Lão gia, theo em nhớ không lầm thì hôm nay là ngày giỗ của Bạch Tuyết...
Trương Thục Hiền giọng nói run rẩy.
- Thật sao.
Lão gia nghe xong thì khá bất ngờ. Ông ta quên mất đi người con gái út này. Không lẽ con bé vì chuyện đó mà về đây chọc phá mọi người chăng. Bọn họ chìm vào im lặng, không gian vốn đã đáng sợ bây giờ càng trở nên đáng sợ hơn. Trong cái nhà này, không một ai mà không biết Bạch Âm và Bạch Tuyết là hai cô con gái được nhất phu nhân yêu thương hết mình.
Vậy mà,...
- Tại sao em không nói cho ta biết sớm, để ta còn cho người chuẩn bị thức ăn cúng con bé.
Ông ta trách mắng Trương Thục Hiền.
Sao bà ta nhớ được chuyện này, trong ngày hôm nay tất cả mọi người đều lo chuẩn bị chu đáo cho tiệc đính hôn của Bạch Nhược Vi. Trương Thục Hiền chỉ chợt nhớ ra mới đây. Lương Mỹ Lệ nhìn thấy con gái vẫn chưa tỉnh, bà ta lo lắng bất an trong lòng. Sao lại có thể trùng hợp đến như vậy, bài hát mà nữ ca sĩ Acacia trình bày chính là ca khúc mà Bạch Tuyết rất yêu thích.
Không lẽ, Bạch Nhược Vi ngất xỉu vì đã thật sự nhìn thấy oan hồn của con bé lang thang ở sân cỏ. Lương Mỹ Lệ bất chợt lạnh sống lưng, bà ta cảm giác được ai đó đang nhìn chằm chằm vào người mình. Lương Mỹ Lệ tay chân như bị phế, không cử động được. Ánh mắt đó vẫn cứ nhìn trực tiếp vào bà ta. Mồ hôi bắt đầu đổ đầy trán, Lương Mỹ Lệ không dám đưa tay lau.
- Cháy, cháy lớn rồi lão gia.
Bên ngoài bừng đỏ lên ngọn lửa giữa màn đêm. Tất cả mọi người đều bỏ chạy hoảng loạn tìm chỗ thoát thân. Trương Thục Hiền ôm lấy Bạch Lan Tuyết khóc lóc. Đây có phải là cơn ác mộng hay không, nếu thật thì bà ta mong nó thực sự kết thúc. Lương Mỹ Lệ vỗ mạnh vào mặt Bạch Nhược Vi.
- Con ơi, tỉnh dậy đi con.
Cô ta vẫn không mở mắt.
" Rầm "
Tiếng bom thêm một lần nữa phát nổ, mặc dù nó không gây sát thương gì lớn nhưng lại dư sức khiến cho đám người Bạch gia tuột máu. Đã có người nào đó gài bom trong biệt thự. Lợi dụng bữa tiệc đính hôn của Bạch Nhược Vi mà sắp xếp làm ra chuyện kinh sợ này. Bạch Dạ ông ta đang cố bình tĩnh để tìm cách trốn thoát khỏi nơi đây.
Đứng trên thảm cỏ xanh, Bạch Âm nét mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ. Đây chỉ mới là bắt đầu, mọi chuyện về sau chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn nữa. Sợ hãi như vậy vẫn chưa đủ với cô, lòng thù hận trong tâm Bạch Âm quá lớn nên cái giá mà Bạch gia phải trả thật sự đáng sợ cỡ nào. Hôm nay là ngày giỗ của Bạch Tuyết, không một kẻ nhớ đến ngày này.
- Tiểu Tuyết, em có thích món quà này của chị không...
Bạch Âm cay cay khoé mắt.
" Chị ơi, em thích nghe chị hát lắm. Mỗi đêm trước khi đi ngủ chị hát cho em nghe có được không. "
" Được chứ Tiểu Tuyết đáng yêu của chị. "
" Mẹ và chị Bạch Âm là hai người mà em rất muốn sống cùng nhau đến trọn đời. "
" Chị hứa sẽ không bao giờ rời bỏ em đâu. "
- Bạch Tuyết của chị, em dám bỏ chị...
Bạch Âm quỳ gối xuống đất, cô ôm mặt khóc nức. Cái chết của em gái thật sự ám ảnh tâm trí cô. Đêm nào cô cũng nằm mơ thấy Bạch Tuyết. Trong giấc mơ con bé cười rất xinh. Một nụ cười tựa như thiên thần nhưng lại bị ác quỷ cướp lấy. Bạch Âm ngừng khóc, cô nhắm mắt cười bi thương.
- Chị Bạch Âm, chúng ta đi được rồi. Em đã gọi cho xe cứu hoả đến.
- Ừm...
Chàng trai mái tóc đỏ rượu đỡ cô đứng lên. Hai người cùng nhau rời khỏi khu biệt thự Bạch gia. Bạch Âm vuốt nhẹ mái tóc dài trong làn gió đêm. Coi bộ sau vụ này Bạch Dạ phải bỏ tiền mua một nơi khác để sinh sống rồi đây. Ngày mai cô phải thức dậy sớm để đọc báo hot mới được.
Trên con đường dài,
- Này dừng xe cho tao.
Một đám côn đồ gồm khoảng bốn năm tên tay cầm gậy chặn đứng chiếc moto của Bạch Âm. Cô tháo nón bảo hiểm ném thẳng xuống mặt đường. Vênh mặt đầy thách thức bọn chúng. Xong công việc muốn về nhà ngủ với con trai mà cũng không được nữa. Tên cầm đầu vẻ mặt hung tợn tiến sát gần cô.
- Này em gái xinh đẹp, có muốn đi cùng với bọn anh không ?
- Cảm ơn đã khen.
Bạch Âm ngáp ngủ trả lời.
- Trời lạnh thế này, cần anh...
Hắn ta lướt nhẹ toàn thân từ trên xuống dưới của cô. Bạch Âm diện áo hai dây quyến rũ kết hợp với chiếc quần ôm đen dài đến mắt cá chân. Cô không chỉ hoạt động trong lĩnh vực ca hát mà còn lấn sân sang người mẫu nên tất nhiên body của cô rất ngon.
- Thèm à.
Bạch Âm hỏi.
- Haha, em hiểu ý anh đấy.
Tên cầm đầu cười lớn.
- Mày ngon thì tới đi.
Cô đưa tay về phía sau lưng rút nhanh ra một khẩu súng chỉ thẳng vào đầu hắn. Bạch Âm nở nụ cười thích thú nhìn tên cầm đầu đang sợ hãi. Thời gian ở nước ngoài cô đã trải qua kiểu tình cảnh này đến phát ngán rồi. Bạch Âm mặt trở nên lạnh, thuộc hạ của hắn không kẻ nào dám di chuyển.
Trương Thục Hiền giọng nói run rẩy.
- Thật sao.
Lão gia nghe xong thì khá bất ngờ. Ông ta quên mất đi người con gái út này. Không lẽ con bé vì chuyện đó mà về đây chọc phá mọi người chăng. Bọn họ chìm vào im lặng, không gian vốn đã đáng sợ bây giờ càng trở nên đáng sợ hơn. Trong cái nhà này, không một ai mà không biết Bạch Âm và Bạch Tuyết là hai cô con gái được nhất phu nhân yêu thương hết mình.
Vậy mà,...
- Tại sao em không nói cho ta biết sớm, để ta còn cho người chuẩn bị thức ăn cúng con bé.
Ông ta trách mắng Trương Thục Hiền.
Sao bà ta nhớ được chuyện này, trong ngày hôm nay tất cả mọi người đều lo chuẩn bị chu đáo cho tiệc đính hôn của Bạch Nhược Vi. Trương Thục Hiền chỉ chợt nhớ ra mới đây. Lương Mỹ Lệ nhìn thấy con gái vẫn chưa tỉnh, bà ta lo lắng bất an trong lòng. Sao lại có thể trùng hợp đến như vậy, bài hát mà nữ ca sĩ Acacia trình bày chính là ca khúc mà Bạch Tuyết rất yêu thích.
Không lẽ, Bạch Nhược Vi ngất xỉu vì đã thật sự nhìn thấy oan hồn của con bé lang thang ở sân cỏ. Lương Mỹ Lệ bất chợt lạnh sống lưng, bà ta cảm giác được ai đó đang nhìn chằm chằm vào người mình. Lương Mỹ Lệ tay chân như bị phế, không cử động được. Ánh mắt đó vẫn cứ nhìn trực tiếp vào bà ta. Mồ hôi bắt đầu đổ đầy trán, Lương Mỹ Lệ không dám đưa tay lau.
- Cháy, cháy lớn rồi lão gia.
Bên ngoài bừng đỏ lên ngọn lửa giữa màn đêm. Tất cả mọi người đều bỏ chạy hoảng loạn tìm chỗ thoát thân. Trương Thục Hiền ôm lấy Bạch Lan Tuyết khóc lóc. Đây có phải là cơn ác mộng hay không, nếu thật thì bà ta mong nó thực sự kết thúc. Lương Mỹ Lệ vỗ mạnh vào mặt Bạch Nhược Vi.
- Con ơi, tỉnh dậy đi con.
Cô ta vẫn không mở mắt.
" Rầm "
Tiếng bom thêm một lần nữa phát nổ, mặc dù nó không gây sát thương gì lớn nhưng lại dư sức khiến cho đám người Bạch gia tuột máu. Đã có người nào đó gài bom trong biệt thự. Lợi dụng bữa tiệc đính hôn của Bạch Nhược Vi mà sắp xếp làm ra chuyện kinh sợ này. Bạch Dạ ông ta đang cố bình tĩnh để tìm cách trốn thoát khỏi nơi đây.
Đứng trên thảm cỏ xanh, Bạch Âm nét mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ. Đây chỉ mới là bắt đầu, mọi chuyện về sau chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn nữa. Sợ hãi như vậy vẫn chưa đủ với cô, lòng thù hận trong tâm Bạch Âm quá lớn nên cái giá mà Bạch gia phải trả thật sự đáng sợ cỡ nào. Hôm nay là ngày giỗ của Bạch Tuyết, không một kẻ nhớ đến ngày này.
- Tiểu Tuyết, em có thích món quà này của chị không...
Bạch Âm cay cay khoé mắt.
" Chị ơi, em thích nghe chị hát lắm. Mỗi đêm trước khi đi ngủ chị hát cho em nghe có được không. "
" Được chứ Tiểu Tuyết đáng yêu của chị. "
" Mẹ và chị Bạch Âm là hai người mà em rất muốn sống cùng nhau đến trọn đời. "
" Chị hứa sẽ không bao giờ rời bỏ em đâu. "
- Bạch Tuyết của chị, em dám bỏ chị...
Bạch Âm quỳ gối xuống đất, cô ôm mặt khóc nức. Cái chết của em gái thật sự ám ảnh tâm trí cô. Đêm nào cô cũng nằm mơ thấy Bạch Tuyết. Trong giấc mơ con bé cười rất xinh. Một nụ cười tựa như thiên thần nhưng lại bị ác quỷ cướp lấy. Bạch Âm ngừng khóc, cô nhắm mắt cười bi thương.
- Chị Bạch Âm, chúng ta đi được rồi. Em đã gọi cho xe cứu hoả đến.
- Ừm...
Chàng trai mái tóc đỏ rượu đỡ cô đứng lên. Hai người cùng nhau rời khỏi khu biệt thự Bạch gia. Bạch Âm vuốt nhẹ mái tóc dài trong làn gió đêm. Coi bộ sau vụ này Bạch Dạ phải bỏ tiền mua một nơi khác để sinh sống rồi đây. Ngày mai cô phải thức dậy sớm để đọc báo hot mới được.
Trên con đường dài,
- Này dừng xe cho tao.
Một đám côn đồ gồm khoảng bốn năm tên tay cầm gậy chặn đứng chiếc moto của Bạch Âm. Cô tháo nón bảo hiểm ném thẳng xuống mặt đường. Vênh mặt đầy thách thức bọn chúng. Xong công việc muốn về nhà ngủ với con trai mà cũng không được nữa. Tên cầm đầu vẻ mặt hung tợn tiến sát gần cô.
- Này em gái xinh đẹp, có muốn đi cùng với bọn anh không ?
- Cảm ơn đã khen.
Bạch Âm ngáp ngủ trả lời.
- Trời lạnh thế này, cần anh...
Hắn ta lướt nhẹ toàn thân từ trên xuống dưới của cô. Bạch Âm diện áo hai dây quyến rũ kết hợp với chiếc quần ôm đen dài đến mắt cá chân. Cô không chỉ hoạt động trong lĩnh vực ca hát mà còn lấn sân sang người mẫu nên tất nhiên body của cô rất ngon.
- Thèm à.
Bạch Âm hỏi.
- Haha, em hiểu ý anh đấy.
Tên cầm đầu cười lớn.
- Mày ngon thì tới đi.
Cô đưa tay về phía sau lưng rút nhanh ra một khẩu súng chỉ thẳng vào đầu hắn. Bạch Âm nở nụ cười thích thú nhìn tên cầm đầu đang sợ hãi. Thời gian ở nước ngoài cô đã trải qua kiểu tình cảnh này đến phát ngán rồi. Bạch Âm mặt trở nên lạnh, thuộc hạ của hắn không kẻ nào dám di chuyển.
/97
|