CHƯƠNG 12
Lâm Hành nhìn về phía bức tranh đó, ánh mắt lập tức sáng lên, nội tâm như giang hải bắt đầu khởi động, bị chấn̵ động rấtlớn.
Đó là một mảnh hồ nước bị gió mát thổi lên gợn sóng, trời xanh xanh biếc và từng đóa mây trắng lớn ép xuống rấtthấp, nước trời gần như tiếp giáp, mặt nước sach sẽ chiếu rọi phong cảnh đầy trời.
Trên hồ là một mảnh đất cỏ xanh um tùm, hoa dại nhỏ không biết tên trải rộng lốm đốm, một tòa nhà gỗ nhỏ hai tầng lầu đặt ở tɾong đó, người đàn ông g͙ià hơn năm mươi tuổi nằm ở trên ghế mây nghỉ ngơi, người đàn ông trẻ tuổi khác cao lớn mặc áo T shirt màu trắng và quần tây thoải mái đang thả một con diều hình chuồn chuồn, cô gái nhỏ mặc váy dài màu trắng tóc đen ngẩng đầu lẳng lặng đứng ở bên cạnh người đàn ông, nụ cười trên khuôn mặt trầm tĩnh nhưng rạng rỡ chưa bao giờ có.
Ký tên lên nhãn dán trên giấy viết tên tác phẩm, chữ viết thanh lệ từng nét từng nét, có thể tưởng tượng ra cô viết nghiêm túc cỡ nào.
Cô viết Ông nội, ba và Lạc Lạc, đây là gia đình của em.
Chu Tố thấy người đàn ông bên cạnh ngẩn ngơ thật lâu, khom lưng sờ lên mái tóc đen của Lâm Lạc, dịu dàng nói "Lạc Lạc, con vào phòng học trước đi, để cô Chu và ba nói chuyện chút nha.”.
Lâm Lạc gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng học, quay đầu vẫy tay với Lâm Hành, lưu luyến không rời nói "Tạm biệt ba.”
Lâm Hành cười nhẹ “Hẹn gặp lại Lạc Lạc sau nha, buổi chiều ba tới đón con.”
Lâm Lạc nghe xong mặt mày hớn hở, tám cái răng lộ ra, hiện ra đáng yêu sáng bóng "Ưm, con luôn đợi ba "
Lâm Hành đưa mắt nhìn cô đi vào, mới dời bước đi the0 Chu Tố đến phòng khách của phụ huynh.
Chu Tố bưng cho Lâm Hành một ly cà phê, tɾong lời nói mang the0 vài phần sầu lo "Ba Lạc Lạc, con bé là hạt giống tốt, các mặt phát triển không tệ, chỉ tiếc là..."
Lâm Hành phức tạp ra.”
Chu Tố thở dài, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn, thẳng thắn "Con bé không hạnh phúc.”
Lâm Hành như là nghênh đón một cú đấm nặng̝ nề, vất vả lắm mới ổn định tâm tình lại “Thời gian tôi ở bên con bé ít quá, lúc trước đều là người g͙ià tɾong nhà, mong cô giáo giúp tôi phân tích một chút.”
"The0 quan sát của tôi, từ lúc bắt đầu vào nhà trẻ đến giờ, nội tâm Lạc Lạc dường như đã khép kín lại, nói thật với anh, hôm nay lần đầu tiên tôi thấy con bé cười vui vẻ như vậy." Chu Tố thẳng thắn nói “Còn nữa, tɾong vườn có rấtnhiều cậu nhóc thí¢h vây quanh con bé chơi đùa, Lạc Lạc càng im lặng không phản ứng, vì vậy những đứa trẻ đó càng bướng bỉnh, bắt côn trùng gì đó dọa con bé..."
/147
|