Chương 17: Hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông
Giang Hành Chi cuối cùng đã đạt được một số tiến bộ trong kỹ xảo phòng the của mình dưới sự giám sát của Ngôn Vu.
Nhưng những điểm tiến bộ này Ngôn Vu vẫn rất không hài lòng.
Ở thế giới này không thể buông tay Giang Hành Chi được a.
Cần dạy dỗ thật tốt!
Vào ngày nghỉ ngơi, Ngôn Vu dẫn Giang Hành Chi đến hành cung ở vùng ngoại ô để đi săn.
Đương nhiên, nữ đế ra ngoài, không thể chỉ có hai người, Ngôn Vu đã mang theo tất cả hậu cung và cấm vệ quân để có thể bảo vệ mạng nhỏ của cô.
Những mỹ nữ trong hậu cung bị đả kích như cà pháo bị vùi dập vừa nghe nói sẽ đi hành cung đi săn, lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực như gà trống khoác chiến bào đỏ chót, tràn đầy khí thế.
Này, săn bắn chính là điểm mạnh của những con em thế gia, tên nhà quê ở Khôn Ninh cung kia tuyệt đối ngu ngốc, có lẽ ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết.
Tất cả những người đẹp đang chờ đợi để xem trò vui của vị kia ở Khôn Ninh cung.
Tuy nhiên, điều họ không ngờ tới là cái vị đến từ Khôn Ninh cung kia lại được chính nữ đế dạy khi lên ngựa, nhưng cái đó không phải là điều đáng nói mà là
Nữ đế cưỡi cùng một con ngựa với anh.
Mọi người trong lòng đau xót, sớm biết như vậy thì ngay từ đầu bọn họ biểu hiện như không biết cưỡi ngựa thì tốt hơn.
Ngôn Vu cưới ngựa dẫn Giang Hành Chi đi vài vòng, sau đó lại săn được vài con thỏ, cô tìm một nơi yên tĩnh và dã chiến với Giang Hành Chi, người có vẻ đang có tâm trạng rất tốt.
Với tư cách là một hoàng đế, cô muốn thực hiện hành vi hoang đường này mọi lúc mọi nơi cho đến cùng!
Kết quả là mới đánh được một nửa, Ngôn Vu từ trong mộng tỉnh lại.
Má nó, trời còn chưa sáng.
Không thể đợi cho cô làm xong trước khi thức dậy sao?
Bên này cô không có vấn đề gì, nhất định là bên Giang Hành Chi có chuyện.
Cẩu nam nhân! Có chuyện gì không thể chậm lại, đợi cho xong việc lại nói!
Ngôn Vu lại chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt oán hận, cũng không bước vào thế giới giấc mơ nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, thím Lưu vui vẻ nói với cô, ông cụ Giang đặc biệt dặn dò cô, buổi sáng đến viện của ông cụ Giang dùng cơm.
Ngôn Vu: ...
Cái này sợ là muốn giật dây cô với Giang Hành Chi.
Thời điểm Ngôn Vu đến, không chỉ Giang Hành Chi không có ở đó mà ngay cả ông cụ Giang cũng không có ở đó.
Tuy nhiên, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.
Chú Tần một mực chăm sóc cho ông cụ Giang cười nói với Ngôn Vu: "Ngài ăn cơm trước đi, lão gia vừa nghe điện thoại ra ngoài có chút việc, có lẽ trong thời gian ngắn sợ là không về được, cố ý dặn dò tôi, để ngài ăn ở chỗ này."
Ngôn Vu: ...
Cô vốn muốn xem Giang Hành Chi trong thực tế là cái dạng gì, ai!
Dùng xong bữa sáng, Ngôn Vu đợi trong viện của ông cụ Giang một lúc, xác nhận ông cụ Giang trong thời gian ngắn sẽ không về được, lúc này cô mới rời đi.
Trên đường về, thím Lưu gọi điện thoại nói Giang phu nhân gọi cô qua một chuyến.
Ngôn Vu: ...Tại sao chỉ sau một đêm, cô lại giống như một cái bánh thơm ngon vậy.
Giang phu nhân biết chuyện buổi sáng Ngôn Vu đến viện của ông cụ Giang ăn cơm, hơn nữa cũng biết Ngôn Vu không gặp được người.
Trong lòng bà ta cười hả hê trên nỗi đau của người khác, nhưng đồng thời lại vừa mừng thầm may mắn, may mà hôm nay ông cụ và con trai của bà ta đều đã ra ngoài, nếu không liền để tiểu yêu tinh này đạt được mục đích!
Đúng vậy, trong lòng Giang phu nhân, Ngôn Vu là một tiểu yêu tinh.
Ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn và dáng dấp tốt ra thì không có gì tốt cả, khuôn mặt của Ngôn Vu là loại hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông khác! Giang phu nhân nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Khi Ngôn Vu đến, Giang phu nhân đang pha trà, khi nhìn thấy cô, cũng không nhường ghế mà nói: "Đã lâu rồi cô không về nhà đi?"
/527
|