Tình hình rất chi là bất thình lình, trên chiếc ghế đá đặt tại góc sân trường, một con bé đang bất động như pho tượng trong tư thế không mấy ổn lắm, bàn tay cầm đôi đũ màu hồng xinh xắn đang gắp nguyên cục thịt to bự chuẩn bị cho tọt vào miệng, cái miệng mở to, ngoắc rộng như chú ếch dễ thương chuẩn bị nhai cục thịt một cách ngon lành…và đứng bên cạnh con bé đó, một thằng nhóc đang khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nở nụ cười đểu cáng.
…Bộp… Cục thịt đang nằm gọn trên đầu đôi đũa của tôi rơi xuống, lăn lăn trên ghế rồi rơi bộp xuống mặt đất.
Chết tôi rồi.
- Cô có hiểu câu tự nhiên như ruồi không ? – Hắn lên tiếng.
Đến bây giờ tôi mới ý thức được cái việc xấu hổ như thế nào đang diễn ra đối với tôi. Chúa ơi, tôi đang làm cái gì vậy, thật xấu hổ, mất mặt quá, mất mặt quá..híc
Ông trời ơi, xin ban từ trên xuống cho con một tảng đậu phụ đè bẹp con cho rồi. Ai đời lại nghĩ, đường đường là Lâm Vũ Quỳnh, chị hai danh tiếng lừng lẫy ai nghe cũng nể nang mà lại có lần đi…ăn vụng mà không được sự cho phép của người khác, đã thế còn ăn vụng một cách công khai trắng trợn nữa chứ…thôi rồi, thôi xong đời tôi rồi…
- Hề, tôi…tôi…tôi…- Tôi nhe răng cười như một con ngố, sau đó lấp lửng không nói ra lời.
- Sao vậy, bộ ăn vụng xong không nói được hả ?
Chứ còn sao nữa đồ chết tiệt, trong cái tình trạng bị bắt quả tang tại chỗ thế này mà thanh minh được gì ta không phải là người nữa rồi, ngươi mới là đồ ngu đấy, Vũ Nhật Minh.
- Tại, anh bỏ nó đi mà. – Tới bây giờ tôi mới thanh minh nổi, bởi vì cái tính hiều thắng của tôi không đủ sức đề có thể chịu nổi cái câu nói móc mỉa của hắn.
- Tôi đâu có bỏ nó, tôi chỉ để quên thôi. – Hắn nhìn tôi, đểu vô cùng.
- Nhưng hồi nãy anh nói anh ăn rồi mà, thế nên tôi…
- Ăn rồi nhưng không có nghĩa là sẽ không ăn nữa. – Chưa để tôi nói hết câu, hắn đã chặn ngang họng tôi, bất lịch sự. – Đồ ăn của tôi bị người khác ăn trộm, tính sao nhỉ ?
- Ý của anh là gì ? – Tôi ngước mắt ếch lên nhìn hắn, kì lạ.
- Thế cô đoán xem nó là ý gì ? – Hắn cũng nhìn tôi, cười nửa miệng.
- Anh…đừng có vòng vo- Đồng tử mắt tôi gần như đứt ra vì nhìn hắn
Từ bình sinh, tôi đặc biệt ghét những ai ăn nói lấp lửng vòng vo tam quốc, bực mình kinh khủng.
- Nhưng tôi lại thích vòng vo.
Tôi thề là bây giờ, nếu hai tay của tôi không bận cầm…đồ ăn (=_+) thì tôi đã nhảy dựng lên, bóp cổ hắn cho hắn chết tươi không kịp hối lỗi luôn, đồ vô duyên, kiêu ngạo, đáng ghét khó ưa. Biết là tôi đang vướng phải cái tình thế éo le như vậy mà còn dám chọc tức cho tôi khùng lại càng thêm khùng, híc.
- Được rồi, tôi sẽ đền tiền cho hộp thức ăn này của anh. Ok chứ.
Tôi nói mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ôi tiền, lại phải mất thêm một mớ tiền nữa rồi, tiếc không chịu nổi. Nhưng mà nghĩ lại, tôi là người sai, đền là đúng.
- Không thích.
- Thế chứ cậu muốn gì, đừng làm tôi bực mình. Đồ ăn của anh tôi lỡ ăn rồi, tôi phải đền tiền, điều đó là đúng.
- Tôi đã nói không thích.
- Thế không lẽ bắt tôi làm osin cho anh hả ?
Nói xong, tôi đã hối hận, vì tưởng có lẽ hắn sẽ cười phá lên mà chế giễu cái loại con gái như tôi thì làm osin phá nhà hắn ra…nhưng, hắn lại phán :
- Đúng rồi đấy.- Kèm theo đó là cái nháy mắt mà tôi chỉ muốn dùng tay móc ra luộc lên ăn cho bổ.
- Cái gì, chỉ một hộp cơm thôi, anh khùng hả ? Tôi đã ăn được hai miếng đâu chứ. Anh… - Tôi nhảy dựng lên như con điên.
Tôi ngu dữ, tự nhiên tự lành mở lối mở đường cho cái tên đáng ghét đó được nước hành hạ.
- Tốt thôi.- Hắn nhún vai một cách đáng ghét, sau đó quay lưng bước đi.
- Khoan, anh muốn làm gì.
- Cô đoán xem.
- Chẹp, vòng vo vớ vẩn, thôi mệt quá, biến đây.- Tôi hất hất tay, ra vẻ nhàm chán.
Tôi đang định đào tẩu bằng cách kiếm cớ đó mà bỏ chạy, vừa lúc định chạy bán sống bán chết để thoát khỏi cái tên " vắt cổ chày ra nước" này thì...
- Cô nghĩ thế nào khi trên bảng tin của trường dán cái tin chi hai Lâm Vũ Quỳnh ăn vụng đồ ăn của Vũ Nhật Minh.- Tôi chưa kịp nhấc nổi gót chân anh ta đã phán ngôn ra câu đáng chết đó.
Cái tên đó, Vũ Nhật Minh, hắn ta là đồ đểu cáng, dám sử dựng chiêu chơi không xứng với danh quân tử đó.
Nhưng mà hắn ngu ngốc thật, chơi nhầm người rồi. Haha, ta đây không dễ để chơi bời đùa cợt đâu nhé. Nghĩ tới đó, tôi cười thầm đắc ý, quay qua hắn với cái nhìn đầy tự tin:
- Tên tuổi của tôi đã bóng bẩy lắm rồi thế nên khỏi cần anh tốn công tốn sức đánh cho nó bóng thêm đâu. Mắc công ở đây mà lắm lời thà đi ra bảng tin của trường mà xem kìa.
Hừ, không cần hắn phải quảng cáo thì tôi cũng đủ nổi tiếng rồi, đặc biệt là bảng tin đấy. Không một ngày nào mà cái bảng tin không xuất hiện tên tôi trên cái tờ giấy “ Những học sinh vi phạm nội quy” được treo ở căng tin, chuyện đó bình thường đến độ không làm không được ấy chứ.
- Cô…- Hắn ngắc ngứ.
Không ngắc ngứ mới lạ, định chơi tôi để tôi đá lại không biết đường nào mà cãi là đúng rồi. Biệt danh chị hai không phải tự nhiên mà có đâu, tôi cũng phải tốn công mắc sức lắm chứ bộ. Thế nên nhất quyết phải giữ gìn nó thật cẩn thân…
- Tóm lại, tôi mới ăn của anh có một miếng thịt thôi, anh là công tử giàu có mà, chẳng lẽ có tiền đi cua gái mà lại vì một miếng thịt bắt tôi đền chứ. Trả anh nè. Còn nữa, đũa tôi lỡ đụng vô rồi nên chịu khó vào căng tin mua đôi mới nhé. Hoặc không thì ăn luôn đôi đũa này cũng được, tôi đảm bảo tôi không hề có bệnh tật gì đâu. Tôi thề đấy.
Tôi chìa hộp cơm màu hồng xinh xắn toàn đồ ăn ngon ra trước mặt hắn mà “dạ dày đau như cắt, nước mắt đầm đìa”, huuhuh, lại phải nhịn đói nữa rồi, khổ thân tôi quá.
Hắn vẫn đứng im, không nói một từ nào, đôi mắt trăn trối nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy.
- Cầm lấy.- Tôi bực mình nhăn nhó.- Tôi đã phải mắc công dâng nó đến trước mặt anh rồi đấy.
Im lặng…
Vẫn im lặng…
- Hơ hơ, tôi bực mình với anh rồi đấy. Không nói phải không, được, tôi hiểu như im lặng là từ chối hộp cơm này, anh không lấy thì cho tôi ăn nhé, nhà anh nhiều tiền nức tiếng cơ mà, coi như làm phúc cho cái dạ dày của tôi nhé, từ sáng tới giờ tôi đói lắm rồi, cảm ơn, chào.
Tôi xoa xoa cái bụng xẹp lép như con tép vì đói, hua hua tay cảm ơn hắn một cách công khai đáng ghét rồi quay đi, được vài bước tôi khựng lại, chợt nhớ ra cái gì, quay qua nói với hắn:
- À quên, đừng có tìm tôi bắt đền đấy nhé.
Tôi tôi biến vụt đi đương nhiên kèm theo hộp cơm màu hồng ngon lành, không kịp nhìn qua cái khuôn mặt của hắn đang biểu lộ cảm xúc gì.
Chẹp, nghĩ mình vô duyên ghê á, xấu hổ quá đi mất. Ai đời, Lâm Vũ Quỳnh giang hồ nức tiếng như ta đây có ngày cướp giật trắng trợn đồ ăn của kẻ khác, bất lịch sự. Nhưng mà thôi, tạm thời cứ ăn đi chăm sóc cái dạ dày đã…cái đó để qua một bên.
Bây giờ là tám giờ tối, hiện tại thì tôi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhai...mì tôm sống (+_+). Lí do duy nhất, bây giờ là những ngày cuối tháng, những ngày cực khổ quen thuộc đang diễn ra, tôi quá nghèo tới nỗi không có ga đun nước nấu mì tôm, hazzz, ôi đời tôi, lúc nào cũng khổ vậy đấu, khổ riết tôi cũng quen rồi.
Tất cả mọi chuyện này bắt nguồn từ bà mẹ yêu quý của tôi đã ưu ái cắt bỏ 20% số tiền chi tiêu tháng này. Thật bực mình, cái bà mẹ của tôi, sao mẹ nỡ nhẫn tâm nhìn con gái của mình khổ sở như vậy chứ...híc.
- Quỳnh, bố mẹ về rồi đây.
Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đến...Lâm Vũ Quỳnh cát tường...
Chết cha, bố mẹ tôi về rồi, tại sao tự nhiên giật đùng đùng về bất ngờ vậy. Nhưng chuyện quan trọng hơn cả bây giờ mà bố mẹ tôi nhìn thấy bộ dạng của tôi và căn nhà lôi thôi không khác gì ổ chuột này thì chắc chết tôi quá, sao bố mẹ về không báo trước vậy, khổ thân tôi chưa.
- Lâm Vũ Quỳnh, dọn ngay không thì bảo.
Mẹ tôi bước vào nhà, liếc một lượt xung quanh nhà, dùng hết công suất hét lên, giọng có sức công phá ghê gớm song song với bom nguyên tử.
Quét...quét...phủi phủi...lau lau...
- Con xong rồi đây.
Bây giờ trông tôi không khác gì một đống thạch rau câu lùng nhùng, chẹp, mệt chết đi được, chẹp, không mệt mới lạ. Ai đời, một người vừa phải trầy mặt ra chạy lên chạy xuống bở hơi để dọn phòng, vừa phải chưng đôi tai tội nghiệp lên nghe bài ca con cá của bà mẹ nhiều chuyện, cũng may tôi không chết...
- Mà bố mẹ hôm nay về có chuyện gì mà đột xuất vậy chứ ạ?- Tôi ủ rũ hỏi.
- Mai bố mẹ phải đi dự tiệc, con cũng phải đi nữa.- Bố tôi cười cười, đưa cho tôi li nước. Bố là nhất.
- Hớ, tiệc...sao con phải đi???- Tôi cầm lấy li nước từ tay bố, ngớ ngác.
- À, con biết công ti của bố mẹ chứ?- Bố tôi hỏi.
- Biết ạ, công ti ATC, công ti thời trang tiếng tăm, bố mẹ không cần phải khoe khoang khi được làm việc trong công ti đấy đâu ạ.- Tôi chép miệng, thở dài.
- Mai là sinh nhật 20 tuổi của con trai chủ tịch, họ rất quý gia đình mình thế nên mời con đến dự tiệc chúc mừng.- Bố tôi cười.
- Chẹp, sao bố mẹ không nói luôn người ta yêu quý gia đình mình vì tài năng của bố mẹ đem đến cho công ti người ta nhiều lợi nhuộn, bày đặt ghê.
Tính tôi là vậy, nghĩ gì là tôi nói liền, không vòng vo tam quốc.
- Con dám nói thế hả?- Mẹ tôi bỗng nhiên sửng cồ trông phát khiếp.
- Vâng, không nói nữa, nhưng con không đi đâu.
Từ bình sinh, tôi ghét tiệc tùng, rất ghét. Nghĩ tới từ "tiệc" là phải nghĩ ngay đến những không gian sang trọng và những con người cũng trong bộ cánh sanh trọng, mà đã như vậy thì không khí nơi đó sẽ đặc biệt ngột ngạt, mà tôi lại đặc biệt dị ứng với những nơi ngột ngạt như thế, chẳng tự nhiên tí nào, lúc nào cũng phải lịch sự ra vẻ nọ kia,...eo ôi, nghĩ đến thôi là tôi phát ớn luôn rồi.
- Không đi con cũng phải đi, bố mẹ làm việc trong công ti người ta đã lâu rồi mà con chưa hề biết mặt, con không biết lịch sự hả?- Mẹ tôi chống nạnh nhăn mặt.
- Biết đã không nói.- Tôi nhún vai, làm vẻ mặt lạnh nhạt.
- Con, sao con ương bướng quá vậy.- Mẹ tôi tức giận, chuẩn bị lao vào đánh đòn tôi.
- Từ ngày xưa con đã ương vậy rồi. Tóm lại con không đi đâu hết.- Tôi đáp chắc nịch.- Con đi ngủ đây.
- Được thôi, con không đi đúng không, vậy tiền chi tiêu tháng này của con...
- Vâng, con đi.- Chưa để mẹ nói hết câu, tôi đã chen ngang, mặt méo mó khóc không ra nước mắt.
Huhu
…Bộp… Cục thịt đang nằm gọn trên đầu đôi đũa của tôi rơi xuống, lăn lăn trên ghế rồi rơi bộp xuống mặt đất.
Chết tôi rồi.
- Cô có hiểu câu tự nhiên như ruồi không ? – Hắn lên tiếng.
Đến bây giờ tôi mới ý thức được cái việc xấu hổ như thế nào đang diễn ra đối với tôi. Chúa ơi, tôi đang làm cái gì vậy, thật xấu hổ, mất mặt quá, mất mặt quá..híc
Ông trời ơi, xin ban từ trên xuống cho con một tảng đậu phụ đè bẹp con cho rồi. Ai đời lại nghĩ, đường đường là Lâm Vũ Quỳnh, chị hai danh tiếng lừng lẫy ai nghe cũng nể nang mà lại có lần đi…ăn vụng mà không được sự cho phép của người khác, đã thế còn ăn vụng một cách công khai trắng trợn nữa chứ…thôi rồi, thôi xong đời tôi rồi…
- Hề, tôi…tôi…tôi…- Tôi nhe răng cười như một con ngố, sau đó lấp lửng không nói ra lời.
- Sao vậy, bộ ăn vụng xong không nói được hả ?
Chứ còn sao nữa đồ chết tiệt, trong cái tình trạng bị bắt quả tang tại chỗ thế này mà thanh minh được gì ta không phải là người nữa rồi, ngươi mới là đồ ngu đấy, Vũ Nhật Minh.
- Tại, anh bỏ nó đi mà. – Tới bây giờ tôi mới thanh minh nổi, bởi vì cái tính hiều thắng của tôi không đủ sức đề có thể chịu nổi cái câu nói móc mỉa của hắn.
- Tôi đâu có bỏ nó, tôi chỉ để quên thôi. – Hắn nhìn tôi, đểu vô cùng.
- Nhưng hồi nãy anh nói anh ăn rồi mà, thế nên tôi…
- Ăn rồi nhưng không có nghĩa là sẽ không ăn nữa. – Chưa để tôi nói hết câu, hắn đã chặn ngang họng tôi, bất lịch sự. – Đồ ăn của tôi bị người khác ăn trộm, tính sao nhỉ ?
- Ý của anh là gì ? – Tôi ngước mắt ếch lên nhìn hắn, kì lạ.
- Thế cô đoán xem nó là ý gì ? – Hắn cũng nhìn tôi, cười nửa miệng.
- Anh…đừng có vòng vo- Đồng tử mắt tôi gần như đứt ra vì nhìn hắn
Từ bình sinh, tôi đặc biệt ghét những ai ăn nói lấp lửng vòng vo tam quốc, bực mình kinh khủng.
- Nhưng tôi lại thích vòng vo.
Tôi thề là bây giờ, nếu hai tay của tôi không bận cầm…đồ ăn (=_+) thì tôi đã nhảy dựng lên, bóp cổ hắn cho hắn chết tươi không kịp hối lỗi luôn, đồ vô duyên, kiêu ngạo, đáng ghét khó ưa. Biết là tôi đang vướng phải cái tình thế éo le như vậy mà còn dám chọc tức cho tôi khùng lại càng thêm khùng, híc.
- Được rồi, tôi sẽ đền tiền cho hộp thức ăn này của anh. Ok chứ.
Tôi nói mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Ôi tiền, lại phải mất thêm một mớ tiền nữa rồi, tiếc không chịu nổi. Nhưng mà nghĩ lại, tôi là người sai, đền là đúng.
- Không thích.
- Thế chứ cậu muốn gì, đừng làm tôi bực mình. Đồ ăn của anh tôi lỡ ăn rồi, tôi phải đền tiền, điều đó là đúng.
- Tôi đã nói không thích.
- Thế không lẽ bắt tôi làm osin cho anh hả ?
Nói xong, tôi đã hối hận, vì tưởng có lẽ hắn sẽ cười phá lên mà chế giễu cái loại con gái như tôi thì làm osin phá nhà hắn ra…nhưng, hắn lại phán :
- Đúng rồi đấy.- Kèm theo đó là cái nháy mắt mà tôi chỉ muốn dùng tay móc ra luộc lên ăn cho bổ.
- Cái gì, chỉ một hộp cơm thôi, anh khùng hả ? Tôi đã ăn được hai miếng đâu chứ. Anh… - Tôi nhảy dựng lên như con điên.
Tôi ngu dữ, tự nhiên tự lành mở lối mở đường cho cái tên đáng ghét đó được nước hành hạ.
- Tốt thôi.- Hắn nhún vai một cách đáng ghét, sau đó quay lưng bước đi.
- Khoan, anh muốn làm gì.
- Cô đoán xem.
- Chẹp, vòng vo vớ vẩn, thôi mệt quá, biến đây.- Tôi hất hất tay, ra vẻ nhàm chán.
Tôi đang định đào tẩu bằng cách kiếm cớ đó mà bỏ chạy, vừa lúc định chạy bán sống bán chết để thoát khỏi cái tên " vắt cổ chày ra nước" này thì...
- Cô nghĩ thế nào khi trên bảng tin của trường dán cái tin chi hai Lâm Vũ Quỳnh ăn vụng đồ ăn của Vũ Nhật Minh.- Tôi chưa kịp nhấc nổi gót chân anh ta đã phán ngôn ra câu đáng chết đó.
Cái tên đó, Vũ Nhật Minh, hắn ta là đồ đểu cáng, dám sử dựng chiêu chơi không xứng với danh quân tử đó.
Nhưng mà hắn ngu ngốc thật, chơi nhầm người rồi. Haha, ta đây không dễ để chơi bời đùa cợt đâu nhé. Nghĩ tới đó, tôi cười thầm đắc ý, quay qua hắn với cái nhìn đầy tự tin:
- Tên tuổi của tôi đã bóng bẩy lắm rồi thế nên khỏi cần anh tốn công tốn sức đánh cho nó bóng thêm đâu. Mắc công ở đây mà lắm lời thà đi ra bảng tin của trường mà xem kìa.
Hừ, không cần hắn phải quảng cáo thì tôi cũng đủ nổi tiếng rồi, đặc biệt là bảng tin đấy. Không một ngày nào mà cái bảng tin không xuất hiện tên tôi trên cái tờ giấy “ Những học sinh vi phạm nội quy” được treo ở căng tin, chuyện đó bình thường đến độ không làm không được ấy chứ.
- Cô…- Hắn ngắc ngứ.
Không ngắc ngứ mới lạ, định chơi tôi để tôi đá lại không biết đường nào mà cãi là đúng rồi. Biệt danh chị hai không phải tự nhiên mà có đâu, tôi cũng phải tốn công mắc sức lắm chứ bộ. Thế nên nhất quyết phải giữ gìn nó thật cẩn thân…
- Tóm lại, tôi mới ăn của anh có một miếng thịt thôi, anh là công tử giàu có mà, chẳng lẽ có tiền đi cua gái mà lại vì một miếng thịt bắt tôi đền chứ. Trả anh nè. Còn nữa, đũa tôi lỡ đụng vô rồi nên chịu khó vào căng tin mua đôi mới nhé. Hoặc không thì ăn luôn đôi đũa này cũng được, tôi đảm bảo tôi không hề có bệnh tật gì đâu. Tôi thề đấy.
Tôi chìa hộp cơm màu hồng xinh xắn toàn đồ ăn ngon ra trước mặt hắn mà “dạ dày đau như cắt, nước mắt đầm đìa”, huuhuh, lại phải nhịn đói nữa rồi, khổ thân tôi quá.
Hắn vẫn đứng im, không nói một từ nào, đôi mắt trăn trối nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy.
- Cầm lấy.- Tôi bực mình nhăn nhó.- Tôi đã phải mắc công dâng nó đến trước mặt anh rồi đấy.
Im lặng…
Vẫn im lặng…
- Hơ hơ, tôi bực mình với anh rồi đấy. Không nói phải không, được, tôi hiểu như im lặng là từ chối hộp cơm này, anh không lấy thì cho tôi ăn nhé, nhà anh nhiều tiền nức tiếng cơ mà, coi như làm phúc cho cái dạ dày của tôi nhé, từ sáng tới giờ tôi đói lắm rồi, cảm ơn, chào.
Tôi xoa xoa cái bụng xẹp lép như con tép vì đói, hua hua tay cảm ơn hắn một cách công khai đáng ghét rồi quay đi, được vài bước tôi khựng lại, chợt nhớ ra cái gì, quay qua nói với hắn:
- À quên, đừng có tìm tôi bắt đền đấy nhé.
Tôi tôi biến vụt đi đương nhiên kèm theo hộp cơm màu hồng ngon lành, không kịp nhìn qua cái khuôn mặt của hắn đang biểu lộ cảm xúc gì.
Chẹp, nghĩ mình vô duyên ghê á, xấu hổ quá đi mất. Ai đời, Lâm Vũ Quỳnh giang hồ nức tiếng như ta đây có ngày cướp giật trắng trợn đồ ăn của kẻ khác, bất lịch sự. Nhưng mà thôi, tạm thời cứ ăn đi chăm sóc cái dạ dày đã…cái đó để qua một bên.
Bây giờ là tám giờ tối, hiện tại thì tôi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhai...mì tôm sống (+_+). Lí do duy nhất, bây giờ là những ngày cuối tháng, những ngày cực khổ quen thuộc đang diễn ra, tôi quá nghèo tới nỗi không có ga đun nước nấu mì tôm, hazzz, ôi đời tôi, lúc nào cũng khổ vậy đấu, khổ riết tôi cũng quen rồi.
Tất cả mọi chuyện này bắt nguồn từ bà mẹ yêu quý của tôi đã ưu ái cắt bỏ 20% số tiền chi tiêu tháng này. Thật bực mình, cái bà mẹ của tôi, sao mẹ nỡ nhẫn tâm nhìn con gái của mình khổ sở như vậy chứ...híc.
- Quỳnh, bố mẹ về rồi đây.
Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đến...Lâm Vũ Quỳnh cát tường...
Chết cha, bố mẹ tôi về rồi, tại sao tự nhiên giật đùng đùng về bất ngờ vậy. Nhưng chuyện quan trọng hơn cả bây giờ mà bố mẹ tôi nhìn thấy bộ dạng của tôi và căn nhà lôi thôi không khác gì ổ chuột này thì chắc chết tôi quá, sao bố mẹ về không báo trước vậy, khổ thân tôi chưa.
- Lâm Vũ Quỳnh, dọn ngay không thì bảo.
Mẹ tôi bước vào nhà, liếc một lượt xung quanh nhà, dùng hết công suất hét lên, giọng có sức công phá ghê gớm song song với bom nguyên tử.
Quét...quét...phủi phủi...lau lau...
- Con xong rồi đây.
Bây giờ trông tôi không khác gì một đống thạch rau câu lùng nhùng, chẹp, mệt chết đi được, chẹp, không mệt mới lạ. Ai đời, một người vừa phải trầy mặt ra chạy lên chạy xuống bở hơi để dọn phòng, vừa phải chưng đôi tai tội nghiệp lên nghe bài ca con cá của bà mẹ nhiều chuyện, cũng may tôi không chết...
- Mà bố mẹ hôm nay về có chuyện gì mà đột xuất vậy chứ ạ?- Tôi ủ rũ hỏi.
- Mai bố mẹ phải đi dự tiệc, con cũng phải đi nữa.- Bố tôi cười cười, đưa cho tôi li nước. Bố là nhất.
- Hớ, tiệc...sao con phải đi???- Tôi cầm lấy li nước từ tay bố, ngớ ngác.
- À, con biết công ti của bố mẹ chứ?- Bố tôi hỏi.
- Biết ạ, công ti ATC, công ti thời trang tiếng tăm, bố mẹ không cần phải khoe khoang khi được làm việc trong công ti đấy đâu ạ.- Tôi chép miệng, thở dài.
- Mai là sinh nhật 20 tuổi của con trai chủ tịch, họ rất quý gia đình mình thế nên mời con đến dự tiệc chúc mừng.- Bố tôi cười.
- Chẹp, sao bố mẹ không nói luôn người ta yêu quý gia đình mình vì tài năng của bố mẹ đem đến cho công ti người ta nhiều lợi nhuộn, bày đặt ghê.
Tính tôi là vậy, nghĩ gì là tôi nói liền, không vòng vo tam quốc.
- Con dám nói thế hả?- Mẹ tôi bỗng nhiên sửng cồ trông phát khiếp.
- Vâng, không nói nữa, nhưng con không đi đâu.
Từ bình sinh, tôi ghét tiệc tùng, rất ghét. Nghĩ tới từ "tiệc" là phải nghĩ ngay đến những không gian sang trọng và những con người cũng trong bộ cánh sanh trọng, mà đã như vậy thì không khí nơi đó sẽ đặc biệt ngột ngạt, mà tôi lại đặc biệt dị ứng với những nơi ngột ngạt như thế, chẳng tự nhiên tí nào, lúc nào cũng phải lịch sự ra vẻ nọ kia,...eo ôi, nghĩ đến thôi là tôi phát ớn luôn rồi.
- Không đi con cũng phải đi, bố mẹ làm việc trong công ti người ta đã lâu rồi mà con chưa hề biết mặt, con không biết lịch sự hả?- Mẹ tôi chống nạnh nhăn mặt.
- Biết đã không nói.- Tôi nhún vai, làm vẻ mặt lạnh nhạt.
- Con, sao con ương bướng quá vậy.- Mẹ tôi tức giận, chuẩn bị lao vào đánh đòn tôi.
- Từ ngày xưa con đã ương vậy rồi. Tóm lại con không đi đâu hết.- Tôi đáp chắc nịch.- Con đi ngủ đây.
- Được thôi, con không đi đúng không, vậy tiền chi tiêu tháng này của con...
- Vâng, con đi.- Chưa để mẹ nói hết câu, tôi đã chen ngang, mặt méo mó khóc không ra nước mắt.
Huhu
/32
|