Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 16: ĐÊM THỨ MƯỜI SÁU

/20


Đời cười

Con đường vô cùng nhỏ hẹp, từ trên nhìn xuống thấy đầungười đen như những quả trứng ếch vừa được đẻ ra, nhúc nhích chuyển động trênphố chẳng khác gì ở trong khe nước nhỏ.

Tiểu Xuyên đẩy gọng kính để nhìn mọi thứ được rõhơn. Dựa vào vai cậu là mái tóc xoăn màu hạt dẻ đẹp đẽ, dưới mái tóc xoăn ấy làkhuôn mặt cậu nhìn không biết chán.

Chủ nhân của khuôn mặt ấy là cô hàng xóm Mỹ Quyên,năm nay 24 tuổi. Xuyên quen cô ấy cách đây nửa năm, trong một buổi tụ tập với bạnbè. Khi ấy Mỹ Quyên mới thất tình, tuy cô ấy chủ động chia tay nhưng trong lòngvẫn đau khổ bởi quyến luyến tình cũ. Dù gì thì anh chàng kia cũng là mối tình đầucủa cô, cô đau chẳng khác gì tự lấy dao rạch lên da thịt mình. Nỗi đau ấy đãkhiến khuôn mặt vốn xán lạn, rực rỡ của cô trở nên nặng nề, sầu não. Chính vì vậycô bạn gái tên Viên Tuyết đã rủ Mỹ Quyên tham dự cuộc gặp gỡ do Tiểu Xuyên tổchức. Viên Tuyết là một cô gái vui nhộn, nhiệt tình, dường như con người cô lúcnào cũng tràn đầy năng lượng. Móng tay lúc nào cũng sơn màu đỏ chót, lại cònđôi môi nữa chứ, Tuyết thích màu đỏ, nên đôi môi cũng tô đỏ chót.

Ngoài ra còn đôi giày cao gót đỏ, chiếc áo khoác màuđỏ và cả chiếc váy ngắn màu đỏ. Quyên toàn đùa Tuyết rằng, “trông cậu chẳngkhác gì một bịch máu biết di chuyển”. Họ đều là sinh viên trường Y, có lẽ vì thếmà toàn đùa nhau theo kiểu này. Nhưng lối bông đùa ấy lại khiến cho Xuyên, ngườitheo trường phái bảo thủ thấy khó chịu.

Buổi gặp ấy có rất nhiều người, trong đó có nhữngngười Tuyết không quen, và trong số họ cũng có cả bạn của anh chàng người yêu củaTuết. Anh chàng người yêu này bị gọi đùa là chiếc đèn dầu để Tuyết đốt cháy. Đếnkhi anh chàng này cháy hết thì cô sẽ mặc nhiên đi tìm một chiếc đèn dầu mới.

Xuyên ở trong đám người này. Nói cho đúng thì Xuyêncũng là một anh chàng đẹp trai, có thân hình cao to, khuôn mặt góc cạnh.

Xuyên đẹp trai như một pho tượng Hy Lạp, sạch sẽ, gọngàng, không có sai sót, nhưng vì không có duyên nên chưa gặp được cô nào vừa ý.Rất nhiều cô gái đã bị lôi cuốn bởi vẻ ngoài đẹp trai của Xuyên, nhưng sau mộtthời gian tìm hiểu, họ đều lần lượt rời xa anh. Nguyên nhân cũng chỉ vì Xuyênkhó tính. Xuyên khó tính cũng phải, vì từ nhỏ anh đã được dạy bảo rất nghiêm khắcbởi bố mẹ là tiến sĩ. Họ coi Xuyên như người kế tục phát triển gen xuất sắc củamình chứ không giáo dục con trai như gia đình khác.

Ngay từ khi còn nhỏ, mẹ đã ngăn cấm Xuyên không đượcchơi với các bạn gái, thậm chí cả các bạn trai khác. Nếu Xuyên làm trái, bà sẽlạnh lùng đẩy đẩy cái kính đeo trên mắt rồi nhéo vào tay Xuyên và mắng con:

“Con là tác phẩm hoàn hảo ta gửi gắm biết bao hy vọng.Lẽ nào con lại muốn mình sống một cuộc sống tầm thường như những con ngườikhác?”

Xuyên đã lớn lên rồi đi học với thứ tình cảm khô cằnnhư vậy. Từ lúc tiểu học đến khi lên đại học, cậu chưa một lần nói lời yêu ai,thậm chí còn chưa từng một lần nghĩ đến chuyện đó. Hình như với cậu, suy nghĩ ấylà một tội lỗi, giống như kiểu tín đồ trung thành sẽ bị nhổ nước bọt nếu bịphát hiện mắc sai lầm. Đương nhiên, sau khi kết thúc những ngày khổ ải chẳngkhác gì đi tu ấy, cậu bắt đầu có những biến đổi khi tiếp xúc với xã hội. Cậu nhậnlời tham dự các cuộc gặp gỡ bạn bè, đó chính là một minh chứng hùng hồn nhất.

Mỹ Quyên cũng vậy, cô đã bị kéo đến cuộc gặp gỡ nàyvà ở đó, cô và Xuyên đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lần đầu tiên trongđời Xuyên thấy yêu đương sao mà tuyệt vời đến thế. Cậu chẳng khác gì một cậu bénghịch ngợm lần đầu tiên được nếm mùi vị ngọt ngào của chiếc bánh ga tô. Cậu đãtham lam tận hưởng những phút giây vui vẻ bên Mỹ Quyên. Còn Mỹ Quyên lần đầutiên được làm quen và yêu một anh chàng đẹp trai, giỏi giang như Xuyên. Dù ởlĩnh vực nào, từ tài thuyết trình đến trí tuệ cao thâm và cả công việc với thunhập cao của anh đều rất hấp dẫn cô. Cô thấy ở anh có quá nhiều ưu điểm. Tấtnhiên, con người có ai hoàn hảo cả đâu, so với anh chàng người yêu cũ thì Xuyêncứng nhắc, khô khan hơn nhiều. Thỉnh thoảng anh mới mới biết tạo ra vài khung cảnhlãng mạn cho tình yêu. Anh chẳng khác gì một đứa trẻ non nớt, khiến người ta dởkhóc dở cười. Chẳng hạn, sau nhiều lần Quyên ngầm nhắc nhở chuyện mua hoa thìanh cũng mua nhưng lại mua hoa cúc. Anh đã ôm bó hoa cúc đứng ở cổng nhà chờcô.

Cô lúng túng lắm, hỏi nguyên nhân thì anh trả lời:“Vì anh thích hoa cúc mà.” Sau một hồi bị chất vấn, Xuyên đã trả lời với giọngkhó chịu, vẻ mặt ấm ức và hoang mang.

“Nhưng anh tặng hoa cho em cơ mà? Lẽ ra anh phải biếtlà em thích gì chứ.” Mỹ Quyên tức phát điên lên, nhưng rồi cô không thể tức đượclâu.

“Anh thấy là tặng quà thì phải tặng cái mình thíchnhất, như thế mới thể hiện sự chân thành. Nếu mình không thích thì món đồ ấy cókhác gì rác rưởi chứ đừng nói đến việc thể hiện sự quan tâm của mình tới ngườita.” Xuyên đẩy gọng kính, đây là thói quen học từ mẹ, thể hiện niềm tin tuyệt đốitrước quyết định của mình, không cho phép ai được phản đối.

Mỹ Quyên cười cười, có lẽ lúc này cô cũng đang bị cuốnhút bởi tính khí trẻ con, ngốc nghếch của anh. Dù gì thì cô cũng không còn làcô nhóc nữa, những ngày tháng mơ mộng đã trôi xa rồi. Mối tình đầu cô yêu hơi sớmnên đã chín chắn hơn nhiều. Chàng trai của mối tình đầu cũng là người giỏigiang nhưng lại quá đa tình.

Đó chính là nguyên nhân khiến họ phải chia tay. MỹQuyên nhận thấy người chung thủy như anh thật hiếm có.

Tuy vậy, tiến trình tình sử của hai người rất chậmchạp, giống hệt như đang làm một thí nghiệm tuân theo đầy đủ các bước. Chínhanh đã nhìn nhận vấn đề này như vậy. Trong giá sách ở phòng anh có một cuốn sổviết tay, ghi rõ gặp Mỹ Quyên lúc nào, lúc nào hai người có thể đi dạo phố, đixem phim cùng nhau và lúc nào có thể nắm tay lần đầu tiên, lúc nào thì có thểvuốt ve, hôn lần đầu tiên.

Anh còn lên kế hoạch khi nào kết hôn, lúc nào sinhcon, giáo dục ra sao và dòng cuối cùng còn viết khi nào chết. Tuy nhiên, thờiđiểm của sự kiện cuối cùng anh vẫn để trống. Vì dù có lên kế hoạch ra sao thìcũng không có cách nào biết được thời gian qua đời của mình. Chính vì vậy, anhnhìn nhận tình yêu của mình đối với Mỹ Quyên cũng giống như cuộc sống sau khi kếthôn, là một kế hoạch nghiên cứu. Tuy Mỹ Quyên không biết cuốn sổ kế hoạch buồncười này nhưng cô luôn cảm thấy quan hệ của hai người có quy luật và cố định chẳngkhác gì máy móc. Dường như quan hê của hai người đang bị một bàn tay vô hình khốngchế.

Mấy hôm sau Xuyên rất vui vì theo như kế hoạc đã địnhthì ngày cưới vợ đã sắp đến gần. Trước đó, anh đã phải cố gắng kìm nén bản năngđàn ông của mình đến hơn hai chục năm. Mỗi lần Mỹ Quyên rung động thì anh lại lạnhlùng khiến cô chưng hửng.

Điều đó khiến Mỹ Quyên thấy khó hiểu vô cùng, vì côluôn nghĩ rằng đàn ông đam mê chuyện đó hơn phụ nữ nhiều.

“Tình yêu của chúng ta là tình yêu thần thánh, cơ thểcủa chúng ta cũng vậy. Chưa đến ngày cưới thì anh tuyệt đối không xâm phạm đếnem.” Xuyên thường nhắc đi nhắc lại câu nói này, lần nào cũng rất nghiêm túc. MỹQuyên luôn trong tình trạng dở khóc dở cười. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt anh,cô lại thấy có một nỗi sợ hãi mơ hồ, giống như hồi còn nhỏ ăn vụng món gì đó màmẹ dặn chỉ được ăn vào dịp tết.

Tuy ngày cưới đến gần nhưng anh cũng không quá xaoxuyến. Anh nhận thấy dạo này cô có vẻ mệt mỏi nên định đưa cô đi dạo đây đó, tiệnthể chọn luôn một số thứ cần thiết cho đám cưới. Bình thường anh rất ít khi chủđộng rủ nên cô rất vui. Hai người đi dạo trên phố, hòa mình cũng đám người đi bộtrên đường. Họ cứ bị đám người đông đúc đẩy đi lên trên. Đi bộ được một đoạnthì Mỹ Quyên thấy khó chịu vô cùng, vừa tức ngực vừa buồn nôn. Xuyên nghĩ có thểdo người đông quá, không khí ngột ngạt nên dẫn cô tách ra khỏi con phố đôngđúc, ngồi nghỉ ở chiếc ghế băng trước cửa hàng gần ngã tư đường.

“Người em có mùi gì đó lạ lắm.” Xuyên cúi đầu ngửingửi người Mỹ Quyên. Anh nhíu nhíu mày, mũi nhăn cả lại.

“Gì cơ? Làm gì có.” Mỹ Quyên giơ cánh tay mình lênngửi, có vẻ căng thẳng.

“Hình như có mùi cồn hay mùi thuốc gì đó. Hồi nhỏ mỗikhi bị ốm, mẹ thường đưa anh đến trạm xá khám. Anh ghét nơi đó lắm nên rất nhạycảm với cái mùi này.” Xuyên vươn cổ ra tiếp tục ngửi, khẳng định lại lần nữa.

“À đúng rồi, tuần trước em cứ bắt anh phải đi kiểmtra sức khỏe tổng thể gì đó. Kiểm tra vớ vẩn, không chỉ đòi lấy nước tiểu, lạicòn cả…” Khuôn mặt Xuyên tỏ vẻ chán ghét cực độ.

“Cũng là tốt cho anh thôi.” Mỹ Quyên mỉm cười nhưngkhuôn mặt vẫn phảng phất nỗi ưu tư.

“Đúng rồi. Em cũng đi kiểm tra sức khỏe rồi phảikhông? Tại sao người em lại có mùi này?”

“Làm gì có. Anh quên là em làm nghề gì rồi à?” MỹQuyên vỗ nhẹ vào đầu anh.

“Không phải là làm ở bộ phận kinh doanh hay sao? Anhnhớ công ty em hình như là làm về máy móc thể thao mà.” Xuyên vẫn không hiểu.

“Ngốc ạ, anh chẳng bao giờ chịu quan tâm thế! Côngty em làm về máy móc phục hồi sức khỏe, nên gần đây em thường xuyên đến bệnh việngặp bác sĩ khoa xương. Mục đích là để họ nhận mua lô hàng của công ty. Anh biếtrồi đấy, chỉ cần bán được một lô hàng thì em cũng được nhiều phần trăm hoa hồng.Nhưng tiếc là đạt được thỏa thuận khó quá nên cứ phải chạy qua chạy lại.” MỹQuyên cười cười.

“Anh ghét em lúc nào cũng nhắc đến tiền, một thứdung tục tầm thường. Chúng ta lo gì thiếu tiền hả em?” Xuyên tỏ vẻ chán ghét.“Anh thực sự ghét cái mùi thuốc ở trên cơ thể em.”

Mỹ Quyên có vẻ lúng túng, sau cô nói với chồng sắpcưới, tuần sau dù có thỏa thuận thành công hay không thì cô cũng không đến bệnhviện nữa. Nhưng Xuyên vẫn tỏ vẻ khó chịu, mặt căng ra, hai người đi tiếp, kẻtrước người sau, Mỹ Quyên gần như không theo kịp bước đi như bay của Xuyên.

“Mua cho em chai nước đi!” Mỹ Quyên một tay đỡ eo,tay kia vỗ vỗ ngực, cúi đầu thở không ra hơi, nói.

“Em tự đi mà mua. Anh là một nhà khoa học, lại làđàn ông, làm sao có thể đi làm cái chân sai vặt thấp hèn đó. Anh coi thường loạiđàn ông đấy.” Xuyên bỗng thẳng lưng lên và nói với giọng sắc ngọt. Mỹ Quyên cóphần tức giận, tuy vẫn biết bình thường anh toàn như vậy, nhưng hôm nay sắp lấynhau rồi còn gì. Mua một chai nước cho người yêu mà cũng khó khăn như vậy sao?

Có thể anh ấy cảm thấy xấu hổ khi phải làm điều ấytrước mặt mọi người? Mỹ Quyên bỗng nghĩ lại và nhớ lần trước ở trong công viênvắng vẻ, anh đã mua cho cô một que kem.

Thôi được rồi, mình sẽ tự đi mua. Tuy cô đã thầm thathứ cho Xuyên nhưng vẫn còn tức tối, vội vàng băng qua đường đến cửa hàng bán đồgiải khát đối diện. Xuyên há miệng ra và quay đầu nhìn. Tất cả đang nhìn tôi đấyư?

Tất cả đang nhìn tôi đây này!

Xuyên cảm thấy mọi người không trực tiếp nhìn mìnhnhưng đều đang để ý. Vì vậy anh dừng lại, nhìn cái dáng cao gầy của cô đang chầmchậm đi qua đường. Tuy lòng anh có đôi chút lo lắng nhưng không còn cách nàokhác.

Xuyên thầm nghĩ, điều gì sẽ khó chịu hơn nếu bị vợchưa cưới trách móc hay là người đi dường cười chế giễu?

Khi ấy, một chiếc xe lái rất nhanh từ phía bên phảilao đến. Chiếc xe đi rất nhanh, lại màu đen, nhìn thoáng qua chẳng khác gì mộtchiếc quan tài đang di chuyển rất nhanh.

Trong đầu Xuyên bỗng lóe lên một vệt đen, chiếc xeđó hình như đã lao thẳng vào ngực mình, xuyên qua tim, khiến anh cảm thấy khóthở vô cùng.

Mỹ Quyên đáng thương không để ý đến chiếc xe màuđen, không, phải nói là cô ấy đã để ý đến và bắt đầu lùi lại để nhường đườngcho chiếc xe.

Nhưng chiếc xe như đã ngắm trúng đích, cứ lao thẳngvào người Mỹ Quyên. Không biết có phải là lương tâm của người lái xe đã thức tỉnhhay không mà khi sắp sửa lao vào người Mỹ Quyên, chiếc xe bỗng đột ngột quayngang.

Cách đó vài mét ngắn ngủi, máu trong người Xuyên bỗngnhư đông cứng lại, thời gian dường như ngừng lại và không khí xung quanh bỗng đặcquánh.

Xuyên đứng thần người ra nhìn, anh bỗng thở phào nhẹnhõm khi thấy chiếc xe đột ngột tránh cô. Đúng lúc anh định nhấc chân chạy đếnthì phát hiện ra: theo quán tính thì phần đuôi xe vẫn va vào người Mỹ Quyên. Cơthể bé nhỏ của Mỹ Quyên giống như một chiếc diều được ném lên cao rồi rơi xuốngnền xi măng. Đầu cô bị đập xuống đất trước.

Cùng lúc ấy chiếc xe đâm vào cột điện cạnh đó, đầungười lái xe đập mạnh vào đầu xe. Một phần ba đầu mắc phải gương trước, cổ nhưsắp bị cắt lìa ra, chỉ còn da dính lại, nếu hơi động một chút là cổ sẽ rời khỏicơ thể, máu bắn tung tóe vào chiếc cột điện. Chân Xuyên không thể kiểm soát nổinữa, run lẩy bẩy, người đi đường sau khi sợ hãi vội chạy đến, họ bắt đầu bận rộnhẳn lên, người nói, người gọi điện thoại cho xe cấp cứu. Chỉ có Xuyên là khôngbiết phải làm sao, anh như trở thành một người không liên quan gì.

Cơ thể Mỹ Quyên mềm oặt như một con búp bê vải đượcnhân viên cấp cứu nhẹ nhàng nhấc thẳng lên xe, Xuyên cũng theo lên xe.

Ngồi trên xe, Xuyên cứ nắm lấy tay Mỹ Quyên, khôngnói một câu nào. Anh không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào. Hình nhưđó là cảm giác mỗi một phần cơ thể của mình đều bị đâm một nhát thật đau đớn.Bàn tay của Mỹ Quyên lạnh giá, trong đầu Xuyên chợt nảy lên ý nghĩ:

“Đừng chết, đừng chết mà!”

Bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu nhanh chóng thựchiện các bước cấp cứu cho Mỹ Quyên. Xuyên bị chặn lại ngoài cửa. Nhìn cánh cửaphòng cấp cứ khép chặt, anh ngồi thần người trên chiếc ghế băng ở ngoài. Lúcnày anh mới chợt nghĩ, tại sao chiếc xe ấy cứ đâm thẳng vào Mỹ Quyên và đến lúcchuẩn bị đâm rồi thì đột ngột bẻ tay lái.

Trong lúc anh vẫn chưa hiểu ra điều gì thì công an đến.Đó là một sĩ quan công an có vẻ mặt nghiêm túc, người không cao, hơi béo, ánh mắtsắc nhọn. Theo sau anh ta còn có một anh công an trẻ tuổi hơn, chắc là cấp dưới.

“Chúng tôi nghi ngờ đây không phải là một tai nạngiao thông bình thường. Người có mặt tại hiện trường đã cho chúng tôi biết chiếcxe cố tình xông thẳng vào người bị hại. Vì vậy tôi muốn hỏi xem anh có quen ngườilái xe đã chết ấy không.” Giọng của viên sĩ quan chậm rãi nhưng rõ ràng.

“Tôi không quen anh ta. Tôi cũng chẳng đắc tội vớiai, Mỹ Quyên càng không. Làm sao có thể như thế chứ? Anh ta chắc chắn… chắc chắnlà uống rượu say rồi.” Dường như Xuyên không muốn tin cái từ “giết người” nhứcnhối ấy sẽ liên quan đến cuộc đời mình. Anh muốn gạt nó ra khỏi ý nghĩ nhưngnói năng lắp bắp, hai tay hua hua yếu ớt.

“Chúng tôi đang tích cực xác minh danh tính của ngườilái xe đã chết. Mong anh đừng quá đau buồn, nếu anh nhớ ra manh mối nào thì lậptức thông báo ngay cho chúng tôi.” Viên sĩ quan công an ghi cho anh số điện thoạirồi chào ra về.

Tiểu Xuyên vốn đã lòng dạ rối bời, giờ đau xót lại dấylên. Một giờ trước có thể nói là anh đang chìm đắm trong hạnh phúc, còn giờ đâythì cảm thấy khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục gần nhau quá. Khoảng cáchấy đã đánh cho anh gục ngã hoàn toàn. Hai tay ôm lấy vai, Tiểu Xuyên ngồi côđơn ở bên ngoài phòng cấp cứu, ý thức của anh mờ dần đi, có lẽ đó chỉ là mộtcơn ác mộng mà thôi.

Đúng rồi, đó chỉ là một cơn ác mộng, Xuyên mơ màngnghĩ. Bỗng nhiên anh thấy Mỹ Quyên trở về bên cạnh mình. Tuy cô ấy không nói gìnhưng vẫn khuôn mặt tươi cười khiến anh hằng mê say, thì ra đó là một cơn ác mộngthực sự. Xuyên sung sướng lắm. Thế là hai người lập tức đi đăng ký kết hônngay. Cuộc sống sau khi kết hôn thật ngọt ngào làm cho anh vô cùng hài lòng.Sau đó hai người sinh được một cậu con trai, một cậu bé thông minh, xinh xắn.Xuyên coi con là thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình. Anh chăm sóc, dạy bảocon cẩn thận. Rồi anh nhìn thấy con mình khôn lớn, kết hôn, sinh con. Anh nằmôm cháu nội đung đưa trên chiếc võng đợi Mỹ Quyên đến vỗ vai gọi dậy ăn cơm. Ôiđẹp biết bao, cuộc đời hoàn toàn đi theo đúng kịch bản của anh. Cuộc đời ấykhông có một sai lầm hay một chênh lệch nào!

“Dậy, dậy đi!” Ai đó đang vỗ vỗ vào vai anh. Anh mởto đôi mắt, bốn bề xung quanh mờ ảo và tối tăm hẳn đi, hóa ra buổi chiều đã vụttrôi qua và giờ đã là lúc chiều tà.

Mình đã chợp mắt được bao lâu rồi? Hình như cũng phảiđược hơn một tiếng rồi.

“Cô gái ấy vẫn đang được cấp cứu, còn anh lại nằm ngủđược cơ đấy?” Hóa ra đó là một cô y tá, khẩu trang che khuất gần hết khuôn mặt,nhưng anh vẫn nhận ra thái độ tức tối của cô ấy với anh.

“Xin…xin lỗi cô. Tôi mệt quá. À phải rồi, vợ sắp cướicủa tôi sao rồi ạ?” Lúc này anh chợt nhớ ra, đây mới là hiện thực.

“May là anh vẫn còn nhớ. Cô ấy đang được cấp cứu. Thếnào, bố mẹ vẫn chưa đến à?” Cô y tá quay đầu nhìn và hỏi một cách lạ lùng.

“Bố mẹ cô ấy ở xa nên chưa đến kịp. Tôi đã gọi cho bốmẹ cô ấy lúc ở trên xe cấp cứu.” Anh thật thà trả lời. Giờ anh mới nhớ là mìnhquên không nói cho mẹ biết chuyện này. Có thể là lo sợ, từ sau khi sống độc lập,anh luôn cố gắng ít đến chỗ mẹ, thậm chí cả những ngày lễ tết bắt buộc phải cómặt anh cũng không muốn đến. Mỗi lần về nhà là anh lại bị mẹ hỏi han, tráchmóc. Quan hệ của hai người chẳng giống mối quan hệ mẹ con mà giống như mối quanhệ giữa cấp trên và cấp dưới.

Từ lúc hiểu biết, anh đã không có khái niệm về bố.Cuộc sống của anh cứ từng bước đi lên theo sự sắp đặt và kế hoạch của mẹ. Nămlên sáu tuổi anh đã hỏi chuyện về bố, nhưng bị mẹ mắng cho một trận, từ đó anhđã không bao giờ dám nhắc đến bố trước mặt mẹ. Trong lòng anh mẹ và bố là mộtngười.

Nếu mẹ biết chuyện này không hiểu sẽ có phản ứng gì?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh quyết định gọi cho mẹ.

“Sao? Sao mà sơ ý thế? Mẹ đã nói rồi, Mỹ Quyên vôtâm lắm, sang đường rồi cũng có lúc bị đâm! Con không sao chứ?” Lời của mẹ khiếnanh thấy ấm lòng lên nhiều.

Dù gì thì mẹ cũng quan tâm tới mình. Hai mắt anh rưng rưng. “Mẹ đừngtrách cô ấy vội. Nghe công an nói hình như người lái xe cố tình đâm vàoMỹ Quyên.” Buột miệng nói ra câu ấy nhưng anh cũng ý thức được ngay vấnđề. Anh vội giơ tay bịt miệng.

“Gì cơ? Rốt cuộc nó là đứa con gái như thế nào? Con gái nhà lành thìlàm sao bị ai ghen ghét được? Mẹ đã nói với con rồi, con gái xinh quákhông hợp với con đâu. Con nên yêu một bạn học nghiên cứu sinh cùng con. Ít ra cũng nên tìm một cô gái thích hợp với con trong những trường đạihọc danh tiếng. Con gái chỉ xinh thôi thì có tác dụng gì? Rốt cuộc thìthế hệ sau vẫn phải có đầu óc mới được! Con phải biết rằng hồi xưa ta và bố con cũng suy nghĩ về vấn đề này như vậy. Nếu không làm sao con cóchỉ số IQ cao như vậy? Con chưa biết thế nào là gen di truyền đúngkhông? Con có biết là lúc sinh con, ta phải cố gắng và hy sinh rất nhiều không? Con thì chỉ biết thích người con gái theo cảm giác của mìnhthôi.” Anh đã nghe những lời nói này của mẹ không biết bao nhiêu lầnrồi, hôm nay nghe càng thấy khó chịu.

“Con luôn nghe theo lời mẹ, chẳng lẽ chuyện yêu đương, lấy vợ, conkhông được tự quyết một lần sao? Mỹ Quyên tuy không có chỉ số IQ cao như mẹ nhưng cô ấy cũng rất thông minh. Cô ấy sẽ sinh cho con những đứa con thông minh theo kế hoạch của đời con.” Lần đầu tiên anh cãi lại mẹ vìMỹ Quyên, có lẽ tai họa đột ngột đã khiến anh quá đau lòng.

Bà mẹ hình như cũng có chút động lòng, bà thở dài trong điện thoại và nói giọng tiếc nuối: “Không phải là chuyện cưới vợ, mà là gen, gen, con hiểu khồng? Cũng may là mẹ đã sơm chuẩn bị cho con, nếu không phải lầntrước ép con đi bệnh viện thì…”

“Thôi được rồi, mẹ đừng nói nữa. Mẹ đến bệnh viện nhanh lên, bệnhviện thành phố ấy. Như vậy nhé, con tắt máy đây.” Xuyên nhíu nhíu màyrồi ngắt lời mẹ. Nói chuyện với mẹ xong anh càng thấy đau lòng.

Phòng cấp cứu mở cửa, bước ra là một bác sĩ trẻ, cao lớn, anh là bácsĩ cấp cứu chính cho Mỹ Quyên. Đó là một bác sĩ giỏi của bệnh viện. Tiểu Xuyên lập tức đứng lên định hỏi về tình hình vợ sắp cưới.

“Khá nguy hiểm. Tuy bên ngoài chỉ bị xước vài chỗ nhưng đầu bị đậpmạnh nên xương sọ bị vỡ. Chủ yếu là bị thương vùng đầu nên giờ cô ấy vẫn trong tình trạng nguy hiểm. Giờ đã cấp cứu xong nhưng sợ rằng vẫn đangtrong tình trạng hôn mê sâu. Rắc rối nhất là cô ấy đang có thai.” Bác sĩ lắc đầu thở dài.

“Gì cơ?”

Hình như có ai đang dùng búa đập mạnh vào thái dương của Xuyên, mắt anh bầm máu, suýt nữa thì ngất.

“Anh vừa nói gì? Có thai? Không thể như thế được!” Xuyên nắm lấy vai bác sĩ gào lên.

“Sao mà nhầm được? Có thai gần ba tháng rồi. Tất nhiên là không cảmnhận được đâu, nhưng nếu là người nhạy cảm thì cũng có một vài phản ứnggì đó, chẳng hạn như tính tình nóng nảy, hay buồn và hay nôn ọe…”

Làm sao mà có thai được chứ! Anh bỗng bừng tỉnh khi liên tưởng đếnnhững biểu hiện khác lạ gần đây của Mỹ Quyên. Nhưng từ trước đến giờmình có chạm vào một sợi tóc của cô ấy đâu, chứ đừng nói gì…

Thật kinh tởm, bề ngoài có vẻ thánh thiện, ngây thơ, ai ngờ lại làloại phụ nữ ấy! Thảo nào nhiều khi cô ta có những biểu hiện phóng đãngthế. Xuyên bỗng cảm thấy buồn nôn, anh khom mình và ho một tràng, nướcmắt trào ra. Bác sĩ không hiểu, lại nghĩ rằng anh đau lòng quá.

“Thôi anh đừng đau buồn quá, nhưng cần phải có sự lựa chọn. Nếu anhmuốn bỏ đứa con này cũng được, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cô ấy đấy. Nếu chờ đợi thì đứa con vẫn có thể lớn lên trong cơ thể mẹ, ở nước ngoài cũngđã có những trường hợp như vậy. Về lý thuyết thì hoàn toàn có thể mangthai và sinh được trong tình trạng hôn mê.” Bác sĩ giải thích.

Sinh ư? Điên à! Mình cần loại con hoang ấy làm gì? Con bé Mỹ Quyênchết tiệt, cô ta đã làm rối tung mọi kế hoạch của mình. Anh đau khổ đếnmức bụng cứ cuộn lên. Tay anh lạnh ngắt. Bác sĩ nói gì bên tai anh cũngkhông nghe thấy.

Cuối cùng thì mẹ anh cũng đến. Tuy mấy tháng chưa gặp nhưng bà vẫnxuất hiện với dáng điệu nghiêm khắc, tóc có vài sợi bạc được chải gọn ra đằng sau, đẹo cặp kính cận giống hệt Xuyên. Bà đi đến bên con trai.

Giờ đây anh càng cần đến sự an ủi của mẹ hơn lúc nào hết. Anh đau khổ kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Anh cứ nghĩ mẹ sẽ tức giận nhưng khôngngờ bà lại hết sức bình tĩnh.

“Con nói thật không? Con chưa bao giờ động đến Mỹ Quyên?” Bà mẹ nghiêm sắc mặt hỏi.

“Thật ạ! Con là người sống có kế hoạch, cuộc đời con giống như một đề toán được giải theo từng bước nhất định.” Anh nghiêm mặt lại, nói gằntừng tiếng một.

“Nói như vậy thì đứa bé không phải là con của con?” Bà mẹ thở dài, lộ vẻ an ủi con trai.

“Tại sao mẹ có vẻ như rất vui? Con và cô ấy yêu nhau cũng gần nửa năm rồi, đứa trẻ này chưa được ba tháng thì rõ ràng cô ấy đã phản bội concòn gì! Phản bội con, mẹ hiểu không? Cho dù là phản bội về thể xác haytâm lý thì đều có kết quả giống nhau. Tại sao mẹ lại cảm thấy vui vẻ?”Xuyên gào lên như một con gà trống đang giận dữ.

Bà mẹ mỉm cười.

“Nếu đứa con này là của con, thì con có chịu trách nhiệm nuôi dạy nókhông? Bác sĩ cũng nói rồi, dù đầu Mỹ Quyên bị thương rất nặng nhưng vẫn có thể mang thai và sinh đứa bé. Cũng giống như ấp trứng gà ấy, đếnngày đến giờ gà con vẫn được nở ra. Con đã bao giờ nghĩ đến chuyện đứatrẻ này được sinh ra, đừng nói đến chuyện nó sẽ phát triển không lànhmạnh vì mẹ bị thương nặng mà chỉ nói đến việc con sẽ nuôi đứa trẻ này ra sao, sống thế nào, rồi liệu cô gái giỏi giang nào nhìn ngó đến conkhông?” Bà mẹ khổ sở nói khiến anh giật mình. Đúng là chuyện cô ngoạitình đã khiến cho anh mụ mị cả đầu óc.

“Con đàn bà chết tiệt, suýt nữa thì con bị mạng họa.” Anh bỗng bình tĩnh, tức giận chửi rủa.

“Giờ con không thể đi nói với bác sĩ rằng hãy bỏ đứa trẻ ấy đi, vìnhư vậy con sẽ mang tiếng là vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình. Dù thếnào con cũng không thể cho ai biết vợ sắp cưới của mình lại quan hệ lăng nhăng với người đàn ông khác, như vậy thì con còn danh dự gì nữa. Giađình ta cũng không ngẩng mặt được với đời.” Bà mẹ tiếp tục phân tích,tương lai tàn khốc đã khiến cho anh chàng đáng thương hoảng loạn.

“Thế con phải làm gì?” Cậu tuyệt vọng hỏi mẹ.

“Tạm thời coi như không biết gì, tìm cách không cho đứa trẻ này rađời. Chỉ có vậy thôi.” Bà mẹ đưa tay đẩy gọng kính, nói với giọng thảnnhiên.

“Không để đứa trẻ ra đời?”

Đó là một cách hay, ít ra cũng phải sáu tháng nữa đứa trẻ mới ra đời. Chẳng cần mình phải làm gì, với tình trạng sức khỏe hiện nay của MỹQuyên thì có thể đứa trẻ đã chết ở trong bụng rồi.

Đúng rồi, tốt nhất hãy để con đàn bà dâm đãng chết cùng đứa con hoang ấy.

Lòng Xuyên như đang gầm thét, hai tay ôm lấy ngực, anh quỳ trên sànbệnh viện, cầu xin thần linh nhân từ nhanh đến cứu giúp mình. Cầu xincho Mỹ Quyên và đứa con hoang của cô ta nhanh chóng biến mất khỏi cuộcsống của mình. Chỉ có như vậy, cuộc sống mới bình yên trở lại.

“Giờ không nên có bất cứ biểu hiện gì ghét bỏ Mỹ Quyên, cần phải tỏra yêu thương cô ta. Như thế địa vị của con sẽ được nâng cao. Con đừnglo, loại phụ nữ này và đứa con hoang của nó sẽ không thể đe dọa được con đâu.” Bà mẹ lầm rầm nói và cười lạnh lùng. Xuyên không kìm được lòng,bật cười. Đúng rồi, Mỹ Quyên mà chết thì mình sẽ trở thành người đàn ông si tình trong mắt mọi người. Biết đâu lại gây được sự chú ý của nhiềungười nữa và rồi sẽ có nhiều cô gái xinh đẹp, giỏi giang mê say mình.

Chuyện xấu nhiều khi cũng trở thành chuyện tốt. Nếu lúc nãy mẹ không khuyên bảo thì mình đã nổi trận lôi đình rồi rắc rối to.

“Vào phòng bệnh đi, lát nữa có người đến đấy, bố mẹ Mỹ Quyên cũng đến đó. Con không được để lộ ra đâu đấy. Đứa con trong bụng Mỹ Quyên khôngphải là con của con nhưng con không được để mọi người biết điều đó.” Bàmẹ nói xong liền bỏ đi, ngoài hành lang bệnh viện giờ chỉ còn lại mìnhXuyên.

Lúc ấy, bác sĩ điều trị chính bước ra khỏi phòng bệnh với sắc mặt mệt mỏi, thở dài và nói Xuyên có thể vào thăm người thân được rồi. Tuynhiên, cô ấy vẫn chưa tỉnh. Xuyên cảm ơn bác sĩ, sau đó bước vội vàotrong phòng bệnh. Mỹ Quyên nằm trên giường, sắc mặt trắng xanh, cô ấyvẫn đẹp, nét đẹp mang vẻ bệnh tật.

Xuyên đứng cách giường bệnh vài bước chân, ánh mắt quét qua cơ thể của Mỹ Quyên rồi dừng lại ở bụng cô.

Ở đó đang có một sự sống, nhưng sao lúc này không nhìn thấy gì cả.Tuy nhiên, qua một vài tháng nữa, cái thai sẽ lộ rõ. Thật khó hiểu, sinh mệnh người mẹ đã nằm giữa sự sống và cái chết nhưng đứa con trong bụngkhông bị thương chút nào, thậm chí có thể vài tháng nữa sẽ có mặt trêncõi đời này. Có lẽ chính bản thân Mỹ Quyên cũng không biết mình có thai, cũng có thể bản năng tiềm tang của người mẹ đã khiến cô có tư thế ngãan toàn nhất để bảo vệ con. Cũng chính vì vậy mà đầu cô mới đập xuốngnền xi măng.

Không, mình không cho phép đứa trẻ đó có mặt trên cõi đời này. Đó làmột con quỷ, là một đứa con hoang! Nó sẽ phá hỏng cuộc sống của mình.Xuyên bỗng nghiến chặt răng rồi đi đến bên Mỹ Quyên, anh thò tay siếtchặt chiếc cổ thon trắng ngần của cô.

Đừng trách tôi, từng bước trong cuộc đời tôi đã được lên kế hoạchhoàn hảo. Đừng phá hỏng kế hoạch đó. Tất cả là vì cô xấu xa, cô đã phảnbội tôi trước! Xuyên nhắm mắt lại, nghiến răng nghĩ, chỉ cần ra tay mạnh một chút thì vài phút ngắn ngủi nữa mình sẽ không phải chịu đựng nỗi sợ hãi về đứa con trong bụng Mỹ Quyên.

“Mỹ Quyên ơi!” Tiếng khóc thảm thiết phía sau khiến Xuyên giật thótmình. May là mình quay lưng ra cửa phòng bệnh nên chắc không có ai nhìnthấy hành động vừa rồi, Xuyên tự nhủ. Xuyên vội chuyển tay lên vuốt vekhuôn mặt của Mỹ Quyên và tỏ ra vô cùng đau khổ.

“Mỹ Quyên ơi, em tỉnh lại đi, em còn phải làm vợ anh mà?” Thực sự lúc này Xuyên cũng hơi buồn, nhưng không phải vì Mỹ Quyên mà vì đám cướiđược lên kế hoạch sẵn từ mười mấy năm nay của mình đã bị chết yểu.

Người gọi Mỹ Quyên ban nãy là bố mẹ cô. Hai ông bà nước mắt lưngtròng. Nhất là mẹ cô, bà khóc như chết đi sống lại, bố cô thì cứ lấy tay gạt nước mắt rồi kéo Xuyên, cậu con rể tương lai ra cửa phòng bệnh. Ông nói chuyện với Xuyên bằng giọng khàn khàn.

“Xuyên à, nghe nói Mỹ Quyên có thai rồi phải không?” Câu hỏi của ôngbố vợ tương lai tuy cũng nằm trong dự đoán của Xuyên nhưng vẫn khiến anh ta giật mình.

“Dạ, dạ.” Xuyên cúi đầu đáp, trong lúc đang nghĩ cách làm thế nào để ứng phó với vấn đề này.

“Hai con chưa chính thức lấy nhau, nhưng đứa con ấy là cốt nhục củacác con, cũng là động lực để Mỹ Quyên kéo dài cuộc sống của mình. MỹQuyên đã rơi vào tình cảnh này, chúng ta mong đứa trẻ sẽ được sinh ratrên cõi đời. Ta tin rằng Mỹ Quyên cũng muốn như vậy. Chẳng biết MỹQuyên có tỉnh lại được không, thôi thì chúng ta đánh cược với cuộc đờimột phen. Mọi chi phí chữa trị bố mẹ sẽ cố gắng chi trả hết. Con thấythế nào?” Bố Mỹ Quyên nói đến câu cuối cùng thì gần hụt hơi.

Xuyên thấy ghét vô cùng ông già đang đứng trước mặt mình. Những câunói vừa rồi chẳng khác nào dao đâm vào tim Xuyên. Xuyên cố gắng nínnhịn. Cách thể hiện của bố Mỹ Quyên chẳng khác gì một vị giáo sư đã từng giảng bài cho lớp Xuyên hồi học đại học. Vị giáo sư ấy đã từng chê luận văn của Xuyên và lúc đó Xuyên đã có ý định phải giết ông ta.

Mẹ Mỹ Quyên khóc lóc thảm thiết, bố Mỹ Quyên dìu bà sang nghỉ ở mộtphòng bệnh khác. Một mình Xuyên đứng giữa phòng bệnh trống trải và trong chốc lát, anh ta từ bỏ ý định giết Mỹ Quyên. “Sống tiếp đi, xem cô cóthể sống đến sáu tháng nữa để đứa trẻ ra đời hay không.” Xuyên nhìn MỹQuyên với ánh mắt lạnh lùng rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Từ hôm đó, ngày nào Xuyên cũng đến thăm Mỹ Quyên, ngày nào cũng manghoa tặng cô rồi ngồi ở đầu giường bệnh, nắm lấy tay Mỹ Quyên, thì thầmvới cô. Tất cả bác sĩ, y tá và cả những bệnh nhân khác ở trong bệnh viện đều biết đến một chàng trai tài giỏi, đẹp trai, học vấn cao, lương hấpdẫn, sống có tình có nghĩa, vợ sắp cưới đang hôn mê nặng nhưng quyếtkhông bỏ cuộc, ngày nào cũng đến ngồi cạnh cô ấy, thầm thì cầu nguyệncho cô ấy. Rất nhiều cô gái đã phải lòng anh chàng Xuyên đẹp trai, caoto, lạnh lùng này. Xuyên được mọi người tặng cho biệt danh “chàng traisi tình”. Cũng từ đó Xuyên trở thành tiêu chuẩn chọn người yêu của rấtnhiều cô gái. Những cô gái này luôn nói với chồng hoặc người yêu mìnhrằng:

“Nếu em nằm trên giường bệnh thì anh có đối xử với em như anh Xuyên không?”

Nhưng họ không biết một điều: hàng ngày Xuyên đến bệnh viện tặngQuyên hoa hồng, loài hoa mà Quyên ghét nhất. Quyên bị dị ứng với mùi hoa hồng, trước đó cô chỉ cần ngửi thấy mùi hoa hồng là chóng mặt, khó chịu ngay.

Còn Xuyên sau đó ngồi bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay xinh xắn của Quyên và thầm thì những lời như sau:

“Chết đi, hãy chết đi, chết nhanh lên!”

Một tháng sau công an đột nh

iên thông báo với Xuyên: đã xác minh được danh tính của người lái xe. Thực ra họ đã xác minh được từ ngay trong tuần đầu tiên, nhưng vì thấyphải điều tra sâu hơn, và cũng không muốn làm phiền Xuyên trong lúc đaukhổ nên đến khi có kết quả chính xác họ mới thông báo.

Người thông báo tin cho Xuyên vẫn là viên sĩ quan ấy, anh ta có vẻ gầy hơn trước.

“Như thế này anh Xuyên ạ, chúng tôi chưa nói với anh sự việc vì sợchưa điều tra kỹ càng sẽ gây ra những rắc rối, lo lắng không cần thiếtcho anh. Nhưng giờ chúng tôi đã có đủ chứng cứ nên cần phải cho anh biết và rất mong nhận được sự hợp tác của anh.” Viên sĩ quan công an nhậnmột túi ni lông từ tay của cấp dưới, trong đó có một cuốn sổ bìa cứngmàu hồng. Xuyên thấy tò mò quá, không hiểu chuyện gì khiến cho viên sĩquan công an này cẩn trọng đến vậy.

“Tôi không biết bắt đầu từ đâu, nhưng mong anh không nên kích động.”Hình như viên sĩ quan công an cũng biết được câu chuyện tình của anh nên cho rằng người đàn ông si tình sẽ không chấp nhận nổi sự thực và sẽ cónhưng hành vi quá khích.

“Người lái xe cố tình đâm vào Mỹ Quyên, vợ sắp cưới của anh tên làPhương Đảo. Trong cuốn nhật ký của anh ta có ghi rõ, anh ta chính làngười yêu cũ của Mỹ Quyên. Nhưng Phương Đảo không có bạn bè ở thành phốnày, sự tình cụ thể ra sao không ai biết rõ.

Chúng tôi không biết Phương Đảo va Mỹ Quyên đã quen và yêu nhau rasao, nhưng qua nhật ký thì anh ta quen cô ấy từ lâu lắm rồi. Có điều lạlà trong cơ thể anh ta lại có chất cyanide. Anh ta đã đâm cô ấy trongtâm trạng không còn tha thiết gì trên cõi đời này.

Chúng tôi cho rằng anh ta hận vì không yêu được cô ấy nữa nên mớiđịnh đâm chết cô ấy, sau đó thì tự tử vì tình. Vì trong nhật ký của anhta, chúng tôi thấy sau khi chia tay, anh ta vẫn liên tục làm phiền côấy, anh ta muốn họ quay lại với nhau nhưng Mỹ Quyên từ chối. Mọi diễnbiến đều được viết trong cuốn nhật ký này. Chúng tôi không biết việc này có ảnh hưởng thế nào tới anh, nhưng với chứng cứ này chúng tôi chỉ cóthể nói với anh như vậy. Phương Đảo đã chết ngay ở hiện trường, có lẽ đó là hậu quả anh ta phải chịu.” Nói xong viên sĩ quan công an chào Xuyênrồi ra về.

Xuyên cầm cuốn nhật ký. Tuy đã biết từ lâu nhưng Xuyên vẫn không kìmđược lòng mình, bắt đầu nguyền rủa Mỹ Quyên và Phương Đảo. Xuyên mở cuốn nhật ký ra đọc. Nhưng chính những dòng chữ trong đó đã làm Xuyên hếtsức bất ngờ.

Phần đầu cuốn nhật ký Phương Đảo chủ yếu viết về tình cảm, nỗi đau và sự tức giận của mình khi phải chia tay với Mỹ Quyên. Trong cuốn nhật ký còn ghi lại cả những câu nói về nỗi nhớ của anh ta đối với Mỹ Quyên.Mỗi khi đọc chúng, lòng Xuyên lại thầm cầu khấn cho linh hồn anh ta bịđịa ngục đày đọa thêm lần nữa.

Đến giữa cuốn nhật ký, Xuyên nhận ra dù Phương Đảo đã nhiều lần tìmgặp Mỹ Quyên nhưng luôn bị cô từ chối thẳng thừng. Vì thế anh ta tứclắm, bắt đầu thù hận hạnh phúc của cô và rồi muốn tận tay giết chết MỹQuyên. Nhưng có thể lúc sắp đâm Mỹ Quyên anh ta bỗng mềm lòng lại nênchuyển hướng quay đầu xe. Kết quả là đâm chết chính mình.

“Nói như vậy Phương Đảo không phải là bố đứa bé?” Xuyên gấp cuốn nhật ký lại, cảm thấy lạ vô cùng.

Rốt cuộc bố đứa trẻ là ai? Xuyên không kìm nổi trí tò mò. Giờ đâyXuyên không còn oán hận nữa, ngược lại rất muốn biết người đàn ông giấumặt bên cạnh Mỹ Quyên là người như thế nào. Hai tháng trôi qua, khôngngờ đứa trẻ trong bụng Mỹ Quyên vẫn phát triển khỏe mạnh. Xuyên ngạcnhiên và rồi cảm thấy đã đến lúc phải hành động.

Xuyên đi gặp mẹ.

“Có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp nó rồi. Nhưng cũng đừng lo lắng quá, chúng ta chỉ cần sử dụng chút tiểu xảo y học là đứa trẻ sẽ chết ngaytrong bụng Mỹ Quyên. Con trai ạ, con đừng sợ hãi thế, chúng ta toàn lànhững người thông minh, chúng ta đứng trên đỉnh cao của xã hội, làm saocó thể gục dễ dàng trước việc cỏn con này?” Bà mẹ thản nhiên an ủi cậucon trai đang hoảng sợ của mình, rồi đưa cho cậu một chai thuốc thủytinh.

“Đây là gì vậy mẹ?” Xuyên nhận lấy chai thuốc, ngạc nhiên hỏi.

“Một loại thuốc tiêm vào tĩnh mạch gây sẩy thai. Mifepristone vàMisoprotol ấy mà, chỉ cần hàng ngày tiêm vào chai đường gluco đưa thẳngvào tĩnh mạch cô ta thì dễ dàng triệt bỏ được đứa bé đó. Biết đâu nó còn khiến cô ta bị băng huyết rồi chết luôn.” Bà mẹ cười ha hả nói.

“Mỹ Quyên… cũng chết ư?” Xuyên cầm chai thuốc, có vẻ buồn buồn, hìnhnhư anh ta không còn hận Mỹ Quyên nữa. Ngược lại, hình như mỗi ngày cầmhoa đến ngồi cạnh Mỹ Quyên, nguyền rủa cô ấy chết đã trở thành một phầntrong cuộc sống của Xuyên. Nếu Mỹ Quyên chết thật, Xuyên có phần khôngthích ứng nổi.

“Lẽ nào con định để đứa bé ấy ra đời? Con điên à?” Bà mẹ không kiên nhẫn được, nói.

“Thôi được rồi, để con đi.” Xuyên cầm chai thuốc chào mẹ rồi vội vàng vào bệnh viện.

Lấy cớ riêng tư yêu cầu bác sĩ ra ngoài, Xuyên run run dốc bình thuốc vào trong chai gluco đang truyền vào cơ thể Mỹ Quyên. Nhìn chiếc bụngnhô lên hẳn của Mỹ Quyên, Xuyên thấy tò mò. Hình như mình cũng có chúttình cảm với đứa bé trong bụng ấy. Đôi khi nhàm chán Xuyên lại lấy tayấn lên bụng cô và cũng cảm nhận được sự sống của đứa bé.

Chỉ khoảng nửa tiếng nữa thôi là đứa bé ấy sẽ không còn tồn tại nữa.

Cũng không phải lo lắng rằng bệnh viện sẽ nghi ngờ và kiểm tra, vìtrước đó bác sĩ đã nói, tình trạng này lúc nào cũng có thể dẫn đến sẩythai. Sẽ không có ai nghi ngờ chàng trai đa tình là Xuyên. Mọi thứ Xuyên cần làm sau đó chỉ là tạo cho mình vẻ kinh ngạc, đau đớn, buồn khổ.

Nghĩ đến chuyện sắp được giải thoát, Xuyên thấy thanh thản hẳn. Xuyên đổ thuốc vào trong chai nước truyền, đợi chai này truyền hết thì sẽtruyền đến chai thuốc tiếp theo. Xuyên ra khỏi buồng bệnh. Mười mấy phút sau anh nhận được điên thoại của mẹ.

“Con đã làm xong rồi à?” Bà mẹ hỏi, giọng nôn nóng, khác hẳn với vẻ bình tĩnh hàng ngày.

“Con làm xong rồi, không phải là mẹ bảo con làm như vậy hay sao?” Xuyên thấy lạ, hỏi.

“Ngu dốt! Không biết vì sao mà thân phận người lái xe chết tiệt ấylại bị mọi người biết hết. Giờ thì mọi người đều biết Mỹ Quyên đã bịngười yêu cũ làm cho như vậy. Rất nhiều người đang đồn đại đứa bé ấykhông phải là con của con. Nếu giờ Mỹ Quyên có chuyện thì con sẽ là đốitượng bị nghi ngờ nhất đấy!” Bà mẹ lớn tiếng trong điên thoại.

Trong chốc lát Xuyên đờ cả người, thấy khó thở, thời gian như ngừngtrôi, dường như anh ta nhìn thấy cả cảnh tượng trong tương lai: Mỹ Quyên và đứa bé đều chết, mình bị công an bắt, có người ở bệnh viện làmchứng, xét nghiệm thấy thành phần thuốc lạ trong cơ thể Mỹ Quyên… Mọingười lập tức đoán chính Xuyên đã giết Mỹ Quyên để trả thù. Địa vị, công việc đều tan thành mây khói, tiếp đó là những cuộc thẩm vấn của côngan. Dường như Xuyên đã nhìn thấy mình ngồi trong phòng hỏi cung, bị đènvàng chiếu hoa mắt, mặt mũi tiều tụy, tay bị còng…, không còn cách nàokhác, đành phải khai hết, rằng chính mình đã tự tay giết vợ sắp cưới.Sau đó Xuyên bị đưa ra tòa xét xử, tuyên án. May mắn thì thoát được cáián tử hình, nhưng phải sống suốt quãng đời còn lại sau song sắt lạnhgiá. Tất cả những việc ấy đều là do chiếc chai thủy tinh vừa rồi. MáXuyên giật liên hồi, trán anh ta ướt đẫm mồ hôi. Tất cả đã hết rồi!

Xuyên không còn nghe thấy tiếng gào thét của mẹ nữa, chạy vội vềphòng bệnh. Nhìn thấy cô y tá đang chuẩn bị truyền chai gluco đó, anh ta vội vàng giật lại.

May còn về kịp, Xuyên thở phào nhẹ nhõm. Đến khi ngẩng đầu lên, nhìnvẻ mặt ngạc nhiên của cô ý tá, Xuyên không biết phải giải thích thế nào.

“Này anh, anh làm gì đấy? Tôi đang định truyền dịch cho bệnh nhân đấy.” Cô y tá lạ lùng hỏi Xuyên.

Xuyên bị dồn quá mức.

Đột nhiên anh ta cầm chai gluco đó lên rồi dốc cả vào miệng. Cô y táchẳng hiểu ra sao, vội lùi bước. Cô nghĩ anh chàng này chắc phát điên vì vợ sắp cưới không tỉnh.

“Tôi, tôi uống rồi. Hồi nhỏ tôi thích uống gluco lắm.” Xuyên uốngsạch cả chai không chừa lấy một giọt. Người ta sẽ không thể kiểm trađược trong đó có chứa chất gì.

Nhưng khi đặt chai đó xuống, Xuyên lại thấy đó không phải là chiếcchai mình đã đổ thuốc vào. Chai đã đổ thuốc vào nhỏ hơn chai này nhiều.

Xuyên ngẩng đầu lên. Trời ơi, chai gluco ấy đã được truyền hơn một nửa cho Mỹ Quyên.

Đầu Xuyên như vỡ tung ra, tay run lẩy bẩy.

“Anh không sao chứ?” Cô y tá lấy làm lạ, hỏi. Xuyên vội vàng lắc đầu.

“Thế… chị không gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy à?” Xuyên lúng túng nói, mong nhân lúc thuốc chưa phát tác, bác sĩ sẽ cứu kịp Mỹ Quyên.Nhưng y tá nói bác sĩ vừa kiểm tra xong.

Xuyên không còn cách nào khác, đành âm thầm cầu nguyện cho Mỹ Quyên đừng xảy ra chuyện gì.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút khó nhọc, Mỹ Quyên vẫn bình an vô sự. Xuyên không tài nào hiểu nổi, nhưng dù sao đó cũng là điềm hay.Chạy đến hỏi mẹ thì bà cũng thấy lạ, bà an ủi con trai rằng có lẽ thuốcđã quá hạn sử dụng, hoặc là cơ thể Mỹ Quyên không bị ảnh hưởng bởi những loại thuốc này. Lúc đó Xuyên mới an lòng.

Xuyên trở lại bệnh viện, nhìn bụng của Mỹ Quyên, những nỗi lo lạitrào dâng. Xuyên thở dài, nhìn Mỹ Quyên, hình như cô ấy đang mỉm cười dù đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Là ảo giác ư? Hay cô ấy đang chê cười sự ngu xuẩn của mình? Chínhngười phụ nữ này và đứa con trong bụng cô ấy đã khiến Xuyên làm biết bao việc ngay bản thân anh ta cũng không dám nghĩ đến. Chết tiệt, sao mìnhlại quen người con gái ấy?

Thời gian này Xuyên phải trả lời rất nhiều câu hỏi của giới truyềnthông. Họ muốn có được những tài liệu mới nhất, hay nhất. Không, đó là“món ăn tin tức” mới phải. Bản thân Xuyên và chuyện của Xuyên qua bàntay xào nấu của họ sẽ đáp ứng được rất nhiều kẻ tò mò. Thời gian này rất gần với ngày đứa trẻ ra đời. Nhìn thấy bụng Mỹ Quyên ngày một lớn,Xuyên thấy buồn nôn, hình như mọi phản ứng thai nghén của cô ấy đãchuyển hết sang người Xuyên vậy.

“Chúng tôi đang kiểm tra phản ứng thai nhi. Có cả siêu âm màu đấy,chắc là anh muốn biết con mình thế nào đúng không?” Bác sĩ gọi điện choXuyên, bảo anh ta đến bệnh viện. Xuyên không ngờ họ gọi anh đến vì việcnày.

Xuyên đi cùng bác sĩ và các cô y tá, họ hớn hở bên chiếc máy siêu âm. Xuyên nhìn màn hình, có một thứ gì đó giống hệt như hình người đangcuộn tròn, có chân tay rõ ràng. Trông chẳng khác gì một con mèo con vừara đời, chưa kịp mở mắt. Đây là đứa trẻ ở trong bụng Mỹ Quyên ư?

Xuyên gần như phát điên, hình như Xuyên nhìn thấy đứa bé đang mở to đôi mắt, nhếch miệng, chế giễu anh ta.

“Ôi… thật đáng yêu.” Xuyên cố tỏ ra sung sướng. Anh cảm thấy khó chịu từ đầu tới chân và tìm cách thoát khỏi chỗ đó.

“Ái chà, anh Xuyên vui lắm đây.”

“Chả thế, tớ nhìn thấy mắt anh ấy cứ sáng lấp lánh.” Các cô y tá cười đùa bàn tán.

Không thể để đứa trẻ ấy ra đời! Xuyên gần như phát điên, lúc nào cũng nghĩ xem làm thế nào để giết sự sống chưa ra đời ấy mà không ai haybiết, đến mức ngơ ngẩn cả người. Những người xung quanh lại nghĩ rằngXuyên lẩn thẩn vì lo cho vợ sắp cưới quá. Họ khen anh là người nặng tình cảm. Những người nhiều chuyện thì bắt đầu bàn tán đến cuộc tình của MỹQuyên và anh chàng người yêu cũ. Một đồn mười, mười đồn trăm, nhanhchẳng kém gì tốc độ lây lan của cúm gà. Đáng sợ nhất là thái độ củaXuyên càng làm cho những người ngồi lê đôi mách này thấy hứng thú. Xuyên càng cố gắng che đây lòng hận thù của mình đối với Mỹ Quyên và đứa trẻtrong bụng cô thì họ càng thấy tò mò hơn.

“Anh Xuyên chắc hẳn đã bị Mỹ Quyên tóm được thóp gì đấy!”

“Biết đâu thằng cha này bề ngoài có vẻ đạo mạo nghiêm trang nhưng sau lưng đang làm những việc vụng trộm xấu xa!”

“Chứ còn gì nữa, làm gì có thằng đàn ông nào chịu được cảnh vợ sắp cưới lại vương vấn tình cảm với người yêu cũ!”

Những lời này đều đến tai Xuyên, việc ấy chẳng khác gì bơm không khívào quả bóng bay, khiến cho Xuyên như sắp nổ tung đến nơi. Tuy cuốn nhật ký không hề nhắc đến chuyện nhạy cảm của Mỹ Quyên với người đàn ông ấy, nhưng việc đứa trẻ không phải là con của Xuyên là điều hiển nhiên,không cần bàn cãi. Đứa trẻ ra đời, Xuyên sẽ phải có trách nhiệm nuôidưỡng nó. Nếu là giám định gen với đứa trẻ, Xuyên lo sợ sẽ bị người đờiphỉ nhổ. Về luật pháp, Xuyên không phải nuôi dưỡng đứa trẻ, nhưng về đạo đức thì mọi người sẽ cho anh ta là kẻ lạnh lùng, ích kỷ, vô lương tâm.

Xuyên không thể chịu nổi những lời đó, nhưng nếu giờ Mỹ Quyên xảy ra chuyện gì thì Xuyên sẽ bị nghi ngờ ngay.

Vấn đề hiện tại là Mỹ Quyên sắp sinh, bất cứ lúc nào đứa trẻ cũng cóthể ra đời nên thời gian của Xuyên còn rất ít. Làm cho Mỹ Quyên sẩy thai lúc này khó hơn nhiều. Nếu không phải là sự tấn công mạnh từ bên ngoàivào thì khó có thể ngăn cản được việc đứa trẻ ra đời.

Khoan nói đến việc Mỹ Quyên có chết trong lúc sinh hay không, chỉriêng chuyện đứa trẻ ra đời thôi cũng biến Xuyên thành tâm điểm của giới truyền thông. Nếu đứa trẻ có mệnh hệ gì thì con mắt soi mói của giớitruyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội săn tin hiếm hoi này. Họ sẽ đăngtin, nào là Xuyên là người có học nhưng lòng dạ độc ác, đã giết vợ vàcon như thế nào, trốn tránh trách nhiệm ra sao… Mọi tin tức sẽ đổ dồnvào Xuyên.

Đến nước này Xuyên chỉ có thể nghĩ tới việc nhờ bác sĩ đỡ đẻ cho MỹQuyên. Và trong khi mổ đẻ, chỉ cần làm vài thủ thuật nhỏ, đứa trẻ cóchết thì cũng không xảy ra vấn đề gì. Nhưng để thuyết phục bác sĩ mổ đẻchính rất khó, nhìn bác sĩ xem ra khó có thể nói đến chuyện nhờ vả.

Xét cho cùng, đường hoàng đến mấy chắc chắn cũng có điểm yếu. Đó làbiện pháp và cũng là cơ hội duy nhất. Cần phải tranh thủ thời gian!Xuyên đã quyết, nhất định không để đứa trẻ này ra đời. Bác sĩ này tên là Nguyên Mộc Hạ, bằng tuổi với Xuyên. Hạ không có thói hư tật xấu nàohết, nhưng qua nghe ngóng, Xuyên biết vị bác sĩ này đang cần tiền, chạyđôn chạy đáo vay bạn bè. Vậy thì dễ hơn rồi. Tuy thế Xuyên vẫn chưa dámlàm bừa. Trước hết làm quen, sau đó mới tiếp cận làm thân.

Bác sĩ Hạ xem chừng không phải là người giỏi đề phòng, ngoài ra cònlà người có tính cách sôi nổi, dễ gần. Trong chuyên môn, bác sĩ là người cầu tiến, dám thử những phương pháp mới. Xuyên cho rằng đó là một cơhội rất tốt cho mình.

“Gần đây chán quá, cô người yêu đang cần khoản tiền lớn. Nếu không có thì khó có thể có được cô ấy nữa.” Một tối đi ăn cơm với Xuyên, bác sĩđã buột miệng nói ra chuyện riêng của mình. Xuyên mừng lắm nhưng khôngtỏ ra mặt mà chỉ thăm dò bác sĩ xem sao.

“Đời là thế mà, không có tiền thì chẳng làm được gì. Nhưng muốn kiếmtiền một cách dễ dàng thì làm gì có.” Xuyên hiếng hiếng mắt nhìn bác sĩ. Hình như bác sĩ đã nhận thấy điều gì đó đặc biệt nên đang gắp thức ănbỗng bỏ dở giữa chừng.

“Anh Xuyên nói khó hiểu thế!” Bác sĩ cười nói.

Xuyên quay sang nghiêm túc nhìn Hạ. Anh ta đắn đo một chút rồi nói hết mọi chuyện với bác sĩ.

“Hóa ra điều người ta đồn đại là đúng à?” Bác sĩ đặt đũa xuống, haitay khoanh trước ngực, trầm ngâm suy nghĩ như muốn nói điều gì.

“Giúp tôi đi, xin đừng cho đứa bé ấy có mặt trên cõi đời này!” Xuyên van nài như sắp khóc.

“Anh điên à? Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì cả anh và tôi đều đitong đấy. Công việc, tương lai, tiền đồ đều hết, còn phải vào nhà giamnữa đấy. Tôi chẳng muốn điên theo anh đâu!” – Nghe xong Hạ từ chối thẳng thừng – “Chúng ta là bạn bè, tôi rất đồng cảm với anh. Tôi sẽ không nói chuyện này cho ai biết, coi như anh chưa hề nói gì với tôi, chúng ta ăn thôi.” Nói xong Hạ tiếp tục ăn cơm, không buồn trả lời Xuyên nữa.

Xuyên như đánh rơi sợi cỏ duy nhất mình có, toàn thân rã rời, vội dựa vào ghế.

Không sao, nhất định phải có cách nào đó ngăn cản cô ta sinh đứa bé ra!

Xuyên vẫn cứ bám riết lấy bác sĩ Hạ. Việc đó làm cho Hạ vô cùng khóchịu. Có lần trong khi đợi bác sĩ ở chỗ đỗ xe lúc hết giờ làm việc,Xuyên đã gặp một người phụ nữ khác. Xuyên trốn ở bên cạnh chiếc xe gầnchỗ hai người đứng, bãi đỗ xe vô cùng vắng vẻ. Xuyên định gặp bác sĩ nói chuyện lần nữa, nhưng phát hiện thấy có người nữa cũng đang đợi bác sĩHạ. Tò mò, Xuyên nán lại xem có chuyện gì xảy ra.

“Anh dạo này có vẻ béo lên đấy nhỉ?” Đó là tiếng của một người congái, nghe rất quen nhưng Xuyên không nhớ nổi. Xuyên lén thò đầu lên thìnhìn thấy một bóng áo đỏ, dáng người cao ráo với mái tóc xoăn, đi đôibốt cũng màu đỏ.

“Thì cũng tại thằng cha mọt sách ngày nào cũng mời anh đi ăn.” Bác sĩ Hạ cười híp mắt. Câu nói của Hạ khiến Xuyên nhíu mày. Anh nhận ra kiểunói của bác sĩ với cô gái này có vẻ khinh bạc, hạ lưu, khác hẳn vẻ ngàythường.

“Anh ta còn bám lấy anh làm gì? Đúng là cố chấp, chắc đang hận khôngthể giết được Mỹ Quyên và đứa bé ấy.” Cô ta không nhịn được, cười rấtto.

“Đúng đấy. Anh ta cứ nghĩ là Mỹ Quyên ngoại tình. Thực sự là nghĩ đến cảnh Mỹ Quyên nằm trên giường bệnh như vậy anh cũng thấy mủi lòng.” Hạbỗng nhiên thốt ra những câu này.

“Hả… xem ra vẫn còn luyến tiếc người tình đúng không? Anh không sợ em ghen à?” Cô gái đưa tay choàng lấy vai rồi bấu chặt lấy cái cổ trắngnhư phụ nữ của Hạ, nhìn chẳng khác gì con rắn vờn mồi.

Hạ cũng quen với Mỹ Quyên?

Xuyên ngạc nhiên đến độ muốn lao ra hỏi cho rõ ngọn ngành. Điều khiến Xuyên ngạc nhiên hơn nữa là khi cô gái ấy quay lại, anh nhận ra đó làViêm Tuyết, bạn thân của Mỹ Quyên.

“Làm gì có chuyện đó! Lát nữa chúng ta kiếm căn phòng nào đó làm lysâm banh nhé?” Hạ cười rồi ôm chặt lấy eo của Viêm Tuyết. Hai người bước vào xe của Hạ, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh khỏi bãi đỗ xe. Xuyên thần người, đứng chôn chân ở đó.

“Hóa ra bác sĩ Hạ mới là người yêu cũ của Mỹ Quyên. Trước đó mình đãcó lần hỏi Mỹ Quyên nhưng cô ấy nói là không muốn nhắc đến nên mình cũng không hỏi nhiều. Trời ạ, sao thế giới này lại có chuyện ngẫu nhiên đếnthế?” Xuyên buồn bực rời khỏi bãi đỗ xe.

“Không đúng… Thảo nào mấy ngày trước tai nạn cứ ngửi thấy mùi thuốclà lạ ở người Mỹ Quyên. Chắc chắn là cô ta đã quay lại với anh ta, vìthế anh ta không muốn bỏ đứa trẻ ấy giúp mình, vì đứa trẻ đó chính làcon của anh ta!” Xuyên rất hài lòng với suy luận của mình.

“Việc đã như vậy thì không thể nhờ thằng cha bác sĩ này được nữarồi.” Xuyên cảm nhận được sự thất bại trước mắt. Xuyên bắt đầu nghi ngờvề khả năng phán đoán của mình. Nếu sớm nghe lời mẹ, bỏ Mỹ Quyên thì hôm nay đã không gặp nhiều chuyện rắc rối như thế này.

Cuộc đời mà… Cuộc đời luôn có những câu chuyện khó mà biết được kếtcục ra sao. Xuyên thở dài. Kiến thức uyên bác mình có bao nhiêu năm naykhông giúp ích gì được trong chuyện này.

“Không được, tuyệt đối không được bỏ cuộc, mình đã kiên trì làm theokế hoạch trong mười mấy năm nay, làm sao có thể để cho hai người ấy vàđứa trẻ đó phá hỏng được?”

Xuyên quyết định gặp Hạ để nói chuyện thẳng thắn.

“Anh nói gì?” Hạ như bị ai lấy tay kéo hết cả mi mắt lên, anh ta nhướng mắt nhìn Xuyên với vẻ chán ghét.

“Đứa bé trong bụng Mỹ Quyên là con anh chứ còn gì nữa?” Xuyên nuốt nước bọt, anh thấy cổ họng mình rất khô.

“Đừng nói bừa khi không có căn cứ!” Hạ định lên tiếng giải thích.

“Đừng ngụy biện, tôi đã nghe hết những lời nói vừa rồi của anh với Viêm Tuyết!” Xuy

/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status