Hắn họ Dương, đầy đủ gọi là Dương Tiểu Minh.Phụ thân hắn là Dương Khắc Thiên, năm nay tròn bốn nhăm, thân thể mặc dầu tráng kiện nhưng tuổi tác chính thức vẫn bước chân vào thời kì trung niên.
Mấy đại tẩu trong thôn những lúc rảnh rỗi cũng thường đem phụ tử này ra mà bàn tán rất nhiệt.Lúc phụ thân hắn không rõ từ đâu đến nhập thôn thì hắn mắt còn chưa mở hết, phải bú mớm mấy bà mụ trong thôn, bao nhiêu cũng không đủ.Đến ba tuổi vẫn chưa biết nói, suốt ngày chỉ thích nằm một chỗ, tập đi thì ứ khóc dận giỗi đến tím ngắt.Lên sáu tuổi, có lão đạo sĩ nọ đi ngang qua, dừng xem phong thủy bốn bề, bấm quẻ một hồi lâu rồi phán :”Nhà nầy tọa vị nơi thiên thời địa lợi, vốn ẩn chứa long mạch trăm ngàn năm, lại có duy nhất một quý tử trời sinh vốn có dị bẩm, tánh cách cao sang, mặt mày trung hậu, sau này ắt là bậc quý nhân, đại phú đại quý, tiền đồ vô hạn, là bậc chí tôn lẫn trong kẻ phàm”.Phụ thân hắn nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt, đến khi thấy hắn ngồi bệch dưới đất, miệng ngậm đầy kẹo, lẩm bẩm một mình mãi không dứt thì chưng hửng không thôi.Chỉ tội thân lão đạo sĩ kia, đến khi xin tiền liền bị phụ thân hắn giận cá chém thớt đuổi đánh mãi ra đến đầu thôn mới tha mạng…Lão Dương cả ngày buồn rầu không ngớt, cũng tính đến chuyện kiếm cho hắn một mẫu thân để tiện bề săn sóc, nuôi dạy; nhưng chuyện mãi vẫn cứ lần khan không thành.Không phải vì lão quá mức xấu trai hay là nghèo khó.Chỉ là, thôn dân mãi đối với tên tiểu tử Tiểu Minh kia, qua bao năm vẫn “không hiểu vì sao không thể chiu nổi cái bản mặt của nó”.Cứ thế phụ thân hắn một mình “gà trống nuôi con” đến nay đã được chín năm.May mắn chính là Tiểu Minh hắn càng lớn, tuy không có thông minh cho lắm, nhưng cũng phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác.
Hôm nay tròn hai tháng từ ngày quen biết sư tỷ, là ngày hắn sẽ cùng nàng đến một nơi vô cùng đặc biệt.Hắn thức dậy từ rất sớm, miệng mồm thì lúc nào cũng toe toét không khép lại được, cười to hết cỡ, ăn vận một bộ y phục mới nhất, xăm xe một hồi.Long trọng, kỹ càng như thế, là bởi một điều: Hắn...”yêu” nàng.Bằng nào trí tuệ của mình, hắn xác định. ( yêu là đúng rồi,yêu từ lúc nhỏ đến lúc lớn.Chỉ là giờ nó còn nhỏ,nên là “yêu” thôi =)) ) .
Thân vừa bước chân ra đến đầu ngõ, hắn gặp ngay bọn Thiết Sơn.Bọn này đối hắn hết sức chán ghét, lại không vấp phải sự phản đối của phụ mẫu, từ nhỏ đến lớn nhiều lần ra sức bắt nạt đánh đập.Thằng nhóc béo mập nhất, mặt mày nung núc là thịt, quanh hông giắt ná lớn, cũng là thủ lĩnh của cái nhóm ô tạp nầy, không ai khác chính là Thiết Sơn, vừa gặp hắn đã mở miệng ra, giọng ồm ồm mà quát, trút hết cả bầu tâm sự day dứt đã mấy hôm nay :
- “Thằng Tiểu Cẩu kia, không, mày còn không bằng một con cẩu.Hahaha, mày có biết Thanh tỷ là ai không, haha, là độc nhất nữ nhi của Đoàn Gia - cha nàng là quan Lại Bộ Thượng Thư, là trọng thần khai quốc đương triều.Từ nhỏ Thanh tỷ đã được hoàng thượng yêu thích, đặc biệt ân chuẩn gán hôn cho Tứ hoàng tử .Hôm nay mày lại dám cùng Thanh tỷ, hẹn hẹn hò hò, mày xứng sao?Hôm nay không tao không quản gì nữa, mày đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.Hahahaha!!”
- “Ta, ta….”.
- “Ta cái con mẹ nhà ngươi, xem ta cắt lưỡi rồi thì ngươi còn lảm nhảm bằng gì”.
Những câu cuối cùng, hắn gằn mạnh từng chữ, giận dữ dồn hết mọi ai oán của chính mình vào Tiểu Minh, lời lẽ hết sức điên cuồng.Âm thanh vang đến bên tai còn chưa kịp tiếp thu, Thiết Sơn dụng lực đạp mạnh xuống đất, dẫn đầu đám lưu manh tiến lên áp chiến.Quyền đầu vun vút khắp nơi, hoàn toàn thay phiên nhau mà áp bức.Chỉ tội cho Tiểu Minh, hắn từ khi biết nhận thức đến nay, không chỉ nhận lấy vô số lời chỉ trích, oan ức từ những người xung quanh, thân thể đau nhứt từng hồi, đầu óc bị chấn đến tê dại, lại nghe được tin dữ, tâm trí quay cuồng như mất hết, oán khí tích tụ bao năm nay chỉ chực đến giờ bộc phát.Hắn muốn một lần trong đời có thể mạnh mẽ mà đứng dậy.Đến lúc bị Thiết Sơn siết chặt cổ đè lăn ra đất, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hắn mới vùng vẫy vươn tay sờ soạng xung quanh, mơ màng cảm nhận sự mát lạnh của sỏi đá, liền dứt khoát nắm lấy một viên vừa tay, gương mặt gằn lên từng sợi gân xanh dữ tợn, tay dồn hết sức bình sinh định xuất ra đòn âm độc, vô ý có, chủ ý cũng có, đây là…
- “Dừng tay!”.
Bỗng từ đâu tiến đến hai nhân ảnh, mơ hồ hình dáng phân ra một nam một nữ.Tiếng thét kia ban đầu thoạt nghe có vẻ không lớn, nhưng dưới tác dụng của nội lực, cuồng bạo không dứt trên không, mạnh mẽ xông vào tâm nhĩ.Bọn tiểu tử kia dưới áp lực mạnh mẽ như thế nào da thịt nào chịu được, chân lui liên tiếp liền bảy bước mới thôi, sợ sệt ôm chặt lấy tai, bỏ trốn gần hết.Chỉ là một tiếng thét mà lại có sức uy hiếp đến như vậy, võ công nhất định là cao thâm mạc trắc, xem như người này trên võ lâm danh khí có lẽ cũng không nhỏ.
- “Tiểu Minhh!”.
Lần này Diệp Thanh đến kịp lúc mới ngăn chặn được mọi chuyện.Gót sen đạp khí ba bước, nàng nhẹ nhàng mà thanh khiết đáp xuống bên cạnh Tiểu Minh, theo một quy tắc nhất định nhanh tay điểm vào vài huyệt đạo trên người hắn.Thiết Sơn mặt mày tái mét như thấy quỷ, chân lảo đảo không vững, đứng trân trối hồi lâu không thốt ra được lời nào.Một lúc sau mới cảm thấy không đúng: Tiếng thét kia tuyệt không phải là của nàng, còn có kẻ khác?Lúc này mới hối hả nhìn quanh.Không biết từ bao giờ, trước mắt hắn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, người này thân vận một bộ bạch y viền kim sắc, hoàn toàn là hàng thượng đẳng, mái tóc vấn cao, đôi mi cong vút có hồn, thân thể lại trắng trẻo như bạch ngọc.Hắn chính là Lăng Vân – Tứ hoàng tử của Nam Việt Quốc.Diệp Thanh chân mày nhíu sâu, trừng đôi mắt đẹp về phía Thiết Sơn, lúc này lộ ra danh phận cao quý của mình, giận dữ hét lên thị uy:
- “Ngươi sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế chứ?Năm người lại đánh một người, còn dám đánh đệ đệ của ta một cách vô nhân tính như thế này.Ngươi tự nói xem, ngươi chính xác phải chịu tội như thế nào”.
Thiết Sơn đôi mắt ươn ướt, tự cắn bật môi đến rướm máu, mếu máo một lúc rồi hét to rằng :
- “Haha, hôm nay ta mất hết tất cả rồi, ngay cả cái mạng nhỏ này nữa.Haha.Ta phục.Nhưng Tiểu Cẩu, haha, ngươi cũng nên dẹp bỏ cái ý định trong đầu mình đi.Muốn giành ư?Đời này kiếp này, trừ phi thành tiên, nếu không tất cả chỉ là người si nói mộng, ngươi mãi mãi không xứng đáng.Hahahahaha!”.
Dứt lời, Thiết Sơn không màng đến chuyện gì nữa, tay chộp nhanh một thanh củi khô gần đấy, huy động như côn, sử hết mười phần sức lực.Đích đến không ai khác chính là Tiểu Minh.Hắn liều mạng.
- “Hỗn xược!”.
Đến khi đầu Tiểu Minh chỉ cách côn ảnh ba tấc, Lăng Vân mắng lớn một câu rồi dụng đà từ xa, hai tay biến đổi thành chưởng, đánh thẳng vào hông, kịp thời hất văng Thiết Sơn đi.Nhưng mà thời cơ lại xảo diệu hết mực khiến Lăng Vân rất khó khống chế được lực lượng, hai người bị quán lực dư thừa tác động, thành ra văng ra hai phía.Lăng Vân dù gì cũng là một võ giả, thân thể lộn ngược vài vòng trước khi đập vào đá, miệng tuy phun một búng máu tươi, nhưng xem ra vết thương không nặng.Thiết Sơn thì không được như thế, đầu hắn bị chấn xuống đất thật mạnh, máu tươi từ đó chảy xuống thành vũng, gân cốt gãy có thể nghe thấy tiếng, xem ra nếu còn sống thì đời này cũng phải nằm liệt ủ bệnh luôn trên giường.Tất cả việc này, đều thu vào trong mắt Diệp Thanh, nàng nhướng đôi mày ngọc, môi mím lại rồi lạnh lùng lên tiếng :
- “Lăng Vân, huynh võ công chẳn phải siêu phàm lắm sao? Huynh giác quan chẳng phải nhanh nhạy lắm sao?Nay không khéo lại sơ suất như thế??Muội biết, là huynh có thành ý với muội, muội đối với huynh cũng là ngoài trong như một, nay sao lại chấp nhận “xảo quá hóa vụng” như thế.Một mạng người như thế mất đi, đáng hay không?Huynh nói muội nghe”.
- “Haha, Thanh muội, chuyện này cũng không phải là huynh cố ý, thôi thì hắn chết đi, xem như cũng là trả giá hết mọi tội lỗi.Huynh thành tâm hối lỗi, được không?A,vị tiểu huynh đệ này, ngươi không có việc gì đấy chứ?”.Hắn biết chuyện đã lộ, không quanh co dư thừa một lời, trực tiếp nhận tội.
Nói ra được những lời này, xem như Lăng Vân cũng là một kẻ thời thế, biết trước biết sau.Hắn từ nhỏ sinh ra đã nổi tiếng là kỳ tài thiên hạ, văn võ song toàn chưa ai qua mặt được nên được hoàng thượng sủng ái,mấy hôm nay đã nhiều lần tỏ ý, muốn phong hắn lên làm thái tử, sau này kế vị ngôi vua thay thế ngài trị vì thiên hạ.Thiên tài nào chả có niềm kiêu ngạo của mình, ấy thế mà hắn lại khác, luôn vui tươi hòa ái, thưởng phạt phân minh, rất đẹp lòng mọi người.Thậm chí nghe đâu tuy là dòng dõi hoàng tộc, lớn lên trong vải vóc nhung lụa, cung nữ xinh đẹp hầu hạ nhiều không kể xiết, thế nhưng hắn đến nay chưa hề phạm vào sắc giới, đề cao việc tu thân dưỡng tánh.Đây tuyệt đối là hình mẫu mỹ nam lí tưởng cho nữ nhân, vạn người thấy vạn người mê.Chuyện Thiết Sơn mất mạng, hắn chỉ biết cười khổ.Ban đầu hắn vốn dĩ muốn đợi thời cơ chín muồi, đến phút cuối cùng mới ra tay tương trợ, thuận nước đẩy thuyền chiếm được trái tim mỹ nhân, đạt được kết quả tốt nhất.Ấy mà Diệp Thanh liếc mắt không tới mấy cái liền nhìn ra huyền cơ, quả thực là quá đáng sợ.Nhìn trên thực tế, nàng xứng đáng thuộc hàng những kẻ thông minh nhất hắn từng biết.Tuy không đến nỗi nghiên nước nghiên thành, nhưng nàng lại có thể làm cho hắn điên cuồng, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê quyến luyến.Trên biểu hiện bên ngoài, hắn với nàng là một cặp trời sinh, thế nhưng hắn mãi vẫn không cách nào phá giải được bức tường vô hình ngăn cách ở giữa, lòng hắn cũng mang nhiều tâm sự khó có thể giãi bày.Dương Tiểu Minh thân mang kích động quá lớn, lại chịu quá nhiều tổn thương xác thịt, dường như mất đi tri giác, đến nay mới choàng tỉnh thì thân người giãy mạnh, một lần dứt khoát thoát khỏi vòng tay của sư tỷ, không nói một lời thêm lần nữa chạy mất.Diệp Thanh nàng còn không hiểu trời trăng gì, đến khi nhìn lại thì muốn tung thân lên bắt thì Lăng Vân đưa tay ra cản :
- “Thanh muội, hắn có lẽ chịu nhiều tổn thương gì đấy nên biến động tâm lý, chạy đi là có lí do riêng của hắn, có lẽ không muốn chúng ta làm phiền.Thôi thì mặc hắn đi, không nên gắng sức cưỡng cầu lại phản tác dụng”.
- “Nhưng hôm nay là...Nó lại…Tiểu Minh, đệ rốt cục là xảy ra chuyện gì”?.
Tiểu Minh hắn cứ thế chạy mãi chạy mãi.Cành lá xung quanh quất thẳng vào mặt nhưng hắn dường như không hề để ý, có lẽ vì nỗi đau trong lòng hắn lớn hơn rất nhiều.Quẹo trái, quẹo phải ngoằn nghèo mấy lượt, đến khi dừng lại thì hắn đang đứng trên một vách núi cao.Bốn bề,……………………………………… …………………………………………� �………………………... Nước mắt cứ thế lăn dài trên má, từng giọt từng giọt chảy xuống miệng, xuống tay hắn, vị mặn chát.Ở độ tuổi này, lại biết khóc vì một người con gái, hắn nghĩ vậy, mở miệng cười haha, rồi lại òa khóc.Tiểu Minh đau đớn nhận ra một điều, nàng chưa bao giờ thuộc về hắn.Buông tay bất lực, hắn nhớ những nụ cười nàng trao, thầm nghĩ có lẽ, sau này và sau này, hắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại nụ cười ấy nữa.Hắn nhớ vị tứ hoàng tử Lăng Vân.Hắn nhớ Thiết Sơn nữa, nhớ cả câu nói chua chát :” Tiểu Cẩu, haha, ngươi cũng nên dẹp bỏ cái ý định trong đầu mình đi.Muốn giành ư?Đời này kiếp này, trừ phi thành tiên, nếu không tất cả chỉ là người si nói mộng, mãi mãi không xứng…”.Trong đầu Dương Tiểu Minh, dần dần mộng tưởng một điều: Trên đời này, có ai là không yêu nàng chứ.Ta?Có tư cách gì đây?Đến khi không còn chịu đựng được nữa, hắn khụy xuống, quỳ sụp dưới đất.Hắn thô bạo siết chặt bàn tay, thấy cưng cứng, mới nhận ra viên đá kia cầm hồi giờ chưa vất.Hắn hai mắt trừng lớn, phong thái dứt khoát, cắn răng giơ hòn đá lên cao mà thề rằng: ”Ngươi, suýt lấy đi nhân tính của ta, lại chứng kiến bao chuyện ngươi đã chứng kiến, thì kiếp này, phải làm minh chứng cho ta, Tiểu Minh ta, nhất quyết sau này phải làm TIÊN.Thiết Sơn, ngươi bảo ta không có tư cách để giành lấy nàng?Không, tuy khi trong tay không có bất cứ thứ gì, ta nhất quyết cũng sẽ chen ngang mà giành lấy, cứ chống mắt lên mà xem!”.Lời này chẳng ai nghe thấy, cũng chẳng ai dám chắc một tiểu tử như hắn có thể làm được, chuyện như thế nào, thời gian sẽ thay mặt minh chứng tất cả.
Mấy đại tẩu trong thôn những lúc rảnh rỗi cũng thường đem phụ tử này ra mà bàn tán rất nhiệt.Lúc phụ thân hắn không rõ từ đâu đến nhập thôn thì hắn mắt còn chưa mở hết, phải bú mớm mấy bà mụ trong thôn, bao nhiêu cũng không đủ.Đến ba tuổi vẫn chưa biết nói, suốt ngày chỉ thích nằm một chỗ, tập đi thì ứ khóc dận giỗi đến tím ngắt.Lên sáu tuổi, có lão đạo sĩ nọ đi ngang qua, dừng xem phong thủy bốn bề, bấm quẻ một hồi lâu rồi phán :”Nhà nầy tọa vị nơi thiên thời địa lợi, vốn ẩn chứa long mạch trăm ngàn năm, lại có duy nhất một quý tử trời sinh vốn có dị bẩm, tánh cách cao sang, mặt mày trung hậu, sau này ắt là bậc quý nhân, đại phú đại quý, tiền đồ vô hạn, là bậc chí tôn lẫn trong kẻ phàm”.Phụ thân hắn nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt, đến khi thấy hắn ngồi bệch dưới đất, miệng ngậm đầy kẹo, lẩm bẩm một mình mãi không dứt thì chưng hửng không thôi.Chỉ tội thân lão đạo sĩ kia, đến khi xin tiền liền bị phụ thân hắn giận cá chém thớt đuổi đánh mãi ra đến đầu thôn mới tha mạng…Lão Dương cả ngày buồn rầu không ngớt, cũng tính đến chuyện kiếm cho hắn một mẫu thân để tiện bề săn sóc, nuôi dạy; nhưng chuyện mãi vẫn cứ lần khan không thành.Không phải vì lão quá mức xấu trai hay là nghèo khó.Chỉ là, thôn dân mãi đối với tên tiểu tử Tiểu Minh kia, qua bao năm vẫn “không hiểu vì sao không thể chiu nổi cái bản mặt của nó”.Cứ thế phụ thân hắn một mình “gà trống nuôi con” đến nay đã được chín năm.May mắn chính là Tiểu Minh hắn càng lớn, tuy không có thông minh cho lắm, nhưng cũng phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác.
Hôm nay tròn hai tháng từ ngày quen biết sư tỷ, là ngày hắn sẽ cùng nàng đến một nơi vô cùng đặc biệt.Hắn thức dậy từ rất sớm, miệng mồm thì lúc nào cũng toe toét không khép lại được, cười to hết cỡ, ăn vận một bộ y phục mới nhất, xăm xe một hồi.Long trọng, kỹ càng như thế, là bởi một điều: Hắn...”yêu” nàng.Bằng nào trí tuệ của mình, hắn xác định. ( yêu là đúng rồi,yêu từ lúc nhỏ đến lúc lớn.Chỉ là giờ nó còn nhỏ,nên là “yêu” thôi =)) ) .
Thân vừa bước chân ra đến đầu ngõ, hắn gặp ngay bọn Thiết Sơn.Bọn này đối hắn hết sức chán ghét, lại không vấp phải sự phản đối của phụ mẫu, từ nhỏ đến lớn nhiều lần ra sức bắt nạt đánh đập.Thằng nhóc béo mập nhất, mặt mày nung núc là thịt, quanh hông giắt ná lớn, cũng là thủ lĩnh của cái nhóm ô tạp nầy, không ai khác chính là Thiết Sơn, vừa gặp hắn đã mở miệng ra, giọng ồm ồm mà quát, trút hết cả bầu tâm sự day dứt đã mấy hôm nay :
- “Thằng Tiểu Cẩu kia, không, mày còn không bằng một con cẩu.Hahaha, mày có biết Thanh tỷ là ai không, haha, là độc nhất nữ nhi của Đoàn Gia - cha nàng là quan Lại Bộ Thượng Thư, là trọng thần khai quốc đương triều.Từ nhỏ Thanh tỷ đã được hoàng thượng yêu thích, đặc biệt ân chuẩn gán hôn cho Tứ hoàng tử .Hôm nay mày lại dám cùng Thanh tỷ, hẹn hẹn hò hò, mày xứng sao?Hôm nay không tao không quản gì nữa, mày đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.Hahahaha!!”
- “Ta, ta….”.
- “Ta cái con mẹ nhà ngươi, xem ta cắt lưỡi rồi thì ngươi còn lảm nhảm bằng gì”.
Những câu cuối cùng, hắn gằn mạnh từng chữ, giận dữ dồn hết mọi ai oán của chính mình vào Tiểu Minh, lời lẽ hết sức điên cuồng.Âm thanh vang đến bên tai còn chưa kịp tiếp thu, Thiết Sơn dụng lực đạp mạnh xuống đất, dẫn đầu đám lưu manh tiến lên áp chiến.Quyền đầu vun vút khắp nơi, hoàn toàn thay phiên nhau mà áp bức.Chỉ tội cho Tiểu Minh, hắn từ khi biết nhận thức đến nay, không chỉ nhận lấy vô số lời chỉ trích, oan ức từ những người xung quanh, thân thể đau nhứt từng hồi, đầu óc bị chấn đến tê dại, lại nghe được tin dữ, tâm trí quay cuồng như mất hết, oán khí tích tụ bao năm nay chỉ chực đến giờ bộc phát.Hắn muốn một lần trong đời có thể mạnh mẽ mà đứng dậy.Đến lúc bị Thiết Sơn siết chặt cổ đè lăn ra đất, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hắn mới vùng vẫy vươn tay sờ soạng xung quanh, mơ màng cảm nhận sự mát lạnh của sỏi đá, liền dứt khoát nắm lấy một viên vừa tay, gương mặt gằn lên từng sợi gân xanh dữ tợn, tay dồn hết sức bình sinh định xuất ra đòn âm độc, vô ý có, chủ ý cũng có, đây là…
- “Dừng tay!”.
Bỗng từ đâu tiến đến hai nhân ảnh, mơ hồ hình dáng phân ra một nam một nữ.Tiếng thét kia ban đầu thoạt nghe có vẻ không lớn, nhưng dưới tác dụng của nội lực, cuồng bạo không dứt trên không, mạnh mẽ xông vào tâm nhĩ.Bọn tiểu tử kia dưới áp lực mạnh mẽ như thế nào da thịt nào chịu được, chân lui liên tiếp liền bảy bước mới thôi, sợ sệt ôm chặt lấy tai, bỏ trốn gần hết.Chỉ là một tiếng thét mà lại có sức uy hiếp đến như vậy, võ công nhất định là cao thâm mạc trắc, xem như người này trên võ lâm danh khí có lẽ cũng không nhỏ.
- “Tiểu Minhh!”.
Lần này Diệp Thanh đến kịp lúc mới ngăn chặn được mọi chuyện.Gót sen đạp khí ba bước, nàng nhẹ nhàng mà thanh khiết đáp xuống bên cạnh Tiểu Minh, theo một quy tắc nhất định nhanh tay điểm vào vài huyệt đạo trên người hắn.Thiết Sơn mặt mày tái mét như thấy quỷ, chân lảo đảo không vững, đứng trân trối hồi lâu không thốt ra được lời nào.Một lúc sau mới cảm thấy không đúng: Tiếng thét kia tuyệt không phải là của nàng, còn có kẻ khác?Lúc này mới hối hả nhìn quanh.Không biết từ bao giờ, trước mắt hắn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, người này thân vận một bộ bạch y viền kim sắc, hoàn toàn là hàng thượng đẳng, mái tóc vấn cao, đôi mi cong vút có hồn, thân thể lại trắng trẻo như bạch ngọc.Hắn chính là Lăng Vân – Tứ hoàng tử của Nam Việt Quốc.Diệp Thanh chân mày nhíu sâu, trừng đôi mắt đẹp về phía Thiết Sơn, lúc này lộ ra danh phận cao quý của mình, giận dữ hét lên thị uy:
- “Ngươi sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế chứ?Năm người lại đánh một người, còn dám đánh đệ đệ của ta một cách vô nhân tính như thế này.Ngươi tự nói xem, ngươi chính xác phải chịu tội như thế nào”.
Thiết Sơn đôi mắt ươn ướt, tự cắn bật môi đến rướm máu, mếu máo một lúc rồi hét to rằng :
- “Haha, hôm nay ta mất hết tất cả rồi, ngay cả cái mạng nhỏ này nữa.Haha.Ta phục.Nhưng Tiểu Cẩu, haha, ngươi cũng nên dẹp bỏ cái ý định trong đầu mình đi.Muốn giành ư?Đời này kiếp này, trừ phi thành tiên, nếu không tất cả chỉ là người si nói mộng, ngươi mãi mãi không xứng đáng.Hahahahaha!”.
Dứt lời, Thiết Sơn không màng đến chuyện gì nữa, tay chộp nhanh một thanh củi khô gần đấy, huy động như côn, sử hết mười phần sức lực.Đích đến không ai khác chính là Tiểu Minh.Hắn liều mạng.
- “Hỗn xược!”.
Đến khi đầu Tiểu Minh chỉ cách côn ảnh ba tấc, Lăng Vân mắng lớn một câu rồi dụng đà từ xa, hai tay biến đổi thành chưởng, đánh thẳng vào hông, kịp thời hất văng Thiết Sơn đi.Nhưng mà thời cơ lại xảo diệu hết mực khiến Lăng Vân rất khó khống chế được lực lượng, hai người bị quán lực dư thừa tác động, thành ra văng ra hai phía.Lăng Vân dù gì cũng là một võ giả, thân thể lộn ngược vài vòng trước khi đập vào đá, miệng tuy phun một búng máu tươi, nhưng xem ra vết thương không nặng.Thiết Sơn thì không được như thế, đầu hắn bị chấn xuống đất thật mạnh, máu tươi từ đó chảy xuống thành vũng, gân cốt gãy có thể nghe thấy tiếng, xem ra nếu còn sống thì đời này cũng phải nằm liệt ủ bệnh luôn trên giường.Tất cả việc này, đều thu vào trong mắt Diệp Thanh, nàng nhướng đôi mày ngọc, môi mím lại rồi lạnh lùng lên tiếng :
- “Lăng Vân, huynh võ công chẳn phải siêu phàm lắm sao? Huynh giác quan chẳng phải nhanh nhạy lắm sao?Nay không khéo lại sơ suất như thế??Muội biết, là huynh có thành ý với muội, muội đối với huynh cũng là ngoài trong như một, nay sao lại chấp nhận “xảo quá hóa vụng” như thế.Một mạng người như thế mất đi, đáng hay không?Huynh nói muội nghe”.
- “Haha, Thanh muội, chuyện này cũng không phải là huynh cố ý, thôi thì hắn chết đi, xem như cũng là trả giá hết mọi tội lỗi.Huynh thành tâm hối lỗi, được không?A,vị tiểu huynh đệ này, ngươi không có việc gì đấy chứ?”.Hắn biết chuyện đã lộ, không quanh co dư thừa một lời, trực tiếp nhận tội.
Nói ra được những lời này, xem như Lăng Vân cũng là một kẻ thời thế, biết trước biết sau.Hắn từ nhỏ sinh ra đã nổi tiếng là kỳ tài thiên hạ, văn võ song toàn chưa ai qua mặt được nên được hoàng thượng sủng ái,mấy hôm nay đã nhiều lần tỏ ý, muốn phong hắn lên làm thái tử, sau này kế vị ngôi vua thay thế ngài trị vì thiên hạ.Thiên tài nào chả có niềm kiêu ngạo của mình, ấy thế mà hắn lại khác, luôn vui tươi hòa ái, thưởng phạt phân minh, rất đẹp lòng mọi người.Thậm chí nghe đâu tuy là dòng dõi hoàng tộc, lớn lên trong vải vóc nhung lụa, cung nữ xinh đẹp hầu hạ nhiều không kể xiết, thế nhưng hắn đến nay chưa hề phạm vào sắc giới, đề cao việc tu thân dưỡng tánh.Đây tuyệt đối là hình mẫu mỹ nam lí tưởng cho nữ nhân, vạn người thấy vạn người mê.Chuyện Thiết Sơn mất mạng, hắn chỉ biết cười khổ.Ban đầu hắn vốn dĩ muốn đợi thời cơ chín muồi, đến phút cuối cùng mới ra tay tương trợ, thuận nước đẩy thuyền chiếm được trái tim mỹ nhân, đạt được kết quả tốt nhất.Ấy mà Diệp Thanh liếc mắt không tới mấy cái liền nhìn ra huyền cơ, quả thực là quá đáng sợ.Nhìn trên thực tế, nàng xứng đáng thuộc hàng những kẻ thông minh nhất hắn từng biết.Tuy không đến nỗi nghiên nước nghiên thành, nhưng nàng lại có thể làm cho hắn điên cuồng, lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê quyến luyến.Trên biểu hiện bên ngoài, hắn với nàng là một cặp trời sinh, thế nhưng hắn mãi vẫn không cách nào phá giải được bức tường vô hình ngăn cách ở giữa, lòng hắn cũng mang nhiều tâm sự khó có thể giãi bày.Dương Tiểu Minh thân mang kích động quá lớn, lại chịu quá nhiều tổn thương xác thịt, dường như mất đi tri giác, đến nay mới choàng tỉnh thì thân người giãy mạnh, một lần dứt khoát thoát khỏi vòng tay của sư tỷ, không nói một lời thêm lần nữa chạy mất.Diệp Thanh nàng còn không hiểu trời trăng gì, đến khi nhìn lại thì muốn tung thân lên bắt thì Lăng Vân đưa tay ra cản :
- “Thanh muội, hắn có lẽ chịu nhiều tổn thương gì đấy nên biến động tâm lý, chạy đi là có lí do riêng của hắn, có lẽ không muốn chúng ta làm phiền.Thôi thì mặc hắn đi, không nên gắng sức cưỡng cầu lại phản tác dụng”.
- “Nhưng hôm nay là...Nó lại…Tiểu Minh, đệ rốt cục là xảy ra chuyện gì”?.
Tiểu Minh hắn cứ thế chạy mãi chạy mãi.Cành lá xung quanh quất thẳng vào mặt nhưng hắn dường như không hề để ý, có lẽ vì nỗi đau trong lòng hắn lớn hơn rất nhiều.Quẹo trái, quẹo phải ngoằn nghèo mấy lượt, đến khi dừng lại thì hắn đang đứng trên một vách núi cao.Bốn bề,……………………………………… …………………………………………� �………………………... Nước mắt cứ thế lăn dài trên má, từng giọt từng giọt chảy xuống miệng, xuống tay hắn, vị mặn chát.Ở độ tuổi này, lại biết khóc vì một người con gái, hắn nghĩ vậy, mở miệng cười haha, rồi lại òa khóc.Tiểu Minh đau đớn nhận ra một điều, nàng chưa bao giờ thuộc về hắn.Buông tay bất lực, hắn nhớ những nụ cười nàng trao, thầm nghĩ có lẽ, sau này và sau này, hắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại nụ cười ấy nữa.Hắn nhớ vị tứ hoàng tử Lăng Vân.Hắn nhớ Thiết Sơn nữa, nhớ cả câu nói chua chát :” Tiểu Cẩu, haha, ngươi cũng nên dẹp bỏ cái ý định trong đầu mình đi.Muốn giành ư?Đời này kiếp này, trừ phi thành tiên, nếu không tất cả chỉ là người si nói mộng, mãi mãi không xứng…”.Trong đầu Dương Tiểu Minh, dần dần mộng tưởng một điều: Trên đời này, có ai là không yêu nàng chứ.Ta?Có tư cách gì đây?Đến khi không còn chịu đựng được nữa, hắn khụy xuống, quỳ sụp dưới đất.Hắn thô bạo siết chặt bàn tay, thấy cưng cứng, mới nhận ra viên đá kia cầm hồi giờ chưa vất.Hắn hai mắt trừng lớn, phong thái dứt khoát, cắn răng giơ hòn đá lên cao mà thề rằng: ”Ngươi, suýt lấy đi nhân tính của ta, lại chứng kiến bao chuyện ngươi đã chứng kiến, thì kiếp này, phải làm minh chứng cho ta, Tiểu Minh ta, nhất quyết sau này phải làm TIÊN.Thiết Sơn, ngươi bảo ta không có tư cách để giành lấy nàng?Không, tuy khi trong tay không có bất cứ thứ gì, ta nhất quyết cũng sẽ chen ngang mà giành lấy, cứ chống mắt lên mà xem!”.Lời này chẳng ai nghe thấy, cũng chẳng ai dám chắc một tiểu tử như hắn có thể làm được, chuyện như thế nào, thời gian sẽ thay mặt minh chứng tất cả.
/20
|