Đây là một mảnh u ám ,trầm lặng ,tất cả mọi hành động của Nam Mộng đều bị ảnh hưởng bởi lực cản của sức nước ,tạm thời hắn và cô bé có Quang Tráo Phù bảo vệ ,không lo không thở được trong một khoảng thời gian khá dài.
Nhưng trốn mãi dưới nước thì hi vọng đi ra nơi này cũng không thể tìm ra ,trong lòng Nam Mộng có chút không được tự nhiên khi đi nào một nơi xa lạ ,mà chính bản thân hắn cũng không rõ phía trước sẽ có những gì đang chờ đón hắn.
Nhưng Nam Mộng chỉ có thể mạnh mẽ đè ép cảm giác không thoải mái này xuống ,hắn ra sức bơi về phía trước ,bởi trên vai hắn đang phải gánh một mạng người ,một mạng người là một loại trách nhiệm nặng nề!
Nam Mộng dùng thần niệm truyền lời vào tai cô bé ,hắn muốn trấn an để cô bé bớt hoảng sợ ,sau đó hắn lại nói với Thiên Nhai :" Thiên Nhai ,ngươi xem thử phía trước có bờ hay đảo nhỏ nào đó hay không ,chúng ta cũng không thể ở dưới này mãi được ,chân khí của ta có hạn ,không thể duy trì quá lâu ".
Thiên Nhai nói :" Ta đã xem qua ,có lẽ là một cái hồ nước rộng lớn ,nếu không phải loại nước này không tầm thường cùng không có vị mặn ,không chừng ta lại tưởng rằng nơi này có con đường thông ra ngoài biển ,chủ nhân cố gắng lên ,có lẽ rất nhanh sẽ phát hiện ra cái gì đó ".
Dưới nước tồn tại một loại khí tức vô danh nào đó ,thỉnh thoảng Nam Mộng lại như có như không cảm giác được đang có một đôi mắt thần bí nhìn chằm chằm vào hắn ,nhưng xung quanh chỉ là một màu tối đen ,chỉ có hắc ám cùng vô tận hắc ám ,không có một loại thủy sinh vật nào ,càng đừng nói đến các loài cá hay cua ,...
Một đường bơi đi ,cũng không biết đã bơi được bao lâu ,Nam Mộng cũng không quá rõ ràng ,hắn chỉ biết rõ đôi tay của mình đã có chút tê dại ,có chút mỏi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì ,biết đâu sẽ có một mỏm đá nhỏ nào đó để hắn trèo lên nghỉ ngơi ,dù chỉ là một thoáng chốc ngắn ngủi.
" Ồ ,có thứ gì đó ".Thiên Nhai đột nhiên nói ra một câu với vẻ nghi hoặc.
Nam Mộng vừa bơi đi ,vừa hỏi :" Là thứ gì ?".
Thiên Nhai nói :" Ta cũng không rõ lắm ,giống như ba động của linh lực ,tuy nhiên rất nhỏ ".
" Linh lực chấn động ?" .
Nam mộng vừa dùng chân khí thông qua tay chấn nhẹ xuống dưới để bản thân cùng cô bé khỏi chìm ,vừa tập trung tâm thần cảm ứng xung quanh.
Bất quá qua một lúc hắn vẫn không phát hiện được gì ,nơi đây vẫn tĩnh lặng như vậy ,hoàn toàn không thấy được một tia sinh cơ ,yên tĩnh đến mức chết chóc.
" Ta không phát hiện ra gì cả ".
Thiên Nhai nói :" Chủ nhân chờ một chút ,luồng ba động này đang ngày càng lớn dần ".
Nam Mộng lại tĩnh tâm chờ đợi ,qua một khắc sau quả nhiên hắn cảm ứng được một loại ba động .
Luồng ba động này rất có quy luật ,theo thời gian trôi qua nó trở nên ngày càng mạnh mẽ ,tầm chấn động cũng càng ngày càng lớn.
Nếu lúc này Nam Mộng ở trên bờ sẽ phát hiện được một sự việc quỷ dị ,mực nước đang nhanh chóng thấp xuống ,tựa như thủy triều đang rút nước ,một điểm càng thêm kì dị chính là ,gợn sóng trên mặt nước càng ngày càng cao ,thậm chí có dấu hiệu càng lúc càng dồn dập mãnh liệt .
Chỉ qua vài thời thần ,mực nước đã hạ xuống không dưới năm mươi trượng ,tốc độ không thể nói là không nhanh.
" Đây là..." .Lại qua một khắc sau ,giọng nói có chút lạc đi của Thiên Nhai vang lên trong đầu Nam Mộng.
Nhưng ngay sau đó ,lời nói của nó khiến ngay cả Nguyên Thần của Nam Mộng cũng phải run rẩy từng hồi.
" Là một cái lốc xoáy rất lớn ,chủ nhân ,chạy mau !".
Nam Mộng thất kinh ,hắn tuy rằng đã rất mệt mỏi ,nhưng trong tình huống này ,một chút chân khí không còn lại bao nhiêu cũng bị hắn toàn bộ sử ra ,không dám tiết kiệm dù chỉ một chút.
Tốc độ của Nam Mộng còn nhanh gấp đôi khi nãy ,nhưng Nam Mộng vẫn cảm thấy cỗ chấn động kia lại không hề có vẻ yếu đi ,mà lại càng ngày càng lớn.
Tốc độ của Nam Mộng đã nhanh ,nhưng tốc độ mở rộng cùng di chuyển của cự đại lốc xoáy còn nhanh hơn hắn gấp mấy lần .
Nó như một con Thôn Thiên Cự Thú đang mở rộng cái miệng to lớn của mình ,không ngừng thôn phệ tất cả những gì tồn tại xung quanh .
Mặc dù Nam Mộng đã cố hết sức ,nhưng khoảng cách của đôi bên lại không hề có dấu hiệu giãn ra ,thậm chí lại hoàn toàn ngược lại ,chỉ qua chưa đầy một khắc ,vùng biên lực hút của lốc xoáy đã khiến hắn khó bề di động .
Nam Mộng lập tức cảm nhận được một luồng hấp lực to lớn như Thái sơn áp đỉnh ,như Phong bạo thổi quét ,hắn cảm giác bản thân chỉ như một cọng cỏ nhỏ bé trong rừng ,bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay ,thậm chí dập nát.
Nam Mộng đang bị cuốn vào ,tuy rằng hắn ra sức chống cự ,nhưng lại chẳng hề có một chút tác dụng nào ,vào lúc này hắn mới chân thực cảm nhận được bản thân quá yếu ớt ,quá nhỏ bé.
Ta sẽ bị cuốn vào ư ?
Hắn không cam lòng !
Sau lưng hắn còn có cô bé ,một đứa bé đáng yêu vô tội ,nó còn một khoảng thời gian rất dài để hưởng thụ cuộc sống ,nó không nên chết vào lúc này !
Nhưng hắn không có biện pháp nào hữu hiệu ,hắn không có điểm tựa ,không có một điểm vững chắc nào để bám vào .
Lúc này Nam Mộng đang trôi nổi trong nước ,ngay cả để mình không bị chìm mà hắn phải tốn không ít chân khí ,càng đừng nói đến cỗ hấp lực mạnh mẽ sau lưng đang muốn cắn nuốt hắn.
Nam Mộng thật sự không cam lòng ,hắn không muốn chờ chết ,hắn muốn điên cuồng !
Nam Mộng đem cô bé ôm vào lòng ,lưng hắn xoay về phía lốc xoáy ,một chi Khu Mê Nhân lao thẳng về phía sau lưng hắn.
Gân xanh trên trán hắn nổi lên chằn chịt ,chỉ nghe hắn gân cổ gầm lên :" Bạo !!! ".
Oành !!
Khu Mê Nhân bị kích hoạt trận pháp tự bạo ,linh lực bị phong ấn bên trong tạo thành một luồng xung lực mạnh mẽ ,có thể thấy được từng đạo nối tiếp từng đạo sóng gợn mãnh xạ ra xung quanh ,mà chính Nam Mộng cũng bị bao phủ trong đó.
Tuy vụ nổ không nhỏ ,nhưng có lực cản của nước ảnh hưởng nên Nam Mộng chỉ bị đẩy ra xa vài thước.
Phụt !
Nam Mộng phun ra một ngụm máu ,Quang Tráo Phù đã vỡ tan ,nhưng hắn bất chấp ,hắn lại lấy vài tấm Quang Tráo Phù khác dán lên người mình .
Mắt thấy lốc xoáy đã ngày càng tới gần ,Nam Mộng đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng.
Một chi Khu Mê Nhân khác bay ra ,theo sát phía sau là vài kiện Cực phẩm pháp khí.
Oành !!!
Phụt !
Lại là một ngụm máu lớn hộc ra từ miệng hắn ,vài tấm Quang Tráo Phù cũng theo đó tan biến ,sau lưng hắn đã đầm đìa máu ,da cùng thịt trên tấm lưng gầy gò của hắn đã trở nên nát bét ,có thể thấy được xương trắng lộ cả ra ngoài ,máu nhuộm đỏ cả một vùng .
Nam Mộng vẫn bất chấp ,trong đôi mắt của hắn vì cố chịu đau đớn mà xuất hiện đầy tơ máu ,trong đó chỉ có sự điên cuồng cùng ý niệm kiên trì đến cùng.
Lại là một chi Khu Mê Nhân khác bay ra ,gần chục kiện Cực phẩm pháp khí ,và một...Chấn Lôi Châu !
Lần này hắn không dám để những thứ này tự bạo ở khoảng cách quá gần ,bằng không uy lực của Chấn Lôi Châu đủ đem hắn nổ tan xác ,hay tối thiểu cũng là kết thúc tính mạng của hắn ,như vậy...tất cả những hành động mà hắn làm ra đã trở thành vô nghĩa.
Hắn biết hành động này chẳng khác nào như uống thuốc độc giải khát ,nhưng hắn không còn cách nào khác ,mắt thấy hắn và cô bé sắp bị cuốn vào trong đó ,có thể nghĩ ra được cách nào thì hắn sẽ dùng cách đó.
Cũng đã rất lâu rồi hắn chưa điên cuồng ,lần này...hắn muốn triệt để điên cuồng một lần !
Cho dù có thể sẽ không thay đổi được gì ,nhưng chí ít hắn cũng đã cố gắng hết sức ,cho dù có sống lại ở " kiếp sau ",hắn cũng có thể mỉm cười với lòng mình.
Oành...Oành !!!
Oành !!!!
Áng sáng chói lòa ,nó như một con Quang Thú nhanh chóng cắn nuốt tất cả ,cắn nuốt Nam Mộng ,thôn phệ cả hư không.
Một thân ảnh nằm co ro ôm trong lòng một cô bé bị chấn bay ra xa vài chục thước ,máu tươi bao phủ khắp người hắn ,tay trái của hắn đã đứt lìa ,việc cuối cùng mà hắn có thể làm chính là phong bế kinh mạch để máu ngừng chảy.
Nam Mộng có cảm giác vô lực ,đôi mắt của hắn dần khép lại ,ý thức của hắn dần mơ hồ ,hắn mệt mỏi ,hắn đã thật sự rất mệt mỏi ,hắn muốn ngủ !
" Ta..."
Hắn muốn nói gì đó ,nhưng đến giữa chừng lại dường như bị thứ gì đó chặn lại ,ý thức của hắn dần chìm vào trong bóng tối ,hắn...ngất đi !
Lốc xoáy vẫn mãi miết thưởng thức bữa tiệc của nó ,lạnh lùng ,vô tình ,tất cả đều bị nó nuốt vào ,kể cả những mảnh vỡ của Khu Mê Nhân hay pháp khí ,nó rất háu ăn ,ngay cả Nam Mộng cùng cô bé nó vẫn không buông tha.
Dường như hành động của Nam Mộng đã hoàn toàn vô nghĩa ,hắn vẫn bị lốc xoáy cuốn vào ,sâu bên trong lốc xoáy là một cái hố đen ,khổng lồ ,đen kịt một màu.
Chỉ khoảnh khắc sau ,thân hình của Nam Mộng chỉ còn lại một điểm nhỏ nơi tăm tối đó ,nơi đây vẫn hỗn loạn ,không hề có dấu hiệu muốn chấm dứt.
...
...
...
" Chủ...mau...dậy ".
Trong cơn hôn mê ,Nam Mộng mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Thiên Nhai ,chỉ là những âm thanh loáng thoáng ,rất không rõ ràng.
Sâu trong tiềm thức hắn rất muốn bắt lấy âm thanh đó để nghe cho rõ ràng ,hắn muốn đi tới ,nhưng không hiểu sao thân thể cứ bất động tại chỗ ,không nghe sai sử.
Hắn cảm thấy khó chịu ,hắn không thích cảm giác không như ý này ,trong tâm thức hắn muốn dùng toàn lực vùng thoát khỏi cái cảm giác cứng ngắc này.
Nhưng cũng vào lúc này ,cái cảm giác đó lại trở nên nhạt dần ,rồi lại hoàn toàn biến mất.
Hắn cảm giác có chút mông lung ,có chút mơ hồ ,thân thể nhẹ tênh như không có sức nặng ,hắn biết được bản thân đang mở mắt .
" Thiên Nhai..."
Trong tâm thức của hắn bỗng nhiên hiện ta hình ảnh của Thiên Nhai ,hắn theo bản năng khẽ gọi một tiếng ,nhưng ngay lúc này ,một khuôn mặt ma quỷ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt hắn .
Nó có đôi mắt đỏ ngầu ,đồng tử lại mang màu tử sắc ,cả khuôn mặt đen kịt ,khuôn mặt của nó không khác gì người thường ,nhưng trên trán của nó lại có thêm một con mắt ,tựa như mắt xà !
Tiếp đó Nam Mộng không biết gì nữa !
...
Nam Mộng chỉ biết xung quanh hắn lúc này làm một khoảng không vắng lặng ,không có ánh sáng ,không có người nào khác ,chỉ có mình hắn.
Hắn theo bản năng bước về phía trước ,hắn bước đi một cách vô định ,không mục đích ,không suy nghĩ ,không lo lắng ,không hề có ý thức ,hắn bước đi như kẻ vô hồn.
Đột nhiên ,phía trước hắn xuất hiện một đạo ánh sáng ,nó sáng chói đến lóa mắt ,ngay sau đó nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một con mắt nằm dọc .
Cả con mắt đều thuần một màu đỏ thẫm ,chỉ có đồng tử màu đen ,hắc đồng ấy dường như có thể cắn nuốt linh hồn của bất cứ kẻ nào.
Nam Mộng tò mò ,lên tiếng hỏi :" Ngươi là ai ?".
Con mắt yêu dị bỗng phát ra tiếng nói :" Ta là ta ,ta chính là ngươi !".
Nam Mộng lắc đầu :" Ta không xấu như vậy ,ngươi không phải là ta !".
Con mắt yêu dị không nói gì ,nó bỗng hóa thành một thiếu nữ cực kì xinh đẹp .
Mắt phượng mày ngài ,môi hồng răng trắng ,đôi mắt to tròn trong suốt như chứa đựng cả tinh không ,dáng người của nàng thon thả vừa phải ,phong tư yểu điệu thướt tha ,từng cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa mị lực vô hạn ,đôi mắt của nàng không yêu diễm nhưng lại chứa đựng sự ôn nhu của biển cả ,đôi gò bồng đảo của nàng cao vút ,như có thể khuấy động dục vọng bản năng từ sâu trong nội tâm của nam nhi ,nàng không nói gì ,chỉ lẳng lặng đứng đó ,mỉm cười nhìn hắn.
Nam Mộng vẫn lắc đầu :" Ta là nam ,ngươi là nữ ,ngươi không phải là ta !".
Âm thanh như xa như gần vang vọng xung quanh Nam Mộng :" Không sai ,nàng ta là nữ ,là một thiếu nữ xinh đẹp ,nàng là vợ của ngươi ".
Nam Mộng tỏ vẻ kinh ngạc :" Nàng là vợ của ta ?".
" Đúng vậy ,thiếp là vợ chàng !".
Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng ,giọng nói của nàng êm tai dễ nghe ,tựa như một thiếu nữ hoài xuân đang thủ thỉ những lời tình tứ với người yêu ,khiến kẻ nghe được phải xao lòng .
Nam Mộng lại lắc đầu :" Không đúng ,ta chưa có vợ ,ta còn đang tu hành mà !".
Âm thanh kì dị lại vang lên :" Tương lai nàng sẽ là vợ của ngươi ".
" Vậy sao ! Nhưng ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm ".
Nam Mộng gật đầu ,sau đó lại lắc đầu.
Thiếu nữ lại lên tiếng ,ánh mắt của nàng mang theo vẻ u oán :" Thiếp không xinh đẹp sao ,không lẽ thiếp không xứng với chàng ".
Nam Mộng cười :" Cô nương rất đẹp ,bình sinh ta ít thấy ,nhưng mục tiêu của ta không phải ở thiếu nữ xinh đẹp .Còn về chuyện cô nương có xứng với ta không thì ta không dám nói ,nhưng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn lấy cô nương làm vợ ".
Lại nghe hắn nói :" Còn nữa ,nữ nhân ngoài đẹp ở vẻ bề ngoài ra còn cần đẹp ở bên trong ,nếu không thì không thể trở thành một người vợ hiền ,một người mẹ tốt .Một nội tâm thánh khiết ,thiện lương sẽ trọng yếu hơn tất cả ".
Cô gái đột nhiên biến mất ,hóa thành một làn khói nhẹ ,nơi đó lại xuất hiện một núi kim ngân châu báu ,ánh sáng của kim loại ,mĩ ngọc làm lóa mắt người ,bên cạnh đó còn xuất hiện những tòa cung điện to lớn ,nguy nga tráng lệ ,được trảm vàng khảm ngọc ,vô cùng tuyệt mĩ.
" Tất cả những thứ này sẽ là của ngươi ,chỉ cần đi theo ta ,ngươi muốn thứ gì sẽ được thứ đó ngay lập tức ".
Âm thanh mông lung khi nãy lại vang lên ,lần này lại mang theo một phần từ tính.
Nam Mộng kinh ngạc :" Thật sự ?".
" Đương nhiên là thật sự ".
Âm thanh đó khẳng định một cách chắc chắn.
Nam Mộng cười cười :" Những thứ này rất tốt ,tuy thế gian có câu " tiền là phù du ",nhưng ta nghĩ nếu không có tiền thì chẳng thể nào duy trì cuộc sống được .Nhìn đống châu báu cùng những cung điện ,đình viện sang quý này làm ta nghĩ đến cuộc sống xa hoa ,sung sướng ,muốn cái gì liền có cái đó ,ăn có người giúp ,ngủ có người hầu ,chơi bời thì quăng tiền như rác ,bất quá..."
"...Bất quá thứ tiếp theo ta nghĩ đến là một Nam Mộng bụng phệ ,với gương mặt trắng bệch do ăn chơi trụy lạc mà hao mòn tinh khí ,ta thiết nghĩ ,đã là nam nhi nên quật cường một chút mới tốt ".
Nam Mộng lại nói ,giọng nói của hắn chậm rãi :" Hơn nữa ,cứ đắm chìm trong giàu sang vàng bạc như vậy thì con người ta sẽ chỉ ngày càng thiển cận hơn mà thôi ,sống lâu dài trong cảnh như vậy thì làm sao hiểu được giá trị của từng đồng ,từng xu ,làm sao hiểu được cái cơ khổ cùng những cảnh đời trong thiên hạ ,như vậy thì làm sao hiểu được nhân sinh thế thái mà thông cảm với những kẻ khác ,làm sao biết chia sẻ hạnh phúc của mình cho những người kém may mắn ? Làm sao biết được cái thú vui đắm chìm trong chữ " Nhân " giữa trần thế ? Sống trong cảnh xa hoa lâu dài chỉ dễ dàng lạc mất mình mà thôi ,nó khiến ta trầm luân ,lu mờ lý trí ,tâm linh trống rỗng ,đến khi no nê rồi thì lại cảm thấy hoang vắng ,cô đơn ".
" Vả lại ,ta thấy cuộc sống cơ khổ không đáng sợ như người đời vẫn tưởng ,thứ nó cho ngươi không phải là ăn uống thiếu thốn ,mà chính là những bài học quý báu mà ngươi có mất cả vạn lạng vàng cũng không mua được .Cái ngươi sở hữu được khi biết tận hưởng nó chính là cuộc sống lạc quan ,yêu đời ,bởi mục đích của ngươi chỉ có một ,và cũng rất đơn giản ,đó là làm sao để điền cho đầy cái bụng háu ăn này ".
" Còn một điều trọng yếu hơn là ,ta không tin ngươi cho không ta những thứ này ,trong tương lại ta chắc chắn sẽ trở thành tay sai của ngươi ,bị ngươi chỉ đâu đánh đó như một con rối ,như thế thật sự không thú vị chút nào .Mà càng trong yếu hơn nữa là ,ta cảm thấy ,nam nhi chân chính nên biết tự cường ,phải có được sự bất khuất của chính mình ,phải có được nguyên tắc làm người của chính mình ,như vậy mới không hổ thẹn với câu " đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất " chứ ".
Âm thanh thần bí đó không đáp lại ,những tòa cung điện hoa lệ cùng đống châu báu lóa mắt bỗng nhiên biến mất ,thay vào đó là một "Nam Mộng" ngồi trên ngai vàng được trạm long khắc phượng ,vẻ ngoài cực kỳ sang quý ,từng đợt khí tức của quyền lực không ngừng lan tràn ra .
Mà ngay phía dưới chân "Nam Mộng" đó đang có hàng ức người đang quỳ bái ,trong miệng của họ còn không ngừng hô lớn :" Hoàng thượng vạn tuế !".
Âm thanh thần bí khi nãy lại vang lên :" Chỉ cần ngươi khuất phục ta ,tất cả những thứ phía trước sẽ trở thành hiện thực ,là một nam nhi phải có được phong thái bễ nghễ thiên hạ như ngươi đã thấy ,như ngươi đã nói ,là thân nam nhi phải đầu đội trời chân đạp đất ,phải trở thành một kẻ đứng đầu thiên hạ ,vạn chúng quỳ lạy ,không ngừng hướng về ,chỉ cần một ý niệm của ngươi ,tất cả mọi thứ trong thiên hạ sẽ đều là của ngươi ,cũng chỉ cần một mệnh lệnh của ngươi ,hàng triệu người sẽ mất mạng ngay lập tức ,hoặc cũng chỉ vì một hành động của người ,cả cuộc đời thăng hay trầm của bọn họ đều tuỳ thuộc cả vào ngươi .Ngươi có thể khiến thiên hạ phải kính sợ ,khiến thế gian phải bái phục ,khiến sử sách phải lưu danh ngươi mãi cho đến muôn nghìn đời sau ,ngươi sẽ trở thành một tồn tại bất hủ !".
Nam Mộng gật đầu :" Rất hấp dẫn ,rất khí phách !".
Nam Mộng lại nói :" Bất quá..."
Hắn nhún vai :" Nó không hợp với ta !".
" Tại sao không hợp ,chiếc ghế đó sinh ra là để dành cho ngươi ,chỉ có ngươi mới thích hợp ngồi trên đó ,đã là nam nhi phải tạo ra một sự nghiệp huy hoàng ,để sự tồn tại của mình được người người biết đến ,để bản thân không bị lu mờ đi trong dòng sông lịch sử ,để cho chính mình không tồn tại một cách vô nghĩa ".
Âm thanh thần bí vang vọng ,bên trong còn lắng đọng dấu vết của sự dụ hoặc ,tựa như một người bạn tri kỉ đang dốc bầu tâm sự.
Nam Mộng cười mắng :" Ngươi ngốc ! Ta ngồi trên ngai vàng cùng ghế gỗ có cảm giác khác nhau sao ?Cũng đều ê mông như vậy ! Nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn thích ngồi trên thảm cỏ hơn ,vừa thoải mái lại không bị bó buộc..."
"...Còn ngươi nói nam nhi phải kiến lập một sự nghiệp huy hoàng ,ta thấy ngươi lại càng ngốc ! Cái bụng của ta chỉ cần no cơm là đã đủ thoải mái ,cái ta muốn làm tiếp đó chính là nằm trên chiếc võng mắc sau vườn đung đưa qua lại ,thế này không phải rất khoái hoạt sao ? Tự nhiên đâm đầu chuốc khổ vào thân làm gì ? Trong khi cái bụng của ngươi sức chứa cũng không tăng ? Sáng tạo một sự nghiệp vừa đau đầu vừa mệt thân ,để rồi thứ ta được lại chẳng giúp ta có cảm giác vui sướng ,thoải mái ,đây không phải thuần túy tự hành hạ mình thì là gì ?".
" Còn cái ngươi nói được kẻ khác kính nể ,bái phục gì đó ,thứ này thuần túy là ngươi đang tự yêu ! Chắc khi ngươi được kẻ khác khen tặng thì trong lòng cảm thấy sảng khoái ,lâng lâng phải không ? Và ngươi thích cái cảm giác thân xác đó ? Đây không phải tự yêu thì là gì ? Mà nó có giúp ngươi được Tự Tại không ? Chỉ có khi ngươi không vướng bận vào Hư Vinh thì mới thực sự vui sướng ,lúc đó ngươi chỉ sống trong tình cảm giữa con người với nhau ,chứ không phải cứ mãi suốt ngày làm thế nào hơn người ,làm thế nào được người khen tặng ,làm thế nào được người tôn vinh hay coi trọng..."
"...Đồng ý rằng cuộc đời có vòng xoáy của chính nó ,nhưng đã làm người thì phải có nguyên tắc của chính mình ,đừng để vòng xoáy cuộc đời ấy cuốn mình đi ,bởi vì mình là con người ,mà con người thì có lương tâm ,có thần tính ,có được bản chất đơn thuần thiện lương .Mà quan trọng chính là ,con người có cái " tôi " trong sáng của riêng mình ,không ai có thể làm lu mờ nó ,không ai có thể thay đổi được nó ,điều này cần chính ngươi phải có lòng kiên trì ,niềm tin vững chắc ,rằng ngươi là một kẻ sống không thẹn với cuộc đời ,khi dạy dỗ con của ngươi mà ngươi vẫn có thể thản ngôn giáo dục nó ,mà không phải là một người cha dạy con một đằng ,nhưng chính bản thân hắn lại làm một nẻo..."
"...Ngươi còn nói để cho bản thân không tồn tại một cách vô nghĩa gì đó ,ta thấy ngươi nói cũng không sai ,đã sống trên đời thì phải để sự tồn tại của bản thân có ý nghĩa một chút thì mới không uổng kiếp làm người ,nhưng ta thấy về mặt hành động phải chỉnh sửa một chút .Nếu như ngươi tình nguyện cho bà lão ăn xin một bát gạo mà trong lòng lại không hề có chút toan tính nào ,thì thật sự là một hành động rất đáng để duy trì .Nhưng nếu ngươi chỉ chăm chăm tạo dựng lợi ích cho riêng mình mà làm tổn hại hoặc ảnh hưởng tới người khác ,thì cũng chẳng hay ho cho lắm..."
"...Đành rằng con người ai cũng có dục vọng của riêng mình ,nhưng tất cả phải có chừng mực ,phải có nguyên tắc ,giảm thiểu tối đa những việc gây tổn thương cho người khác ,đây đã đủ chứng minh cuộc sống của ngươi có ý nghĩa rồi ,việc gì phải cầu đâu xa ? Sống ngoài xã hội thì phải biết trung ,trinh ,lễ ,nghĩa ,sống trong gia đình có đủ hiếu ,nhân ,từ ,khiêm ,bấy nhiêu cũng đã quá đủ ý nghĩa cho một đời người ,việc gì phải nhìn đâu xa ?"
Nam Mộng lại nói :" Khi no thì nhìn những người cơ khổ để nhắc nhở chính mình không được thay đổi ,còn khi đói thì nên nhìn vào thực tại của cuộc sống để mà biết rằng ,đời người có lúc lên lúc xuống ,có khi vui khi buồn ,muốn có được điều gì thì phải có đánh đổi tương ứng ,vậy cho nên phải biết đủ ,cuộc sống ấy đã đủ ý nghĩa lắm rồi ,bởi những thứ ngươi muốn có hầu như đã chẳng thiếu thứ nào ".
Nhưng trốn mãi dưới nước thì hi vọng đi ra nơi này cũng không thể tìm ra ,trong lòng Nam Mộng có chút không được tự nhiên khi đi nào một nơi xa lạ ,mà chính bản thân hắn cũng không rõ phía trước sẽ có những gì đang chờ đón hắn.
Nhưng Nam Mộng chỉ có thể mạnh mẽ đè ép cảm giác không thoải mái này xuống ,hắn ra sức bơi về phía trước ,bởi trên vai hắn đang phải gánh một mạng người ,một mạng người là một loại trách nhiệm nặng nề!
Nam Mộng dùng thần niệm truyền lời vào tai cô bé ,hắn muốn trấn an để cô bé bớt hoảng sợ ,sau đó hắn lại nói với Thiên Nhai :" Thiên Nhai ,ngươi xem thử phía trước có bờ hay đảo nhỏ nào đó hay không ,chúng ta cũng không thể ở dưới này mãi được ,chân khí của ta có hạn ,không thể duy trì quá lâu ".
Thiên Nhai nói :" Ta đã xem qua ,có lẽ là một cái hồ nước rộng lớn ,nếu không phải loại nước này không tầm thường cùng không có vị mặn ,không chừng ta lại tưởng rằng nơi này có con đường thông ra ngoài biển ,chủ nhân cố gắng lên ,có lẽ rất nhanh sẽ phát hiện ra cái gì đó ".
Dưới nước tồn tại một loại khí tức vô danh nào đó ,thỉnh thoảng Nam Mộng lại như có như không cảm giác được đang có một đôi mắt thần bí nhìn chằm chằm vào hắn ,nhưng xung quanh chỉ là một màu tối đen ,chỉ có hắc ám cùng vô tận hắc ám ,không có một loại thủy sinh vật nào ,càng đừng nói đến các loài cá hay cua ,...
Một đường bơi đi ,cũng không biết đã bơi được bao lâu ,Nam Mộng cũng không quá rõ ràng ,hắn chỉ biết rõ đôi tay của mình đã có chút tê dại ,có chút mỏi.
Nhưng hắn vẫn kiên trì ,biết đâu sẽ có một mỏm đá nhỏ nào đó để hắn trèo lên nghỉ ngơi ,dù chỉ là một thoáng chốc ngắn ngủi.
" Ồ ,có thứ gì đó ".Thiên Nhai đột nhiên nói ra một câu với vẻ nghi hoặc.
Nam Mộng vừa bơi đi ,vừa hỏi :" Là thứ gì ?".
Thiên Nhai nói :" Ta cũng không rõ lắm ,giống như ba động của linh lực ,tuy nhiên rất nhỏ ".
" Linh lực chấn động ?" .
Nam mộng vừa dùng chân khí thông qua tay chấn nhẹ xuống dưới để bản thân cùng cô bé khỏi chìm ,vừa tập trung tâm thần cảm ứng xung quanh.
Bất quá qua một lúc hắn vẫn không phát hiện được gì ,nơi đây vẫn tĩnh lặng như vậy ,hoàn toàn không thấy được một tia sinh cơ ,yên tĩnh đến mức chết chóc.
" Ta không phát hiện ra gì cả ".
Thiên Nhai nói :" Chủ nhân chờ một chút ,luồng ba động này đang ngày càng lớn dần ".
Nam Mộng lại tĩnh tâm chờ đợi ,qua một khắc sau quả nhiên hắn cảm ứng được một loại ba động .
Luồng ba động này rất có quy luật ,theo thời gian trôi qua nó trở nên ngày càng mạnh mẽ ,tầm chấn động cũng càng ngày càng lớn.
Nếu lúc này Nam Mộng ở trên bờ sẽ phát hiện được một sự việc quỷ dị ,mực nước đang nhanh chóng thấp xuống ,tựa như thủy triều đang rút nước ,một điểm càng thêm kì dị chính là ,gợn sóng trên mặt nước càng ngày càng cao ,thậm chí có dấu hiệu càng lúc càng dồn dập mãnh liệt .
Chỉ qua vài thời thần ,mực nước đã hạ xuống không dưới năm mươi trượng ,tốc độ không thể nói là không nhanh.
" Đây là..." .Lại qua một khắc sau ,giọng nói có chút lạc đi của Thiên Nhai vang lên trong đầu Nam Mộng.
Nhưng ngay sau đó ,lời nói của nó khiến ngay cả Nguyên Thần của Nam Mộng cũng phải run rẩy từng hồi.
" Là một cái lốc xoáy rất lớn ,chủ nhân ,chạy mau !".
Nam Mộng thất kinh ,hắn tuy rằng đã rất mệt mỏi ,nhưng trong tình huống này ,một chút chân khí không còn lại bao nhiêu cũng bị hắn toàn bộ sử ra ,không dám tiết kiệm dù chỉ một chút.
Tốc độ của Nam Mộng còn nhanh gấp đôi khi nãy ,nhưng Nam Mộng vẫn cảm thấy cỗ chấn động kia lại không hề có vẻ yếu đi ,mà lại càng ngày càng lớn.
Tốc độ của Nam Mộng đã nhanh ,nhưng tốc độ mở rộng cùng di chuyển của cự đại lốc xoáy còn nhanh hơn hắn gấp mấy lần .
Nó như một con Thôn Thiên Cự Thú đang mở rộng cái miệng to lớn của mình ,không ngừng thôn phệ tất cả những gì tồn tại xung quanh .
Mặc dù Nam Mộng đã cố hết sức ,nhưng khoảng cách của đôi bên lại không hề có dấu hiệu giãn ra ,thậm chí lại hoàn toàn ngược lại ,chỉ qua chưa đầy một khắc ,vùng biên lực hút của lốc xoáy đã khiến hắn khó bề di động .
Nam Mộng lập tức cảm nhận được một luồng hấp lực to lớn như Thái sơn áp đỉnh ,như Phong bạo thổi quét ,hắn cảm giác bản thân chỉ như một cọng cỏ nhỏ bé trong rừng ,bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay ,thậm chí dập nát.
Nam Mộng đang bị cuốn vào ,tuy rằng hắn ra sức chống cự ,nhưng lại chẳng hề có một chút tác dụng nào ,vào lúc này hắn mới chân thực cảm nhận được bản thân quá yếu ớt ,quá nhỏ bé.
Ta sẽ bị cuốn vào ư ?
Hắn không cam lòng !
Sau lưng hắn còn có cô bé ,một đứa bé đáng yêu vô tội ,nó còn một khoảng thời gian rất dài để hưởng thụ cuộc sống ,nó không nên chết vào lúc này !
Nhưng hắn không có biện pháp nào hữu hiệu ,hắn không có điểm tựa ,không có một điểm vững chắc nào để bám vào .
Lúc này Nam Mộng đang trôi nổi trong nước ,ngay cả để mình không bị chìm mà hắn phải tốn không ít chân khí ,càng đừng nói đến cỗ hấp lực mạnh mẽ sau lưng đang muốn cắn nuốt hắn.
Nam Mộng thật sự không cam lòng ,hắn không muốn chờ chết ,hắn muốn điên cuồng !
Nam Mộng đem cô bé ôm vào lòng ,lưng hắn xoay về phía lốc xoáy ,một chi Khu Mê Nhân lao thẳng về phía sau lưng hắn.
Gân xanh trên trán hắn nổi lên chằn chịt ,chỉ nghe hắn gân cổ gầm lên :" Bạo !!! ".
Oành !!
Khu Mê Nhân bị kích hoạt trận pháp tự bạo ,linh lực bị phong ấn bên trong tạo thành một luồng xung lực mạnh mẽ ,có thể thấy được từng đạo nối tiếp từng đạo sóng gợn mãnh xạ ra xung quanh ,mà chính Nam Mộng cũng bị bao phủ trong đó.
Tuy vụ nổ không nhỏ ,nhưng có lực cản của nước ảnh hưởng nên Nam Mộng chỉ bị đẩy ra xa vài thước.
Phụt !
Nam Mộng phun ra một ngụm máu ,Quang Tráo Phù đã vỡ tan ,nhưng hắn bất chấp ,hắn lại lấy vài tấm Quang Tráo Phù khác dán lên người mình .
Mắt thấy lốc xoáy đã ngày càng tới gần ,Nam Mộng đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng.
Một chi Khu Mê Nhân khác bay ra ,theo sát phía sau là vài kiện Cực phẩm pháp khí.
Oành !!!
Phụt !
Lại là một ngụm máu lớn hộc ra từ miệng hắn ,vài tấm Quang Tráo Phù cũng theo đó tan biến ,sau lưng hắn đã đầm đìa máu ,da cùng thịt trên tấm lưng gầy gò của hắn đã trở nên nát bét ,có thể thấy được xương trắng lộ cả ra ngoài ,máu nhuộm đỏ cả một vùng .
Nam Mộng vẫn bất chấp ,trong đôi mắt của hắn vì cố chịu đau đớn mà xuất hiện đầy tơ máu ,trong đó chỉ có sự điên cuồng cùng ý niệm kiên trì đến cùng.
Lại là một chi Khu Mê Nhân khác bay ra ,gần chục kiện Cực phẩm pháp khí ,và một...Chấn Lôi Châu !
Lần này hắn không dám để những thứ này tự bạo ở khoảng cách quá gần ,bằng không uy lực của Chấn Lôi Châu đủ đem hắn nổ tan xác ,hay tối thiểu cũng là kết thúc tính mạng của hắn ,như vậy...tất cả những hành động mà hắn làm ra đã trở thành vô nghĩa.
Hắn biết hành động này chẳng khác nào như uống thuốc độc giải khát ,nhưng hắn không còn cách nào khác ,mắt thấy hắn và cô bé sắp bị cuốn vào trong đó ,có thể nghĩ ra được cách nào thì hắn sẽ dùng cách đó.
Cũng đã rất lâu rồi hắn chưa điên cuồng ,lần này...hắn muốn triệt để điên cuồng một lần !
Cho dù có thể sẽ không thay đổi được gì ,nhưng chí ít hắn cũng đã cố gắng hết sức ,cho dù có sống lại ở " kiếp sau ",hắn cũng có thể mỉm cười với lòng mình.
Oành...Oành !!!
Oành !!!!
Áng sáng chói lòa ,nó như một con Quang Thú nhanh chóng cắn nuốt tất cả ,cắn nuốt Nam Mộng ,thôn phệ cả hư không.
Một thân ảnh nằm co ro ôm trong lòng một cô bé bị chấn bay ra xa vài chục thước ,máu tươi bao phủ khắp người hắn ,tay trái của hắn đã đứt lìa ,việc cuối cùng mà hắn có thể làm chính là phong bế kinh mạch để máu ngừng chảy.
Nam Mộng có cảm giác vô lực ,đôi mắt của hắn dần khép lại ,ý thức của hắn dần mơ hồ ,hắn mệt mỏi ,hắn đã thật sự rất mệt mỏi ,hắn muốn ngủ !
" Ta..."
Hắn muốn nói gì đó ,nhưng đến giữa chừng lại dường như bị thứ gì đó chặn lại ,ý thức của hắn dần chìm vào trong bóng tối ,hắn...ngất đi !
Lốc xoáy vẫn mãi miết thưởng thức bữa tiệc của nó ,lạnh lùng ,vô tình ,tất cả đều bị nó nuốt vào ,kể cả những mảnh vỡ của Khu Mê Nhân hay pháp khí ,nó rất háu ăn ,ngay cả Nam Mộng cùng cô bé nó vẫn không buông tha.
Dường như hành động của Nam Mộng đã hoàn toàn vô nghĩa ,hắn vẫn bị lốc xoáy cuốn vào ,sâu bên trong lốc xoáy là một cái hố đen ,khổng lồ ,đen kịt một màu.
Chỉ khoảnh khắc sau ,thân hình của Nam Mộng chỉ còn lại một điểm nhỏ nơi tăm tối đó ,nơi đây vẫn hỗn loạn ,không hề có dấu hiệu muốn chấm dứt.
...
...
...
" Chủ...mau...dậy ".
Trong cơn hôn mê ,Nam Mộng mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Thiên Nhai ,chỉ là những âm thanh loáng thoáng ,rất không rõ ràng.
Sâu trong tiềm thức hắn rất muốn bắt lấy âm thanh đó để nghe cho rõ ràng ,hắn muốn đi tới ,nhưng không hiểu sao thân thể cứ bất động tại chỗ ,không nghe sai sử.
Hắn cảm thấy khó chịu ,hắn không thích cảm giác không như ý này ,trong tâm thức hắn muốn dùng toàn lực vùng thoát khỏi cái cảm giác cứng ngắc này.
Nhưng cũng vào lúc này ,cái cảm giác đó lại trở nên nhạt dần ,rồi lại hoàn toàn biến mất.
Hắn cảm giác có chút mông lung ,có chút mơ hồ ,thân thể nhẹ tênh như không có sức nặng ,hắn biết được bản thân đang mở mắt .
" Thiên Nhai..."
Trong tâm thức của hắn bỗng nhiên hiện ta hình ảnh của Thiên Nhai ,hắn theo bản năng khẽ gọi một tiếng ,nhưng ngay lúc này ,một khuôn mặt ma quỷ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt hắn .
Nó có đôi mắt đỏ ngầu ,đồng tử lại mang màu tử sắc ,cả khuôn mặt đen kịt ,khuôn mặt của nó không khác gì người thường ,nhưng trên trán của nó lại có thêm một con mắt ,tựa như mắt xà !
Tiếp đó Nam Mộng không biết gì nữa !
...
Nam Mộng chỉ biết xung quanh hắn lúc này làm một khoảng không vắng lặng ,không có ánh sáng ,không có người nào khác ,chỉ có mình hắn.
Hắn theo bản năng bước về phía trước ,hắn bước đi một cách vô định ,không mục đích ,không suy nghĩ ,không lo lắng ,không hề có ý thức ,hắn bước đi như kẻ vô hồn.
Đột nhiên ,phía trước hắn xuất hiện một đạo ánh sáng ,nó sáng chói đến lóa mắt ,ngay sau đó nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một con mắt nằm dọc .
Cả con mắt đều thuần một màu đỏ thẫm ,chỉ có đồng tử màu đen ,hắc đồng ấy dường như có thể cắn nuốt linh hồn của bất cứ kẻ nào.
Nam Mộng tò mò ,lên tiếng hỏi :" Ngươi là ai ?".
Con mắt yêu dị bỗng phát ra tiếng nói :" Ta là ta ,ta chính là ngươi !".
Nam Mộng lắc đầu :" Ta không xấu như vậy ,ngươi không phải là ta !".
Con mắt yêu dị không nói gì ,nó bỗng hóa thành một thiếu nữ cực kì xinh đẹp .
Mắt phượng mày ngài ,môi hồng răng trắng ,đôi mắt to tròn trong suốt như chứa đựng cả tinh không ,dáng người của nàng thon thả vừa phải ,phong tư yểu điệu thướt tha ,từng cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa mị lực vô hạn ,đôi mắt của nàng không yêu diễm nhưng lại chứa đựng sự ôn nhu của biển cả ,đôi gò bồng đảo của nàng cao vút ,như có thể khuấy động dục vọng bản năng từ sâu trong nội tâm của nam nhi ,nàng không nói gì ,chỉ lẳng lặng đứng đó ,mỉm cười nhìn hắn.
Nam Mộng vẫn lắc đầu :" Ta là nam ,ngươi là nữ ,ngươi không phải là ta !".
Âm thanh như xa như gần vang vọng xung quanh Nam Mộng :" Không sai ,nàng ta là nữ ,là một thiếu nữ xinh đẹp ,nàng là vợ của ngươi ".
Nam Mộng tỏ vẻ kinh ngạc :" Nàng là vợ của ta ?".
" Đúng vậy ,thiếp là vợ chàng !".
Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng ,giọng nói của nàng êm tai dễ nghe ,tựa như một thiếu nữ hoài xuân đang thủ thỉ những lời tình tứ với người yêu ,khiến kẻ nghe được phải xao lòng .
Nam Mộng lại lắc đầu :" Không đúng ,ta chưa có vợ ,ta còn đang tu hành mà !".
Âm thanh kì dị lại vang lên :" Tương lai nàng sẽ là vợ của ngươi ".
" Vậy sao ! Nhưng ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm ".
Nam Mộng gật đầu ,sau đó lại lắc đầu.
Thiếu nữ lại lên tiếng ,ánh mắt của nàng mang theo vẻ u oán :" Thiếp không xinh đẹp sao ,không lẽ thiếp không xứng với chàng ".
Nam Mộng cười :" Cô nương rất đẹp ,bình sinh ta ít thấy ,nhưng mục tiêu của ta không phải ở thiếu nữ xinh đẹp .Còn về chuyện cô nương có xứng với ta không thì ta không dám nói ,nhưng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn lấy cô nương làm vợ ".
Lại nghe hắn nói :" Còn nữa ,nữ nhân ngoài đẹp ở vẻ bề ngoài ra còn cần đẹp ở bên trong ,nếu không thì không thể trở thành một người vợ hiền ,một người mẹ tốt .Một nội tâm thánh khiết ,thiện lương sẽ trọng yếu hơn tất cả ".
Cô gái đột nhiên biến mất ,hóa thành một làn khói nhẹ ,nơi đó lại xuất hiện một núi kim ngân châu báu ,ánh sáng của kim loại ,mĩ ngọc làm lóa mắt người ,bên cạnh đó còn xuất hiện những tòa cung điện to lớn ,nguy nga tráng lệ ,được trảm vàng khảm ngọc ,vô cùng tuyệt mĩ.
" Tất cả những thứ này sẽ là của ngươi ,chỉ cần đi theo ta ,ngươi muốn thứ gì sẽ được thứ đó ngay lập tức ".
Âm thanh mông lung khi nãy lại vang lên ,lần này lại mang theo một phần từ tính.
Nam Mộng kinh ngạc :" Thật sự ?".
" Đương nhiên là thật sự ".
Âm thanh đó khẳng định một cách chắc chắn.
Nam Mộng cười cười :" Những thứ này rất tốt ,tuy thế gian có câu " tiền là phù du ",nhưng ta nghĩ nếu không có tiền thì chẳng thể nào duy trì cuộc sống được .Nhìn đống châu báu cùng những cung điện ,đình viện sang quý này làm ta nghĩ đến cuộc sống xa hoa ,sung sướng ,muốn cái gì liền có cái đó ,ăn có người giúp ,ngủ có người hầu ,chơi bời thì quăng tiền như rác ,bất quá..."
"...Bất quá thứ tiếp theo ta nghĩ đến là một Nam Mộng bụng phệ ,với gương mặt trắng bệch do ăn chơi trụy lạc mà hao mòn tinh khí ,ta thiết nghĩ ,đã là nam nhi nên quật cường một chút mới tốt ".
Nam Mộng lại nói ,giọng nói của hắn chậm rãi :" Hơn nữa ,cứ đắm chìm trong giàu sang vàng bạc như vậy thì con người ta sẽ chỉ ngày càng thiển cận hơn mà thôi ,sống lâu dài trong cảnh như vậy thì làm sao hiểu được giá trị của từng đồng ,từng xu ,làm sao hiểu được cái cơ khổ cùng những cảnh đời trong thiên hạ ,như vậy thì làm sao hiểu được nhân sinh thế thái mà thông cảm với những kẻ khác ,làm sao biết chia sẻ hạnh phúc của mình cho những người kém may mắn ? Làm sao biết được cái thú vui đắm chìm trong chữ " Nhân " giữa trần thế ? Sống trong cảnh xa hoa lâu dài chỉ dễ dàng lạc mất mình mà thôi ,nó khiến ta trầm luân ,lu mờ lý trí ,tâm linh trống rỗng ,đến khi no nê rồi thì lại cảm thấy hoang vắng ,cô đơn ".
" Vả lại ,ta thấy cuộc sống cơ khổ không đáng sợ như người đời vẫn tưởng ,thứ nó cho ngươi không phải là ăn uống thiếu thốn ,mà chính là những bài học quý báu mà ngươi có mất cả vạn lạng vàng cũng không mua được .Cái ngươi sở hữu được khi biết tận hưởng nó chính là cuộc sống lạc quan ,yêu đời ,bởi mục đích của ngươi chỉ có một ,và cũng rất đơn giản ,đó là làm sao để điền cho đầy cái bụng háu ăn này ".
" Còn một điều trọng yếu hơn là ,ta không tin ngươi cho không ta những thứ này ,trong tương lại ta chắc chắn sẽ trở thành tay sai của ngươi ,bị ngươi chỉ đâu đánh đó như một con rối ,như thế thật sự không thú vị chút nào .Mà càng trong yếu hơn nữa là ,ta cảm thấy ,nam nhi chân chính nên biết tự cường ,phải có được sự bất khuất của chính mình ,phải có được nguyên tắc làm người của chính mình ,như vậy mới không hổ thẹn với câu " đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất " chứ ".
Âm thanh thần bí đó không đáp lại ,những tòa cung điện hoa lệ cùng đống châu báu lóa mắt bỗng nhiên biến mất ,thay vào đó là một "Nam Mộng" ngồi trên ngai vàng được trạm long khắc phượng ,vẻ ngoài cực kỳ sang quý ,từng đợt khí tức của quyền lực không ngừng lan tràn ra .
Mà ngay phía dưới chân "Nam Mộng" đó đang có hàng ức người đang quỳ bái ,trong miệng của họ còn không ngừng hô lớn :" Hoàng thượng vạn tuế !".
Âm thanh thần bí khi nãy lại vang lên :" Chỉ cần ngươi khuất phục ta ,tất cả những thứ phía trước sẽ trở thành hiện thực ,là một nam nhi phải có được phong thái bễ nghễ thiên hạ như ngươi đã thấy ,như ngươi đã nói ,là thân nam nhi phải đầu đội trời chân đạp đất ,phải trở thành một kẻ đứng đầu thiên hạ ,vạn chúng quỳ lạy ,không ngừng hướng về ,chỉ cần một ý niệm của ngươi ,tất cả mọi thứ trong thiên hạ sẽ đều là của ngươi ,cũng chỉ cần một mệnh lệnh của ngươi ,hàng triệu người sẽ mất mạng ngay lập tức ,hoặc cũng chỉ vì một hành động của người ,cả cuộc đời thăng hay trầm của bọn họ đều tuỳ thuộc cả vào ngươi .Ngươi có thể khiến thiên hạ phải kính sợ ,khiến thế gian phải bái phục ,khiến sử sách phải lưu danh ngươi mãi cho đến muôn nghìn đời sau ,ngươi sẽ trở thành một tồn tại bất hủ !".
Nam Mộng gật đầu :" Rất hấp dẫn ,rất khí phách !".
Nam Mộng lại nói :" Bất quá..."
Hắn nhún vai :" Nó không hợp với ta !".
" Tại sao không hợp ,chiếc ghế đó sinh ra là để dành cho ngươi ,chỉ có ngươi mới thích hợp ngồi trên đó ,đã là nam nhi phải tạo ra một sự nghiệp huy hoàng ,để sự tồn tại của mình được người người biết đến ,để bản thân không bị lu mờ đi trong dòng sông lịch sử ,để cho chính mình không tồn tại một cách vô nghĩa ".
Âm thanh thần bí vang vọng ,bên trong còn lắng đọng dấu vết của sự dụ hoặc ,tựa như một người bạn tri kỉ đang dốc bầu tâm sự.
Nam Mộng cười mắng :" Ngươi ngốc ! Ta ngồi trên ngai vàng cùng ghế gỗ có cảm giác khác nhau sao ?Cũng đều ê mông như vậy ! Nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn thích ngồi trên thảm cỏ hơn ,vừa thoải mái lại không bị bó buộc..."
"...Còn ngươi nói nam nhi phải kiến lập một sự nghiệp huy hoàng ,ta thấy ngươi lại càng ngốc ! Cái bụng của ta chỉ cần no cơm là đã đủ thoải mái ,cái ta muốn làm tiếp đó chính là nằm trên chiếc võng mắc sau vườn đung đưa qua lại ,thế này không phải rất khoái hoạt sao ? Tự nhiên đâm đầu chuốc khổ vào thân làm gì ? Trong khi cái bụng của ngươi sức chứa cũng không tăng ? Sáng tạo một sự nghiệp vừa đau đầu vừa mệt thân ,để rồi thứ ta được lại chẳng giúp ta có cảm giác vui sướng ,thoải mái ,đây không phải thuần túy tự hành hạ mình thì là gì ?".
" Còn cái ngươi nói được kẻ khác kính nể ,bái phục gì đó ,thứ này thuần túy là ngươi đang tự yêu ! Chắc khi ngươi được kẻ khác khen tặng thì trong lòng cảm thấy sảng khoái ,lâng lâng phải không ? Và ngươi thích cái cảm giác thân xác đó ? Đây không phải tự yêu thì là gì ? Mà nó có giúp ngươi được Tự Tại không ? Chỉ có khi ngươi không vướng bận vào Hư Vinh thì mới thực sự vui sướng ,lúc đó ngươi chỉ sống trong tình cảm giữa con người với nhau ,chứ không phải cứ mãi suốt ngày làm thế nào hơn người ,làm thế nào được người khen tặng ,làm thế nào được người tôn vinh hay coi trọng..."
"...Đồng ý rằng cuộc đời có vòng xoáy của chính nó ,nhưng đã làm người thì phải có nguyên tắc của chính mình ,đừng để vòng xoáy cuộc đời ấy cuốn mình đi ,bởi vì mình là con người ,mà con người thì có lương tâm ,có thần tính ,có được bản chất đơn thuần thiện lương .Mà quan trọng chính là ,con người có cái " tôi " trong sáng của riêng mình ,không ai có thể làm lu mờ nó ,không ai có thể thay đổi được nó ,điều này cần chính ngươi phải có lòng kiên trì ,niềm tin vững chắc ,rằng ngươi là một kẻ sống không thẹn với cuộc đời ,khi dạy dỗ con của ngươi mà ngươi vẫn có thể thản ngôn giáo dục nó ,mà không phải là một người cha dạy con một đằng ,nhưng chính bản thân hắn lại làm một nẻo..."
"...Ngươi còn nói để cho bản thân không tồn tại một cách vô nghĩa gì đó ,ta thấy ngươi nói cũng không sai ,đã sống trên đời thì phải để sự tồn tại của bản thân có ý nghĩa một chút thì mới không uổng kiếp làm người ,nhưng ta thấy về mặt hành động phải chỉnh sửa một chút .Nếu như ngươi tình nguyện cho bà lão ăn xin một bát gạo mà trong lòng lại không hề có chút toan tính nào ,thì thật sự là một hành động rất đáng để duy trì .Nhưng nếu ngươi chỉ chăm chăm tạo dựng lợi ích cho riêng mình mà làm tổn hại hoặc ảnh hưởng tới người khác ,thì cũng chẳng hay ho cho lắm..."
"...Đành rằng con người ai cũng có dục vọng của riêng mình ,nhưng tất cả phải có chừng mực ,phải có nguyên tắc ,giảm thiểu tối đa những việc gây tổn thương cho người khác ,đây đã đủ chứng minh cuộc sống của ngươi có ý nghĩa rồi ,việc gì phải cầu đâu xa ? Sống ngoài xã hội thì phải biết trung ,trinh ,lễ ,nghĩa ,sống trong gia đình có đủ hiếu ,nhân ,từ ,khiêm ,bấy nhiêu cũng đã quá đủ ý nghĩa cho một đời người ,việc gì phải nhìn đâu xa ?"
Nam Mộng lại nói :" Khi no thì nhìn những người cơ khổ để nhắc nhở chính mình không được thay đổi ,còn khi đói thì nên nhìn vào thực tại của cuộc sống để mà biết rằng ,đời người có lúc lên lúc xuống ,có khi vui khi buồn ,muốn có được điều gì thì phải có đánh đổi tương ứng ,vậy cho nên phải biết đủ ,cuộc sống ấy đã đủ ý nghĩa lắm rồi ,bởi những thứ ngươi muốn có hầu như đã chẳng thiếu thứ nào ".
/36
|