Sao sao mày còn sống được.
Bạch Nhược Vi nghiến răng.
- Tôi là ma cũng phải mò đến Bạch gia các người đòi mạng từng kẻ đã hãm hại người thân của tôi.
Mọi người vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Nhạc nền vẫn còn mở nhưng ca sĩ thì đã dừng hát. Bạch Nhược Vi khuôn mặt tái xanh, cô ta không thể làm gì Bạch Âm. Acacia mỉm cười thích thú, chưa đâu mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Đây chỉ là màn chào hỏi nhẹ mà thôi, nhìn thấy rõ sự sợ hãi của Bạch Nhược Vi cô hài lòng vô cùng.
- Hahaha, đúng rồi tối nay là tiệc đính hôn của Bạch tiểu thư xinh đẹp không phải sao. Tôi thật vinh dự khi được mời đến đây chúc mừng tiểu thư.
- Cảm ơn.
Bạch Nhược Vi ngượng cười nói.
Không thể để buổi đính hôn này bị hỏng vì Bạch Âm. Cô ta phải nhịn cho tới khi buổi lễ kết thúc. Ánh sáng dần lan toả khắp đại sảnh, phần trình diễn của nữ ca sĩ Acacia đã xong. Cô đeo lại mặt nạ rồi cúi người chào mọi người rời đi. Lương Mỹ Lệ nhận thấy sắc mặt Bạch Nhược Vi không được ổn liền bước nhanh đến hỏi thăm cô ta.
- Con sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao ?
- Mẹ, con nói Bạch Âm còn sống mẹ có tin không.
Bạch Nhược Vi chăm chăm nhìn theo bóng lưng của Acacia. Không ngờ sau bao nhiêu năm từ vụ tai nạn máy bay xảy ra, Bạch Âm vẫn không chết. Cô ta bắt đầu trở nên lo lắng. Mục đích của Bạch Âm khi trở về đây chắc chắn không đơn giản chỉ để chào hỏi thôi đâu. Cái chết của mẹ Bạch Âm vẫn chưa được làm rõ, không lẽ là báo thù sao ?
- Không. Làm sao có thể, con mệt rồi mẹ gọi bác sĩ đến nhé.
Bạch Nhược Vi lắc đầu.
Đã hơn giờ, mà vẫn chưa thấy tam thiếu gia nhà họ Trạch đâu. Khách mời thì bàn tán xôn xao, những lời nói không hay lọt thẳng vào tai của lão gia. Ông ta không vui, Trạch gia không bao giờ trễ hẹn như thế này. Bạch Nhược Vi sốt ruột vô cùng, cô ta không muốn bị mất mặt trước đám đông. Đã vậy còn có phóng viên, họ sẽ đưa bài làm xấu ả.
Bên cạnh đó, mẹ con Trương Thục Hiền thì thoải mái ăn uống chờ xem kịch hay. Acacia cầm ly rượu vang đỏ nhấp môi, cô đưa mắt lướt bao quát toà thành. Mọi thứ ở đây đều đã thay đổi, nhưng lòng người thì vẫn vậy. Cảm xúc đối với nơi này thật lạnh lẽo và xa lạ. Không một chút cảm nhận tốt đẹp. Acacia xoay xoay ly rượu, nét cười xinh đẹp phản chiếu trên thân ly.
Lương Mỹ Lệ cho người gọi điện thoại đến Trạch gia nhưng không nhận được hồi âm. Bà ta tức giận trong lòng, đã trễ thế này rồi mà không thấy bóng dáng nhà họ đâu. Không phải định cho con gái bà ta leo cây đấy chứ. Bạch Lan Tuyết nhìn đồng hồ, cô ta đang tính toán điều gì đó. Kịch hay sẽ được công chiếu khi tam thiếu gia đến. Cô ta kiên nhẫn chờ đợi, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả. Món quà này hy vọng Bạch Nhược Vi đón nhận vui vẻ.
Niên Ngọc Linh kéo tay Acacia ra sau khu vườn của Bạch gia. Cô đang định kể chuyện với Acacia thì có người xuất hiện. Niên Ngọc Linh tạm thời im lặng. Acacia khoanh tay vênh mặt nhìn người kia. Cô ta là Vân Mặc - ảnh hậu. Niên Ngọc Linh không quen biết ả nhưng Acacia thì có. Cùng là đồng nghiệp trong giới giải trí. Cô nên mở lời hỏi thăm không nhỉ.
- Trời ơi, em hâm mộ chị quá à. Chị biết makeup chứ em từ đó tới giờ cứ để mặt tự nhiên đi dự tiệc thôi à.
Vân Mặc đôi môi đỏ choét bắt đầu vén lên.
- Cũng đúng mà haha, nhan sắc cỡ em có makeup cũng vô dụng à phải không.
Niên Ngọc Linh nín cười không phát ra tiếng. Cô ta nói để mặt mộc tham dự tiệc sao, nói mà không biết ngượng. Vân Mặc câm nín, ả chỉ tô son với đánh kem nền sương sương thôi chứ có đậm nét như Acacia đâu chứ. Vân Mặc vừa rồi đứng xem phần trình diễn của cô mà lên máu ghen tị. Không một ai rời mắt khỏi Acacia, thậm chí người đàn ông của cô ta cũng bị mê hoặc. Không thể chịu thua, cô ta tiếp tục nói.
- Sao chị nghĩ em vậy được, em tưởng chị luôn coi em là người bạn tốt nhất của mình.
- Vậy sao chị không biết ta, chị cứ tưởng chó mới là người bạn tốt nhất của con người. Thôi chết, ý chị không phải bảo em là chó đâu nha.
Vân Mặc nụ cười đã tắt.
Cô ta siết chặt hai bàn tay, nét mặt che đậy cơn tức điên. Trong lòng thì không ngừng mắng chửi Acacia đủ điều. Niên Ngọc Linh như kiểu đang được xem phim hài chiếu trực tiếp vậy. Cô cười đến mức đau cả bụng, con nhỏ này có phải chơi lộn người rồi không. Bạch Âm của cô là ai cơ chứ, đâu dễ bị người khác bắt nạt. Đặc biệt là loại người vô cùng thảo mai như Vân Mặc.
- Chị Acacia không thích em sao ?
Cô ta trưng bày vẻ mặt đáng thương.
- Ôi, vậy là em không biết chị là thành viên trong group anti fan của em rồi.
Acacia cười hiền hậu.
Bạch Nhược Vi nghiến răng.
- Tôi là ma cũng phải mò đến Bạch gia các người đòi mạng từng kẻ đã hãm hại người thân của tôi.
Mọi người vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Nhạc nền vẫn còn mở nhưng ca sĩ thì đã dừng hát. Bạch Nhược Vi khuôn mặt tái xanh, cô ta không thể làm gì Bạch Âm. Acacia mỉm cười thích thú, chưa đâu mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Đây chỉ là màn chào hỏi nhẹ mà thôi, nhìn thấy rõ sự sợ hãi của Bạch Nhược Vi cô hài lòng vô cùng.
- Hahaha, đúng rồi tối nay là tiệc đính hôn của Bạch tiểu thư xinh đẹp không phải sao. Tôi thật vinh dự khi được mời đến đây chúc mừng tiểu thư.
- Cảm ơn.
Bạch Nhược Vi ngượng cười nói.
Không thể để buổi đính hôn này bị hỏng vì Bạch Âm. Cô ta phải nhịn cho tới khi buổi lễ kết thúc. Ánh sáng dần lan toả khắp đại sảnh, phần trình diễn của nữ ca sĩ Acacia đã xong. Cô đeo lại mặt nạ rồi cúi người chào mọi người rời đi. Lương Mỹ Lệ nhận thấy sắc mặt Bạch Nhược Vi không được ổn liền bước nhanh đến hỏi thăm cô ta.
- Con sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao ?
- Mẹ, con nói Bạch Âm còn sống mẹ có tin không.
Bạch Nhược Vi chăm chăm nhìn theo bóng lưng của Acacia. Không ngờ sau bao nhiêu năm từ vụ tai nạn máy bay xảy ra, Bạch Âm vẫn không chết. Cô ta bắt đầu trở nên lo lắng. Mục đích của Bạch Âm khi trở về đây chắc chắn không đơn giản chỉ để chào hỏi thôi đâu. Cái chết của mẹ Bạch Âm vẫn chưa được làm rõ, không lẽ là báo thù sao ?
- Không. Làm sao có thể, con mệt rồi mẹ gọi bác sĩ đến nhé.
Bạch Nhược Vi lắc đầu.
Đã hơn giờ, mà vẫn chưa thấy tam thiếu gia nhà họ Trạch đâu. Khách mời thì bàn tán xôn xao, những lời nói không hay lọt thẳng vào tai của lão gia. Ông ta không vui, Trạch gia không bao giờ trễ hẹn như thế này. Bạch Nhược Vi sốt ruột vô cùng, cô ta không muốn bị mất mặt trước đám đông. Đã vậy còn có phóng viên, họ sẽ đưa bài làm xấu ả.
Bên cạnh đó, mẹ con Trương Thục Hiền thì thoải mái ăn uống chờ xem kịch hay. Acacia cầm ly rượu vang đỏ nhấp môi, cô đưa mắt lướt bao quát toà thành. Mọi thứ ở đây đều đã thay đổi, nhưng lòng người thì vẫn vậy. Cảm xúc đối với nơi này thật lạnh lẽo và xa lạ. Không một chút cảm nhận tốt đẹp. Acacia xoay xoay ly rượu, nét cười xinh đẹp phản chiếu trên thân ly.
Lương Mỹ Lệ cho người gọi điện thoại đến Trạch gia nhưng không nhận được hồi âm. Bà ta tức giận trong lòng, đã trễ thế này rồi mà không thấy bóng dáng nhà họ đâu. Không phải định cho con gái bà ta leo cây đấy chứ. Bạch Lan Tuyết nhìn đồng hồ, cô ta đang tính toán điều gì đó. Kịch hay sẽ được công chiếu khi tam thiếu gia đến. Cô ta kiên nhẫn chờ đợi, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả. Món quà này hy vọng Bạch Nhược Vi đón nhận vui vẻ.
Niên Ngọc Linh kéo tay Acacia ra sau khu vườn của Bạch gia. Cô đang định kể chuyện với Acacia thì có người xuất hiện. Niên Ngọc Linh tạm thời im lặng. Acacia khoanh tay vênh mặt nhìn người kia. Cô ta là Vân Mặc - ảnh hậu. Niên Ngọc Linh không quen biết ả nhưng Acacia thì có. Cùng là đồng nghiệp trong giới giải trí. Cô nên mở lời hỏi thăm không nhỉ.
- Trời ơi, em hâm mộ chị quá à. Chị biết makeup chứ em từ đó tới giờ cứ để mặt tự nhiên đi dự tiệc thôi à.
Vân Mặc đôi môi đỏ choét bắt đầu vén lên.
- Cũng đúng mà haha, nhan sắc cỡ em có makeup cũng vô dụng à phải không.
Niên Ngọc Linh nín cười không phát ra tiếng. Cô ta nói để mặt mộc tham dự tiệc sao, nói mà không biết ngượng. Vân Mặc câm nín, ả chỉ tô son với đánh kem nền sương sương thôi chứ có đậm nét như Acacia đâu chứ. Vân Mặc vừa rồi đứng xem phần trình diễn của cô mà lên máu ghen tị. Không một ai rời mắt khỏi Acacia, thậm chí người đàn ông của cô ta cũng bị mê hoặc. Không thể chịu thua, cô ta tiếp tục nói.
- Sao chị nghĩ em vậy được, em tưởng chị luôn coi em là người bạn tốt nhất của mình.
- Vậy sao chị không biết ta, chị cứ tưởng chó mới là người bạn tốt nhất của con người. Thôi chết, ý chị không phải bảo em là chó đâu nha.
Vân Mặc nụ cười đã tắt.
Cô ta siết chặt hai bàn tay, nét mặt che đậy cơn tức điên. Trong lòng thì không ngừng mắng chửi Acacia đủ điều. Niên Ngọc Linh như kiểu đang được xem phim hài chiếu trực tiếp vậy. Cô cười đến mức đau cả bụng, con nhỏ này có phải chơi lộn người rồi không. Bạch Âm của cô là ai cơ chứ, đâu dễ bị người khác bắt nạt. Đặc biệt là loại người vô cùng thảo mai như Vân Mặc.
- Chị Acacia không thích em sao ?
Cô ta trưng bày vẻ mặt đáng thương.
- Ôi, vậy là em không biết chị là thành viên trong group anti fan của em rồi.
Acacia cười hiền hậu.
/97
|