Không khí trên bàn ăn có phần trầm mặc, chẳng mấy thoải mái là bao. Ai nấy đều tập trung ăn phần của mình, bởi vốn đây cũng là phần ăn kết thúc chấm dứt chuỗi ngày dài cử hành tang lễ.
Mộ Thúc ăn rất nhanh, ông ta vốn còn muốn thiết đãi các nhân vật lớn. Bởi hiện tại buổi tiệc kết thúc, hiển nhiên ông ta vẫn muốn hẹn gặp vào hồm khác.
Thế nhưng khi mọi người đang tập trung ăn, lại bất chợt nghe đến tiếng động ngay tại vị trí bàn của Mộ Kình Triệt. Vừa đảo mắt đã thấy bát súp bị ném xuống, ly cũng bị đồ vỡ tan tành trên nền sàn.
Theo tầm mắt, thấy được nét mặt Mộ Kình Triệt cau có, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông đột ngột trở nên đỏ ngầu kỳ lạ, bàn tay hắn bấu siết chặt vào nhau đến mức hằn cả gân xanh, hơi thở cũng trở nên nặng nề và gấp gáp.
Kéo dài vài giây sau, Mộ Kình Triệt không ngồi vững vàng trên ghế nữa mà ngã nhào trên đất, nét mặt tái mét, ngay cả đồi môi hiện tại trở nên nhợt nhạt.
Đình Khiêm đứng từ phía ngoài, ngay khi trông thấy liền hoảng hốt hô to lên một tiếng vội vàng chạy vào.
"Ông chủ!"
Trong khi mọi người đều hốt hoảng không biết nên làm gì, Mộ Kình Triệt lập tức ngã trên nền sàn, một ngụm máu đỏ ngầu bị phun ra. Tay cũng chẳng thể chống cự nổi suy sụp.
Mà ngay cả chính Mộ Kình Triệt cũng chẳng thể định thần nổi nữa, khoảnh khắc phần ăn vào miệng, cảm giác kỳ lạ dâng lên, đề rồi hiện tại, khắp người đau đáu, lồng ngực như bị rút cạn chẳng thể thở nổi, từng cơ quan tế bào trong mỗi cơ thể hắn cũng như bị ai đó cào xé lấy, đau đớn không thôi!
Đình Khiêm hoảng hốt lo lắng cho Mộ Kình Triệt, tức giận gào lớn lên, đám vệ sĩ của người đàn ông lần lượt kéo vào.
"Mau, kêu người, gọi điện cho bệnh viện Noble Health Institute! Ông chủ trúng độc xảy ra chuyện rồi!"
Mộ Thúc lẫn đám người Mộ gia mặt tái mét khi thấy cảnh tượng đó, tất cả đều bàng hoàng không thôi. Tình huống gì... đang diễn ra đây?
Ngay trong đại tang lớn của lão gia Mộ, một lần nữa thêm người ra đi sao?
Mộ Thúc hiển nhiên không muốn để bản thân dính dáng đến, cũng lập tức vội vàng hô to, đám viên quan cảnh sát bên ngoài hiện tại cũng bị tình huống trớ trêu dọa tán loạn.
"Mau... mau khiêng cậu Triệt ra bên ngoài xe ngay lập tức, không được chậm trễ!"
Rất nhanh, chiếc xe sang trọng mang theo Mộ Kình Triệt rời đi.
Khoảnh khắc đám người chứng kiến Mộ Kình Triệt ngã quy không còn sức lực, cảnh tượng như thể thoi thóp, gương mặt hắn tái nhợt, các ngũ quan trên gương mặt dù cho toát ra vẻ đặc thù riêng kiêu ngạo, nhưng vẫn thấy được sự tang thương vươn lại.
Đám viên quan cảnh sát không khỏi hoảng loạn, nét mặt bọn họ vô cùng trầm trọng, vốn cái chết của lão gia Mộ Trưởng chưa có lời giải thích, thậm chí còn là ẩn số. Nay thêm sự tình xảy đến với Mộ Kình Triệt, hơn thế còn chính là kẻ được đặt lên bàn cân nghi ngờ với cái chết của lão gia Mộ.
Rõ ràng, tình thế hiện tại chính là đem vụ án mạng này rơi vào không có hồi kết!
Hiện trạng ban nãy của Mộ Kình Triệt, chắc chắn phải đến từ một người có thù hận vô cùng lớn, đồng thời mối quan hệ cũng cực kỳ mâu thuẫn với người đàn ông nên mới không nương tay như thế. Trực tiếp công khai hạ độc vào thời điểm bí bách của đại tang lễ Mộ gia.
Mấy ai có thể ngang nhiên như thế, thậm chí dù cho hiện tại cảnh sát hiện diện canh gác, hàng loạt nhân vật lớn tồn tại cũng không hề sợ hãi mà làm ra hành động này.
Ngoại trừ chính người của Mộ gia có khả năng cao!
Sau khi Mộ Kình Triệt rời đi, bữa ăn cũng chẳng còn ngon miệng nữa.
Mộ Thúc đứng lặng một góc, bàn tay cứ thế mà siết chặt thành nắm đấm, nét mặt nghiêm trọng. Rõ ràng việc hạ độc Mộ Kình Triệt là muốn đẩy người đàn ông vào cái chết, có thù hận sâu nặng vô cùng.
Thế nhưng, trên căn bản không phải ông ta làm. Cho dù hận Mộ Kình Triệt như nào, lá gan cũng chưa lớn đến mức dám làm như vậy. Bởi trên suy tính, sau đêm nay sự việc mọi thứ đều nghiêng về lợi ích của ông ta nhiều hơn. Việc chốt hạ Mộ Kình Triệt cũng sẽ nhanh hơn.
Ban nãy trông động thái chần chừ của Mộ Kình Triệt cầm phần ăn, ông ta cho rằng hắn chỉ đang diễn trò, không nghĩ đến sự tình căng thẳng như vậy.
Mộ Thúc cố giữ bản thân bình tĩnh, hướng tầm mắt về di ảnh của Mộ Trưởng từ phía xa. Nhang khói trước đó mịt mù, hiện giờ đa phần đã tàn hết chỉ còn lại tàn tro.
Nếu Mộ Kình Triệt đã gặp phải đối thủ lớn, vậy con đường thăng tiến sau này của Mộ Thúc ông ta cũng trở nên nhàn hạ hơn, không phải căng thẳng đấu đá nữa.
Như này có được xem như chính ồng trời cũng đang giúp ông ta?
Mộ Thúc quét mắt một vòng người nơi đây, nét mặt ai nấy cũng đều bị trì trệ, không ngừng bàn tán về sự tình ban nãy của Mộ Kình Triệt.
Bất chợt, ánh mắt Mộ Thúc dừng trên người Nhiếp Tần Duật từ phía xa. Trông thấy gương mặt kiêu hãnh vẫn một vẻ mặt, thoáng thấy nét cười trên ánh mắt, đôi môi mỏng hiện tại cũng đang nhếch cao đầy hài lòng.
Mộ Thúc ăn rất nhanh, ông ta vốn còn muốn thiết đãi các nhân vật lớn. Bởi hiện tại buổi tiệc kết thúc, hiển nhiên ông ta vẫn muốn hẹn gặp vào hồm khác.
Thế nhưng khi mọi người đang tập trung ăn, lại bất chợt nghe đến tiếng động ngay tại vị trí bàn của Mộ Kình Triệt. Vừa đảo mắt đã thấy bát súp bị ném xuống, ly cũng bị đồ vỡ tan tành trên nền sàn.
Theo tầm mắt, thấy được nét mặt Mộ Kình Triệt cau có, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông đột ngột trở nên đỏ ngầu kỳ lạ, bàn tay hắn bấu siết chặt vào nhau đến mức hằn cả gân xanh, hơi thở cũng trở nên nặng nề và gấp gáp.
Kéo dài vài giây sau, Mộ Kình Triệt không ngồi vững vàng trên ghế nữa mà ngã nhào trên đất, nét mặt tái mét, ngay cả đồi môi hiện tại trở nên nhợt nhạt.
Đình Khiêm đứng từ phía ngoài, ngay khi trông thấy liền hoảng hốt hô to lên một tiếng vội vàng chạy vào.
"Ông chủ!"
Trong khi mọi người đều hốt hoảng không biết nên làm gì, Mộ Kình Triệt lập tức ngã trên nền sàn, một ngụm máu đỏ ngầu bị phun ra. Tay cũng chẳng thể chống cự nổi suy sụp.
Mà ngay cả chính Mộ Kình Triệt cũng chẳng thể định thần nổi nữa, khoảnh khắc phần ăn vào miệng, cảm giác kỳ lạ dâng lên, đề rồi hiện tại, khắp người đau đáu, lồng ngực như bị rút cạn chẳng thể thở nổi, từng cơ quan tế bào trong mỗi cơ thể hắn cũng như bị ai đó cào xé lấy, đau đớn không thôi!
Đình Khiêm hoảng hốt lo lắng cho Mộ Kình Triệt, tức giận gào lớn lên, đám vệ sĩ của người đàn ông lần lượt kéo vào.
"Mau, kêu người, gọi điện cho bệnh viện Noble Health Institute! Ông chủ trúng độc xảy ra chuyện rồi!"
Mộ Thúc lẫn đám người Mộ gia mặt tái mét khi thấy cảnh tượng đó, tất cả đều bàng hoàng không thôi. Tình huống gì... đang diễn ra đây?
Ngay trong đại tang lớn của lão gia Mộ, một lần nữa thêm người ra đi sao?
Mộ Thúc hiển nhiên không muốn để bản thân dính dáng đến, cũng lập tức vội vàng hô to, đám viên quan cảnh sát bên ngoài hiện tại cũng bị tình huống trớ trêu dọa tán loạn.
"Mau... mau khiêng cậu Triệt ra bên ngoài xe ngay lập tức, không được chậm trễ!"
Rất nhanh, chiếc xe sang trọng mang theo Mộ Kình Triệt rời đi.
Khoảnh khắc đám người chứng kiến Mộ Kình Triệt ngã quy không còn sức lực, cảnh tượng như thể thoi thóp, gương mặt hắn tái nhợt, các ngũ quan trên gương mặt dù cho toát ra vẻ đặc thù riêng kiêu ngạo, nhưng vẫn thấy được sự tang thương vươn lại.
Đám viên quan cảnh sát không khỏi hoảng loạn, nét mặt bọn họ vô cùng trầm trọng, vốn cái chết của lão gia Mộ Trưởng chưa có lời giải thích, thậm chí còn là ẩn số. Nay thêm sự tình xảy đến với Mộ Kình Triệt, hơn thế còn chính là kẻ được đặt lên bàn cân nghi ngờ với cái chết của lão gia Mộ.
Rõ ràng, tình thế hiện tại chính là đem vụ án mạng này rơi vào không có hồi kết!
Hiện trạng ban nãy của Mộ Kình Triệt, chắc chắn phải đến từ một người có thù hận vô cùng lớn, đồng thời mối quan hệ cũng cực kỳ mâu thuẫn với người đàn ông nên mới không nương tay như thế. Trực tiếp công khai hạ độc vào thời điểm bí bách của đại tang lễ Mộ gia.
Mấy ai có thể ngang nhiên như thế, thậm chí dù cho hiện tại cảnh sát hiện diện canh gác, hàng loạt nhân vật lớn tồn tại cũng không hề sợ hãi mà làm ra hành động này.
Ngoại trừ chính người của Mộ gia có khả năng cao!
Sau khi Mộ Kình Triệt rời đi, bữa ăn cũng chẳng còn ngon miệng nữa.
Mộ Thúc đứng lặng một góc, bàn tay cứ thế mà siết chặt thành nắm đấm, nét mặt nghiêm trọng. Rõ ràng việc hạ độc Mộ Kình Triệt là muốn đẩy người đàn ông vào cái chết, có thù hận sâu nặng vô cùng.
Thế nhưng, trên căn bản không phải ông ta làm. Cho dù hận Mộ Kình Triệt như nào, lá gan cũng chưa lớn đến mức dám làm như vậy. Bởi trên suy tính, sau đêm nay sự việc mọi thứ đều nghiêng về lợi ích của ông ta nhiều hơn. Việc chốt hạ Mộ Kình Triệt cũng sẽ nhanh hơn.
Ban nãy trông động thái chần chừ của Mộ Kình Triệt cầm phần ăn, ông ta cho rằng hắn chỉ đang diễn trò, không nghĩ đến sự tình căng thẳng như vậy.
Mộ Thúc cố giữ bản thân bình tĩnh, hướng tầm mắt về di ảnh của Mộ Trưởng từ phía xa. Nhang khói trước đó mịt mù, hiện giờ đa phần đã tàn hết chỉ còn lại tàn tro.
Nếu Mộ Kình Triệt đã gặp phải đối thủ lớn, vậy con đường thăng tiến sau này của Mộ Thúc ông ta cũng trở nên nhàn hạ hơn, không phải căng thẳng đấu đá nữa.
Như này có được xem như chính ồng trời cũng đang giúp ông ta?
Mộ Thúc quét mắt một vòng người nơi đây, nét mặt ai nấy cũng đều bị trì trệ, không ngừng bàn tán về sự tình ban nãy của Mộ Kình Triệt.
Bất chợt, ánh mắt Mộ Thúc dừng trên người Nhiếp Tần Duật từ phía xa. Trông thấy gương mặt kiêu hãnh vẫn một vẻ mặt, thoáng thấy nét cười trên ánh mắt, đôi môi mỏng hiện tại cũng đang nhếch cao đầy hài lòng.
/150
|