- Lâm Vũ QUỳnh, Nam nghỉ việc rồi, cậu biết vì sao không?
Tôi vừa mới bước vào văn phòng, chưa kịp ngáp một cái thì đã bị một lũ người xông tới phanh thây, hét vào lỗ tai như thế này đây.
Nói bẩn bựa ra thì tình cảnh này giống như một lũ ruồi thấy đống phân ấy. Cũng có thể hiểu tôi đang so sánh các đồng nghiệp với ruồi và đặc biệt hơn, tôi là đống phân. Ha ha.
- Tên chết tiệt đó nghỉ việc rồi à? Do tớ đấy.- Tôi nhún vai, đáp tỉnh bơ.
- HẢ.- Lũ ruồi nhặng đang trong tư thế toắc măt, há hốc mồm, đồng loạt gào lên.
Chỉ là chia tay nhau thôi mà, có cần làm quá lên thế không? Tưởng thế nào, thằng nhóc đó vẫn chỉ là một thằng rùa rụt cổ, nhát chết mà thôi. Tôi biết chuyện này muộn quá, thật thất vọng.
- Tại sao lại như thế, bọn cậu chia tay rồi hả?
- Nam tốt bụng thế tại sao lại chia tay chứ?
- Trời ơi là trời, Lâm Vũ Quỳnh, đi chết đi, sao cậu dám đá một người tốt như Nam.
... .......Tôi choáng, đắng lòng vì nghe mấy lời chửi rủa của đồng nghiệp dành cho mình cùng với những lời tâng bốc cái thằng nhóc lăng nhăng đó lên chín tầng mây, cảm thấy cuộc đời này có cái gì đó điên khùng, đặc biệt hơn, tôi phải quỳ lạy vì cái tài giả tạo vô đối của Nam. lừa biết bao nhiêu người, hừ, sao hắn không chết quách đi cho rộng đất chứ.
- Hắn tốt đẹp thế, vậy mấy cậu yêu hắn đi, Còn tôi thì xin rút lui.- Tôi nhìn đồng nghiệp của mình, nhăn nhó.
- Nhưng tại sao?
- Không tại sao hết, chỉ là đừng có nhắc đến tên Nam trước mặt tôi nữa thôi, tôi và hắn không còn có liên quan gì hết.- Tôi vênh mặt xách cặp bước đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống cùng với những ánh mắt tò mò dõi theo.
Đừng có tò mò vậy, mọi người không nên biết cái gì đâu, mà nếu tôi có nói Nam là một đứa lăng nhăng, sở khanh công tử ăn chơi thì mấy người sẽ tin chắc. Cũng may, hắn ta biến mất rồi, dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi cho lên tiên. Hừ, càng nghĩ càng thấy bực bội. Thế mà tôi ngu ngốc thấy cảm thương, tội nghiệp cho hắn, con người tồi tệ. may là cái tình thương đó chưa kịp bước đến cái ngưỡng yêu, nếu không chắc là bây giờ tôi đang ngồi rú trong nhà gào lên mà khóc rồi.
Chợt trong lòng cảm thấy có cái gì đó lạ lạ xuất hiện, phải rồi, cứ như lúc trước có phải hay không? Giữ trong tim là tình cảm đơn phương của tôi với Minh, điều đó là tốt nhất rồi. Chỉ có Minh, mới làm trái tim tôi đập chệch nhịp, mặc dù tôi chẳng biết nó chệch nhịp vì cái gì, những lúc anh nở nụ cười đẹp hiếm hoi trên khuôn mặt vô cảm, lúc anh thờ ơ quan tâm tôi, hay những lúc tôi gục đầu vào vai anh mà khóc. Phải rồi, như thế mới là Minh mà tôi yêu chứ.
--- ------ ------ ------ ------ ---
- Xin lỗi, tôi là nhân viên phòng kế hoạch, trưởng phòng của tôi có việc bận, thế nên nhờ tôi giao cái này cho giám đốc. Tôi có thể mang vào được không? Tiện thể còn bàn một số công việc khác nữa- Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhìn cô thư kí của giám đốc, trong lòng không ngừng chửi rủa.
Có 2 cái lí do khiến tôi không ngừng điên tiết như thế.
Thứ nhất, giấc trưa giấc chậc, bụng réo ầm lên biểu tình vì từ sáng tới giờ rỗng không, thế mà trưởng phòng còn bắt tôi vác cái thân xác nặng nề này lên tận đây để đưa tài liệu cho sếp, phải bấm bụng kìm hãm cơn đói còn cào này.
Thứ hai, trong thời gian hiện giờ, tôi chưa có đủ can đảm để đối mặt với anh khi đã dám làm ướt hết áo anh bằng nước mắt như suối, đấy là còn chưa kể bắt anh đứng hàng tiếng đồng hồ giữa trời đông rết buốt. trời ơi là trời, người ta là sếp mình, là nhân vật cao cấp đấy.
Khổ thân tôi không, phòng kế hoạch hơn 10 con người, tại sao lại rớt trúng đầu tôi. Không cái dại nào bằng cái dại nào cả, muốn chết quách đi cho xong.
Tôi bước vào trong phòng giám đốc khi nhận được cái gật đầu của cô nàng bảo mẫu, à nhầm...cô nàng thư kí mới đúng chứ. Chà, đúng là phòng giám đốc có khác, rộng rãi, gọn gàng và yên tĩnh. Không giống với văn phòng nhí nhố đi đâu cũng thấy giấy vụn vứt ngổn ngang của chúng tôi. Cơ mà sao tôi thấy hơi lạnh nhỉ? Tôi tưởng phải có máy sưởi chứ.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Trên bàn làm việc rộng rãi nhưng tài liệu ngổn ngang, bảng thủy tinh khắc dòng chữ "Tổng giám đốc" khiến tôi nhìn vào có cảm giác rờn rợn. Minh đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế bọc da cao cấp, một tay chống cằm, đang cầm trên tay tập giấy a4 lằng nhằng toàn chữ, tôi không nhìn thấy đôi mắt nâu mê người của anh, nhưng phong thái của anh khiến người ta bỗng dưng căng thẳng.
- Thưa giám đốc, tôi đến để đưa tài liệu của phòng kế hoạch.- Tôi hít thở một hơi thật sâu, đứng thẳng người nghiêm trang, chỉnh lại chiếc kính không độ trên mắt, tiến lại phía bàn làm việc anh đang ngồi.
Cái gì thế này? Lưng tôi sao lại toát mồ hôi hột cơ chứ, không khí ở đây lạnh cơ mà.
Minh nghe thấy giọng tôi nói, ngước đôi mắt của mình lên nhìn, thái độ vẫn không thay đổi. Tôi nhanh chóng nói luôn:
- Anh xem có chỗ nào sai xót thì đê chúng tôi sửa lại.
Sao lại xa cách thế này, đây là Vũ Nhật Minh mà, cái tên mà lúc nào gặp cũng nở nụ cười đểu cáng rồi trêu trọc tôi, lúc nào cũng đánh nhau vì vô số điều vớ vẩn, tại sao lại xa cách như thế này chứ. Làm ơn đừng nhìn tôi như thế được không? Mà cũng phải, bây giờ chúng tôi đang là sếp và nhân viên mà, tôi thật ngu ngốc khi lúc nào cũng nghĩ đến quá khứ trôi qua từ bao giờ.
- Hôm qua, đứng ngoài lâu thế, cô không bị cảm đấy chứ?
- Hể...- Tôi ngố người ra khi anh cất lên câu nói chẳng có tí nào liên quan đến tập tài liệu tôi vừa đưa cho anh. Hoang đường, mặt anh có nhìn tôi đâu, đang nhìn tờ giấy mà.
Haha, cái quái gì xảy ra đây?
- Xem ra vẫn khỏe.- Anh nói, nhưng mắt vẫn chăm chú vào giấy.- Tôi còn tưởng cô buồn đến mức không đi làm nổi chứ.
- Những tên như thế không đủ tư cách để khiến tôi có tâm trạng mà chú ý đến, đêm hôm qua, tôi quên rồi.
- Vậy à, cô nói như thế, chắc cô không yêu cậu nhóc thật lòng nhỉ?
- Đúng vậy/- Tôi gật đầu cái rụp, đáp chắc nịch.- Tôi không yêu cậu ta.
- Không yêu mà vẫn thành một đôi, tôi rất tò mò đấy.- Khuôn mặ anh cúi xuống, đằng sau những lọn tóc lòa xòa ẩn hiện nụ cười nửa miệng mà có đánh chết tôi cũng không thể lí giải nổi nụ cười đó mang ý nghĩa gì. Anh quá giỏi trong việc che dấu cảm xúc.
- Đó là chuyện riêng, không nên đem nhưng thứ vớ vẩn vào bộ nhớ của giám đốc.
Nếu tôi nói tất cả là do sự lạnh lùng cao ngạo đáng ghét của anh mà ra anh có tin không? Quên nó đi, qua rồi mà, biến hết đi.
Không gian lại rơi vào im lặng, chỉ có tiếng lật trang của anh vang lên. Trời ơi, đọc có mấy tờ giấy thôi mà sao lâu thế không biết? Tôi dự đoán là tôi không thể giữ nổi hình tượng của mình để cấm cái bụng này phát ra tiếng réo được rồi.
- Khá tốt đấy, tài liệu này tôi duyệt.- Anh đọc xong, gấp nó lại, hai tay đan chéo nhau, chống cằm nhìn tôi.
Tôi bất giác run lên một cái.
- Vậy à, tốt thật, hôm nay phòng chúng tôi không phải tăng ca nữa rồi. Cảm ơn giám đốc. Tôi xin phép.
Tôi cúi đầu chào lịch thiệp, rồi mỉm cười quay lưng bước đi. Xong rồi, hoàn thành nhiệm vụ, lát nữa phải ân một bữa no say mới được. Trong cái nơi căng thẳng thế này, có cho tiền tôi cũng không giám bước vào thêm một lần nữa.
- Hắt...xì...
Khi tôi chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đông cứng người khi nghe thấy tiếng hắt hơi nhẹ của Minh. Anh bị ốm sao? Nhiệt độ trong phòng này mặc dù có hơi lạnh, nhưng đâu có thể làm một người khỏe mạnh như Minh ốm được? Lí do duy nhất...
- Sao thế? Cô quên gì sao?- Minh nhìn tôi khó hiểu khi thấy tôi bước vào.
Tôi móc trong túi áo vest của mình một chiếc túi sưởi nhỏ, đưa ra phía trước anh:
- Tôi thường mang cái này bên mình để giữ ấm vào những ngày lạnh như thế này, thế nên là không có bị ốm khi đứng lâu ngoài trời, anh cứ giữ lấy mà dùng nhé, phòng này hơi lạnh, cái này rất hiệu quả.
Minh đưa mắt lên nhìn tôi, sau đó nhìn cái túi sưởi ấm hình con gấu bông màu hồng, bất giác bật cười một cái. Nụ cười, oa, nụ cười mới đẹp làm sao? Nụ cười mà rất rất lâu rồi tôi không nhìn thấy.
- Sao anh lại cười?- Tôi nhăn nhó.
- Không có gì, tôi sẽ dùng nó, cảm ơn cô nhiều.- Minh ngừng cười, lấy chiếc túi sưởi còn hơi nóng lên.
- Tôi mới là người phải cảm n đấy, vì tất cả mọi chuyện. Tôi xin phép.
Facebook: Quỳnh Quỷ Quái (Quỳnh Poo) | 2014-12-28 13:00:11
Cảm ơn anh vì anh sinh ra đời này, cảm ơn anh vì đã gặp tôi, cảm ơn vì đã để tôi yêu anh. Cảm ơn vì tất cả.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Văn phòng kế hoạch trước lúc tan sở 15 phút. Một nhận xét thôi, não nề. Ừ, thì có việc gì làm đâu mà chả ngồi ngáp với nhau cơ chứ.
- Này, có tin vui đây cả phòng.- Trưởng phòng từ ngoài bước, lùn tịt, bụng bự, đầu hói, đi mà cảm giác giống như trái bóng đang lăn, hài hước vô cùng.- Tối may giám đốc mời cả phòng đi ăn một bữa no nê đấy.
- HẢ!!!!
trưởng phòng vừa dứt lời, cả cái phòng đang trong trạng thái vật vờ như con gà mờ bỗng nhiên bừng sáng hẳn, như thiên thần giáng trần... hét lên khủng bố.
- Cái gì cơ, đi ăn với tổng giám đốc siêu cấp đẹp trai sao?- Hình tượng của người mê trai.
- Được đi ăn cùng giám đốc, chắc chắn là có nhiều muốn ngon lắm đây.- Ví dụ điển hình cho những người ham mê ăn uống.
Ngoài hai cái hình tượng đó ra, tôi chưa tìm thấy một tính cách gì đó mới mẻ, khác hơn ở cái phòng kế hoạch này cả.
- Ừ, vì lần này phòng mình làm việc tốt, thế nên giám đốc chiêu đãi một bữa, vì thế mọi người về chuẩn bị, đúng 7h có mặt ở nhà hàng A nhé.
- Xin lỗi nhưng...- Tôi đang tính lên tiếng.
- Đừng ai vắng mặt nhé, không là tôi cắt lương đấy.
Xong tôi rồi, đang tính lên tiếng phản bác thì bị chèn họng thế này đấy, không hiểu từ khi nào, một đứa nhắng nhít như tôi lại cảm thấy chán nản với mấy bữa cơm tụ họp như thế này. Tôi không thích, nhưng mà trừ lương thì có quá đáng quá không, tiền lương một tháng còn không đủ để tôi chi tiêu nữa mà. Biết thế, đóng đô luôn ở Italia cho rồi.
Đi thì đi, đàng nào cũng đỡ một bữa ăn miễn phí, không những thế còn ngon lành nữa chứ.
--- ------ ------ ------ ----
- Ô la, trúng vào trưởng phòng kìa.
Bữa ăn mừng công của chúng tôi bỗng cắp đít chạy mắt đâu thay vào đó là hội nhóc túm đầu lại cùng với cái thìa nhỏ đặt giữa bàn và thỉnh thoảng cả lũ lại rú lên cười như một lũ điên. Chúng tôi đang chơi cái trò quay thìa, luật chơi đơn giản lắm, cái thìa sẽ được quay tròn, và mũi thìa dừng lại, chỉ ở đâu, người đó sẽ phải trả lời một câu hỏi, trả lời một cách thật thà nhất.
- Trưởng phòng, ngài cảm thấy xấu hổ nhất là khi nào?
- Này, các cậu hỏi câu khác được không?
- Không được, trưởng phòng trả lời đi, nhớ là phải nói thật.
- Thì...lúc đứng cạnh vợ tôi.- Ai mà không biết, vợ của trưởng phòng cao gấp rưỡi trưởng phòng mà.
- Ha ha...
Cũng từ cái trò chơi nhắng nhít này mà vô số tật xấu cũng như những kí ức đau buồn cùng quá khứ bị vùi chôn của tất cả mọi người được lôi ra sáng tỏ, thế đấy. Đôi lúc thì những trò nhố nhăng cũng giúp được một số thứ hữu ích mặc dù chỉ có mục đích gây cười cho mọi người.
Cái thìa lại quay, lần này là Minh. Tôi đã hình dung được câu hỏi mà mọi người dành cho Minh rồi.
- Giám đốc, có thể nói cho chúng tôi biết mẫu người phụ nữ ngài thích không?- Đấy, quá chuẩn luôn, với một người đẹp trai rạng ngời, tiền đồ đầy rẫy, năng lực siêu phàm như Minh mà tân 30 tuổi không có một mảnh tình vắt ngang vai cũng sẽ khiến cho tất cả mọi người đặt dấu hỏi chấm to đùng.
Lúc đầu, phản ứng của Minh có hơn ngỡ ngàng một chút, nhưng liền sau đó anh lấy lại vẻ điềm đạm vốn có của mình, nhìn tất cả mọi người, cười nhẹ. Không khí bỗng trở nên căng thẳng lạ thường khi tất cả mọi người im lặng nín thở chờ đợi câu trả lời của Minh.
Và...tôi nữa, tôi cũng không ngoại lệ, cảm giác mình chuẩn bị bước vào lò lửa, rất căng thẳng. Mẫu hình người phụ nữa anh thích, anh chưa hề nói, tôi cũng không hề biết, sẽ là như thế nào. Trong tâm can, tôi chỉ mong một điều có ít nhất một cái gì đó trùng hợp với tôi. Mong đó, mong là như vậy.
- Tôi thích những cô gái có nụ cười rạng rỡ.-Anh trả lời ngắn gọn.
Chỉ cần nụ cười rạng rỡ, tiêu chuẩn của một con người như anh chỉ có thế thôi sao. Thất vọng thật đây, tôi không phải là ngưởi sở hữa nụ cười rạng rỡ mà anh nói.
- Còn gì nữa không thưa sếp.- Chắc chắn đám nhân viên này chưa thỏa mãn câu trả lời cụt lủn của ông sếp cao quý.
- Không phải chỉ trả lời một câu hay sao.- Anh mỉm cười, đưa li rượu đỏ lên, nhấp một ngụm.
Đúng là Minh, luôn bí mật khiến người ta tức điên lên như thế. Một con người cứng nhắc đến nối bưc mình.
- Mọi người à, khuya quá rồi, không nên về nhà sao? Mai còn đi làm đó.- Tôi nói, chợt giật mình khi các ánh mắt đồng loạt quay lại lườm nguýt tôi, tôi trở thành một kẻ phá đám bữa tiệc vui này rồi. Ha ha
- Ừ, cũng phải, khuya quá rồi, chúng ta nên về thôi.- Minh nhìn đồng hồ, sau đó nhìn mọi người, cười.
Mọi người nhìn nhau, thở dài đầy tiếc nuối, tiếc nuối cái gì nữa, chơi chữa đã hay sao? Chắc là chưa khai thác được một tí bí mật nào từ vị sếp tối cao đây mà.
- Được rồi, chúng ta còn nhiều cơ hội khác mà.- Tôi đứng lên, với chiếc áo khoác dày cộp lên.
Bộp...soạt...
Chiếc ví da màu nâu mà bà ngoại tặng từ trong túi áo khoác rơi ra, điều này sẽ chẳng là chuyện gì quá to tát nếu như từ trong chiếc ví, một bức ảnh nhỏ rơi ra và nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Tôi choáng...
Trong bức ảnh, là một khuôn mặt đang nhắm nghiền vì ngủ say, hiển nhiên người chụp nhân lúc nạn nhân đang ngủ mà chụp trộm, điều đặc trưng khiến tấm ảnh cuốn hút chính là số ng mũi cao thanh tú, đôi lông mi dài và cánh môi mỏng đẹp tuyệt.
Tôi giống như vừa bị sét đánh dọc, đứng như trời trồng, nhất thời một phản ứng nhỏ cũng không hề động đậy, chỉ đứng đó, ánh mắt hoảng loạn hướng về phía Minh đang ở đối diện, Anh cúi xuống nhìn bức ảnh, một cái nhăn mặt, sau đó quay lên nhìn tôi, chiếu thẳng đôi mắt dò xét mọi thứ. Không thể nào, không thể nào chuyện này xảy ra được.
Tại sao nó lại rơi ra đúng lúc này cơ chứ, bức ảnh mà tôi chụp lén lúc Minh đang ngủ say cách đây chín năm....
Tôi vừa mới bước vào văn phòng, chưa kịp ngáp một cái thì đã bị một lũ người xông tới phanh thây, hét vào lỗ tai như thế này đây.
Nói bẩn bựa ra thì tình cảnh này giống như một lũ ruồi thấy đống phân ấy. Cũng có thể hiểu tôi đang so sánh các đồng nghiệp với ruồi và đặc biệt hơn, tôi là đống phân. Ha ha.
- Tên chết tiệt đó nghỉ việc rồi à? Do tớ đấy.- Tôi nhún vai, đáp tỉnh bơ.
- HẢ.- Lũ ruồi nhặng đang trong tư thế toắc măt, há hốc mồm, đồng loạt gào lên.
Chỉ là chia tay nhau thôi mà, có cần làm quá lên thế không? Tưởng thế nào, thằng nhóc đó vẫn chỉ là một thằng rùa rụt cổ, nhát chết mà thôi. Tôi biết chuyện này muộn quá, thật thất vọng.
- Tại sao lại như thế, bọn cậu chia tay rồi hả?
- Nam tốt bụng thế tại sao lại chia tay chứ?
- Trời ơi là trời, Lâm Vũ Quỳnh, đi chết đi, sao cậu dám đá một người tốt như Nam.
... .......Tôi choáng, đắng lòng vì nghe mấy lời chửi rủa của đồng nghiệp dành cho mình cùng với những lời tâng bốc cái thằng nhóc lăng nhăng đó lên chín tầng mây, cảm thấy cuộc đời này có cái gì đó điên khùng, đặc biệt hơn, tôi phải quỳ lạy vì cái tài giả tạo vô đối của Nam. lừa biết bao nhiêu người, hừ, sao hắn không chết quách đi cho rộng đất chứ.
- Hắn tốt đẹp thế, vậy mấy cậu yêu hắn đi, Còn tôi thì xin rút lui.- Tôi nhìn đồng nghiệp của mình, nhăn nhó.
- Nhưng tại sao?
- Không tại sao hết, chỉ là đừng có nhắc đến tên Nam trước mặt tôi nữa thôi, tôi và hắn không còn có liên quan gì hết.- Tôi vênh mặt xách cặp bước đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống cùng với những ánh mắt tò mò dõi theo.
Đừng có tò mò vậy, mọi người không nên biết cái gì đâu, mà nếu tôi có nói Nam là một đứa lăng nhăng, sở khanh công tử ăn chơi thì mấy người sẽ tin chắc. Cũng may, hắn ta biến mất rồi, dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi cho lên tiên. Hừ, càng nghĩ càng thấy bực bội. Thế mà tôi ngu ngốc thấy cảm thương, tội nghiệp cho hắn, con người tồi tệ. may là cái tình thương đó chưa kịp bước đến cái ngưỡng yêu, nếu không chắc là bây giờ tôi đang ngồi rú trong nhà gào lên mà khóc rồi.
Chợt trong lòng cảm thấy có cái gì đó lạ lạ xuất hiện, phải rồi, cứ như lúc trước có phải hay không? Giữ trong tim là tình cảm đơn phương của tôi với Minh, điều đó là tốt nhất rồi. Chỉ có Minh, mới làm trái tim tôi đập chệch nhịp, mặc dù tôi chẳng biết nó chệch nhịp vì cái gì, những lúc anh nở nụ cười đẹp hiếm hoi trên khuôn mặt vô cảm, lúc anh thờ ơ quan tâm tôi, hay những lúc tôi gục đầu vào vai anh mà khóc. Phải rồi, như thế mới là Minh mà tôi yêu chứ.
--- ------ ------ ------ ------ ---
- Xin lỗi, tôi là nhân viên phòng kế hoạch, trưởng phòng của tôi có việc bận, thế nên nhờ tôi giao cái này cho giám đốc. Tôi có thể mang vào được không? Tiện thể còn bàn một số công việc khác nữa- Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhìn cô thư kí của giám đốc, trong lòng không ngừng chửi rủa.
Có 2 cái lí do khiến tôi không ngừng điên tiết như thế.
Thứ nhất, giấc trưa giấc chậc, bụng réo ầm lên biểu tình vì từ sáng tới giờ rỗng không, thế mà trưởng phòng còn bắt tôi vác cái thân xác nặng nề này lên tận đây để đưa tài liệu cho sếp, phải bấm bụng kìm hãm cơn đói còn cào này.
Thứ hai, trong thời gian hiện giờ, tôi chưa có đủ can đảm để đối mặt với anh khi đã dám làm ướt hết áo anh bằng nước mắt như suối, đấy là còn chưa kể bắt anh đứng hàng tiếng đồng hồ giữa trời đông rết buốt. trời ơi là trời, người ta là sếp mình, là nhân vật cao cấp đấy.
Khổ thân tôi không, phòng kế hoạch hơn 10 con người, tại sao lại rớt trúng đầu tôi. Không cái dại nào bằng cái dại nào cả, muốn chết quách đi cho xong.
Tôi bước vào trong phòng giám đốc khi nhận được cái gật đầu của cô nàng bảo mẫu, à nhầm...cô nàng thư kí mới đúng chứ. Chà, đúng là phòng giám đốc có khác, rộng rãi, gọn gàng và yên tĩnh. Không giống với văn phòng nhí nhố đi đâu cũng thấy giấy vụn vứt ngổn ngang của chúng tôi. Cơ mà sao tôi thấy hơi lạnh nhỉ? Tôi tưởng phải có máy sưởi chứ.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Trên bàn làm việc rộng rãi nhưng tài liệu ngổn ngang, bảng thủy tinh khắc dòng chữ "Tổng giám đốc" khiến tôi nhìn vào có cảm giác rờn rợn. Minh đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế bọc da cao cấp, một tay chống cằm, đang cầm trên tay tập giấy a4 lằng nhằng toàn chữ, tôi không nhìn thấy đôi mắt nâu mê người của anh, nhưng phong thái của anh khiến người ta bỗng dưng căng thẳng.
- Thưa giám đốc, tôi đến để đưa tài liệu của phòng kế hoạch.- Tôi hít thở một hơi thật sâu, đứng thẳng người nghiêm trang, chỉnh lại chiếc kính không độ trên mắt, tiến lại phía bàn làm việc anh đang ngồi.
Cái gì thế này? Lưng tôi sao lại toát mồ hôi hột cơ chứ, không khí ở đây lạnh cơ mà.
Minh nghe thấy giọng tôi nói, ngước đôi mắt của mình lên nhìn, thái độ vẫn không thay đổi. Tôi nhanh chóng nói luôn:
- Anh xem có chỗ nào sai xót thì đê chúng tôi sửa lại.
Sao lại xa cách thế này, đây là Vũ Nhật Minh mà, cái tên mà lúc nào gặp cũng nở nụ cười đểu cáng rồi trêu trọc tôi, lúc nào cũng đánh nhau vì vô số điều vớ vẩn, tại sao lại xa cách như thế này chứ. Làm ơn đừng nhìn tôi như thế được không? Mà cũng phải, bây giờ chúng tôi đang là sếp và nhân viên mà, tôi thật ngu ngốc khi lúc nào cũng nghĩ đến quá khứ trôi qua từ bao giờ.
- Hôm qua, đứng ngoài lâu thế, cô không bị cảm đấy chứ?
- Hể...- Tôi ngố người ra khi anh cất lên câu nói chẳng có tí nào liên quan đến tập tài liệu tôi vừa đưa cho anh. Hoang đường, mặt anh có nhìn tôi đâu, đang nhìn tờ giấy mà.
Haha, cái quái gì xảy ra đây?
- Xem ra vẫn khỏe.- Anh nói, nhưng mắt vẫn chăm chú vào giấy.- Tôi còn tưởng cô buồn đến mức không đi làm nổi chứ.
- Những tên như thế không đủ tư cách để khiến tôi có tâm trạng mà chú ý đến, đêm hôm qua, tôi quên rồi.
- Vậy à, cô nói như thế, chắc cô không yêu cậu nhóc thật lòng nhỉ?
- Đúng vậy/- Tôi gật đầu cái rụp, đáp chắc nịch.- Tôi không yêu cậu ta.
- Không yêu mà vẫn thành một đôi, tôi rất tò mò đấy.- Khuôn mặ anh cúi xuống, đằng sau những lọn tóc lòa xòa ẩn hiện nụ cười nửa miệng mà có đánh chết tôi cũng không thể lí giải nổi nụ cười đó mang ý nghĩa gì. Anh quá giỏi trong việc che dấu cảm xúc.
- Đó là chuyện riêng, không nên đem nhưng thứ vớ vẩn vào bộ nhớ của giám đốc.
Nếu tôi nói tất cả là do sự lạnh lùng cao ngạo đáng ghét của anh mà ra anh có tin không? Quên nó đi, qua rồi mà, biến hết đi.
Không gian lại rơi vào im lặng, chỉ có tiếng lật trang của anh vang lên. Trời ơi, đọc có mấy tờ giấy thôi mà sao lâu thế không biết? Tôi dự đoán là tôi không thể giữ nổi hình tượng của mình để cấm cái bụng này phát ra tiếng réo được rồi.
- Khá tốt đấy, tài liệu này tôi duyệt.- Anh đọc xong, gấp nó lại, hai tay đan chéo nhau, chống cằm nhìn tôi.
Tôi bất giác run lên một cái.
- Vậy à, tốt thật, hôm nay phòng chúng tôi không phải tăng ca nữa rồi. Cảm ơn giám đốc. Tôi xin phép.
Tôi cúi đầu chào lịch thiệp, rồi mỉm cười quay lưng bước đi. Xong rồi, hoàn thành nhiệm vụ, lát nữa phải ân một bữa no say mới được. Trong cái nơi căng thẳng thế này, có cho tiền tôi cũng không giám bước vào thêm một lần nữa.
- Hắt...xì...
Khi tôi chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đông cứng người khi nghe thấy tiếng hắt hơi nhẹ của Minh. Anh bị ốm sao? Nhiệt độ trong phòng này mặc dù có hơi lạnh, nhưng đâu có thể làm một người khỏe mạnh như Minh ốm được? Lí do duy nhất...
- Sao thế? Cô quên gì sao?- Minh nhìn tôi khó hiểu khi thấy tôi bước vào.
Tôi móc trong túi áo vest của mình một chiếc túi sưởi nhỏ, đưa ra phía trước anh:
- Tôi thường mang cái này bên mình để giữ ấm vào những ngày lạnh như thế này, thế nên là không có bị ốm khi đứng lâu ngoài trời, anh cứ giữ lấy mà dùng nhé, phòng này hơi lạnh, cái này rất hiệu quả.
Minh đưa mắt lên nhìn tôi, sau đó nhìn cái túi sưởi ấm hình con gấu bông màu hồng, bất giác bật cười một cái. Nụ cười, oa, nụ cười mới đẹp làm sao? Nụ cười mà rất rất lâu rồi tôi không nhìn thấy.
- Sao anh lại cười?- Tôi nhăn nhó.
- Không có gì, tôi sẽ dùng nó, cảm ơn cô nhiều.- Minh ngừng cười, lấy chiếc túi sưởi còn hơi nóng lên.
- Tôi mới là người phải cảm n đấy, vì tất cả mọi chuyện. Tôi xin phép.
Facebook: Quỳnh Quỷ Quái (Quỳnh Poo) | 2014-12-28 13:00:11
Cảm ơn anh vì anh sinh ra đời này, cảm ơn anh vì đã gặp tôi, cảm ơn vì đã để tôi yêu anh. Cảm ơn vì tất cả.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Văn phòng kế hoạch trước lúc tan sở 15 phút. Một nhận xét thôi, não nề. Ừ, thì có việc gì làm đâu mà chả ngồi ngáp với nhau cơ chứ.
- Này, có tin vui đây cả phòng.- Trưởng phòng từ ngoài bước, lùn tịt, bụng bự, đầu hói, đi mà cảm giác giống như trái bóng đang lăn, hài hước vô cùng.- Tối may giám đốc mời cả phòng đi ăn một bữa no nê đấy.
- HẢ!!!!
trưởng phòng vừa dứt lời, cả cái phòng đang trong trạng thái vật vờ như con gà mờ bỗng nhiên bừng sáng hẳn, như thiên thần giáng trần... hét lên khủng bố.
- Cái gì cơ, đi ăn với tổng giám đốc siêu cấp đẹp trai sao?- Hình tượng của người mê trai.
- Được đi ăn cùng giám đốc, chắc chắn là có nhiều muốn ngon lắm đây.- Ví dụ điển hình cho những người ham mê ăn uống.
Ngoài hai cái hình tượng đó ra, tôi chưa tìm thấy một tính cách gì đó mới mẻ, khác hơn ở cái phòng kế hoạch này cả.
- Ừ, vì lần này phòng mình làm việc tốt, thế nên giám đốc chiêu đãi một bữa, vì thế mọi người về chuẩn bị, đúng 7h có mặt ở nhà hàng A nhé.
- Xin lỗi nhưng...- Tôi đang tính lên tiếng.
- Đừng ai vắng mặt nhé, không là tôi cắt lương đấy.
Xong tôi rồi, đang tính lên tiếng phản bác thì bị chèn họng thế này đấy, không hiểu từ khi nào, một đứa nhắng nhít như tôi lại cảm thấy chán nản với mấy bữa cơm tụ họp như thế này. Tôi không thích, nhưng mà trừ lương thì có quá đáng quá không, tiền lương một tháng còn không đủ để tôi chi tiêu nữa mà. Biết thế, đóng đô luôn ở Italia cho rồi.
Đi thì đi, đàng nào cũng đỡ một bữa ăn miễn phí, không những thế còn ngon lành nữa chứ.
--- ------ ------ ------ ----
- Ô la, trúng vào trưởng phòng kìa.
Bữa ăn mừng công của chúng tôi bỗng cắp đít chạy mắt đâu thay vào đó là hội nhóc túm đầu lại cùng với cái thìa nhỏ đặt giữa bàn và thỉnh thoảng cả lũ lại rú lên cười như một lũ điên. Chúng tôi đang chơi cái trò quay thìa, luật chơi đơn giản lắm, cái thìa sẽ được quay tròn, và mũi thìa dừng lại, chỉ ở đâu, người đó sẽ phải trả lời một câu hỏi, trả lời một cách thật thà nhất.
- Trưởng phòng, ngài cảm thấy xấu hổ nhất là khi nào?
- Này, các cậu hỏi câu khác được không?
- Không được, trưởng phòng trả lời đi, nhớ là phải nói thật.
- Thì...lúc đứng cạnh vợ tôi.- Ai mà không biết, vợ của trưởng phòng cao gấp rưỡi trưởng phòng mà.
- Ha ha...
Cũng từ cái trò chơi nhắng nhít này mà vô số tật xấu cũng như những kí ức đau buồn cùng quá khứ bị vùi chôn của tất cả mọi người được lôi ra sáng tỏ, thế đấy. Đôi lúc thì những trò nhố nhăng cũng giúp được một số thứ hữu ích mặc dù chỉ có mục đích gây cười cho mọi người.
Cái thìa lại quay, lần này là Minh. Tôi đã hình dung được câu hỏi mà mọi người dành cho Minh rồi.
- Giám đốc, có thể nói cho chúng tôi biết mẫu người phụ nữ ngài thích không?- Đấy, quá chuẩn luôn, với một người đẹp trai rạng ngời, tiền đồ đầy rẫy, năng lực siêu phàm như Minh mà tân 30 tuổi không có một mảnh tình vắt ngang vai cũng sẽ khiến cho tất cả mọi người đặt dấu hỏi chấm to đùng.
Lúc đầu, phản ứng của Minh có hơn ngỡ ngàng một chút, nhưng liền sau đó anh lấy lại vẻ điềm đạm vốn có của mình, nhìn tất cả mọi người, cười nhẹ. Không khí bỗng trở nên căng thẳng lạ thường khi tất cả mọi người im lặng nín thở chờ đợi câu trả lời của Minh.
Và...tôi nữa, tôi cũng không ngoại lệ, cảm giác mình chuẩn bị bước vào lò lửa, rất căng thẳng. Mẫu hình người phụ nữa anh thích, anh chưa hề nói, tôi cũng không hề biết, sẽ là như thế nào. Trong tâm can, tôi chỉ mong một điều có ít nhất một cái gì đó trùng hợp với tôi. Mong đó, mong là như vậy.
- Tôi thích những cô gái có nụ cười rạng rỡ.-Anh trả lời ngắn gọn.
Chỉ cần nụ cười rạng rỡ, tiêu chuẩn của một con người như anh chỉ có thế thôi sao. Thất vọng thật đây, tôi không phải là ngưởi sở hữa nụ cười rạng rỡ mà anh nói.
- Còn gì nữa không thưa sếp.- Chắc chắn đám nhân viên này chưa thỏa mãn câu trả lời cụt lủn của ông sếp cao quý.
- Không phải chỉ trả lời một câu hay sao.- Anh mỉm cười, đưa li rượu đỏ lên, nhấp một ngụm.
Đúng là Minh, luôn bí mật khiến người ta tức điên lên như thế. Một con người cứng nhắc đến nối bưc mình.
- Mọi người à, khuya quá rồi, không nên về nhà sao? Mai còn đi làm đó.- Tôi nói, chợt giật mình khi các ánh mắt đồng loạt quay lại lườm nguýt tôi, tôi trở thành một kẻ phá đám bữa tiệc vui này rồi. Ha ha
- Ừ, cũng phải, khuya quá rồi, chúng ta nên về thôi.- Minh nhìn đồng hồ, sau đó nhìn mọi người, cười.
Mọi người nhìn nhau, thở dài đầy tiếc nuối, tiếc nuối cái gì nữa, chơi chữa đã hay sao? Chắc là chưa khai thác được một tí bí mật nào từ vị sếp tối cao đây mà.
- Được rồi, chúng ta còn nhiều cơ hội khác mà.- Tôi đứng lên, với chiếc áo khoác dày cộp lên.
Bộp...soạt...
Chiếc ví da màu nâu mà bà ngoại tặng từ trong túi áo khoác rơi ra, điều này sẽ chẳng là chuyện gì quá to tát nếu như từ trong chiếc ví, một bức ảnh nhỏ rơi ra và nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Tôi choáng...
Trong bức ảnh, là một khuôn mặt đang nhắm nghiền vì ngủ say, hiển nhiên người chụp nhân lúc nạn nhân đang ngủ mà chụp trộm, điều đặc trưng khiến tấm ảnh cuốn hút chính là số ng mũi cao thanh tú, đôi lông mi dài và cánh môi mỏng đẹp tuyệt.
Tôi giống như vừa bị sét đánh dọc, đứng như trời trồng, nhất thời một phản ứng nhỏ cũng không hề động đậy, chỉ đứng đó, ánh mắt hoảng loạn hướng về phía Minh đang ở đối diện, Anh cúi xuống nhìn bức ảnh, một cái nhăn mặt, sau đó quay lên nhìn tôi, chiếu thẳng đôi mắt dò xét mọi thứ. Không thể nào, không thể nào chuyện này xảy ra được.
Tại sao nó lại rơi ra đúng lúc này cơ chứ, bức ảnh mà tôi chụp lén lúc Minh đang ngủ say cách đây chín năm....
/32
|