Editor: Băng Tâm
Beta: An Lam
-À, vị công tử này, ngài muốn thuê phòng à?
Tiểu nhị thấy Mộ Dung Diệc Hàn một thân cẩm y hoa phục, hắn ân cần đưa đến bàn, lôi ra ghế tựa, còn không quên dùng khăn trên vai phủi bụi
-Ngài ngồi, ngài ngồi. Mấy vị kia là bằng hữu của ngài, vị công tử kia vừa nhìn là biết anh tuấn bất phàm như ngài, lại còn tuấn tú lịch sự, còn các cô nương kia thực sự là dung mạo như thiên tiên, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, có thể nói…
.
-Haiz, ngươi nói xong chưa?
Mộ Dung Diệc Hàn đem kiếm trong tay đặt lên bàn, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn, tiểu nhị cả kinh, lập tức ngậm miệng, chỉ trong chốc lát khôi phục lại gương mặt tươi cười.
Mộng Tịch ngồi xuống một bên, Hinh Nhị cùng Lăng Vi cũng ngồi xuống cạnh bên, Hạo Khiên chầm chậm đi tới, vẫn không nói lời nào, khoanh tay tựa bên tường.
-Năm phòng hảo hạng.
Mộ Dung Diệc Hàn ung dung uống trà tiểu nhị vừa bưng lên, chắc lưỡi, vứt bỏ xuống sàn, như thế nào lại khó uống như vậy chứ….
Tiểu nhị khom người, thần sắc hơi xấu hổ:
-Vị công tử này, phòng hảo hạng chỉ còn lại ba phòng, các vị có phải hay không… Có thể chấp nhận một chút?
-Hả?
Mộ Dung Diệc Hàn cất giọng, hướng về Mộng Tịch phía sau nháy nháy mắt: xem đi, không phải là ba phòng này.
Mộng Tịch cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng, vẻ mặt bất khả tư nghị, như vậy cũng được à?
Nhưng Lăng Vi một bên lại ngồi không yên, lớn tiếng nói:
-Chúng ta năm người, ba phòng thì ở thế nào?
-Là như vậy, gần đây người đến trấn này tương đối nhiều, tất cả quán trọ đều đã kín người hết chỗ, chỗ này tương đối, vì thế còn dư, nhưng chỉ còn lại ba phòng hảo hạng.
Mặc dù khuôn mặt trăm năm bất biến vẫn tươi cười, nhưng tiểu nhị lại ngụ ý, rất rõ ràng các người chỉ có thể ở lại nơi đây của chúng ta, nếu như không chấp nhận, như vậy thì cùng những người bên ngoài đầu đường xó chợ vậy.
Mộ Dung Diệc Hàn cố ý dừng một chút, trầm ngâm nói:
-Vậy được rồi, ba phòng thì ba phòng.
Vẻ mặt miến cưỡng cùng bất đắc dĩ
-Được rồi!
Tiểu nhị đem khăn mặt ném lên vai
-Bất quá công tử, tiền thuê phòng hảo hạng này…
-Cầm đi
Mộ Dung Diệc Hàn lấy ra một thỏi bạc, ném đi, tiểu nhị nhất thời cười đến răng lộ hết ra, so với lúc đầu còn ân cần hơn:
– Mấy vị công tử cùng tiểu thư cứ ngồi, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị phòng.
-Chờ một chút.
Mộ Dung Diệc Hàn xoay người gọi tiểu nhị đang len lén dùng răng cán thỏi bạc
-Công tử còn có gì căn dặn?
-Chúng ta đói bụng.
Mộ Dung Diệc Hàn thần sắc bình tĩnh, tay phải gõ bàn.
Tiểu nhị lập tức hiểu ý nói:
-Thỉnh mấy vị chờ, tiểu nhân vào bếp, phân phó đầu bếp vì đại gia mà chuẩn bị rượu và thức ăn.
Mộ Dung Diệc Hàn “Ừ” một tiếng, phất phất tay áo ý bảo hắn có thể đi. Xoay người chống đầu, nói với Mộng Tịch:
-Có phải rất bội phục bản thiếu gia không?
Mộng Tịch liếc hắn một cái, không để ý đến hắn, mỉm cười nói với Hạo Khiên:
-Hạo Khiên ca ca, đừng đứng đó nữa, tới dùng cơm đi.
***
Ăn cơm xong, bọn họ gọi tiểu nhị tói hỏi thăm một phen. Mới biết được nguyên lai nửa tháng trước, làng bên phát hiện một bệnh nhân mắc ôn dịch, nghe nói ngoại trừ đại phu chữa bệnh, các thôn dân cũng không biết chuyện. Nhưng mấy ngày sau, thôn dân kia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử tại nhà, cả nhà đại phu cùng với những người tiếp xúc đều bị mắc bệnh. Về sau thôn trưởng tìm mọi cách hỏi, đại phu kia mới bất đắc dĩ nói ra sự tình.
Trong vòng một đêm, toàn bộ làng đều biết, ôn dịch sẽ làm chết người, lòng người bàng hoàng. Rất nhiều thôn dân liền rời đi trong đêm, trốn đến nơi này, vì thế cái trấn này mới đột nhiên nhiều người đến vậy.
Nhưng cũng bởi vì những người này đến, làm cho người trong trấn nhỏ này sinh ra sợ hãi, sợ trong số bọn họ có người đã bị lây bệnh nhưng chưa phát hiện được, vì thế ở đây cũng có rất nhiều người rời đi. Những người đeo bao quần áo mà họ nhìn thấy bên ngoài hẳn là đi nơi khác lánh nạn.
Nghe tiểu nhị nói xong, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, chủ ý cũng đã quyết. Chuyện này bọn họ còn chưa tính đến, thế nhưng đã gặp, vậy thì không có lý nào ngồi yên.
Mặc dù Lăng Vi không muốn, nhưng cũng may trước lúc xuất môn nương đã từng cho nàng một viên trân châu bách độc bất xâm. Nói cho cùng ôn dịch này cũng chỉ là một ít độc vật, sao có thể làm hại nàng.
Hinh Nhị dù sợ hãi, nhưng có Mộng Tịch ở đây, lòng tin nàng lại mạnh, y thuật lại xuất thần nhập hóa, cũng an tâm không ít. Về phần Mộng Tich, Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diệc Hàn, ba người dù không nói ram nhưng nghe đến chuyện này, đã mấy phần nghi hoặc.
Đã biết bệnh nhân sẽ truyền ôn dịch, sao đại phu kia lại không nói ra? Còn hết lần này đến lần khác giúp hắn trị liệu? Ngay cả sau khi người nhà bị lây ôn dịch, đại phu kia vẫn giữ kín bưng? Về tình về lý, thì cũng có mấy phần bất thường rồi.
***
Ngày thứ hai, thừa dịp trời còn chưa sáng, người qua lại không nhiều, bọn họ năm người ngự kiếm bay đến làng kia.
Xa xa nhìn lại, toàn bộ làng vắng vẻ đáng sợ, dường như bị bao phủ bởi mây đen, khắn nơi để lộ khí tức. Trước náo nhiệt trên đường, lúc này lại không một bóng người, chỉ có vài con mèo hoang ven đường, thỉnh thoảng kêu mấy tiếng lại làm cho người ta thêm sởn tóc gái.
Vừa vào thôn, Mông Tịch cũng cảm giác được Không Mộng kiếm bất an, loáng thoảng tản ra kiếm khí như bảo hộ nàng, hoặc như là đang sợ. Chuyện này càng xác đinh thêm ý nghĩ trong lòng nàn, thôn này nhất định có chuyện. Nàng chăm chú cầm Không Mộng an ủi nó.
Mộ Dung Diệc Hàn căn bản đi rất nhanh, lại bị Lăng Vi nắm chặt cánh tay trái, thế nào cũng không bỏ ra được, bắt đắc dĩ chỉ có thể hạ tốc độ. Mà Hạo Khiên, không biết là cố ý hay vô ý, đi cạnh Mộng Tịch, tiểu bạch xà trong tây áo thè lưỡi đỏ tươi
-Sư, sư huynh…Ở đây chắc không có quỷ đâu hả…
Lăng Vi sắc mặt tái nhợt, dựa sát vào người Mộ Dung Diệc Hàn
-Sợ? Lá gan của ngươi từ lúc nào trở nên nhỏ như vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn tức giận nói, định rút tay ra.
-Ai, ai sợ chứ, ta chỉ hỏi vậy thôi mà…
Lăng Vi giả vờ trấn tĩnh buông hắn ra, nhưng thanh âm lại có chút run rẩy. Mặc dù năng lực hiện tại đối phó với mấy tên tiểu quỷ là không có vấn đề gì, nhưng dù sao cho tới bây giờ cũng chỉ là nghe nói, vẫn chưa tận mắt thấy qua, lần đầu tiên gặp chuyện này, khó tránh khỏi e sợ.
Mộ Dung Diệc Hàn hừ nhẹ một tiếng, đi mấy bước, bỗng nhiên ngừng lại, nhíu mày:
-Phía trước có người.
Chưởng lực vừa lóe lam quang, vừa định hướng bóng người đánh, lại bị Mộng Tịch ngăn cản:
-Sư huynh, không nên.
Mộng Tịch hướng hắn lắc đầu, lại nhìn bóng dáng ẩn hiện ở góc tường. Đây chẳng qua là người thường, một chưởng này nếu trúng phải, tính mạng người kia có thể khó bảo toàn.
Được nhắc nhở, Mộ Dung Diệc Hàn cũng ý thức được chính mình quá lỗ mãng, vì chỉ nghĩ trong thôn này có yêu quái, lại quên mất có người phàm. Thu hồi pháp thuật, lấy hòn đá nhỏ ven đường, ném đến góc tường, vừa chuẩn vừa nhanh.
-Ôi.
Bóng người bị bắn trúng, chân mềm nhũn theo góc tường lăn ra, dập đầu liên tục nói hắn không bệnh.
Mộng Tịch thấy người đó là một lão nhân gia tóc bạc trắng, mạch suy nghĩ dâng lên, đột nhiên nghĩ đến Lý đại phu ở Đào sơn, nhiều năm không gặp, không biết người thế nào?
Tâm trạng mềm nhũn, vội vã đi tới đỡ lấy thân thể run nhè nhẹ kia:
-Lão gia gia, không phải sợ, chúng ta không phải người xấu.
Lão nhân gia há miệng run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy mấy thanh niên, thoáng yên tâm, sau đó bắt được tay Mộng Tịch:
-Đứa nhỏ này, mau rời khỏi đây! Nơi đây có ôn dịch, các ngươi sẽ bị lây bệnh!
Mộng Tịch lắc đầu nói:
-Chúng ta chính là vì chuyện này mà tới đây.
-Các ngươi?
Lão nhân gia nhìn bọn họ một cách kỳ quái, mỗi người đều cầm một thanh kiếm trong tay, thoạt nhìn giống người luyện võ. Buông tiếng thở dài, lời nói thấm thía:
-Các ngươi mau đi đi, chuyện này các ngươi không quản được, là thiên phạt!
Thiên phạt? Mấy người bọn họ nhìn nhau, Mộ Dung Diệc Hàn tiến tới một bước:
-Lão nhân gia, chúng ta là đệ tử Thiên Thanh sơn, xuống núi rèn luyện, trên đường đi qua nghe nói trấn này có chuyện, mới đến đây. Nếu như các người nguyện ý, chuyện gì chúng ta có thể giúp.
-Đúng vậy lão gia gia, Mộng Tịch y thuật rất tốt, nói không chừng có thể giúp các người chữa ôn dịch.
Hinh Nhị cũng đi tới bên cạnh lão.
Lão nhân gia nhìn trái nhìn phải, Đông hải chi tân Thiên Thanh sơn hắn đã nghe qua, đã từng có người cũng tự xưng Thiên Thanh đệ tử tới thôn bọn họ, giúp không ít việc. Nghe nói họ có một tòa tiên sơn, bên trong đệ tử đều là nhưng người tu tiên. Nhưng đó cũng là chuyện mấy chục năm trươc, sau đó không còn nghe nói tới, cũng chưa từng thấy qua bọn họ.
Hắn đối với chuyện này vốn bán tín bán nghi, dù sao thôn này cũng cung phụng thần tiên, không nghe nói bên ngoài có thần tiên khác. Huống chi là một bọn trẻ, nhìn qua tuổi đời chưa sâu này? Hắn cũng chỉ nghĩ là đứa nhỏ này có hảo tâm không muốn lưu danh nên tùy tiện nói mà thôi.
Nhưng hôm nay gặp được những đứa trẻ này tự xưng là Thiên Thanh đệ tử, lão nhân gia trong lòng cũng không xác định được.
Mộng Tịch thấy hắn khó xử, biết hắn nghi ngờ trong lòng, thấy trên tay gầy trơ xương như sài có vết máu, chắc là do ngã, liền làm đạo pháp, vết máu kia lập tức biên mất.
Lão nhân gia mở to hai mắt, khẽ nhếch miệng, hai tay càng run rẩy hơn:
-Ngươi, các ngươi thật sự là thần tiên…?
Mộng Tịch mỉm cười:
-Lão gia gia, chúng ta không phải thần tiên.
Beta: An Lam
-À, vị công tử này, ngài muốn thuê phòng à?
Tiểu nhị thấy Mộ Dung Diệc Hàn một thân cẩm y hoa phục, hắn ân cần đưa đến bàn, lôi ra ghế tựa, còn không quên dùng khăn trên vai phủi bụi
-Ngài ngồi, ngài ngồi. Mấy vị kia là bằng hữu của ngài, vị công tử kia vừa nhìn là biết anh tuấn bất phàm như ngài, lại còn tuấn tú lịch sự, còn các cô nương kia thực sự là dung mạo như thiên tiên, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, có thể nói…
.
-Haiz, ngươi nói xong chưa?
Mộ Dung Diệc Hàn đem kiếm trong tay đặt lên bàn, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn, tiểu nhị cả kinh, lập tức ngậm miệng, chỉ trong chốc lát khôi phục lại gương mặt tươi cười.
Mộng Tịch ngồi xuống một bên, Hinh Nhị cùng Lăng Vi cũng ngồi xuống cạnh bên, Hạo Khiên chầm chậm đi tới, vẫn không nói lời nào, khoanh tay tựa bên tường.
-Năm phòng hảo hạng.
Mộ Dung Diệc Hàn ung dung uống trà tiểu nhị vừa bưng lên, chắc lưỡi, vứt bỏ xuống sàn, như thế nào lại khó uống như vậy chứ….
Tiểu nhị khom người, thần sắc hơi xấu hổ:
-Vị công tử này, phòng hảo hạng chỉ còn lại ba phòng, các vị có phải hay không… Có thể chấp nhận một chút?
-Hả?
Mộ Dung Diệc Hàn cất giọng, hướng về Mộng Tịch phía sau nháy nháy mắt: xem đi, không phải là ba phòng này.
Mộng Tịch cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng, vẻ mặt bất khả tư nghị, như vậy cũng được à?
Nhưng Lăng Vi một bên lại ngồi không yên, lớn tiếng nói:
-Chúng ta năm người, ba phòng thì ở thế nào?
-Là như vậy, gần đây người đến trấn này tương đối nhiều, tất cả quán trọ đều đã kín người hết chỗ, chỗ này tương đối, vì thế còn dư, nhưng chỉ còn lại ba phòng hảo hạng.
Mặc dù khuôn mặt trăm năm bất biến vẫn tươi cười, nhưng tiểu nhị lại ngụ ý, rất rõ ràng các người chỉ có thể ở lại nơi đây của chúng ta, nếu như không chấp nhận, như vậy thì cùng những người bên ngoài đầu đường xó chợ vậy.
Mộ Dung Diệc Hàn cố ý dừng một chút, trầm ngâm nói:
-Vậy được rồi, ba phòng thì ba phòng.
Vẻ mặt miến cưỡng cùng bất đắc dĩ
-Được rồi!
Tiểu nhị đem khăn mặt ném lên vai
-Bất quá công tử, tiền thuê phòng hảo hạng này…
-Cầm đi
Mộ Dung Diệc Hàn lấy ra một thỏi bạc, ném đi, tiểu nhị nhất thời cười đến răng lộ hết ra, so với lúc đầu còn ân cần hơn:
– Mấy vị công tử cùng tiểu thư cứ ngồi, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị phòng.
-Chờ một chút.
Mộ Dung Diệc Hàn xoay người gọi tiểu nhị đang len lén dùng răng cán thỏi bạc
-Công tử còn có gì căn dặn?
-Chúng ta đói bụng.
Mộ Dung Diệc Hàn thần sắc bình tĩnh, tay phải gõ bàn.
Tiểu nhị lập tức hiểu ý nói:
-Thỉnh mấy vị chờ, tiểu nhân vào bếp, phân phó đầu bếp vì đại gia mà chuẩn bị rượu và thức ăn.
Mộ Dung Diệc Hàn “Ừ” một tiếng, phất phất tay áo ý bảo hắn có thể đi. Xoay người chống đầu, nói với Mộng Tịch:
-Có phải rất bội phục bản thiếu gia không?
Mộng Tịch liếc hắn một cái, không để ý đến hắn, mỉm cười nói với Hạo Khiên:
-Hạo Khiên ca ca, đừng đứng đó nữa, tới dùng cơm đi.
***
Ăn cơm xong, bọn họ gọi tiểu nhị tói hỏi thăm một phen. Mới biết được nguyên lai nửa tháng trước, làng bên phát hiện một bệnh nhân mắc ôn dịch, nghe nói ngoại trừ đại phu chữa bệnh, các thôn dân cũng không biết chuyện. Nhưng mấy ngày sau, thôn dân kia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử tại nhà, cả nhà đại phu cùng với những người tiếp xúc đều bị mắc bệnh. Về sau thôn trưởng tìm mọi cách hỏi, đại phu kia mới bất đắc dĩ nói ra sự tình.
Trong vòng một đêm, toàn bộ làng đều biết, ôn dịch sẽ làm chết người, lòng người bàng hoàng. Rất nhiều thôn dân liền rời đi trong đêm, trốn đến nơi này, vì thế cái trấn này mới đột nhiên nhiều người đến vậy.
Nhưng cũng bởi vì những người này đến, làm cho người trong trấn nhỏ này sinh ra sợ hãi, sợ trong số bọn họ có người đã bị lây bệnh nhưng chưa phát hiện được, vì thế ở đây cũng có rất nhiều người rời đi. Những người đeo bao quần áo mà họ nhìn thấy bên ngoài hẳn là đi nơi khác lánh nạn.
Nghe tiểu nhị nói xong, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, chủ ý cũng đã quyết. Chuyện này bọn họ còn chưa tính đến, thế nhưng đã gặp, vậy thì không có lý nào ngồi yên.
Mặc dù Lăng Vi không muốn, nhưng cũng may trước lúc xuất môn nương đã từng cho nàng một viên trân châu bách độc bất xâm. Nói cho cùng ôn dịch này cũng chỉ là một ít độc vật, sao có thể làm hại nàng.
Hinh Nhị dù sợ hãi, nhưng có Mộng Tịch ở đây, lòng tin nàng lại mạnh, y thuật lại xuất thần nhập hóa, cũng an tâm không ít. Về phần Mộng Tich, Hạo Khiên cùng Mộ Dung Diệc Hàn, ba người dù không nói ram nhưng nghe đến chuyện này, đã mấy phần nghi hoặc.
Đã biết bệnh nhân sẽ truyền ôn dịch, sao đại phu kia lại không nói ra? Còn hết lần này đến lần khác giúp hắn trị liệu? Ngay cả sau khi người nhà bị lây ôn dịch, đại phu kia vẫn giữ kín bưng? Về tình về lý, thì cũng có mấy phần bất thường rồi.
***
Ngày thứ hai, thừa dịp trời còn chưa sáng, người qua lại không nhiều, bọn họ năm người ngự kiếm bay đến làng kia.
Xa xa nhìn lại, toàn bộ làng vắng vẻ đáng sợ, dường như bị bao phủ bởi mây đen, khắn nơi để lộ khí tức. Trước náo nhiệt trên đường, lúc này lại không một bóng người, chỉ có vài con mèo hoang ven đường, thỉnh thoảng kêu mấy tiếng lại làm cho người ta thêm sởn tóc gái.
Vừa vào thôn, Mông Tịch cũng cảm giác được Không Mộng kiếm bất an, loáng thoảng tản ra kiếm khí như bảo hộ nàng, hoặc như là đang sợ. Chuyện này càng xác đinh thêm ý nghĩ trong lòng nàn, thôn này nhất định có chuyện. Nàng chăm chú cầm Không Mộng an ủi nó.
Mộ Dung Diệc Hàn căn bản đi rất nhanh, lại bị Lăng Vi nắm chặt cánh tay trái, thế nào cũng không bỏ ra được, bắt đắc dĩ chỉ có thể hạ tốc độ. Mà Hạo Khiên, không biết là cố ý hay vô ý, đi cạnh Mộng Tịch, tiểu bạch xà trong tây áo thè lưỡi đỏ tươi
-Sư, sư huynh…Ở đây chắc không có quỷ đâu hả…
Lăng Vi sắc mặt tái nhợt, dựa sát vào người Mộ Dung Diệc Hàn
-Sợ? Lá gan của ngươi từ lúc nào trở nên nhỏ như vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn tức giận nói, định rút tay ra.
-Ai, ai sợ chứ, ta chỉ hỏi vậy thôi mà…
Lăng Vi giả vờ trấn tĩnh buông hắn ra, nhưng thanh âm lại có chút run rẩy. Mặc dù năng lực hiện tại đối phó với mấy tên tiểu quỷ là không có vấn đề gì, nhưng dù sao cho tới bây giờ cũng chỉ là nghe nói, vẫn chưa tận mắt thấy qua, lần đầu tiên gặp chuyện này, khó tránh khỏi e sợ.
Mộ Dung Diệc Hàn hừ nhẹ một tiếng, đi mấy bước, bỗng nhiên ngừng lại, nhíu mày:
-Phía trước có người.
Chưởng lực vừa lóe lam quang, vừa định hướng bóng người đánh, lại bị Mộng Tịch ngăn cản:
-Sư huynh, không nên.
Mộng Tịch hướng hắn lắc đầu, lại nhìn bóng dáng ẩn hiện ở góc tường. Đây chẳng qua là người thường, một chưởng này nếu trúng phải, tính mạng người kia có thể khó bảo toàn.
Được nhắc nhở, Mộ Dung Diệc Hàn cũng ý thức được chính mình quá lỗ mãng, vì chỉ nghĩ trong thôn này có yêu quái, lại quên mất có người phàm. Thu hồi pháp thuật, lấy hòn đá nhỏ ven đường, ném đến góc tường, vừa chuẩn vừa nhanh.
-Ôi.
Bóng người bị bắn trúng, chân mềm nhũn theo góc tường lăn ra, dập đầu liên tục nói hắn không bệnh.
Mộng Tịch thấy người đó là một lão nhân gia tóc bạc trắng, mạch suy nghĩ dâng lên, đột nhiên nghĩ đến Lý đại phu ở Đào sơn, nhiều năm không gặp, không biết người thế nào?
Tâm trạng mềm nhũn, vội vã đi tới đỡ lấy thân thể run nhè nhẹ kia:
-Lão gia gia, không phải sợ, chúng ta không phải người xấu.
Lão nhân gia há miệng run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy mấy thanh niên, thoáng yên tâm, sau đó bắt được tay Mộng Tịch:
-Đứa nhỏ này, mau rời khỏi đây! Nơi đây có ôn dịch, các ngươi sẽ bị lây bệnh!
Mộng Tịch lắc đầu nói:
-Chúng ta chính là vì chuyện này mà tới đây.
-Các ngươi?
Lão nhân gia nhìn bọn họ một cách kỳ quái, mỗi người đều cầm một thanh kiếm trong tay, thoạt nhìn giống người luyện võ. Buông tiếng thở dài, lời nói thấm thía:
-Các ngươi mau đi đi, chuyện này các ngươi không quản được, là thiên phạt!
Thiên phạt? Mấy người bọn họ nhìn nhau, Mộ Dung Diệc Hàn tiến tới một bước:
-Lão nhân gia, chúng ta là đệ tử Thiên Thanh sơn, xuống núi rèn luyện, trên đường đi qua nghe nói trấn này có chuyện, mới đến đây. Nếu như các người nguyện ý, chuyện gì chúng ta có thể giúp.
-Đúng vậy lão gia gia, Mộng Tịch y thuật rất tốt, nói không chừng có thể giúp các người chữa ôn dịch.
Hinh Nhị cũng đi tới bên cạnh lão.
Lão nhân gia nhìn trái nhìn phải, Đông hải chi tân Thiên Thanh sơn hắn đã nghe qua, đã từng có người cũng tự xưng Thiên Thanh đệ tử tới thôn bọn họ, giúp không ít việc. Nghe nói họ có một tòa tiên sơn, bên trong đệ tử đều là nhưng người tu tiên. Nhưng đó cũng là chuyện mấy chục năm trươc, sau đó không còn nghe nói tới, cũng chưa từng thấy qua bọn họ.
Hắn đối với chuyện này vốn bán tín bán nghi, dù sao thôn này cũng cung phụng thần tiên, không nghe nói bên ngoài có thần tiên khác. Huống chi là một bọn trẻ, nhìn qua tuổi đời chưa sâu này? Hắn cũng chỉ nghĩ là đứa nhỏ này có hảo tâm không muốn lưu danh nên tùy tiện nói mà thôi.
Nhưng hôm nay gặp được những đứa trẻ này tự xưng là Thiên Thanh đệ tử, lão nhân gia trong lòng cũng không xác định được.
Mộng Tịch thấy hắn khó xử, biết hắn nghi ngờ trong lòng, thấy trên tay gầy trơ xương như sài có vết máu, chắc là do ngã, liền làm đạo pháp, vết máu kia lập tức biên mất.
Lão nhân gia mở to hai mắt, khẽ nhếch miệng, hai tay càng run rẩy hơn:
-Ngươi, các ngươi thật sự là thần tiên…?
Mộng Tịch mỉm cười:
-Lão gia gia, chúng ta không phải thần tiên.
/118
|