấy! Thật sự là tuyệt phẩm, tốt nhất nên cống hiến cho hắn.
Úc Noãn mếu máo bất thành, đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông vươn tới đâu kích thích da thịt nóng rần của cô tới đó.
Cô trước đây đã từng nghe qua danh tiếng người đàn ông này vang dội, là một lão già, bị mù lại còn điên, sẵn sàng ra tay giết bất kỳ kẻ nào ngáng đường.
Lúc này, Úc Noãn không khỏi tự hỏi, rốt cuộc bản chất thật sự của hắn là như nào.
Nếu một ngày, Mộ Kình Triệt phát hiện cô chỉ là giả, với bản tính của hắn, thật sự sẽ không để cô có thể dễ dàng tồn tại. Căn bản Mộ Kình Triệt ghét nhất kẻ lừa dối mình.
Nụ hôn người đàn ông dần trở nên thô hơn, giống như muốn độc chiếm mùi hương ngọt ngào của cô trở thành riêng hắn, hôn vụn vặt trên gương mặt nhỏ, thân thể cường tráng màu đồng đè thân thể nhỏ nhắn mềm mại dưới thân, hình ảnh tạo hoá kích thích thị giác vô cùng.
Đến khi chạm đến, hắn cũng cảm nhận còn một thứ lớp vải vướng víu vật cản nhưng không hề làm khó, rất nhanh đã gỡ xuống, dễ dàng tiếp xúc nơi mềm mại kia, ánh mắt đầy tà mị không ngừng xoa nhẹ.
Không nghĩ ngoài gương mặt, đôi môi nhỏ, trên cơ thể cô lại còn có thứ mềm mại hơn, thậm chí còn đàn hồi.
So với cái cơ thể chán chường của hắn, của cô trông kiểu gì cũng nhiều công dụng hơn.
Mộ Kình Triệt chạm chốc lát, muốn chạm lâu hơn nhưng nghĩ lại cô hoảng, hắn chỉ có thể buông ra, thời gian còn nhiều, hắn không nên dọa cô sợ như thế.
Trong suy nghĩ hiện tại, chỉ hận không thể ôm cô hôn đến mức thỏa thích.
Mặt trời sớm đã lên đến đỉnh đầu.
Quản gia Mục lẫn Đình Khiêm lo lắng đi qua đi lại.
Bình thường đến chín giờ là phải có mặt tại khu phòng điều trị, tránh việc Mộ Kình Triệt xảy ra bất trắc, hiện tại đã sát giờ.
Quản gia Mục đợi không được, chỉ đành vươn tay gõ cửa. Ông lo lắng cho tình hình của Mộ Kình Triệt.
“Ông chủ…”
Lời chưa dứt, cửa phòng đã được đẩy ra.
Mộ Kình Triệt bước ra trước, gương mặt người đàn ông tràn đầy tinh lực, theo sau còn có cái đuôi nhỏ cúi gằm mặt, đâu đó thấy được tóc tai hơi rối, quần áo lộn xộn.
Quản gia Mục nhìn biến chuyển tốt, hễ cứ bên cạnh nữ nhân này, khi nào ông chủ cũng đều trong trạng thái vô cùng khỏe mạnh.
Ông hắng giọng, cúi thấp đầu.
“Đến giờ kiểm tra sức khỏe thưa ngài.”
Mộ Kình Triệt nhìn cô gái nhỏ, dịu dàng xoa đầu.
“Trở về đi, khi nào nhận lệnh thì lên gặp tôi. ”
Dừng một lúc, người đàn ông lần nữa lặp lại.
“Nhớ đem đồ trở lên.”
Dứt câu, Mộ Kình Triệt liền rời đi.
Quản gia Mục bất mãn nhìn cô, Đình Khiêm có chút không thích ứng kịp.
Đây có thật sự là ông chủ của cậu hay không?
Dẫu sao việc kiểm tra sức khỏe đều ở tổ chức Huyết Sát, sự xuất hiện của Úc Noãn tại nơi đây thật sự không phù hợp.
Thế giới giữa tranh đoạt vị thế và mạng sống, mấy ai là có thể yên ổn nếu đã ở vị trí đứng đầu. Kẻ dòm người ngó, kẻ nghĩ kế chỉ đợi đạp đổ.
/150
|