Mộ Kình Triệt kéo cô thuận thể vào lòng, nụ hôn dịu dàng rơi xuống chạm vào bả vai nhỏ, ngay vết thương cách đây không lâu, lại kéo dài vụn vặt trên da thịt non mềm như một đứa trẻ. Hơi thở đặc trưng cùng mùi nước hoa sang trọng xa xỉ của người đàn ông hòa vào cùng hơi lạnh phảng phất, nhưng cô không bị say bằng cái hơi thở nóng rẫy từ đôi môi hắn truyền đến lại cọ nhiệt với cơ thể cô.
Ngay lập tức, Úc Noãn cũng như bị lây bởi hơi nóng từ Mộ Kình Triệt.
Cô lúng túng trả lời, gương mặt đỏ ửng.
"Tôi đợi ngài trở về."
Mộ Kình Triệt vừa nghe, thoáng cái trái tim của người đàn ông cũng rung động đến chính bản thân không ngờ được.
Người đàn ông cất giọng, khóe môi sớm đã nhếch cao từ lúc nào, ánh mắt đen nhánh như khối ngọc lục bảo đắt tiền tỏa ra sự ôn nhu khắp nơi, muốn đem cô sưởi lấy.
"Ố, đợi tôi?"
Mộ Kình Triệt lần nữa lặp lại, hắn cũng cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng hơn hết, lại là sự ấm áp. Bé con này, là đang quan tâm đến hắn hay sao?
"Nếu tôi không về, chẳng lẽ em định thức cả một đêm hay sao bé con?"
Giọng nói cất lên, tràn đầy sự nuông chiều đến chính hắn cũng chẳng nhận ra. Đầu ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc dài, rồi chạm một cách dịu dàng đến gò má mềm mại.
Mộ Kình Triệt hắn vốn cũng không có ý định không trở về. Trong đầu ngập tràn hình bóng lẫn mùi hương của cô, chỉ sợ không có cô, hắn thật sự sẽ phát điên mất.
"Không, vài ngày trước tôi ngủ quên khi ngài chưa về, tôi sợ bị trừng phạt."
Thật ra đây mới là lý do Úc Noãn không dám ngủ, cô lúng túng cắn đôi môi nhỏ.
Mộ Kình Triệt nghe nói vậy, bồng chốc không biết nên làm sao cho hết.
Người đàn ông lần nữa ôm cô, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn se miết tràn đầy mùi vị ngọt ngào, hơi thở cứ thế tràn vào khiến Úc Noãn hơi choáng, bàn tay nhỏ bất lực bấu víu lên bả vai mạnh mẽ của người đàn ông muốn giữ bản thân tỉnh táo.
Hình ảnh hiện tại, không khác gì một cách trừng phạt. Cô nghĩ cô đã nói đúng, vậy mà người đàn ông này lại phạt cô.
Kết quả được một lúc lâu, Mộ Kình Triệt buông ra người trong lòng đã mềm nhũn. Hắn chân thành hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi hương, lại hôn lên đuôi mắt, hôn lên sóng mũi, gò má cho tới đồi môi.
"Lần sau nhớ ngủ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em, biết chưa?"
Uc Noan via duc buong, vo luc gat dau, khap ngudi co gid phut nay tran day hoi thd dac trung cua han, hoa lan
vào mùi dịu nhẹ của cô.
"Vâng."
Cô ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt sâu thắm chứa đầy tình cảm của hắn, hình như câu nói này là đang quan tâm đến cô.
Bất giác, trong lòng dần thoải mái, trái tim nhỏ bé cũng phải rung động vì từng hành động quá đổi ôn nhu này.
Mộ Kình Triệt thấy cô nghe lời, liền ôm cơ thể nhỏ đặt cẩn thận lên giường. Bàn tay khẽ kéo bả vai áo xuống, đặt một nụ hôn, sóng mũi rê nhẹ trên làn da mềm mại.
"Bả vai còn đau không?"
Úc Noãn ngạc nhiên nhìn Mộ Kinh Triệt, cô nhớ đến vết thương này.
Thật ra không hẳn là vết thương lớn, đơn thuần trẩy xước, chỉ là lần trước Mộ Kình Triệt cắn, cô mủi lòng được dịp
nen la dau.
Nghĩ đến đây liền lúng túng lắc đầu.
"Không."
Nghe cô nói vậy, người đàn ông liền hài lòng. Bàn tay ôm eo nhỏ liền siết chặt lại.
"Lần sau tôi sẽ không cắn mạnh nữa nhé?"
Úc Noãn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn, dường như lúc nào Mộ Kình Triệt cũng luôn cho cô sự lựa chọn, hỏi ý kiến của cô, chứ không phải tự bản thân định đoạt.
Dưới màn đêm, chút ánh trăng rọi, Úc Noãn như bị lọt vào đôi mắt sâu thằm của người đàn ông, rõ ràng đôi mắt chẳng thể thấy, nhưng vẫn tràn đầy sự ấm áp dành cho cô, lại chỉ thuộc riêng về cô.
Đường nét gương mặt cương nghị, bề ngoài kiêu ngạo nhưng vẫn luôn để cô hòa mình.
Người đàn ông vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, như chợt nhớ ra gì đó, lần nữa cất tiếng.
"Bé con, lần sau không phải nghĩ cho tôi, hãy nghĩ cho em trước."
Hắn thở dài một hơi, cúi người hôn lên. Thanh âm từ tính giữa căn phòng, mê hoặc lòng người từ tận sâu.
Úc Noãn nhìn người đàn ông, giống như thể bộc lộ tâm tình. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức vòng tay ôm cổ hẳn, đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười.
"Vâng. Ngài cũng phải mau chữa khỏi đôi mắt này, để lấy lại ánh sáng, để có thể nhìn thấy mọi thứ, có được mọi thứ ngày muốn.”
Nghe câu này, Mộ Kình Triệt hài lòng. Hắn vươn đầu ngón tay, dịu dàng vuốt theo khóe môi, phác hoạ đôi môi cô trong trí tưởng tượng.
"Tôi chỉ muốn em mà thôi!"
Nói xong, Mộ Kình Triệt cúi người khế khàng hôn lên đôi môi ấy. Đầu lưỡi men theo viền môi, lướt dọc lấy cánh môi, rồi loại không ngừng cắn môi dưới. Đến khi cô gái nhỏ bất lực thất thủ hé miệng, liền cứ thế xâm nhập đầu lưỡi vào bên trong, bắt lấy vật mềm mại không xương đang muốn trốn, tham luyến hút lấy hương vị ngọt ngào.
Ngay lập tức, Úc Noãn cũng như bị lây bởi hơi nóng từ Mộ Kình Triệt.
Cô lúng túng trả lời, gương mặt đỏ ửng.
"Tôi đợi ngài trở về."
Mộ Kình Triệt vừa nghe, thoáng cái trái tim của người đàn ông cũng rung động đến chính bản thân không ngờ được.
Người đàn ông cất giọng, khóe môi sớm đã nhếch cao từ lúc nào, ánh mắt đen nhánh như khối ngọc lục bảo đắt tiền tỏa ra sự ôn nhu khắp nơi, muốn đem cô sưởi lấy.
"Ố, đợi tôi?"
Mộ Kình Triệt lần nữa lặp lại, hắn cũng cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng hơn hết, lại là sự ấm áp. Bé con này, là đang quan tâm đến hắn hay sao?
"Nếu tôi không về, chẳng lẽ em định thức cả một đêm hay sao bé con?"
Giọng nói cất lên, tràn đầy sự nuông chiều đến chính hắn cũng chẳng nhận ra. Đầu ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc dài, rồi chạm một cách dịu dàng đến gò má mềm mại.
Mộ Kình Triệt hắn vốn cũng không có ý định không trở về. Trong đầu ngập tràn hình bóng lẫn mùi hương của cô, chỉ sợ không có cô, hắn thật sự sẽ phát điên mất.
"Không, vài ngày trước tôi ngủ quên khi ngài chưa về, tôi sợ bị trừng phạt."
Thật ra đây mới là lý do Úc Noãn không dám ngủ, cô lúng túng cắn đôi môi nhỏ.
Mộ Kình Triệt nghe nói vậy, bồng chốc không biết nên làm sao cho hết.
Người đàn ông lần nữa ôm cô, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn se miết tràn đầy mùi vị ngọt ngào, hơi thở cứ thế tràn vào khiến Úc Noãn hơi choáng, bàn tay nhỏ bất lực bấu víu lên bả vai mạnh mẽ của người đàn ông muốn giữ bản thân tỉnh táo.
Hình ảnh hiện tại, không khác gì một cách trừng phạt. Cô nghĩ cô đã nói đúng, vậy mà người đàn ông này lại phạt cô.
Kết quả được một lúc lâu, Mộ Kình Triệt buông ra người trong lòng đã mềm nhũn. Hắn chân thành hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi hương, lại hôn lên đuôi mắt, hôn lên sóng mũi, gò má cho tới đồi môi.
"Lần sau nhớ ngủ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em, biết chưa?"
Uc Noan via duc buong, vo luc gat dau, khap ngudi co gid phut nay tran day hoi thd dac trung cua han, hoa lan
vào mùi dịu nhẹ của cô.
"Vâng."
Cô ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt sâu thắm chứa đầy tình cảm của hắn, hình như câu nói này là đang quan tâm đến cô.
Bất giác, trong lòng dần thoải mái, trái tim nhỏ bé cũng phải rung động vì từng hành động quá đổi ôn nhu này.
Mộ Kình Triệt thấy cô nghe lời, liền ôm cơ thể nhỏ đặt cẩn thận lên giường. Bàn tay khẽ kéo bả vai áo xuống, đặt một nụ hôn, sóng mũi rê nhẹ trên làn da mềm mại.
"Bả vai còn đau không?"
Úc Noãn ngạc nhiên nhìn Mộ Kinh Triệt, cô nhớ đến vết thương này.
Thật ra không hẳn là vết thương lớn, đơn thuần trẩy xước, chỉ là lần trước Mộ Kình Triệt cắn, cô mủi lòng được dịp
nen la dau.
Nghĩ đến đây liền lúng túng lắc đầu.
"Không."
Nghe cô nói vậy, người đàn ông liền hài lòng. Bàn tay ôm eo nhỏ liền siết chặt lại.
"Lần sau tôi sẽ không cắn mạnh nữa nhé?"
Úc Noãn ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn, dường như lúc nào Mộ Kình Triệt cũng luôn cho cô sự lựa chọn, hỏi ý kiến của cô, chứ không phải tự bản thân định đoạt.
Dưới màn đêm, chút ánh trăng rọi, Úc Noãn như bị lọt vào đôi mắt sâu thằm của người đàn ông, rõ ràng đôi mắt chẳng thể thấy, nhưng vẫn tràn đầy sự ấm áp dành cho cô, lại chỉ thuộc riêng về cô.
Đường nét gương mặt cương nghị, bề ngoài kiêu ngạo nhưng vẫn luôn để cô hòa mình.
Người đàn ông vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, như chợt nhớ ra gì đó, lần nữa cất tiếng.
"Bé con, lần sau không phải nghĩ cho tôi, hãy nghĩ cho em trước."
Hắn thở dài một hơi, cúi người hôn lên. Thanh âm từ tính giữa căn phòng, mê hoặc lòng người từ tận sâu.
Úc Noãn nhìn người đàn ông, giống như thể bộc lộ tâm tình. Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức vòng tay ôm cổ hẳn, đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười.
"Vâng. Ngài cũng phải mau chữa khỏi đôi mắt này, để lấy lại ánh sáng, để có thể nhìn thấy mọi thứ, có được mọi thứ ngày muốn.”
Nghe câu này, Mộ Kình Triệt hài lòng. Hắn vươn đầu ngón tay, dịu dàng vuốt theo khóe môi, phác hoạ đôi môi cô trong trí tưởng tượng.
"Tôi chỉ muốn em mà thôi!"
Nói xong, Mộ Kình Triệt cúi người khế khàng hôn lên đôi môi ấy. Đầu lưỡi men theo viền môi, lướt dọc lấy cánh môi, rồi loại không ngừng cắn môi dưới. Đến khi cô gái nhỏ bất lực thất thủ hé miệng, liền cứ thế xâm nhập đầu lưỡi vào bên trong, bắt lấy vật mềm mại không xương đang muốn trốn, tham luyến hút lấy hương vị ngọt ngào.
/150
|