Nam Hồ khẽ cười, nhưng trên mặt lập tức hiện ra một cỗ nghiêm túc, khảng khái nói.
- Linh Sơn là cấm địa của Hồ tộc, không thể cho ngoại nhân gia nhập. Cho dù Hồ tộc cùng Hùng tộc vốn có giao hảo, xong đây là lệnh từ Vương Hậu, xin thứ tội!
Hắn chắp tay hướng tới nữ hắc y cung kính. Nữ hắc y càu mày, Kim Minh nghe vậy thì vội hỏi.
- Thật sự không thể vào?
- Có thể, nhưng là…
Nam Hồ ánh mắt cơ hồ chiếu tới thân hình Kim Minh, ánh mắt mang theo chút thưởng lãm. Nữ hắc y thấy vậy thì cau mày, kéo Kim Minh đứng ra phía sau lưng mình, nghiêm giọng nói.
- Vô lễ, tiểu thư đã được Vương Hậu sắc phong Quận Chúa, ngươi như vậy dám có thái độ vô lễ sao?
Nói xong lại lôi ra một tấm kim bài, tấm kim bài này cũng đồng dạng là hình tròn, chỉ khác một mặt khắc mấy chữ: “Kim Minh – Ban sắc Quận Chúa”. Mặt kia vẽ một hình Bạch Hồ Cửu Vỹ, thần thái nghiêm trang ngẩng cao đầu. Nam Hồ nọ thấy vậy lập tức biến sắc, cả đám lính trước sau đồng nhất quỳ xuống bái kiến, đồng thanh hô lên.
- Tham kiến Quận Chúa!
Nữ hắc y cười nhạt, sau đó nói.
- Ngươi đang nói dở, mau nói cho hết đi!
Nam Hồ nọ len lén thở ra một hơi, sau đó vẫn cung kính quỳ mà nói.
- Vị Hùng tộc kia có thể qua, nhưng y là phải tự mình vượt qua hào chông, tuyệt không được trợ giúp!
Kim Minh khẽ nhíu mày, nhìn tới Hùng Lệ, lại nhìn tới cái hào chông. Nó rộng dễ tới hơn mười trượng, thêm nữa là Hùng Lệ thân hình to lớn như vậy, cử động có chút chậm chạp, khó có khả năng nhảy qua. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía Hùng Lệ, sau đó ánh mắt biến đổi ra cầu khẩn nữ hắc y. Nàng chỉ thấy nữ hắc y lắc đầu, ra vẻ bất lực thì cả người run run.
Hùng Lệ bên này nghe nói vậy thì lấy làm kì quái, hắn cau mày. “Hào chông này vừa sâu vừa dài, lại nữa là bên trong đầy chông sắc bén. Thật sự là khó …”. Hắn thở ra, ngồi xuống nhắm mắt xuất thần. Kim Minh thấy vậy thì nhất thời cuống quýt lên, định gọi nhưng nữ hắc y ngăn lại, thì thào.
- Tiểu thư, chút khó khăn này y không thể tự vượt qua, sao có thể xứng cho tiểu thư tin tưởng?
- Nhưng mà… nhưng mà… Tiến ca…
- Ta hiểu, tiểu thư cứ yên tâm đi. Tiểu thư thật sự chưa nhìn ra hết năng lực của y đâu!
Linh Thành, nội tâm Hùng Lệ. Lúc này Minh Tiến đang ngồi đó, trước mặt là Xích Nha cùng với Phi Yến, cả hai ngồi đối diện với hắn mà im lặng. Sắc mặt Minh Tiến lúc này là cau có cực điểm. Nếu là bình thường, hắn thừa sức vượt qua cái hào này, nhưng hiện tại hắn mang theo một cái thân xác nặng nề của một con đại hùng. Trọng lượng cùng sự vụng về chậm chạp trong thao tác có thể khiến hắn lập tức táng mạng. Xích Nha cùng Phi Yến nhìn nét mặt, lại nữa Phi Yến đã nhìn ra suy tư của hắn, vì vậy cười mà nói.
- Chủ nhân, chuyện này không khó, để chúng ta trợ giúp người…
Hùng Lệ bên này chợt nhắm mắt ngồi im, bên kia Kim Minh cùng các nữ Hồ đều là đứng ngồi không yên, duy nhất chỉ có nữ hắc y thì lại tỏ ra khá bình thản, trong lòng nhủ thầm. “Minh Tiến, ngươi mau mau chứng minh khả năng của mình đi. Chứng minh ta có thể tin tưởng ngươi đi…”.
Chợt tất cả đều giật mình, ánh mắt ngưng trọng nhìn tới bên kia hào chông. Chỉ thấy Hùng Lệ phát sinh đại biến, toàn thân hồng quang không ngừng phát tán. Thiết Huyết dường như cũng hưởng ứng, từ tay Kim Minh bay sang tụ hội với hắn. Hồng quang càng lúc càng rực rỡ, tạo thành một cái kén bọc kín lấy Hùng Lệ. Hồng quang chói mắt, không ít Hồ binh vội vã che mắt, chỉ còn một số ít tu luyện cao hơn thì miễn cưỡng nhìn tới. Trong kén một màn kinh tâm phát sinh, chỉ thấy đại Bạch Hùng nọ giơ hai tay lên trước mặt, xiết chặt thành nắm đấm. Hồng quang nọ như được y hấp thụ, lập tức móng vuốt biến đổi thành một màu ngân sắc dài ra, sau đó lớp lông trắng được một lớp phiến vảy ngân sắc che đậy. Lân phiến nọ mọc ra một cách nhanh chóng ,dần dần từ bàn tay tới cổ tay, cánh tay, thân người… Hùng Lệ đột ngột gầm lên một tiếng lớn, trên mặt hắn nơi trán xuất hiện thêm hai nhánh sừng, đồng thời hai cái răng nanh cùng với cặp râu dài xuất hiện. Điều khiến tất cả sợ hãi chính là con ngươi của dại Bạch Hùng nọ như bị xẻ đôi, thêm nữa chia ra hai loại sắc thái khác biệt, một bên màu lam thanh bình, một bên màu đỏ dữ tợn.
Biến thân này khiến cho không ít người kinh dị nhìn tới, nữ hắc y thì khẽ gật đầu, mỉm cười đầy thỏa mãn. Sau đó là một luồng khí tức trấn nhiếp lập tức ào ào lan tới khiến cho tất cả không ngừng run rẩy. Thân hình Hùng Lệ chậm rãi nhún chân, phiêu phiêu tựa nước chảy mây trôi nhảy qua cái hào chông nọ, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt đám Hồ binh cùng với đồng bọn. Hắn liếc mắt nhìn tới nam Hồ nọ, khẽ hừ một tiếng sau đó quay sang mọi người nói.
- Đi thôi!
Sau đó theo nữ hắc y mau chóng tiến vào quan đạo. Nam Hồ nọ như chết đứng hồi lâu, sau khi bóng những kẻ nọ khuất bóng, hắn mới run rẩy mà quỵ xuống. Đám bộ hạ thấy vậy thì vội vã hỏi thăm, lại đỡ tay hắn đậy hỏi han. Nam Hồ nọ chỉ lắc đầu ,lẩm nhẩm.
- Hắn… hắn… bán Long…
Hùng Lệ sau khi cùng tất cả rời đi, hắn vẫn chưa cởi bỏ hình thức lân phiến nọ khiến các Hồ nữ cùng Kim Minh đều cảm thấy kì quái. Nhưng cái chính là những lân phiến nọ quá mức cứng rắn, các nàng dù biến lại Bạch Hồ những cũng không cảm thấy thoải mái khi nằm trên nơi cứng nhắc ấy. Tiên Nhược lên tiếng trước tiên.
- Tiến ca, ca giải trừ hóa thân chiến giáp đi a!
- Đúng a, ca bỏ chiến giáp đi!
Kim Minh phụ họa, Hùng Lệ thấy vậy thì phì cười. Hắn lại ngồi xuống nhắm mắt xuất thần, một hồi lâu những phiến vảy nọ tự động rớt hết xuống đất, hóa thành từng làn quang mang màu hồng mà tiêu tán. Hắn trở lại thành Bạch Hùng như trước, khẽ cười sau đó lại lững thững đi theo nữ hắc y. Các Hồ nữ cùng Kim Minh là vô cùng thích thú, miệng rít lên những thanh âm đầy khoan khoái, nhảy tót lên lưng hắn. Nữ hắc y khẽ cười, rảo bước đi nhanh hơn…
Hiểu Vân trấn, Minh Gia trang, đại sảnh.
Kỳ Dao đang im lặng ngồi giữa bàn, xung quanh nàng là tất cả các nữ nhân khác: Liên Liên, Như Như, Bạch Phụng, Ngân Nguyệt, Bạch Hổ cùng với Đào Nhược Hồng. Đào Nhược Hồng lúc này nhắm mắt xuất thần, các nữ nhân khác thì ánh mắt mơ màng nghe lời kể của Kỳ Dao. Tin tức về Minh Tiến đã sớm được Ngân Nguyệt thông báo tới tất cả các nàng, thêm nữa là Kỳ Dao sắp về tới Minh Gia Trang khiến các nàng đều gấp rút bỏ dở bế quan, xuất quan ra ngoài.
- …Ân, tất cả là như vậy!
Kỳ Dao nói, khẽ thở dài một tiếng đầy u oán. Liên Liên bên cạnh khẽ nắm tay nàng, gật đầu. Ngân Nguyệt lúc này mới nói lại kẻ kia là giả mạo, điều này khiến Kỳ Dao mặt mày biến sắc. Một nam nhân lạ mặt tự dung ôm ấp nàng… sỉ nhục, sỉ nhục a… Ngân Nguyệt thấy nét mặt Kỳ Dao, ánh mắt liếc tới Liên Liên. Liên Liên theo vai vế là chính thất, đương nhiên lời nói có uy hơn nàng nhiều. Liên Liên khẽ gật đầu, đoạn nói.
- Dao muội, không cân lo lắng. Kẻ đó vốn không phải là con người, chỉ là một chú pháp mà thôi, muội đừng quá lo lắng!
- Thôi, mọi chuyện coi như không có đi. Giờ tất cả trở về phòng riêng tu tập đi, sau này hạn chế rời ra ngoài là được!
Đào Nhược Hồng vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này chợt mở mắt nói. Bà làm việc này vốn là nhất tiễn hạ song điêu. Thứ nhất là mau chóng giúp các nàng tập trung tu luyện để mau chóng tiến giai, đặc biệt là với Kỳ Dao. Thứ hai là né đi lời nhờ vả của giới cao tầng tu sĩ, muốn các nữ nhân của Minh Gia Trang đứng ra dẫn Thi Họa hội. Đào Nhược Hồng đã được nghe kể về cuộc đối đáp của Minh Tiến và Bích Tôn cùng Lạc Diệp Vân, bà đương nhiên là chán gét vô cùng những kẻ này, vì thế hảo cảm với Minh Tiến càng lúc càng tăng thêm…
Trong Trưởng trấn sảnh, Lạc Diệp Thuần ngồi nơi chính giữa, đứng sau lưng lão là Bích Tôn cùng Hoàng Giải. Sắc mặt lão lúc này cau có, sau đó lại chuyển qua thống khổ. Phía dưới, phân biệt hai bên trái phải là sáu người ngồi, trong đó có năm nam một nữ. Những người này thần thái vô cùng nghiêm trang, phảng phất tản mát một cố khí tức khiến cho người ta tôn kính. Lạc Diệp Vân thở dài nói.
- Xin lỗi Doãn huynh, ta bất tài không thể tới Minh Gia Trang lần nữa mà cầu kiến đâu!
Nữ nhân trong sáu người nọ khẽ cau mày, âm nhu nói.
- Thật sự không thể sao?
Lạc Diệp Vân đau khổ lắc đầu, ánh mắt nhìn tới nữ nhân nọ có chút van lơn.
- Hoàng Nhan tỷ, thật sự xin lỗi a!
Nữ nhân nọ cau có, im lặng không nói. Lão già ngồi phía bên ngoài nhìn thấy tình cảnh ấy, chỉ là lắc đầu thở dài. Cuối cùng khoát tay mà dứng lên, đoạn nói.
- Nhan muội, không thể thì đừng cố cầu!
Doạn lão hướng tới phía Lạc Diệp Vân mà bái lễ, nói.
- Đa tạ Trưởng trấn chiếu cố. Việc mời được hay không mời được những vị kia thật sự là chỉ có thể tùy duyên, không có khả năng bắt ép. Lễ Thi Họa năm nay như vậy để cho Hoàng gia ta làm chủ, mong Trưởng trấn có thể trở giúp một tay!
Nói xong, lập tức vung tay bái lễ, năm người còn lại cũng đồng thời bái lễ, sau đó mau chóng xoay lưng lời đi. Lạc Diệp Vân vội vàng đứng ra tiễn, chờ cho những người nọ hoàn toàn khuất bóng khỏi cửa, lão mới quay vào thở dài, nét mặt biến hóa sang tức tối, chửi thầm.
- Sáu con hồ ly, đã biết Minh Gia Trang có Đào Hoa Tiên Tử, lại nữa kiêng kị Phiêu Hoàng Tông. không dám bái kiến lại lấy quyền tổ chức lễ hội để ép ta. Hừ! Các ngươi tự coi mình cao quý lắm hay sao? Nếu không phải Nho Lão Hội nể mặt gia phụ các ngươi mà giao cho việc tổ chức lễ hội năm nay, các ngươi liệu có gan dám vênh váo như thế?...
Hùng Lệ cùng sáu Hồ nữ nọ đi nhanh trên con đường lớn, họ vượt qua hai trạm kiểm soát nữa sau đó mới được đi qua một đường hầm tối om. Đường hầm này khá rộng rãi, ước chừng có thể cho một cỗ xe ngựa đi còn rộng. Hai bên là hai hàng đuốc sáng rực, cứ cách nhau một khoảng hai mươi bước chân sẽ có một Hồ binh nghiêm trang đứng đó, tay nắm trường thương, lưng đeo cung tên trông vô cùng uy nghiêm. Cả đám người cứ như vậy bước đi, chừng tàn một cây nhang thì phía xa xa le lói xuất hiện một vùng sáng trắng. Nữ hắc y thấy vùng sáng nọ thì cười, khẽ nói.
- Rốt cuộc rồi cũng về tới nơi!
Tất cả rảo bước đi nhanh tới, thêm một quãng nữa, ánh sáng chói lòa khiến mọi người vội vã vươn tay che mắt. Phải mất một lúc mới dần thích nghi, Hùng Lệ buông tầm mắt ra xa mà ngắm nhìn. Chỉ thấy xa xa trước mắt là một tòa thành lớn, con đường trước mắt hoàn toàn được lát từ những tảng đá xanh, hai bên là những hàng cổ thụ cùng với lơ thơ vài ngôi nhà tranh đơn sơ. Những thanh âm ồn ã từ xa thi thoảng theo gió lao về phía đám người. Nữ hắc y lúc này mới thở phào, lại yêu cầu tất cả các nữ Hồ cùng Kim Minh hóa hình nhân dạng, sau đó mới nói.
- Tiểu thư, ta chỉ có thể dẫn đường tới đây. Còn lại tiểu thư phải tự lo liệu rồi!
Nói xong, nữ hắc y nhét vào tay Kim Minh tấm lệnh bài Quận Chúa, sau đó lại mỉm cười mà nói tiếp.
- Có lệnh bài này, tiểu thư cùng các nữ Hồ có thể vào thành một cách dễ dàng. Chỉ có điều, tiểu thư nên chú ý tới thân phận của Tiến công tử. Tốt nhất nên tùy tình huống mà xử trí cho thích hợp, đừng để thủ quan Hồ binh gây khó dễ. Ta còn có việc bên ngoài, nếu cần tiểu thư có thể tìm ta ở bắc Linh Sơn thành!
Nữ hắc y khẽ cúi đầu, sau đó tử quang chợt lóe lên, thoáng chốc chỉ còn thấy phía xa xa là một bóng trắng lờ mờ lao đi phía trước. Kim Minh tay nắm chặt lệnh bài, khẽ thở dài. Nàng hít vào một hơi, sau đó mỉm cười hướng tới Hùng Lệ và bốn nữ Hồ mà nói.
- Chúng ta vào thành thôi!
Nàng dẫn đầu, đi bên cạnh nàng là Hùng Lệ, bốn nữ Hồ đi ở phía sau. Với lệnh bài Quận Chúa, nàng cùng họ có thể dễ dàng nhập thành mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Đám thủ thành thì cung kính bái lễ nàng, duy chỉ là Hùng Lệ lại một lần nữa bị đám thủ vệ khó dễ. Kim Minh cảm thấy bực bội, nói lớn.
- Đây là sủng vật của ta!
Chỉ tới khi nàng nói tới câu ấy, đám thủ vệ mới giật mình sợ hãi, ánh mắt đầy kì quái hướng tới Hùng Lệ, sau đó mới cho hắn nhập thành. Kim Minh lúc này hai má đỏ bừng, không biết là do giận dữ hay xấu hổ nữa. Tất cả vào được trong thành, bốn nữ Hồ kia dừng lại, chắp tay hướng tới Kim Minh và Hùng Lệ mà nói.
- Đa tạ Kim muội cùng Tiến ca tương trợ, giờ chúng ta muốn trở về tìm kiếm phụ mẫu cùng thân thích. Nếu có duyên, ắt sẽ còn gặp lại!
Kim Minh thấy vậy thì cười tươi, nàng nói.
- Ân, các tỷ có dịp cứ tới Kim gia, muội sẽ chờ!
- Linh Sơn là cấm địa của Hồ tộc, không thể cho ngoại nhân gia nhập. Cho dù Hồ tộc cùng Hùng tộc vốn có giao hảo, xong đây là lệnh từ Vương Hậu, xin thứ tội!
Hắn chắp tay hướng tới nữ hắc y cung kính. Nữ hắc y càu mày, Kim Minh nghe vậy thì vội hỏi.
- Thật sự không thể vào?
- Có thể, nhưng là…
Nam Hồ ánh mắt cơ hồ chiếu tới thân hình Kim Minh, ánh mắt mang theo chút thưởng lãm. Nữ hắc y thấy vậy thì cau mày, kéo Kim Minh đứng ra phía sau lưng mình, nghiêm giọng nói.
- Vô lễ, tiểu thư đã được Vương Hậu sắc phong Quận Chúa, ngươi như vậy dám có thái độ vô lễ sao?
Nói xong lại lôi ra một tấm kim bài, tấm kim bài này cũng đồng dạng là hình tròn, chỉ khác một mặt khắc mấy chữ: “Kim Minh – Ban sắc Quận Chúa”. Mặt kia vẽ một hình Bạch Hồ Cửu Vỹ, thần thái nghiêm trang ngẩng cao đầu. Nam Hồ nọ thấy vậy lập tức biến sắc, cả đám lính trước sau đồng nhất quỳ xuống bái kiến, đồng thanh hô lên.
- Tham kiến Quận Chúa!
Nữ hắc y cười nhạt, sau đó nói.
- Ngươi đang nói dở, mau nói cho hết đi!
Nam Hồ nọ len lén thở ra một hơi, sau đó vẫn cung kính quỳ mà nói.
- Vị Hùng tộc kia có thể qua, nhưng y là phải tự mình vượt qua hào chông, tuyệt không được trợ giúp!
Kim Minh khẽ nhíu mày, nhìn tới Hùng Lệ, lại nhìn tới cái hào chông. Nó rộng dễ tới hơn mười trượng, thêm nữa là Hùng Lệ thân hình to lớn như vậy, cử động có chút chậm chạp, khó có khả năng nhảy qua. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía Hùng Lệ, sau đó ánh mắt biến đổi ra cầu khẩn nữ hắc y. Nàng chỉ thấy nữ hắc y lắc đầu, ra vẻ bất lực thì cả người run run.
Hùng Lệ bên này nghe nói vậy thì lấy làm kì quái, hắn cau mày. “Hào chông này vừa sâu vừa dài, lại nữa là bên trong đầy chông sắc bén. Thật sự là khó …”. Hắn thở ra, ngồi xuống nhắm mắt xuất thần. Kim Minh thấy vậy thì nhất thời cuống quýt lên, định gọi nhưng nữ hắc y ngăn lại, thì thào.
- Tiểu thư, chút khó khăn này y không thể tự vượt qua, sao có thể xứng cho tiểu thư tin tưởng?
- Nhưng mà… nhưng mà… Tiến ca…
- Ta hiểu, tiểu thư cứ yên tâm đi. Tiểu thư thật sự chưa nhìn ra hết năng lực của y đâu!
Linh Thành, nội tâm Hùng Lệ. Lúc này Minh Tiến đang ngồi đó, trước mặt là Xích Nha cùng với Phi Yến, cả hai ngồi đối diện với hắn mà im lặng. Sắc mặt Minh Tiến lúc này là cau có cực điểm. Nếu là bình thường, hắn thừa sức vượt qua cái hào này, nhưng hiện tại hắn mang theo một cái thân xác nặng nề của một con đại hùng. Trọng lượng cùng sự vụng về chậm chạp trong thao tác có thể khiến hắn lập tức táng mạng. Xích Nha cùng Phi Yến nhìn nét mặt, lại nữa Phi Yến đã nhìn ra suy tư của hắn, vì vậy cười mà nói.
- Chủ nhân, chuyện này không khó, để chúng ta trợ giúp người…
Hùng Lệ bên này chợt nhắm mắt ngồi im, bên kia Kim Minh cùng các nữ Hồ đều là đứng ngồi không yên, duy nhất chỉ có nữ hắc y thì lại tỏ ra khá bình thản, trong lòng nhủ thầm. “Minh Tiến, ngươi mau mau chứng minh khả năng của mình đi. Chứng minh ta có thể tin tưởng ngươi đi…”.
Chợt tất cả đều giật mình, ánh mắt ngưng trọng nhìn tới bên kia hào chông. Chỉ thấy Hùng Lệ phát sinh đại biến, toàn thân hồng quang không ngừng phát tán. Thiết Huyết dường như cũng hưởng ứng, từ tay Kim Minh bay sang tụ hội với hắn. Hồng quang càng lúc càng rực rỡ, tạo thành một cái kén bọc kín lấy Hùng Lệ. Hồng quang chói mắt, không ít Hồ binh vội vã che mắt, chỉ còn một số ít tu luyện cao hơn thì miễn cưỡng nhìn tới. Trong kén một màn kinh tâm phát sinh, chỉ thấy đại Bạch Hùng nọ giơ hai tay lên trước mặt, xiết chặt thành nắm đấm. Hồng quang nọ như được y hấp thụ, lập tức móng vuốt biến đổi thành một màu ngân sắc dài ra, sau đó lớp lông trắng được một lớp phiến vảy ngân sắc che đậy. Lân phiến nọ mọc ra một cách nhanh chóng ,dần dần từ bàn tay tới cổ tay, cánh tay, thân người… Hùng Lệ đột ngột gầm lên một tiếng lớn, trên mặt hắn nơi trán xuất hiện thêm hai nhánh sừng, đồng thời hai cái răng nanh cùng với cặp râu dài xuất hiện. Điều khiến tất cả sợ hãi chính là con ngươi của dại Bạch Hùng nọ như bị xẻ đôi, thêm nữa chia ra hai loại sắc thái khác biệt, một bên màu lam thanh bình, một bên màu đỏ dữ tợn.
Biến thân này khiến cho không ít người kinh dị nhìn tới, nữ hắc y thì khẽ gật đầu, mỉm cười đầy thỏa mãn. Sau đó là một luồng khí tức trấn nhiếp lập tức ào ào lan tới khiến cho tất cả không ngừng run rẩy. Thân hình Hùng Lệ chậm rãi nhún chân, phiêu phiêu tựa nước chảy mây trôi nhảy qua cái hào chông nọ, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt đám Hồ binh cùng với đồng bọn. Hắn liếc mắt nhìn tới nam Hồ nọ, khẽ hừ một tiếng sau đó quay sang mọi người nói.
- Đi thôi!
Sau đó theo nữ hắc y mau chóng tiến vào quan đạo. Nam Hồ nọ như chết đứng hồi lâu, sau khi bóng những kẻ nọ khuất bóng, hắn mới run rẩy mà quỵ xuống. Đám bộ hạ thấy vậy thì vội vã hỏi thăm, lại đỡ tay hắn đậy hỏi han. Nam Hồ nọ chỉ lắc đầu ,lẩm nhẩm.
- Hắn… hắn… bán Long…
Hùng Lệ sau khi cùng tất cả rời đi, hắn vẫn chưa cởi bỏ hình thức lân phiến nọ khiến các Hồ nữ cùng Kim Minh đều cảm thấy kì quái. Nhưng cái chính là những lân phiến nọ quá mức cứng rắn, các nàng dù biến lại Bạch Hồ những cũng không cảm thấy thoải mái khi nằm trên nơi cứng nhắc ấy. Tiên Nhược lên tiếng trước tiên.
- Tiến ca, ca giải trừ hóa thân chiến giáp đi a!
- Đúng a, ca bỏ chiến giáp đi!
Kim Minh phụ họa, Hùng Lệ thấy vậy thì phì cười. Hắn lại ngồi xuống nhắm mắt xuất thần, một hồi lâu những phiến vảy nọ tự động rớt hết xuống đất, hóa thành từng làn quang mang màu hồng mà tiêu tán. Hắn trở lại thành Bạch Hùng như trước, khẽ cười sau đó lại lững thững đi theo nữ hắc y. Các Hồ nữ cùng Kim Minh là vô cùng thích thú, miệng rít lên những thanh âm đầy khoan khoái, nhảy tót lên lưng hắn. Nữ hắc y khẽ cười, rảo bước đi nhanh hơn…
Hiểu Vân trấn, Minh Gia trang, đại sảnh.
Kỳ Dao đang im lặng ngồi giữa bàn, xung quanh nàng là tất cả các nữ nhân khác: Liên Liên, Như Như, Bạch Phụng, Ngân Nguyệt, Bạch Hổ cùng với Đào Nhược Hồng. Đào Nhược Hồng lúc này nhắm mắt xuất thần, các nữ nhân khác thì ánh mắt mơ màng nghe lời kể của Kỳ Dao. Tin tức về Minh Tiến đã sớm được Ngân Nguyệt thông báo tới tất cả các nàng, thêm nữa là Kỳ Dao sắp về tới Minh Gia Trang khiến các nàng đều gấp rút bỏ dở bế quan, xuất quan ra ngoài.
- …Ân, tất cả là như vậy!
Kỳ Dao nói, khẽ thở dài một tiếng đầy u oán. Liên Liên bên cạnh khẽ nắm tay nàng, gật đầu. Ngân Nguyệt lúc này mới nói lại kẻ kia là giả mạo, điều này khiến Kỳ Dao mặt mày biến sắc. Một nam nhân lạ mặt tự dung ôm ấp nàng… sỉ nhục, sỉ nhục a… Ngân Nguyệt thấy nét mặt Kỳ Dao, ánh mắt liếc tới Liên Liên. Liên Liên theo vai vế là chính thất, đương nhiên lời nói có uy hơn nàng nhiều. Liên Liên khẽ gật đầu, đoạn nói.
- Dao muội, không cân lo lắng. Kẻ đó vốn không phải là con người, chỉ là một chú pháp mà thôi, muội đừng quá lo lắng!
- Thôi, mọi chuyện coi như không có đi. Giờ tất cả trở về phòng riêng tu tập đi, sau này hạn chế rời ra ngoài là được!
Đào Nhược Hồng vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này chợt mở mắt nói. Bà làm việc này vốn là nhất tiễn hạ song điêu. Thứ nhất là mau chóng giúp các nàng tập trung tu luyện để mau chóng tiến giai, đặc biệt là với Kỳ Dao. Thứ hai là né đi lời nhờ vả của giới cao tầng tu sĩ, muốn các nữ nhân của Minh Gia Trang đứng ra dẫn Thi Họa hội. Đào Nhược Hồng đã được nghe kể về cuộc đối đáp của Minh Tiến và Bích Tôn cùng Lạc Diệp Vân, bà đương nhiên là chán gét vô cùng những kẻ này, vì thế hảo cảm với Minh Tiến càng lúc càng tăng thêm…
Trong Trưởng trấn sảnh, Lạc Diệp Thuần ngồi nơi chính giữa, đứng sau lưng lão là Bích Tôn cùng Hoàng Giải. Sắc mặt lão lúc này cau có, sau đó lại chuyển qua thống khổ. Phía dưới, phân biệt hai bên trái phải là sáu người ngồi, trong đó có năm nam một nữ. Những người này thần thái vô cùng nghiêm trang, phảng phất tản mát một cố khí tức khiến cho người ta tôn kính. Lạc Diệp Vân thở dài nói.
- Xin lỗi Doãn huynh, ta bất tài không thể tới Minh Gia Trang lần nữa mà cầu kiến đâu!
Nữ nhân trong sáu người nọ khẽ cau mày, âm nhu nói.
- Thật sự không thể sao?
Lạc Diệp Vân đau khổ lắc đầu, ánh mắt nhìn tới nữ nhân nọ có chút van lơn.
- Hoàng Nhan tỷ, thật sự xin lỗi a!
Nữ nhân nọ cau có, im lặng không nói. Lão già ngồi phía bên ngoài nhìn thấy tình cảnh ấy, chỉ là lắc đầu thở dài. Cuối cùng khoát tay mà dứng lên, đoạn nói.
- Nhan muội, không thể thì đừng cố cầu!
Doạn lão hướng tới phía Lạc Diệp Vân mà bái lễ, nói.
- Đa tạ Trưởng trấn chiếu cố. Việc mời được hay không mời được những vị kia thật sự là chỉ có thể tùy duyên, không có khả năng bắt ép. Lễ Thi Họa năm nay như vậy để cho Hoàng gia ta làm chủ, mong Trưởng trấn có thể trở giúp một tay!
Nói xong, lập tức vung tay bái lễ, năm người còn lại cũng đồng thời bái lễ, sau đó mau chóng xoay lưng lời đi. Lạc Diệp Vân vội vàng đứng ra tiễn, chờ cho những người nọ hoàn toàn khuất bóng khỏi cửa, lão mới quay vào thở dài, nét mặt biến hóa sang tức tối, chửi thầm.
- Sáu con hồ ly, đã biết Minh Gia Trang có Đào Hoa Tiên Tử, lại nữa kiêng kị Phiêu Hoàng Tông. không dám bái kiến lại lấy quyền tổ chức lễ hội để ép ta. Hừ! Các ngươi tự coi mình cao quý lắm hay sao? Nếu không phải Nho Lão Hội nể mặt gia phụ các ngươi mà giao cho việc tổ chức lễ hội năm nay, các ngươi liệu có gan dám vênh váo như thế?...
Hùng Lệ cùng sáu Hồ nữ nọ đi nhanh trên con đường lớn, họ vượt qua hai trạm kiểm soát nữa sau đó mới được đi qua một đường hầm tối om. Đường hầm này khá rộng rãi, ước chừng có thể cho một cỗ xe ngựa đi còn rộng. Hai bên là hai hàng đuốc sáng rực, cứ cách nhau một khoảng hai mươi bước chân sẽ có một Hồ binh nghiêm trang đứng đó, tay nắm trường thương, lưng đeo cung tên trông vô cùng uy nghiêm. Cả đám người cứ như vậy bước đi, chừng tàn một cây nhang thì phía xa xa le lói xuất hiện một vùng sáng trắng. Nữ hắc y thấy vùng sáng nọ thì cười, khẽ nói.
- Rốt cuộc rồi cũng về tới nơi!
Tất cả rảo bước đi nhanh tới, thêm một quãng nữa, ánh sáng chói lòa khiến mọi người vội vã vươn tay che mắt. Phải mất một lúc mới dần thích nghi, Hùng Lệ buông tầm mắt ra xa mà ngắm nhìn. Chỉ thấy xa xa trước mắt là một tòa thành lớn, con đường trước mắt hoàn toàn được lát từ những tảng đá xanh, hai bên là những hàng cổ thụ cùng với lơ thơ vài ngôi nhà tranh đơn sơ. Những thanh âm ồn ã từ xa thi thoảng theo gió lao về phía đám người. Nữ hắc y lúc này mới thở phào, lại yêu cầu tất cả các nữ Hồ cùng Kim Minh hóa hình nhân dạng, sau đó mới nói.
- Tiểu thư, ta chỉ có thể dẫn đường tới đây. Còn lại tiểu thư phải tự lo liệu rồi!
Nói xong, nữ hắc y nhét vào tay Kim Minh tấm lệnh bài Quận Chúa, sau đó lại mỉm cười mà nói tiếp.
- Có lệnh bài này, tiểu thư cùng các nữ Hồ có thể vào thành một cách dễ dàng. Chỉ có điều, tiểu thư nên chú ý tới thân phận của Tiến công tử. Tốt nhất nên tùy tình huống mà xử trí cho thích hợp, đừng để thủ quan Hồ binh gây khó dễ. Ta còn có việc bên ngoài, nếu cần tiểu thư có thể tìm ta ở bắc Linh Sơn thành!
Nữ hắc y khẽ cúi đầu, sau đó tử quang chợt lóe lên, thoáng chốc chỉ còn thấy phía xa xa là một bóng trắng lờ mờ lao đi phía trước. Kim Minh tay nắm chặt lệnh bài, khẽ thở dài. Nàng hít vào một hơi, sau đó mỉm cười hướng tới Hùng Lệ và bốn nữ Hồ mà nói.
- Chúng ta vào thành thôi!
Nàng dẫn đầu, đi bên cạnh nàng là Hùng Lệ, bốn nữ Hồ đi ở phía sau. Với lệnh bài Quận Chúa, nàng cùng họ có thể dễ dàng nhập thành mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Đám thủ thành thì cung kính bái lễ nàng, duy chỉ là Hùng Lệ lại một lần nữa bị đám thủ vệ khó dễ. Kim Minh cảm thấy bực bội, nói lớn.
- Đây là sủng vật của ta!
Chỉ tới khi nàng nói tới câu ấy, đám thủ vệ mới giật mình sợ hãi, ánh mắt đầy kì quái hướng tới Hùng Lệ, sau đó mới cho hắn nhập thành. Kim Minh lúc này hai má đỏ bừng, không biết là do giận dữ hay xấu hổ nữa. Tất cả vào được trong thành, bốn nữ Hồ kia dừng lại, chắp tay hướng tới Kim Minh và Hùng Lệ mà nói.
- Đa tạ Kim muội cùng Tiến ca tương trợ, giờ chúng ta muốn trở về tìm kiếm phụ mẫu cùng thân thích. Nếu có duyên, ắt sẽ còn gặp lại!
Kim Minh thấy vậy thì cười tươi, nàng nói.
- Ân, các tỷ có dịp cứ tới Kim gia, muội sẽ chờ!
/255
|