Sau núi giả truyền đến tiếng nói của Tâm Nhuỵ cùng người nào đó, Tích Như dậm chân mà đứng, tựa vào mặt trái của núi giả, ngưng thần lắng nghe.
" Làm sao bây giờ? Nếu nương nương thật sự đến chỗ Hoàng hậu tố giác Như phi, có thể hay không sẽ xảy ra chuyện?" Nghe giọng nói của Tâm Nhuỵ rất lo lắng.
Dường như đối phương trầm ngâm một lát, sau một lát đè thấp âm thanh, nói:"Ngươi xác định chủ tử nhà ngươi muốn đến chỗ Hoàng hậu tố giác?"
Tâm Nhuỵ vội la lên:"Ta không biết mới đến hỏi ngươi nha, từ đầu đến cuối chuyện kia chỉ có ngươi và ta hiểu rõ nhất, cảm thấy nương nương làm như trong lời nói có chút kì quái, nhưng nương nương thật sự nói rõ như vậy, còn nói ngày mai sẽ đi. Ngươi nói nương nương nhà ta rốt cuộc muốn làm gì nha, ta cũng không muốn nàng có chuyện gì."
Hình như đối phương trầm ngâm một hồi lâu, cười cười nói:"Tâm Nhuỵ, ngươi không đi hỏi chủ tử nhà ngươi, chạy tới đây hỏi ta dường như không thoả đáng, là ai nói cho ngươi biết điều này?"
"Tích Như tỷ tỷ. Ta không khỏi cảm thấy việc này kì quái, chủ tử bày ra việc này, làm sao lại muốn tố giác với Hoàng hậu? Chuyện này không hợp tình hợp lí, cho nên mới đến hỏi ngươi. Chỗ chủ tử, ta không dám hỏi." Tâm Nhuỵ cúi đầu.
"Ha ha, ngươi thật ngốc, nếu ta đoán không sai, bây giờ Tích Như tỷ tỷ của ngươi đang ở gần đây." Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân, người nói chuyện đó đã xuất hiện trước mặt Tihcs Như.
Tích Như thấy rõ ràng dung mạo của người này, trong lòng sửng sốt một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại sự thanh tỉnh. Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ đến, người sau lưng Tâm Nhuỵ lại có thể là hắn, Vệ Dịch Hiên.
"Tiểu Vệ Tử, Tâm Nhuỵ, rốt cuộc các ngươi có chuyện gì gạt ta?"
Tiểu Vệ Tử cười, nói:"Tích Như cô nương thông minh như vậy, lúc này lại không đoán ra."
Tích Như hít một hơi thật sâu, nói:"Ý của ngươi là, chuyện của Lưu tài tử là do Trữ phương nghi sắp đặt, chuyện của Tống Hàm Hương cũng do một tay nương nương an bài?"
Vệ Dịch Hin đứng đối diện nàng, cúi đầu suy nghĩ, cười nhẹ, nói:" Cô nương đoán cũng không sai, thật là do Trữ phương nghi nương nương cùng nô tài đưa lên mà thành. Nhưng chuyện Hàm Hương tiểu chủ bị hãm hại, vốn là Như phi muốn làm vậy, nương nương chính là lợi dụng Tâm Nhuỵ, làm cho chuyện này càng thuận ý thành chương(1), để làm cho Lưu tài tử tái ông mất ngựa (2), mà Như phi cũng sẽ không hoài nghi gì với nương nương."
"Cho nên, mục đích thật sự của nương nương là muốn đối phó với Lưu tài tử?" Lông mày của Tích Như nhíu lại.
Khoé miệng Vệ Dịch Hiên hơi cong lên, tiếp tục nói:"Cô nương thông tuệ, đó là nương nương muốn cho Lưu tài tử xuống ngựa, về phần Hàm Hương tiểu chủ, cho dù nương không động thủ, cũng có người muốn động thủ, cũng không tính là bị chết oan uổng."
Tích Như căng môi, giọng điệu sắc bén, nói:" Như phi muốn hại chết Tống Hàm Hương, lợi dụng Lưu tài tử ra tay, vì thế nương nương liền lợi dụng quan hệ chủ tớ cũ của Tâm Nhuỵ và Như phi, thuận tiện đẩy chuyện này thành. Sau đó, nương nương lại lợi dụng Tâm Nhuỵ định ngày hẹn Lưu tài tử , sau đó lại cố ý hẹn Quý phi nương nương đi đến nơi đó để nghe được câu chuyện của hai người nói. Nói đúng không?"
Vệ Dịch Hiên chắp hai tay, nói:"Cô nương quả nhiên là thông minh."
"Nhưng ta còn không rõ vì sao đến cuối cùng lại phải làm như vậy?" Tích Như bắt đầu gãi đầu.
Vẻ mặt Vệ Dịch Hiên im lặng, nói:"Nương nương làm như vậy, là vì tự bảo vệ mình."
"Tự bảo vệ mình?" Tích Như nhíu mày.
"Bởi vì Lưu tài tử muốn hại nương nương." Tiểu Vệ Tử thản nhiên nói một câu, cũng không có giải thích thêm.
Ngày đó, lúc Trữ phương nghi giả trang làm quỷ doạ Lưu tài tử, đã nhìn thấu thân phận của Lưu tài tử. Vì Lưu tài tử tự muốn bảo vệ mình, sớm hay muộn sẽ động thủ với Trữ phương nghi, hơn nữa đã thấy nàng ta bắt đầu có động tác, nếu là muộn một bước, tính mạng của Trữ phương nghi có thể gặp nguy hiểm.
Trong lòng Tiểu Vệ Tử chấn động, nhớ tới ngày đó Lưu tài tử có ý định khiêu khích Trữ phương nghi, may mắn hắn đã phát hiện manh mối nói cho Trữ phương nghi, chỉ sợ nếu không phải hắn ngăn lại, thì tương lai có khả năng người bị hại chết mà không biết nguyên nhân gì. May mắn, Trữ phương nghi thông minh cùng hắn vạch kế hoạch tất cả, tất cả còn kịp.
Nhớ rõ ngày đó, lúc hắn nói cho Trữ phương nghi về mối nguy là Lưu tài tử, Trữ phương nghi dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn hắn.
"Ngươi... Vì sao ngươi lại nói cho ta biết?" Lạc Tử Hân hỏi.
Vệ Dịch Hiên nhìn nàng không chớp mắt, tươi cười có chút nghịch ngợm, vô tội, nói:"Nương nương đã quên rồi sao, nô tài từng nói nô tài có cùng mục tiêu với nương nương."
Con ngươi Lạc Tử Hân chợt loé, những lời này không phải là lần đầu tiên hắn nói, nhưng nàng vẫn không hiểu được, còn chưa từng suy nghĩ quá sâu về những lời này. Nhưng hôm nay, nàng thật sự muốn biết nguyên nhân gì.
Có lẽ tâm tư của nàng sớm bị Vệ Dịch Hiên tóm được, không chờ nàng ở miệng, hắn đã nói:"Nô tài cũng chỉ là tiểu thái giám của Ngự Thiện phòng, nhưng nô tài không muốn bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân, cho nên nô tài muốn đi lên trên. Nhưng nương nương có cơ hội thuận tiện giúp nô tài, cho nên, nô tài nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nương nương."
"Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng bản cung sẽ giúp ngươi?" Giọng nói của Lạc Tử Hân sắc bén.
Vệ Dịch Hiên cười, nói:"Bởi vì nương nương cũng cần đến quyền lực, cho nên nô tài cũng có thể đi lên, cùng giống nhau có thể giúp nương nương đạt được quyền lực, ta và người cùng có lợi."
"Bản cung chưa từng nói muốn có được quyền lực." Lạc Tử Hân cười lạnh nói.
"Chẳng lẽ nương nương chưa từng nghĩ muốn cứu người ở trong thiên lao kia ra sao?" Vệ Dịch Hiên nói xong liền cụp mắt, im lặng không nói.
Lời này của hắn vừa nói ra, Lạc Tử Hân rất khiếp sợ, tiểu thái giám này lại có thể biết được chuyện của phụ thân nàng? Như vậy chỉ sợ hắn cũng đã biết rõ ràng thân phận thật của nàng, nhưng, cuối cùng thì làm sao hắn biết được? Lạc Tử Hân tự cho là từ khi trọng sinh tới nay, ở trong cung luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để lại dấu vết gì.
"Ngươi là ai?" Giọng nói của Lạc Tử Hân run run, ánh mắt bối rối vội hiện lên bên trong đôi mắt.
Vệ Dịch Hiên cười nhẹ, nói:"Nô tài không phải là địch cũng không phải là bạn của nương nương, muốn hợp tác hay không, chi dựa vào quyết định của nương nương. Nô tài cáo lui."
Vệ Dịch Hiên hành lễ, lùi vài bước, nhìn Trữ phương nghi một cái, liền xoay người rời đi.
Tiểu Vệ Tử nghĩ gì đó, khoé miệng khẽ cong lên, hắn rất tin tưởng, Trữ phương nghi nhất định sẽ tín nhiệm hắn.
Một đêm kia, Tích Như hầu hạ bên người Lạc Tử Hân, nghĩ chuyện xảy ra lúc ban ngày, bĩu môi nửa ngày.
"Tiểu Vệ Tử nói với ngươi chứ?" Lạc Tử Hân mỉm cười nhìn trong gương thấy Tích Như đang hờn dỗi âm thầm bật cười:" Ngươi lấy đồ ăn ngon đi."
"Chủ tử, người đang dụ dỗ ta nha." Tích Như bất mãn bĩu môi, nói:"Nương nương, Quý phi nương nương thật sự sẽ không hòai nghi đây là kế hoạch của ngài sao?"
Lạc Tử Hân cười nhẹ, nói:"Sẽ không, không phải ngay cả ngươi cũng không đoán ra kế hoạch của bản cung sao?"
"Đó là bởi vì nô tỳ ngốc thôi. " Tích Như đỏ mặt đi trải giường chiếu cho nàng, Lạc Tử Hân nhìn nàng khẽ cười, không hổ là nha hoàn thân thiết mà Viêm gia mang đến, tuy rằng nàng không thực sự là Viêm Tiêm Vũ, nhưng nha đầu Tích Như đối tốt với nàng như với tiểu thư chân chính của Viêm gia, điều này, làm cho lòng của Lạc Tử Hân cảm thấy được an ủi.
________________
"Trữ phương nghi nương nương, Như phi nương nương mời ngài đi đến Trường Dương cung cùng thưởng thức điểm tâm." Cung nữ bên người của Như phi báo lại.
Lạc Tử Hân đang đọc sách, nghe được lời mời này làm nàng hơi sửng sốt, khi nào thì Như phi này thân thiện với nàng như vậy? Chỉ sợ chuyện này cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng người ta mời, làm phi tử thấp hơn không có lý do từ chối, cho nên cho dù trong lòng Lạc Tử Hân có nghĩ gì, cũng chỉ có thể đến, dù sao bây giờ còn chưa có địa vị có thể tự cao tự đại, nhưng kiếp trước Như phi này hại chết mình, lúc này cũng không có nắm chắc mười phần, tất cả đều phải cẩn thận, cẩn thận.
Đi vào Trường Dương cung, đó là chỗ ở của Như phi, lúc này Phạm lương đễ cũng đã sớm ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh Như phi. Lạc Tử Hân vào phòng được Như phi hỏi thăm, rồi được mời ngồi xuống.
"Hôm nay khí sắc của muội muội có vẻ tốt, đúng lúc người nhà bản cung vừa mang theo chút điểm tâm của quê nhà đến đây, một người hưởng thì có chút cô quạnh, liền mời các muội muội và Phạm lương đễ đến." Ý cười của Như phi dạt dào, chu đáo đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Lạc Tử Hân.
Lạc Tử Hân nói tiếng cảm ơn, lại nhìn đến điểm tâm bên cạnh mình, là một đĩa bánh hạt vừng, sắc mặt không khỏi khẽ biến. Trong cung, mọi người đều biết nàng không thích ăn hạt vừng, thậm chí ngửi cũng sẽ buồn nôn, cho nên đồ ăn hằng ngày của nàng không có dính một chút hạt vừng nào. Hôm nay Như phi công khai dùng hạt vừng làm điểm tâm cho nàng ăn, chỉ sợ là cố ý sư dụng.
"Như phi nương nương, thần thiếp..." Nói đến bên miệng, Lạc Tử Hân liền dừng lại, dường như thẳng thắn từ chối đồ ăn cũng không ổn thoả.
"Trữ phương nghi, đây là điểm tâm của người nhà của Như phi nương nương, vừa rồi thần thiếp cũng ăn, hương vị rất ngon, ngươi cũng nếm thử đi?" Phạm lương đễ ở một bên thúc giục, cũng đưa một miếng bánh vào trong tay Lạc Tử Hân, cười nói.
"Này..." Trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Tử Hân không biết nên làm thế nào cho phải, rơi vào đường cùng chỉ có thể gạt bỏ miếng bánh đang được mạnh mẽ đưa đến miệng nàng.
Nhưng, có lẽ Lạc Tử Hân cũng không có nghĩ đến mình đã dị ứng rất mạnh với hạt vừng, thế nên mới dính vào môi, liền cảm thấy ghê tởm, nhưng lại không thể điều khiển được tự động nôn ra.
Không cần nghĩ, bên này mới làm ra thái độ ghê tởm, bên kia, Như phi đã trầm mặt.
"Trữ phương nghi, ngươi có ý gì? Là sợ bản cung đầu độc trong điểm tâm hại ngươi sao?" Giọng nói trong trẻo của Như phi rất lạnh lùng, có ý trách móc.
"Không phải, nương nương, từ nhỏ thần thiếp đã không thích hạt vừng, cho nên..." Nói còn chưa xong, lại buồn nôn.
"Buồn cười, bản cung hảo tâm mời ngươi đến ăn, thật không ngờ ngươi lại làm ngơ hảo tâm của bản cung, ngươi cố ý sao?" Vẻ mặt Như phi xanh mét, phẫn nộ quát.
"Không phải, thần thiếp..." Lạc Tử Hân vội vàng đứng lên, cúi đầu đứng ở một bên.
"Như phi nương nương, thần thiếp thấy có khả năng là Trữ phương nghi cũng là quá vô tâm, coi như qua đi." Phạm lương đễ cũng đứng lên, đi đến bên người Lạc Tử Hân, nói:" Trữ phương nghi, mau xin lỗi Như phi đi."
Vừa nói xong, liền đẩy Lạc Tử Hân. Đáng thương cho Lạc Tử Hân bị nàng ta đẩy, bàn chân không ổn, nhưng lại tiến lên hai bước, bàn tay chống lên mặt bàn, đang lơ đáng thì đã làm đổ đĩa hạt vừng đó của Như phi.
Cái này, không cần nghĩ nhiều, Lạc Tử Hân cũng biết mình gây hoạ, mà cái người đầu sỏ kia còn đang ngẩng lên quan sát nàng, con ngươi đắc ý. Đây đúng là một màn Hồng Môn Yến (3), hai nữ nhân này làm cạm bẫy cho nàng nhảy xuống, đáng tiếc chính mình vẫn sơ ý, Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm ảo não.
Quả nhiên, Như phi tức giận rồi, hung hăng đập bàn, chỉ vào Lạc Tử Hân gầm lên:"Trữ phương nghi, bản cung hảo tâm mời ngươi, nhưng ngươi lại lên mặt, cư nhiên lại dĩ hạ phạm thượng? Hôm nay không trừng phạt ngươi thích đáng, bản cung còn có uy nghiêm gì. Ngay bây giờ ngươi ra ngoài cung quỳ xuống, không có mệnh lệnh của Bản cung không được đứng lên."
Vào lúc này, Lạc Tử Hân bết giãy dụa là vô ích, nhẫn nại là phương pháp tốt, cho nên ngoan ngoãn đi ra ngoài cung. Còn chưa quỳ xuống, hai chân đã bị Phạm lương đễ đá vào trực tiếp quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu đón nhận sự ngạo mạn đắc ý trong đôi mắt nàng ta.
Đầu gối rất đau đớn, hoá ra phải quỳ trên mấy hòn đá nhỏ. Lạc Tử Hân muốn dịch chuyển vị trí, nhưng không ngờ bị Như phi quát bảo dừng lại:" Không được nhúc nhích, quỳ như vậy cho bản cung."
Đối mặt với hai nữ nhân cả vú lấp miệng em (4), tuy rằng trong lòng Lạc Tử Hân tức giận. nhưng cũng không thể nói, bởi vì nàng biết phải học được sự nhẫn nại.
Trong lòng Lạc Tử Hân rất hiểu hôm nay Như phi và Phạm lương đễ đối đãi với nàng như thế này, chỉ do trong mấy ngày gần đây Hoàng thượng đẽ ban cho châu báu mà Tuyên quốc tiến cống, mà trong cung chỉ mỗi nàng được thưởng, những nữ nhân này đố kị, thật sự có thể dùng từ không thể nói lý để hình dung, lại dùng loại thủ đoạn này tra tấn nàng.
Đã là giữa hè, ngày nắng, hôm nay đã nóng đến muốn đổ rất nhiều mồ hôi, lại còn bắt quỳ dưới mặt trời, hơn nữa những hòn đá nhỏ dưới gối không ngừng đụng vào làn da, phát đau. Lạc Tử Hân cảm thấy chính mình đã khô, không thể chịu đựng, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn, chân cũng run nhẹ.
"Thoạt nhìn, Trữ phương nghi có chút lạnh, người run rẩy này, thân thể cũng quá yếu." Như phi đi ra, nhìn nàng một cái, còn nói:"Người tới, mang cho bản cung một cái áo bông đi, phủ thêm cho Trữ phương nghi, cẩn thận nàng bị đông lạnh."
Lạc Tử Hân kinh ngạc ngẩng đầu, nữ nhân ghê tởm kia, muốn làm cho nàng chết? Khoác thêm áo bông này, vậy cách cái chết cũng không xa.
"Như phi nương nương, xin ngài tha thứ cho Trữ phương nghi, xin ngài..." Tích Như lo lắng vội vàng quỳ xuống đất dập đầu xin tha thứ.
Chỉ là Như phi không muốn hiểu, cung nữ Tú Vân cầm áo bông đi tới chỗ Lạc Tử Hân.
(1) thuận ý thành chương ( thuận lý thành chương) : cứ như vậy mà thành
(2) tái ông mất ngựa ( tái ông thất mã, an tri hoạ phúc) Câu nói này có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau:
Chuyện kể rằng xưa kia ở vùng biên cương gần láng giềng người Hồ, có một ông lão tên là Tái Ông. Ông sống lạc quan, bao dung, bởi vậy mà được rất nhiều người mến mộ.
Ông có một người con trai, hai cha con sống bằng nghề chăn ngựa. Một hôm, không biết nguyên nhân vì sao mà con ngựa của ông bỏ đi mất. Sau khi hàng xóm biết chuyện, họ nghĩ rằng ông sẽ rất buồn nên đến thăm hỏi và an ủi. Nhưng ông chẳng những không tỏ ra tiếc nuối, mà còn bình thản trả lời: “Ngựa mất rồi, đương nhiên là chuyện xấu, nhưng ai biết đâu nó sẽ mang lại kết quả tốt chứ? Không sao đâu”.
Quả nhiên qua mấy tháng sau, con ngựa kia liền trở về, còn dắt theo một con tuấn mã. Nghe tin này, bà con hàng xóm cùng nhau tới chúc mừng cho Tái Ông. Nhưng ông cũng không hề tỏ ra vui mừng, ông nói: “Mọi sự đều có nhân duyên của nó, chuyện được cho là vui nhưng chưa chắc đã tốt, không nên vội mừng làm chi”. Từ ngày có thêm một con tuấn mã, con trai ông vui mừng khôn xiết, ngày ngày cưỡi ngựa rong chơi, hóng gió, đi không biết mệt.
Cuối cùng, do bất cẩn cậu này ngã ngựa và gãy chân. Hàng xóm biết tin, ai cũng tới chia buồn, còn Tái Ông vẫn điềm nhiên: “Biết đâu chuyện lại có hậu thì sao? Mọi người đừng lo tôi không thấy buồn”. Hàng xóm thực sự không thể hiểu nổi ông. Một thời gian sau, người Hồ ồ ạt tấn công xâm lược Trung Nguyên, tình hình biên ải đột nhiên căng thẳng, thanh niên trai tráng đều được gọi nhập ngũ đi lính, kết quả mười người thì có 8, 9 người mất mạng trên chiến trường. Riêng con trai của Tái Ông bị què chân nên được miễn quân dịch, vì thế cha con ông tránh được nạn sinh tử biệt ly. Sau những sự việc ấy, mọi người càng thêm nể phục phong thái điềm tĩnh và cách cư xử “bình thản” của ông.
Qua câu chuyện, chúng ta có thể thấy cuộc sống vốn như một dòng chảy bất tận và biến đổi không ngừng. Vô thường là một chân lý, vạn sự vạn vật đều tuân theo nguyên lý ấy. Đâu ai biết được ngày mai rồi sẽ ra sao? Việc tốt xấu trong đời người không là tuyệt đối, chuyện tưởng như là xấu mà lại có thể dẫn tới kết quả tốt đẹp, và những chuyện được cho là tốt đẹp cũng có thể dẫn tới hậu quả xấu. Quan trọng là chúng ta giữ được tâm thái bình thản trước tất cả mọi sự xảy đến với mình, biết chấp nhận nó, không truy cầu hay than vãn. Qua câu chuyện trên, chúng ta thấy rằng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào Tái Ông cũng lý trí để nhận thức bản chất sự việc, làm chủ được cảm xúc của mình, không bị chi phối bởi vô thường. Nếu giữ được tâm thái ấy, chúng ta sẽ lạc quan hơn, có cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn và an nhiên tự tại trước vui buồn của đời người.
(3) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Một thành ngữ khác có liên quan đến sự kiện này là Xiang Zhuang wu jian, yi zai Pei Gong (Trung văn giản thể: 项庄舞剑,意在沛公; Trung văn phồn thể: 項莊舞劍,意在沛公; bính âm:Xiàng Zhuāng wǔ jiàn, yì zài Pèi Gōng; nghĩa đen "Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công").
Có thể xem thêm ở: google :v
(4) cả vú lấp miệng em: Nhiều bà mẹ, khi nghe trẻ khóc, không cần dỗ dành, vỗ về, nựng nịu gì cả mà lập tức dùng bầu vú sữa sẵn có trên mình để lấp miệng đứa bé. Nhờ được bú tí mẹ, đứa trẻ không còn khóc nữa. Mới hay là, với đứa bé, bầu vú của mẹ có thế mạnh và ứng nghiệm trông thấy. Cái hiện tượng bình thường mà chúng ta vẫn gặp, vẫn thấy hàng ngày được dân gian khai thác và khái quát thành câu cả vú lấp miệng em để chỉ hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác.
Thành ngữ này có nghĩa là dùng quyền lực mạnh để chèn ép người khác.
" Làm sao bây giờ? Nếu nương nương thật sự đến chỗ Hoàng hậu tố giác Như phi, có thể hay không sẽ xảy ra chuyện?" Nghe giọng nói của Tâm Nhuỵ rất lo lắng.
Dường như đối phương trầm ngâm một lát, sau một lát đè thấp âm thanh, nói:"Ngươi xác định chủ tử nhà ngươi muốn đến chỗ Hoàng hậu tố giác?"
Tâm Nhuỵ vội la lên:"Ta không biết mới đến hỏi ngươi nha, từ đầu đến cuối chuyện kia chỉ có ngươi và ta hiểu rõ nhất, cảm thấy nương nương làm như trong lời nói có chút kì quái, nhưng nương nương thật sự nói rõ như vậy, còn nói ngày mai sẽ đi. Ngươi nói nương nương nhà ta rốt cuộc muốn làm gì nha, ta cũng không muốn nàng có chuyện gì."
Hình như đối phương trầm ngâm một hồi lâu, cười cười nói:"Tâm Nhuỵ, ngươi không đi hỏi chủ tử nhà ngươi, chạy tới đây hỏi ta dường như không thoả đáng, là ai nói cho ngươi biết điều này?"
"Tích Như tỷ tỷ. Ta không khỏi cảm thấy việc này kì quái, chủ tử bày ra việc này, làm sao lại muốn tố giác với Hoàng hậu? Chuyện này không hợp tình hợp lí, cho nên mới đến hỏi ngươi. Chỗ chủ tử, ta không dám hỏi." Tâm Nhuỵ cúi đầu.
"Ha ha, ngươi thật ngốc, nếu ta đoán không sai, bây giờ Tích Như tỷ tỷ của ngươi đang ở gần đây." Chỉ nghe thấy có tiếng bước chân, người nói chuyện đó đã xuất hiện trước mặt Tihcs Như.
Tích Như thấy rõ ràng dung mạo của người này, trong lòng sửng sốt một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại sự thanh tỉnh. Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ đến, người sau lưng Tâm Nhuỵ lại có thể là hắn, Vệ Dịch Hiên.
"Tiểu Vệ Tử, Tâm Nhuỵ, rốt cuộc các ngươi có chuyện gì gạt ta?"
Tiểu Vệ Tử cười, nói:"Tích Như cô nương thông minh như vậy, lúc này lại không đoán ra."
Tích Như hít một hơi thật sâu, nói:"Ý của ngươi là, chuyện của Lưu tài tử là do Trữ phương nghi sắp đặt, chuyện của Tống Hàm Hương cũng do một tay nương nương an bài?"
Vệ Dịch Hin đứng đối diện nàng, cúi đầu suy nghĩ, cười nhẹ, nói:" Cô nương đoán cũng không sai, thật là do Trữ phương nghi nương nương cùng nô tài đưa lên mà thành. Nhưng chuyện Hàm Hương tiểu chủ bị hãm hại, vốn là Như phi muốn làm vậy, nương nương chính là lợi dụng Tâm Nhuỵ, làm cho chuyện này càng thuận ý thành chương(1), để làm cho Lưu tài tử tái ông mất ngựa (2), mà Như phi cũng sẽ không hoài nghi gì với nương nương."
"Cho nên, mục đích thật sự của nương nương là muốn đối phó với Lưu tài tử?" Lông mày của Tích Như nhíu lại.
Khoé miệng Vệ Dịch Hiên hơi cong lên, tiếp tục nói:"Cô nương thông tuệ, đó là nương nương muốn cho Lưu tài tử xuống ngựa, về phần Hàm Hương tiểu chủ, cho dù nương không động thủ, cũng có người muốn động thủ, cũng không tính là bị chết oan uổng."
Tích Như căng môi, giọng điệu sắc bén, nói:" Như phi muốn hại chết Tống Hàm Hương, lợi dụng Lưu tài tử ra tay, vì thế nương nương liền lợi dụng quan hệ chủ tớ cũ của Tâm Nhuỵ và Như phi, thuận tiện đẩy chuyện này thành. Sau đó, nương nương lại lợi dụng Tâm Nhuỵ định ngày hẹn Lưu tài tử , sau đó lại cố ý hẹn Quý phi nương nương đi đến nơi đó để nghe được câu chuyện của hai người nói. Nói đúng không?"
Vệ Dịch Hiên chắp hai tay, nói:"Cô nương quả nhiên là thông minh."
"Nhưng ta còn không rõ vì sao đến cuối cùng lại phải làm như vậy?" Tích Như bắt đầu gãi đầu.
Vẻ mặt Vệ Dịch Hiên im lặng, nói:"Nương nương làm như vậy, là vì tự bảo vệ mình."
"Tự bảo vệ mình?" Tích Như nhíu mày.
"Bởi vì Lưu tài tử muốn hại nương nương." Tiểu Vệ Tử thản nhiên nói một câu, cũng không có giải thích thêm.
Ngày đó, lúc Trữ phương nghi giả trang làm quỷ doạ Lưu tài tử, đã nhìn thấu thân phận của Lưu tài tử. Vì Lưu tài tử tự muốn bảo vệ mình, sớm hay muộn sẽ động thủ với Trữ phương nghi, hơn nữa đã thấy nàng ta bắt đầu có động tác, nếu là muộn một bước, tính mạng của Trữ phương nghi có thể gặp nguy hiểm.
Trong lòng Tiểu Vệ Tử chấn động, nhớ tới ngày đó Lưu tài tử có ý định khiêu khích Trữ phương nghi, may mắn hắn đã phát hiện manh mối nói cho Trữ phương nghi, chỉ sợ nếu không phải hắn ngăn lại, thì tương lai có khả năng người bị hại chết mà không biết nguyên nhân gì. May mắn, Trữ phương nghi thông minh cùng hắn vạch kế hoạch tất cả, tất cả còn kịp.
Nhớ rõ ngày đó, lúc hắn nói cho Trữ phương nghi về mối nguy là Lưu tài tử, Trữ phương nghi dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn hắn.
"Ngươi... Vì sao ngươi lại nói cho ta biết?" Lạc Tử Hân hỏi.
Vệ Dịch Hiên nhìn nàng không chớp mắt, tươi cười có chút nghịch ngợm, vô tội, nói:"Nương nương đã quên rồi sao, nô tài từng nói nô tài có cùng mục tiêu với nương nương."
Con ngươi Lạc Tử Hân chợt loé, những lời này không phải là lần đầu tiên hắn nói, nhưng nàng vẫn không hiểu được, còn chưa từng suy nghĩ quá sâu về những lời này. Nhưng hôm nay, nàng thật sự muốn biết nguyên nhân gì.
Có lẽ tâm tư của nàng sớm bị Vệ Dịch Hiên tóm được, không chờ nàng ở miệng, hắn đã nói:"Nô tài cũng chỉ là tiểu thái giám của Ngự Thiện phòng, nhưng nô tài không muốn bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân, cho nên nô tài muốn đi lên trên. Nhưng nương nương có cơ hội thuận tiện giúp nô tài, cho nên, nô tài nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nương nương."
"Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng bản cung sẽ giúp ngươi?" Giọng nói của Lạc Tử Hân sắc bén.
Vệ Dịch Hiên cười, nói:"Bởi vì nương nương cũng cần đến quyền lực, cho nên nô tài cũng có thể đi lên, cùng giống nhau có thể giúp nương nương đạt được quyền lực, ta và người cùng có lợi."
"Bản cung chưa từng nói muốn có được quyền lực." Lạc Tử Hân cười lạnh nói.
"Chẳng lẽ nương nương chưa từng nghĩ muốn cứu người ở trong thiên lao kia ra sao?" Vệ Dịch Hiên nói xong liền cụp mắt, im lặng không nói.
Lời này của hắn vừa nói ra, Lạc Tử Hân rất khiếp sợ, tiểu thái giám này lại có thể biết được chuyện của phụ thân nàng? Như vậy chỉ sợ hắn cũng đã biết rõ ràng thân phận thật của nàng, nhưng, cuối cùng thì làm sao hắn biết được? Lạc Tử Hân tự cho là từ khi trọng sinh tới nay, ở trong cung luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để lại dấu vết gì.
"Ngươi là ai?" Giọng nói của Lạc Tử Hân run run, ánh mắt bối rối vội hiện lên bên trong đôi mắt.
Vệ Dịch Hiên cười nhẹ, nói:"Nô tài không phải là địch cũng không phải là bạn của nương nương, muốn hợp tác hay không, chi dựa vào quyết định của nương nương. Nô tài cáo lui."
Vệ Dịch Hiên hành lễ, lùi vài bước, nhìn Trữ phương nghi một cái, liền xoay người rời đi.
Tiểu Vệ Tử nghĩ gì đó, khoé miệng khẽ cong lên, hắn rất tin tưởng, Trữ phương nghi nhất định sẽ tín nhiệm hắn.
Một đêm kia, Tích Như hầu hạ bên người Lạc Tử Hân, nghĩ chuyện xảy ra lúc ban ngày, bĩu môi nửa ngày.
"Tiểu Vệ Tử nói với ngươi chứ?" Lạc Tử Hân mỉm cười nhìn trong gương thấy Tích Như đang hờn dỗi âm thầm bật cười:" Ngươi lấy đồ ăn ngon đi."
"Chủ tử, người đang dụ dỗ ta nha." Tích Như bất mãn bĩu môi, nói:"Nương nương, Quý phi nương nương thật sự sẽ không hòai nghi đây là kế hoạch của ngài sao?"
Lạc Tử Hân cười nhẹ, nói:"Sẽ không, không phải ngay cả ngươi cũng không đoán ra kế hoạch của bản cung sao?"
"Đó là bởi vì nô tỳ ngốc thôi. " Tích Như đỏ mặt đi trải giường chiếu cho nàng, Lạc Tử Hân nhìn nàng khẽ cười, không hổ là nha hoàn thân thiết mà Viêm gia mang đến, tuy rằng nàng không thực sự là Viêm Tiêm Vũ, nhưng nha đầu Tích Như đối tốt với nàng như với tiểu thư chân chính của Viêm gia, điều này, làm cho lòng của Lạc Tử Hân cảm thấy được an ủi.
________________
"Trữ phương nghi nương nương, Như phi nương nương mời ngài đi đến Trường Dương cung cùng thưởng thức điểm tâm." Cung nữ bên người của Như phi báo lại.
Lạc Tử Hân đang đọc sách, nghe được lời mời này làm nàng hơi sửng sốt, khi nào thì Như phi này thân thiện với nàng như vậy? Chỉ sợ chuyện này cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng người ta mời, làm phi tử thấp hơn không có lý do từ chối, cho nên cho dù trong lòng Lạc Tử Hân có nghĩ gì, cũng chỉ có thể đến, dù sao bây giờ còn chưa có địa vị có thể tự cao tự đại, nhưng kiếp trước Như phi này hại chết mình, lúc này cũng không có nắm chắc mười phần, tất cả đều phải cẩn thận, cẩn thận.
Đi vào Trường Dương cung, đó là chỗ ở của Như phi, lúc này Phạm lương đễ cũng đã sớm ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh Như phi. Lạc Tử Hân vào phòng được Như phi hỏi thăm, rồi được mời ngồi xuống.
"Hôm nay khí sắc của muội muội có vẻ tốt, đúng lúc người nhà bản cung vừa mang theo chút điểm tâm của quê nhà đến đây, một người hưởng thì có chút cô quạnh, liền mời các muội muội và Phạm lương đễ đến." Ý cười của Như phi dạt dào, chu đáo đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Lạc Tử Hân.
Lạc Tử Hân nói tiếng cảm ơn, lại nhìn đến điểm tâm bên cạnh mình, là một đĩa bánh hạt vừng, sắc mặt không khỏi khẽ biến. Trong cung, mọi người đều biết nàng không thích ăn hạt vừng, thậm chí ngửi cũng sẽ buồn nôn, cho nên đồ ăn hằng ngày của nàng không có dính một chút hạt vừng nào. Hôm nay Như phi công khai dùng hạt vừng làm điểm tâm cho nàng ăn, chỉ sợ là cố ý sư dụng.
"Như phi nương nương, thần thiếp..." Nói đến bên miệng, Lạc Tử Hân liền dừng lại, dường như thẳng thắn từ chối đồ ăn cũng không ổn thoả.
"Trữ phương nghi, đây là điểm tâm của người nhà của Như phi nương nương, vừa rồi thần thiếp cũng ăn, hương vị rất ngon, ngươi cũng nếm thử đi?" Phạm lương đễ ở một bên thúc giục, cũng đưa một miếng bánh vào trong tay Lạc Tử Hân, cười nói.
"Này..." Trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Tử Hân không biết nên làm thế nào cho phải, rơi vào đường cùng chỉ có thể gạt bỏ miếng bánh đang được mạnh mẽ đưa đến miệng nàng.
Nhưng, có lẽ Lạc Tử Hân cũng không có nghĩ đến mình đã dị ứng rất mạnh với hạt vừng, thế nên mới dính vào môi, liền cảm thấy ghê tởm, nhưng lại không thể điều khiển được tự động nôn ra.
Không cần nghĩ, bên này mới làm ra thái độ ghê tởm, bên kia, Như phi đã trầm mặt.
"Trữ phương nghi, ngươi có ý gì? Là sợ bản cung đầu độc trong điểm tâm hại ngươi sao?" Giọng nói trong trẻo của Như phi rất lạnh lùng, có ý trách móc.
"Không phải, nương nương, từ nhỏ thần thiếp đã không thích hạt vừng, cho nên..." Nói còn chưa xong, lại buồn nôn.
"Buồn cười, bản cung hảo tâm mời ngươi đến ăn, thật không ngờ ngươi lại làm ngơ hảo tâm của bản cung, ngươi cố ý sao?" Vẻ mặt Như phi xanh mét, phẫn nộ quát.
"Không phải, thần thiếp..." Lạc Tử Hân vội vàng đứng lên, cúi đầu đứng ở một bên.
"Như phi nương nương, thần thiếp thấy có khả năng là Trữ phương nghi cũng là quá vô tâm, coi như qua đi." Phạm lương đễ cũng đứng lên, đi đến bên người Lạc Tử Hân, nói:" Trữ phương nghi, mau xin lỗi Như phi đi."
Vừa nói xong, liền đẩy Lạc Tử Hân. Đáng thương cho Lạc Tử Hân bị nàng ta đẩy, bàn chân không ổn, nhưng lại tiến lên hai bước, bàn tay chống lên mặt bàn, đang lơ đáng thì đã làm đổ đĩa hạt vừng đó của Như phi.
Cái này, không cần nghĩ nhiều, Lạc Tử Hân cũng biết mình gây hoạ, mà cái người đầu sỏ kia còn đang ngẩng lên quan sát nàng, con ngươi đắc ý. Đây đúng là một màn Hồng Môn Yến (3), hai nữ nhân này làm cạm bẫy cho nàng nhảy xuống, đáng tiếc chính mình vẫn sơ ý, Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm ảo não.
Quả nhiên, Như phi tức giận rồi, hung hăng đập bàn, chỉ vào Lạc Tử Hân gầm lên:"Trữ phương nghi, bản cung hảo tâm mời ngươi, nhưng ngươi lại lên mặt, cư nhiên lại dĩ hạ phạm thượng? Hôm nay không trừng phạt ngươi thích đáng, bản cung còn có uy nghiêm gì. Ngay bây giờ ngươi ra ngoài cung quỳ xuống, không có mệnh lệnh của Bản cung không được đứng lên."
Vào lúc này, Lạc Tử Hân bết giãy dụa là vô ích, nhẫn nại là phương pháp tốt, cho nên ngoan ngoãn đi ra ngoài cung. Còn chưa quỳ xuống, hai chân đã bị Phạm lương đễ đá vào trực tiếp quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu đón nhận sự ngạo mạn đắc ý trong đôi mắt nàng ta.
Đầu gối rất đau đớn, hoá ra phải quỳ trên mấy hòn đá nhỏ. Lạc Tử Hân muốn dịch chuyển vị trí, nhưng không ngờ bị Như phi quát bảo dừng lại:" Không được nhúc nhích, quỳ như vậy cho bản cung."
Đối mặt với hai nữ nhân cả vú lấp miệng em (4), tuy rằng trong lòng Lạc Tử Hân tức giận. nhưng cũng không thể nói, bởi vì nàng biết phải học được sự nhẫn nại.
Trong lòng Lạc Tử Hân rất hiểu hôm nay Như phi và Phạm lương đễ đối đãi với nàng như thế này, chỉ do trong mấy ngày gần đây Hoàng thượng đẽ ban cho châu báu mà Tuyên quốc tiến cống, mà trong cung chỉ mỗi nàng được thưởng, những nữ nhân này đố kị, thật sự có thể dùng từ không thể nói lý để hình dung, lại dùng loại thủ đoạn này tra tấn nàng.
Đã là giữa hè, ngày nắng, hôm nay đã nóng đến muốn đổ rất nhiều mồ hôi, lại còn bắt quỳ dưới mặt trời, hơn nữa những hòn đá nhỏ dưới gối không ngừng đụng vào làn da, phát đau. Lạc Tử Hân cảm thấy chính mình đã khô, không thể chịu đựng, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn loạn, chân cũng run nhẹ.
"Thoạt nhìn, Trữ phương nghi có chút lạnh, người run rẩy này, thân thể cũng quá yếu." Như phi đi ra, nhìn nàng một cái, còn nói:"Người tới, mang cho bản cung một cái áo bông đi, phủ thêm cho Trữ phương nghi, cẩn thận nàng bị đông lạnh."
Lạc Tử Hân kinh ngạc ngẩng đầu, nữ nhân ghê tởm kia, muốn làm cho nàng chết? Khoác thêm áo bông này, vậy cách cái chết cũng không xa.
"Như phi nương nương, xin ngài tha thứ cho Trữ phương nghi, xin ngài..." Tích Như lo lắng vội vàng quỳ xuống đất dập đầu xin tha thứ.
Chỉ là Như phi không muốn hiểu, cung nữ Tú Vân cầm áo bông đi tới chỗ Lạc Tử Hân.
(1) thuận ý thành chương ( thuận lý thành chương) : cứ như vậy mà thành
(2) tái ông mất ngựa ( tái ông thất mã, an tri hoạ phúc) Câu nói này có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau:
Chuyện kể rằng xưa kia ở vùng biên cương gần láng giềng người Hồ, có một ông lão tên là Tái Ông. Ông sống lạc quan, bao dung, bởi vậy mà được rất nhiều người mến mộ.
Ông có một người con trai, hai cha con sống bằng nghề chăn ngựa. Một hôm, không biết nguyên nhân vì sao mà con ngựa của ông bỏ đi mất. Sau khi hàng xóm biết chuyện, họ nghĩ rằng ông sẽ rất buồn nên đến thăm hỏi và an ủi. Nhưng ông chẳng những không tỏ ra tiếc nuối, mà còn bình thản trả lời: “Ngựa mất rồi, đương nhiên là chuyện xấu, nhưng ai biết đâu nó sẽ mang lại kết quả tốt chứ? Không sao đâu”.
Quả nhiên qua mấy tháng sau, con ngựa kia liền trở về, còn dắt theo một con tuấn mã. Nghe tin này, bà con hàng xóm cùng nhau tới chúc mừng cho Tái Ông. Nhưng ông cũng không hề tỏ ra vui mừng, ông nói: “Mọi sự đều có nhân duyên của nó, chuyện được cho là vui nhưng chưa chắc đã tốt, không nên vội mừng làm chi”. Từ ngày có thêm một con tuấn mã, con trai ông vui mừng khôn xiết, ngày ngày cưỡi ngựa rong chơi, hóng gió, đi không biết mệt.
Cuối cùng, do bất cẩn cậu này ngã ngựa và gãy chân. Hàng xóm biết tin, ai cũng tới chia buồn, còn Tái Ông vẫn điềm nhiên: “Biết đâu chuyện lại có hậu thì sao? Mọi người đừng lo tôi không thấy buồn”. Hàng xóm thực sự không thể hiểu nổi ông. Một thời gian sau, người Hồ ồ ạt tấn công xâm lược Trung Nguyên, tình hình biên ải đột nhiên căng thẳng, thanh niên trai tráng đều được gọi nhập ngũ đi lính, kết quả mười người thì có 8, 9 người mất mạng trên chiến trường. Riêng con trai của Tái Ông bị què chân nên được miễn quân dịch, vì thế cha con ông tránh được nạn sinh tử biệt ly. Sau những sự việc ấy, mọi người càng thêm nể phục phong thái điềm tĩnh và cách cư xử “bình thản” của ông.
Qua câu chuyện, chúng ta có thể thấy cuộc sống vốn như một dòng chảy bất tận và biến đổi không ngừng. Vô thường là một chân lý, vạn sự vạn vật đều tuân theo nguyên lý ấy. Đâu ai biết được ngày mai rồi sẽ ra sao? Việc tốt xấu trong đời người không là tuyệt đối, chuyện tưởng như là xấu mà lại có thể dẫn tới kết quả tốt đẹp, và những chuyện được cho là tốt đẹp cũng có thể dẫn tới hậu quả xấu. Quan trọng là chúng ta giữ được tâm thái bình thản trước tất cả mọi sự xảy đến với mình, biết chấp nhận nó, không truy cầu hay than vãn. Qua câu chuyện trên, chúng ta thấy rằng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào Tái Ông cũng lý trí để nhận thức bản chất sự việc, làm chủ được cảm xúc của mình, không bị chi phối bởi vô thường. Nếu giữ được tâm thái ấy, chúng ta sẽ lạc quan hơn, có cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn và an nhiên tự tại trước vui buồn của đời người.
(3) Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Một thành ngữ khác có liên quan đến sự kiện này là Xiang Zhuang wu jian, yi zai Pei Gong (Trung văn giản thể: 项庄舞剑,意在沛公; Trung văn phồn thể: 項莊舞劍,意在沛公; bính âm:Xiàng Zhuāng wǔ jiàn, yì zài Pèi Gōng; nghĩa đen "Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công").
Có thể xem thêm ở: google :v
(4) cả vú lấp miệng em: Nhiều bà mẹ, khi nghe trẻ khóc, không cần dỗ dành, vỗ về, nựng nịu gì cả mà lập tức dùng bầu vú sữa sẵn có trên mình để lấp miệng đứa bé. Nhờ được bú tí mẹ, đứa trẻ không còn khóc nữa. Mới hay là, với đứa bé, bầu vú của mẹ có thế mạnh và ứng nghiệm trông thấy. Cái hiện tượng bình thường mà chúng ta vẫn gặp, vẫn thấy hàng ngày được dân gian khai thác và khái quát thành câu cả vú lấp miệng em để chỉ hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác.
Thành ngữ này có nghĩa là dùng quyền lực mạnh để chèn ép người khác.
/89
|