Hoa Vinh lớn giọng hỏi, hai tay đã ngấm ngầm vận nội lực. “Người này có thể ngang nhiên mang kiếm vào đây, chứng tỏ bên ngoài có việc chẳng lành!”. Ánh mắt chăm chú nhìn tới người mới tới, chỉ thấy y khẽ cúi xuống, hai ống tay áo như có gió thổi cuốn lấy Tiểu Sương mà nâng đỡ nàng lên, lắc đầu nói.
- Người chết không thể sống lại, mong cô nương đừng quá đau lòng!
Tiểu Sương ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt nọ mà nước mắt như mưa. Lại thấy y lắc đầu mà nói tiếp.
- Sinh tử do số mệnh, chẳng ai có thể quản được. Nếu muốn báo thù, cô cần phải sống!
- Ngông cuồng!
Hoa Vinh hét lớn, lao lên, hai trảo thủ vồ thẳng tới mặt người cụt tay nọ. Những tưởng một chiêu tất sát, nào ngờ y chỉ kịp hự lên một tiếng, ngã gục ngay tại chỗ. Tiểu Sương chứng kiến tất cả, không khỏi trong lòng kêu lên một tiếng sợ hãi. Nàng chỉ thấy hai ống tay áo của người nọ bay lên, khẽ phất chạm vào ngực thái giám nọ một cái rất nhẹ. Nào ngờ đã thấy y gục ngã rồi. Lại nghe bạch y cười nói.
- Chu Nguyên Chương, ngươi nuôi được một kẻ trung thành đấy!
Nguyên Chương trên mặt không chút sợ hãi, cười cười rồi đột nhiên lật bàn khiến những thức ăn đồ uống bắn tung tóe về phía dưới, rút ra dưới gầm bàn một thanh kiếm mà chỉ tới trước mặt người cụt tay, cười lớn.
- Ta có Ỷ Thiên Kiếm ở đây, Vô Kỵ ngươi liệu làm gì được ta? Ha ha ha…
- Ta đã từng nói, nếu ngươi không làm được một vị vua tốt, ta sẽ đến lấy mạng ngươi. Giờ là lúc đấy! Ta tới để thực hiện lời mình đã nói!
Bạch y nói, thanh âm không hề chút thanh sắc nào. Nguyên Chương ngược lại là càng cười to hơn, ôm bụng cười ngặt ngẽo mà nói.
- Ha ha ha, ta biết ngày nào rồi cũng sẽ tới. Thế nên đã huấn luyện hơn một vạn cấm vệ quân tinh nhuệ. Người đâu?!...
- Người đâu, rốt cuộc các ngươi ở đâu?!
Nguyên Chương đỏ mặt gào lớn, lần này là lần thứ sáu hay thứ bảy hắn gọi người rồi, tuy vậy không hề có ai lên tiếng đáp lại. Bạch y thì lắc đầu.
- Một vạn tên phế vật, để bảo vệ một tên đại phế vật!
- Ngươi… chết đi!
Nguyên Chương điên cuồng thét lên, cầm kiếm lao thẳng đâm tới bạch y. Hàn khí tỏa ra bức nhân khiến chúng nữ không khỏi thêm khẩn trương. Nhưng chỉ nghe bịch một tiếng, đã thấy y bị đá ngược trở lại. Còn thanh trường kiếm đã bị ống tay áo bên phải của bạch y cuốn chặt lấy. Lại nghe bạch y nói.
- Kiếm tốt, nhưng dùng cho phế vật thì cũng thành phế kiếm. Tốt nhất là hủy đi!
Nói xong, ống tay áo nọ đột ngột phồng lên, xiết chặt lấy thanh kiếm. Rắc… rắc… choang…! Thanh kiếm lập tức vỡ nát trước mắt mọi người. Điều kinh ngạc nhất chính là nó không phải gãy đoạn mà từ thân kiếm xuất hiện các vết nứt dọc, sau đó tự toác ra thành vô số mảnh vụn. Sự việc này khiến tất cả đều rùng mình kinh sợ, đặc biệt là Nguyên Chương. Y tái mặt, lắp bắp.
- Không thể… không thể… nào…!
-Chẳng có gì là không thể cả. Chỉ có làm được hay không làm được mà thôi!
Bạch y nói, sau đó ném trả đống vụn tới trước mặt Nguyên Chương. Hành động này khiến Nguyên Chương càng lúc càng run rẩy. Năm xưa, khi hắn lên làm hoàng đế, vì lo sợ sự bành trướng của Minh Giáo sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình nên hắn đã ra lệnh tru sát Minh Giáo. Mặc dù trước đó, bản thân hắn cũng từ đó mà xuất thân, nhưng quyền lực đã làm cho hắn phủ nhận tất cả. Trương Vô Kỵ vốn định quy ẩn giang hồ, xong cũng không thể ngờ nổi kẻ mà trước đây mình gọi là đại ca, nay lại quay trở lại tru sát chính nơi mình từ đó gây lên cơ đồ. Phẫn nộ, uất hận khiến y quay trở về hoàng cung, một người một kiếm đánh tận tới chính điện. Trương Vô Kỵ vốn đã muốn giết hắn báo thù cho tất cả mọi người trong Minh Giáo, nhưng lại suy ngẫm thấy Hoa Hạ vừa thống nhất không lâu, nếu giờ giết hắn thì chỉ hại mà không lợi ích gì cho dân chúng. Chính vì thế chỉ căn dặn một lời, nói nếu hắn không thể làm một vị vua tốt thì sẽ quay lại lấy mạng hắn ngay lập tức…
Hơn mười năm trôi qua, mặc dù phiêu bạt giang hồ cùng hồng nhan tri kỷ, nói là không can dự tới võ lâm nhưng y vẫn thường ngóng tin tức về Nguyên Chương. Trong một khoảng thời gian dài ấy, y thường thấy dân chúng vui mừng ca ngợi hắn là anh minh, là nghiêm trị tham quan… Trương Vô Kỵ những tưởng Nguyên Chương biết làm một vị vua tốt nên cũng dần dần không chú ý tới nữa, chỉ còn vui thú bên cạnh hồng nhan. Nhưng y cũng chẳng ngờ nổi, ngày vui chẳng kéo dài. Tứ Bán Tiên tới, mặt ngoài cung kính bái lễ, nói là tới luận võ bàn văn. Nhưng sự thật lại âm mưu bắt cóc Triệu Mẫn, bức ép khiến nàng cắn lưỡi tự tận. Vô Kỵ trở về, thấy tình cảnh thê thảm của nàng thì như kẻ phát cuồng, xách kiếm đi tìm Tứ Bán Tiên báo cừu, nhưng võ công y tuy cao cũng khó lòng địch lại nổi những chiêu thức cùng pháp thuật cổ quái nọ. Bị chặt mất hai cánh tay mà ngã xuống vực sâu.
Y cứ nghĩ mình sẽ chết, sẽ được đoàn tụ với Triệu Mẫn ở âm ti. Nhưng rốt cuộc thiên địa bất nhân, y vẫn sống sót nhờ rơi xuống một động nước lớn, theo một xoáy nước mà bị hút đi. Không biết qua bao lâu, từ hôn mê tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt y chính là y đang ở trong một hang băng lớn, hai cánh tay cụt máu đã đông lại từ lúc nào. Vô Kỵ cắn răng, uất hận chửi thiên mạ địa, sao không cho hắn chết đi… Nhưng chửi mãi cũng mệt mỏi, y mau chóng quay lại thực tại là y vẫn sống, mà cái bụng đang sôi lên đòi ăn.
Gắng gượng bước đi trong hang băng, cuối cùng cũng tìm thấy một cái cây khô héo mọc ngược trên vách băng đá. Ngay cạnh đó còn có một khối đá lớn, dường như bên trong còn có cả ánh sáng phát ra khiến y hiếu kì, tới gần xem cho kĩ. Chỉ thấy đó là một người lão niên, dường như đã ở đây rất lâu, chết và được băng đá bao bọc thành một lớp quách dày. Bằng chứng rõ nhất chính là những đồ vật đặt bên cạnh y cũng được băng đá bọc một lớp bảo vệ dày cộp. Lục lọi một hồi, y tìm được một cuộn da dê, trong đó viết bằng một thứ mực có màu đỏ như máu.
“Ta đã ở nơi này, đã chờ đợi Tuyết Liên Quả ở nơi này đã hơn trăm năm. Chỉ có điều, dường như ta không có duyên với nó. Thọ nguyên càng ngày càng tới hạn, sinh mệnh càng ngày càng thoái trào. Ta biết, bản thân mình chẳng thể nào chống chọi được quá lâu nên để lại mấy dòng này cho kẻ hữu duyên. Nếu như ngươi tới, thấy linh mộc vẫn chưa ra hoa thì tốt nhất không nên ở lại đây như ta làm gì, hãy đợi trăm năm hãy quay lại. Nếu như ngươi tới khi cây ra hoa, hãy chờ đợi hai trăm năm nữa hãy tới. Còn nếu là kẻ thực sự hữu duyên, tới khi linh mộc rụng hết lá, hãy vỗ nhẹ vào gốc cây ba cái, Tuyết Liên Quả tự khắc xuất hiện… Người hữu duyên, chắc ngươi thắc mắc kiếp người viên mãn lắm cũng chỉ trăm năm, sao có thể chờ đợi? Ha ha ha, đừng lo lắng, ta vốn chẳng phải người phàm mà là một kẻ mộ đạo tu tiên. Ta để lại cho ngươi một cuốn bí phổ Trường Sinh Đạo, theo đó luyện rèn, hai ba trăm năm cũng chẳng là bao. Ta chỉ có một ý nguyện cuối, mong ngươi thực hiện. Đó là đánh sập nơi này, để ta có thể yên nghỉ mãi mãi. Ta – Độc Cô Cầu Bại.”…
Ngắm nhìn thứ quả trắng tinh nọ trên cây đã nữa ngày, Vô Kỵ vẫn không tài nào tin vào lời nhắn nhủ nọ. Nhưng cơn đói đang dày vò, y chẳng suy nghĩ gì nhiều mà lập tức vươn người, há miệng nuốt vào bụng Tuyết Liên Quả. Sau đó chợt cảm thấy toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, tanh hôi vô cùng. Kế tiếp đó, toàn thân như bốc lên một ngọn lửa nóng khiến cho đám băng xung quanh như muốn tan chảy hết. Loại khí nóng này hoàn toàn bất đồng so với Cửu Dương nội lực mà bản thân y có, vừa tò mò vừa hiếu kì, y bắt đầu tu tập theo bí kíp Trường Sinh Đạo… Và giờ này, y đang đứng đây,trong chính điện đối mặt với Chu Nguyên Chương.
Bạch y khẽ thở dài, thoáng trở về hiện tại từ hoài niệm. Y khẽ lắc lắc cái cổ, sau đó hướng tới Nguyên Chương mà nói.
- Tới lúc rồi, đây là số mệnh, có tránh cũng không thoát. Ta sẽ cho ngươi một cái chết không đau đớn, Nguyên Chương!
- Ngươi… ngươi… ngươi không được lại đây!
Hắn nói, ngã phịch xuống nền điện, hai tay không ngừng cầm ném bất cứ thứ gì có thể ném về phía bạch y. Hắn luống cuống lết lùi, trên mặt lộ rõ sự kinh hãi cùng khiếp sợ. Còn đâu dáng vẻ oai nghiêm thường ngày? Còn đâu dáng vẻ hưng phấn, tàn ác lúc trước? Hắn lúc này chẳng còn là thánh thần gì nữa rồi, hắn đang bộc lộ bản năng của một con người, bộc lộ sự sợ hãi. Bạch y thấy vậy, trên mặt vẫn không đổi chút thanh sắc. Ống tay áo vung ra sau, cuốn lấy thanh trường kiếm. Kiếm rời vỏ, lập tức một luồng ánh sáng ngân sắc không ngừng lan tỏa ra chính điện, hàn khí bộc phát liên miên. Có thể nhìn thấy rõ, quanh lưỡi kiếm thi thoảng bay lên một vài bông tuyết nhỏ.
Nguyên Chương càng vội vã thoái lui, miệng thét gọi người. Nhưng trong điện chỉ còn sự im lặng, chỉ còn những ánh mắt chán ghét, uất hận hướng tới hắn. Thậm trí, ngay cả hai vị công chúa, ánh mắt hướng tới hắn chẳng hề có một tia thương xót, chỉ có sự thờ ơ, lạnh nhạt. Hắn cứ lùi, nhưng sau lưng cũng đã đến giới hạn. Chiếc ghế rồng được gắn cố định trên đài cao, hắn sợ hãi cuống cuồng, toàn thân co rúm lại. Mỗi bước chân của bạch y, lại làm cho hắn tâm lạnh thêm một tầng. Hắn khóc, hắn đang hối hận, hắn bắt đầu hối hận vì tất cả mọi thứ. Nhưng giờ này có lẽ đá quá muộn. Mũi kiếm đã giơ lên trước người hắn, bạch y nhìn bộ dạng của hắn thì khẽ cười.
- Hối hận sao? Đã quá muộn rồi!
- Khoan đã, đừng giết hắn!
Một giọng nữ nhân hoảng hốt gọi lớn, kèm theo đó là một tiếng chim ngân lanh lảnh đầy uy nghiêm từ bên ngoài chính điện vọng vào. Nơi sân lớn chợt lóe lên ánh hồng quang, sau đó là tiếng chân người gấp gáp bước tới. Điều này khiến bạch y cau mày, còn Nguyên Chương thì thở phào một hơi, cố gắng vươn áo bào che lấp phần lớn long ỷ đã đẫm nước tiểu.
- Sao không giết?
Bạch y hướng tới phía ngoài mà hỏi, trên mặt lộ ra vẻ bất tư lự. Lúc này mọi người đã nhìn rõ đang đi vào chính là một nữ nhân áo đỏ, chúng nữ trong mắt hiện lên sự kinh hãi cùng mừng rỡ. Họ đều đã nhận ra nữ nhân này đã có mặt cùng Minh Tiến trên Tứ Tiên Sơn dạo trước. Bạch Mỹ Hà nhìn xung quanh một lượt, sau đó không hề đáp lời bạch y mà tới thẳng chỗ Tiểu Sương, nâng nàng ngồi dựa vào cột lớn. Nàng lấy khăn tay lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt ấy mà hỏi nhẹ.
- Hắn đâu rồi, muội muội?
- Chàng ấy… chàng ấy…
Tiểu Sương ngẹn ngào, hướng ánh mắt tới chảo đồng đang bừng bừng cháy mà nức nở không thành lời. Bạch Mỹ Hà cau mày, lát sau thần thái đầy cổ quái hỏi lại.
- Hắn thật sự ở trong đó?
Đáp lại nàng, chỉ có tiếng nức nở đầy oán trách của Tiểu Sương. Bạch Mỹ Hà lắc đầu, ôm nàng ta vào lòng mà vỗ về. Không hề nhìn tới bạch y mà nói.
- Không được giết hắn, giới luật tu tiên ngươi đã quên rồi hay sao? Số mạng hắn chưa tận, xong những thứ hiện tại hắn hắn tổn hao tâm sức gây dựng rồi cũng để cho con cháu phá hoại hết. Hắn cần phải sống, hắn phải sống để nhìn rõ những thứ ấy… Chu Nguyên Chương! Ngươi tự cho mình là con trời sao? Là thần sao? Là rồng sao?... Thiên Tử? Hừ, ngươi chỉ là những đứa con trời đánh mà thôi, đừng hiểu nhầm nghĩa của từ Thiên Tử!
Bạch y nghe vậy thì cau mày, im lặng không nói gì. còn Nguyên Chương thì mặt mày đầy sự cổ quái. “Tu tiên?... Giới luật?...”. Tiểu Sương đã ngừng khóc, ánh mắt cầu khẩn nhìn tới Bạch Mỹ Hà. Nàng đương nhiên hiểu ý nàng ta nhờ cậy, vì vậy lập tức lắc đầu mà nói.
- Muội muội, ta không thể cứu y…
- Người chết không thể sống lại, mong cô nương đừng quá đau lòng!
Tiểu Sương ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt nọ mà nước mắt như mưa. Lại thấy y lắc đầu mà nói tiếp.
- Sinh tử do số mệnh, chẳng ai có thể quản được. Nếu muốn báo thù, cô cần phải sống!
- Ngông cuồng!
Hoa Vinh hét lớn, lao lên, hai trảo thủ vồ thẳng tới mặt người cụt tay nọ. Những tưởng một chiêu tất sát, nào ngờ y chỉ kịp hự lên một tiếng, ngã gục ngay tại chỗ. Tiểu Sương chứng kiến tất cả, không khỏi trong lòng kêu lên một tiếng sợ hãi. Nàng chỉ thấy hai ống tay áo của người nọ bay lên, khẽ phất chạm vào ngực thái giám nọ một cái rất nhẹ. Nào ngờ đã thấy y gục ngã rồi. Lại nghe bạch y cười nói.
- Chu Nguyên Chương, ngươi nuôi được một kẻ trung thành đấy!
Nguyên Chương trên mặt không chút sợ hãi, cười cười rồi đột nhiên lật bàn khiến những thức ăn đồ uống bắn tung tóe về phía dưới, rút ra dưới gầm bàn một thanh kiếm mà chỉ tới trước mặt người cụt tay, cười lớn.
- Ta có Ỷ Thiên Kiếm ở đây, Vô Kỵ ngươi liệu làm gì được ta? Ha ha ha…
- Ta đã từng nói, nếu ngươi không làm được một vị vua tốt, ta sẽ đến lấy mạng ngươi. Giờ là lúc đấy! Ta tới để thực hiện lời mình đã nói!
Bạch y nói, thanh âm không hề chút thanh sắc nào. Nguyên Chương ngược lại là càng cười to hơn, ôm bụng cười ngặt ngẽo mà nói.
- Ha ha ha, ta biết ngày nào rồi cũng sẽ tới. Thế nên đã huấn luyện hơn một vạn cấm vệ quân tinh nhuệ. Người đâu?!...
- Người đâu, rốt cuộc các ngươi ở đâu?!
Nguyên Chương đỏ mặt gào lớn, lần này là lần thứ sáu hay thứ bảy hắn gọi người rồi, tuy vậy không hề có ai lên tiếng đáp lại. Bạch y thì lắc đầu.
- Một vạn tên phế vật, để bảo vệ một tên đại phế vật!
- Ngươi… chết đi!
Nguyên Chương điên cuồng thét lên, cầm kiếm lao thẳng đâm tới bạch y. Hàn khí tỏa ra bức nhân khiến chúng nữ không khỏi thêm khẩn trương. Nhưng chỉ nghe bịch một tiếng, đã thấy y bị đá ngược trở lại. Còn thanh trường kiếm đã bị ống tay áo bên phải của bạch y cuốn chặt lấy. Lại nghe bạch y nói.
- Kiếm tốt, nhưng dùng cho phế vật thì cũng thành phế kiếm. Tốt nhất là hủy đi!
Nói xong, ống tay áo nọ đột ngột phồng lên, xiết chặt lấy thanh kiếm. Rắc… rắc… choang…! Thanh kiếm lập tức vỡ nát trước mắt mọi người. Điều kinh ngạc nhất chính là nó không phải gãy đoạn mà từ thân kiếm xuất hiện các vết nứt dọc, sau đó tự toác ra thành vô số mảnh vụn. Sự việc này khiến tất cả đều rùng mình kinh sợ, đặc biệt là Nguyên Chương. Y tái mặt, lắp bắp.
- Không thể… không thể… nào…!
-Chẳng có gì là không thể cả. Chỉ có làm được hay không làm được mà thôi!
Bạch y nói, sau đó ném trả đống vụn tới trước mặt Nguyên Chương. Hành động này khiến Nguyên Chương càng lúc càng run rẩy. Năm xưa, khi hắn lên làm hoàng đế, vì lo sợ sự bành trướng của Minh Giáo sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình nên hắn đã ra lệnh tru sát Minh Giáo. Mặc dù trước đó, bản thân hắn cũng từ đó mà xuất thân, nhưng quyền lực đã làm cho hắn phủ nhận tất cả. Trương Vô Kỵ vốn định quy ẩn giang hồ, xong cũng không thể ngờ nổi kẻ mà trước đây mình gọi là đại ca, nay lại quay trở lại tru sát chính nơi mình từ đó gây lên cơ đồ. Phẫn nộ, uất hận khiến y quay trở về hoàng cung, một người một kiếm đánh tận tới chính điện. Trương Vô Kỵ vốn đã muốn giết hắn báo thù cho tất cả mọi người trong Minh Giáo, nhưng lại suy ngẫm thấy Hoa Hạ vừa thống nhất không lâu, nếu giờ giết hắn thì chỉ hại mà không lợi ích gì cho dân chúng. Chính vì thế chỉ căn dặn một lời, nói nếu hắn không thể làm một vị vua tốt thì sẽ quay lại lấy mạng hắn ngay lập tức…
Hơn mười năm trôi qua, mặc dù phiêu bạt giang hồ cùng hồng nhan tri kỷ, nói là không can dự tới võ lâm nhưng y vẫn thường ngóng tin tức về Nguyên Chương. Trong một khoảng thời gian dài ấy, y thường thấy dân chúng vui mừng ca ngợi hắn là anh minh, là nghiêm trị tham quan… Trương Vô Kỵ những tưởng Nguyên Chương biết làm một vị vua tốt nên cũng dần dần không chú ý tới nữa, chỉ còn vui thú bên cạnh hồng nhan. Nhưng y cũng chẳng ngờ nổi, ngày vui chẳng kéo dài. Tứ Bán Tiên tới, mặt ngoài cung kính bái lễ, nói là tới luận võ bàn văn. Nhưng sự thật lại âm mưu bắt cóc Triệu Mẫn, bức ép khiến nàng cắn lưỡi tự tận. Vô Kỵ trở về, thấy tình cảnh thê thảm của nàng thì như kẻ phát cuồng, xách kiếm đi tìm Tứ Bán Tiên báo cừu, nhưng võ công y tuy cao cũng khó lòng địch lại nổi những chiêu thức cùng pháp thuật cổ quái nọ. Bị chặt mất hai cánh tay mà ngã xuống vực sâu.
Y cứ nghĩ mình sẽ chết, sẽ được đoàn tụ với Triệu Mẫn ở âm ti. Nhưng rốt cuộc thiên địa bất nhân, y vẫn sống sót nhờ rơi xuống một động nước lớn, theo một xoáy nước mà bị hút đi. Không biết qua bao lâu, từ hôn mê tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt y chính là y đang ở trong một hang băng lớn, hai cánh tay cụt máu đã đông lại từ lúc nào. Vô Kỵ cắn răng, uất hận chửi thiên mạ địa, sao không cho hắn chết đi… Nhưng chửi mãi cũng mệt mỏi, y mau chóng quay lại thực tại là y vẫn sống, mà cái bụng đang sôi lên đòi ăn.
Gắng gượng bước đi trong hang băng, cuối cùng cũng tìm thấy một cái cây khô héo mọc ngược trên vách băng đá. Ngay cạnh đó còn có một khối đá lớn, dường như bên trong còn có cả ánh sáng phát ra khiến y hiếu kì, tới gần xem cho kĩ. Chỉ thấy đó là một người lão niên, dường như đã ở đây rất lâu, chết và được băng đá bao bọc thành một lớp quách dày. Bằng chứng rõ nhất chính là những đồ vật đặt bên cạnh y cũng được băng đá bọc một lớp bảo vệ dày cộp. Lục lọi một hồi, y tìm được một cuộn da dê, trong đó viết bằng một thứ mực có màu đỏ như máu.
“Ta đã ở nơi này, đã chờ đợi Tuyết Liên Quả ở nơi này đã hơn trăm năm. Chỉ có điều, dường như ta không có duyên với nó. Thọ nguyên càng ngày càng tới hạn, sinh mệnh càng ngày càng thoái trào. Ta biết, bản thân mình chẳng thể nào chống chọi được quá lâu nên để lại mấy dòng này cho kẻ hữu duyên. Nếu như ngươi tới, thấy linh mộc vẫn chưa ra hoa thì tốt nhất không nên ở lại đây như ta làm gì, hãy đợi trăm năm hãy quay lại. Nếu như ngươi tới khi cây ra hoa, hãy chờ đợi hai trăm năm nữa hãy tới. Còn nếu là kẻ thực sự hữu duyên, tới khi linh mộc rụng hết lá, hãy vỗ nhẹ vào gốc cây ba cái, Tuyết Liên Quả tự khắc xuất hiện… Người hữu duyên, chắc ngươi thắc mắc kiếp người viên mãn lắm cũng chỉ trăm năm, sao có thể chờ đợi? Ha ha ha, đừng lo lắng, ta vốn chẳng phải người phàm mà là một kẻ mộ đạo tu tiên. Ta để lại cho ngươi một cuốn bí phổ Trường Sinh Đạo, theo đó luyện rèn, hai ba trăm năm cũng chẳng là bao. Ta chỉ có một ý nguyện cuối, mong ngươi thực hiện. Đó là đánh sập nơi này, để ta có thể yên nghỉ mãi mãi. Ta – Độc Cô Cầu Bại.”…
Ngắm nhìn thứ quả trắng tinh nọ trên cây đã nữa ngày, Vô Kỵ vẫn không tài nào tin vào lời nhắn nhủ nọ. Nhưng cơn đói đang dày vò, y chẳng suy nghĩ gì nhiều mà lập tức vươn người, há miệng nuốt vào bụng Tuyết Liên Quả. Sau đó chợt cảm thấy toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, tanh hôi vô cùng. Kế tiếp đó, toàn thân như bốc lên một ngọn lửa nóng khiến cho đám băng xung quanh như muốn tan chảy hết. Loại khí nóng này hoàn toàn bất đồng so với Cửu Dương nội lực mà bản thân y có, vừa tò mò vừa hiếu kì, y bắt đầu tu tập theo bí kíp Trường Sinh Đạo… Và giờ này, y đang đứng đây,trong chính điện đối mặt với Chu Nguyên Chương.
Bạch y khẽ thở dài, thoáng trở về hiện tại từ hoài niệm. Y khẽ lắc lắc cái cổ, sau đó hướng tới Nguyên Chương mà nói.
- Tới lúc rồi, đây là số mệnh, có tránh cũng không thoát. Ta sẽ cho ngươi một cái chết không đau đớn, Nguyên Chương!
- Ngươi… ngươi… ngươi không được lại đây!
Hắn nói, ngã phịch xuống nền điện, hai tay không ngừng cầm ném bất cứ thứ gì có thể ném về phía bạch y. Hắn luống cuống lết lùi, trên mặt lộ rõ sự kinh hãi cùng khiếp sợ. Còn đâu dáng vẻ oai nghiêm thường ngày? Còn đâu dáng vẻ hưng phấn, tàn ác lúc trước? Hắn lúc này chẳng còn là thánh thần gì nữa rồi, hắn đang bộc lộ bản năng của một con người, bộc lộ sự sợ hãi. Bạch y thấy vậy, trên mặt vẫn không đổi chút thanh sắc. Ống tay áo vung ra sau, cuốn lấy thanh trường kiếm. Kiếm rời vỏ, lập tức một luồng ánh sáng ngân sắc không ngừng lan tỏa ra chính điện, hàn khí bộc phát liên miên. Có thể nhìn thấy rõ, quanh lưỡi kiếm thi thoảng bay lên một vài bông tuyết nhỏ.
Nguyên Chương càng vội vã thoái lui, miệng thét gọi người. Nhưng trong điện chỉ còn sự im lặng, chỉ còn những ánh mắt chán ghét, uất hận hướng tới hắn. Thậm trí, ngay cả hai vị công chúa, ánh mắt hướng tới hắn chẳng hề có một tia thương xót, chỉ có sự thờ ơ, lạnh nhạt. Hắn cứ lùi, nhưng sau lưng cũng đã đến giới hạn. Chiếc ghế rồng được gắn cố định trên đài cao, hắn sợ hãi cuống cuồng, toàn thân co rúm lại. Mỗi bước chân của bạch y, lại làm cho hắn tâm lạnh thêm một tầng. Hắn khóc, hắn đang hối hận, hắn bắt đầu hối hận vì tất cả mọi thứ. Nhưng giờ này có lẽ đá quá muộn. Mũi kiếm đã giơ lên trước người hắn, bạch y nhìn bộ dạng của hắn thì khẽ cười.
- Hối hận sao? Đã quá muộn rồi!
- Khoan đã, đừng giết hắn!
Một giọng nữ nhân hoảng hốt gọi lớn, kèm theo đó là một tiếng chim ngân lanh lảnh đầy uy nghiêm từ bên ngoài chính điện vọng vào. Nơi sân lớn chợt lóe lên ánh hồng quang, sau đó là tiếng chân người gấp gáp bước tới. Điều này khiến bạch y cau mày, còn Nguyên Chương thì thở phào một hơi, cố gắng vươn áo bào che lấp phần lớn long ỷ đã đẫm nước tiểu.
- Sao không giết?
Bạch y hướng tới phía ngoài mà hỏi, trên mặt lộ ra vẻ bất tư lự. Lúc này mọi người đã nhìn rõ đang đi vào chính là một nữ nhân áo đỏ, chúng nữ trong mắt hiện lên sự kinh hãi cùng mừng rỡ. Họ đều đã nhận ra nữ nhân này đã có mặt cùng Minh Tiến trên Tứ Tiên Sơn dạo trước. Bạch Mỹ Hà nhìn xung quanh một lượt, sau đó không hề đáp lời bạch y mà tới thẳng chỗ Tiểu Sương, nâng nàng ngồi dựa vào cột lớn. Nàng lấy khăn tay lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt ấy mà hỏi nhẹ.
- Hắn đâu rồi, muội muội?
- Chàng ấy… chàng ấy…
Tiểu Sương ngẹn ngào, hướng ánh mắt tới chảo đồng đang bừng bừng cháy mà nức nở không thành lời. Bạch Mỹ Hà cau mày, lát sau thần thái đầy cổ quái hỏi lại.
- Hắn thật sự ở trong đó?
Đáp lại nàng, chỉ có tiếng nức nở đầy oán trách của Tiểu Sương. Bạch Mỹ Hà lắc đầu, ôm nàng ta vào lòng mà vỗ về. Không hề nhìn tới bạch y mà nói.
- Không được giết hắn, giới luật tu tiên ngươi đã quên rồi hay sao? Số mạng hắn chưa tận, xong những thứ hiện tại hắn hắn tổn hao tâm sức gây dựng rồi cũng để cho con cháu phá hoại hết. Hắn cần phải sống, hắn phải sống để nhìn rõ những thứ ấy… Chu Nguyên Chương! Ngươi tự cho mình là con trời sao? Là thần sao? Là rồng sao?... Thiên Tử? Hừ, ngươi chỉ là những đứa con trời đánh mà thôi, đừng hiểu nhầm nghĩa của từ Thiên Tử!
Bạch y nghe vậy thì cau mày, im lặng không nói gì. còn Nguyên Chương thì mặt mày đầy sự cổ quái. “Tu tiên?... Giới luật?...”. Tiểu Sương đã ngừng khóc, ánh mắt cầu khẩn nhìn tới Bạch Mỹ Hà. Nàng đương nhiên hiểu ý nàng ta nhờ cậy, vì vậy lập tức lắc đầu mà nói.
- Muội muội, ta không thể cứu y…
/255
|