Đám cự long vẫn lải nhải không ngừng, lão Hắc Long dứt khoát sai Xích Long lôi Ngân Long đến đây.
Có uy tín của lão Hắc Long, các con rồng khác không dám phản kháng, trơ mắt nhìn một cái đuôi màu bạc dần lộ ra từ giữa đám đông, móng co thành một khối mạnh mẽ bấu chặt lấy thảm. Khi nó hoàn toàn lộ ra, bộ dáng đã không còn hiên ngang đẹp đẽ như lúc vừa hạ xuống. Vảy màu bạc bị rụng vài cái, trên người loang lổ vết máu, đầu long cực lớn ngưỡng lên trời, mũi không phục phì phò phun khí.
McKee vụng trộm nói với Kleist: “Hèn chi nó muốn đi như vậy.”
Kleist hiếm khi không phản bác.
Lão Hắc Long dùng long ngữ quát tháo với Ngân Long.
Ngân Long cựa mình đứng lên, hai cánh run run, dù nhìn có hơi chật vật, nhưng đầu vẫn ngẩng cao như trước, cao ngạo mà kiên định dùng ngôn ngữ của Nhân tộc trả lời: “Là soái long màu bạc duy nhất, ta vinh dự gánh vác sứ mệnh thiêng liêng của Ngân Long, không thể sa vào cuộc sống an nhàn, không thể sợ hãi đường đi hiểm trở, không thể vứt bỏ niềm kiêu hãnh của Ngân Long. Ta sẽ dùng thành ý và dũng khí của mình vượt qua con đường thí luyện, giúp nhân loại đối phó với thần linh tà ác, cùng chung sức duy trì sự phồn hoa của Mộng đại lục!”
McKee hưng phấn vỗ tay.
Tiếng gầm gừ phản đối của nhóm cự long cũng yếu đi.
Lão Hắc Long nói: “Taiya, nói cho ta biết, ngươi suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định đúng không? Cho dù đối mặt với thất bại, đói khát, đau khổ và cái chết cũng quyết không dao động?”
Ngân Long Taiya dùng giọng điệu quả quyết nhất từ trước tới nay trả lời: “Hỡi anh linh dũng sĩ Long tộc trên trời, ta nguyện ý cùng kỵ sĩ nhân loại dũng cảm ký kết khế ước sinh tử, lấy trí tuệ, dũng khí và lòng chân thành của ta ra bảo đảm, đến chết không hối hận!”
Lão Hắc Long nhìn về phía Kleist và McKee: “Hai vị dũng sĩ nhân loại, các ngươi bằng lòng ký kết khế ước với Taiya không?”
McKee kích động đẩy Kleist ra.
Kleist lảo đảo hai bước, liếc nhìn Taiya một cái cực nhanh, chạm phải đôi mắt xanh nhạt đang tha thiết nhìn mình, nội tâm khẽ động, đầu nhẹ nhàng gật hai cái.
Cái đuôi của Taiya vui sướng cong lên, ánh mắt nhìn Kleist đặc biệt dịu dàng.
Lão Hắc Long trải thảm trên đất, Kleist và Ngân Long mỗi bên đứng một đầu.
Nhóm cự long khó chịu gầm lên.
Lão Hắc Long làm như không thấy, miệng vẫn niệm chú ngữ Long tộc.
Ánh sáng như rắn nước theo đường dẫn trên ma pháp trận len lỏi bơi từ đầu của Kleist đến bên Taiya. Ánh sáng vàng tỏa ra chói mắt! Kleist chỉ cảm thấy toàn thân được bao quanh bởi hơi ấm, thoải mái từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Giây lát sau.
Ngực Kleist hơi đau đau, phảng phất như có một hạt giống gieo vào tim, ngắn ngủi vài giây đã bừng nở. Hắn vạch áo ra, tại vị trí trái tim có thêm một hình vẽ Ngân Long nho nhỏ.
McKee lại gần xem: “Nhìn đẹp lắm.” So với đỏ và đen, hình vẽ long màu bạc đẹp hơn.
Kleist nhìn Taiya.
Ngân Long to lớn đã biến mất, thay vào đó là một thanh niên cường tráng thân cao mét chín, mái tóc dài ánh bạc, tuấn mỹ dị thường, duy nhất không thay đổi là tròng mắt xanh nhạt dựng thẳng. Thanh niên thấy hắn nhìn qua, khoái trá đi về phía trước một bước, sau đó ngã xuống đất.
Lão Hắc Long nói: “Ngươi phải học cách giữ thăng bằng khi không có đuôi.”
Taiya quỳ rạp trên đất, vặn vẹo mông, “Biết rồi.”
Kleist lấy một bộ quần áo trong ba lô ra. Đây là túi của Pierce, kích thước cũng là của Pierce, có hơi ngắn và chật với Taiya, nhưng cuối cùng cũng không cần trần truồng nữa. Nó phát hiện không có vảy bảo hộ, thân thể vô cùng mẫn cảm với mặt đất.
Taiya được Kleist giúp mặc quần áo, ngẩng đầu nhìn các đồng bạn “biến thành” quái vật khổng lồ, vừa kéo Kleist đi vừa phóng khoáng phất tay, nói: “Bổn soái long nhất định sẽ trở thành truyền kỳ của Mộng đại lục! Cứ mỏi mắt mong chờ đi! Hẹn gặp lại!”
……
McKee rống to phía sau: “Ê! Ta còn chưa ký ước đâu!”
Taiya: “……”
Kleist chọn Taiya, danh sách lựa chọn của McKee thành ra trở nên phong phú.
Utin hay Danco?
Hắn vô cùng buồn rầu suy tư.
Hắn hỏi Kleist: “Sao cậu lại chọn Danco?”
Kleist nói: “Đơn thuần.”
McKee nhìn Taiya cứ đi một lát lại ngồi xổm xuống, liền hiểu được. “Utin không đơn giản sao?”
Dù nó là long không phải người, nhưng lại có được sự sâu sắc và cẩn thận của phụ nữ. Kleist không muốn vừa thăm dò trên đường vừa phải phân tâm phòng bị đồng bạn của mình, lại càng không muốn ở thời khắc quyết định còn bị nghi ngờ và phản đối, nên ngay từ đầu hắn đã định ra tiêu chuẩn của đồng bạn hợp tác chính là đơn thuần, dễ khống chế.
McKee nhìn gương mặt đẹp trai quá mức của Taiya, do dự nói: “Cậu thấy Utin và Danco sau khi biến thân sẽ trông thế nào?”
Kleist cũng không hứng thú với khuôn mặt của Taiya, quay đầu liếc nhìn, “Anh có thể thử hỏi xem.”
Đối với vấn đề của McKee, lão Hắc Long tỏ vẻ lực bất tòng tâm. “Chỉ có thần lực của nữ thần trên khế ước mới có thể khiến chúng ta biến thành hình người, nên chúng ta cũng không biết nhiều hơn các ngươi.”
McKee nghĩ nghĩ, nói: “Ta chọn Danco.”
Utin đến trước mặt hắn, cúi đầu, “Tại…… sao?” Phát âm ngôn ngữ Nhân tộc không lưu loát như lão Hắc Long và Taiya, khó trách không hề mở miệng.
McKee ấp úng nói: “Ngươi theo chúng ta lên đường sẽ không tiện.”
Utin nói: “Hắc Long là dũng sĩ mạnh mẽ nhất Long tộc. Ta sẽ bảo hộ ngươi khỏi hết thảy thương tổn.”
Lão Hắc Long kiêu ngạo gật đầu.
Xích Long bên cạnh lão Hắc Long nhỏ giọng nói: “Xích Long chúng ta có ngọn lửa nóng nhất, lực công kích mạnh mẽ, có thể đốt trụi núi đá.”
Phần tự giới thiệu không phải nên ở thời điểm mở màn sao? Giờ sắp kết thúc đến nơi rồi……
McKee đồng tình với Kleist.
Taiya đột nhiên vọt tới bên cạnh Kleist, hai cánh tay dài dễ dàng vây lấy Kleist trước ngực, nghiêm túc nói: “Ký kết khế ước rồi là không được đổi ý!”
Kleist nói: “Vậy ngươi lo lắng cái gì?”
Nắm chặt cánh tay hắn, Taiya ngẩng đầu: “Bổn soái long sợ ngươi quên, cố ý nhắc nhở ngươi.”
Từ góc độ này, Kleist vừa vặn nhìn thấy hình vẽ be bé trên trên trái tim Taiya lộ ra khỏi vạt áo bị chính nó cào rách. Hình vẽ quá nhỏ, ngũ quan không rõ ràng, nhưng cách ăn mặc giống hệt với Kleist.
Taiya chú ý tới ánh mắt của hắn, oán giận nói: “Quá xấu.”
Kleist nghiến răng, nâng cánh tay lên, thoát khỏi ôm ấp của nó.
Taiya cảm giác được đối phương không vui, nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Kleist mờ mịt nhìn lại, dường như không hiểu tại sao nó lại hỏi vậy, thoáng chốc mỉm cười, nói: “McKee muốn cử hành nghi thức.”
McKee và Danco đứng ở hai đầu thảm, giống nghi thức của Kleist và Taiya, một người một long nhanh chóng biến thành hai người. Danco hình người còn cao hơn Taiya, cao khoảng hai mét, thân hình vạm vỡ ở trước mặt long không đáng nhắc tới, nhưng với Kleist và McKee, vẫn giống như một ngọn núi nhỏ.
Utin dùng chân trước bắt Danco lại, gầm nhẹ vài câu bằng long ngữ.
McKee tưởng nó vì lựa chọn của mình mà giận chó đánh mèo với Danco, thở dài nói: “Tuy Utin một lòng cuồng dại với ta, nhưng tiếc là ta không có phương pháp phân thân.”
Taiya nói: “Hừ, nó nói không liên quan gì tới ngươi.”
McKee hỏi: “Nó nói gì?”
Kleist nói: “Có lẽ có liên quan tới Taiya.”
Taiya ngước mũi lên trời.
McKee: “……” Hắn bị Kleist bắt nạt triệt để còn chưa tính, đừng nói long ký kết cũng bị Taiya bắt nạt luôn đó nhé?
Utin nói xong, các long khác cũng chen chúc đi lên, rối rít dùng tiếng rống phát biểu quan điểm. Đợi đám long luân phiên nói xong, nắng chiều cũng sắp xuống núi. Lão Hắc Long tuyên bố tổ chức tiệc tối chúc mừng.
McKee nhìn nhóm cự long vội vàng đi chuẩn bị thức ăn cho tiệc tối, trợn mắt há hốc mồm nói: “Ta còn tưởng hôm nay có thể xuất phát rồi.”
Kleist nói: “Được ăn thì ráng mà ăn cho nhiều vào.”
McKee: “……” Trước lúc xuất phát mà nói câu này là điềm xấu đó biết không?!
Lần tiệc tối này tất cả long đều tham gia, không thể so sánh với cảnh tượng vắng ngắt hôm qua.
Kleist, McKee cùng đồng bọn mới ký ước ngồi tuốt trong góc, nhưng vẫn không tránh được việc bị đủ loại chất lỏng trong miệng long văng đến.
Taiya lấy một cái hột trên đầu xuống, giật mình nói: “Thì ra các ngươi cũng trải qua cuộc sống như thế này.”
“……” McKee nói, “Chỗ chúng ta không có long ném hột quả lung tung.”
Taiya tràn ngập hùng tâm tráng chí: “Sau này sẽ có!”
McKee: “……” Ngươi đến Mộng đại lục chỉ để ném hột quả lung tung sao?
Kleist khẽ nói với hắn: “Không thấy Danco nói gì.”
Vẫn chú ý tới từng cử động của Kleist, Taiya lập tức nói: “Nó không hiểu ngôn ngữ Nhân tộc.”
McKee: “……”
McKee nắm tay Taiya, nghiêm túc hỏi: “Ký kết khế ước rồi thực sự không thể đổi ý sao?”
Có uy tín của lão Hắc Long, các con rồng khác không dám phản kháng, trơ mắt nhìn một cái đuôi màu bạc dần lộ ra từ giữa đám đông, móng co thành một khối mạnh mẽ bấu chặt lấy thảm. Khi nó hoàn toàn lộ ra, bộ dáng đã không còn hiên ngang đẹp đẽ như lúc vừa hạ xuống. Vảy màu bạc bị rụng vài cái, trên người loang lổ vết máu, đầu long cực lớn ngưỡng lên trời, mũi không phục phì phò phun khí.
McKee vụng trộm nói với Kleist: “Hèn chi nó muốn đi như vậy.”
Kleist hiếm khi không phản bác.
Lão Hắc Long dùng long ngữ quát tháo với Ngân Long.
Ngân Long cựa mình đứng lên, hai cánh run run, dù nhìn có hơi chật vật, nhưng đầu vẫn ngẩng cao như trước, cao ngạo mà kiên định dùng ngôn ngữ của Nhân tộc trả lời: “Là soái long màu bạc duy nhất, ta vinh dự gánh vác sứ mệnh thiêng liêng của Ngân Long, không thể sa vào cuộc sống an nhàn, không thể sợ hãi đường đi hiểm trở, không thể vứt bỏ niềm kiêu hãnh của Ngân Long. Ta sẽ dùng thành ý và dũng khí của mình vượt qua con đường thí luyện, giúp nhân loại đối phó với thần linh tà ác, cùng chung sức duy trì sự phồn hoa của Mộng đại lục!”
McKee hưng phấn vỗ tay.
Tiếng gầm gừ phản đối của nhóm cự long cũng yếu đi.
Lão Hắc Long nói: “Taiya, nói cho ta biết, ngươi suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định đúng không? Cho dù đối mặt với thất bại, đói khát, đau khổ và cái chết cũng quyết không dao động?”
Ngân Long Taiya dùng giọng điệu quả quyết nhất từ trước tới nay trả lời: “Hỡi anh linh dũng sĩ Long tộc trên trời, ta nguyện ý cùng kỵ sĩ nhân loại dũng cảm ký kết khế ước sinh tử, lấy trí tuệ, dũng khí và lòng chân thành của ta ra bảo đảm, đến chết không hối hận!”
Lão Hắc Long nhìn về phía Kleist và McKee: “Hai vị dũng sĩ nhân loại, các ngươi bằng lòng ký kết khế ước với Taiya không?”
McKee kích động đẩy Kleist ra.
Kleist lảo đảo hai bước, liếc nhìn Taiya một cái cực nhanh, chạm phải đôi mắt xanh nhạt đang tha thiết nhìn mình, nội tâm khẽ động, đầu nhẹ nhàng gật hai cái.
Cái đuôi của Taiya vui sướng cong lên, ánh mắt nhìn Kleist đặc biệt dịu dàng.
Lão Hắc Long trải thảm trên đất, Kleist và Ngân Long mỗi bên đứng một đầu.
Nhóm cự long khó chịu gầm lên.
Lão Hắc Long làm như không thấy, miệng vẫn niệm chú ngữ Long tộc.
Ánh sáng như rắn nước theo đường dẫn trên ma pháp trận len lỏi bơi từ đầu của Kleist đến bên Taiya. Ánh sáng vàng tỏa ra chói mắt! Kleist chỉ cảm thấy toàn thân được bao quanh bởi hơi ấm, thoải mái từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Giây lát sau.
Ngực Kleist hơi đau đau, phảng phất như có một hạt giống gieo vào tim, ngắn ngủi vài giây đã bừng nở. Hắn vạch áo ra, tại vị trí trái tim có thêm một hình vẽ Ngân Long nho nhỏ.
McKee lại gần xem: “Nhìn đẹp lắm.” So với đỏ và đen, hình vẽ long màu bạc đẹp hơn.
Kleist nhìn Taiya.
Ngân Long to lớn đã biến mất, thay vào đó là một thanh niên cường tráng thân cao mét chín, mái tóc dài ánh bạc, tuấn mỹ dị thường, duy nhất không thay đổi là tròng mắt xanh nhạt dựng thẳng. Thanh niên thấy hắn nhìn qua, khoái trá đi về phía trước một bước, sau đó ngã xuống đất.
Lão Hắc Long nói: “Ngươi phải học cách giữ thăng bằng khi không có đuôi.”
Taiya quỳ rạp trên đất, vặn vẹo mông, “Biết rồi.”
Kleist lấy một bộ quần áo trong ba lô ra. Đây là túi của Pierce, kích thước cũng là của Pierce, có hơi ngắn và chật với Taiya, nhưng cuối cùng cũng không cần trần truồng nữa. Nó phát hiện không có vảy bảo hộ, thân thể vô cùng mẫn cảm với mặt đất.
Taiya được Kleist giúp mặc quần áo, ngẩng đầu nhìn các đồng bạn “biến thành” quái vật khổng lồ, vừa kéo Kleist đi vừa phóng khoáng phất tay, nói: “Bổn soái long nhất định sẽ trở thành truyền kỳ của Mộng đại lục! Cứ mỏi mắt mong chờ đi! Hẹn gặp lại!”
……
McKee rống to phía sau: “Ê! Ta còn chưa ký ước đâu!”
Taiya: “……”
Kleist chọn Taiya, danh sách lựa chọn của McKee thành ra trở nên phong phú.
Utin hay Danco?
Hắn vô cùng buồn rầu suy tư.
Hắn hỏi Kleist: “Sao cậu lại chọn Danco?”
Kleist nói: “Đơn thuần.”
McKee nhìn Taiya cứ đi một lát lại ngồi xổm xuống, liền hiểu được. “Utin không đơn giản sao?”
Dù nó là long không phải người, nhưng lại có được sự sâu sắc và cẩn thận của phụ nữ. Kleist không muốn vừa thăm dò trên đường vừa phải phân tâm phòng bị đồng bạn của mình, lại càng không muốn ở thời khắc quyết định còn bị nghi ngờ và phản đối, nên ngay từ đầu hắn đã định ra tiêu chuẩn của đồng bạn hợp tác chính là đơn thuần, dễ khống chế.
McKee nhìn gương mặt đẹp trai quá mức của Taiya, do dự nói: “Cậu thấy Utin và Danco sau khi biến thân sẽ trông thế nào?”
Kleist cũng không hứng thú với khuôn mặt của Taiya, quay đầu liếc nhìn, “Anh có thể thử hỏi xem.”
Đối với vấn đề của McKee, lão Hắc Long tỏ vẻ lực bất tòng tâm. “Chỉ có thần lực của nữ thần trên khế ước mới có thể khiến chúng ta biến thành hình người, nên chúng ta cũng không biết nhiều hơn các ngươi.”
McKee nghĩ nghĩ, nói: “Ta chọn Danco.”
Utin đến trước mặt hắn, cúi đầu, “Tại…… sao?” Phát âm ngôn ngữ Nhân tộc không lưu loát như lão Hắc Long và Taiya, khó trách không hề mở miệng.
McKee ấp úng nói: “Ngươi theo chúng ta lên đường sẽ không tiện.”
Utin nói: “Hắc Long là dũng sĩ mạnh mẽ nhất Long tộc. Ta sẽ bảo hộ ngươi khỏi hết thảy thương tổn.”
Lão Hắc Long kiêu ngạo gật đầu.
Xích Long bên cạnh lão Hắc Long nhỏ giọng nói: “Xích Long chúng ta có ngọn lửa nóng nhất, lực công kích mạnh mẽ, có thể đốt trụi núi đá.”
Phần tự giới thiệu không phải nên ở thời điểm mở màn sao? Giờ sắp kết thúc đến nơi rồi……
McKee đồng tình với Kleist.
Taiya đột nhiên vọt tới bên cạnh Kleist, hai cánh tay dài dễ dàng vây lấy Kleist trước ngực, nghiêm túc nói: “Ký kết khế ước rồi là không được đổi ý!”
Kleist nói: “Vậy ngươi lo lắng cái gì?”
Nắm chặt cánh tay hắn, Taiya ngẩng đầu: “Bổn soái long sợ ngươi quên, cố ý nhắc nhở ngươi.”
Từ góc độ này, Kleist vừa vặn nhìn thấy hình vẽ be bé trên trên trái tim Taiya lộ ra khỏi vạt áo bị chính nó cào rách. Hình vẽ quá nhỏ, ngũ quan không rõ ràng, nhưng cách ăn mặc giống hệt với Kleist.
Taiya chú ý tới ánh mắt của hắn, oán giận nói: “Quá xấu.”
Kleist nghiến răng, nâng cánh tay lên, thoát khỏi ôm ấp của nó.
Taiya cảm giác được đối phương không vui, nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Kleist mờ mịt nhìn lại, dường như không hiểu tại sao nó lại hỏi vậy, thoáng chốc mỉm cười, nói: “McKee muốn cử hành nghi thức.”
McKee và Danco đứng ở hai đầu thảm, giống nghi thức của Kleist và Taiya, một người một long nhanh chóng biến thành hai người. Danco hình người còn cao hơn Taiya, cao khoảng hai mét, thân hình vạm vỡ ở trước mặt long không đáng nhắc tới, nhưng với Kleist và McKee, vẫn giống như một ngọn núi nhỏ.
Utin dùng chân trước bắt Danco lại, gầm nhẹ vài câu bằng long ngữ.
McKee tưởng nó vì lựa chọn của mình mà giận chó đánh mèo với Danco, thở dài nói: “Tuy Utin một lòng cuồng dại với ta, nhưng tiếc là ta không có phương pháp phân thân.”
Taiya nói: “Hừ, nó nói không liên quan gì tới ngươi.”
McKee hỏi: “Nó nói gì?”
Kleist nói: “Có lẽ có liên quan tới Taiya.”
Taiya ngước mũi lên trời.
McKee: “……” Hắn bị Kleist bắt nạt triệt để còn chưa tính, đừng nói long ký kết cũng bị Taiya bắt nạt luôn đó nhé?
Utin nói xong, các long khác cũng chen chúc đi lên, rối rít dùng tiếng rống phát biểu quan điểm. Đợi đám long luân phiên nói xong, nắng chiều cũng sắp xuống núi. Lão Hắc Long tuyên bố tổ chức tiệc tối chúc mừng.
McKee nhìn nhóm cự long vội vàng đi chuẩn bị thức ăn cho tiệc tối, trợn mắt há hốc mồm nói: “Ta còn tưởng hôm nay có thể xuất phát rồi.”
Kleist nói: “Được ăn thì ráng mà ăn cho nhiều vào.”
McKee: “……” Trước lúc xuất phát mà nói câu này là điềm xấu đó biết không?!
Lần tiệc tối này tất cả long đều tham gia, không thể so sánh với cảnh tượng vắng ngắt hôm qua.
Kleist, McKee cùng đồng bọn mới ký ước ngồi tuốt trong góc, nhưng vẫn không tránh được việc bị đủ loại chất lỏng trong miệng long văng đến.
Taiya lấy một cái hột trên đầu xuống, giật mình nói: “Thì ra các ngươi cũng trải qua cuộc sống như thế này.”
“……” McKee nói, “Chỗ chúng ta không có long ném hột quả lung tung.”
Taiya tràn ngập hùng tâm tráng chí: “Sau này sẽ có!”
McKee: “……” Ngươi đến Mộng đại lục chỉ để ném hột quả lung tung sao?
Kleist khẽ nói với hắn: “Không thấy Danco nói gì.”
Vẫn chú ý tới từng cử động của Kleist, Taiya lập tức nói: “Nó không hiểu ngôn ngữ Nhân tộc.”
McKee: “……”
McKee nắm tay Taiya, nghiêm túc hỏi: “Ký kết khế ước rồi thực sự không thể đổi ý sao?”
/60
|