Lạm quốc quanh năm buôn bán quặng sắt, khách hàng từ các nước khác tới cũng không hề cự tuyệt. Lúc ba người vào thành bị thủ binh ngó lom lom hết nửa ngày khiến Bùi Uyên thầm nổi gai ốc, tóm lại cảm thấy ánh mắt bọn họ xuyên qua hắn dính chặt trên người hai cô nương bên cạnh, quá chi không đứng đắn.
Qua khỏi cổng thành, quả nhiên phát hiện nơi này người qua kẻ lại phần lớn đều là nam tử, thi thoảng có nữ đi qua thì cũng đã tuổi già phai sắc. Có thể vì lý do khai thác khoáng thạch nên người nào người nấy tóc tai mặt mũi đều đầy bụi đất.
Lúc này lương tâm Bùi Uyên chợt trỗi dậy, nhắc nhở Thiếu Cưu: “Che mặt lại đi.”
Thiếu Cưu khinh bỉ lườm hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời khoác áo choàng và đội mũ trùm lên. Nàng mặc y phục đen, dễ dàng che giấu dáng người. Vẻ nữ tính của Dịch Khương thì rõ hơn một chút, may mà nàng mặc bộ nam trang to rộng kia của Công Tây Ngô bên trong lớp áo choàng nên cũng hỗ trợ được rất nhiều.
Bùi Uyên canh phòng như gà mẹ trông gà con, hết ngó sang bên trái rồi lại đảo qua bên phải, trở thành hộ vệ tạm thời cho hai thiếu nữ hai bên.
Khuôn mặt Dịch Khương khuất bên dưới mũ trùm, ánh mắt đảo qua quét lại, chợt phát hiện trước mặt người hoảng ngựa loạn, còn mơ hồ có tiếng vó ngựa truyền đến thì liền căng thẳng quay đầu ra hiệu cho hai người bên cạnh.
Một toán thị vệ hộ tống một cỗ xe ngựa từ xa tiến đến, chính xác là nghênh ngang ngạo nghễ. Đây là quy cách xe ngựa của chư hầu, chỗ ngồi được thiết kế lọng bằng đồng che gió chắn mưa, để lộ khí thế quốc vương, cho nên người trên xe hiển nhiên chính là Lạm Hầu.
Dịch Khương thoáng vén mũ trùm lên nhìn, Lạm Hầu trong xe da dẻ trắng bệch, mặt đầy nếp nhăn, tóc tai bóng lưỡng đầy dầu, cho dù mặc hoa phục đội ngọc quan đi chăng nữa cũng không lộ ra được nửa phần khí chất quý tộc. Bên chân hắn trói một thiếu nữ, y phục tả tơi, run run rẩy rẩy.
“Nhìn trạng thái này của hắn cũng chẳng sống được mấy ngày, vậy mà còn tìm kiếm nữ tử khắp thành, thật đúng chẳng ra gì.” Thiếu Cưu kề tai nàng nói nhỏ.
Bùi Uyên che miệng “suỵt” một tiếng: “Lạm Hầu mắc bệnh khó chữa, sau khi phu nhân qua đời thì không có nữ tử nào chịu gả cho hắn, hắn chỉ có thể cướp người, cho nên mới dẫn đến tình cảnh nữ tử trong nước chạy trốn khắp nơi.”
Dịch Khương vốn định thử đi gặp Lạm Hầu một lần xem sao, trông mong tìm chức quan nửa vời, không ngờ hắn lại tới nông nỗi bụng đói ăn quàng, xem ra căn bản không được rồi.
Trong thành không có dịch quán, Bùi Uyên liền thuê hậu viện của một tiệm đồ sắt để cư ngụ, tự xưng với người bên ngoài mình là thương nhân từ Hàn quốc tới chọn mua quặng sắt. Dịch Khương cùng Thiếu Cưu giả nam, ru rú trong nhà, tránh thu hút sự chú ý của người khác, chủ nhà cũng chỉ tưởng hai người là huynh đệ của Bùi Uyên.
Tâm trạng Dịch Khương vẫn luôn không yên, cách thời hạn đánh cược chỉ còn hai ngày.
Ánh mặt trời sau buổi trưa dịu nhẹ, nhưng trên phố lòng người hoang mang, xe ngựa của Lạm Hầu ngày ngày đều đảo khắp phố, thực đủ cố chấp.
Nàng đang ngồi trong phòng xem bản đồ thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng chủ nhà đập cửa: “Vị tiểu ca này, a tỷ kia của nhà ngươi xảy ra chuyện rồi!”
Dịch Khương giật mình, trấn tĩnh lại mới biết người hắn nói là Thiếu Cưu. Nghe cách xưng hô của hắn, tám phần là nàng ấy đã bại lộ thân phận nữ nhi, nàng liền vội vàng khoác áo choàng chạy ra ngoài.
Giữa phố quả nhiên người chật như nêm, Dịch Khương chen chúc vào trong, trông thấy Lạm Hầu ngồi trên xa giá từ trên cao nhìn xuống. Thiếu Cưu bị một binh sĩ áp giải đứng đó, mũ trùm bị vén lên lộ ra gương mặt trắng nõn thanh tú, nhưng nét mặt lại tràn đầy giận dữ: “Ta là đệ tử Mặc gia, Lạm Hầu đối đãi với học sĩ thiên hạ như vậy sao?”
Con mắt Lạm Hầu đảo lên lướt xuống, quét qua quét lại trên người Thiếu Cưu, hình như căn bản không hề nghe thấy lời nàng nói, chỉ hài lòng gật đầu: “Không tệ không tệ.”
Binh sĩ lập tức muốn trói Thiếu Cưu đưa lên xe ngựa, không biết Bùi Uyên từ đâu xông ra, tức giận nói: “Chúng ta tới từ Hàn quốc, nếu Lạm Hầu không thả người, tại hạ chỉ đành thỉnh Hàn vương tới chủ trì công đạo.”
Lạm Hầu không chút e sợ, phì phà phì phò nói không rõ ràng: “Hàn vương còn nương nhờ vào mỏ sắt của ta đó, dám đụng tới ta chắc? Thấy ngươi là người Hàn quốc nên tha cho ngươi vậy, còn dám ngăn cản thì đừng trách bổn hầu vô tình.”
Bùi Uyên bước lên trước một bước chắn trước mặt Thiếu Cưu, đám binh sĩ quả nhiên vung mâu chĩa sang.
“Chậm đã!” Dịch Khương đẩy đám đông ra đi lên trước, cởi bỏ mũ choàng, căn bản không hề gằn giọng xuống thấp, dịu dàng nói: “Xin Lạm Hầu thả a tỷ mệnh khổ này của ta, tỷ ấy đã gả cho thiếu niên này, Ngài cưỡng ép cướp tỷ ấy đi sẽ khiến Hàn vương không vui, lại mạo phạm Mặc gia, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?”
Lạm Hầu ngây ra, không khỏi khẽ nghiêng người lên trước hướng về phía nàng, ánh mắt đảo lên đảo xuống trên người nàng.
Ánh mắt Dịch Khương khẽ chuyển, cười tươi như hoa, “Nếu Lạm Hầu không chê, ta tình nguyện thay a tỷ hầu hạ Ngài.”
Gương mặt Lạm Hầu lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nuốt nước bọt. Một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng như vậy lại chủ đ ộng tình nguyện theo hắn, bảo sao hắn không thảng thốt cho được?
“Được được, thả người thả người….” Hắn phẩy phẩy tay, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dính trên người Dịch Khương.
Bùi Uyên và Thiếu Cưu không còn bị quản thúc, nhưng chấn kinh bởi tình hình trước mắt, nhất thời không biết nên làm thế nào mới được, nhìn Dịch Khương nhấc vạt áo chậm rãi bước lên xe ngựa Lạm Hầu, nhu thuận ngồi xuống cạnh hắn.
“Mỹ nhân xưng hô thế nào?”
“Họ Dịch.”
“Dịch cơ*, quá đẹp.” Lạm Hầu sờ sờ tay nàng, kích động đến độ sắp thở không ra hơi, đưa tay vuốt ngực hết nửa ngày.
*Tì thiếp, ngoài ra còn dùng để chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa.
Dịch Khương mỉm cười không nói, quay đầu đi, hướng về phía Bùi Uyên và Thiếu Cưu đưa mắt ra hiệu.
Bách tính Lạm quốc bần cùng muốn chết, nhưng cung điện của Lạm Hầu lại xa hoa có thể sánh ngang với Tề vương cung.
Dịch Khương được xem như Dịch cơ đưa vào trong cung, vừa vào điện thì Lạm Hầu đã không chờ được lao vào phía nàng.
Dịch Khương khéo léo tránh đi, nhìn dáng người tròn như quả cầu nằm trên giường của hắn, cười khúc khích nói: “Quân thượng nóng vội quá rồi, thiếp có điều kiện đấy.”
Lạm Hầu háo sắc nổi tiếng, lại vội hấp tấp nhào tới ôm nàng: “Dịch cơ mau nói.”
Sóng mắt Dịch Khương dập dìu: “Thiếp muốn Quân thượng lập thiếp làm phu nhân.”
“Chuyện này…” Lạm Hầu không khỏi chần chờ.
Dịch Khương liền đẩy hắn ra: “Bỏ đi, thiếp thật lòng đối đãi Quân thượng, nguyện ý gả làm vợ người, không ngờ Quân thượng chỉ muốn chơi đùa với thiếp, nếu đã như vậy, chi bằng thiếp chết đi là xong.” Nói rồi giả vờ lao đầu về phía cây cột trong điện.
Lạm Hầu vội kéo nàng lại: “Đừng đừng đừng, thật ra nhiều năm rồi không ai đồng ý gả cho bổn hầu, bổn hầu ngạc nhiên quá thôi.”
Nói là ngạc nhiên, chi bằng nói là hoài nghi. Thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo thế này nguyện ý gả cho một lão già bệnh tật quấn thân như hắn, ai tin được chứ?
Dịch Khương thầm véo đùi mình một cái, ngã xuống đất, che mặt khẽ nấc lên: “Thiếp xuất thân cơ khổ, có thể gả cho Quân thượng là vinh hạnh to lớn nhường nào, còn có lựa chọn nào tốt hơn chứ. Quân thượng cũng thấy đó, thiếp còn có một tỷ tỷ và một tỷ phu, bọn họ đều là người có tài, nếu như Quân thượng không ghét bỏ thiếp, lập thiếp làm phu nhân, vậy hai người họ cũng có thể ở Lạm quốc cống hiến sức lực vì Quân thượng, sau này chúng ta có chốn dừng chân, Quân thượng cũng có người trợ giúp, có gì không tốt chứ?”
Lạm Hầu bị lời nàng đánh động, luống cuống ôm lấy nàng: “Được được được, bổn hầu liền lập Dịch cơ làm phu nhân, nhưng xin phu nhân lập tức hoan hảo với bổn hầu.”
Dịch Khương nhấc tay chặn hắn: “Thiếp không tin lời Quân thượng đâu, trừ phi Quân thượng lập thiếp làm phu nhân, bằng không thiếp tuyệt đối sẽ không động phòng cùng Quân thượng.”
Lạm Hầu gãi gãi đầu tóc trắng lưa thưa, do dự hết nửa ngày, hổn hển nói: “Cũng được, ngày mai bổn hầu sẽ lập nàng làm phu nhân.”
Lúc này Dịch Khương mới mãn nguyện nở nụ cười, dường như vẫn có gì đó không hài lòng, nũng nịu nói: “Còn có thiếu nữ mà hôm trước Quân thượng đưa về cung kia, Dịch cơ không thích nàng ấy cướp mất Quân thượng, người thưởng nàng ấy làm thị tì cho thiếp đi.”
“Được được, đều đồng ý với nàng.” Lạm Hầu bị nụ cười của nàng mê hoặc đến điên đảo tâm hồn, lại đắm chìm vào niềm hân hoan có người ngưỡng mộ, coi như thật, cái gì cũng quên hết sạch.
Lập phu nhân không giống tùy tiện cưới một thị thiếp. Thân phận này cần tuyên cáo thiên hạ, hơn nữa Lạm Hầu nhận được sự che chở của Hàn Ngụy, nói trắng ra cũng là hạ thần của hai nước này nên đương nhiên phải viết quốc thư gửi tới hai quốc gia, thông báo một tiếng.
Thiếu Cưu cùng Bùi Uyên rất nhanh liền được xem như thân thích của Dịch phu nhân, nghênh đón vào cung.
Vừa gặp, Thiếu Cưu liền quỳ xuống trước mặt Dịch Khương, gấp đến sắp khóc: “Là ta sơ suất hại ngươi.”
Dịch Khương đỡ nàng đứng dậy: “Đừng tự trách, chuyện gì đều có cơ hội xoay chuyển, phải tin đường cùng ngõ cụt cũng có thể tái sinh.”
Bùi Uyên gục đầu ngồi ủ rũ sau án: “Còn có thể có cơ hội xoay chuyển gì chứ, người vì vậy mà định chung thân rồi.”
Thiếu Cưu càng thêm áy náy: “Đúng vậy, ngươi luôn nói hôn nhân đại sự nên xuất phát từ tình cảm, không nên qua loa, nhưng bây giờ bởi vì ta mới….Hức…”
Dịch Khương cười khổ: “Trước khác nay khác, chuyện quan trọng trước mắt là giữ được mạng, còn nói cái gì mà hôn nhân từ tình cảm cơ chứ?”
“Nhưng một khi người gả cho Lạm Hầu thì nửa đời còn lại cứ thế bị hủy!” Bùi Uyên liếc mắt về phía cửa, hậm hực nói: “Sớm biết như vậy, còn không bằng tiên sinh theo Công Tây tiên sinh tới Tề quốc.”
Dịch Khương xoa xoa mặt, ở trước mặt Lạm Hầu cười giả lả hết nửa ngày, bắp thịt đã có chút cứng đờ: “Hiện tại ta cần gấp một thân phận để có thể sống yên ổn, Lạm Hầu mạng không còn lâu, nếu ta có thể có được thân phận phu nhân Lạm quốc thì sau này đi lại cũng dễ dàng hơn nhiều. Cách thời gian đánh cược chỉ còn hai ngày, rất có thể đây chính là cơ hội.”
Nàng bước đến trước mặt hai người, tỉ mỉ nói về kế hoạch của mình. Hai người họ hoàn toàn chấn kinh, đờ ra hết nửa ngày không thốt nên lời.
Thương nghị xong xuôi, thiếu nữ bị Lạm Hầu bắt đi kia rụt rè tới hầu hạ, mời Dịch Khương thử lễ phục cần mặc cho lễ sắc phong ngày mai, miệng đã bắt đầu xưng hô nàng là “Dịch phu nhân”. Lúc Dịch Khương đứng dậy, lặng lẽ kè sát tai Thiếu Cưu thì thầm: “Đừng hoảng, tùy cơ ứng biến mà hành động.”
Theo lý thuyết, quá trình sắc phong phu nhân chư hầu rất rườm rà, nhưng Lạm Hầu gấp gáp, lại không cho Dịch Khương cơ hội hối hận nên mọi việc hết thảy đều giản lược.
Hành động này rất hợp với tâm ý Dịch Khương.
Sáng sớm hôm sau, trong cung liền bắt đầu bận rộn, cung nhân cũng là nam nhiều nữ ít, mà có nữ cũng toàn mặt ủ mày chau, có thể thấy việc Lạm Hầu làm ác đã tạo nghiệt sâu đậm cỡ nào.
Dịch Khương người mặc lễ phục rộng tay bằng lụa đỏ có mặt trước màu đen, trâm cài vừa nặng vừa lộng lẫy xa hoa, được hai cung tỳ lớn tuổi nâng đỡ đi về phía chính điện.
Quan viên không nhiều, hệt như người chết từ dưới đất chui lên, ai cũng chẳng nhìn ai, mặt không chút biểu cảm tới tặng lễ.
Lạm Hầu lại bắt đầu kích động, mặt mày đỏ bừng, lấy hơi thở hồng hộc, mỗi một bước Dịch Khương đi về phía hắn đều có cảm giác cách thời khắc hắn tắt thở lại gần thêm một phần.
“Quân thượng, thiếu nữ này lai lịch thế nào, có từng điều tra rõ ràng?” Lúc Dịch Khương đưa tay về phía Lạm Hầu, một quan viên tay cầm hốt bảng bước ra khỏi hàng cất lời.
Dịch Khương nhướn mày, xem ra vẫn có người tinh tường.
Lạm Hầu không vui nói: “Nàng chỉ là bá tánh Hàn quốc bình thường, Thượng đại phu cảm thấy thân phận nàng thấp kém có phải không?”
“Thần chỉ cảm thấy vừa tới không lâu liền được lập làm phu nhân, không tránh khỏi quá qua loa, nên triệt để điều tra rõ ràng.”
Dịch Khương đánh mắt về phía Bùi Uyên, người kia liền húng hắng cổ, không tình không nguyện bước ra khỏi hàng: “Tại hạ là sĩ tử Hàn quốc, từng ra sức cho Hàn vương công ba năm. Nếu Thượng đại phu hoài nghi, có thể phái người điều tra. Dịch cơ là thân thích xa của ta, theo ta tới Lạm quốc bàn chuyện buôn bán quặng sắt, không ngờ bị Lạm Hầu…”
“Ầy ~~” Lạm Hầu vội chặn họng hắn: “Ta và Dịch cơ nhất kiến chung tình, nhất kiến chung tình, haha…”
Bùi Uyên liền cụp mắt không nhìn hắn, sắp nôn luôn rồi.
Lạm Hầu cười vỗ vỗ mu bàn tay Dịch Khương, tỏ ý trấn an: “Bổn hầu đã chiêu cáo thiên hạ, yên tâm, từ nay về sau nàng chính là Lạm quốc phu nhân rồi.”
Dịch Khương thoáng liếc thấy trên cánh tay khuất trong tay áo của hắn lộ ra biểu hiện sởi sưng đỏ, cố nhịn cảm giác không thoải mái rụt tay về, cuối cùng hiểu được vì sao không ai nguyện ý gả cho hắn.
Thượng đại phu thấy can gián vô vọng, buồn bực quay về vị trí.
Đại điển sắc phong bắt đầu, lễ nhạc tấu lên du dương. Nội thị cao giọng tuyên đọc mấy lời lẽ hoa mỹ tán tụng Dịch cơ, Lạm Hầu run run được đỡ đứng dậy, nhận lấy chiếc khay đặt văn thư ấn triện, muốn trao cho nàng.
Dịch Khương quỳ trên đất, hai tay nâng cao, vừa chạm vào khay thì chợt nghe thấy trong cung vang lên tiếng chuông coong coong.
Một binh sĩ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: “Báo— Có địch quân tấn công vào thành!”
Trong điện xôn xao, Lạm Hầu kinh ngạc không thôi, cái khay cũng vì vậy mà rơi xuống: “Mau, mau cầu cứu Hàn Ngụy!”
Binh sĩ nói: “Phong hỏa đài đã thắp nhưng không ai tới tiếp viện!”
Lạm Hầu co quắp ngồi phịch xuống, hệt như một đống bùn nhão.
Dịch Khương đứng dậy hỏi: “Có biết là quân đội nước nào?”
Không một ai để ý hiện tại nàng có tư cách lên tiếng hay không, binh sĩ đó theo bản năng đáp: “Là quân Tề!”
“…….” Bọn họ từ đâu lòi ra vậy?
Lạm quốc quen được bảo vệ, quân đội vốn chỉ bày ra cho có, bao nhiêu năm lơ là thao luyện nên càng không chịu nổi một kích, càng buồn cười chính là còn có bách tính giúp bọn họ công thành, như thể hận không thể sớm ngày hủy luôn nơi này.
Quân Tề rất nhanh đã tấn công vào trong thành, vó ngựa rầm rập vang vọng bên ngoài cổng cung, trong cung lòng người hoang mang.
“Báo—Quân Tề đã công phá cổng cung đầu tiên!”
Lạm Hầu ngồi không vững, một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Các quan viên bắt đầu bỏ chạy tán loạn khắp nơi, lúc này hắn mới tỉnh hồn, vội kêu nội thị chuẩn bị chạy trốn, nhưng vẫn không quên Dịch cơ của hắn, kéo cánh tay nàng muốn dẫn nàng đi.
Thiếu Cưu xông tới hung hăng gạt tay hắn ra. Đương lúc hỗn loạn thì binh sĩ báo tin toàn thân đầy máu lại tới: “Báo—Quân Tề đã công phá cổng cung thứ hai!”
Vó ngựa đã vọng vào tai, bên ngoài cửa điện truyền tới giọng Đam Khuy oang oang: “Giao Dịch phu nhân ra, bằng không lập tức tiêu diệt Lạm quốc!”
Các quan viên chạy trốn lại bị bức ngược trở về, Thượng đại phu là người đầu tiên xông lên trước bắt lấy Dịch Khương, ngay cả cung nhân cũng tới giúp, áp giải nàng ra khỏi đại điện, trong đó thậm chí còn có thiếu nữ mà nàng từng cứu kia. Bùi Uyên cùng Thiếu Cưu có ngăn thế nào cũng không được, trái lại còn bị bọn họ kềm giữ.
Ánh mặt trời đầu đông ấm áp chiếu rọi, Dịch Khương bị đẩy tới cạnh lan can, eo bị đập mạnh một cái, đau đến toát mồ hôi lạnh. Nàng ngước mắt nhìn về phía bậc thềm, đại quân Tề quốc tề chỉnh ngay trước mặt, Công Tây Ngô cưỡi liệt mã, người mặc huyền giáp lạnh lẽo, mặt tựa quan ngọc, lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng giãy giụa một cái, theo quán tính người liền ngã về trước, Đam Khuy ở bên dưới lập tức nói: “Nếu Dịch phu nhân có gì bất trắc, cả nước bồi táng!”
Trái phải lập tức sống chết kéo nàng lại, hận không thể trói nàng luôn càng tốt.
Lạm Hầu ở trong cung ú ú ớ ớ kêu r3n, Dịch Khương tựa như tù binh bị áp giải đến trước mặt Công Tây Ngô.
Nàng vẫn tránh trái né phải, ngẩng đầu nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, nửa tháng vẫn chưa qua mà?”
Công Tây Ngô nhìn mặt trời: “Còn cách mấy canh giờ mà thôi, nếu muội nguyện ý, ta cũng có thể ngồi đây đợi.”
“…….”
Công Tây Ngô liếc trang phục trên người nàng, hơi cúi người, nâng cằm nàng: “Đam Khuy nói đúng, đối với muội, vẫn nên trực tiếp bắt đi mới phải, Dịch phu nhân thấy sao?”
Dịch Khương dời mắt đi hướng khác.
Công Tây Ngô cười lạnh một tiếng, một tay ôm nàng lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Qua khỏi cổng thành, quả nhiên phát hiện nơi này người qua kẻ lại phần lớn đều là nam tử, thi thoảng có nữ đi qua thì cũng đã tuổi già phai sắc. Có thể vì lý do khai thác khoáng thạch nên người nào người nấy tóc tai mặt mũi đều đầy bụi đất.
Lúc này lương tâm Bùi Uyên chợt trỗi dậy, nhắc nhở Thiếu Cưu: “Che mặt lại đi.”
Thiếu Cưu khinh bỉ lườm hắn một cái, nhưng vẫn nghe lời khoác áo choàng và đội mũ trùm lên. Nàng mặc y phục đen, dễ dàng che giấu dáng người. Vẻ nữ tính của Dịch Khương thì rõ hơn một chút, may mà nàng mặc bộ nam trang to rộng kia của Công Tây Ngô bên trong lớp áo choàng nên cũng hỗ trợ được rất nhiều.
Bùi Uyên canh phòng như gà mẹ trông gà con, hết ngó sang bên trái rồi lại đảo qua bên phải, trở thành hộ vệ tạm thời cho hai thiếu nữ hai bên.
Khuôn mặt Dịch Khương khuất bên dưới mũ trùm, ánh mắt đảo qua quét lại, chợt phát hiện trước mặt người hoảng ngựa loạn, còn mơ hồ có tiếng vó ngựa truyền đến thì liền căng thẳng quay đầu ra hiệu cho hai người bên cạnh.
Một toán thị vệ hộ tống một cỗ xe ngựa từ xa tiến đến, chính xác là nghênh ngang ngạo nghễ. Đây là quy cách xe ngựa của chư hầu, chỗ ngồi được thiết kế lọng bằng đồng che gió chắn mưa, để lộ khí thế quốc vương, cho nên người trên xe hiển nhiên chính là Lạm Hầu.
Dịch Khương thoáng vén mũ trùm lên nhìn, Lạm Hầu trong xe da dẻ trắng bệch, mặt đầy nếp nhăn, tóc tai bóng lưỡng đầy dầu, cho dù mặc hoa phục đội ngọc quan đi chăng nữa cũng không lộ ra được nửa phần khí chất quý tộc. Bên chân hắn trói một thiếu nữ, y phục tả tơi, run run rẩy rẩy.
“Nhìn trạng thái này của hắn cũng chẳng sống được mấy ngày, vậy mà còn tìm kiếm nữ tử khắp thành, thật đúng chẳng ra gì.” Thiếu Cưu kề tai nàng nói nhỏ.
Bùi Uyên che miệng “suỵt” một tiếng: “Lạm Hầu mắc bệnh khó chữa, sau khi phu nhân qua đời thì không có nữ tử nào chịu gả cho hắn, hắn chỉ có thể cướp người, cho nên mới dẫn đến tình cảnh nữ tử trong nước chạy trốn khắp nơi.”
Dịch Khương vốn định thử đi gặp Lạm Hầu một lần xem sao, trông mong tìm chức quan nửa vời, không ngờ hắn lại tới nông nỗi bụng đói ăn quàng, xem ra căn bản không được rồi.
Trong thành không có dịch quán, Bùi Uyên liền thuê hậu viện của một tiệm đồ sắt để cư ngụ, tự xưng với người bên ngoài mình là thương nhân từ Hàn quốc tới chọn mua quặng sắt. Dịch Khương cùng Thiếu Cưu giả nam, ru rú trong nhà, tránh thu hút sự chú ý của người khác, chủ nhà cũng chỉ tưởng hai người là huynh đệ của Bùi Uyên.
Tâm trạng Dịch Khương vẫn luôn không yên, cách thời hạn đánh cược chỉ còn hai ngày.
Ánh mặt trời sau buổi trưa dịu nhẹ, nhưng trên phố lòng người hoang mang, xe ngựa của Lạm Hầu ngày ngày đều đảo khắp phố, thực đủ cố chấp.
Nàng đang ngồi trong phòng xem bản đồ thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng chủ nhà đập cửa: “Vị tiểu ca này, a tỷ kia của nhà ngươi xảy ra chuyện rồi!”
Dịch Khương giật mình, trấn tĩnh lại mới biết người hắn nói là Thiếu Cưu. Nghe cách xưng hô của hắn, tám phần là nàng ấy đã bại lộ thân phận nữ nhi, nàng liền vội vàng khoác áo choàng chạy ra ngoài.
Giữa phố quả nhiên người chật như nêm, Dịch Khương chen chúc vào trong, trông thấy Lạm Hầu ngồi trên xa giá từ trên cao nhìn xuống. Thiếu Cưu bị một binh sĩ áp giải đứng đó, mũ trùm bị vén lên lộ ra gương mặt trắng nõn thanh tú, nhưng nét mặt lại tràn đầy giận dữ: “Ta là đệ tử Mặc gia, Lạm Hầu đối đãi với học sĩ thiên hạ như vậy sao?”
Con mắt Lạm Hầu đảo lên lướt xuống, quét qua quét lại trên người Thiếu Cưu, hình như căn bản không hề nghe thấy lời nàng nói, chỉ hài lòng gật đầu: “Không tệ không tệ.”
Binh sĩ lập tức muốn trói Thiếu Cưu đưa lên xe ngựa, không biết Bùi Uyên từ đâu xông ra, tức giận nói: “Chúng ta tới từ Hàn quốc, nếu Lạm Hầu không thả người, tại hạ chỉ đành thỉnh Hàn vương tới chủ trì công đạo.”
Lạm Hầu không chút e sợ, phì phà phì phò nói không rõ ràng: “Hàn vương còn nương nhờ vào mỏ sắt của ta đó, dám đụng tới ta chắc? Thấy ngươi là người Hàn quốc nên tha cho ngươi vậy, còn dám ngăn cản thì đừng trách bổn hầu vô tình.”
Bùi Uyên bước lên trước một bước chắn trước mặt Thiếu Cưu, đám binh sĩ quả nhiên vung mâu chĩa sang.
“Chậm đã!” Dịch Khương đẩy đám đông ra đi lên trước, cởi bỏ mũ choàng, căn bản không hề gằn giọng xuống thấp, dịu dàng nói: “Xin Lạm Hầu thả a tỷ mệnh khổ này của ta, tỷ ấy đã gả cho thiếu niên này, Ngài cưỡng ép cướp tỷ ấy đi sẽ khiến Hàn vương không vui, lại mạo phạm Mặc gia, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?”
Lạm Hầu ngây ra, không khỏi khẽ nghiêng người lên trước hướng về phía nàng, ánh mắt đảo lên đảo xuống trên người nàng.
Ánh mắt Dịch Khương khẽ chuyển, cười tươi như hoa, “Nếu Lạm Hầu không chê, ta tình nguyện thay a tỷ hầu hạ Ngài.”
Gương mặt Lạm Hầu lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nuốt nước bọt. Một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng như vậy lại chủ đ ộng tình nguyện theo hắn, bảo sao hắn không thảng thốt cho được?
“Được được, thả người thả người….” Hắn phẩy phẩy tay, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dính trên người Dịch Khương.
Bùi Uyên và Thiếu Cưu không còn bị quản thúc, nhưng chấn kinh bởi tình hình trước mắt, nhất thời không biết nên làm thế nào mới được, nhìn Dịch Khương nhấc vạt áo chậm rãi bước lên xe ngựa Lạm Hầu, nhu thuận ngồi xuống cạnh hắn.
“Mỹ nhân xưng hô thế nào?”
“Họ Dịch.”
“Dịch cơ*, quá đẹp.” Lạm Hầu sờ sờ tay nàng, kích động đến độ sắp thở không ra hơi, đưa tay vuốt ngực hết nửa ngày.
*Tì thiếp, ngoài ra còn dùng để chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa.
Dịch Khương mỉm cười không nói, quay đầu đi, hướng về phía Bùi Uyên và Thiếu Cưu đưa mắt ra hiệu.
Bách tính Lạm quốc bần cùng muốn chết, nhưng cung điện của Lạm Hầu lại xa hoa có thể sánh ngang với Tề vương cung.
Dịch Khương được xem như Dịch cơ đưa vào trong cung, vừa vào điện thì Lạm Hầu đã không chờ được lao vào phía nàng.
Dịch Khương khéo léo tránh đi, nhìn dáng người tròn như quả cầu nằm trên giường của hắn, cười khúc khích nói: “Quân thượng nóng vội quá rồi, thiếp có điều kiện đấy.”
Lạm Hầu háo sắc nổi tiếng, lại vội hấp tấp nhào tới ôm nàng: “Dịch cơ mau nói.”
Sóng mắt Dịch Khương dập dìu: “Thiếp muốn Quân thượng lập thiếp làm phu nhân.”
“Chuyện này…” Lạm Hầu không khỏi chần chờ.
Dịch Khương liền đẩy hắn ra: “Bỏ đi, thiếp thật lòng đối đãi Quân thượng, nguyện ý gả làm vợ người, không ngờ Quân thượng chỉ muốn chơi đùa với thiếp, nếu đã như vậy, chi bằng thiếp chết đi là xong.” Nói rồi giả vờ lao đầu về phía cây cột trong điện.
Lạm Hầu vội kéo nàng lại: “Đừng đừng đừng, thật ra nhiều năm rồi không ai đồng ý gả cho bổn hầu, bổn hầu ngạc nhiên quá thôi.”
Nói là ngạc nhiên, chi bằng nói là hoài nghi. Thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo thế này nguyện ý gả cho một lão già bệnh tật quấn thân như hắn, ai tin được chứ?
Dịch Khương thầm véo đùi mình một cái, ngã xuống đất, che mặt khẽ nấc lên: “Thiếp xuất thân cơ khổ, có thể gả cho Quân thượng là vinh hạnh to lớn nhường nào, còn có lựa chọn nào tốt hơn chứ. Quân thượng cũng thấy đó, thiếp còn có một tỷ tỷ và một tỷ phu, bọn họ đều là người có tài, nếu như Quân thượng không ghét bỏ thiếp, lập thiếp làm phu nhân, vậy hai người họ cũng có thể ở Lạm quốc cống hiến sức lực vì Quân thượng, sau này chúng ta có chốn dừng chân, Quân thượng cũng có người trợ giúp, có gì không tốt chứ?”
Lạm Hầu bị lời nàng đánh động, luống cuống ôm lấy nàng: “Được được được, bổn hầu liền lập Dịch cơ làm phu nhân, nhưng xin phu nhân lập tức hoan hảo với bổn hầu.”
Dịch Khương nhấc tay chặn hắn: “Thiếp không tin lời Quân thượng đâu, trừ phi Quân thượng lập thiếp làm phu nhân, bằng không thiếp tuyệt đối sẽ không động phòng cùng Quân thượng.”
Lạm Hầu gãi gãi đầu tóc trắng lưa thưa, do dự hết nửa ngày, hổn hển nói: “Cũng được, ngày mai bổn hầu sẽ lập nàng làm phu nhân.”
Lúc này Dịch Khương mới mãn nguyện nở nụ cười, dường như vẫn có gì đó không hài lòng, nũng nịu nói: “Còn có thiếu nữ mà hôm trước Quân thượng đưa về cung kia, Dịch cơ không thích nàng ấy cướp mất Quân thượng, người thưởng nàng ấy làm thị tì cho thiếp đi.”
“Được được, đều đồng ý với nàng.” Lạm Hầu bị nụ cười của nàng mê hoặc đến điên đảo tâm hồn, lại đắm chìm vào niềm hân hoan có người ngưỡng mộ, coi như thật, cái gì cũng quên hết sạch.
Lập phu nhân không giống tùy tiện cưới một thị thiếp. Thân phận này cần tuyên cáo thiên hạ, hơn nữa Lạm Hầu nhận được sự che chở của Hàn Ngụy, nói trắng ra cũng là hạ thần của hai nước này nên đương nhiên phải viết quốc thư gửi tới hai quốc gia, thông báo một tiếng.
Thiếu Cưu cùng Bùi Uyên rất nhanh liền được xem như thân thích của Dịch phu nhân, nghênh đón vào cung.
Vừa gặp, Thiếu Cưu liền quỳ xuống trước mặt Dịch Khương, gấp đến sắp khóc: “Là ta sơ suất hại ngươi.”
Dịch Khương đỡ nàng đứng dậy: “Đừng tự trách, chuyện gì đều có cơ hội xoay chuyển, phải tin đường cùng ngõ cụt cũng có thể tái sinh.”
Bùi Uyên gục đầu ngồi ủ rũ sau án: “Còn có thể có cơ hội xoay chuyển gì chứ, người vì vậy mà định chung thân rồi.”
Thiếu Cưu càng thêm áy náy: “Đúng vậy, ngươi luôn nói hôn nhân đại sự nên xuất phát từ tình cảm, không nên qua loa, nhưng bây giờ bởi vì ta mới….Hức…”
Dịch Khương cười khổ: “Trước khác nay khác, chuyện quan trọng trước mắt là giữ được mạng, còn nói cái gì mà hôn nhân từ tình cảm cơ chứ?”
“Nhưng một khi người gả cho Lạm Hầu thì nửa đời còn lại cứ thế bị hủy!” Bùi Uyên liếc mắt về phía cửa, hậm hực nói: “Sớm biết như vậy, còn không bằng tiên sinh theo Công Tây tiên sinh tới Tề quốc.”
Dịch Khương xoa xoa mặt, ở trước mặt Lạm Hầu cười giả lả hết nửa ngày, bắp thịt đã có chút cứng đờ: “Hiện tại ta cần gấp một thân phận để có thể sống yên ổn, Lạm Hầu mạng không còn lâu, nếu ta có thể có được thân phận phu nhân Lạm quốc thì sau này đi lại cũng dễ dàng hơn nhiều. Cách thời gian đánh cược chỉ còn hai ngày, rất có thể đây chính là cơ hội.”
Nàng bước đến trước mặt hai người, tỉ mỉ nói về kế hoạch của mình. Hai người họ hoàn toàn chấn kinh, đờ ra hết nửa ngày không thốt nên lời.
Thương nghị xong xuôi, thiếu nữ bị Lạm Hầu bắt đi kia rụt rè tới hầu hạ, mời Dịch Khương thử lễ phục cần mặc cho lễ sắc phong ngày mai, miệng đã bắt đầu xưng hô nàng là “Dịch phu nhân”. Lúc Dịch Khương đứng dậy, lặng lẽ kè sát tai Thiếu Cưu thì thầm: “Đừng hoảng, tùy cơ ứng biến mà hành động.”
Theo lý thuyết, quá trình sắc phong phu nhân chư hầu rất rườm rà, nhưng Lạm Hầu gấp gáp, lại không cho Dịch Khương cơ hội hối hận nên mọi việc hết thảy đều giản lược.
Hành động này rất hợp với tâm ý Dịch Khương.
Sáng sớm hôm sau, trong cung liền bắt đầu bận rộn, cung nhân cũng là nam nhiều nữ ít, mà có nữ cũng toàn mặt ủ mày chau, có thể thấy việc Lạm Hầu làm ác đã tạo nghiệt sâu đậm cỡ nào.
Dịch Khương người mặc lễ phục rộng tay bằng lụa đỏ có mặt trước màu đen, trâm cài vừa nặng vừa lộng lẫy xa hoa, được hai cung tỳ lớn tuổi nâng đỡ đi về phía chính điện.
Quan viên không nhiều, hệt như người chết từ dưới đất chui lên, ai cũng chẳng nhìn ai, mặt không chút biểu cảm tới tặng lễ.
Lạm Hầu lại bắt đầu kích động, mặt mày đỏ bừng, lấy hơi thở hồng hộc, mỗi một bước Dịch Khương đi về phía hắn đều có cảm giác cách thời khắc hắn tắt thở lại gần thêm một phần.
“Quân thượng, thiếu nữ này lai lịch thế nào, có từng điều tra rõ ràng?” Lúc Dịch Khương đưa tay về phía Lạm Hầu, một quan viên tay cầm hốt bảng bước ra khỏi hàng cất lời.
Dịch Khương nhướn mày, xem ra vẫn có người tinh tường.
Lạm Hầu không vui nói: “Nàng chỉ là bá tánh Hàn quốc bình thường, Thượng đại phu cảm thấy thân phận nàng thấp kém có phải không?”
“Thần chỉ cảm thấy vừa tới không lâu liền được lập làm phu nhân, không tránh khỏi quá qua loa, nên triệt để điều tra rõ ràng.”
Dịch Khương đánh mắt về phía Bùi Uyên, người kia liền húng hắng cổ, không tình không nguyện bước ra khỏi hàng: “Tại hạ là sĩ tử Hàn quốc, từng ra sức cho Hàn vương công ba năm. Nếu Thượng đại phu hoài nghi, có thể phái người điều tra. Dịch cơ là thân thích xa của ta, theo ta tới Lạm quốc bàn chuyện buôn bán quặng sắt, không ngờ bị Lạm Hầu…”
“Ầy ~~” Lạm Hầu vội chặn họng hắn: “Ta và Dịch cơ nhất kiến chung tình, nhất kiến chung tình, haha…”
Bùi Uyên liền cụp mắt không nhìn hắn, sắp nôn luôn rồi.
Lạm Hầu cười vỗ vỗ mu bàn tay Dịch Khương, tỏ ý trấn an: “Bổn hầu đã chiêu cáo thiên hạ, yên tâm, từ nay về sau nàng chính là Lạm quốc phu nhân rồi.”
Dịch Khương thoáng liếc thấy trên cánh tay khuất trong tay áo của hắn lộ ra biểu hiện sởi sưng đỏ, cố nhịn cảm giác không thoải mái rụt tay về, cuối cùng hiểu được vì sao không ai nguyện ý gả cho hắn.
Thượng đại phu thấy can gián vô vọng, buồn bực quay về vị trí.
Đại điển sắc phong bắt đầu, lễ nhạc tấu lên du dương. Nội thị cao giọng tuyên đọc mấy lời lẽ hoa mỹ tán tụng Dịch cơ, Lạm Hầu run run được đỡ đứng dậy, nhận lấy chiếc khay đặt văn thư ấn triện, muốn trao cho nàng.
Dịch Khương quỳ trên đất, hai tay nâng cao, vừa chạm vào khay thì chợt nghe thấy trong cung vang lên tiếng chuông coong coong.
Một binh sĩ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: “Báo— Có địch quân tấn công vào thành!”
Trong điện xôn xao, Lạm Hầu kinh ngạc không thôi, cái khay cũng vì vậy mà rơi xuống: “Mau, mau cầu cứu Hàn Ngụy!”
Binh sĩ nói: “Phong hỏa đài đã thắp nhưng không ai tới tiếp viện!”
Lạm Hầu co quắp ngồi phịch xuống, hệt như một đống bùn nhão.
Dịch Khương đứng dậy hỏi: “Có biết là quân đội nước nào?”
Không một ai để ý hiện tại nàng có tư cách lên tiếng hay không, binh sĩ đó theo bản năng đáp: “Là quân Tề!”
“…….” Bọn họ từ đâu lòi ra vậy?
Lạm quốc quen được bảo vệ, quân đội vốn chỉ bày ra cho có, bao nhiêu năm lơ là thao luyện nên càng không chịu nổi một kích, càng buồn cười chính là còn có bách tính giúp bọn họ công thành, như thể hận không thể sớm ngày hủy luôn nơi này.
Quân Tề rất nhanh đã tấn công vào trong thành, vó ngựa rầm rập vang vọng bên ngoài cổng cung, trong cung lòng người hoang mang.
“Báo—Quân Tề đã công phá cổng cung đầu tiên!”
Lạm Hầu ngồi không vững, một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Các quan viên bắt đầu bỏ chạy tán loạn khắp nơi, lúc này hắn mới tỉnh hồn, vội kêu nội thị chuẩn bị chạy trốn, nhưng vẫn không quên Dịch cơ của hắn, kéo cánh tay nàng muốn dẫn nàng đi.
Thiếu Cưu xông tới hung hăng gạt tay hắn ra. Đương lúc hỗn loạn thì binh sĩ báo tin toàn thân đầy máu lại tới: “Báo—Quân Tề đã công phá cổng cung thứ hai!”
Vó ngựa đã vọng vào tai, bên ngoài cửa điện truyền tới giọng Đam Khuy oang oang: “Giao Dịch phu nhân ra, bằng không lập tức tiêu diệt Lạm quốc!”
Các quan viên chạy trốn lại bị bức ngược trở về, Thượng đại phu là người đầu tiên xông lên trước bắt lấy Dịch Khương, ngay cả cung nhân cũng tới giúp, áp giải nàng ra khỏi đại điện, trong đó thậm chí còn có thiếu nữ mà nàng từng cứu kia. Bùi Uyên cùng Thiếu Cưu có ngăn thế nào cũng không được, trái lại còn bị bọn họ kềm giữ.
Ánh mặt trời đầu đông ấm áp chiếu rọi, Dịch Khương bị đẩy tới cạnh lan can, eo bị đập mạnh một cái, đau đến toát mồ hôi lạnh. Nàng ngước mắt nhìn về phía bậc thềm, đại quân Tề quốc tề chỉnh ngay trước mặt, Công Tây Ngô cưỡi liệt mã, người mặc huyền giáp lạnh lẽo, mặt tựa quan ngọc, lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng giãy giụa một cái, theo quán tính người liền ngã về trước, Đam Khuy ở bên dưới lập tức nói: “Nếu Dịch phu nhân có gì bất trắc, cả nước bồi táng!”
Trái phải lập tức sống chết kéo nàng lại, hận không thể trói nàng luôn càng tốt.
Lạm Hầu ở trong cung ú ú ớ ớ kêu r3n, Dịch Khương tựa như tù binh bị áp giải đến trước mặt Công Tây Ngô.
Nàng vẫn tránh trái né phải, ngẩng đầu nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, nửa tháng vẫn chưa qua mà?”
Công Tây Ngô nhìn mặt trời: “Còn cách mấy canh giờ mà thôi, nếu muội nguyện ý, ta cũng có thể ngồi đây đợi.”
“…….”
Công Tây Ngô liếc trang phục trên người nàng, hơi cúi người, nâng cằm nàng: “Đam Khuy nói đúng, đối với muội, vẫn nên trực tiếp bắt đi mới phải, Dịch phu nhân thấy sao?”
Dịch Khương dời mắt đi hướng khác.
Công Tây Ngô cười lạnh một tiếng, một tay ôm nàng lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
/98
|