Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 155: 155: Nam Chính Đại Nhân Tôi Chỉ Là Vai Quần Chúng Ăn Vặt Thôi 27
/167
|
Editor: Tiểu Mập Mạp
Nói trước nhé, chương này mình đổi xưng hô là "tôi- cô" của Tiền Thiển và cảnh sát.
Do mình thấy đây là cảnh sát lấy lời khai nên xưng là em hay cháu không nghiêm túc cho lắm nên chưng này đổi tí nha!
- ---------
"Nói vậy, sau khi cô nằm trên mặt đất, cố gắng nhìn người xuống thang máy, chỉ thấy người cô nói Dương Di Nhan là cô biết?" ngươi nằm trên mặt đất sau nỗ lực đi xem đi xuống thang máy người, chỉ có thấy ngươi nói vị kia Dương Di Nhan là ngươi nhận thức người?" đây là vấn đề đầu tiên Ngụy Kỳ hỏi.
"Đúng, chính xác mà nói, trong những người tôi nhìn thấy, cô ấy là người duy nhất tôi biết." Tiền Thiển nhấn mạnh: "Khi tôi mới ngã xuống thật ra có chút ngốc, vì vậy không xác định có xuống trước hay không, hơn nữa, máu chảy xuống mắt nên tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng."
"Cô nói cô ấy hướng về phía cô cười, cô có chắc không?" Ngụy Kỳ tiếp tục hỏi.
"Chắc chắn." Tiền Thiển gật gật đầu.
Ngụy Kỳ ngẩng đầu nhìn Bàn thúc, Bàn thúc gật đầu: "Camera theo dõi đúng là có một người phụ nữ đi ngang qua An An không có dừng lại mà trực tiếp đi qua.
Nhưng đội mũ nhìn không thấy mặt."
"Cô ta cười hay không cười thật ra không quan trọng."Ngô Tam nghiêng đầu nói với Ngụy Kỳ: "Cô ta thấy có người té bị thương, nhưng lại làm như không thấy bước chân cũng không có dừng lại mà đi qua luôn, như vậy đã rất khả nghi, huống hồ còn quen biết An An."
"Nhưng tôi cũng không xác định có phải cô ấy đẩy tôi hay không." Tiền Thiển lại nhấn mạnh lần nữa: "Tôi không có thấy, chỉ là tôi cảm giác cô ấy cười với tôi rất ác ý, nhưng đây là cảm giác nên không nói rõ được."
"Cô nói khi cô ra khỏi nhà hàng hành lang của trung tâm thương mại cũng không có nhiều người đúng không? Thang cuốn ngắm cảnh gần đó cũng không có người.
Cô có thể nói cho tôi biết, cô cảm thấy nhóm người phía sau là riêng lẻ tới hay cùng nhau đi tới?" Bàn thúc cau mày hỏi.
Từ nhà hàng đến thang máy ngắm cảnh Tiền Thiển phải đi qua một điểm mù giám sát, dựa vào hình ảnh cũng không thể xác định chính xác, những người này tụ tập với nhau một cách tự nhiên vì cùng một tuyến đường hay xuất hiện tập thể.
"Tôi không quay đầu lại nhìn, nhưng tiếng bước chân xuất hiện tương đối đột ngột, tôi lúc ấy đoán là người cùng nhau tới." Tiền Thiển thật ra cũng không thể xác định, cô ngẩng đầu hỏi Bàn thúc: "Giám sát không ghi được tôi bị ai đẩy xuống không?"
Bàn thúc thở dài: "Trong thang máy chỉ có một góc giám sát, cô nói có một đám người ở ngay phía sau cô, họ đững xúm lại với nhau, đáng nghi nhất là người phụ nữ đứng ở giữa, giám sát có thể xác định cô không phải trượt chân, khẳng định có ngoại lực tác động, nhưng theo giám sát ghi lại những người này đều không có di chuyển.
Trước khi cô ngã, người đàn ông bên cạnh xoay người sang một bên, chúng tôi đoán là để che dấu động tác, nhưng góc độ của anh ta không thể đẩy vai cô mà cô không bị cô phát hiện."
"Hơn nữa," Ngô Tam cũng bực bội vuốt mặt: "Nhóm người ăn mặc không có đặc điểm rõ ràng, từ thang máy đi xuống cũng không đi cùng một hướng, không có sử dụng phương tiện giao thông, ra khỏi trung tâm thương mại rất nhanh đã mất dấu, không tìm được.
Chỉ có một người xuất hiện tại một trạm kiểm soát giao thông cách đó không xa và chúng tôi vẫn đang theo dõi nó."
"Là vậy à......" Tiền Thiển thất vọng rũ xuống mắt, xem ra đối phương là có chuẩn bị mà đến a......!
"Đừng suy nghĩ cái này, đây đều là chuyện của chúng tôi, cô đừng lo lắng." Ngụy Kỳ động viên Tiền Thiển: "Cô nói về người tên Dương Di Nhan này trước đi, cô cùng cô ấy quen biết như thế nào, làm sao tiếp xúc với cô ấy?"
Tiền Thiển gật đầu, nói với các chú cảnh sát về Dương Di Nhan cùng với tình huống cô và Dương Di Nhan kết giao.
Nói cách khác, cô vẫn biết khá ít về Dương Di Nhan, nữ chính đại nhân sao, cốt truyện vẫn là giới thiệu rất chi tiết, cho nên, thông tin Ngụy Kỳ có được từ Tiền Thiển khá đầy đủ.
"Nói như vậy, cô và cô ấy cũng không có quan hệ các nhân gì sâu sắc, cingx không có xung đột về lợi ích?" Ngụy Kỳ nhíu mày, thật sự kỳ quái, nói như vậy Dương Di Nhan này là một bạch phú mỹ không có lý do gì để xuống tay với em vợ mình, không phải người cùng một thế giới, đại tiểu thư nhà có tiền với người bình thường, sinh hoạt không có gì liên quan tới nhau.
"Đúng!" Tiền Thiển dùng sức gật đầu, cô cũng cảm thấy Dương Di Nhan hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì để xuống tay với cô, cho nên cô mới không thể xác định, ngày hôm đó rốt cuộc là ai đẩy cô.
"Dù nói như thế nào, khi An An bị thương vị này Dương tiểu thư cũng ở đó, cũng là người chứng kiến, gọi tới hỏi một chút là bình thường." ba Chu nhìn Ngụy Kỳ nói.
"Lão Chu nói không sai!" Bàn thúc gật đầu như mổ thóc: "An An đã lập án, vị Dương Di Nhan này cùng ngày nếu xuất hiện ở hiện trường, có nghĩa vụ phối hợp cảnh sát lấy lời khai."
"Tôi không có phương thức liên hệ của Dương Di Nhan, thật ra cũng không thân." Tiền Thiển nói chen vào: "Anh rể anh có thể tìm sếp của em, sếp em là người khá tốt, nhất định sẽ phối hợp.
Đúng rồi! Ba......"
Tiền Thiển đột nhiên vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía ba Chu: "Ba quen chưa xin nghỉ cho con đi?! Con bị ngac thành như vậy có thể rất lâu cũng chưa đi làm được."
Ba Chu buồn bực nhắm mắt, mang theo vài phần oán trách mà nói: "Đều ngã thành như cậy còn nhớ thương công việc cái gì! Thật sự không bỏ được, ở nhà dưỡng một hai năm thật tốt, ba cũng không phải nuôi không nổi con."
"Vậy không được đâu!!" Tiền Thiển lập tức kêu rên: "Công ty còn tiền lương và đãi ngộ rất tốt! So với các công ty khác đều tốt hơn.
Sếp nói, cuối năm còn phát lì xì! Ba bảo nghỉ việc, con tìm đâu ra nơi có tiền lương cao như vậy!"
"Được! Được! Chiều hôm qua có người ở công ty con gọi qua, anh rể đã giúp con nói qua!" Ba Chu bực bội mà vẫy vẫy tay: "Mới vậy mà đã nhớ thương con.
Nếu con không đi làm cũng phải ở nhà dưỡng thương cẩn thận, không đến mức luôn phải ở bệnh viện."
"Vâng, nhưng vậy cũng tốt." Tiền Thiển lập tức vui vẻ, cô còn tính sẽ làm ở công ty của Hà Chiêu Lan hai năm, công ty Hà Chiêu Lan phát triển không tồi, thư ký Tôn cũng dạy cô rất cận thận, rất tốt với việc rèn luyện năng lục của cô.
"Còn có......" Tiền Thiển nằm thẳng tắp ở trên giường cũng không quên khoa tay múa chân: "Anh rể, anh đến công ty em phải chú ý thái độ nhé, đồng nghiệp và sếp nhất định sẽ không hại em.
Đặc biệt ngàn vạn đừng đắc tội với sép của em nhé, lỡ như anh ta không vui cuối năm không phát lì xì cho em thì làm sao bây giờ......"
"Đúng rồi, anh rể." Tiền Thiển xoắn đến tìm Ngụy Kỳ, tiếp tục dong dài lằng nhằng: "Di động của em đâu?"
Ba Chu cuối cùng không nhịn nổi nữa, thô bạo quát lớn Tiền Thiển: "Con nhóc cứng đầu này, tay đã sưng thành cái bánh bao rồi còn nhớ thương di động?! Thành thật nằm đó cho ba, nếu không con có tin ba trói con trên giường luôn không!"
"Ha ha......!Con tin......!Con tin......" Tiền Thiển lập tức thành thật nằm đó, không dám yêu cầu loạn nữa, đỡ chọc ba Chu nóng nảy sẽ trói cô thật.
"Được rồi, Tiểu Kỳ." ba Chu đứng lên: "Các người vội trước đi, An An ở đây có ba nhìn.
Làm phiền Tiểu Tam Tử cùng mập mạp rồi."
Tiễn Ngụy Kỳ đi, ba Chu ngồi lại đầu giường, trợn mắt lên trừng Tiền Thiển, làm cô muốn động cũng không dám động, thành thành thật thật nằm ở trên giường giả chết.
Ngụy Kỳ ra khỏi phòng bệnh của Tiền Thiển, lấy di động củaTiền Thiển ra, tìm số điện thoại của thư ký Tôn, hắn thính trực tiếp đến công ty Tiền Thiển.
Theo quan hệ xã hội đơn giản của Tiền Thiển, vài người trong văn phòng là đối tượng thaame vấn trước mắt của Ngụy Kỳ.
Đặc biệt là người sếp Hà Chiêu Lan, người có quan hệ thân thiết với Dương Di Nhan kia......!
Nghĩ đến đây, Ngụy Kỳ hơi nheo lại mắt......!
- -----
Sorry vì hôm qua không đăng truyện, mình hôm qua hơi bận! Tí nữa sẽ đăng bù nha
Tính qua bình luận nói là mình đang edit tiếp truyện này để đẩy mạnh tiêu thụ, vậy được không ta?
Nhớ cho xin một sao nha mn~~~!
Bắt tim.
/167
|