Mối tình đầu thứ 6
Edit: Qing Yun
Thật ra Chu Dương cảm thấy con người Vưu Gia đúng là…
Nhìn không thấu.
Bạn nói cô ấy ngoan, có đôi khi cô ấy lại có những hành động hư lắm. Bạn nói cô ấy keo kiệt! Cô ấy luôn có thể làm bạn kinh ngạc không thôi. Ví dụ như chuyện quyên góp tiền, khi mà tất cả mọi người đều keo kiệt chỉ bỏ tám chín trăm hay một nghìn tệ, thậm chí có cả người chỉ bỏ một trăm tệ để coi như ứng phó nhiệm vụ của cấp trên, nhưng có lần cô nghe nói Vưu Gia trộm góp số tiền năm chữ số, không muốn công khai, nhưng người phụ trách lắm mồm, nói lỡ ra ngoài, nói đứa trẻ kia thật khờ. Chu Dương lại cảm thấy Vưu Gia rất lương thiện, nếu bạn làm khơi dậy lòng đồng tình và ý muốn bảo vệ của cô ấy, cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ bạn.
Bây giờ nghĩ lại, có thể đối với cô ấy mà nói, chút tiền này không là gì cả.
Lại ví như một hơi mua cái đồng hồ mấy trăm nghìn tệ.
Qủa thực là làm cô phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, cho dù người tiêu tiền như nước là cô thì cái đồng hồ của hãng này đến nhìn cô cũng không nhìn một cái.
Đây hoàn toàn là giá trên trời mà người như các cô không trả nổi.
Vưu Gia này thật sự.
Ở trong tiểu khu sa hoa, đi con xe mini màu trắng, đã kết hôn, tuổi trẻ, ăn mặc rất bình thường, gần như không có bộ đồ nào là không thể nhìn ra nhãn hiệu, rất ít đeo trang sức, đến cái vòng cổ duy nhất cũng nhét trong áo chứ không kéo ra, có lần Chu Dương vô tình nhìn thấy mới phát hiện là đeo nhẫn kết hôn trên cổ, cho nên khi đó cô mới phát hiện cô ấy đã kết hôn.
Không có tật xấu tiêu tiền như nước, ăn cơm cũng ngại đồ ăn ngoài đắt, thỉnh thoảng sẽ đi ăn ở căn tin, thỉnh thoảng tự mình làm đồ ăn. Chính là thói quen sống của sinh viên vừa mới ra trường.
Chẳng qua rất giống độc thân. Nếu không phải quan hệ của hai người tốt, Vưu Gia ngẫu nhiên nhắc tới chồng của cô ấy, có lẽ cô cảm được người kia là Vưu Gia bịa ra.
Suy nghĩ như vậy một lát, Chu Dương bắt đầu nổi lên quan tâm mãnh liệt đối với chồng Vưu Gia.
Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới một khả năng: “Không phải em bị… Ai, nhìn không giống lắm!” Cô ấy liếc nhìn Vưu Gia một lượt, thật sự không phải cảm thấy giá trị nhanh sắc của cô không cao, rất cao là đằng khác, diện mạo này mà đặt trong giới giải trí cũng rất nổi bật. Là khí chất, Vưu Gia làm cho người ta cảm thấy cô là một cô gái rất ngoan ngoãn, gia giáo tốt.
Vưu Gia hơi ngạc nhiên, cô suy nghĩ xem có phải Chu Dương định nói cô bị bao nuôi hay không, cô cạn lời vài giây, nói với cô ấy: “Chị xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo hơi nhiều đúng không?” Tổng giám đốc bá đạo nào đó bao nuôi tình nhân, còn tặng kèm giấy chứng nhận kết hôn.
Chẳng qua nghĩ lại, thật sự… Khá giống.
Cô nhớ rõ lúc học đại học cũng từng có lời đồn, có lần Lục Quý Hành đến thăm cô, anh lái xe đến chờ ở cổng sau, cô rất vui, thấy anh đứng tựa vào cửa xe thì vội chạy đến nhào vào ngực anh.
Anh đại khái là bị đâm đau, đôi mày chợt nhíu lại rồi lập tức dãn ra ngay, lại nắm cằm cô trêu đùa: “Vội vàng gặp anh như vậy à? Em nên nói sớm, anh sẽ đặt phòng trước.”
Vưu Gia thật sự nhớ anh, nhưng cũng cảm thấy anh rất không biết xấu hổ, đấm anh một cái, anh làm việc luôn không kiêng kỵ gì cả, hơn nữa bên cửa tây căn bản không có ai đi qua, anh cúi người ôm eo cô rồi bế thẳng cô lên, sau đó mở cửa xe nhét cô vào, một chân đè nặng chân cô, đặt cô xuống ghế sau…
Lại nói tiếp, dường như hai người thật sự rất hay gặp nhau trong xe, lúc anh bận gần như phải đi khắp thế giới, thỉnh thoảng có rảnh lại đến thăm cô, lần nào cũng vội vội vàng vàng, bởi vì thời gian gặp mặt không dài, Vưu Gia đã quan với việc anh nhiệt tình không kiêng nể gì. Bởi vì thời gian thật sự đáng quý!
Khi đó anh lái một chiếc xe Land Rover màu trắng, tuy rằng không phải xe BMW hay Mercedes-Benz, nhưng chỉ cần hiểu biết một chút là sẽ cảm thấy chiếc xe không phải rẻ tiền.
Vưu Gia ở trường học luôn là cô gái ngoan, lấy học bổng, làm cán bộ ở đoàn, cẩn thận trong từng mối quan hệ, không mập mờ với nam sinh, cũng không yêu đương gì, ngoài học tập thì chỉ có đi làm quản lý ở thư viện. Thật sự chịu khó, cố gắng, đoan chính, cô luôn là sinh viên tốt tiêu chuẩn, các giảng viên đều rất thích cô, cũng chăm sóc cô. Trong mắt các sinh viên khác, cô đại khái chính là thỏ trắng đơn thuần ngoan ngoãn, công chúa lớn lên trong tháp ngà voi, không yếu ớt nhưng mềm mại ngây thơ.
Cho nên có một ngày đột nhiên thấy cô bị một người đàn ông nhét vào xe Land Rover màu trắng, cảm giác khiếp sợ kia thật không thể diễn tả bằng lời.
Mới đầu Vưu Gia không biết, cô không phải người thích làm ra hành động thân mật ở trường hợp công cộng, nhưng bởi vì khu trường học thay đổi, hầu như không có ai sẽ đến cửa tây, nếu không cô sẽ không tùy ý cho Lục Quý Hành làm loạn, ai có thể ngờ ngày nào đó có người trùng hợp đi qua, còn vừa lúc nhìn thấy cô, thấy còn đúng lúc như vậy.
Trường học là nơi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một khi có tin tức nổi bật gì truyền ra, tốc độ lan truyền quả thực có thể dùng tốc độ nhiễm bệnh truyền nhiễm để hình dung.
Không đến hai ngày, Vưu Gia đã hít được một drama, nói học viện Y có sinh viên giỏi sa đọa, quen biết người xã hội, đi Land Rover, nhìn cách ăn mặc là thấy không đứng đắn… Tám phần là bị con nhà giàu bao nuôi.
Cô còn tưởng thật sự đã xảy ra chuyện như vậy! Cô cứ nghĩ chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh thôi. Hơn nữa cho dù có chắc cũng không xảy ra với những sinh viên Y đau khổ bọn họ chứ!
Không biết sao lại có ảnh truyền ra, ảnh được làm mờ rồi.
Nhưng Vưu Gia vẫn liếc mắt một cái là nhận ra người trong ảnh, đó còn không phải cô sao…
Lúc nhìn thấy, cô ngây cả người, hít drama nửa ngày, không ngờ lại hít trúng mình.
Hơn nữa… Cái quỷ gì?
Cô than vãn với Lục Quý Hành: “Thế mà lại có người đi báo cáo giảng viên, mãnh liệt yêu cầu thu giấy chứng nhận học vị của khối u ác tính của xã hội là em, muốn em quay về cấp ba học lại hai năm giáo dục công dân, em…” Cô luôn tốt tính, lúc này cũng không khỏi muốn chửi bậy. Đây thật sự ăn no không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi, sức tưởng tượng còn rất phong phú.
Lục Quý Hành nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nói: “Cần anh đi giải thích với giảng viên của em không?”
“Không cần, có thể cần… Bố mẹ em đến đây.” Để anh đến cũng giải thích không rõ, toàn bộ bằng hai cái miệng, nói bọn họ quen biết rất nhiều năm, đang trong mối quan hệ người yêu? Không thuyết phục gì cả. Còn không bằng để bố mẹ cô đến, bố mẹ cô nói chắc sẽ có trọng lượng hơn cô.
Lục Quý Hành dừng vài giây, bỗng nhiên nói: “Đi đăng ký kết hôn đi!”
“Dạ?”
“Anh đi nói với chú dì, ngày mai xin nghỉ một ngày, đi về nhà một chuyến với anh.”
Vưu Gia: “...” Gì?
“Làm một mẻ khỏe cả đời, có thể tránh đi không ít phiền toái, tóm lại dù sao cũng phải đăng ký, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Vâng.”
…
Chuyện hôn nhân của Vưu Gia được quyết định qua loa như vậy.
Ngày hôm sau về nhà gặp bố mẹ, bọn họ luôn không có ý kiến gì về chuyện này, Lục Quý Hành này lại quen ranh mãnh, nói ba xạo vài câu là dỗ Bố Vưu mẹ Vưu vui quên trời đất, đưa luôn sổ hộ khẩu cho anh, còn giục anh: “Đăng ký sớm một chút cũng bớt lo, đi nhanh đi.”
Sau khi quay về trường học, giảng viên đến tìm cô, cô trực tiếp đưa luôn giấy đăng ký kết hôn cho giảng viên xem.
Quả thật rất thuận tiện.
Vì thế từ thân đến tâm, Vưu Gia đều chấp nhận chuyện này.
…
Qua một lát, Chu Dương thật sự tò mò hỏi cô: “Chưa từng nghe em nói, chồng em làm gì đấy?”
Vưu Gia nghĩ giây lát, đáp lại: “Anh ấy ca hát, cũng nhảy nữa.”
Chu Dương à một tiếng, trong đầu tưởng tượng ca sĩ thường trú ở quán bar, hoặc là đi diễn ở dưới cầu vượt, tuy rằng cô ấy khá có hứng thú với nghề nghiệp này, chẳng qua nghĩ rộng ra thì nghề này không ổn định cho lắm!
Có thể là con nhà giàu nhỉ! Không cần lo lắng cuộc sống, cũng không có áp lực thu nhập, có thể làm chuyện mình thích làm. Sau đó khi kết hôn, Vưu Gia cũng có khoản thu nhập riêng, tuy rằng không dựa hết vào chồng, nhưng thỉnh thoảng tiêu xài một chút cũng có tiền tiêu. Chu Dương cảm thấy mình đã đoán được tám chín phần mười.
Lấy kinh nghiệm xem các diễn đàn hóng drama của cô, loại ghép đôi này thường là nam xấu nữ đẹp, sức hấp dẫn của tư bản! Tựa như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, tuy rằng phì nhiêu, nhưng thật sự là… Không phải cảnh đẹp ý vui.
Cuộc sống không dễ dàng, cuộc sống không dễ dàng!
Chu Dương cực kỳ cảm khái vỗ vai cô: “Ngày nào đó dẫn người ra ăn bữa cơm đi! Làm chung với nhau lâu rồi mà hình như chị chưa gặp chồng em lần nào thì phải?”
Vưu Gia lắc đầu: “Anh ấy… Rất bận. Không chắc có thời gian, xin lỗi chị nhé.”
Chu Dương nhìn dáng vẻ do dự của Vưu Gia, càng cảm thấy chồng cô có lẽ chính là người… Không thể đưa ra gặp người được, nhỉ?”
“Không sao có rảnh nói sau.” Chu Dương thở dài, khá đáng tiếc.
Mặc dù là một người rất cởi mở, có thể chấp nhận mọi thứ nhưng cô vẫn cảm thấy Vưu Gia quá đáng thương. Hoa tốt nên xứng với bình tốt.
Chẳng qua trên đời này hiếm có chuyện vẹn toàn cả đôi, trong họa được phúc, nào có chuyện cái tốt đều tụ hết một chỗ, vậy còn gì nữa.
Vưu Gia cảm thấy rất ngượng ngùng, sở dĩ cô ít nhắc đến Lục Quý Hành là vì cảm thấy công việc của anh khó nói, cho dù lúc không nổi tiếng cũng coi như nghệ sĩ nhỏ, ít hợp đồng nhưng không phải không có, lượng công việc thậm chí không ít hơn bây giờ. Lại nói việc tư giữa cô và Lục Quý Hành, cô càng thích tự mình cảm nhận, nhấm nuốt, không quen chia sẻ với người khác.
Vì thế cô chỉ giải thích: “Công việc của anh ấy thật sự rất vất vả, em cũng thương xuyên không gặp được anh ấy.”
Chu Dương nhướng mày… “Bề bộn nhiều việc?” Không quá giống con nhà giàu nha.
Vưu Gia gật đầu.
Cô ấy lại tự động liên tưởng đến ca sĩ nhỏ ở quán bar ngày ngày chạy show, sống khó khăn như vậy mà Vưu Gia còn muốn mua hàng xa xỉ phẩm cho anh ta!
Kết hôn giống như đầu tư, tiền ra khó kiếm lại.
Chu Dương chợt giật mình, nhìn chăm chú Vưu Gia.
Liệu có phải cô ấy bao nuôi trai trẻ không?
Rất giỏi đó.
…
Gần đây Lục Quý Hành như mang thể chất dễ lên hot search, một chuyện nhỏ cũng trên top tìm kiếm cả tuần.
Mười hot search đứng đầu hôm nay, đã có hai cái là của anh.
#Lục Quý Hành sân bay#
#Người đại diện TVN Lưu Quang, Lục Quý Hành#
Cái trước là bởi vì cách tạo hình của anh hôm nay, vì hoạt động yêu cầu, anh nhuộm tóc, tạo hình có hơi hoang dã quái đản, một thân màu đen, kết hợp với khuôn mặt lạnh băng của anh, thật sự là rất thu hút người nhìn.
Hình ảnh được tung ra, đủ loại meme ch ảy nước miếng xuất hiện theo.
Cái sau thì khá buồn cười, Lục Quý Hành thay đổi tạo hình rất nhiều, rất dám thử các loại phong cách khác nhau, giá trị nhan sắc cao, làm kiểu gì cũng đẹp. Nhưng anh có món trang sức yêu thích riêng, ví dụ như đồng hồ và giày, từ khi ra mắt đến bây giờ, anh chỉ đi giày của một hãng duy nhất, đồng hồ thì chỉ có hai cái, ở cùng một bộ sưu tập, màu sắc và thiết kế tương tự nhau. Dù là ở trường hợp nào cũng chỉ có hai cái đó, quan trọng chính là hãng đồng hồ chỉ là hãng bình dân, giai đoạn trước fans còn bàn nhau nói phải chuẩn bị mua đồng hồ cho Đại Ma vương. Tốt xấu cũng từ nghệ sĩ vô hình lên nghệ sĩ có tiếng tăm, ngày bước lên sao hạng A chỉ còn là vấn đề thời gian, sao có thể đeo đồng hồ khó coi thế được.
Nhưng hôm nay, khi fans đưa sân bay, đột nhiên phát hiện Lục Quý Hành thay! Đồng! Hồ!!
Mẫu kinh điển của TVN, series Lưu Quang.
Quan trọng là cái này khác rất lớn so với cũ.
Không phải một mẫu quá đặc sắc, nhưng tuyệt đối là Rolls-Royce trong giới đồng hồ, và mức giá không hề bình thường.
Mẫu đồng hồ này thật ra không được ưa chuộng nhiều, chủ yếu là bởi vì thiết kế và màu sắc của nó quá sắc bén lạnh lẽo, không hợp thì dễ gây tác dụng trái ngược, chính là làm bản thân trở nên quê mùa.
Chẳng qua đeo trên tay anh lại không hề có cảm giác xa cách.
Có ít fans thông minh, đi bình luận dưới Weibo của TVN, nhiệt tình đề cử Đại Ma vương đi làm người đại diện cho TVN.
Thậm chí ngay cả áp phích quảng cáo cũng đã làm xong, fans thật sự rất giỏi, PTS nhìn không hề giả, làm cho người không biết còn tưởng thật, không biết kênh tin tức giải trí nào ngớ ngẩn không biết lấy đi đưa tin, còn nghiêm trang viết tiêu đề như thế, một trang báo khác đưa tin và những người qua đường lần lượt đăng lại. Những người biết chuyện vui mừng khôn xiết, trên mạng tràn ngập không khí vui mừng.
Lúc Vưu Gia xem được tin này, cô như nứt ra, đây là… Một cái đồng hồ dẫn đến huyết án…”
Ồn ào một hồi, một tài khoản weibo không biết bị người đào ra bằng cách nào, là một nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại, nói là cửa hàng ở bách hóa phía Nam, mấy ngày hôm trước có một cô gái đến mua đồng hồ, nhìn khá trẻ tuổi, ăn mặc bình thường, nhưng vừa ra tay là quẹt luôn bảy trăm tám mươi nghìn tệ, ký tên quẹt thẻ chính là…
Lục Quý Hành!
Edit: Qing Yun
Thật ra Chu Dương cảm thấy con người Vưu Gia đúng là…
Nhìn không thấu.
Bạn nói cô ấy ngoan, có đôi khi cô ấy lại có những hành động hư lắm. Bạn nói cô ấy keo kiệt! Cô ấy luôn có thể làm bạn kinh ngạc không thôi. Ví dụ như chuyện quyên góp tiền, khi mà tất cả mọi người đều keo kiệt chỉ bỏ tám chín trăm hay một nghìn tệ, thậm chí có cả người chỉ bỏ một trăm tệ để coi như ứng phó nhiệm vụ của cấp trên, nhưng có lần cô nghe nói Vưu Gia trộm góp số tiền năm chữ số, không muốn công khai, nhưng người phụ trách lắm mồm, nói lỡ ra ngoài, nói đứa trẻ kia thật khờ. Chu Dương lại cảm thấy Vưu Gia rất lương thiện, nếu bạn làm khơi dậy lòng đồng tình và ý muốn bảo vệ của cô ấy, cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ bạn.
Bây giờ nghĩ lại, có thể đối với cô ấy mà nói, chút tiền này không là gì cả.
Lại ví như một hơi mua cái đồng hồ mấy trăm nghìn tệ.
Qủa thực là làm cô phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, cho dù người tiêu tiền như nước là cô thì cái đồng hồ của hãng này đến nhìn cô cũng không nhìn một cái.
Đây hoàn toàn là giá trên trời mà người như các cô không trả nổi.
Vưu Gia này thật sự.
Ở trong tiểu khu sa hoa, đi con xe mini màu trắng, đã kết hôn, tuổi trẻ, ăn mặc rất bình thường, gần như không có bộ đồ nào là không thể nhìn ra nhãn hiệu, rất ít đeo trang sức, đến cái vòng cổ duy nhất cũng nhét trong áo chứ không kéo ra, có lần Chu Dương vô tình nhìn thấy mới phát hiện là đeo nhẫn kết hôn trên cổ, cho nên khi đó cô mới phát hiện cô ấy đã kết hôn.
Không có tật xấu tiêu tiền như nước, ăn cơm cũng ngại đồ ăn ngoài đắt, thỉnh thoảng sẽ đi ăn ở căn tin, thỉnh thoảng tự mình làm đồ ăn. Chính là thói quen sống của sinh viên vừa mới ra trường.
Chẳng qua rất giống độc thân. Nếu không phải quan hệ của hai người tốt, Vưu Gia ngẫu nhiên nhắc tới chồng của cô ấy, có lẽ cô cảm được người kia là Vưu Gia bịa ra.
Suy nghĩ như vậy một lát, Chu Dương bắt đầu nổi lên quan tâm mãnh liệt đối với chồng Vưu Gia.
Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới một khả năng: “Không phải em bị… Ai, nhìn không giống lắm!” Cô ấy liếc nhìn Vưu Gia một lượt, thật sự không phải cảm thấy giá trị nhanh sắc của cô không cao, rất cao là đằng khác, diện mạo này mà đặt trong giới giải trí cũng rất nổi bật. Là khí chất, Vưu Gia làm cho người ta cảm thấy cô là một cô gái rất ngoan ngoãn, gia giáo tốt.
Vưu Gia hơi ngạc nhiên, cô suy nghĩ xem có phải Chu Dương định nói cô bị bao nuôi hay không, cô cạn lời vài giây, nói với cô ấy: “Chị xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo hơi nhiều đúng không?” Tổng giám đốc bá đạo nào đó bao nuôi tình nhân, còn tặng kèm giấy chứng nhận kết hôn.
Chẳng qua nghĩ lại, thật sự… Khá giống.
Cô nhớ rõ lúc học đại học cũng từng có lời đồn, có lần Lục Quý Hành đến thăm cô, anh lái xe đến chờ ở cổng sau, cô rất vui, thấy anh đứng tựa vào cửa xe thì vội chạy đến nhào vào ngực anh.
Anh đại khái là bị đâm đau, đôi mày chợt nhíu lại rồi lập tức dãn ra ngay, lại nắm cằm cô trêu đùa: “Vội vàng gặp anh như vậy à? Em nên nói sớm, anh sẽ đặt phòng trước.”
Vưu Gia thật sự nhớ anh, nhưng cũng cảm thấy anh rất không biết xấu hổ, đấm anh một cái, anh làm việc luôn không kiêng kỵ gì cả, hơn nữa bên cửa tây căn bản không có ai đi qua, anh cúi người ôm eo cô rồi bế thẳng cô lên, sau đó mở cửa xe nhét cô vào, một chân đè nặng chân cô, đặt cô xuống ghế sau…
Lại nói tiếp, dường như hai người thật sự rất hay gặp nhau trong xe, lúc anh bận gần như phải đi khắp thế giới, thỉnh thoảng có rảnh lại đến thăm cô, lần nào cũng vội vội vàng vàng, bởi vì thời gian gặp mặt không dài, Vưu Gia đã quan với việc anh nhiệt tình không kiêng nể gì. Bởi vì thời gian thật sự đáng quý!
Khi đó anh lái một chiếc xe Land Rover màu trắng, tuy rằng không phải xe BMW hay Mercedes-Benz, nhưng chỉ cần hiểu biết một chút là sẽ cảm thấy chiếc xe không phải rẻ tiền.
Vưu Gia ở trường học luôn là cô gái ngoan, lấy học bổng, làm cán bộ ở đoàn, cẩn thận trong từng mối quan hệ, không mập mờ với nam sinh, cũng không yêu đương gì, ngoài học tập thì chỉ có đi làm quản lý ở thư viện. Thật sự chịu khó, cố gắng, đoan chính, cô luôn là sinh viên tốt tiêu chuẩn, các giảng viên đều rất thích cô, cũng chăm sóc cô. Trong mắt các sinh viên khác, cô đại khái chính là thỏ trắng đơn thuần ngoan ngoãn, công chúa lớn lên trong tháp ngà voi, không yếu ớt nhưng mềm mại ngây thơ.
Cho nên có một ngày đột nhiên thấy cô bị một người đàn ông nhét vào xe Land Rover màu trắng, cảm giác khiếp sợ kia thật không thể diễn tả bằng lời.
Mới đầu Vưu Gia không biết, cô không phải người thích làm ra hành động thân mật ở trường hợp công cộng, nhưng bởi vì khu trường học thay đổi, hầu như không có ai sẽ đến cửa tây, nếu không cô sẽ không tùy ý cho Lục Quý Hành làm loạn, ai có thể ngờ ngày nào đó có người trùng hợp đi qua, còn vừa lúc nhìn thấy cô, thấy còn đúng lúc như vậy.
Trường học là nơi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một khi có tin tức nổi bật gì truyền ra, tốc độ lan truyền quả thực có thể dùng tốc độ nhiễm bệnh truyền nhiễm để hình dung.
Không đến hai ngày, Vưu Gia đã hít được một drama, nói học viện Y có sinh viên giỏi sa đọa, quen biết người xã hội, đi Land Rover, nhìn cách ăn mặc là thấy không đứng đắn… Tám phần là bị con nhà giàu bao nuôi.
Cô còn tưởng thật sự đã xảy ra chuyện như vậy! Cô cứ nghĩ chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh thôi. Hơn nữa cho dù có chắc cũng không xảy ra với những sinh viên Y đau khổ bọn họ chứ!
Không biết sao lại có ảnh truyền ra, ảnh được làm mờ rồi.
Nhưng Vưu Gia vẫn liếc mắt một cái là nhận ra người trong ảnh, đó còn không phải cô sao…
Lúc nhìn thấy, cô ngây cả người, hít drama nửa ngày, không ngờ lại hít trúng mình.
Hơn nữa… Cái quỷ gì?
Cô than vãn với Lục Quý Hành: “Thế mà lại có người đi báo cáo giảng viên, mãnh liệt yêu cầu thu giấy chứng nhận học vị của khối u ác tính của xã hội là em, muốn em quay về cấp ba học lại hai năm giáo dục công dân, em…” Cô luôn tốt tính, lúc này cũng không khỏi muốn chửi bậy. Đây thật sự ăn no không có việc gì làm, rảnh rỗi sinh nông nổi, sức tưởng tượng còn rất phong phú.
Lục Quý Hành nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nói: “Cần anh đi giải thích với giảng viên của em không?”
“Không cần, có thể cần… Bố mẹ em đến đây.” Để anh đến cũng giải thích không rõ, toàn bộ bằng hai cái miệng, nói bọn họ quen biết rất nhiều năm, đang trong mối quan hệ người yêu? Không thuyết phục gì cả. Còn không bằng để bố mẹ cô đến, bố mẹ cô nói chắc sẽ có trọng lượng hơn cô.
Lục Quý Hành dừng vài giây, bỗng nhiên nói: “Đi đăng ký kết hôn đi!”
“Dạ?”
“Anh đi nói với chú dì, ngày mai xin nghỉ một ngày, đi về nhà một chuyến với anh.”
Vưu Gia: “...” Gì?
“Làm một mẻ khỏe cả đời, có thể tránh đi không ít phiền toái, tóm lại dù sao cũng phải đăng ký, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Vâng.”
…
Chuyện hôn nhân của Vưu Gia được quyết định qua loa như vậy.
Ngày hôm sau về nhà gặp bố mẹ, bọn họ luôn không có ý kiến gì về chuyện này, Lục Quý Hành này lại quen ranh mãnh, nói ba xạo vài câu là dỗ Bố Vưu mẹ Vưu vui quên trời đất, đưa luôn sổ hộ khẩu cho anh, còn giục anh: “Đăng ký sớm một chút cũng bớt lo, đi nhanh đi.”
Sau khi quay về trường học, giảng viên đến tìm cô, cô trực tiếp đưa luôn giấy đăng ký kết hôn cho giảng viên xem.
Quả thật rất thuận tiện.
Vì thế từ thân đến tâm, Vưu Gia đều chấp nhận chuyện này.
…
Qua một lát, Chu Dương thật sự tò mò hỏi cô: “Chưa từng nghe em nói, chồng em làm gì đấy?”
Vưu Gia nghĩ giây lát, đáp lại: “Anh ấy ca hát, cũng nhảy nữa.”
Chu Dương à một tiếng, trong đầu tưởng tượng ca sĩ thường trú ở quán bar, hoặc là đi diễn ở dưới cầu vượt, tuy rằng cô ấy khá có hứng thú với nghề nghiệp này, chẳng qua nghĩ rộng ra thì nghề này không ổn định cho lắm!
Có thể là con nhà giàu nhỉ! Không cần lo lắng cuộc sống, cũng không có áp lực thu nhập, có thể làm chuyện mình thích làm. Sau đó khi kết hôn, Vưu Gia cũng có khoản thu nhập riêng, tuy rằng không dựa hết vào chồng, nhưng thỉnh thoảng tiêu xài một chút cũng có tiền tiêu. Chu Dương cảm thấy mình đã đoán được tám chín phần mười.
Lấy kinh nghiệm xem các diễn đàn hóng drama của cô, loại ghép đôi này thường là nam xấu nữ đẹp, sức hấp dẫn của tư bản! Tựa như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, tuy rằng phì nhiêu, nhưng thật sự là… Không phải cảnh đẹp ý vui.
Cuộc sống không dễ dàng, cuộc sống không dễ dàng!
Chu Dương cực kỳ cảm khái vỗ vai cô: “Ngày nào đó dẫn người ra ăn bữa cơm đi! Làm chung với nhau lâu rồi mà hình như chị chưa gặp chồng em lần nào thì phải?”
Vưu Gia lắc đầu: “Anh ấy… Rất bận. Không chắc có thời gian, xin lỗi chị nhé.”
Chu Dương nhìn dáng vẻ do dự của Vưu Gia, càng cảm thấy chồng cô có lẽ chính là người… Không thể đưa ra gặp người được, nhỉ?”
“Không sao có rảnh nói sau.” Chu Dương thở dài, khá đáng tiếc.
Mặc dù là một người rất cởi mở, có thể chấp nhận mọi thứ nhưng cô vẫn cảm thấy Vưu Gia quá đáng thương. Hoa tốt nên xứng với bình tốt.
Chẳng qua trên đời này hiếm có chuyện vẹn toàn cả đôi, trong họa được phúc, nào có chuyện cái tốt đều tụ hết một chỗ, vậy còn gì nữa.
Vưu Gia cảm thấy rất ngượng ngùng, sở dĩ cô ít nhắc đến Lục Quý Hành là vì cảm thấy công việc của anh khó nói, cho dù lúc không nổi tiếng cũng coi như nghệ sĩ nhỏ, ít hợp đồng nhưng không phải không có, lượng công việc thậm chí không ít hơn bây giờ. Lại nói việc tư giữa cô và Lục Quý Hành, cô càng thích tự mình cảm nhận, nhấm nuốt, không quen chia sẻ với người khác.
Vì thế cô chỉ giải thích: “Công việc của anh ấy thật sự rất vất vả, em cũng thương xuyên không gặp được anh ấy.”
Chu Dương nhướng mày… “Bề bộn nhiều việc?” Không quá giống con nhà giàu nha.
Vưu Gia gật đầu.
Cô ấy lại tự động liên tưởng đến ca sĩ nhỏ ở quán bar ngày ngày chạy show, sống khó khăn như vậy mà Vưu Gia còn muốn mua hàng xa xỉ phẩm cho anh ta!
Kết hôn giống như đầu tư, tiền ra khó kiếm lại.
Chu Dương chợt giật mình, nhìn chăm chú Vưu Gia.
Liệu có phải cô ấy bao nuôi trai trẻ không?
Rất giỏi đó.
…
Gần đây Lục Quý Hành như mang thể chất dễ lên hot search, một chuyện nhỏ cũng trên top tìm kiếm cả tuần.
Mười hot search đứng đầu hôm nay, đã có hai cái là của anh.
#Lục Quý Hành sân bay#
#Người đại diện TVN Lưu Quang, Lục Quý Hành#
Cái trước là bởi vì cách tạo hình của anh hôm nay, vì hoạt động yêu cầu, anh nhuộm tóc, tạo hình có hơi hoang dã quái đản, một thân màu đen, kết hợp với khuôn mặt lạnh băng của anh, thật sự là rất thu hút người nhìn.
Hình ảnh được tung ra, đủ loại meme ch ảy nước miếng xuất hiện theo.
Cái sau thì khá buồn cười, Lục Quý Hành thay đổi tạo hình rất nhiều, rất dám thử các loại phong cách khác nhau, giá trị nhan sắc cao, làm kiểu gì cũng đẹp. Nhưng anh có món trang sức yêu thích riêng, ví dụ như đồng hồ và giày, từ khi ra mắt đến bây giờ, anh chỉ đi giày của một hãng duy nhất, đồng hồ thì chỉ có hai cái, ở cùng một bộ sưu tập, màu sắc và thiết kế tương tự nhau. Dù là ở trường hợp nào cũng chỉ có hai cái đó, quan trọng chính là hãng đồng hồ chỉ là hãng bình dân, giai đoạn trước fans còn bàn nhau nói phải chuẩn bị mua đồng hồ cho Đại Ma vương. Tốt xấu cũng từ nghệ sĩ vô hình lên nghệ sĩ có tiếng tăm, ngày bước lên sao hạng A chỉ còn là vấn đề thời gian, sao có thể đeo đồng hồ khó coi thế được.
Nhưng hôm nay, khi fans đưa sân bay, đột nhiên phát hiện Lục Quý Hành thay! Đồng! Hồ!!
Mẫu kinh điển của TVN, series Lưu Quang.
Quan trọng là cái này khác rất lớn so với cũ.
Không phải một mẫu quá đặc sắc, nhưng tuyệt đối là Rolls-Royce trong giới đồng hồ, và mức giá không hề bình thường.
Mẫu đồng hồ này thật ra không được ưa chuộng nhiều, chủ yếu là bởi vì thiết kế và màu sắc của nó quá sắc bén lạnh lẽo, không hợp thì dễ gây tác dụng trái ngược, chính là làm bản thân trở nên quê mùa.
Chẳng qua đeo trên tay anh lại không hề có cảm giác xa cách.
Có ít fans thông minh, đi bình luận dưới Weibo của TVN, nhiệt tình đề cử Đại Ma vương đi làm người đại diện cho TVN.
Thậm chí ngay cả áp phích quảng cáo cũng đã làm xong, fans thật sự rất giỏi, PTS nhìn không hề giả, làm cho người không biết còn tưởng thật, không biết kênh tin tức giải trí nào ngớ ngẩn không biết lấy đi đưa tin, còn nghiêm trang viết tiêu đề như thế, một trang báo khác đưa tin và những người qua đường lần lượt đăng lại. Những người biết chuyện vui mừng khôn xiết, trên mạng tràn ngập không khí vui mừng.
Lúc Vưu Gia xem được tin này, cô như nứt ra, đây là… Một cái đồng hồ dẫn đến huyết án…”
Ồn ào một hồi, một tài khoản weibo không biết bị người đào ra bằng cách nào, là một nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại, nói là cửa hàng ở bách hóa phía Nam, mấy ngày hôm trước có một cô gái đến mua đồng hồ, nhìn khá trẻ tuổi, ăn mặc bình thường, nhưng vừa ra tay là quẹt luôn bảy trăm tám mươi nghìn tệ, ký tên quẹt thẻ chính là…
Lục Quý Hành!
/58
|