Con nói cái gì, mẹ nghe không rõ.
- Con nói, Bạch Âm còn sống. Con tiện nhân đó đang ở trong nước, cô ta muốn báo thù cho cái chết của mẹ và em gái nó.
Lương Mỹ Lệ tay trang điểm run rẩy.
Không thể nào, làm sao có khả năng. Năm đó Bạch gia cho người truy sát Bạch Âm đến tận chân trời góc bể, không để cô có cơ hội sống sót. Vụ tai nạn máy bay năm năm trước, không lẽ còn có người mạng lớn thoát chết. Bà ta không tin, báo trí đưa tin tức rõ ràng là không một ai sống sót. Nhưng sao lòng bà ta cảm thấy có chút lo sợ, Bạch Nhược Vi không phải là người thích đùa giỡn. Nếu thật sự Bạch Âm còn sống, cô sẽ không bao giờ để yên cho bọn họ.
- Mẹ còn nhớ ca sĩ Acacia biểu diễn trong buổi tiệc đính hôn của con không ?
- Mẹ nhớ.
- Là nó, Bạch Âm.
- Sao hả.
- Phải, đêm đó nó đã xuất hiện và tiếp cận con. Con là người đầu tiên trong nhà biết nó còn sống. Đến bây giờ, mẹ là người thứ hai.
" Mẹ, con nói Bạch Âm còn sống mẹ có tin không ? "
Lương Mỹ Lệ choáng váng, bà ta ôm ngực. Hôm đó bà ta không để ý nhiều đến Acacia, nghĩ lại mới thấy lạ. Sự xuất hiện của cô, hành động thân thiết với Bạch Nhược Vi tất cả đều được lên kế hoạch. Còn sống, Bạch Âm thật sự chưa chết. Trả thù, chắc chắn sẽ không hề vị tha. Trùng hợp, sau bữa tiệc ngay trong đêm lại xảy ra chuyện kỳ lạ. Biệt thự bị cháy, giọng nói của Bạch Tuyết vang vọng, Bạch Nhược Vi ngất xỉu vì thấy bóng ma ở ngoài sân cỏ.
- Mẹ à, chúng ta phải tìm cách giết chết nó thêm một lần nữa.
- Mẹ biết, nó còn sống. Tài sản Bạch gia sẽ là của nó.
Bạch Âm là con gái trưởng - người thừa kế hợp pháp.
Nếu lão gia biết được chuyện này, ông ấy nhất định sẽ cho người đi tìm. Nói gì thì nói, từ sau cái chết của vợ cả, lão gia rất đau buồn. Bà là vị phu nhân mà ông yêu thương nhất cùng với hai người con gái. Cái chết của họ không hề đơn giản, tất cả là có âm mưu. Bà ta mượn danh Bạch gia để sai người giết Bạch Âm, lão gia không hề hay biết chuyện này. Trong suốt bao nhiêu năm trôi qua, ông ấy cứ tưởng đứa con gái đầu lòng không may mà qua đời trong vụ tai nạn máy bay.
- Tạm thời theo dõi.
Lương Mỹ Lệ nét cười nham hiểm.
Nếu đã trở về đây, thì nên chào đón nhiệt tình chứ nhỉ. Vài tháng sắp tới sẽ là tiệc mừng thọ của lão gia. Lợi dụng thời điểm đó có thể mời Bạch Âm biểu diễn. Lương Mỹ Lệ bắt đầu tính toán, người nguy hiểm như cô phải lên kế hoạch thật cẩn trọng. Bạch Nhược Vi cực kỳ ghét Bạch Âm, ả muốn Bạch Âm chết, lần này phải chết thật thảm thương giống như cái chết của Bạch Tuyết vậy đấy. Bạch Nhược Vi hứng thú với việc tra tấn cô.
Bạch Âm cảm thấy khoẻ nên muốn xuất viện, đuổi quài đuổi mãi vẫn không đuổi đi được Cố Duật Thành. Cô đành coi hắn là không khí, trong lúc đang ký giấy tờ lấy thuốc vitamin. Bạch Âm tình cờ gặp người quen, cô thấy Đới Chí Vĩ nắm tay Bạch Lan Tuyết cười nói đi về hướng phòng khoa sản. Cô nheo mắt đoán mò, cô ta không lẽ đã có thai. Chết tiệt, Bạch Âm nghiến răng mắng chửi thầm. Tên khốn Đới Chí Vĩ kia quá đáng lắm rồi đấy, vừa mới chia tay Chung Anh không bao lâu cơ mà.
- Em quen hắn ta sao ?
Cố Duật Thành hỏi.
- Không quen.
Bạch Âm bỏ đi theo hướng của bọn họ.
- Thuốc này cứ giữ, lát nữa chúng tôi quay lại.
- Dạ được thưa ngài.
Cố Duật Thành gật đầu đi sau cô.
Phòng khám sản khoa,
- Con của tôi sao rồi bác sĩ.
- Đứa bé rất khoẻ mạnh, thai nhi đã được hơn ba tháng.
Đới Chí Vĩ vui mừng rạng rỡ, hắn sắp trở thành ba rồi, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi khoảng sáu tháng nữa thôi. Bạch Lan Tuyết gương mặt vô cùng hạnh phúc. Đứa trẻ này sẽ giúp cô ta lấy được ngôi vị thiếu phu nhân của Đới gia. Một khi đã kết hôn với Đới Chí Vĩ, tài sản thừa kế chắc chắn sẽ thuộc về mẹ con ả ta. Nghĩ đến tháng ngày nắm quyền kiểm soát toàn bộ tiền bạc, Bạch Lan Tuyết kiêu ngạo, ai rồi cũng phải cúi đầu dưới chân ả.
Bác sĩ căn dặn đủ điều, Đới Chí Vĩ có lẽ rất quan tâm đến đứa con trong bụng của cô ta. Hắn là con một trong nhà, trách nhiệm gánh vác trên vai khá lớn. Với lại, ba mẹ hắn rất muốn có cháu nội để bế chơi tuổi già. Bạch Lan Tuyết khám thai xong, hắn chu đáo đỡ từng bước chân đưa ả từ từ rời khỏi phòng. Bạch Âm đứng cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp tức giận. Chung Anh tội nghiệp, con bé đã chịu đựng được cái tên tra nam này một khoảng thời gian dài, quá là kỳ tích.
Cô hứa sẽ đòi lại công bằng cho Chung Anh. Đau đớn nhất của tình yêu không phải là yêu không được đáp trả, đau đớn là khi chung thành với đối phương, đến cuối cùng nhận ra bị âm thầm phản bội. Khi một người đàn ông không còn yêu người phụ nữ của anh ta, khóc lóc ầm ĩ là sai, im lặng cũng là sai, còn sống, còn hít thở là sai, mà chết cũng là sai. Phụ nữ yêu điên cuồng thật sự ngu ngốc, yêu đến mức đánh mất giá trị của bản thân rồi nhận lại sự ghẻ lạnh vô tâm.
- Cô ấy là bạn của hắn ta sao ?
Cố Duật Thành tò mò.
- Hừ, bạn cái quần. Bộ anh mù hay gì, tên khốn khiếp đó là đang đưa tiểu tam đi khám thai. Ngu.
Bạch Âm bực mình.
- Khám thai ? Em đùa anh hả Bạch Âm.
- Anh có tin tôi giết anh tại đây luôn không.
- Anh tin, nhưng mà không thể có chuyện đó.
Cố Duật Thành khoanh tay cười rạng rỡ.
- Tại sao không, đôi cẩu nam nữ đó có gì mà không thể.
- Hắn ta là Đới Chí Vĩ, hắn bị vô sinh.
Cái gì, vô sinh ?
Bạch Âm vuốt tóc, chuyện nực cười gì đây.
- Thật sự ?
- Anh thề với em. Anh với hắn từng là bạn bè thân thiết, bí mật gì liên quan đến tên đó anh đều biết.
- Ha, hèn chi chơi chung với nhau là đúng. Thứ đàn ông đê tiện, tôi kinh tởm.
Cố Duật Thành đưa tay sờ mũi.
Bạch Lan Tuyết, cô ta trơ trẽn dám bày trò lừa Đới Chí Vĩ. Nếu đã vô sinh thì làm gì mà mang thai được. Đứa bé chắc chắn là con của thằng đàn ông khác. Chung Anh biết chuyện này hay chưa ? Con bé biết được thì nên cảm ơn Bạch Lan Tuyết nhiều lắm à nhen. Quả báo không ngờ lại đến sớm với Đới Chí Vĩ như vậy. Chưa đâu, cô muốn hắn ta phải nếm mùi đau khổ, mùi của sự phản bội gấp ngàn vạn lần. Tên đàn ông thối tha như hắn đáng bị nguyền rủa đời đời suốt kiếp.
- Tối nay anh hẹn em đi ăn một bữa được không ?
- Sủa.
Bạch Âm lạnh nhạt bỏ đi.
Cố Duật Thành :...
Quán trà sữa Wilken,
Chung Anh là một người cực kỳ yêu trà sữa, có thể nói là nghiện như ma tuý luôn. Bởi vậy, bên cạnh lúc nào cũng phải có ly trà sữa thì tinh thần mới ổn định được. Từ sau khi chia tay với Đới Chí Vĩ, nhờ có sự động viên an ủi của Bạch Âm cô đã lạc quan lên rất nhiều. Cố gắng rèn luyện, chăm sóc yêu bản thân mình hơn. Quán trà sữa này cô rất thường hay đến, đây cũng là nơi đầu tiên cô và Bạch Âm ngồi trò chuyện với nhau rồi bắt đầu trở thành chị em tốt.
- Em lại tới mua trà sữa hả cô gái ?
- Dạ, lấy em như cũ nha anh.
Chung Anh ngại ngùng.
Ngày nào cũng đến mua, riết anh nhân viên này quen luôn cái bản mặt cô. Anh nở nụ cười ấm áp, đúng thân thiện, đúng đẹp trai. Anh bảo cô ngồi đợi ở bàn một chút, lát nữa sẽ tự mình đem ra cho cô. Mất mười phút cũng xong phần, thấy anh đang đi đến chỗ mình, Chung Anh liền mở túi xách lấy ví tiền. Anh nhân viên nhẹ nhàng đặt túi trà sữa lên bàn nhìn cô chăm chú. Thôi chết, hình như cô quên đem theo bóp rồi. Chung Anh trở nên bối rối, cô gãi đầu ngượng cười.
- Xin lỗi anh, em lỡ quên ví tiền ở nhà.
- Không sao, hôm nay quán anh có chương trình khuyến mãi cho 10 khách hàng đầu tiên đến đây. Em may mắn là người thứ 10 nên được tặng miễn phí hai ly trà sữa.
Nghe xong, Chung Anh vỗ tay cười như một đứa trẻ.
- Em cảm ơn anh, em xin phép đi đây.
Có đến tận hai ly, cô phải nhanh chóng gọi điện chia sẻ một phần cho Bạch Âm mới được.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại em.
Anh nhân viên vẫy tay.
- Này này, làm gì có chương trình khuyến mãi nào đâu.
Khi thấy Chung Anh ngồi vào xe, một đồng nghiệp chạy qua thắc mắc.
- Tôi thích, tôi khuyến mãi.
- Cậu thích cô ấy hả ?
- Không có.
- Chứ sao ?
- Sao chăng gì, yêu thôi.
- Con nói, Bạch Âm còn sống. Con tiện nhân đó đang ở trong nước, cô ta muốn báo thù cho cái chết của mẹ và em gái nó.
Lương Mỹ Lệ tay trang điểm run rẩy.
Không thể nào, làm sao có khả năng. Năm đó Bạch gia cho người truy sát Bạch Âm đến tận chân trời góc bể, không để cô có cơ hội sống sót. Vụ tai nạn máy bay năm năm trước, không lẽ còn có người mạng lớn thoát chết. Bà ta không tin, báo trí đưa tin tức rõ ràng là không một ai sống sót. Nhưng sao lòng bà ta cảm thấy có chút lo sợ, Bạch Nhược Vi không phải là người thích đùa giỡn. Nếu thật sự Bạch Âm còn sống, cô sẽ không bao giờ để yên cho bọn họ.
- Mẹ còn nhớ ca sĩ Acacia biểu diễn trong buổi tiệc đính hôn của con không ?
- Mẹ nhớ.
- Là nó, Bạch Âm.
- Sao hả.
- Phải, đêm đó nó đã xuất hiện và tiếp cận con. Con là người đầu tiên trong nhà biết nó còn sống. Đến bây giờ, mẹ là người thứ hai.
" Mẹ, con nói Bạch Âm còn sống mẹ có tin không ? "
Lương Mỹ Lệ choáng váng, bà ta ôm ngực. Hôm đó bà ta không để ý nhiều đến Acacia, nghĩ lại mới thấy lạ. Sự xuất hiện của cô, hành động thân thiết với Bạch Nhược Vi tất cả đều được lên kế hoạch. Còn sống, Bạch Âm thật sự chưa chết. Trả thù, chắc chắn sẽ không hề vị tha. Trùng hợp, sau bữa tiệc ngay trong đêm lại xảy ra chuyện kỳ lạ. Biệt thự bị cháy, giọng nói của Bạch Tuyết vang vọng, Bạch Nhược Vi ngất xỉu vì thấy bóng ma ở ngoài sân cỏ.
- Mẹ à, chúng ta phải tìm cách giết chết nó thêm một lần nữa.
- Mẹ biết, nó còn sống. Tài sản Bạch gia sẽ là của nó.
Bạch Âm là con gái trưởng - người thừa kế hợp pháp.
Nếu lão gia biết được chuyện này, ông ấy nhất định sẽ cho người đi tìm. Nói gì thì nói, từ sau cái chết của vợ cả, lão gia rất đau buồn. Bà là vị phu nhân mà ông yêu thương nhất cùng với hai người con gái. Cái chết của họ không hề đơn giản, tất cả là có âm mưu. Bà ta mượn danh Bạch gia để sai người giết Bạch Âm, lão gia không hề hay biết chuyện này. Trong suốt bao nhiêu năm trôi qua, ông ấy cứ tưởng đứa con gái đầu lòng không may mà qua đời trong vụ tai nạn máy bay.
- Tạm thời theo dõi.
Lương Mỹ Lệ nét cười nham hiểm.
Nếu đã trở về đây, thì nên chào đón nhiệt tình chứ nhỉ. Vài tháng sắp tới sẽ là tiệc mừng thọ của lão gia. Lợi dụng thời điểm đó có thể mời Bạch Âm biểu diễn. Lương Mỹ Lệ bắt đầu tính toán, người nguy hiểm như cô phải lên kế hoạch thật cẩn trọng. Bạch Nhược Vi cực kỳ ghét Bạch Âm, ả muốn Bạch Âm chết, lần này phải chết thật thảm thương giống như cái chết của Bạch Tuyết vậy đấy. Bạch Nhược Vi hứng thú với việc tra tấn cô.
Bạch Âm cảm thấy khoẻ nên muốn xuất viện, đuổi quài đuổi mãi vẫn không đuổi đi được Cố Duật Thành. Cô đành coi hắn là không khí, trong lúc đang ký giấy tờ lấy thuốc vitamin. Bạch Âm tình cờ gặp người quen, cô thấy Đới Chí Vĩ nắm tay Bạch Lan Tuyết cười nói đi về hướng phòng khoa sản. Cô nheo mắt đoán mò, cô ta không lẽ đã có thai. Chết tiệt, Bạch Âm nghiến răng mắng chửi thầm. Tên khốn Đới Chí Vĩ kia quá đáng lắm rồi đấy, vừa mới chia tay Chung Anh không bao lâu cơ mà.
- Em quen hắn ta sao ?
Cố Duật Thành hỏi.
- Không quen.
Bạch Âm bỏ đi theo hướng của bọn họ.
- Thuốc này cứ giữ, lát nữa chúng tôi quay lại.
- Dạ được thưa ngài.
Cố Duật Thành gật đầu đi sau cô.
Phòng khám sản khoa,
- Con của tôi sao rồi bác sĩ.
- Đứa bé rất khoẻ mạnh, thai nhi đã được hơn ba tháng.
Đới Chí Vĩ vui mừng rạng rỡ, hắn sắp trở thành ba rồi, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi khoảng sáu tháng nữa thôi. Bạch Lan Tuyết gương mặt vô cùng hạnh phúc. Đứa trẻ này sẽ giúp cô ta lấy được ngôi vị thiếu phu nhân của Đới gia. Một khi đã kết hôn với Đới Chí Vĩ, tài sản thừa kế chắc chắn sẽ thuộc về mẹ con ả ta. Nghĩ đến tháng ngày nắm quyền kiểm soát toàn bộ tiền bạc, Bạch Lan Tuyết kiêu ngạo, ai rồi cũng phải cúi đầu dưới chân ả.
Bác sĩ căn dặn đủ điều, Đới Chí Vĩ có lẽ rất quan tâm đến đứa con trong bụng của cô ta. Hắn là con một trong nhà, trách nhiệm gánh vác trên vai khá lớn. Với lại, ba mẹ hắn rất muốn có cháu nội để bế chơi tuổi già. Bạch Lan Tuyết khám thai xong, hắn chu đáo đỡ từng bước chân đưa ả từ từ rời khỏi phòng. Bạch Âm đứng cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp tức giận. Chung Anh tội nghiệp, con bé đã chịu đựng được cái tên tra nam này một khoảng thời gian dài, quá là kỳ tích.
Cô hứa sẽ đòi lại công bằng cho Chung Anh. Đau đớn nhất của tình yêu không phải là yêu không được đáp trả, đau đớn là khi chung thành với đối phương, đến cuối cùng nhận ra bị âm thầm phản bội. Khi một người đàn ông không còn yêu người phụ nữ của anh ta, khóc lóc ầm ĩ là sai, im lặng cũng là sai, còn sống, còn hít thở là sai, mà chết cũng là sai. Phụ nữ yêu điên cuồng thật sự ngu ngốc, yêu đến mức đánh mất giá trị của bản thân rồi nhận lại sự ghẻ lạnh vô tâm.
- Cô ấy là bạn của hắn ta sao ?
Cố Duật Thành tò mò.
- Hừ, bạn cái quần. Bộ anh mù hay gì, tên khốn khiếp đó là đang đưa tiểu tam đi khám thai. Ngu.
Bạch Âm bực mình.
- Khám thai ? Em đùa anh hả Bạch Âm.
- Anh có tin tôi giết anh tại đây luôn không.
- Anh tin, nhưng mà không thể có chuyện đó.
Cố Duật Thành khoanh tay cười rạng rỡ.
- Tại sao không, đôi cẩu nam nữ đó có gì mà không thể.
- Hắn ta là Đới Chí Vĩ, hắn bị vô sinh.
Cái gì, vô sinh ?
Bạch Âm vuốt tóc, chuyện nực cười gì đây.
- Thật sự ?
- Anh thề với em. Anh với hắn từng là bạn bè thân thiết, bí mật gì liên quan đến tên đó anh đều biết.
- Ha, hèn chi chơi chung với nhau là đúng. Thứ đàn ông đê tiện, tôi kinh tởm.
Cố Duật Thành đưa tay sờ mũi.
Bạch Lan Tuyết, cô ta trơ trẽn dám bày trò lừa Đới Chí Vĩ. Nếu đã vô sinh thì làm gì mà mang thai được. Đứa bé chắc chắn là con của thằng đàn ông khác. Chung Anh biết chuyện này hay chưa ? Con bé biết được thì nên cảm ơn Bạch Lan Tuyết nhiều lắm à nhen. Quả báo không ngờ lại đến sớm với Đới Chí Vĩ như vậy. Chưa đâu, cô muốn hắn ta phải nếm mùi đau khổ, mùi của sự phản bội gấp ngàn vạn lần. Tên đàn ông thối tha như hắn đáng bị nguyền rủa đời đời suốt kiếp.
- Tối nay anh hẹn em đi ăn một bữa được không ?
- Sủa.
Bạch Âm lạnh nhạt bỏ đi.
Cố Duật Thành :...
Quán trà sữa Wilken,
Chung Anh là một người cực kỳ yêu trà sữa, có thể nói là nghiện như ma tuý luôn. Bởi vậy, bên cạnh lúc nào cũng phải có ly trà sữa thì tinh thần mới ổn định được. Từ sau khi chia tay với Đới Chí Vĩ, nhờ có sự động viên an ủi của Bạch Âm cô đã lạc quan lên rất nhiều. Cố gắng rèn luyện, chăm sóc yêu bản thân mình hơn. Quán trà sữa này cô rất thường hay đến, đây cũng là nơi đầu tiên cô và Bạch Âm ngồi trò chuyện với nhau rồi bắt đầu trở thành chị em tốt.
- Em lại tới mua trà sữa hả cô gái ?
- Dạ, lấy em như cũ nha anh.
Chung Anh ngại ngùng.
Ngày nào cũng đến mua, riết anh nhân viên này quen luôn cái bản mặt cô. Anh nở nụ cười ấm áp, đúng thân thiện, đúng đẹp trai. Anh bảo cô ngồi đợi ở bàn một chút, lát nữa sẽ tự mình đem ra cho cô. Mất mười phút cũng xong phần, thấy anh đang đi đến chỗ mình, Chung Anh liền mở túi xách lấy ví tiền. Anh nhân viên nhẹ nhàng đặt túi trà sữa lên bàn nhìn cô chăm chú. Thôi chết, hình như cô quên đem theo bóp rồi. Chung Anh trở nên bối rối, cô gãi đầu ngượng cười.
- Xin lỗi anh, em lỡ quên ví tiền ở nhà.
- Không sao, hôm nay quán anh có chương trình khuyến mãi cho 10 khách hàng đầu tiên đến đây. Em may mắn là người thứ 10 nên được tặng miễn phí hai ly trà sữa.
Nghe xong, Chung Anh vỗ tay cười như một đứa trẻ.
- Em cảm ơn anh, em xin phép đi đây.
Có đến tận hai ly, cô phải nhanh chóng gọi điện chia sẻ một phần cho Bạch Âm mới được.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại em.
Anh nhân viên vẫy tay.
- Này này, làm gì có chương trình khuyến mãi nào đâu.
Khi thấy Chung Anh ngồi vào xe, một đồng nghiệp chạy qua thắc mắc.
- Tôi thích, tôi khuyến mãi.
- Cậu thích cô ấy hả ?
- Không có.
- Chứ sao ?
- Sao chăng gì, yêu thôi.
/97
|