Vệ Dịch Hiên đứng trước mặt Tích Như, cười châm biếm vái chào, nói: "Tích Như cô nương, nô tài hữu lễ."
"Tiểu Vệ Tử? Tại sao ngươi ... ngươi muốn bắt ta?" Tích Như mở to hai mắt, giọng nói run run .
Khoé miệng Vệ Dịch Hiên cong lên, tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, chân trái gác lên chân phải, tư thế có vẻ cực kì nhàn nhã, chậm chạp mở miệng:" Tích Như cô nương, ngươi không nên nghe lén Tâm Nhuỵ cô nương nói chuyện cùng Như phi."
Khi nói chuyện, sắc mặt Vệ Dịch Hiên trở nên âm trầm, trong mắt Tích Như là rất dữ tợn.
"Ngươi ... Ngươi là người của Như phi nương nương? Ngươi muốn ... làm gì?" Tích Như liền thấy sợ hãi, ngồi dịch ra sau một chút.
"Nếu bị ngươi phá đại kế của Hiền phi nương nương, vậy cũng không phải là chuyện tốt." Vệ Dịch Hiên giương mắt nhìn nàng, khoé miệng nhếch lên, nói:"Nhưng, người chết chắc là không nói ra bí mật được."
Bây giờ Tích Như mới biết được mục đích của Vệ Dịch Hiên, trong lòng vô cùng sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng xám như tử thi.
"Ngươi ... Ngươi muốn giết ta?" Cả người Tích Như run run, rõ ràng đã vô cùng hoảng sợ.
Cứ như vậy ngồi chờ chết sao? Không được, nàng không thể bị bọn họ giết chết như vậy , nàng muốn đi nói cho chủ tử Trữ tần là có chuyện, nàng còn muốn tố cáo bộ mặt thật của Vệ Dịch Hiên này.
Bấy nhiêu điều không thể làm, còn có sinh mệnh và dục vọng sống cuối cùng Tích Như cố lấy dũng khí rất lớn, cũng sử dụng sức lực toàn thân, cuối cùng cũng đẩy hai thái giám đang giữ nàng ra, rồi chạy như điên ra ngoài.
Dường như Vệ Dịch Hiên cũng không cảm thấy việc nàng hành động như vậy là ngoài ý muốn, thản nhiên nói một câu đối với thái giám bên cạnh:"Không cần đuổi theo."
Chạy ra khỏi phòng Tích Như hoảng hốt chạy bừa về phía trước, bởi vì hoảng sợ mà làm ánh mắt nàng trở nên cuồng loạn. Lúc này mới phát hiện, nơi này lại là nơi phụ cận lãnh cung hẻo lánh, không chỉ nói thị vệ, mà ngay cả một cung nữ cũng không thấy. Chuyện này làm Tích Như càng thêm rối loạn, rồi đứng lên.
Nhưng trời không phụ người có lòng, vậy mà nàng lại thấy được người mà ngay cả trong mộng nàng cũng muốn gặp, đó là chủ tử của nàng Trữ tần, mà bên cạnh Trữ tần lại có Huệ tần, dường như hai người đang nói chuyện gì đó.
Tuy rằng Tích Như đang cảm thấy kì quái tại sao chủ tử lại đến một nơi phụ cận lãnh cung hẻo lánh như vậy với Huệ tần, nhưng dĩ nhiên nàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện này, vội vã bước về phía Trữ tần.
Còn chưa đến gần Trữ tần, thì đằng sau lưng đột nhiên rất đau đớn, liền bất tỉnh nhân sự. Trước khi nhắm mắt lại, dường như nàng nghe thấy tiếng Huệ tần kinh hô ( sợ hãi kêu lên).
______________
"Hoàng thượng, việc Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc hại chết cốt nhục của Huệ tần, trăm ngàn lần không thể làm qua loa." Hiền phi nói.
Giờ phút này, nàng đang ở Càn Trữ cung, vốn là đến tìm Hoàng hậu thỉnh an và tán gẫu, chưa từng nghĩ sẽ gặp Hoàng thượng đang ở Càn Trữ cung, liền đưa ra việc này.
"Không phải trẫm đã biếm hai người họ vào Hoán Y Cục rồi sao?'' Mục Nguyên Trinh cũng không để lời nói của nàng vào trong lòng.
Hiền phi đứng lên, lắc lắc thân mình đi tới bên người Hoàng thượng, vẻ mặt rất quyến rũ, đưa nước trà lên cho hắn, giọng nói mềm mại nói:"Hoàng thượng, nô tì cũng suy nghĩ cho ngài. Con nối dòng của Hoàng thượng ít, nay thật vất vả mới có được, lại bị người ta hại chết, nếu không xử lí nghiêm khắc chút, ngộ nhỡ về sau còn có người làm như thế thì không tốt?"
Mục Nguyên Trinh nhận lấy cái chén nàng đưa, nhẹ nhàng uống một hớp, thản nhiên nói:" Vậy ý của ngươi là muốn trẫm xử lí như thế nào?''
Hiền phi giả bộ trầm tư, sau một lát, nói:"Nô tì cho rằng nên giết."
Hoàng hậu ngồi ở một bên nói chen vào:" Muội muội, như vậy có phải là quá tàn nhẫn không, trời cao có đức."
"Hoàng hậu nương nương, nô tì biết ngài nhân hậu, nhưng có một số việc là quy củ, nhất định phải nhẫn tâm một chút. Nếu không hậu cung này sẽ loạn, không còn pháp luật và kỷ cương." Vẻ mặt của Hiền phi rất nghiêm túc, nhưng thật ra là trả lại lời nói của Hoàng hậu.
Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, nếu nói về phạm vi quy tắc được lập, nàng quả thật không thể đánh giá những tần phi phạm tội, hơn nữa chuyện này còn ảnh hưởng tới huyết mạch hoàng thất. Nhưng làm Hoàng hậu, ở ngoài mặt cũng phải ra vẻ nhân đức độ lượng, cho nên khuyên nhủ vẫn là việc phải làm.
Cho nên Hoàng hậu quay đầu lại nói với Mục Nguyên Trinh:" Hoàng thượng, muội muội nói cũng không phải là không có lý, nhưng chỉ nên trục xuất Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc ra khỏi cung, xử tử thì có chút tàn nhẫn."
"Hoàng hậu nhân đức độ lượng, thiên hạ phúc đức. Nhưng không phải hai người kia đã giết long mạch của Hoàng thượng sao? Có lấy mạng đền mạng cũng không đủ, vậy cũng không quá cho hai chữ ngoan độc." Thần sắc Hiền phi ngưng trọng.
Hoàng hậu không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là chuyển ánh mắt nhìn về phía Hoàng thượng. Đưa quyền quyết định về cho Hoàng thượng, lựa chọn này nhất định không sai, bây giờ Hoàng hậu chắc chắn Hoàng thượng sẽ không để chính mình lâm vào thế bất lợi.
Mục Nguyên Trinh nhìn lướt qua Hiền phi, đang muốn nói thì đã nghe thấy thái giám truyền báo:"Huệ tần nương nương đến."
Huệ tần hành lễ với mọi người rồi nói:"Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hiền phi nương nương."
"Đứng dậy đi." Mục Nguyên Trinh lạnh nhạt nói.
"Hoàng thượng, thần thiếp có việc muốn khởi tấu, mong Hoàng thượng có thể phê chuẩn." Huệ tần vẫn chưa đứng dậy, vẫn đang quỳ trên mặt đất.
''Chuyện gì? Ngươi nói đi." Mục Nguyên Trinh thản nhiên nói.
"Khẩn cầu hoàng thượng tha thứ cho tội trạng của hai người Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc, và khôi phục danh vị cho các nàng.'' Huệ tần nói rất thành khẩn, hai mắt khẳng định, nhưng lời nói ấy lại làm cho Mục Nguyên Trinh khẽ nhíu mày.
"Muội muội, đây là làm sao vậy? Hai người các nàng là thủ phạm đã làm hại cốt nhục trong bụng muội, tại sao muội muội ngược lại lại đi cầu tình cho các nàng?" Hiền phi cười đến bất âm bất dương. (xin lỗi ta cũng không hiểu bất âm bất dương là gì nữa)
Hai mắt Huệ tần nhìn lướt qua Hiền phi, vẫn chưa trả lời nàng, vần nhìn về phía Mục Nguyên Trinh, nói:"Cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho hai người bọn họ, nô tì mất con rất khổ sở, nhưng thiếp tin tưởng các nàng là do nhất thời hồ đồ, khoan dung mà độ lượng, huống hồ phạt các nàng như vậy, đã làm trong lòng của nô tì luôn không yên nhiều ngày, xin Hoàng thượng hãy hoàn thành tâm nguyện giúp nô tì."
Lời nói của Huệ tần làm cho Hoàng hậu khẽ nhíu mày, biểu hiện ngày thường của nàng cũng không phải là một người khoan dung rộng lượng như thế, nghĩ lại trước đó còn hô to gọi nhỏ muốn Hoàng thượng phân xử cho nàng, mới có vài ngày mà nàng đã đổi tính rồi sao? Hơn nữa những lời nàng nói ra trong hôm nay, nếu không đáp ứng nàng thì ngược lại Hoàng thượng có vẻ vô tình. Nữ nhân này rốt cuộc có chủ ý quỷ quái gì? Giờ phút này Hoàng hậu cũng có chút đắn đo không muốn cho phép, bởi vậy cũng không có dám tuỳ tiện nói gì, chỉ bàng quan (đứng ngoài quan sát, thờ ơ) ngồi một bên.
Hiền phi ngồi ở một bên nói:" Thật ra muội muội rất khoan dung, đối với người đã làm hại mình cũng có thể lấy ơn báo oán như vậy, quả thật là người có trái tim nhân từ. Chẳng qua hậu cung này còn có pháp luật và kỷ cương của hậu cung, nếu mỗi người đều như vậy, sau khi làm chuyện sai làm cũng có thể được tha thứ, thì hậu cung này sẽ bị đảo lộn hết?"
Huệ tần ưỡn người ra, con mắt chỉ nhìn Hiền phi, cười ngọt ngào, lộ ra má núm đồng tiền nhỏ, rõ ràng là một vẻ mặt đáng yêu, nhưng ánh mắt lại có vẻ cự kì trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:" Nói lên ghê gớm, còn có ai còn có thể so với phụ thân của tỷ tỷ? Thái phó đại nhân ở phương diện này xem như là bấm tay khẽ đếm. Từ nhỏ phụ thân thần thiếp đã dạy đạo làm người phải hiểu được cảm tạ, mọi chuyện không nên quá so đo, cho người ta con đường sống chính là cho mình con đường sống, thần thiếp nhớ rất rõ lời gia phụ dạy bảo."
Huệ tần nói xong ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích đối diện với Hiền phi, ánh mắt của nàng đã tràn ngập địch ý, trong lòng Hiền phi hơi rùng mình.
Bởi vì Hiền phi nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt thâm thuý của Hoàng thượng biến thành ảm đạm, lát sau biến thành cáu giận. Quả nhiên, lời nói của Huệ tần đã chọc vào cái gai trong lòng Mục Nguyên Trinh, đó chính là Lâm Thái phó, hai chữ dữ dội chạm vào sợi dây trong lòng hắn.
"Hoàng thượng, nô tì đều suy nghĩ vì Hoàng thượng, không thể không có pháp luật và kỷ cương như vậy, hai người Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc cần phải xử tử, để răn đe." Hiền phi nũng nịu khẽ kéo ống tay áo của Mục Nguyên Trinh.
'' Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn khôi phục danh vị của hai người họ, không truy cứu khuyết điểm lần này của các nàng." Huệ tần cũng không yếu thế, chống lại Hiền phi.
Mục Nguyên Trinh nghe hai người tranh chấp từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, nhìn các nàng hình như nghĩ tới cái gì.
Thấy Hoàng thượng không nói, Huệ tần lại chuyển ánh mắt tới chỗ Hiền phi, nói:" Hiền phi nương nương vội vã muốn xử tử hai người Trình Lục như vậy, chắc không phải là bị các nàng nắm nhược điểm gì chứ?"
"Ngươi ... Không được ngậm máu phun người." Trong lòng Hiền phi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Huệ tần này biết chuyện tình của phụ thân không thành? Lập tức tâm trạng bất ổn, giọng nói nghiêm khắc hơn một chút:" Muội muội, Bản cung làm như vậy là vì muốn thanh trừng trật tự hậu cung, không có quy củ làm sao hình thành được quy cách, nếu không ngươi nghĩ là Hoàng hậu bất nghĩa sao? Có phải hay không, Hoàng hậu nương nương?"
Lần này Hiền phi ném mâu thuẫn cho Hoàng hậu, bởi vì nàng biết, dùng từ quy củ này mà nói chuyện, Hoàng hậu không thể không lấy quy tắc của hậu cung mà ưu tiên trước, nếu không có lẽ Hoàng hậu sẽ phải đội trên đầu một đống tiếng xấu.
"Hoàng thượng, người xem chuyện này..." Hoàng hậu vẫn ung dung đẹp đẽ quý giá tươi cười với Mục Nguyên Trinh.
"Tất cả câm mồm cho ta." Đột nhiên Mục Nguyên Trinh hét to, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Mục Nguyên Trinh quét mắt nhìn Hiền phi và Huệ tần, nghĩ đến chuyện Lâm Thái phó, trong lòng không khỏi có lửa giận không tên bùng lên, Hiền phi này quả nhiên là vẫn không hiểu được, nghĩ mọi chuyện giỏi hơn người trên, với Lâm Thái phó quả thật là một đôi phụ thân và con gái. Nếu nàng như vậy, trẫm liền không cho nàng được như ý nguyện, Mục Nguyên Trinh nắm chặt tay.
"Chuẩn tấu thỉnh cầu của Huệ tần đi." Mục Nguyên Trinh thản nhiên nhìn thoáng qua Hiền phi, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng.
"Tạ hoàng thượng." Huệ tần mừng rỡ, dập đầu tạ ơn, đồng thời nhìn về phía Hiền phi đang nhíu mày, ánh mắt đắc ý, làm Hiền phi tức tới thất khiếu bốc khói. (thất khiếu: 2 mắt 2 tai 2 lỗ mũi và miệng.)
Giờ phút này Hiền phi như bị trẹo, nàng thật không ngờ Hoàng đế cư nhiên lại bỏ qua không để ý đến nàng, không có nguyên tắc lại đi bảo vệ Huệ tần. Nàng như vậy nhưng lại bại dưới tay Huệ tần, cảm giác như bị người ta tát một cái, lửa giận đầy mình, không thể phát tác trước mặt Hoàng hậu, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, nhưng vẻ tươi cười này lại không được tự nhiên.
Nhưng trong lòng Hoàng hậu cũng có chút suy nghĩ, ngày thường Huệ tần này nói chuyện không dùng đầu óc, lại càng không cần phải nói nàng có tâm cơ gì. Nhưng hôm nay lời nói của nàng lại như cây châm, một câu đã đánh trúng tâm tư của Hoàng thượng,đây không giống như là chuyện Huệ tần có thể nghĩ ra. Sau lưng nàng chỉ sợ là có ẩn ý.
Tích Như mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, cảm thấy rất đau đớn ở sau lưng, sau một lúc lâu mới hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh, trong lòng cả kinh, muốn đứng lên, phía sau lưng có người giữ xuống làm cho nàng không thể nhúc nhích.
"Tích Như cô nương, cẩn thận một chút."Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, trợn mắt nhìn, đúng là Sở Lăng Thiên.
"Sở Thái y, nô tỳ có một chuyện bẩm báo, Vệ ..." Mới nói một nửa, đột nhiên nhìn đến phía sau Sở Lăng Thiên là Vệ Hiên Dịch đang nháy mắt cười nhìn nàng, trong lòng chấn động, lời nói đến bên miệng phải nuốt trở vào.
"Tích Như, ngươi đã chịu khổ rồi." Lạc Tử Hân xuất hiện làm Tích Như thêm chấn động, thật lâu sau mới hiểu được dĩ nhiên chính mình đã an toàn trở về Uyển Trữ cung, đang nằm trên giường của mình.
"Chủ tử, nô tỳ ... " Tích Như vẫn rất vội muốn nói những điều mình đã nhìn thấy với chủ tử.
Lạc Tử Hân cười cười, rất bình thản chặn ngang lời nói của nàng:"Tích Như, chuyện ngươi muốn nói, Bản cung đã biết hết. Ngươi yên tâm, Nguyệt Nặc và Ngọc Dao đã khôi phục danh vị, hơn nữa là do Huệ tần tự mình thỉnh cầu."
"Cái gì? Huệ tần thỉnh cầu ? Điều này làm sao có thể xảy ra, đến cuối cùng làm sao lại thế này?" Vẻ mặt Tích Như rất kinh ngạc.
"Tiểu Vệ Tử? Tại sao ngươi ... ngươi muốn bắt ta?" Tích Như mở to hai mắt, giọng nói run run .
Khoé miệng Vệ Dịch Hiên cong lên, tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, chân trái gác lên chân phải, tư thế có vẻ cực kì nhàn nhã, chậm chạp mở miệng:" Tích Như cô nương, ngươi không nên nghe lén Tâm Nhuỵ cô nương nói chuyện cùng Như phi."
Khi nói chuyện, sắc mặt Vệ Dịch Hiên trở nên âm trầm, trong mắt Tích Như là rất dữ tợn.
"Ngươi ... Ngươi là người của Như phi nương nương? Ngươi muốn ... làm gì?" Tích Như liền thấy sợ hãi, ngồi dịch ra sau một chút.
"Nếu bị ngươi phá đại kế của Hiền phi nương nương, vậy cũng không phải là chuyện tốt." Vệ Dịch Hiên giương mắt nhìn nàng, khoé miệng nhếch lên, nói:"Nhưng, người chết chắc là không nói ra bí mật được."
Bây giờ Tích Như mới biết được mục đích của Vệ Dịch Hiên, trong lòng vô cùng sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng xám như tử thi.
"Ngươi ... Ngươi muốn giết ta?" Cả người Tích Như run run, rõ ràng đã vô cùng hoảng sợ.
Cứ như vậy ngồi chờ chết sao? Không được, nàng không thể bị bọn họ giết chết như vậy , nàng muốn đi nói cho chủ tử Trữ tần là có chuyện, nàng còn muốn tố cáo bộ mặt thật của Vệ Dịch Hiên này.
Bấy nhiêu điều không thể làm, còn có sinh mệnh và dục vọng sống cuối cùng Tích Như cố lấy dũng khí rất lớn, cũng sử dụng sức lực toàn thân, cuối cùng cũng đẩy hai thái giám đang giữ nàng ra, rồi chạy như điên ra ngoài.
Dường như Vệ Dịch Hiên cũng không cảm thấy việc nàng hành động như vậy là ngoài ý muốn, thản nhiên nói một câu đối với thái giám bên cạnh:"Không cần đuổi theo."
Chạy ra khỏi phòng Tích Như hoảng hốt chạy bừa về phía trước, bởi vì hoảng sợ mà làm ánh mắt nàng trở nên cuồng loạn. Lúc này mới phát hiện, nơi này lại là nơi phụ cận lãnh cung hẻo lánh, không chỉ nói thị vệ, mà ngay cả một cung nữ cũng không thấy. Chuyện này làm Tích Như càng thêm rối loạn, rồi đứng lên.
Nhưng trời không phụ người có lòng, vậy mà nàng lại thấy được người mà ngay cả trong mộng nàng cũng muốn gặp, đó là chủ tử của nàng Trữ tần, mà bên cạnh Trữ tần lại có Huệ tần, dường như hai người đang nói chuyện gì đó.
Tuy rằng Tích Như đang cảm thấy kì quái tại sao chủ tử lại đến một nơi phụ cận lãnh cung hẻo lánh như vậy với Huệ tần, nhưng dĩ nhiên nàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện này, vội vã bước về phía Trữ tần.
Còn chưa đến gần Trữ tần, thì đằng sau lưng đột nhiên rất đau đớn, liền bất tỉnh nhân sự. Trước khi nhắm mắt lại, dường như nàng nghe thấy tiếng Huệ tần kinh hô ( sợ hãi kêu lên).
______________
"Hoàng thượng, việc Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc hại chết cốt nhục của Huệ tần, trăm ngàn lần không thể làm qua loa." Hiền phi nói.
Giờ phút này, nàng đang ở Càn Trữ cung, vốn là đến tìm Hoàng hậu thỉnh an và tán gẫu, chưa từng nghĩ sẽ gặp Hoàng thượng đang ở Càn Trữ cung, liền đưa ra việc này.
"Không phải trẫm đã biếm hai người họ vào Hoán Y Cục rồi sao?'' Mục Nguyên Trinh cũng không để lời nói của nàng vào trong lòng.
Hiền phi đứng lên, lắc lắc thân mình đi tới bên người Hoàng thượng, vẻ mặt rất quyến rũ, đưa nước trà lên cho hắn, giọng nói mềm mại nói:"Hoàng thượng, nô tì cũng suy nghĩ cho ngài. Con nối dòng của Hoàng thượng ít, nay thật vất vả mới có được, lại bị người ta hại chết, nếu không xử lí nghiêm khắc chút, ngộ nhỡ về sau còn có người làm như thế thì không tốt?"
Mục Nguyên Trinh nhận lấy cái chén nàng đưa, nhẹ nhàng uống một hớp, thản nhiên nói:" Vậy ý của ngươi là muốn trẫm xử lí như thế nào?''
Hiền phi giả bộ trầm tư, sau một lát, nói:"Nô tì cho rằng nên giết."
Hoàng hậu ngồi ở một bên nói chen vào:" Muội muội, như vậy có phải là quá tàn nhẫn không, trời cao có đức."
"Hoàng hậu nương nương, nô tì biết ngài nhân hậu, nhưng có một số việc là quy củ, nhất định phải nhẫn tâm một chút. Nếu không hậu cung này sẽ loạn, không còn pháp luật và kỷ cương." Vẻ mặt của Hiền phi rất nghiêm túc, nhưng thật ra là trả lại lời nói của Hoàng hậu.
Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, nếu nói về phạm vi quy tắc được lập, nàng quả thật không thể đánh giá những tần phi phạm tội, hơn nữa chuyện này còn ảnh hưởng tới huyết mạch hoàng thất. Nhưng làm Hoàng hậu, ở ngoài mặt cũng phải ra vẻ nhân đức độ lượng, cho nên khuyên nhủ vẫn là việc phải làm.
Cho nên Hoàng hậu quay đầu lại nói với Mục Nguyên Trinh:" Hoàng thượng, muội muội nói cũng không phải là không có lý, nhưng chỉ nên trục xuất Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc ra khỏi cung, xử tử thì có chút tàn nhẫn."
"Hoàng hậu nhân đức độ lượng, thiên hạ phúc đức. Nhưng không phải hai người kia đã giết long mạch của Hoàng thượng sao? Có lấy mạng đền mạng cũng không đủ, vậy cũng không quá cho hai chữ ngoan độc." Thần sắc Hiền phi ngưng trọng.
Hoàng hậu không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là chuyển ánh mắt nhìn về phía Hoàng thượng. Đưa quyền quyết định về cho Hoàng thượng, lựa chọn này nhất định không sai, bây giờ Hoàng hậu chắc chắn Hoàng thượng sẽ không để chính mình lâm vào thế bất lợi.
Mục Nguyên Trinh nhìn lướt qua Hiền phi, đang muốn nói thì đã nghe thấy thái giám truyền báo:"Huệ tần nương nương đến."
Huệ tần hành lễ với mọi người rồi nói:"Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hiền phi nương nương."
"Đứng dậy đi." Mục Nguyên Trinh lạnh nhạt nói.
"Hoàng thượng, thần thiếp có việc muốn khởi tấu, mong Hoàng thượng có thể phê chuẩn." Huệ tần vẫn chưa đứng dậy, vẫn đang quỳ trên mặt đất.
''Chuyện gì? Ngươi nói đi." Mục Nguyên Trinh thản nhiên nói.
"Khẩn cầu hoàng thượng tha thứ cho tội trạng của hai người Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc, và khôi phục danh vị cho các nàng.'' Huệ tần nói rất thành khẩn, hai mắt khẳng định, nhưng lời nói ấy lại làm cho Mục Nguyên Trinh khẽ nhíu mày.
"Muội muội, đây là làm sao vậy? Hai người các nàng là thủ phạm đã làm hại cốt nhục trong bụng muội, tại sao muội muội ngược lại lại đi cầu tình cho các nàng?" Hiền phi cười đến bất âm bất dương. (xin lỗi ta cũng không hiểu bất âm bất dương là gì nữa)
Hai mắt Huệ tần nhìn lướt qua Hiền phi, vẫn chưa trả lời nàng, vần nhìn về phía Mục Nguyên Trinh, nói:"Cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho hai người bọn họ, nô tì mất con rất khổ sở, nhưng thiếp tin tưởng các nàng là do nhất thời hồ đồ, khoan dung mà độ lượng, huống hồ phạt các nàng như vậy, đã làm trong lòng của nô tì luôn không yên nhiều ngày, xin Hoàng thượng hãy hoàn thành tâm nguyện giúp nô tì."
Lời nói của Huệ tần làm cho Hoàng hậu khẽ nhíu mày, biểu hiện ngày thường của nàng cũng không phải là một người khoan dung rộng lượng như thế, nghĩ lại trước đó còn hô to gọi nhỏ muốn Hoàng thượng phân xử cho nàng, mới có vài ngày mà nàng đã đổi tính rồi sao? Hơn nữa những lời nàng nói ra trong hôm nay, nếu không đáp ứng nàng thì ngược lại Hoàng thượng có vẻ vô tình. Nữ nhân này rốt cuộc có chủ ý quỷ quái gì? Giờ phút này Hoàng hậu cũng có chút đắn đo không muốn cho phép, bởi vậy cũng không có dám tuỳ tiện nói gì, chỉ bàng quan (đứng ngoài quan sát, thờ ơ) ngồi một bên.
Hiền phi ngồi ở một bên nói:" Thật ra muội muội rất khoan dung, đối với người đã làm hại mình cũng có thể lấy ơn báo oán như vậy, quả thật là người có trái tim nhân từ. Chẳng qua hậu cung này còn có pháp luật và kỷ cương của hậu cung, nếu mỗi người đều như vậy, sau khi làm chuyện sai làm cũng có thể được tha thứ, thì hậu cung này sẽ bị đảo lộn hết?"
Huệ tần ưỡn người ra, con mắt chỉ nhìn Hiền phi, cười ngọt ngào, lộ ra má núm đồng tiền nhỏ, rõ ràng là một vẻ mặt đáng yêu, nhưng ánh mắt lại có vẻ cự kì trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:" Nói lên ghê gớm, còn có ai còn có thể so với phụ thân của tỷ tỷ? Thái phó đại nhân ở phương diện này xem như là bấm tay khẽ đếm. Từ nhỏ phụ thân thần thiếp đã dạy đạo làm người phải hiểu được cảm tạ, mọi chuyện không nên quá so đo, cho người ta con đường sống chính là cho mình con đường sống, thần thiếp nhớ rất rõ lời gia phụ dạy bảo."
Huệ tần nói xong ngẩng đầu, ánh mắt khiêu khích đối diện với Hiền phi, ánh mắt của nàng đã tràn ngập địch ý, trong lòng Hiền phi hơi rùng mình.
Bởi vì Hiền phi nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt thâm thuý của Hoàng thượng biến thành ảm đạm, lát sau biến thành cáu giận. Quả nhiên, lời nói của Huệ tần đã chọc vào cái gai trong lòng Mục Nguyên Trinh, đó chính là Lâm Thái phó, hai chữ dữ dội chạm vào sợi dây trong lòng hắn.
"Hoàng thượng, nô tì đều suy nghĩ vì Hoàng thượng, không thể không có pháp luật và kỷ cương như vậy, hai người Trình Ngọc Dao và Lục Nguyệt Nặc cần phải xử tử, để răn đe." Hiền phi nũng nịu khẽ kéo ống tay áo của Mục Nguyên Trinh.
'' Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn khôi phục danh vị của hai người họ, không truy cứu khuyết điểm lần này của các nàng." Huệ tần cũng không yếu thế, chống lại Hiền phi.
Mục Nguyên Trinh nghe hai người tranh chấp từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, nhìn các nàng hình như nghĩ tới cái gì.
Thấy Hoàng thượng không nói, Huệ tần lại chuyển ánh mắt tới chỗ Hiền phi, nói:" Hiền phi nương nương vội vã muốn xử tử hai người Trình Lục như vậy, chắc không phải là bị các nàng nắm nhược điểm gì chứ?"
"Ngươi ... Không được ngậm máu phun người." Trong lòng Hiền phi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Huệ tần này biết chuyện tình của phụ thân không thành? Lập tức tâm trạng bất ổn, giọng nói nghiêm khắc hơn một chút:" Muội muội, Bản cung làm như vậy là vì muốn thanh trừng trật tự hậu cung, không có quy củ làm sao hình thành được quy cách, nếu không ngươi nghĩ là Hoàng hậu bất nghĩa sao? Có phải hay không, Hoàng hậu nương nương?"
Lần này Hiền phi ném mâu thuẫn cho Hoàng hậu, bởi vì nàng biết, dùng từ quy củ này mà nói chuyện, Hoàng hậu không thể không lấy quy tắc của hậu cung mà ưu tiên trước, nếu không có lẽ Hoàng hậu sẽ phải đội trên đầu một đống tiếng xấu.
"Hoàng thượng, người xem chuyện này..." Hoàng hậu vẫn ung dung đẹp đẽ quý giá tươi cười với Mục Nguyên Trinh.
"Tất cả câm mồm cho ta." Đột nhiên Mục Nguyên Trinh hét to, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Mục Nguyên Trinh quét mắt nhìn Hiền phi và Huệ tần, nghĩ đến chuyện Lâm Thái phó, trong lòng không khỏi có lửa giận không tên bùng lên, Hiền phi này quả nhiên là vẫn không hiểu được, nghĩ mọi chuyện giỏi hơn người trên, với Lâm Thái phó quả thật là một đôi phụ thân và con gái. Nếu nàng như vậy, trẫm liền không cho nàng được như ý nguyện, Mục Nguyên Trinh nắm chặt tay.
"Chuẩn tấu thỉnh cầu của Huệ tần đi." Mục Nguyên Trinh thản nhiên nhìn thoáng qua Hiền phi, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng.
"Tạ hoàng thượng." Huệ tần mừng rỡ, dập đầu tạ ơn, đồng thời nhìn về phía Hiền phi đang nhíu mày, ánh mắt đắc ý, làm Hiền phi tức tới thất khiếu bốc khói. (thất khiếu: 2 mắt 2 tai 2 lỗ mũi và miệng.)
Giờ phút này Hiền phi như bị trẹo, nàng thật không ngờ Hoàng đế cư nhiên lại bỏ qua không để ý đến nàng, không có nguyên tắc lại đi bảo vệ Huệ tần. Nàng như vậy nhưng lại bại dưới tay Huệ tần, cảm giác như bị người ta tát một cái, lửa giận đầy mình, không thể phát tác trước mặt Hoàng hậu, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, nhưng vẻ tươi cười này lại không được tự nhiên.
Nhưng trong lòng Hoàng hậu cũng có chút suy nghĩ, ngày thường Huệ tần này nói chuyện không dùng đầu óc, lại càng không cần phải nói nàng có tâm cơ gì. Nhưng hôm nay lời nói của nàng lại như cây châm, một câu đã đánh trúng tâm tư của Hoàng thượng,đây không giống như là chuyện Huệ tần có thể nghĩ ra. Sau lưng nàng chỉ sợ là có ẩn ý.
Tích Như mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, cảm thấy rất đau đớn ở sau lưng, sau một lúc lâu mới hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh, trong lòng cả kinh, muốn đứng lên, phía sau lưng có người giữ xuống làm cho nàng không thể nhúc nhích.
"Tích Như cô nương, cẩn thận một chút."Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, trợn mắt nhìn, đúng là Sở Lăng Thiên.
"Sở Thái y, nô tỳ có một chuyện bẩm báo, Vệ ..." Mới nói một nửa, đột nhiên nhìn đến phía sau Sở Lăng Thiên là Vệ Hiên Dịch đang nháy mắt cười nhìn nàng, trong lòng chấn động, lời nói đến bên miệng phải nuốt trở vào.
"Tích Như, ngươi đã chịu khổ rồi." Lạc Tử Hân xuất hiện làm Tích Như thêm chấn động, thật lâu sau mới hiểu được dĩ nhiên chính mình đã an toàn trở về Uyển Trữ cung, đang nằm trên giường của mình.
"Chủ tử, nô tỳ ... " Tích Như vẫn rất vội muốn nói những điều mình đã nhìn thấy với chủ tử.
Lạc Tử Hân cười cười, rất bình thản chặn ngang lời nói của nàng:"Tích Như, chuyện ngươi muốn nói, Bản cung đã biết hết. Ngươi yên tâm, Nguyệt Nặc và Ngọc Dao đã khôi phục danh vị, hơn nữa là do Huệ tần tự mình thỉnh cầu."
"Cái gì? Huệ tần thỉnh cầu ? Điều này làm sao có thể xảy ra, đến cuối cùng làm sao lại thế này?" Vẻ mặt Tích Như rất kinh ngạc.
/89
|