Một nam nhân thân tầm thước, thân mặc y phục không khác gì hai người đứng gác bên ngoài, ngoại trừ nơi mũ vải đen có đính một miếng huy kí bằng vàng tiến tới phía Hoa Vinh mà bái lễ. Y thấy vậy thì khẽ cười, xua xua tay mà nói.
- Ở đây có người ngoài, Tùng đệ đừng nên xưng hô thế này!
Thanh âm y lúc này khác hoàn toàn, không hề the thé hay ẽo ọt như các thái giám khác mà lại thập phần cương khí, uy mãnh chẳng khác gì một nam nhân bình thường. Nam nhân nọ khẽ cười, phất tay gọi trà sau đó cung kính ngồi sang một bên. Cả hai chờ cho nữ hầu mang trà tới, bày biện xong xuôi sau đó cho tất cả lui xuống. Hoa Vinh lúc này nét mặt mới giãn ra đôi chút, nhấp một ngụm trà, y hỏi.
- Tùng đệ, Đồ Long đao đã chế tác lại tới đâu rồi?
- Đại ca, đã được tám thành rồi. Chỉ cần một vài ngày nữa là có thể hoàn thành!
- Ừm… Tốt lắm!
Y nói, mắt lim dim suy tư. Hoa Tùng thấy vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, rụt rè hỏi.
- Đại ca… có phải… có phải là có sự việc gì không thuận… đúng không?
Hoa Vinh lắc đầu, lại nhấp thêm một ngụm trà, sau đó mới thở ra đầy nhẹ nhõm mà nói.
- Hoàng thượng chỉ dụ cho ta lựa thêm một số tinh anh, bí mật đưa tới giám sát Lưu đại nhân…
Câu này y nói ra khiến Hoa Tùng giật bắn người, chén trà trên tay rơi cả xuống đất, vỡ tan. Thanh âm đổ vỡ truyền ra khiến không ít Cẩm Y Vệ đứng gác bên ngoài đều toát mồ hôi lạnh, thân hình thoáng có chút run rẩy. Trong Xưởng Vệ này, không ai không biết Thống lãnh Cẩm Y Vệ - Hoa Tùng là em trai của Hoa Vinh – đệ nhất thái giám được thánh thượng ân sủng. Vì thế mà quyền lực Cẩm Y Vệ càng lúc càng lớn, như hổ mọc thêm cánh. Đã từng có nhiều lần Cẩm Y Vệ hành sự lấn át nhiều quan lại, các vị này tố cáo lên thánh thượng yêu cầu xử phạt. Ấy vậy mà Hoa Vinh chỉ cần rỉ tai một hai câu, lập tức chuyện có thành không ngay. Tất cả đều chưa ai thấy Hoa Vinh nổi giận bao giờ, nhưng lần này, chỉ nghe thanh âm đổ vỡ kia, không kẻ nào là không khỏi cảm thấy rét run trong dạ.
Trái ngược với suy nghĩ của những kẻ bên ngoài, bên trong phòng lại hoàn toàn trái ngược. Hoa Vinh vẫn thản nhiên đặt chén trà xuống bàn, sau đó nới nói.
- Ta hiểu suy nghĩ của đệ, nhưng đây là chỉ dụ, ta chỉ có thể tuân theo mà thôi. Chúng ta là phận bề tôi, thế nên trung thành nên đặt lên hàng đầu. Lát nữa đệ chọn ra hai mươi kẻ giỏi nhất trong toàn bộ Cẩm Y Vệ đang có mặt trong Xưởng, bí mật phân phó nhiệm vụ này đi!
Hoa Tùng gật đầu, ngồi xuống ghế, nét mặt càng lúc lại càng trở nên cau có. “Lần trước vừa cử đi hơn ba trăm tinh anh, giờ trong Xưởng còn lại đa phần đều là những kẻ có khiếm khuyết. Mà lần này lại là bí mật giám sát Lưu Bá Ôn – đệ nhất công thần, nếu không khéo mà bại lộ, quả thật chỉ còn nước lấy đầu tạ tội…”. Hoa Vinh khẽ nhìn sang, sau đó lắc đầu.
- Tùng đệ, lẽ nào trong Xưởng chúng ta không còn tinh anh nữa hay sao?
- Đại ca, quả thật đệ không dám giấu diếm. Lần trước cử ra ba trăm người – ba trăm tinh anh này là những kẻ hoàn mỹ nhất, vô khiếm khuyết, võ công cao nhất đi thu thập tin tức rồi. Lúc này trong Xưởng dù còn hơn sáu ngàn người, tuy đông nhưng đa phần đều là có chút khiếm khuyết. Hoặc là có năng lực, nhưng võ công không cao; hoặc là có võ công cao, nhưng năng lực lại có khiếm khuyết. Thật sự lần này là nhiệm vụ quan trọng, hơn nữa lại là theo dõi Lưu đại nhân. Nếu không tốt mà để bại lộ, vừa làm mất uy danh Xưởng Vệ, hơn nữa lại làm mất mặt cả thánh thượng. Thậm chí còn có thể kích động đám nhân sĩ võ lâm, không chừng chúng còn tập trung bàn mưu tập kích người của ta. Như vậy chẳng là lợi bất cập hại sao?
Hoa Tùng nói, Hoa Vinh nét mặt thoáng trầm ngâm, sau đó dường như nhớ ra điều gì, nét mặt thoáng một nụ cười. Y nói.
- Tùng đệ, không phải trong Xưởng còn có Ô Nha đó sao? Tốt nhất đệ nên để họ nhận nhiệm vụ này!
Hoa Tùng trong mắt chợt lóe lên tia vui mừng, nhưng sau đó lại cau mày nói.
- Ô Nha ty toàn là nữ nhân, thêm nữa họ ngoài năng lực, võ công thì nhan sắc cũng thuộc hàng hiếm thấy. Nếu bây giờ xuất hiện nhiều nữ nhân xinh đẹp ,ngày ngày qua lại trước nhà của Lưu đại nhân. Như vậy không phải giấu đầu hở đuôi sao? Hơn nữa khí hậu Thanh Điền xưa nay vốn khá khắc nhiệt, da dẻ nữ nhân vốn ít người trắng. Ô Nha ty thì ngược lại, nước da ai cũng trắng bóc như trứng gà, Lưu đại nhân vốn thần cơ diệu toán, lẽ nào lại không nhìn ra?
Hoa Vinh lại lâm vào trầm tư. Ngoài Ô Nha, quả thật không còn người nào khiến y thật sự yên tâm giao nhiệm vụ này. Nhưng những điều Hoa Tùng nói hoàn toàn có lý, vì thế mà y cảm thấy khó dàn xếp. Trong phòng lại tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở trầm nặng của hai người. Cuối cùng, Hoa Vinh đứng lên, chắp tay sau lưng mà đi đi lại lại quanh phòng. Chợt y dừng lại, khẽ nở một nụ cười đắc ý, nói.
- Tùng đệ, đệ cứ tung tin là thánh thượng sắp tuyển nữ nhân tiến cung. Sau đó sắp xếp thân phận cho Ô Nha ty là những người trốn tiến cung, việc chỉ dụ để ta lo!...
Không bao lâu sau, từ kinh thành truyền tin, thông cáo thánh chỉ tuyển nữ nhân nhập cung tới tất cả các thành thị của Hoa Hạ. Nhận được tin này, không ít gia đình giàu sang có nữ nhân mừng rỡ không thôi. Nếu con gái được tiến cung, may mắn được làm cung nữ hầu hạ thánh thượng. Hay may mắn hơn nữa là sinh hạ hài tử cho thánh thượng, như vậy không phải là một bước lên tiên hay sao? Nhưng không phải ai cũng nghĩ như họ, một bộ phận khác cảm thấy không hề thích thú, thậm trí tìm cách tránh mặt, bố trí cho con gái rời khỏi nhà, nương tựa nơi khác. Họ đa phần là các gia đình bình dân, nho gia, hoặc là con gái đã có người đính ước. Hoa Tùng lợi dụng điều này, bố trí cho hai mươi nữ Ô Nha vào vai các nữ nhân trốn tránh cuộc tuyển chọn.
Bá Ôn sau khi nghe tin tức này thì cau mày, lại thấy nhiều gia đình cùng xe cộ lũ lượt kéo về Thanh Điền khiến y không khỏi lắc đầu. Vốn thường, cho dù các gia đình này có chạy đến chân trời góc bể cũng vẫn không thoát nổi. Nhưng Thanh Điền này lại là nơi y cáo quan về ở ẩn, thêm nữa Nguyên Chương thường tránh động chạm đến thôn này nên càng lúc người kéo tới càng đông. Ngươi mới tới, sau khi gặp thôn trưởng mua đất, cất nhà tạm, xong sau đó việc đầu tiên là đến bái kiến y, cầu xin y che trở. Bá Ôn đương nhiên gật đầu chấp thuận, phần vì tính cách thương người. Phần khác vì y cũng cảm thấy phản cảm với hành động lần này của Nguyên Chương. “Cách đây năm năm, không phải đã tuyển thêm hơn hai ngàn nữ nhân mới nhập cung sao? Thêm nữa, Mã Hoàng Hậu cũng là người có nhan sắc, tính tình vốn khắt khe. Lần này tuyển nữ nhân nhập cung, chắc chắn không ít nữ nhân sẽ bị sát hại bởi Mã Hoàng Hậu!”.
Bá Ôn thở dài trong bụng, tuy vậy ngoài mặt vẫn tươi cười tiếp truyện những người tới cầu kiến. Người tới, người đi lũ lượt như đi hội khiến Tiểu Sương chạy đi chạy lại như con thoi, bưng trà, dọn trà. Minh Tiến đương nhiên cũng không rảnh rỗi, hắn lúc này đang lúi húi đun nước sôi dưới bếp. Hiện giờ, hắn đang vào vai một vị đệ tử của Lưu Bá Ôn, vì vậy công việc nhà đương nhiên hắn phải gánh vác thay sư phụ. Minh Tiến cũng chẳng cảm thấy có gì khó chịu, làm việc như bây giờ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn. Thậm chí, hắn còn cảm thấy thoải mái hơn những ngày đầu tới đây. Suốt ngày hắn bị Bá Ôn ép ở trong nhà, không cho động tay động chân bất cứ việc gì. Thậm chí là lúc ăn cơm cũng có một mâm riêng, lúc ngủ cũng là Tiểu Sương một tay xắp xếp chăn chiếu. Cuối cùng, cũng nhân cơ hội vị lão nhân quản lý thôn Thanh Điền tới chơi. Hắn cố ý lộ mặt, lại tự nhân là đệ tử của Lưu Bá Ôn ở xa tới. Hắn dùng kế này thành công ép Bá Ôn cho hắn làm việc nhà, thêm nữa hắn có thể công khai đi lại bên ngoài mà không bị ai dòm ngó.
Kế sách tuy thành công, nhưng cũng đem lại cho hắn những phiền toái không nhỏ. Điển hình nhất là việc các gia đình có nữ nhân ở Thanh Điền đều cố ý tìm cách đưa con gái tới ra mắt hắn. Thường ngày là như vậy, nhưng tới chiều tối, hắn lại phải né tránh một thứ khủng khiếp hơn đó là Tiểu Sương.
Tiểu Sương từ ngày Mị Cốt phát tác, cho tới nay thì tính cách nàng dường như đã hoàn toàn đồng nhất với nó. Với mọi người, nàng vẫn là Tiểu Sương ngây thơ, nghịch ngợm. Nhưng đằng sau cái vẻ ngây thơ đó, mỗi lúc chỉ có mặt nàng với hắn thì nàng như quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ. Trở lại giọng nói cũng như cách ứng đối của nữ nhân thành thục. Có thể nói, dường như niềm vui vủa Tiểu Sương lúc này không phải là vui đùa hay mua sắm cùng các vị tỷ tỷ như trước nữa mà là săn đón, tìm cách trêu chọc Minh Tiến.
Bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào Minh Tiến cũng luôn phải thận trọng, luôn ngó trước ngó sau trước khi định làm bất cứ một việc gì. Vì thường thường, Tiểu Sương sẽ bất ngờ xuất hiện từ một góc nào đó, sẽ lao vào hắn với khuôn mặt đầy mị ý cùng với những hành động mà chẳng nữ nhân nào dám nghĩ là sẽ thể hiện nó trước mặt một nam nhân. Đơn cử như hôm hắn đi gánh nước ngoài suối, hắn đương nhiên đã rất cảnh giác rồi nhưng vì không biết đường nên vẫn phải để nàng dẫn đi. Hắn đang múc nước thì nghe một tiếng kêu lớn, sau đó là tiếng sặc nước. Minh Tiến ba chân bốn cẳng bỏ lại hai cái ang nước, chạy ngược lên phía trên. Hắn không thấy nàng đâu, chỉ thấy giữa chỗ suối sâu kia thi thoảng nổi lên chút bọt khí. Minh Tiến giật mình, mặc dù không biết bơi nhưng cũng liều mạng lao xuống, cuối cùng sau một hồi chới với, hắn cũng đưa dược Tiểu Sương lên bờ. Hắn vừa vuốt mặt, vừa cố gắng xoa bóp tay chân cho nàng ta. Nhưng vẫn vô dụng, ghé tai tới miệng nàng thì không hề nghe thấy tiếng thở. Cuối cùng hắn đánh liều,dùng hai bàn tay đè lên nhau mà nhấn mạnh lên ngực Tiểu Sương, miệng áp vào miệng nàng mà hà hơi thổi ngạt. Chính lúc ấy thì Tiểu Sương mở mắt, nàng vươn đầu hôn chặt lấy miệng hắn, sau đó cười tà mà nói.
- Tay chàng đang làm gì đó?... A… bớ người ta, có người sàm sỡ nữ nhân a…!
Tiếng kêu hoảng hốt vang lên khiến hắn ngã ngửa người, luống cuống thoái lui, cũng may nơi đây hiếm người qua lại, vì vậy không có ai chạy tới. Tiểu Sương thì ngồi lên, khẽ vuốt nước trên quần áo cùng tóc, sau đó nhìn hắn mà nháy nháy mắt…
Lại một lần khác, lần này là hắn đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt tận hưởng nước ấm thì chợt thấy bộ quần áo của hắn vắt sẵn trên tấm bình phong gỗ bị người khác lấy đi mất. Hắn hoảng hốt, vội vàng đứng dậy mà chạy ra nhưng chẳng thấy ai, thậm trí quần áo cũng không thấy đâu. Minh Tiến gãi gãi đầu, đang định quay vào thì đã thấy Tiểu Sương đứng đó, trên tay là bộ y phục hắn vắt trên bình phong lúc trước, mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Nàng cười hì hì đầy sắc ý rồi quay mặt đi hướng khác.
- Chàng… mặc đồ vào…a…!...
Minh Tiến nhìn trước ngó sau một hồi, hắn cẩn thận quan sát thật kĩ xung quanh, sau đó mới từ từ rót nước từ cái ấm đồng vào ba cái bình trà đặt sẵn trong bếp. Một hồi lâu không thấy Tiểu Sương, cũng không thấy ai xuống bếp. Thêm nữa, người ra vào ngoài phía cổng vẫn không ngớt khiến hắn cảm thấy lạ, bèn xách hai ấm trà lên, nhằm hướng phòng khách mà bước tới. Từ xa, hắn đã nghe thấy giọng trầm của Bá Ôn, kèm theo đó là những tràng khúc khích của Tiểu Sương. Tò mò, hắn bước vào trong. Chỉ thấy Bá Ôn đang tươi cười nói chuyện gì đó cùng với sáu bảy vị lão nhân, Tiểu Sương thì đang cùng vài thiếu nữ trẻ tuổi, đứng túm tụm trong góc phòng mà thì thào to nhỏ gì đó. Minh Tiến bước vào, lập tức có vài người ngừng nói chuyện, câu chuyện của những thiếu nữ kia cũng lập tức ngừng lại, tất cả mọi ánh mắt đều chiếu tới hắn. Minh Tiến thoáng sững người nhưng sau đó mau chóng ứng phó.
- Sư phụ, đệ tử mang trà tới!
- Ừm, mau mau rót trà!
Bá Ôn khẽ gật đầu nói, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Lão nhận thấy hầu như mọi người đều chăm chú nhìn tới Minh Tiến với ánh mắt cảnh giác thì khẽ cười, chờ cho hắn rót hết trà một lượt rồi mới chậm rãi giới thiệu.
- Các vị thân hữu, đây là Minh Tiến, là đệ tử của Bá Ôn ta. Y vốn là kẻ có ham mê với y dược, được ta trước đây thu nhận tại Nam Kinh!
- Ở đây có người ngoài, Tùng đệ đừng nên xưng hô thế này!
Thanh âm y lúc này khác hoàn toàn, không hề the thé hay ẽo ọt như các thái giám khác mà lại thập phần cương khí, uy mãnh chẳng khác gì một nam nhân bình thường. Nam nhân nọ khẽ cười, phất tay gọi trà sau đó cung kính ngồi sang một bên. Cả hai chờ cho nữ hầu mang trà tới, bày biện xong xuôi sau đó cho tất cả lui xuống. Hoa Vinh lúc này nét mặt mới giãn ra đôi chút, nhấp một ngụm trà, y hỏi.
- Tùng đệ, Đồ Long đao đã chế tác lại tới đâu rồi?
- Đại ca, đã được tám thành rồi. Chỉ cần một vài ngày nữa là có thể hoàn thành!
- Ừm… Tốt lắm!
Y nói, mắt lim dim suy tư. Hoa Tùng thấy vậy thì cảm thấy ngạc nhiên, rụt rè hỏi.
- Đại ca… có phải… có phải là có sự việc gì không thuận… đúng không?
Hoa Vinh lắc đầu, lại nhấp thêm một ngụm trà, sau đó mới thở ra đầy nhẹ nhõm mà nói.
- Hoàng thượng chỉ dụ cho ta lựa thêm một số tinh anh, bí mật đưa tới giám sát Lưu đại nhân…
Câu này y nói ra khiến Hoa Tùng giật bắn người, chén trà trên tay rơi cả xuống đất, vỡ tan. Thanh âm đổ vỡ truyền ra khiến không ít Cẩm Y Vệ đứng gác bên ngoài đều toát mồ hôi lạnh, thân hình thoáng có chút run rẩy. Trong Xưởng Vệ này, không ai không biết Thống lãnh Cẩm Y Vệ - Hoa Tùng là em trai của Hoa Vinh – đệ nhất thái giám được thánh thượng ân sủng. Vì thế mà quyền lực Cẩm Y Vệ càng lúc càng lớn, như hổ mọc thêm cánh. Đã từng có nhiều lần Cẩm Y Vệ hành sự lấn át nhiều quan lại, các vị này tố cáo lên thánh thượng yêu cầu xử phạt. Ấy vậy mà Hoa Vinh chỉ cần rỉ tai một hai câu, lập tức chuyện có thành không ngay. Tất cả đều chưa ai thấy Hoa Vinh nổi giận bao giờ, nhưng lần này, chỉ nghe thanh âm đổ vỡ kia, không kẻ nào là không khỏi cảm thấy rét run trong dạ.
Trái ngược với suy nghĩ của những kẻ bên ngoài, bên trong phòng lại hoàn toàn trái ngược. Hoa Vinh vẫn thản nhiên đặt chén trà xuống bàn, sau đó nới nói.
- Ta hiểu suy nghĩ của đệ, nhưng đây là chỉ dụ, ta chỉ có thể tuân theo mà thôi. Chúng ta là phận bề tôi, thế nên trung thành nên đặt lên hàng đầu. Lát nữa đệ chọn ra hai mươi kẻ giỏi nhất trong toàn bộ Cẩm Y Vệ đang có mặt trong Xưởng, bí mật phân phó nhiệm vụ này đi!
Hoa Tùng gật đầu, ngồi xuống ghế, nét mặt càng lúc lại càng trở nên cau có. “Lần trước vừa cử đi hơn ba trăm tinh anh, giờ trong Xưởng còn lại đa phần đều là những kẻ có khiếm khuyết. Mà lần này lại là bí mật giám sát Lưu Bá Ôn – đệ nhất công thần, nếu không khéo mà bại lộ, quả thật chỉ còn nước lấy đầu tạ tội…”. Hoa Vinh khẽ nhìn sang, sau đó lắc đầu.
- Tùng đệ, lẽ nào trong Xưởng chúng ta không còn tinh anh nữa hay sao?
- Đại ca, quả thật đệ không dám giấu diếm. Lần trước cử ra ba trăm người – ba trăm tinh anh này là những kẻ hoàn mỹ nhất, vô khiếm khuyết, võ công cao nhất đi thu thập tin tức rồi. Lúc này trong Xưởng dù còn hơn sáu ngàn người, tuy đông nhưng đa phần đều là có chút khiếm khuyết. Hoặc là có năng lực, nhưng võ công không cao; hoặc là có võ công cao, nhưng năng lực lại có khiếm khuyết. Thật sự lần này là nhiệm vụ quan trọng, hơn nữa lại là theo dõi Lưu đại nhân. Nếu không tốt mà để bại lộ, vừa làm mất uy danh Xưởng Vệ, hơn nữa lại làm mất mặt cả thánh thượng. Thậm chí còn có thể kích động đám nhân sĩ võ lâm, không chừng chúng còn tập trung bàn mưu tập kích người của ta. Như vậy chẳng là lợi bất cập hại sao?
Hoa Tùng nói, Hoa Vinh nét mặt thoáng trầm ngâm, sau đó dường như nhớ ra điều gì, nét mặt thoáng một nụ cười. Y nói.
- Tùng đệ, không phải trong Xưởng còn có Ô Nha đó sao? Tốt nhất đệ nên để họ nhận nhiệm vụ này!
Hoa Tùng trong mắt chợt lóe lên tia vui mừng, nhưng sau đó lại cau mày nói.
- Ô Nha ty toàn là nữ nhân, thêm nữa họ ngoài năng lực, võ công thì nhan sắc cũng thuộc hàng hiếm thấy. Nếu bây giờ xuất hiện nhiều nữ nhân xinh đẹp ,ngày ngày qua lại trước nhà của Lưu đại nhân. Như vậy không phải giấu đầu hở đuôi sao? Hơn nữa khí hậu Thanh Điền xưa nay vốn khá khắc nhiệt, da dẻ nữ nhân vốn ít người trắng. Ô Nha ty thì ngược lại, nước da ai cũng trắng bóc như trứng gà, Lưu đại nhân vốn thần cơ diệu toán, lẽ nào lại không nhìn ra?
Hoa Vinh lại lâm vào trầm tư. Ngoài Ô Nha, quả thật không còn người nào khiến y thật sự yên tâm giao nhiệm vụ này. Nhưng những điều Hoa Tùng nói hoàn toàn có lý, vì thế mà y cảm thấy khó dàn xếp. Trong phòng lại tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở trầm nặng của hai người. Cuối cùng, Hoa Vinh đứng lên, chắp tay sau lưng mà đi đi lại lại quanh phòng. Chợt y dừng lại, khẽ nở một nụ cười đắc ý, nói.
- Tùng đệ, đệ cứ tung tin là thánh thượng sắp tuyển nữ nhân tiến cung. Sau đó sắp xếp thân phận cho Ô Nha ty là những người trốn tiến cung, việc chỉ dụ để ta lo!...
Không bao lâu sau, từ kinh thành truyền tin, thông cáo thánh chỉ tuyển nữ nhân nhập cung tới tất cả các thành thị của Hoa Hạ. Nhận được tin này, không ít gia đình giàu sang có nữ nhân mừng rỡ không thôi. Nếu con gái được tiến cung, may mắn được làm cung nữ hầu hạ thánh thượng. Hay may mắn hơn nữa là sinh hạ hài tử cho thánh thượng, như vậy không phải là một bước lên tiên hay sao? Nhưng không phải ai cũng nghĩ như họ, một bộ phận khác cảm thấy không hề thích thú, thậm trí tìm cách tránh mặt, bố trí cho con gái rời khỏi nhà, nương tựa nơi khác. Họ đa phần là các gia đình bình dân, nho gia, hoặc là con gái đã có người đính ước. Hoa Tùng lợi dụng điều này, bố trí cho hai mươi nữ Ô Nha vào vai các nữ nhân trốn tránh cuộc tuyển chọn.
Bá Ôn sau khi nghe tin tức này thì cau mày, lại thấy nhiều gia đình cùng xe cộ lũ lượt kéo về Thanh Điền khiến y không khỏi lắc đầu. Vốn thường, cho dù các gia đình này có chạy đến chân trời góc bể cũng vẫn không thoát nổi. Nhưng Thanh Điền này lại là nơi y cáo quan về ở ẩn, thêm nữa Nguyên Chương thường tránh động chạm đến thôn này nên càng lúc người kéo tới càng đông. Ngươi mới tới, sau khi gặp thôn trưởng mua đất, cất nhà tạm, xong sau đó việc đầu tiên là đến bái kiến y, cầu xin y che trở. Bá Ôn đương nhiên gật đầu chấp thuận, phần vì tính cách thương người. Phần khác vì y cũng cảm thấy phản cảm với hành động lần này của Nguyên Chương. “Cách đây năm năm, không phải đã tuyển thêm hơn hai ngàn nữ nhân mới nhập cung sao? Thêm nữa, Mã Hoàng Hậu cũng là người có nhan sắc, tính tình vốn khắt khe. Lần này tuyển nữ nhân nhập cung, chắc chắn không ít nữ nhân sẽ bị sát hại bởi Mã Hoàng Hậu!”.
Bá Ôn thở dài trong bụng, tuy vậy ngoài mặt vẫn tươi cười tiếp truyện những người tới cầu kiến. Người tới, người đi lũ lượt như đi hội khiến Tiểu Sương chạy đi chạy lại như con thoi, bưng trà, dọn trà. Minh Tiến đương nhiên cũng không rảnh rỗi, hắn lúc này đang lúi húi đun nước sôi dưới bếp. Hiện giờ, hắn đang vào vai một vị đệ tử của Lưu Bá Ôn, vì vậy công việc nhà đương nhiên hắn phải gánh vác thay sư phụ. Minh Tiến cũng chẳng cảm thấy có gì khó chịu, làm việc như bây giờ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn. Thậm chí, hắn còn cảm thấy thoải mái hơn những ngày đầu tới đây. Suốt ngày hắn bị Bá Ôn ép ở trong nhà, không cho động tay động chân bất cứ việc gì. Thậm chí là lúc ăn cơm cũng có một mâm riêng, lúc ngủ cũng là Tiểu Sương một tay xắp xếp chăn chiếu. Cuối cùng, cũng nhân cơ hội vị lão nhân quản lý thôn Thanh Điền tới chơi. Hắn cố ý lộ mặt, lại tự nhân là đệ tử của Lưu Bá Ôn ở xa tới. Hắn dùng kế này thành công ép Bá Ôn cho hắn làm việc nhà, thêm nữa hắn có thể công khai đi lại bên ngoài mà không bị ai dòm ngó.
Kế sách tuy thành công, nhưng cũng đem lại cho hắn những phiền toái không nhỏ. Điển hình nhất là việc các gia đình có nữ nhân ở Thanh Điền đều cố ý tìm cách đưa con gái tới ra mắt hắn. Thường ngày là như vậy, nhưng tới chiều tối, hắn lại phải né tránh một thứ khủng khiếp hơn đó là Tiểu Sương.
Tiểu Sương từ ngày Mị Cốt phát tác, cho tới nay thì tính cách nàng dường như đã hoàn toàn đồng nhất với nó. Với mọi người, nàng vẫn là Tiểu Sương ngây thơ, nghịch ngợm. Nhưng đằng sau cái vẻ ngây thơ đó, mỗi lúc chỉ có mặt nàng với hắn thì nàng như quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ. Trở lại giọng nói cũng như cách ứng đối của nữ nhân thành thục. Có thể nói, dường như niềm vui vủa Tiểu Sương lúc này không phải là vui đùa hay mua sắm cùng các vị tỷ tỷ như trước nữa mà là săn đón, tìm cách trêu chọc Minh Tiến.
Bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào Minh Tiến cũng luôn phải thận trọng, luôn ngó trước ngó sau trước khi định làm bất cứ một việc gì. Vì thường thường, Tiểu Sương sẽ bất ngờ xuất hiện từ một góc nào đó, sẽ lao vào hắn với khuôn mặt đầy mị ý cùng với những hành động mà chẳng nữ nhân nào dám nghĩ là sẽ thể hiện nó trước mặt một nam nhân. Đơn cử như hôm hắn đi gánh nước ngoài suối, hắn đương nhiên đã rất cảnh giác rồi nhưng vì không biết đường nên vẫn phải để nàng dẫn đi. Hắn đang múc nước thì nghe một tiếng kêu lớn, sau đó là tiếng sặc nước. Minh Tiến ba chân bốn cẳng bỏ lại hai cái ang nước, chạy ngược lên phía trên. Hắn không thấy nàng đâu, chỉ thấy giữa chỗ suối sâu kia thi thoảng nổi lên chút bọt khí. Minh Tiến giật mình, mặc dù không biết bơi nhưng cũng liều mạng lao xuống, cuối cùng sau một hồi chới với, hắn cũng đưa dược Tiểu Sương lên bờ. Hắn vừa vuốt mặt, vừa cố gắng xoa bóp tay chân cho nàng ta. Nhưng vẫn vô dụng, ghé tai tới miệng nàng thì không hề nghe thấy tiếng thở. Cuối cùng hắn đánh liều,dùng hai bàn tay đè lên nhau mà nhấn mạnh lên ngực Tiểu Sương, miệng áp vào miệng nàng mà hà hơi thổi ngạt. Chính lúc ấy thì Tiểu Sương mở mắt, nàng vươn đầu hôn chặt lấy miệng hắn, sau đó cười tà mà nói.
- Tay chàng đang làm gì đó?... A… bớ người ta, có người sàm sỡ nữ nhân a…!
Tiếng kêu hoảng hốt vang lên khiến hắn ngã ngửa người, luống cuống thoái lui, cũng may nơi đây hiếm người qua lại, vì vậy không có ai chạy tới. Tiểu Sương thì ngồi lên, khẽ vuốt nước trên quần áo cùng tóc, sau đó nhìn hắn mà nháy nháy mắt…
Lại một lần khác, lần này là hắn đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt tận hưởng nước ấm thì chợt thấy bộ quần áo của hắn vắt sẵn trên tấm bình phong gỗ bị người khác lấy đi mất. Hắn hoảng hốt, vội vàng đứng dậy mà chạy ra nhưng chẳng thấy ai, thậm trí quần áo cũng không thấy đâu. Minh Tiến gãi gãi đầu, đang định quay vào thì đã thấy Tiểu Sương đứng đó, trên tay là bộ y phục hắn vắt trên bình phong lúc trước, mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Nàng cười hì hì đầy sắc ý rồi quay mặt đi hướng khác.
- Chàng… mặc đồ vào…a…!...
Minh Tiến nhìn trước ngó sau một hồi, hắn cẩn thận quan sát thật kĩ xung quanh, sau đó mới từ từ rót nước từ cái ấm đồng vào ba cái bình trà đặt sẵn trong bếp. Một hồi lâu không thấy Tiểu Sương, cũng không thấy ai xuống bếp. Thêm nữa, người ra vào ngoài phía cổng vẫn không ngớt khiến hắn cảm thấy lạ, bèn xách hai ấm trà lên, nhằm hướng phòng khách mà bước tới. Từ xa, hắn đã nghe thấy giọng trầm của Bá Ôn, kèm theo đó là những tràng khúc khích của Tiểu Sương. Tò mò, hắn bước vào trong. Chỉ thấy Bá Ôn đang tươi cười nói chuyện gì đó cùng với sáu bảy vị lão nhân, Tiểu Sương thì đang cùng vài thiếu nữ trẻ tuổi, đứng túm tụm trong góc phòng mà thì thào to nhỏ gì đó. Minh Tiến bước vào, lập tức có vài người ngừng nói chuyện, câu chuyện của những thiếu nữ kia cũng lập tức ngừng lại, tất cả mọi ánh mắt đều chiếu tới hắn. Minh Tiến thoáng sững người nhưng sau đó mau chóng ứng phó.
- Sư phụ, đệ tử mang trà tới!
- Ừm, mau mau rót trà!
Bá Ôn khẽ gật đầu nói, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Lão nhận thấy hầu như mọi người đều chăm chú nhìn tới Minh Tiến với ánh mắt cảnh giác thì khẽ cười, chờ cho hắn rót hết trà một lượt rồi mới chậm rãi giới thiệu.
- Các vị thân hữu, đây là Minh Tiến, là đệ tử của Bá Ôn ta. Y vốn là kẻ có ham mê với y dược, được ta trước đây thu nhận tại Nam Kinh!
/255
|