Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 11: ĐÊM THỨ MƯỜI MỘT

/20


Thay xương

Lucas dần tỉnh lại trong cơn hôn mê, ông cố gắn lắclắc cái đầu nặng trịch của mình, mở mắt xem mình đang ở đâu. Bức tường bốn bềtrắng xóa như tuyết, cánh cửa sắt xanh bị khóa chặt.

Ông còn nhớ rõ trước đó mình phát biểu về đề tài điềutrị giòn xương bằng cách thay thế kim loại tại buổi hội thảo y học cấp nhà nước.Rõ ràng ông định quay về nhà, vậy sao lại đang ở đây.

“Giáo sư, ngài đã tỉnh lại rồi. Mong ngài thứ lỗicho cách làm thô bạo của người của tôi.” Giọng nói nặng, trầm, vang lên ở phíatrên. Lucas vội đứng dậy, hóa ra đằng sau bức tường còn có một máy hiển thịquét bằng tia X-quang. Một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, ánh mắt tinh ranhđang ngậm điếu xì gà nhìn ông. Giáo sư thấy khuôn mặt ấy quen quá nhưng trongchốc lát chưa nhớ ra ngay là ai.

“Ngài đã tỉnh lại rồi thì mời ngài ra ngoài phòngkhách trò chuyện với tôi.” Nói xong, hình ảnh truyền đi nhanh chóng kết thúc,cánh cửa sắt mở ra, hai người đàn ông cao lớn mặc comple màu đen, đeo kính râmmàu đen đi vào và ra hiệu mời ông đi ra ngoài. Lúc này ông biết chống đối chỉlà thừa, đành đi theo họ.

Đi qua hành lang dài tối tăm và một cầu thang dàinhư không có kết thúc, họ lại ngồi lên xe điện chạy tiếp. Giáo sư cảm thấy mìnhnhư đang đi một chuyến du lịch rất dài, cuối cùng thì ba người họ cũng đến trướcmột cánh cửa gỗ màu đỏ rất lớn.

Hệ thống tự động nhận dạng lập tức làm việc và cánhcửa được mở ra ngay. Hai vệ sĩ đi cùng không có ý di chuyển nữa, nên ông đànhphải bước vào phòng đó một mình.

Phòng khá rộng rãi, hình như bằng một nửa căn phòngthí nghiệm của giáo sư. Phải biết rằng căn phòng thí nghiệm của ông là mộttrong những phòng thí nghiệm rộng nhất bang Califonia, cho dù có chứa đầy thiếtbị thì vẫn có thể chứa thêm được bốn mươi người nữa. Căn phòng hiện tại chỉ cóông và người đối diện.

Ngồi bên bộ bàn ghế làm bằng trúc theo kiểu phươngĐông là một người đàn ông khá phong độ đang rót trà.

“Rất xin lỗi vì đã làm giáo sư lo lắng. Tôi phải mờingài đến đây như thế này là vì không có cách nào khác.” Anh ta tươi cười đứng dậy,đưa cốc trà cho ông Lucas. Giáo sư không nói gì, ông đoán anh ta khoảng ngoàiba mươi tuổi, dáng người dong dỏng, hơi gầy, mái tóc màu nâu sẫm khá rậm và đôimôi lúc nào cũng khép chặt. Lại còn đôi mắt màu xanh nhạt nữa. Bỗng nhìn thấy mộtvết sẹo do bị bỏng thuốc gây ra, ông thốt lên:

“Cậu chính là Lean!”

“Đúng vậy, thế là ngài đã nhớ ra tôi. Chúng ta cùngmột thầy mà ra. Xét cho cùng thì tôi cũng học trên ngài.” Lean cười lớn, cònông thì không tài nào cười nổi. Rõ ràng là mình đã gần 50, đối phương phải lớntuổi hơn mình chưa sao lại trẻ đến vậy, lẽ nào chất độc H chảy trong người ôngta lại có tác dụng cải lão hoàn đồng? Nếu vậy thì bác sỹ và thuốc còn làm đượcgì?

“Tôi biết ngài còn nhiều điều nghi ngờ, kể cả việcliên quan đến thầy giáo của chúng ta, bác sỹ chuyên khoa xương nổi tiếng nhấtthế giới. Hai mươi năm trước tôi bắt đầu nghiên cứu các loại thuốc liên quan đếntốc độ phát triển của xương và đã có được một thành quả nhất định. Một chất tênlà H có thể giúp cho tốc độ phân chia tế bào của chúng ta chậm đi, từ đó làm giảmquá trình lão hóa.

Tôi đã kiếm được hàng núi tiền nhờ loại thuốc này,nhưng không ngờ là loại thuốc này lại phá hoại protein cấu tạo ra xương. Vì thườngxuyên sử dụng thuốc H nên các khớp xương của tôi giòn chẳng khác gì thủy tinh.Dù có nhiều tiền hơn thì tôi cũng sẽ mãi mãi nằm ở trên giường bệnh suốt cuộc đờicòn lại.” Lean lạnh lùng nói như đang kể chuyện về người khác vậy.

“Sau đó thì sao?” Giáo sư không kìm được lòng mình,hỏi ngay. “Cục quản lý thuốc nhà nước đã bắt tay vào điều tra việc này.

Tuy nhiên loại thuốc này đem đến nhiều niềm vui hơnlà tác dụng phụ của nó. Rốt cuộc thì tôi cũng đã thương lượng được với họ, quyếtđịnh sẽ thay đổi cho thuốc tốt hơn. Nhưng cơ thể tôi giờ đây đã không cho phéplàm việc đó. Tôi đã thăm dò được việc thầy giáo của chúng ta vừa nghiên cứu ramột loại kim loại tổng hợp có thể điều trị được căn bệnh loãng xương. Kim loạinày mềm, chắc chắn không thua kém gì protein tạo ra xương của cơ thể con người.Tôi đã xin thầy làm phẫu thuật cho tôi. Chỉ có thầy mới làm được điều đó.”

Ông Lucas cúi đầu không nói vì đến tận giờ cũngkhông biết thầy mình đã từng làm việc đó. Trong bản báo cáo khoa học của mình,ông lại đề cập đến vấn đề protein tái tạo ra xương bị lão hóa và cách phòng ngừa.

Lean liếc mắt nhìn ông rồi nói tiếp: “Việc sau nàythì ngài biết rồi đấy. Tôi đến phòng thí nghiệm tìm thầy. Khi đó ngài cũng có mặt,nhưng thầy đã thẳng thừng từ chối tôi như một kẻ điên rồ. Lúc xô đẩy, tay tôiđã bị bỏng thuốc.”

“Tại sao?” Ông Lucas hỏi.

“Tại sao? Vì cậu con trai mù quý giá nhất của thầyđã sử dụng H, do không có đủ tiền chữa trị nên đã chết vì xương giòn vỡ đâm cảvào mạch máu. Trong lúc đau thương nhất ấy thầy mới bắt đầu nghĩ đến chuyệnnghiên cứu protein tái tạo xương. Chính vì vậy, thầy vô cùng hận tôi. Đúng là hậnđến tận xương tủy.” Khuôn mặt không có chút biểu hiện gì của Lean giờ nhăn nhúmlại.

“Thế hiện nay không phải là anh đang sống rất tốt đósao?” Ông Lucas lại hỏi.

“Lúc đó tôi buồn lắm, nhưng chẳng bao lâu sau thầycho tôi biết là thầy đồng ý làm phẫu thuật cho tôi, nhưng với điều kiện trướcđó tôi phải ngừng sản xuất và kinh doanh thuốc H. Tôi đã đồng ý với thầy. Cuộcphẫu thuật thành công mỹ mãn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi lúc đó. Chứ tôinào biết lão già đó đã gieo vào trong người tôi một thứ làm cho tôi đau đớn vôcùng! Đến khi tôi nhận ra thì lão đã tự sát rồi.” Lean hằn học nói. Lucas giậtmình đánh thót một cái, thảo nào thầy mất tích một thời gian rồi lại đột ngộtqua đời.

“Thứ gì?” Ông Lucas lẩm bẩm tự hỏi. Lean đặt chéntrà xuống, nhìn thời gian, rồi bỗng nhiên lột hết quần áo trên người ra, đểmình trần như nhộng trước mặt Lucas. Lucas lạ lắm, định hỏi ông ấy đang làm gìthì trước mắt bỗng hiện ra một thứ khiến ông buồn nôn và vô cùng sợ hãi.

Cơ thể gầy gò của Lean bỗng có sự thay đổi lạ, xươngkhuỷu tay bỗng lồi ra một đoạn như chiếc gai, tiếp đó, các đầu ngón tay cứ kêurăng rắc, toàn bộ đứt rời, da thịt nhăn nhúm lại như chiếc khăn mặt vừa vắtkhô. Cùng với tiếng xương kêu răng rắc là xương ức nhô hẳn lên khiến cho ông tađau đớn kêu gào. Ông Lucas muốn nhắm chặt mắt lại nhưng không tài nào làm được,đành phải đứng trân trân nhìn toàn bộ khớp xương của ông Lean lệch hết vị trí.

Cảnh quái dị ấy diễn ra chưa đầy vài phút nhưng vớiông, nó dài như một thế kỷ. Sau đó cơ thể ông Lean lại trở về như cũ, khuôn mặttái xanh, yếu vô cùng. Lean cẩn thận mặc quần áo vào rồi lại ngồi về vị trí trướcmặt Lucas.

“Ngài nhìn thấy rồi đấy. Đó chính là kiệt tác của thầygiáo chúng ta. Ông ta đã cấy một kim loại có trí nhớ và luôn luôn biến dạng đượcvào trong toàn bộ khớp xương cơ thể tôi. Lũ kim loại đáng ghét này như được hẹngiờ, hàng ngày cứ đến thời gian nhất định thì nó lại có sự chuyển động ngược lại.Còn tôi chẳng khác gì như đang bị tra tấn dưới địa ngục. Ngài cũng đã nhìn thấyrồi đấy.” Lean thở hổn hển nói.

“Những cái đó đều là do ông tự làm tự chuốc lấy màthôi.”

Ông Lucas lạnh lùng nói, ông đã biết từ lâu về nhữngtác hại do thuốc H gây ra.

“Này, ngài đừng có phụ họa theo lão thầy đáng ghétđó. Thảo nào ông ta cứ một mực nói ngài là học trò xuất sắc nhất. Nhưng tôi tinlà ngài xem xong thứ sau thì sẽ không nói với tôi bằng cái giọng cứng rắn ấy nữa.”Hình như Lean rất tự tin thì phải, ông ta cầm chiếc điều khiển trong tay, nhấtnút.

Hình ảnh trên màn chiếu khiến ông bất ngờ. Đó là vợvà con gái của ông. Hai người đang lo lắng ngày đêm mong chờ ông trở về, mâmcơm trên bàn đã nguội ngắt. Lúc này ông mới nhận ra là đã lâu rồi mình khôngliên lạc với người nhà.

“Thế nào? Tôi có thể làm cho gia đình ông được sốngbình yên, hạnh phúc. Nhưng ông cần phải giúp tôi, hoặc cũng có thể nói là giúpchính ông thầy của ông làm nốt phần phẫu thuật còn lại để trả lại cho tôi mộtcơ thể hoàn chỉnh. Như vậy tôi mới có sức nghiên cứu, hoàn thiện thuốc H, pháttriển nó mạnh hơn nữa chứ.” Nói đến đây, Lean bật cười thật lớn. Hóa ra đó mớilà mục đích chính của ông ta. “Nhưng tôi mới chỉ ở trong giai đoạn nghiên cứu,thí nghiệm về protein tái tạo ra xương thôi.” Ông nói khó.

“Không sao. Chỗ tôi còn toàn bộ những dữ liệu cầnthiết cho việc nghiên cứu của lão già đó. Những tài liệu này chưa được công bốra ngoài. Nghĩ mà xem, ngài hoàn toàn có thể nổi tiếng hơn nhờ việc này. Tôitin rằng, với những tài liệu của lão già đó, ngài chắc chắn sẽ hoàn tất đượccông việc còn dang dở của lão ta. Mặt khác, nếu phẫu thuật thành công, ngài sẽđược một khoản tiền lớn.” – Lean nói với giọng kiên quyết – “Nhưng tôi cũng phảicảnh cáo ngài, ngài khác với lão già chết tiệt kia. Chúng tôi luôn ở bên cạnhngười vợ dịu dàng và con gái ngài. Phẫu thuật xong, nếu tôi có phản ứng gì xấu– ngài cũng biết tôi là một bác sĩ nổi tiếng đấy – tôi sẽ hủy hoại tinh thầnngài bằng cách giải phẫu xác vợ và con gái ngài. Tôi chẳng đời nào giết ngài,nhưng tôi sẽ làm cho ngài sống những ngày còn lại trong ăn năn và đau khổ. Ngàinghĩ cho kỹ, một bên là cuộc sống giàu có, hạnh phúc, còn một bên là địa ngụctăm tối.” Lời nói của Lean giống như con dao phẫu thuật sắc bén chọc vào tráitim giáo sư. Thịt trên mặt Lean không ngừng chuyển động.

“Ông đúng là một con quỷ.” Lucas đau đớn thốt lên.

“Thế thì ngài sẽ là Faust”. Một lần nữa Lean lại cườilớn. Ông ta biết, Lucas không còn sự lựa chọn nào khác.

Lucas cật lực chỉnh lý lại hồ sơ và dữ liệu của thầymình, đồng thời báo cho vợ con biết mình phải làm một cuộc phẫu thuật quan trọngnên vắng nhà vài ngày. Ông thấy lòng mình ấm lại khi nhận được lời chúc may mắnđầy lo lắng của vợ. Lean lúc nào cũng theo sát để giục giã ông.

Ông làm việc không quản ngày đêm, vừa gạt nước mắtthu xếp lại di cảo của thầy, vừa cố gắng hoàn thiện những lý luận của mình.Trong lúc dọn dẹp, ông phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ, nó chỉ to bằng chiếc hộpđựng nhẫn. Ông cẩn thận mở chiếc hộp ra thì thấy bên trong có một hạt tròn bằngkim loại được đặt cố định trên một cái giá bằng kim loại. Nó rất nhỏ, chỉ bằngnửa hạt đỗ xanh. Đằng sau cái hộp có ghi dòng chữ: “Gửi cho học trò yêu quý nhấtcủa ta.” Lean chuyển hết toàn bộ tài liệu mà thầy để lại cho Lucas nhưng lạikhông chú ý đến cái hộp nhỏ bé này.

Ông nhìn chiếc hộp nhưng chưa hiểu rõ tác dụng củanó. Nghĩ đến người thầy đã khuất, ông coi chiếc hộp là vật hộ mệnh của mình nênđeo nó vào chiếc dây chuyền trên cổ.

Cuối cùng ông cảm thấy đã đến lúc có thể bắt tay vàophẫu thuật cho Lean. Khi mổ cơ thể Lean, ông tìm thấy được vị trí của miếng kimloại có lưu trữ thông tin ấy. Ông định thay nó thì vô tình chạm phải một vật lạ.

Một mình ông thực hiện ca phẫu thuật ấy, mọi hỗ trợđều được thực hiện bằng máy móc. Đây là một cách phẫu thuật khá phổ biến hiệnnay, nhiều người thì lắm ý kiến, máy móc lại không thể chính xác như bàn taycon người, vì thế cần phải có sự kết hợp giữa máy móc và con người.

Lucas bỏ hết đoạn xương máy ra, ông vẫn còn nhớ thầyđã dạy mình cách đọc chữ của người mù. Vì cậu con trai mù chỉ nghe lời thầy nênthầy toàn dạy con học. Ông luôn đồng cảm với thầy mình. Mặt khác, ông cũng vôcùng cảm động trước sự lạc quan và cách sống có đạo đức của thầy.

“Lucas, ta biết, người làm xong phẫu thuật và sờ đượcvào những dòng chữ này chỉ có thể là con. Đây là lần trả thù đầu tiên trong cuộcđời làm bác sĩ của ta đối với bệnh nhân. Học trò này của ta đúng là một tên quỷ,mà đã là quỷ thì chỉ có thể sống ở trong địa ngục. Vì vậy, ta mong rằng cho dùlà thế nào con cũng không được bỏ chiếc hộp ấy ra khỏi người hắn. Thầy củacon.”

Sờ xong những dòng chữ này ông không cầm được nước mắt.Ông nhớ đến những lời dạy của thầy trước kia. Muốn chữa trị cơ thể của ngườikhác thì cần phải chữa trị cho linh hồn của mình trước. Nếu mình làm trái với lờihứa ban đầu khi theo nghề thì sao? Chữa khỏi cho Lean để hắn tiếp tục hại nhiềungười hơn ư? Nhưng nếu bỏ cuộc, đừng nói đến bản thân mà ngay cả vợ con mìnhcũng không thoát khỏi bàn tay hắn. Giáo sư đứng giữa sự lựa chọn khó khăn.

Ông cần phải có sự lựa chọn đúng đắn.

Ánh đèn phẫu thuật chiếu trên miếng kim loại sáng lấplánh, ông thấy phần trên có vệt lõm hẳn đi.

Ba giờ sau phẫu thuật kết thúc, ông thở phào nhẹnhõm bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Theo như đã nói, ông chỉ được rời khỏi nơinày khi Lean bình phục hoàn toàn.

Vài tuần sau, Lean gọi ông đến. Lần này tinh thầnông ta khá hơn nhiều.

“Cảm ơn ngài, thưa giáo sư.” Lean cười nói.

“Khỏi cần, giờ thì ông không còn phải chịu đau đớnnhư xưa nữa, đúng không?” Lucas nhẹ nhàng nói.

“Đương nhien. Tôi đã kiểm tra, xương không còn bịgãy, cũng không có hiện tượng như trước. Ngài có thể về nhà được rồi.” – Lean lắclắc đầu – “Nhưng hình như còn chút di chứng, tôi vẫn cảm thấy có gì không đượcsuôn sẻ lắm.”

“Đó là do ông chưa quen với các protein tái tạo raxương bằng kim loại. Sau này hoàn thiện tốt hơn thì tôi sẽ làm lại phẫu thuậtcho ông.” Lucas nói.

Ông Lucas đã rời khỏi chỗ ở của Lean với sự tháptùng của đám vệ sĩ cao lớn.

Nửa năm sau, ông có bài phát biểu tại Hội thảo xươngquốc tế và kêu gọi mọi người hạn chế lạm dụng chất độc H mới. Ông còn nghiên cứura một loại thuốc để sử dụng cho những người thanh niên đã lạm dụng chất độc H.Ông khóc, nói với mọi người:

“Tôi phải cảm ơn thầy của tôi. Thầy đã cứu rỗi nhữngngười bị ma đưa lối quỷ dẫn đường bằng chính sự sống của mình. Đương nhiên làcác chất kim loại thay xương đó sẽ có những tác dụng phụ nếu bệnh nhân còn sử dụngchất H. Xương sẽ bị vôi hóa và biến thành những cục lớn. Đáng sợ là người bệnhkhông chết đi mà cơ thể sẽ bị tàn phế, không nói được, sống dựa vào máy móc vàmãi mãi đau đớn.”

Lời nói của ông khiến mọi người giật mình nhưng rồiai cũng vỗ tay tán thưởng. Ông bước khỏi bục và về nhà mình.

Trong một khu biệt thự sang trọng, một người bệnhđau đớn nằm trên chiếc giường sang trọng như một cục đá. Cạnh bệnh nhân ấy lànhững bác sĩ danh tiếng.

Lean giống như sống trong một chiếc quan tài đen sì.Ông ta không biết rằng mình vẫn còn sống. Đương nhiên, ông ta cũng không biết rằngtrong miếng kim loại ấy còn một chế độ khác, đó là cố định hoàn toàn. Đã cố địnhhoàn toàn thì mọi khớp xương sẽ chắc như gang thép. Những gì Lucas làm chỉ làkhớp lại những khớp xương đó mà thôi.


/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status