Khoái chí với suy tính của mình, Khương Sắc sắp xếp hậu sự cho kĩ càng rồi vứt hết mọi thứ ở trong đầu, thoải mái làm cái công việc thường ngày của hắn :rình mò, “kiếm chút lợi ích” từ thân xác của nữ nhân.Trong đầu đã có quỷ, hắn miệng cười hắc hắc dâm đãng, kiếm một góc khuất mà kiểm tra danh sách của mình.Bất cứ kẻ nào cũng nên có nguyên tắc, Khương Sắc nghĩ thế, hắn “làm việc” cũng có những nguyên tắc của mình, danh sách này là tâm huyết hắn dựa trên mấy tiêu chí sau :Thứ nhất, hắn không muốn dính dáng đến trinh nữ, cái này hẳn là do chút ít lương tâm còn sót lại, cũng có thể là hắn sợ tìm kiếm phiền toái đến cho mình.Thứ hai, hắn nghĩ nạn nhân của mình phải có chút đặc biệt xinh đẹp, đây là tiêu chuẩn cơ bản của bất kỳ nam nhân nào muốn chọn vợ, hắn cũng không khác lắm.”Xinh đẹp” ở đây bao gồm nhiều yếu tố, có thể đối với người khác, nạn nhân của hắn có thể không được đẹp lắm về mặt thực tế, nhưng mà nếu hắn nhận ra được chút ít cảm giác của nam nhân với đàn bà, cảm nhận được sự ngọt ngào hay êm thắm gì đấy, hắn cũng không ngần ngại mà phát xuất.Nói thế cũng không rõ, hắn cũng thích đàn bà mạnh bạo, bốc lửa, cái này dường như cho hắn một cảm giác khác.Nói chung hắn phân biệt đàn bà rất rõ ràng, còn chia ra thứ hạng thượng, trung, hạ về sắc đẹp, danh mục chia mấy phần lẫn về cả tâm tính lẫn sở thích.Đừng nhìn hắn bề ngoài xấu xí, ăn nói cọc cằn mà tưởng lầm, hắn biết cách chiều chuộng nữ nhân lắm, hầu hết tất cả nạn nhân đều tự động ngả vào lòng cho hắn âu yếm.Đối với đàn bà, hắn lại ăn nói rất có duyên, giọng điệu êm ấm tràn đầy tình yêu thương, cứ như là hắn thực tâm một lòng một dạ yêu các nàng vậy, quả thực, khi “yêu”, hắn xem các nàng giống như là nương tử nhỏ bé của mình vậy, chiều chuộng đủ điều, tuyệt không có để làm trái ý, tâm trí lúc “ấy” cũng chỉ có một mình nàng ấy mà thôi.Kiếm một khách điếm tắm rửa cho sạch sẽ, mặc một bộ quần áo thích khách màu đen bên ngoài, còn xịt dầu thơm cho quyến rũ, Khương Sắc hành động.Hắn phóng thân lên cao, bay lên giữa những nóc nhà san sát, quan sát, lặng lẽ nhẹ nhàng như dã miêu.Giữa đêm đen mà hai mắt hắn như phát sáng, hạ thân đã nóng rực.Khương Sắc đáp lên một căn nhà nhỏ cuối phố, lén lút nhìn quanh rồi lẻn thân vào bằng cửa sổ, khe khẽ gọi :
- “ Bình nhi, nàng ở đâu rồi?Ta đến rồi đây, còn không mau ra đón lão công”.
Đâu đó cuối phòng có cái giường bằng gỗ, có người đàn bà đẫy đà đang nằm, nàng nghe tiếng hắn thì giật mình thổn thức, còn lã chã nước mắt.
- “Lão công, chàng đến rồi sao?Thiếp chờ chàng dăm ngày nửa tháng sao bây giờ chàng mới mò đến?Có phải là chàng đã chán thiếp thân rồi hay không?Chàng nói ta xem.”.
Lời lẽ này cần giải thích, đúng là Khương Sắc không chính xác làm lão công của nàng.Nàng tên thật là Khúc Bình Nhi, năm nay tròn ba mươi cái xuân xanh, vì nhà nghèo, năm nàng mười lăm tuổi, phụ mẫu đành lòng gả nàng đi mất, chồng nàng là một mẫu nam nhi lí tưởng, nhà hắn gia sản rất nhiều, giàu có đến nứt vách, cuộc sống phu thê hòa thuận, êm đẹp biết nhường nào.Năm nàng đôi mươi, cái tuổi mà đáng ra bây giờ mới nên cưới vợ gả chồng, thì nhà bị phá sản, phu quân nàng lâm bạo bệnh mà đổi tính, hắn không những không còn khả năng vốn có nữa, thậm chí còn phủi tay bỏ qua người vợ đang đến thời kỳ sung mãn nhất, nàng cứ thế mà ở giá từ đó đến giờ.Nàng lại chưa từng sinh đẻ, có lẽ là do phận trời đày đọa, nên hết mực buồn bã, cô đơn.Bù lại, thân hình nàng thiếu đi cái bóng dáng của nam nhân, lại phát triển hết cỡ, đến nay ba mươi thì hoàn toàn trưởng thành, tuyệt đối là một tuyệt đại mỹ nhân hiếm có.Lắm lúc có kẻ dòm ngó, mở lời ong bướm, nhưng tuyệt nàng vẫn giữ gìn thân trang, rèm buông cửa đóng, xem như khép chặt cõi lòng của mình.Lúc ấy Khương Sắc đi ngang qua, thấy nàng xinh đẹp thì động lòng, đúng là như thế, hắn rất quan tâm đến Khúc Bình Nhi, thường ngày lại bỏ công mua sắm, tâm sự; nhưng hắn tuyệt chẳng bao giờ mở miệng ra nói một câu đại loại như : “Ta yêu nàng, ta thích nàng, ta mê say quyến luyến nàng”.Ấy rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nàng không để ý gì đến phẩm hạnh của mình nữa, ngoại tình với hắn.Khương Sắc cũng toàn tâm toàn ý với nàng, nàng thích gì đấy, hắn đều bỏ công ra “mượn” chút vàng bạc của mấy nhà phú hộ trong thành, lùng mua cho bằng được.Tình chàng ý thiếp vốn đã hiện rõ, không còn gì để hối tiếc nữa, nàng…”cho” hắn.Bỏ qua chuyện cũ, đến hiện tại bây giờ, Khương Sắc nghe nàng mở miệng ra là hờn là dỗi, biết là cần làm gì, nhẹ nhàng lao đến cạnh nàng mà vuốt ve thân thể ngọc ngà.
- “Bình Nhi yêu quý, đâu phải là lão công không muốn đến bên nàng, chỉ là lão công bận việc, không thể thường xuyên đến thăm nàng, bây giờ không phải là ta đã đến rồi sao, để ta đền đáp hết đêm nay cho nàng nhé.Nhưng mà chồng nàng, hắn có phải là đi đốn củi chưa về phải không?Ta thì không sao, chỉ là sợ nàng bị khuất tất”.
Vừa nói, hắn thọc tay vào khe cổ áo của nàng, mơn trớn cái khối đầy đặn trắng nõn trước ngực, dần dà có khuynh hướng bạo liệt hẳn lên.Bình Nhi chịu đựng không nổi trước nanh vuốt, ma trảo của Khương Sắc, sắc mặt đỏ ửng, âm thanh nghẹn ngào trong cổ rên rỉ phát ra đầy mê hoặc, nhưng nàng lại đẩy Khương Sắc ra mà rằng :
- “Ưm, chàng ấy đi đốn củi mấy ngày nữa mới về, lão công cũng đừng hằn học với chàng ấy, thiếp, chỉ là, là…lỗi của thiếp, thiếp thực không biết nữa”.
Khương Sắc thấy người đẹp trong lòng coi chừng lại sắp khóc, hắn lại sợ nhất nước mắt của nữ nhân, cái này nguyên do là một loại hồi ức không đẹp.Hắn từ nhỏ đã mồ côi mẫu thân, một tay phụ thân hắn ân cần chăm sóc cả, tuy cuộc sống của hắn không hẳn là vẹn cả đôi đường, nhưng mà cũng êm đẹp như bao đứa trẻ khác.Hắn sống trong cuộc sống thiếu vắng hình bóng của đàn bà, của mẫu thân hắn.Khương Sắc từ nhỏ lại xấu xí đến khó coi, thành ra ai ai cũng ghét, xa lánh.Cuộc đời hắn thay đổi từ khi hắn gặp một vị sư tỷ, nàng vốn xinh đẹp như tiên nữ trên trời, mang cho hắn bao niềm vui và những giận dỗi hờn ghen tuổi mới lớn, ấy mà mấy năm sau, nàng lại bỏ hắn đi lấy cái tên khốn cùng thôn, cái tên hay bắt nạt hắn nhất.Hắn đau khổ hỏi nàng :Vì sao?Vì sao?Nhưng nàng cúi đầu chẳng nói với hắn một lời.Sau này, Khương Sắc nghĩ lại, hắn hiểu rằng, tất cả nhiều khi không chỉ phụ thuộc vào mỗi thứ gọi là tình cảm, nàng cần hơn một mái ấm, một cuộc sống khá giả, cuộc sống duy nhất mà nàng chỉ có một đời này để hưởng.Thấu điều này, Khương Sắc đâm ra hận, nhưng mà hắn chẳng biết hận ai, hận nàng bội bạc?Hận chính bản thân hắn vô dụng?Hận phụ mẫu hắn không biết sinh nở?Hận mẫu thân nàng quá mức chiều chuộng nữ nhi?Hay là hận ông trời không có mắt?Hắn chẳng còn biết hận ai nữa, thế là khóc, khóc mãi.Rồi hắn tạm biệt phụ thân rời khỏi thôn, mong làm được thứ gì đó, hi vọng sau này đạt được công danh, hắn sẽ về giành lại người con gái hắn yêu quý nhất.Hắn lại gặp thời, được một dị sĩ võ lâm nhận làm đồ đệ, truyền dạy cho đủ thứ, đến lúc thành danh, hắn chẳng còn thiết nghĩ đến vị sư tỷ kia nữa, Khương Sắc sợ hãi bỏ chạy khỏi quá khứ đen tối của mình, lấy hiệu là “Đệ Nhất Đại Đạo Hái Hoa”, cả ngày chỉ đi tìm thứ sắc dục làm vui.Hắn đường hoàng câu dẫn những bậc nữ nhi mà hắn cho là hắn đáng, nên làm.Cái trò vui này giúp hắn lấy lại được tính người của mình, hắn yêu đời hơn, vui vẻ hơn, chính trực hơn; hơn nữa hắn lại biết yêu, nhưng người hắn yêu lại là tất cả nữ nhân trong thiên hạ.Chỉ là hắn luôn có nơi để đi, để đến, nhưng một chút ít, hắn lại nhớ sư tỷ ở trong lòng.Không cùng nữ nhân nào hoan ái, hắn lại hụt hẫng khó chịu, đây là một loại hậu quả Khương Sắc nhận được.
- “Ây, nàng đừng có khóc, haha, mặt mày bết hết lên rồi này, chuyện này không phải chúng ta đã suy nghĩ ổn thõa rồi sao, là chính hắn bội bạc tình cảm này của nàng, hơn nữa chẳng phải nàng vẫn còn bên hắn, chăm lo cho hắn chu đáo đấy sao?Miếng ăn thường ngày hắn ăn là của ai?Vậy mà hắn vẫn nhẫn tâm làm nàng đau lòng.Bảo bối, nàng nghe ta, sau này nhất trí là không nhắc đến chuyện này nữa nhé.Nói nàng nghe, ta thực không muốn thấy người nữ nhi của mình phải khóc, không, là bất kì người nữ nhi nào ta cũng không muốn để nàng ấy khóc, nhưng mà với điệu bộ của nàng bây giờ, rất đáng yêu, rất nhu mì, ta thích, ta thích lắm, hahaha”.
Khương Sắc lại dùng đôi ma trảo của mình thành thạo cởi bộ y phục mỏng tang trên người Khúc Bình Nhi, lộ ra thân thể yêu kiều như hoa như ngọc.Hắn một tay vân vê ngọn nhũ hoa màu son trước mắt, một tay vuốt dọc theo tấm lưng trần xuống dưới, lèn qua khu đồn điền nảy nở, xoa xoa cặp đùi thon dài của nàng.Khương Sắc hôn lên môi đỏ mọng, tham lam đưa lưỡi vào mà khuấy động một hồi, cảm nhận được mùi vị thơm ngọt của nước bọt chảy vào trong miệng…hắn luôn cho rằng, đây là một loại gia vị mà ông trời đặc ân dành riêng ban tặng cho mọi nam nhân, ở đây điển hình là bản thân hắn.Khương Sắc có kinh nghiệm, hắn biết mùi vị các nàng từ đây bắt đầu thể hiện rõ sự đặc biệt, chứng minh tính tồn tại duy nhất của mỗi người.Hắn lúc trước cứ nghĩ đàn bà nữ nhân ai cũng giống nhau, nhìn chung là như thế, tất nhiên vẻ xinh đẹp bên ngoài đều quy chung về một nhóm, cái điều Khương Sắc muốn nhắc ở đây là tâm tính của các nàng.Hắn qua tay bao nữ nhân, tiếp xúc với mọi tầng lớp từ thượng lưu đến bình dân, trăm nghe không bằng một thấy, thử dò hỏi suy nghĩ của từng người thông qua những gì chân thực nhất ở “bên trong” các nàng.Đây là phương thức duy nhất hắn có thể “thấy” được hết suy nghĩ nội tâm của các nàng, hắn rút ra được kinh nghiệm thực tiễn từ chính cách các nàng hôn hắn, ân ái với hắn, thấu hiểu được là nàng có yêu chính hắn hay không, có thực lòng với hắn hay không, tâm tư thường ngày bao quanh những gì, đây là một biệt tài, một mặt khá sành sỏi của Khương Sắc.Hắn cũng không dám một mực khẳng định cái gì đích thực là tình yêu, cái này hắn nghĩ chỉ là một loại từ ngữ được gán cho cảm xúc, nhưng chính vì cảm xúc thường chẳng phải thứ gì đó hữu hình, nên lại càng mơ màng hư ảo.Khương Sắc thấy thời cơ đã chín muồi, Khúc Bình Nhi cũng đã liêu xiêu sắp đổ, hắn kề “ngọn thương thịt” nóng hổi ép vào vùng da bụng mềm mại của nàng mà ma sát, đến khi Khúc Bình Nhi không chịu được nữa, chính mình mở miệng ra mà cầu xin, nài nỉ thì hắn mới khà khà mà oanh kích.Khương Sắc nhan sắc không tốt, nhưng hắn có thứ vũ khí mạnh mẽ, to lớn hơn bất kỳ nam nhân nào, đây là niềm kiêu ngạo lớn nhất hắn dám ngạo nghễ giữa thiên hạ.Khúc Bình Nhi chịu nhiệt lâu ngày, vốn đã dính bùa mê, thành tâm toàn ý dâng hiến hết cho hắn, miệng phát ra tiếng kêu âm ỉ mời gọi.Khương Sắc không để nàng chờ lâu, nhấp nha nhấp nhổm giữa đêm hôm, tay miệng phối hợp rất chuẩn nhịp, lúc nhanh lúc chậm có tiết tấu.Chiếc giường vốn không đạt được sự cân bằng, khập khễnh kêu lên ken két, âm thanh vang lên giữa căn phòng trống, dội đi dội lại mấy lần không dứt.Nam nữ tầm hoan đến nửa đêm thì phu quân của Khúc Bình Nhi lủi thủi đi về, chỉ thấy hắn một thân nhỏ bé thấp lùn, tướng mạo kì dị, xách trên vai đống củi khô lớn, còn ngà ngà mùi rượu, có lẽ là đã ngấm chút tinh tửu hạng nặng.Hắn lúc trước cũng khôi ngô tuấn tú lắm, sau này lâm bạo bệnh, da thịt teo rút hết cả, nhìn bộ dáng bây giờ không còn một phần mười, bằng hữu xóm làng đều nhìn mặt mà đặt cho hắn cái tên Hắc Đũi.Hắc Đũi tâm đã chết, suốt ngày chỉ biết cắm mặt nhặt củi, nhờ cố tri giúp đỡ hàng tháng mà kiếm chút thức ăn sống qua ngày, vừa đủ miếng ăn cho hai người.Khúc Bình Nhi không vì thiếu ăn mà ốm đói, trái lại thân thể nữ nhân dễ dàng hấp thụ tinh chất bổ dưỡng của ẩm thực, thành ra thân thể lại càng tôn lên vẻ săn chắc, khỏe khoắn.Nàng vốn dòng dõi nông dân, nhiều thịt ít mỡ, chắc khỏe từ xương đến da, trông có vẻ to lớn, đẫy đà hơn nữ nhân bình thường một chút.Khúc Bình Nhi thấy phu quân về thì hoảng hồn, mặt mày trắng bệch không còn chút máu, ấy thế mà cuộc chinh chiến tạm dừng trong chốc lát. Khương Sắc dụng khinh công bắn nhanh lên xà nhà mà lẩn, hắn không sợ Hắc Đũi, nhưng mà nếu bị bắt gặp ăn nằm với vợ người, cảm giác không được danh chính ngôn thuận cho lắm.Hắc Đũi đi ngang qua phu nhân, hai mắt dường như không trông thấy ai cả, lầm lũi cởi đồ trèo lên giường mà ngủ.Khúc Bình Nhi bất bình với cách hành xử của phu quân, tâm cũng mấy phần thất vọng, nàng vốn sửng sốt, còn chưa kịp khoác lên mình bộ y phục cũ, thân thể trần truồng đứng giữa sàn nhà, ánh trăng chiếu xuyên qua khe cửa, một mảnh tam giác đen tuyền huyền bí lồ lộ ra hết cả, da thịt trắng hồng, màu mỡ không chút tì vết.Khúc Bình Nhi lấy tay che mặt, quết đi hàng sương còn đọng lại nơi khóe mắt, nàng ngồi trước gương, dùng lược chải lại mái tóc đã rối bù, búi gọn lên cao, lộ ra phẩm chất cao quý hiếm có của nhất đại phu nhân.Khúc Bình Nhi mân mê xoa bóp khối mỡ ngực, đây là nàng một đời dành dụm cho hắn, nàng quả thực yêu lắm cái thân thể của mình, bởi nàng biết, từ đó nàng có thể vì vị lang quân trong mộng của đời mình mà mong đợi một cuộc sống phu thê êm đềm, hạnh phúc.Nhưng mà thực tế lại khác trong mộng quá xa, phu quân một mực đã bỏ rơi nàng thật rồi.Nàng nhìn bóng ảnh của mình trong gương, cười nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng vui vẻ chấp nhận tình cảnh đau khổ của mình, đạt đến cảnh giới cuối cùng mà nàng có thể chịu đựng.Nói về Khương Sắc, hắn nhìn thấy điều này rõ hơn ai hết, hỏa dục phát tác, đáp nhẹ xuống đất, hôn mấy lần lên khắp thân thể của Khúc Bình Nhi, tay vén làn tóc mai còn vương lên mặt nàng :
- “Bình Nhi, nàng đừng có buồn, còn có ta đây, ta hứa, đời này ta sẽ không phụ bạc nàng, nàng biết không, sau này và sau này nữa, ta mỗi tháng sẽ ráng cất công về thăm nàng, nàng có tin lão công không?”.
Khúc Bình Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, chủ động hôn thật lâu lên cái miệng mấy phần giống mỏ chuột của hắn, ướt át thủ thỉ rằng :
- “Lão công, tính chàng thế nào chẳng lẽ thiếp còn không tỏ, chỉ cần lão công có tình có nghĩa như thế, thiếp thân đây đâu trông mong gì hơn nữa.Thế thiếp nói cho chàng một chuyện, sau này, chàng cũng không cần đến đây nữa, đây là đêm cuối cùng chúng ta có thể gặp nhau, chàng biết không, thiếp là người đã xuất giá tòng phu, gả gà theo gà, gả chó theo chó, nhưng thiếp chưa từng ân hận vì chuyện này với lão công, kiếp này, và cả kiếp sau nữa, thiếp vẫn muốn lấy Hắc Đũi làm phu quân, thiếp cũng vẫn muốn cùng lão công kết thêm đoạn nhân duyên nồng thắm này.Lão công, chỉ là, chỉ là….thiếp quá mệt mỏi với đoạn tình ái chốn nhân gian này, chàng có hiểu hay không, chúng ta dừng ở đây, nhé?”.
Khương Sắc mới nghe thì sửng sốt, nhưng hắn không ngạc nhiên lâu lắm.
- “Bảo bối, chuyện ngày mai thế nào, nàng không cần phải nghĩ nữa, nàng muốn sao thì cứ vậy đi, lão công không phải trước giờ đều chiều theo ý nàng hay sao, nàng đâu cần phải mở miệng ra hỏi.Phu nhân nói, tiểu nhân chỉ biết vâng lệnh thôi a.Còn nữa, phu nhân sao lại dám chủ động hôn tiểu nhân, cái này là trái với luân thường đạo lý.Phạt”.
Hai con người quện ôm lấy nhau, khối da thịt tròn trịa bất đồng ở giữa vừa là mối liên kết duy nhất giữa hai cá thể, vừa oái ăm là vật cách trở xác thịt, không biết mềm mại đến mức nào mà vừa đụng vào đã chóng biến dạng đến tội nghiệp, ngực ép ngực…Lại một hồi ân ái lâu dài không dứt, tình cảm dạt dào như sóng bể, bên ngoài gió lạnh réo rắt lướt qua khung cửa, đập lên tường thành những âm thanh bôm bốp khiến người ta khó lòng cưỡng lại sức nặng ngàn cân của mí mắt.Hắc Đũi giấc ngủ bị quấy rối, tỉnh giấc thấy hết cả, nhưng hắn hai mắt chẳng có chút thần tình, nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ sâu.Khương Sắc biết thế, cười hắc hắc thích thú, lại bó tay chẳng biết nói gì, “bắn phá” bậy bạ rồi hôn lần cuối trên trán nhân tình, dựa vào bóng đêm tăm tối biến mất.Khúc Bình Nhi khoác lên mình chiếc áo lụa hắn để lại, trang điểm sao cho xinh đẹp nhất, dịu dàng hôn lên trán Hắc Đũi, ôm lấy phu quân đánh một giấc cho thật đã…
- “ Bình nhi, nàng ở đâu rồi?Ta đến rồi đây, còn không mau ra đón lão công”.
Đâu đó cuối phòng có cái giường bằng gỗ, có người đàn bà đẫy đà đang nằm, nàng nghe tiếng hắn thì giật mình thổn thức, còn lã chã nước mắt.
- “Lão công, chàng đến rồi sao?Thiếp chờ chàng dăm ngày nửa tháng sao bây giờ chàng mới mò đến?Có phải là chàng đã chán thiếp thân rồi hay không?Chàng nói ta xem.”.
Lời lẽ này cần giải thích, đúng là Khương Sắc không chính xác làm lão công của nàng.Nàng tên thật là Khúc Bình Nhi, năm nay tròn ba mươi cái xuân xanh, vì nhà nghèo, năm nàng mười lăm tuổi, phụ mẫu đành lòng gả nàng đi mất, chồng nàng là một mẫu nam nhi lí tưởng, nhà hắn gia sản rất nhiều, giàu có đến nứt vách, cuộc sống phu thê hòa thuận, êm đẹp biết nhường nào.Năm nàng đôi mươi, cái tuổi mà đáng ra bây giờ mới nên cưới vợ gả chồng, thì nhà bị phá sản, phu quân nàng lâm bạo bệnh mà đổi tính, hắn không những không còn khả năng vốn có nữa, thậm chí còn phủi tay bỏ qua người vợ đang đến thời kỳ sung mãn nhất, nàng cứ thế mà ở giá từ đó đến giờ.Nàng lại chưa từng sinh đẻ, có lẽ là do phận trời đày đọa, nên hết mực buồn bã, cô đơn.Bù lại, thân hình nàng thiếu đi cái bóng dáng của nam nhân, lại phát triển hết cỡ, đến nay ba mươi thì hoàn toàn trưởng thành, tuyệt đối là một tuyệt đại mỹ nhân hiếm có.Lắm lúc có kẻ dòm ngó, mở lời ong bướm, nhưng tuyệt nàng vẫn giữ gìn thân trang, rèm buông cửa đóng, xem như khép chặt cõi lòng của mình.Lúc ấy Khương Sắc đi ngang qua, thấy nàng xinh đẹp thì động lòng, đúng là như thế, hắn rất quan tâm đến Khúc Bình Nhi, thường ngày lại bỏ công mua sắm, tâm sự; nhưng hắn tuyệt chẳng bao giờ mở miệng ra nói một câu đại loại như : “Ta yêu nàng, ta thích nàng, ta mê say quyến luyến nàng”.Ấy rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nàng không để ý gì đến phẩm hạnh của mình nữa, ngoại tình với hắn.Khương Sắc cũng toàn tâm toàn ý với nàng, nàng thích gì đấy, hắn đều bỏ công ra “mượn” chút vàng bạc của mấy nhà phú hộ trong thành, lùng mua cho bằng được.Tình chàng ý thiếp vốn đã hiện rõ, không còn gì để hối tiếc nữa, nàng…”cho” hắn.Bỏ qua chuyện cũ, đến hiện tại bây giờ, Khương Sắc nghe nàng mở miệng ra là hờn là dỗi, biết là cần làm gì, nhẹ nhàng lao đến cạnh nàng mà vuốt ve thân thể ngọc ngà.
- “Bình Nhi yêu quý, đâu phải là lão công không muốn đến bên nàng, chỉ là lão công bận việc, không thể thường xuyên đến thăm nàng, bây giờ không phải là ta đã đến rồi sao, để ta đền đáp hết đêm nay cho nàng nhé.Nhưng mà chồng nàng, hắn có phải là đi đốn củi chưa về phải không?Ta thì không sao, chỉ là sợ nàng bị khuất tất”.
Vừa nói, hắn thọc tay vào khe cổ áo của nàng, mơn trớn cái khối đầy đặn trắng nõn trước ngực, dần dà có khuynh hướng bạo liệt hẳn lên.Bình Nhi chịu đựng không nổi trước nanh vuốt, ma trảo của Khương Sắc, sắc mặt đỏ ửng, âm thanh nghẹn ngào trong cổ rên rỉ phát ra đầy mê hoặc, nhưng nàng lại đẩy Khương Sắc ra mà rằng :
- “Ưm, chàng ấy đi đốn củi mấy ngày nữa mới về, lão công cũng đừng hằn học với chàng ấy, thiếp, chỉ là, là…lỗi của thiếp, thiếp thực không biết nữa”.
Khương Sắc thấy người đẹp trong lòng coi chừng lại sắp khóc, hắn lại sợ nhất nước mắt của nữ nhân, cái này nguyên do là một loại hồi ức không đẹp.Hắn từ nhỏ đã mồ côi mẫu thân, một tay phụ thân hắn ân cần chăm sóc cả, tuy cuộc sống của hắn không hẳn là vẹn cả đôi đường, nhưng mà cũng êm đẹp như bao đứa trẻ khác.Hắn sống trong cuộc sống thiếu vắng hình bóng của đàn bà, của mẫu thân hắn.Khương Sắc từ nhỏ lại xấu xí đến khó coi, thành ra ai ai cũng ghét, xa lánh.Cuộc đời hắn thay đổi từ khi hắn gặp một vị sư tỷ, nàng vốn xinh đẹp như tiên nữ trên trời, mang cho hắn bao niềm vui và những giận dỗi hờn ghen tuổi mới lớn, ấy mà mấy năm sau, nàng lại bỏ hắn đi lấy cái tên khốn cùng thôn, cái tên hay bắt nạt hắn nhất.Hắn đau khổ hỏi nàng :Vì sao?Vì sao?Nhưng nàng cúi đầu chẳng nói với hắn một lời.Sau này, Khương Sắc nghĩ lại, hắn hiểu rằng, tất cả nhiều khi không chỉ phụ thuộc vào mỗi thứ gọi là tình cảm, nàng cần hơn một mái ấm, một cuộc sống khá giả, cuộc sống duy nhất mà nàng chỉ có một đời này để hưởng.Thấu điều này, Khương Sắc đâm ra hận, nhưng mà hắn chẳng biết hận ai, hận nàng bội bạc?Hận chính bản thân hắn vô dụng?Hận phụ mẫu hắn không biết sinh nở?Hận mẫu thân nàng quá mức chiều chuộng nữ nhi?Hay là hận ông trời không có mắt?Hắn chẳng còn biết hận ai nữa, thế là khóc, khóc mãi.Rồi hắn tạm biệt phụ thân rời khỏi thôn, mong làm được thứ gì đó, hi vọng sau này đạt được công danh, hắn sẽ về giành lại người con gái hắn yêu quý nhất.Hắn lại gặp thời, được một dị sĩ võ lâm nhận làm đồ đệ, truyền dạy cho đủ thứ, đến lúc thành danh, hắn chẳng còn thiết nghĩ đến vị sư tỷ kia nữa, Khương Sắc sợ hãi bỏ chạy khỏi quá khứ đen tối của mình, lấy hiệu là “Đệ Nhất Đại Đạo Hái Hoa”, cả ngày chỉ đi tìm thứ sắc dục làm vui.Hắn đường hoàng câu dẫn những bậc nữ nhi mà hắn cho là hắn đáng, nên làm.Cái trò vui này giúp hắn lấy lại được tính người của mình, hắn yêu đời hơn, vui vẻ hơn, chính trực hơn; hơn nữa hắn lại biết yêu, nhưng người hắn yêu lại là tất cả nữ nhân trong thiên hạ.Chỉ là hắn luôn có nơi để đi, để đến, nhưng một chút ít, hắn lại nhớ sư tỷ ở trong lòng.Không cùng nữ nhân nào hoan ái, hắn lại hụt hẫng khó chịu, đây là một loại hậu quả Khương Sắc nhận được.
- “Ây, nàng đừng có khóc, haha, mặt mày bết hết lên rồi này, chuyện này không phải chúng ta đã suy nghĩ ổn thõa rồi sao, là chính hắn bội bạc tình cảm này của nàng, hơn nữa chẳng phải nàng vẫn còn bên hắn, chăm lo cho hắn chu đáo đấy sao?Miếng ăn thường ngày hắn ăn là của ai?Vậy mà hắn vẫn nhẫn tâm làm nàng đau lòng.Bảo bối, nàng nghe ta, sau này nhất trí là không nhắc đến chuyện này nữa nhé.Nói nàng nghe, ta thực không muốn thấy người nữ nhi của mình phải khóc, không, là bất kì người nữ nhi nào ta cũng không muốn để nàng ấy khóc, nhưng mà với điệu bộ của nàng bây giờ, rất đáng yêu, rất nhu mì, ta thích, ta thích lắm, hahaha”.
Khương Sắc lại dùng đôi ma trảo của mình thành thạo cởi bộ y phục mỏng tang trên người Khúc Bình Nhi, lộ ra thân thể yêu kiều như hoa như ngọc.Hắn một tay vân vê ngọn nhũ hoa màu son trước mắt, một tay vuốt dọc theo tấm lưng trần xuống dưới, lèn qua khu đồn điền nảy nở, xoa xoa cặp đùi thon dài của nàng.Khương Sắc hôn lên môi đỏ mọng, tham lam đưa lưỡi vào mà khuấy động một hồi, cảm nhận được mùi vị thơm ngọt của nước bọt chảy vào trong miệng…hắn luôn cho rằng, đây là một loại gia vị mà ông trời đặc ân dành riêng ban tặng cho mọi nam nhân, ở đây điển hình là bản thân hắn.Khương Sắc có kinh nghiệm, hắn biết mùi vị các nàng từ đây bắt đầu thể hiện rõ sự đặc biệt, chứng minh tính tồn tại duy nhất của mỗi người.Hắn lúc trước cứ nghĩ đàn bà nữ nhân ai cũng giống nhau, nhìn chung là như thế, tất nhiên vẻ xinh đẹp bên ngoài đều quy chung về một nhóm, cái điều Khương Sắc muốn nhắc ở đây là tâm tính của các nàng.Hắn qua tay bao nữ nhân, tiếp xúc với mọi tầng lớp từ thượng lưu đến bình dân, trăm nghe không bằng một thấy, thử dò hỏi suy nghĩ của từng người thông qua những gì chân thực nhất ở “bên trong” các nàng.Đây là phương thức duy nhất hắn có thể “thấy” được hết suy nghĩ nội tâm của các nàng, hắn rút ra được kinh nghiệm thực tiễn từ chính cách các nàng hôn hắn, ân ái với hắn, thấu hiểu được là nàng có yêu chính hắn hay không, có thực lòng với hắn hay không, tâm tư thường ngày bao quanh những gì, đây là một biệt tài, một mặt khá sành sỏi của Khương Sắc.Hắn cũng không dám một mực khẳng định cái gì đích thực là tình yêu, cái này hắn nghĩ chỉ là một loại từ ngữ được gán cho cảm xúc, nhưng chính vì cảm xúc thường chẳng phải thứ gì đó hữu hình, nên lại càng mơ màng hư ảo.Khương Sắc thấy thời cơ đã chín muồi, Khúc Bình Nhi cũng đã liêu xiêu sắp đổ, hắn kề “ngọn thương thịt” nóng hổi ép vào vùng da bụng mềm mại của nàng mà ma sát, đến khi Khúc Bình Nhi không chịu được nữa, chính mình mở miệng ra mà cầu xin, nài nỉ thì hắn mới khà khà mà oanh kích.Khương Sắc nhan sắc không tốt, nhưng hắn có thứ vũ khí mạnh mẽ, to lớn hơn bất kỳ nam nhân nào, đây là niềm kiêu ngạo lớn nhất hắn dám ngạo nghễ giữa thiên hạ.Khúc Bình Nhi chịu nhiệt lâu ngày, vốn đã dính bùa mê, thành tâm toàn ý dâng hiến hết cho hắn, miệng phát ra tiếng kêu âm ỉ mời gọi.Khương Sắc không để nàng chờ lâu, nhấp nha nhấp nhổm giữa đêm hôm, tay miệng phối hợp rất chuẩn nhịp, lúc nhanh lúc chậm có tiết tấu.Chiếc giường vốn không đạt được sự cân bằng, khập khễnh kêu lên ken két, âm thanh vang lên giữa căn phòng trống, dội đi dội lại mấy lần không dứt.Nam nữ tầm hoan đến nửa đêm thì phu quân của Khúc Bình Nhi lủi thủi đi về, chỉ thấy hắn một thân nhỏ bé thấp lùn, tướng mạo kì dị, xách trên vai đống củi khô lớn, còn ngà ngà mùi rượu, có lẽ là đã ngấm chút tinh tửu hạng nặng.Hắn lúc trước cũng khôi ngô tuấn tú lắm, sau này lâm bạo bệnh, da thịt teo rút hết cả, nhìn bộ dáng bây giờ không còn một phần mười, bằng hữu xóm làng đều nhìn mặt mà đặt cho hắn cái tên Hắc Đũi.Hắc Đũi tâm đã chết, suốt ngày chỉ biết cắm mặt nhặt củi, nhờ cố tri giúp đỡ hàng tháng mà kiếm chút thức ăn sống qua ngày, vừa đủ miếng ăn cho hai người.Khúc Bình Nhi không vì thiếu ăn mà ốm đói, trái lại thân thể nữ nhân dễ dàng hấp thụ tinh chất bổ dưỡng của ẩm thực, thành ra thân thể lại càng tôn lên vẻ săn chắc, khỏe khoắn.Nàng vốn dòng dõi nông dân, nhiều thịt ít mỡ, chắc khỏe từ xương đến da, trông có vẻ to lớn, đẫy đà hơn nữ nhân bình thường một chút.Khúc Bình Nhi thấy phu quân về thì hoảng hồn, mặt mày trắng bệch không còn chút máu, ấy thế mà cuộc chinh chiến tạm dừng trong chốc lát. Khương Sắc dụng khinh công bắn nhanh lên xà nhà mà lẩn, hắn không sợ Hắc Đũi, nhưng mà nếu bị bắt gặp ăn nằm với vợ người, cảm giác không được danh chính ngôn thuận cho lắm.Hắc Đũi đi ngang qua phu nhân, hai mắt dường như không trông thấy ai cả, lầm lũi cởi đồ trèo lên giường mà ngủ.Khúc Bình Nhi bất bình với cách hành xử của phu quân, tâm cũng mấy phần thất vọng, nàng vốn sửng sốt, còn chưa kịp khoác lên mình bộ y phục cũ, thân thể trần truồng đứng giữa sàn nhà, ánh trăng chiếu xuyên qua khe cửa, một mảnh tam giác đen tuyền huyền bí lồ lộ ra hết cả, da thịt trắng hồng, màu mỡ không chút tì vết.Khúc Bình Nhi lấy tay che mặt, quết đi hàng sương còn đọng lại nơi khóe mắt, nàng ngồi trước gương, dùng lược chải lại mái tóc đã rối bù, búi gọn lên cao, lộ ra phẩm chất cao quý hiếm có của nhất đại phu nhân.Khúc Bình Nhi mân mê xoa bóp khối mỡ ngực, đây là nàng một đời dành dụm cho hắn, nàng quả thực yêu lắm cái thân thể của mình, bởi nàng biết, từ đó nàng có thể vì vị lang quân trong mộng của đời mình mà mong đợi một cuộc sống phu thê êm đềm, hạnh phúc.Nhưng mà thực tế lại khác trong mộng quá xa, phu quân một mực đã bỏ rơi nàng thật rồi.Nàng nhìn bóng ảnh của mình trong gương, cười nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng vui vẻ chấp nhận tình cảnh đau khổ của mình, đạt đến cảnh giới cuối cùng mà nàng có thể chịu đựng.Nói về Khương Sắc, hắn nhìn thấy điều này rõ hơn ai hết, hỏa dục phát tác, đáp nhẹ xuống đất, hôn mấy lần lên khắp thân thể của Khúc Bình Nhi, tay vén làn tóc mai còn vương lên mặt nàng :
- “Bình Nhi, nàng đừng có buồn, còn có ta đây, ta hứa, đời này ta sẽ không phụ bạc nàng, nàng biết không, sau này và sau này nữa, ta mỗi tháng sẽ ráng cất công về thăm nàng, nàng có tin lão công không?”.
Khúc Bình Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, chủ động hôn thật lâu lên cái miệng mấy phần giống mỏ chuột của hắn, ướt át thủ thỉ rằng :
- “Lão công, tính chàng thế nào chẳng lẽ thiếp còn không tỏ, chỉ cần lão công có tình có nghĩa như thế, thiếp thân đây đâu trông mong gì hơn nữa.Thế thiếp nói cho chàng một chuyện, sau này, chàng cũng không cần đến đây nữa, đây là đêm cuối cùng chúng ta có thể gặp nhau, chàng biết không, thiếp là người đã xuất giá tòng phu, gả gà theo gà, gả chó theo chó, nhưng thiếp chưa từng ân hận vì chuyện này với lão công, kiếp này, và cả kiếp sau nữa, thiếp vẫn muốn lấy Hắc Đũi làm phu quân, thiếp cũng vẫn muốn cùng lão công kết thêm đoạn nhân duyên nồng thắm này.Lão công, chỉ là, chỉ là….thiếp quá mệt mỏi với đoạn tình ái chốn nhân gian này, chàng có hiểu hay không, chúng ta dừng ở đây, nhé?”.
Khương Sắc mới nghe thì sửng sốt, nhưng hắn không ngạc nhiên lâu lắm.
- “Bảo bối, chuyện ngày mai thế nào, nàng không cần phải nghĩ nữa, nàng muốn sao thì cứ vậy đi, lão công không phải trước giờ đều chiều theo ý nàng hay sao, nàng đâu cần phải mở miệng ra hỏi.Phu nhân nói, tiểu nhân chỉ biết vâng lệnh thôi a.Còn nữa, phu nhân sao lại dám chủ động hôn tiểu nhân, cái này là trái với luân thường đạo lý.Phạt”.
Hai con người quện ôm lấy nhau, khối da thịt tròn trịa bất đồng ở giữa vừa là mối liên kết duy nhất giữa hai cá thể, vừa oái ăm là vật cách trở xác thịt, không biết mềm mại đến mức nào mà vừa đụng vào đã chóng biến dạng đến tội nghiệp, ngực ép ngực…Lại một hồi ân ái lâu dài không dứt, tình cảm dạt dào như sóng bể, bên ngoài gió lạnh réo rắt lướt qua khung cửa, đập lên tường thành những âm thanh bôm bốp khiến người ta khó lòng cưỡng lại sức nặng ngàn cân của mí mắt.Hắc Đũi giấc ngủ bị quấy rối, tỉnh giấc thấy hết cả, nhưng hắn hai mắt chẳng có chút thần tình, nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ sâu.Khương Sắc biết thế, cười hắc hắc thích thú, lại bó tay chẳng biết nói gì, “bắn phá” bậy bạ rồi hôn lần cuối trên trán nhân tình, dựa vào bóng đêm tăm tối biến mất.Khúc Bình Nhi khoác lên mình chiếc áo lụa hắn để lại, trang điểm sao cho xinh đẹp nhất, dịu dàng hôn lên trán Hắc Đũi, ôm lấy phu quân đánh một giấc cho thật đã…
/20
|