- Xem ra giữa các người cái gọi là "quân hiền tôi trung" không hề có tư cách đưa lên mặt bàn, thứ gọi là "mĩ vị quyền lực" vẫn được bậc quân thần thưởng thức hơn.
Nam Mộng đoán chắc trong đây chắc hẳn còn có ẩn tình nào đó, nhưng Nam Mộng không có hứng thú quan tâm về vấn đề này, hắn không tiếp tục truy hỏi mà chỉ cảm khái một câu.
Lam Vân Long không hề để ý lời nói "đại nghịch bất đạo" của Nam Mộng, ông ta ngồi lại vào ghế, sắc mặt bình tĩnh, không còn lại vẻ lo lắng như trước đây.
Nếu để người không hiểu chuyện trông thấy cảnh này, chắc hẳn hơn phân nữa sẽ hiểu nhầm Lam Vân Long đã nắm chắc mọi việc trong tầm tay, nên ông ta căn bản không hề có chút sốt ruột nào.
Lam Vân Long nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn Nam Mộng thật sâu, trong lời nói có ý thăm dò :
- Nam thiếu hiệp có vẻ rất tin tưởng vào thực lực của mình.
Câu trả lời của Nam Mộng phải để Lam Vân Long thất vọng, hắn không trực tiếp trả lời mà thản nhiên nói :
- Ngài chỉ cần bảo vệ tốt gia quyến của mình là được rồi, ba kẻ tu tiên giả có ý đồ với di vật của Lam gia cứ để tại hạ lo.
Nam Mộng nhìn Lam Vân Long hỏi đến vấn đề mà bản thân quan tâm :
- Lam Bích Nhiên hiện tại ra sao, ta muốn chắc chắn tính mạng của nàng luôn được bảo toàn.
- Ngay khi nó vừa trở về, dưới tình huống nguy cơ hiện tại, ta đã đưa gia quyến rời khỏi nơi đây đầu tiên. Về vấn đề an toàn Nam thiếu hiệp không cần phải lo lắng, đừng nói đầu kia của thông đạo là một nơi cực kì bí ẩn, ngay cả có bại lộ, trừ phi bên đối phương xuất động tuyệt thế cao thủ trở lên mới đủ gây uy hiếp.
Nam Mộng gật đầu, tỏ vẻ an lòng, sau đó hắn lại hỏi gia chủ Lam gia Lam Vân Long :
- Ngài có thể suy đoán ra lai lịch của tu tiên giả thứ ba đột ngột xuất hiện hay không ?
Từ biểu hiện vừa rồi của Lam Vân Long, có thể thấy được ông ta cũng rất bất ngờ, hoàn toàn là chuyện phát sinh ngoài dự liệu. Nam Mộng suy đoán hơn phân nửa Lam Vân Long không biết chắc người này là ai. Nhưng thân là người trong cuộc, có một số chuyện Lam Vân Long vẫn tỏ tường, hiểu biết sâu sắc hơn Nam Mộng rất nhiều. Với suy nghĩ này, Nam Mộng lên tiếng hỏi để mong biết thêm được tin tức hữu dụng.
Lam Vân Lông quả nhiên không biết gì, ông ta chỉ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, bất quá vẫn nói ra suy nghĩ của mình :
- Ta không biết được người này là ai, trong thời khắc mấu chốt lại xuất hiện thêm một cường địch như vậy. Ban đầu ta suy đoán có thể là người bảo hộ bên cạnh thiên tử, bất quá sau khi suy ngẫm lại, khả năng này có phần quá thấp, nếu thật sự kẻ đứng trên vạn người này muốn vật quý giá trong tay Lam gia, ông ta chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể dễ dàng đạt được mục đích, việc gì phải vẽ rắn thêm chân cho thêm phần rườm rà không cần thiết. Đến lúc đó cho dù Lam gia có vạn lần không muốn cũng phải tỏ ra cam tâm tình nguyện mà giao thứ đồ ông ta muốn ra, đương nhiên,tối thiểu bề ngoài chính là như vậy.
Lam Vân Long dùng ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, giọng nói trầm thấp :
- Ngoài ra, chỉ còn một loại khả năng khác, đó chính là một vị cung phụng của gia tộc nào đó, sau khi biết được tin tức, bất chấp hậu quả mà mạnh mẽ thò tay vào chuyện này, lợi dụng sự tranh đấu của hai nhà mà muốn phân một chén canh, dĩ nhiên, mục đích không ngoài di vật của tổ tiên Lam gia có sự trợ giúp không nhỏ đối với tu tiên giả này.
Nam Mộng gật đầu, những suy đoán của Lam Vân Long khá trùng hợp với suy nghĩ trong lòng Nam Mộng, bất quá thân là người trong cuộc, đã sống trong thế giới của tu tiên giả hơn ba năm, Nam Mộng còn có thêm một vài suy đoán khác, nhưng Nam Mộng cũng không nói ra mà chuyển chủ đề sang hướng khác, hắn nhìn Lam Vân Long cười nói :
- Ta có chút tò mò.
Nam Mộng hơi nheo mắt nhìn Lam Vân Long :
- Trông ngài có vẻ rất bình tĩnh, không lẽ vị cố gia chủ tu tiên giả nọ đã để lại thứ gì đó cho hậu nhân, có thể xoay chuyển thế cuộc nguy nan, giúp Lam gia trong tình huống khó khăn hiện tại có thế trở mình hay sao ?
Lam Vân Long rất bĩnh tĩnh lắc đầu :
- Không có.
- Không có !
Nam Mộng ngạc nhiên, có chút ngoài dự liệu.
Lam Vân Long uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói ra nguyên nhân, mà có khi chỉ có chính bản thân ông ta mới rõ ràng :
- Sống đến từng tuổi này, hầu hết nhi tử của ta cũng đã thành gia lập thất, một lão già như ta thoạt nhìn tinh lực tràn đầy, thực chất cũng đã đến tuổi có nhiều lúc lực bất tòng tâm. Đã sống từng ấy năm, có chuyện gì mà ta chưa từng gặp qua, còn nhớ, khi ta lên mười sáu tuổi, ta chỉ là một hoàn khố không hơn không kém, nhưng dưới những đòn roi liên tục không chút lưu tình của phụ thân, ta không thể không cay đắng thừa nhận, cho dù có là một con cự long kiêu ngạo quen thói phong lưu lãng tử cũng phải hồi đầu.
Lam Vân Long không hiểu sao mình lại nói ra những lời này, hơn nữa còn là trước mặt một kẻ xa lạ như Nam Mộng. Bản thân Lam Vân Long không hiểu vì sao, có lẽ chính vì tương lai u ám của Lam gia, nên Lam Vân Long đã buông lỏng bản thân mình, cho phép chính mình thoải mái một chút, buông thả một chút, sống với hồi ức một chút, có lẽ chỉ có như vậy, cho dù có chết đi trong trận chiến sắp tới, Lam Vân Long mới cảm thấy không còn gì để luyến tiếc.
- Từ cái ngày phụ thân bắt đầu dùng máu để dạy dỗ ta lúc đó, những âm mưu quỷ kế, những trò chơi quyền lực quân thần trong chốn quan trường, quyền mưu, độc kế, cám dỗ danh lợi, cả trong sáng lẫn ngoài tối, thậm chí là những người thân bên cạnh mình cũng không ngoại lệ, cho dù là những thứ nhơ bẩn nhất vẫn phải tỏ ra là bản thân đã làm một chuyện vô cùng quang vinh, chính nghĩa. Một cuộc sống như vậy, một cuộc đời như vậy, thử hỏi, có chuyện gì mà ta chưa từng gặp qua ?
Lam Vân Long mải miết với dòng suy nghĩ của mình, tựa hồ không phải ông ta đang nói với Nam Mộng mà đích thực là đang kể cho chính mình nghe, ánh mắt ông ta không nhìn người hỏi câu này mà nhìn ra cánh cửa đang mở toang, nơi đó không có ai, chỉ có trống vắng, như nội tâm trống rỗng của Lam Vân Long lúc này :
- Những cuộc tranh đấu không ngừng nghỉ này cứ tiếp diễn liên tục, như một món đồ ăn ngon liên tục được chế biến với những cách khác nhau, mà nguyên liệu nấu ra nó lại không hề thay đổi chút nào. Mà thực tế vẫn cứ là thực tế, có lúc ngươi ăn rất ngon miệng, nhưng cũng có khi ngươi phải vừa ngậm đắng vừa cố nuốt từng ngụm một cho dù cực kỳ không muốn, chỉ cần ngươi thả lỏng bản thân mình dù chỉ một giây, đừng nói là ngươi, ngay cả phụ thân ngươi, mẫu thân của ngươi, anh em ngươi, bằng hữu của ngươi...tất cả đều phải nuốt hận chỉ sau một phút thả lỏng lơ là ngắn ngủi đó. Cũng chính như vậy, sức người có hạn, sinh lộ gian truân, bản thân ngươi cho dù có cao lớn tới đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ tí hon trong biển người vô ngần này mà thôi. Cả cuộc đời đấu tranh, giành quyền đoạt lợi, thành công có, thất bại có, vinh quang có, mà nhục nhã cũng không thiếu, cái gọi là lên voi xuống chó cũng chỉ là lúc ngươi ngon miệng và không ngon miệng mà thôi. Suốt mấy chục năm trời phải vùng vẫy trong vũng nước đục như vậy, có vị đời nào mà ta chưa từng nếm qua, có thăng trầm nào mà chưa từng trải qua. Được mất, thành bại, sinh tử, chỉ là một thoáng chốc, một phút ngắn ngủi của đời người đầy cảnh sắc mĩ lệ và bi thương. Chỉ cần bản thân cố hết sức, đến khi cảm thấy đã vô lực, tâm cạn, trí mòn mà vẫn không thể thay đổi được gì, lúc đó chỉ cần bình thản, ung dung đón nhận là đã đủ, không cần phải quá chấp nhất. Bản chất cuộc sống đã như vậy, tại sao không buông tay mà sống một cuộc sống an nhàn, tự tại. Nam thiếu hiệp nói xem, ta có nhất thiết cần phải lo lắng, sốt ruột, làm một chuyện vô ích để tự hành hạ mình hay không ?
- Quả thật không cần thiết.
Nam Mộng gật đầu, hắn nhìn Lam Vân Long cười nói :
- Cổ nhân nói không sai, nói chuyện với người một ngày còn hơn mười năm đọc sách, tại hạ xin thụ giáo !
Lam Vân Long bỗng nhiên nở nụ cười, ông ta cười rất vui vẻ, khí chất của ông ta lúc này cũng đã hoàn toàn thay đổi, trong cái nhìn của Nam Mộng, sự sắc bén lúc trước đã không thấy đâu, một cỗ khí chất nhẹ tênh như không tồn tại mới là lời đánh giá chuẩn xác nhất dành cho Lam Vân Long lúc này.
Lam Vân Long nhìn Nam Mộng với ánh mắt như nhìn nhi tử của mình, có chút ý tứ dạy dỗ khi thốt ra những lời từ phế phủ :
- Tiểu hữu còn trẻ, kinh nghiệm cuộc sống còn ít, có lẽ còn chưa thật sự hiểu hết những lời ta đã nói. Bất quá cũng không quan trọng, thời gian sẽ khiến con người ta hiểu rõ tất cả.
Lam Vân Long thở dài, mang theo vài phần cô tịch cùng hi vọng :
- Nếu có thể, ta chỉ muốn làm một người bình thường trong một gia đình bình thường, khỏi phải nhức đầu không ngừng suy nghĩ những mưu kế để đối phó kẻ kịch có ý đồ muốn tiêu diệt cái gai trong mắt là Lam gia, cũng không cần phải toan tính chi li từng sự việc, có thể sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, tâm nhẹ thân nhàn, bình đạm qua ngày. Nếu được vậy, thật sự là quá tốt, ngay cả khi ngủ ta vẫn có thể mỉm cười.
Nam Mộng không biết nói gì, chỉ biết dùng sự im lặng để bày tỏ cảm thông trong lòng mình, sau một phen suy tư cân nhắc, Nam Mộng liền nói với Lam Vân Long :
- Hiện tại ta muốn chuẩn bị một chút, có lẽ sắp tới sẽ phải gặp một cuộc ác chiến. Mong Lam gia chủ sắp xếp giúp ta một căn phòng, càng yên tĩnh càng tốt.
Lam Vân Long sau khi nghe Nam Mộng nói liền sực tỉnh khỏi cảm xúc của mình, là một kẻ già dặn, giàu kinh nghiệm, Lam Vân Long rất nhanh hồi phục tinh thần, ông ta nở nụ cười thản nhiên như không có chuyện gì, lập tức đồng ý :
- Không thành vấn đề, để ta sai người đi chuẩn bị.
Nam Mộng đoán chắc trong đây chắc hẳn còn có ẩn tình nào đó, nhưng Nam Mộng không có hứng thú quan tâm về vấn đề này, hắn không tiếp tục truy hỏi mà chỉ cảm khái một câu.
Lam Vân Long không hề để ý lời nói "đại nghịch bất đạo" của Nam Mộng, ông ta ngồi lại vào ghế, sắc mặt bình tĩnh, không còn lại vẻ lo lắng như trước đây.
Nếu để người không hiểu chuyện trông thấy cảnh này, chắc hẳn hơn phân nữa sẽ hiểu nhầm Lam Vân Long đã nắm chắc mọi việc trong tầm tay, nên ông ta căn bản không hề có chút sốt ruột nào.
Lam Vân Long nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn Nam Mộng thật sâu, trong lời nói có ý thăm dò :
- Nam thiếu hiệp có vẻ rất tin tưởng vào thực lực của mình.
Câu trả lời của Nam Mộng phải để Lam Vân Long thất vọng, hắn không trực tiếp trả lời mà thản nhiên nói :
- Ngài chỉ cần bảo vệ tốt gia quyến của mình là được rồi, ba kẻ tu tiên giả có ý đồ với di vật của Lam gia cứ để tại hạ lo.
Nam Mộng nhìn Lam Vân Long hỏi đến vấn đề mà bản thân quan tâm :
- Lam Bích Nhiên hiện tại ra sao, ta muốn chắc chắn tính mạng của nàng luôn được bảo toàn.
- Ngay khi nó vừa trở về, dưới tình huống nguy cơ hiện tại, ta đã đưa gia quyến rời khỏi nơi đây đầu tiên. Về vấn đề an toàn Nam thiếu hiệp không cần phải lo lắng, đừng nói đầu kia của thông đạo là một nơi cực kì bí ẩn, ngay cả có bại lộ, trừ phi bên đối phương xuất động tuyệt thế cao thủ trở lên mới đủ gây uy hiếp.
Nam Mộng gật đầu, tỏ vẻ an lòng, sau đó hắn lại hỏi gia chủ Lam gia Lam Vân Long :
- Ngài có thể suy đoán ra lai lịch của tu tiên giả thứ ba đột ngột xuất hiện hay không ?
Từ biểu hiện vừa rồi của Lam Vân Long, có thể thấy được ông ta cũng rất bất ngờ, hoàn toàn là chuyện phát sinh ngoài dự liệu. Nam Mộng suy đoán hơn phân nửa Lam Vân Long không biết chắc người này là ai. Nhưng thân là người trong cuộc, có một số chuyện Lam Vân Long vẫn tỏ tường, hiểu biết sâu sắc hơn Nam Mộng rất nhiều. Với suy nghĩ này, Nam Mộng lên tiếng hỏi để mong biết thêm được tin tức hữu dụng.
Lam Vân Lông quả nhiên không biết gì, ông ta chỉ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, bất quá vẫn nói ra suy nghĩ của mình :
- Ta không biết được người này là ai, trong thời khắc mấu chốt lại xuất hiện thêm một cường địch như vậy. Ban đầu ta suy đoán có thể là người bảo hộ bên cạnh thiên tử, bất quá sau khi suy ngẫm lại, khả năng này có phần quá thấp, nếu thật sự kẻ đứng trên vạn người này muốn vật quý giá trong tay Lam gia, ông ta chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể dễ dàng đạt được mục đích, việc gì phải vẽ rắn thêm chân cho thêm phần rườm rà không cần thiết. Đến lúc đó cho dù Lam gia có vạn lần không muốn cũng phải tỏ ra cam tâm tình nguyện mà giao thứ đồ ông ta muốn ra, đương nhiên,tối thiểu bề ngoài chính là như vậy.
Lam Vân Long dùng ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, giọng nói trầm thấp :
- Ngoài ra, chỉ còn một loại khả năng khác, đó chính là một vị cung phụng của gia tộc nào đó, sau khi biết được tin tức, bất chấp hậu quả mà mạnh mẽ thò tay vào chuyện này, lợi dụng sự tranh đấu của hai nhà mà muốn phân một chén canh, dĩ nhiên, mục đích không ngoài di vật của tổ tiên Lam gia có sự trợ giúp không nhỏ đối với tu tiên giả này.
Nam Mộng gật đầu, những suy đoán của Lam Vân Long khá trùng hợp với suy nghĩ trong lòng Nam Mộng, bất quá thân là người trong cuộc, đã sống trong thế giới của tu tiên giả hơn ba năm, Nam Mộng còn có thêm một vài suy đoán khác, nhưng Nam Mộng cũng không nói ra mà chuyển chủ đề sang hướng khác, hắn nhìn Lam Vân Long cười nói :
- Ta có chút tò mò.
Nam Mộng hơi nheo mắt nhìn Lam Vân Long :
- Trông ngài có vẻ rất bình tĩnh, không lẽ vị cố gia chủ tu tiên giả nọ đã để lại thứ gì đó cho hậu nhân, có thể xoay chuyển thế cuộc nguy nan, giúp Lam gia trong tình huống khó khăn hiện tại có thế trở mình hay sao ?
Lam Vân Long rất bĩnh tĩnh lắc đầu :
- Không có.
- Không có !
Nam Mộng ngạc nhiên, có chút ngoài dự liệu.
Lam Vân Long uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói ra nguyên nhân, mà có khi chỉ có chính bản thân ông ta mới rõ ràng :
- Sống đến từng tuổi này, hầu hết nhi tử của ta cũng đã thành gia lập thất, một lão già như ta thoạt nhìn tinh lực tràn đầy, thực chất cũng đã đến tuổi có nhiều lúc lực bất tòng tâm. Đã sống từng ấy năm, có chuyện gì mà ta chưa từng gặp qua, còn nhớ, khi ta lên mười sáu tuổi, ta chỉ là một hoàn khố không hơn không kém, nhưng dưới những đòn roi liên tục không chút lưu tình của phụ thân, ta không thể không cay đắng thừa nhận, cho dù có là một con cự long kiêu ngạo quen thói phong lưu lãng tử cũng phải hồi đầu.
Lam Vân Long không hiểu sao mình lại nói ra những lời này, hơn nữa còn là trước mặt một kẻ xa lạ như Nam Mộng. Bản thân Lam Vân Long không hiểu vì sao, có lẽ chính vì tương lai u ám của Lam gia, nên Lam Vân Long đã buông lỏng bản thân mình, cho phép chính mình thoải mái một chút, buông thả một chút, sống với hồi ức một chút, có lẽ chỉ có như vậy, cho dù có chết đi trong trận chiến sắp tới, Lam Vân Long mới cảm thấy không còn gì để luyến tiếc.
- Từ cái ngày phụ thân bắt đầu dùng máu để dạy dỗ ta lúc đó, những âm mưu quỷ kế, những trò chơi quyền lực quân thần trong chốn quan trường, quyền mưu, độc kế, cám dỗ danh lợi, cả trong sáng lẫn ngoài tối, thậm chí là những người thân bên cạnh mình cũng không ngoại lệ, cho dù là những thứ nhơ bẩn nhất vẫn phải tỏ ra là bản thân đã làm một chuyện vô cùng quang vinh, chính nghĩa. Một cuộc sống như vậy, một cuộc đời như vậy, thử hỏi, có chuyện gì mà ta chưa từng gặp qua ?
Lam Vân Long mải miết với dòng suy nghĩ của mình, tựa hồ không phải ông ta đang nói với Nam Mộng mà đích thực là đang kể cho chính mình nghe, ánh mắt ông ta không nhìn người hỏi câu này mà nhìn ra cánh cửa đang mở toang, nơi đó không có ai, chỉ có trống vắng, như nội tâm trống rỗng của Lam Vân Long lúc này :
- Những cuộc tranh đấu không ngừng nghỉ này cứ tiếp diễn liên tục, như một món đồ ăn ngon liên tục được chế biến với những cách khác nhau, mà nguyên liệu nấu ra nó lại không hề thay đổi chút nào. Mà thực tế vẫn cứ là thực tế, có lúc ngươi ăn rất ngon miệng, nhưng cũng có khi ngươi phải vừa ngậm đắng vừa cố nuốt từng ngụm một cho dù cực kỳ không muốn, chỉ cần ngươi thả lỏng bản thân mình dù chỉ một giây, đừng nói là ngươi, ngay cả phụ thân ngươi, mẫu thân của ngươi, anh em ngươi, bằng hữu của ngươi...tất cả đều phải nuốt hận chỉ sau một phút thả lỏng lơ là ngắn ngủi đó. Cũng chính như vậy, sức người có hạn, sinh lộ gian truân, bản thân ngươi cho dù có cao lớn tới đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ tí hon trong biển người vô ngần này mà thôi. Cả cuộc đời đấu tranh, giành quyền đoạt lợi, thành công có, thất bại có, vinh quang có, mà nhục nhã cũng không thiếu, cái gọi là lên voi xuống chó cũng chỉ là lúc ngươi ngon miệng và không ngon miệng mà thôi. Suốt mấy chục năm trời phải vùng vẫy trong vũng nước đục như vậy, có vị đời nào mà ta chưa từng nếm qua, có thăng trầm nào mà chưa từng trải qua. Được mất, thành bại, sinh tử, chỉ là một thoáng chốc, một phút ngắn ngủi của đời người đầy cảnh sắc mĩ lệ và bi thương. Chỉ cần bản thân cố hết sức, đến khi cảm thấy đã vô lực, tâm cạn, trí mòn mà vẫn không thể thay đổi được gì, lúc đó chỉ cần bình thản, ung dung đón nhận là đã đủ, không cần phải quá chấp nhất. Bản chất cuộc sống đã như vậy, tại sao không buông tay mà sống một cuộc sống an nhàn, tự tại. Nam thiếu hiệp nói xem, ta có nhất thiết cần phải lo lắng, sốt ruột, làm một chuyện vô ích để tự hành hạ mình hay không ?
- Quả thật không cần thiết.
Nam Mộng gật đầu, hắn nhìn Lam Vân Long cười nói :
- Cổ nhân nói không sai, nói chuyện với người một ngày còn hơn mười năm đọc sách, tại hạ xin thụ giáo !
Lam Vân Long bỗng nhiên nở nụ cười, ông ta cười rất vui vẻ, khí chất của ông ta lúc này cũng đã hoàn toàn thay đổi, trong cái nhìn của Nam Mộng, sự sắc bén lúc trước đã không thấy đâu, một cỗ khí chất nhẹ tênh như không tồn tại mới là lời đánh giá chuẩn xác nhất dành cho Lam Vân Long lúc này.
Lam Vân Long nhìn Nam Mộng với ánh mắt như nhìn nhi tử của mình, có chút ý tứ dạy dỗ khi thốt ra những lời từ phế phủ :
- Tiểu hữu còn trẻ, kinh nghiệm cuộc sống còn ít, có lẽ còn chưa thật sự hiểu hết những lời ta đã nói. Bất quá cũng không quan trọng, thời gian sẽ khiến con người ta hiểu rõ tất cả.
Lam Vân Long thở dài, mang theo vài phần cô tịch cùng hi vọng :
- Nếu có thể, ta chỉ muốn làm một người bình thường trong một gia đình bình thường, khỏi phải nhức đầu không ngừng suy nghĩ những mưu kế để đối phó kẻ kịch có ý đồ muốn tiêu diệt cái gai trong mắt là Lam gia, cũng không cần phải toan tính chi li từng sự việc, có thể sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, tâm nhẹ thân nhàn, bình đạm qua ngày. Nếu được vậy, thật sự là quá tốt, ngay cả khi ngủ ta vẫn có thể mỉm cười.
Nam Mộng không biết nói gì, chỉ biết dùng sự im lặng để bày tỏ cảm thông trong lòng mình, sau một phen suy tư cân nhắc, Nam Mộng liền nói với Lam Vân Long :
- Hiện tại ta muốn chuẩn bị một chút, có lẽ sắp tới sẽ phải gặp một cuộc ác chiến. Mong Lam gia chủ sắp xếp giúp ta một căn phòng, càng yên tĩnh càng tốt.
Lam Vân Long sau khi nghe Nam Mộng nói liền sực tỉnh khỏi cảm xúc của mình, là một kẻ già dặn, giàu kinh nghiệm, Lam Vân Long rất nhanh hồi phục tinh thần, ông ta nở nụ cười thản nhiên như không có chuyện gì, lập tức đồng ý :
- Không thành vấn đề, để ta sai người đi chuẩn bị.
/36
|