Bà ta đứng dậy, khẽ làm ra tư thế bái lễ. Hùng Lệ thấy vậy thì cả kinh, vội đứng lên bước tới ngăn lại, hắn nói.
- Chỉ là đồng cảnh ngộ mà giúp nhau, tộc trưởng không nên làm thế này!
Kim tộc trưởng khẽ gật gật đầu, cũng không cưỡng ép mà quay lại chỗ của mình ngồi xuống. Kim Minh nhu thuận đứng một bên đấm bóp, nàng khẽ cười hì hì. Kim tộc trưởng thấy thế thì khẽ đổi ánh mắt, trịnh trọng nhìn tới nàng mà hỏi.
- Minh Nhi, rốt cuộc là có việc gì cần nói? Con cứ nói, nếu được,mẫu thân sẽ đáp ứng!
- A, mẫu thân… Không có gì đâu mẫu thân, chỉ là… chỉ là chuyện con với Tiến ca…
Nàng nói chưa hết câu, từ ngoài xa đã truyền tới một thanh âm nam nhân trong trẻo, hướng phía đại sảnh mà nói lớn.
- Viên Chính xin bái kiến Kim tộc trưởng!
Theo sau thanh âm đó là một bóng nhân ảnh bạch y bước vào, Kim tộc trưởng cùng Kim Minh sắc mặt có chút ngưng trọng mà nhìn tới. Hùng Lệ lúc này đang ngồi giữa sảnh, hắn mở mắt quan sát kẻ mới tới. Chỉ thấy đó là một nam Hồ Tam Vỹ, thân mặc một bộ y phục nho sinh bạch y, chất vải là lụa thượng hạng. Vì nam Hồ này đang đứng song song với hắn nên hắn không nhìn rõ mục diện, lại nữa một bên tóc mai trắng tinh như tuyết che đi khuôn mặt. Hắn nhất thời ngưng trọng khi nhìn thấy bên sườn nam Hồ nọ là một thanh trủy thủ.
Nếu là trủy thủ thông thường, có lẽ hắn đã chẳng thèm để mắt tới. Chỉ là thanh trủy thủ này không ngừng tản mát ra bạch khí, thêm nữa khí tức vô cùng kì quái khiến hắn chú tâm quan sát, âm thầm đánh giá. Nam nhân nọ dường như không quan tâm sự có mặt của Hùng Lệ giữa sảnh, chắp tay hướng tới Kim tộc trưởng mà bái lễ.
- Viên Chính bái kiến Kim tộc trưởng!
Nói xong lại cúi đầu thật sâu, sau đó hướng ánh mắt tới Kim Minh mà mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự hưng phấn vô hạn. Kim Minh nhìn tới nam Hồ này, tức thì mặt ngọc hiện lên những nét bực bội. Nàng hướng tới mẫu thân mình, ỉ ôi nói.
- Mẫu thân, cầu người thành toàn cho con một việc a!
- Viên công tử, không biết công tử tới đây có việc gì?
Kim tộc trưởng nói, ánh mắt quan sát thần thái nam Hồ mới tới. Chỉ thấy trên mặt y thập phần hưng phấn, ánh mắt thi thoảng lại liếc tới Kim Minh. Viên Chính nghe vậy tức thời cúi đầu, sau đó cung kính nói.
- Viên Chính nhận được tin Kim muội trở về bình an, liền tức tốc tới đây chúc mừng. Sau đó là muốn cầu Kim tộc trưởng một hỷ sự!
- Hỷ sự?
Viên Chính gật đầu, cung kính nói.
- Viên Chính là muốn cầu hôn Kim muội, mong Kim tộc trưởng thành toàn!
Kim tộc trưởng nghe vậy thì im lặng, không hề lộ ra chút cảm xúc nào là giật mình hay bất ngờ cả. Kim Minh nghe tới đó, lông mày lại càng cau lại, nàng hướng tới mẫu thân mà nói.
- Mẫu thân, người đã hứa sẽ làm cho con một việc theo ý con. Giờ là lúc người nên làm nha!
- Được rồi, nha đầu. Con muốn mẫu thân làm việc gì đây?
Kim tộc trưởng khẽ cốc lên trán nàng, sau đó chậm rãi nói. Lời này của bà ta khiến Viên Chính giật thót “Lẽ nào định cự tuyệt lời cầu thân của ta? Hừ, các ngươi cứ liệu đi. Kim gia chỉ là hàng chót, trong khi đó Viên gia ta đứng hàng đệ nhất. Từ chối? Hừ, không biết lượng sức!”. Viên Chính khẽ cười lạnh trong lòng, hắn có đại tộc đứng sau, vì thế thản nhiên đứng đó. Kim Minh liếc mắt thấy khuôn mặt đắc ý của Viên Chính, nàng càng cảm thấy bực bội, nói lớn.
- Mẫu thân, con muốn gả cho Tiến ca!
Lời này nàng nói ra, cũng không hề làm cho Kim tộc trưởng giật mình hay tỏ bất cứ thái độ nào. Duy nhất chỉ có Hùng Lệ là giật mình nhìn lên, cùng với đó là ánh mắt kinh nghi bất định của Viên Chính. “Tiến ca?... Kẻ nào? Kẻ nào dám tranh dành Kim Minh với ta…?”. Viên Chính ánh mắt lập tức bộc phát lửa giận, khẽ xiết chặt nắm tay thật chặt. Sau đó hít sâu một hơi, y cố trấn tĩnh mà hỏi.
- Kim tộc trưởng, không hiểu vị tên Tiến đó là ai?
Kim tộc trưởng khẽ cười, bàn tay hướng lên chỉ tới Hùng Lệ ngay bên cạnh y, nói.
- Vị Bạch Hùng công tử ngay cạnh người đó!
Viên Chính dường như tai bị ù đi, ánh mắt mông lung liếc sang nhìn tới bên phải mình. Chỉ thấy có một Bạch Hùng to lớn đang ngồi đó, im lặng uống trà, dường như không hề quan tâm tới mọi sự xung quanh. “Thế này là thế nào?... Đường đường là Bạch Hồ, sao lại đòi lấy Bạch Hùng a?... Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp… Ta nhất định giết ngươi!...”. Viên Chính trong nội tâm là chửi rủa không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nhã nhặn, hướng tới Hùng Lệ cung tay.
- Viên Chính bái kiến!
- Hùng Lệ bái kiến Viên công tử!
Hắn xoay người, cung tay bái lễ, giọng điệu trầm ổn đặc trưng của Hùng tộc. Sau đó thì xoay người lại, không chú ý gì hơn mà cầm lấy chén trà đưa lên miệng. Cứ như thể, mọi việc xung quanh hắn chỉ là phụ, lúc này thưởng thức chén trà kia mới là chính đạo vậy. Viên Chính trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn đã nhìn thấy những móng vuốt ngân sắc nơi bàn tay của Bạch Hùng. “Thì ra đã qua cửu tầng, tiến giai tới Tiên Thú… Hừ, bất quá chưa biết ai hơn ai đâu!”.
Kim Minh thấy nét mặt cổ quái của Viên Chính thì buồn cười vô cùng, xong lại cố nín nhịn. Kim tộc trưởng thì nhìn tới, ánh mắt lại lóe lên những tia cười cợt cùng ranh mãnh. Bà ta cười mà nói.
- Viên công tử, ta quả thật trước đây đã từng hứa với Minh Nhi thành toàn cho nó một việc theo ý muốn. Nhất ngôn cửu đỉnh. Ai… Bất quá, hôm nay công tử lại tới cầu thân. Phận mẫu thân như ta chỉ còn một mụn con gái, không thể xẻ đôi. Nếu như là trước đây…
Bà ta nói tới đây, khe khẽ thở ra đầy u uất. Hiển nhiên là đang ám chỉ tới đại tỷ của Kim Minh – Kim Hoa – đã táng mạng dưới tay Vô Diệp. Đại sảnh lúc này lập tức im lặng, trên mặt Kim Minh cũng là mang một nét buồn thê lương, từng đợt từng đợt hồi ức vui đùa cùng tỷ tỷ tràn về trong nàng. Một hồi lâu, bà ta mới nói tiếp.
- Nhưng hiện tại ta chỉ còn Minh Nhi, mà nữ nhi thì chỉ có thể gả được cho một người thôi!
Bà ta nói tới đây, hiển nhiên là đẩy quyền quyết định tới cho hai kẻ phía dưới, mặc họ tự định ra cách tranh đoạt. Viên Chính trên mặt hiện lên chút nóng nảy, trong đầu thì suy nghĩ không ngừng ra các kế sách. Ngược lại, Hùng Lệ thì im lặng ngồi uống trà, nhắm mắt dưỡng thần. Kim tộc trưởng nhìn tới, ánh mắt đánh giá cả hai, liền thiên về phía Hùng Lệ hơn. Không đơn thuần chỉ là thích thú việc có thể câu dẫn hắn, cái quan trọng mà bà ta coi trọng Hùng Lệ chính là sự điềm tĩnh của hắn. Người điềm tĩnh, ít nói bao giờ cũng có những hành động táo bạo, chính xác khiến cho không ít kẻ nhận ra phải cúi đầu bái phục. Nếu sau này hắn thành con rể bà, lại nữa bà ta có thể lợi dụng biến hắn thành kẻ tâm phúc phục vụ cho mưu đồ của mình. Vậy còn có gì tuyệt hơn? Nhưng Viên gia danh vọng cực thịnh… Nghĩ tới đó, Kim tộc trưởng trong lòng lạnh lẽo như băng, kệ hai kẻ nọ tự định đoạt.
Viên Chính càng lúc càng lâm vào trầm tư, với hắn mà nói, việc Kim Minh lựa chọn Bạch Hùng nọ khiến hắn tức giận khôn tả. Xong, cái chính là Bạch Hùng kia đã là Tiên thú, hắn chưa nắm chắc năng lực thật của Bạch Hùng nên không ngu ngốc vọng động. Lại nữa, Kim Minh thích Bạch Hùng kia, nếu như hắn lựa chọn dùng tiền tài hay quyền thế để thi thố, mặc dù chắc thắng nhưng sẽ để lại Kim Minh trong lòng xuất hiện nhiều ác cảm. Viên Chính muốn chân chính thu phục được cả thân thể lẫn tâm khảm Kim Minh kia. Việc này khiến hắn lâm vào trầm tư, khẽ vươn tay chắp ra sau lưng, chợt chạm tới cặp trủy thủ nọ, tức thì ánh mắt lóe lên những tia băng lãnh đầy sát ý. Y cười mà nói.
- Kim tộc trưởng, nếu tộc trưởng khó chọn lựa, vậy xin để theo quy định giải quyết mâu thuẫn của Linh Sơn đi!
Viên Chính hướng tới phía trên nói, sau đó cười mà hướng tới Hùng Lệ.
- Hùng huynh, vậy hai ta ước hẹn nửa tháng nữa gặp nhau tại Sinh Tử Trường, một phen phân định cao thấp. Hùng huynh thấy sao?
Hùng Lệ nhìn tới Viên Chính, lại âm thầm dùng Thấu Tâm Thuật Quan sát, lát sau hắn gật đầu. Viên Chính thấy vậy thì vui vẻ cực độ, bái lễ rồi mau chóng rời đi. Tâm tư của y, Hùng Lệ sớm đã nhìn ra cả, vì vậy cũng không quá lo lắng, hắn nhủ thầm. “Tên nam Hồ này quả thật vô cùng si mê Kim Minh, xem ra lần này một phen vất vả rồi đây!”. Thái độ của Viên Chính đều được Kim Minh cùng mẫu thân nàng thu hết vào trong mắt, tuy vậy nàng cũng không có thái độ sợ hãi hay lo lắng cho lắm. Việc hắn giao thủ cùng Chấn Hoàng, và gần đây nhất là việc hắn hóa chiến giáp mà vượt qua hào chông đã làm cho nàng cảm thấy yên tâm vô cùng. Duy nhất chỉ có Kim tộc trưởng trên mặt lâm vào vẻ trầm ngâm, suy tư. Bà biết tính cách Viên Chính, lại nữa là Viên Chính vô cùng si mê Kim Minh. Lại nghe hắn ta nói sẽ quyết đấu tại Sinh Tử Trường khiến bà cảm thấy kì quái khó tả.
Viên Chính hiện tại mới chỉ là Tam Vỹ Bạch Hồ, mà Hùng Lệ kia lại đã là Tiên thú. Dựa vào đẳng cấp tu luyện, ai thắng cũng không cần bàn nhiều. Nay lại thấy Viên Chính chủ động thách chiến khiến bà nhất thời mù mờ, mày ngài cau lại. Kim Minh thấy vậy thì cho là mẫu thân nàng đang lo lắng cho sự việc sắp tới, vì thế trấn an.
- Mẫu thân, đừng lo lắng nha. Tiến ca tu vi không hề thấp đâu a!
- Nha đầu này, ngươi làm như ta chưa nhìn ra công tử ấy đã tiến cấp tới Tiên Thú vậy!
Kim tộc trưởng khẽ gắt, giọng điệu có chút gay gắt hướng tới Kim Minh mà nói. Hùng Lệ trong mắt lúc này chợt lóe lên chút tinh quang, sau đó lại mờ mờ ẩn đi. Kim Minh thì cho rằng mẫu thân vì quá lo lắng nên sinh bực bội, vì thế chỉ cười mà không có nói lại lời nào. Kim tộc trưởng lại âm thầm quan sát Hùng Lệ. Hùng Lệ chung quy vẫn im lặng, hắn biết chắc tiếp theo thể nào hắn cũng bị tay chân của Kim tộc trưởng giám sát, vì thế cố làm ra vẻ tự nhiên, hướng tới Kim Minh mà nói.
- Kim Minh, muội đưa lại cho ta Thiết Huyết!
Kim Minh khẽ gật đầu, rút ra từ túi trữ vật Thiết Huyết tung tới cho hắn. Thiết Huyết bay tới gần, Hùng Lệ không hề tóm lấy mà lại dùng thần thức khu dụng, tức thì hắc diễm cùng huyết diễm bừng bừng bốc lên. Trong sảnh rất nhanh xuất hiện một luồng khí áp mãnh liệt, hắn lại hướng tới Kim tộc trưởng mà nói.
- Tộc trưởng xin cứ yên tâm, ta có thể nắm chắc phần thắng!
Khí áp nọ khiến cho Kim tộc trưởng giật mình, xong cũng âm thầm vui mừng cực độ. “Rất mạnh, rất mạnh a… Sau này tất hữu dụng…!”. Bà ta khẽ khoát tay, lại nói với Kim Minh.
- Dược rồi, nha đầu, con đi xắp xếp chỗ nghỉ cho công tử. Giờ còn nhiều việc, chờ tới tối nay chúng ta sẽ hàn huyên sau!
Kim Minh nghe vậy thì vui vẻ bái tạ, sau đó mau mắn kéo hắn rời khỏi sảnh, nhằm hướng hậu viện mà đi vào. Kim tộc trưởng sắc mặt trầm ngâm, hồi lâu mới hô lên.
- Người đâu?!
Một nữ tỳ chạy vào, mau mắn phủ phục dưới đất. Kim tộc trưởng vươn tay bóp bóp trán, sau đó nói với nữ tỳ đang phủ phục phía dưới.
- Sau khi tiểu thư an vị chỗ nghỉ cho vị Bạch Hùng kia, ngươi lập tức mời thợ may tới may đo cho y vài bộ y phục. Dù không thể hóa hình nhưng dù sao y cũng là khách của Kim Gia ta, không thể cứ để y như vậy được!...
- Chỉ là đồng cảnh ngộ mà giúp nhau, tộc trưởng không nên làm thế này!
Kim tộc trưởng khẽ gật gật đầu, cũng không cưỡng ép mà quay lại chỗ của mình ngồi xuống. Kim Minh nhu thuận đứng một bên đấm bóp, nàng khẽ cười hì hì. Kim tộc trưởng thấy thế thì khẽ đổi ánh mắt, trịnh trọng nhìn tới nàng mà hỏi.
- Minh Nhi, rốt cuộc là có việc gì cần nói? Con cứ nói, nếu được,mẫu thân sẽ đáp ứng!
- A, mẫu thân… Không có gì đâu mẫu thân, chỉ là… chỉ là chuyện con với Tiến ca…
Nàng nói chưa hết câu, từ ngoài xa đã truyền tới một thanh âm nam nhân trong trẻo, hướng phía đại sảnh mà nói lớn.
- Viên Chính xin bái kiến Kim tộc trưởng!
Theo sau thanh âm đó là một bóng nhân ảnh bạch y bước vào, Kim tộc trưởng cùng Kim Minh sắc mặt có chút ngưng trọng mà nhìn tới. Hùng Lệ lúc này đang ngồi giữa sảnh, hắn mở mắt quan sát kẻ mới tới. Chỉ thấy đó là một nam Hồ Tam Vỹ, thân mặc một bộ y phục nho sinh bạch y, chất vải là lụa thượng hạng. Vì nam Hồ này đang đứng song song với hắn nên hắn không nhìn rõ mục diện, lại nữa một bên tóc mai trắng tinh như tuyết che đi khuôn mặt. Hắn nhất thời ngưng trọng khi nhìn thấy bên sườn nam Hồ nọ là một thanh trủy thủ.
Nếu là trủy thủ thông thường, có lẽ hắn đã chẳng thèm để mắt tới. Chỉ là thanh trủy thủ này không ngừng tản mát ra bạch khí, thêm nữa khí tức vô cùng kì quái khiến hắn chú tâm quan sát, âm thầm đánh giá. Nam nhân nọ dường như không quan tâm sự có mặt của Hùng Lệ giữa sảnh, chắp tay hướng tới Kim tộc trưởng mà bái lễ.
- Viên Chính bái kiến Kim tộc trưởng!
Nói xong lại cúi đầu thật sâu, sau đó hướng ánh mắt tới Kim Minh mà mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự hưng phấn vô hạn. Kim Minh nhìn tới nam Hồ này, tức thì mặt ngọc hiện lên những nét bực bội. Nàng hướng tới mẫu thân mình, ỉ ôi nói.
- Mẫu thân, cầu người thành toàn cho con một việc a!
- Viên công tử, không biết công tử tới đây có việc gì?
Kim tộc trưởng nói, ánh mắt quan sát thần thái nam Hồ mới tới. Chỉ thấy trên mặt y thập phần hưng phấn, ánh mắt thi thoảng lại liếc tới Kim Minh. Viên Chính nghe vậy tức thời cúi đầu, sau đó cung kính nói.
- Viên Chính nhận được tin Kim muội trở về bình an, liền tức tốc tới đây chúc mừng. Sau đó là muốn cầu Kim tộc trưởng một hỷ sự!
- Hỷ sự?
Viên Chính gật đầu, cung kính nói.
- Viên Chính là muốn cầu hôn Kim muội, mong Kim tộc trưởng thành toàn!
Kim tộc trưởng nghe vậy thì im lặng, không hề lộ ra chút cảm xúc nào là giật mình hay bất ngờ cả. Kim Minh nghe tới đó, lông mày lại càng cau lại, nàng hướng tới mẫu thân mà nói.
- Mẫu thân, người đã hứa sẽ làm cho con một việc theo ý con. Giờ là lúc người nên làm nha!
- Được rồi, nha đầu. Con muốn mẫu thân làm việc gì đây?
Kim tộc trưởng khẽ cốc lên trán nàng, sau đó chậm rãi nói. Lời này của bà ta khiến Viên Chính giật thót “Lẽ nào định cự tuyệt lời cầu thân của ta? Hừ, các ngươi cứ liệu đi. Kim gia chỉ là hàng chót, trong khi đó Viên gia ta đứng hàng đệ nhất. Từ chối? Hừ, không biết lượng sức!”. Viên Chính khẽ cười lạnh trong lòng, hắn có đại tộc đứng sau, vì thế thản nhiên đứng đó. Kim Minh liếc mắt thấy khuôn mặt đắc ý của Viên Chính, nàng càng cảm thấy bực bội, nói lớn.
- Mẫu thân, con muốn gả cho Tiến ca!
Lời này nàng nói ra, cũng không hề làm cho Kim tộc trưởng giật mình hay tỏ bất cứ thái độ nào. Duy nhất chỉ có Hùng Lệ là giật mình nhìn lên, cùng với đó là ánh mắt kinh nghi bất định của Viên Chính. “Tiến ca?... Kẻ nào? Kẻ nào dám tranh dành Kim Minh với ta…?”. Viên Chính ánh mắt lập tức bộc phát lửa giận, khẽ xiết chặt nắm tay thật chặt. Sau đó hít sâu một hơi, y cố trấn tĩnh mà hỏi.
- Kim tộc trưởng, không hiểu vị tên Tiến đó là ai?
Kim tộc trưởng khẽ cười, bàn tay hướng lên chỉ tới Hùng Lệ ngay bên cạnh y, nói.
- Vị Bạch Hùng công tử ngay cạnh người đó!
Viên Chính dường như tai bị ù đi, ánh mắt mông lung liếc sang nhìn tới bên phải mình. Chỉ thấy có một Bạch Hùng to lớn đang ngồi đó, im lặng uống trà, dường như không hề quan tâm tới mọi sự xung quanh. “Thế này là thế nào?... Đường đường là Bạch Hồ, sao lại đòi lấy Bạch Hùng a?... Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp… Ta nhất định giết ngươi!...”. Viên Chính trong nội tâm là chửi rủa không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nhã nhặn, hướng tới Hùng Lệ cung tay.
- Viên Chính bái kiến!
- Hùng Lệ bái kiến Viên công tử!
Hắn xoay người, cung tay bái lễ, giọng điệu trầm ổn đặc trưng của Hùng tộc. Sau đó thì xoay người lại, không chú ý gì hơn mà cầm lấy chén trà đưa lên miệng. Cứ như thể, mọi việc xung quanh hắn chỉ là phụ, lúc này thưởng thức chén trà kia mới là chính đạo vậy. Viên Chính trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn đã nhìn thấy những móng vuốt ngân sắc nơi bàn tay của Bạch Hùng. “Thì ra đã qua cửu tầng, tiến giai tới Tiên Thú… Hừ, bất quá chưa biết ai hơn ai đâu!”.
Kim Minh thấy nét mặt cổ quái của Viên Chính thì buồn cười vô cùng, xong lại cố nín nhịn. Kim tộc trưởng thì nhìn tới, ánh mắt lại lóe lên những tia cười cợt cùng ranh mãnh. Bà ta cười mà nói.
- Viên công tử, ta quả thật trước đây đã từng hứa với Minh Nhi thành toàn cho nó một việc theo ý muốn. Nhất ngôn cửu đỉnh. Ai… Bất quá, hôm nay công tử lại tới cầu thân. Phận mẫu thân như ta chỉ còn một mụn con gái, không thể xẻ đôi. Nếu như là trước đây…
Bà ta nói tới đây, khe khẽ thở ra đầy u uất. Hiển nhiên là đang ám chỉ tới đại tỷ của Kim Minh – Kim Hoa – đã táng mạng dưới tay Vô Diệp. Đại sảnh lúc này lập tức im lặng, trên mặt Kim Minh cũng là mang một nét buồn thê lương, từng đợt từng đợt hồi ức vui đùa cùng tỷ tỷ tràn về trong nàng. Một hồi lâu, bà ta mới nói tiếp.
- Nhưng hiện tại ta chỉ còn Minh Nhi, mà nữ nhi thì chỉ có thể gả được cho một người thôi!
Bà ta nói tới đây, hiển nhiên là đẩy quyền quyết định tới cho hai kẻ phía dưới, mặc họ tự định ra cách tranh đoạt. Viên Chính trên mặt hiện lên chút nóng nảy, trong đầu thì suy nghĩ không ngừng ra các kế sách. Ngược lại, Hùng Lệ thì im lặng ngồi uống trà, nhắm mắt dưỡng thần. Kim tộc trưởng nhìn tới, ánh mắt đánh giá cả hai, liền thiên về phía Hùng Lệ hơn. Không đơn thuần chỉ là thích thú việc có thể câu dẫn hắn, cái quan trọng mà bà ta coi trọng Hùng Lệ chính là sự điềm tĩnh của hắn. Người điềm tĩnh, ít nói bao giờ cũng có những hành động táo bạo, chính xác khiến cho không ít kẻ nhận ra phải cúi đầu bái phục. Nếu sau này hắn thành con rể bà, lại nữa bà ta có thể lợi dụng biến hắn thành kẻ tâm phúc phục vụ cho mưu đồ của mình. Vậy còn có gì tuyệt hơn? Nhưng Viên gia danh vọng cực thịnh… Nghĩ tới đó, Kim tộc trưởng trong lòng lạnh lẽo như băng, kệ hai kẻ nọ tự định đoạt.
Viên Chính càng lúc càng lâm vào trầm tư, với hắn mà nói, việc Kim Minh lựa chọn Bạch Hùng nọ khiến hắn tức giận khôn tả. Xong, cái chính là Bạch Hùng kia đã là Tiên thú, hắn chưa nắm chắc năng lực thật của Bạch Hùng nên không ngu ngốc vọng động. Lại nữa, Kim Minh thích Bạch Hùng kia, nếu như hắn lựa chọn dùng tiền tài hay quyền thế để thi thố, mặc dù chắc thắng nhưng sẽ để lại Kim Minh trong lòng xuất hiện nhiều ác cảm. Viên Chính muốn chân chính thu phục được cả thân thể lẫn tâm khảm Kim Minh kia. Việc này khiến hắn lâm vào trầm tư, khẽ vươn tay chắp ra sau lưng, chợt chạm tới cặp trủy thủ nọ, tức thì ánh mắt lóe lên những tia băng lãnh đầy sát ý. Y cười mà nói.
- Kim tộc trưởng, nếu tộc trưởng khó chọn lựa, vậy xin để theo quy định giải quyết mâu thuẫn của Linh Sơn đi!
Viên Chính hướng tới phía trên nói, sau đó cười mà hướng tới Hùng Lệ.
- Hùng huynh, vậy hai ta ước hẹn nửa tháng nữa gặp nhau tại Sinh Tử Trường, một phen phân định cao thấp. Hùng huynh thấy sao?
Hùng Lệ nhìn tới Viên Chính, lại âm thầm dùng Thấu Tâm Thuật Quan sát, lát sau hắn gật đầu. Viên Chính thấy vậy thì vui vẻ cực độ, bái lễ rồi mau chóng rời đi. Tâm tư của y, Hùng Lệ sớm đã nhìn ra cả, vì vậy cũng không quá lo lắng, hắn nhủ thầm. “Tên nam Hồ này quả thật vô cùng si mê Kim Minh, xem ra lần này một phen vất vả rồi đây!”. Thái độ của Viên Chính đều được Kim Minh cùng mẫu thân nàng thu hết vào trong mắt, tuy vậy nàng cũng không có thái độ sợ hãi hay lo lắng cho lắm. Việc hắn giao thủ cùng Chấn Hoàng, và gần đây nhất là việc hắn hóa chiến giáp mà vượt qua hào chông đã làm cho nàng cảm thấy yên tâm vô cùng. Duy nhất chỉ có Kim tộc trưởng trên mặt lâm vào vẻ trầm ngâm, suy tư. Bà biết tính cách Viên Chính, lại nữa là Viên Chính vô cùng si mê Kim Minh. Lại nghe hắn ta nói sẽ quyết đấu tại Sinh Tử Trường khiến bà cảm thấy kì quái khó tả.
Viên Chính hiện tại mới chỉ là Tam Vỹ Bạch Hồ, mà Hùng Lệ kia lại đã là Tiên thú. Dựa vào đẳng cấp tu luyện, ai thắng cũng không cần bàn nhiều. Nay lại thấy Viên Chính chủ động thách chiến khiến bà nhất thời mù mờ, mày ngài cau lại. Kim Minh thấy vậy thì cho là mẫu thân nàng đang lo lắng cho sự việc sắp tới, vì thế trấn an.
- Mẫu thân, đừng lo lắng nha. Tiến ca tu vi không hề thấp đâu a!
- Nha đầu này, ngươi làm như ta chưa nhìn ra công tử ấy đã tiến cấp tới Tiên Thú vậy!
Kim tộc trưởng khẽ gắt, giọng điệu có chút gay gắt hướng tới Kim Minh mà nói. Hùng Lệ trong mắt lúc này chợt lóe lên chút tinh quang, sau đó lại mờ mờ ẩn đi. Kim Minh thì cho rằng mẫu thân vì quá lo lắng nên sinh bực bội, vì thế chỉ cười mà không có nói lại lời nào. Kim tộc trưởng lại âm thầm quan sát Hùng Lệ. Hùng Lệ chung quy vẫn im lặng, hắn biết chắc tiếp theo thể nào hắn cũng bị tay chân của Kim tộc trưởng giám sát, vì thế cố làm ra vẻ tự nhiên, hướng tới Kim Minh mà nói.
- Kim Minh, muội đưa lại cho ta Thiết Huyết!
Kim Minh khẽ gật đầu, rút ra từ túi trữ vật Thiết Huyết tung tới cho hắn. Thiết Huyết bay tới gần, Hùng Lệ không hề tóm lấy mà lại dùng thần thức khu dụng, tức thì hắc diễm cùng huyết diễm bừng bừng bốc lên. Trong sảnh rất nhanh xuất hiện một luồng khí áp mãnh liệt, hắn lại hướng tới Kim tộc trưởng mà nói.
- Tộc trưởng xin cứ yên tâm, ta có thể nắm chắc phần thắng!
Khí áp nọ khiến cho Kim tộc trưởng giật mình, xong cũng âm thầm vui mừng cực độ. “Rất mạnh, rất mạnh a… Sau này tất hữu dụng…!”. Bà ta khẽ khoát tay, lại nói với Kim Minh.
- Dược rồi, nha đầu, con đi xắp xếp chỗ nghỉ cho công tử. Giờ còn nhiều việc, chờ tới tối nay chúng ta sẽ hàn huyên sau!
Kim Minh nghe vậy thì vui vẻ bái tạ, sau đó mau mắn kéo hắn rời khỏi sảnh, nhằm hướng hậu viện mà đi vào. Kim tộc trưởng sắc mặt trầm ngâm, hồi lâu mới hô lên.
- Người đâu?!
Một nữ tỳ chạy vào, mau mắn phủ phục dưới đất. Kim tộc trưởng vươn tay bóp bóp trán, sau đó nói với nữ tỳ đang phủ phục phía dưới.
- Sau khi tiểu thư an vị chỗ nghỉ cho vị Bạch Hùng kia, ngươi lập tức mời thợ may tới may đo cho y vài bộ y phục. Dù không thể hóa hình nhưng dù sao y cũng là khách của Kim Gia ta, không thể cứ để y như vậy được!...
/255
|