Lyly dẫn ngựa tiến thêm vài bước, nàng đặt tay lên ngực trái,cất giọng.
- Sir Lyly Demicia, Luminosity Riders Union, to send war letters! ( Lyly Demicia, Quang minh kỵ sĩ đoàn,tới gửi chiến thư!).
Lyly cao giọng nói lớn, nàng lặp lại ba lần. Sau đó mới dừng lại, ý định nói sang ngôn ngữ của nơi này. Chợt nàng giật mình. Một thanh âm nam nhân trầm trầm cất lên đầy đanh thép.
- Off the horse!( Xuống ngựa).
Ngay nối tiếp lời nói kia là một luồng khí áp vô hình tràn tới đám người ngựa. Đám người dường như không mấy ảnh hưởng, vẫn có thể trụ vững. Tuy vậy những con thú cưỡi thì không, chúng như điên cuồng, lồng lộn lên. Phải qua một lúc lâu, đám kỵ sĩ mới vỗ về, an ủi được đám thú cưỡi. Chỉ có điều, họ nhận ra chúng đang run rẩy. Lyly cũng phải vất vả dùng sức, lúc ấy bạch mã của nàng mới tạm trấn định lại. Nàng nghi hoặc, phóng tầm mắt tìm kiếm người nói kia.
- Riders never off his horse on the battlefield bridge! (Kỵ sĩ không bao giờ xuống khỏi ngựa của mình trên chiến trường!).
- Really? (Vậy sao?).
Giọng nam nhân mang chút trào phúng. Lyly lúc này đã nhìn ra người dùng ngôn ngữ của mình để đối đáp. Là một nam nhân trẻ, trên tay cầm một cây quạt lông quyền quý. Nam nhân này mặc một bộ y phục trắng, rườm rà. Đặc trưng của nơi này. Nàng nghĩ thầm, nhưng vẫn tràn đầy cảnh giác. Chợt một cảm giác hụt hẫng khiến này suýt ngã nhào về phía trước. Tiếng bạch mã của nàng thê lương kêu lên, ngã khuỵu xuống. Từ bóng tối dưới chân, vô thanh xuất hiện hai bóng người, chỉ thấy hai luồng thanh quang lóe lên, chém cụt bốn chân tuấn mã tới tận bắp đùi. Dám hộ vệ đều căng thẳng, rút kiếm khỏi vỏ. Bên liên phái, không ai bảo ai đều đã rút binh khí, nhiều người thậm trí đã ngự phi hành, bay lên trên không, bao vây lấy đám người.
Lyly có chút chật vật, nàng cố gắng không ngã xuống khỏi ngựa. Nhìn tới cảnh tượng kia thì hít vào một hơi lạnh. Nàng khẽ vung tay, vỗ nhẹ lên đầu bạch mã khiến nó hôn mê, tránh đi tiếng kêu rên đau đớn nọ. Vẫn một mực cứng rắn, nàng giơ tay ra hiệu cho đám kị sĩ thu binh khí. Ánh mắt thủy chung vẫn không đổi, hướng thẳng tới nam nhân cầm quạt.
- I do not know who he is, but Riders Group have their own principles, excuse me! (Ta không biết ngài là ai,nhưng Kỵ sĩ đoàn có nguyên tắc của mình,thứ lỗi!).
- Oh, so she tried to ride that thing here! (Ồ,vậy cô thử cưỡi thứ đó tới đây đi!).
Lyly im lặng, nàng cảm thấy mất mặt. Kỵ sĩ có nguyên tắc của mình, song thực sự tuấn mã của nàng không còn khả năng đi lại nữa. Thở dài, trước ánh mắt kinh ngạc của đám người phía sau, nàng rời khỏi yên ngựa. Miễn cưỡng nói.
- Well ... I agree, he is not repeating the past with their actions. They horseman, not the messenger like me! (Thôi được... Tôi chấp nhận, ngài không được lặp lại những hành động vừa rồi với họ. Họ là Kỵ sĩ,không phải là sứ giả như tôi!).
Nam nhân áo trắng im lặng gật đầu. Lyly khẽ thở nhẹ, nàng xoay người, lấy ra từ bao da một cái hộp, cẩn trọng nói tiếp.
- First, we can together "Interpreter". I want to talk to him most clearly about this! (Trước tiên, chúng ta có thể cùng "Thông Ngôn" . Tôi muốn nói chuyện với ngài một cách rõ ràng nhất về việc này!)…
Tiếp đón sứ giả, thông thường phải là một nơi thật hoa lệ, quý phái để tôn trọng vị thế của vị sứ thần – người đại diện cho một quốc gia. Nhưng ở đây thì không, chỉ có một bộ bàn ghế mây tre đơn giản, bên trên bày một bộ ấm trà sứ thường. Bộ bàn ghế mây tre ấy được đặt dưới một cái ô vải lớn, trông thật đơn sơ, thanh đạm. Lyly ngồi im lặng, cố nén sự tức giận trong lòng. Đây là lần đầu tiên, nàng thấy có một đạo quân coi khinh người của Kỵ sĩ đoàn tới như vậy. Nam nhân y phục trắng sau khi cùng nàng sử dụng thuật “Thông Ngôn” thì thản nhiên dẫn nàng tới đây, ra hiệu ngồi xuống. Nàng tưởng rằng hắn sẽ ngồi xuống tiếp chuyện ngay, như vậy thì nàng cũng không chú tâm lắm tới không gian này. Nhưng không, hắn để nàng ngồi đó, thản nhiên quay người bước ra thao trường phía trước mặt.
Tiếng binh sĩ luyện tập đều đều vang lên, thanh âm tương đối dũng mãnh khiến Lyly đang cau có cũng phải nhìn tới. Nàng lắng tai nghe, cặp mắt xanh mê hoặc vẫn đảo nhanh xung quanh mà đánh giá…
Minh Tiến không hề nhìn lại, hắn nở một nụ cười thần bí. Bằng giác quan của mình, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy dò xét của nữ kỵ sĩ kia về phía này. Hắn nhẹ nhàng buông thong tay cầm quạt, vờ như nâng quạt đã mỏi. Đây là cách ra tín hiệu phát động cuộc chiến tâm lý mà hắn đã bày ra trước. Đám binh sĩ nhìn tới hành động ấy, tức thì trong mắt lóe lên những tia hưng phấn, hành động thao luyện trở nên mạnh mẽ hơn, khí thế hung hãn vô cùng. Sự thay đổi đột ngột này khiến Lyly lập tức có cảm giác bất an. Không chỉ riêng nàng, cả đoàn hộ tống của nàng cũng cảm nhận được cải cảm giác ấy đè nặng lên từng khoảng nhỏ trên người họ. Minh Tiến sau khi làm dấu, thản nhiên quay lại chỗ vị nữ sứ giả.
- Ồ, xin lỗi. Ta bận việc nên suýt quên mất. Cô tới đây làm gì nhỉ?
Lyly đuôi mắt thoáng giật nhẹ, tuy vậy vẫn cố nở một nụ cười nhã nhặn.
- Ngài Quân Sư, ta đại diện cho Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn tới đưa chiến thư!
- À, phải phải… Đưa chiến thư…
Hắn gãi gãi đầu, làm ra vẻ đãng trí. Lyly trên mắt dần dần càng thêm những tia khó chịu. “Đúng như ý của ta, hà hà!”. Hắn cười thầm, vẻ ngoài vẫn ngu ngơ ngồi xuống rót trà, tự rót cho mình một cốc uống cạn. Sau đó mới vờ như quên lãng, vội quay sang mời nữ sứ giả. Lyly nhận chén trà, đặt lại ngay về chỗ cũ, khoát tay nói.
- Chúng ta tới đưa chiến thư, mong ngài Quân Sư nhận lấy!
Nàng từ túi da bên sườn, lấy ra một mảnh da thú đưa tới trước mặt hắn. Minh Tiến vẫn lơ đãng, ánh mắt nhìn về phía bờ biển. Hắn hỏi.
- Trên chiếc thuyền kia có còn ai không? Tại sao ta không hề thấy cánh buồm mà nó vẫn đi được?
Lyly thoáng bất ngờ, nhưng cũng miễn cưỡng đáp.
- Thuyền của chúng ta là loại đặc biệt, dùng ma pháp để điều khiển. Việc đó để sau, mong ngài nhận Chiến Thư!
- Vậy là không còn ai?
- Không có, ngài Quân Sư, xin nhận chiến thư. Chúng ta chỉ là người truyền tin…
- Bắn!
Minh Tiến đột ngột đập bàn đứng dậy, thét lớn. Lyly ngồi cạnh đó mà tai thoáng ù đi, khi nhìn lại hai bên thì kinh hãi. Toàn bộ dãy lều vải mà nàng cho rằng chúng là nơi trú quân của đám người này, nay đều bị kéo sập, để lộ ra những thứ binh khí kỳ lạ. Lyly ngạc nhiên, sau đó chợt cười nhạt. Nàng nhận ra cánh tay đòn của máy bắn đá, cánh tay cong của cán cung. Những thứ này khiến nàng coi thường. Chiếc thuyền dưới kia tuy nhỏ, nhưng toàn thân bọc thép dày, lại thêm cả vô số ma pháp trận bảo hộ. Cho dù thứ máy bắn đá này có bắn hẳn đá lửa, dầu hỏa cùng mũi tên thép dày tới đâu cũng khó lòng xuyên thủng nổi vỏ giáp tinh luyện, chứ chưa nói đến ma pháp trận thủ hộ. Lyly trong mắt ánh lên tia cười cợt, chờ xem chuyện hài. Trong lòng càng coi nhẹ lực lượng phòng thủ nơi này.
Minh Tiến trên mặt tuy vẫn thản nhiên, xong trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Hắn đã cùng vài người trinh sát nhiều lần, biết đối phương trang bị chiến đấu cũng như giáp trụ, vũ khí đều cao cấp hơn bên mình. Hơn nữa, lực lượng vô cùng nghiêm minh, phân chia quân chủng rõ ràng. Điều này liên quân các phái còn lâu mới bì kịp. Vì thế, hắn mới chuẩn bị đòn phủ đầu này. Máy bắn đá không phải bắn đá thông thường, mà là bắn một trái cầu sắt đặt biệt, bên trong chứa vô số lưỡi đao bằng Hắc Huyền Thiết Kim mẫu đắt giá – tốn kém nhưng vì nó cực kì sắc bén nên hắn tự tin nó phát nổ có thể xuyên thủng vỏ thép kia. Cây đại cung nọ cũng vậy, trong thân tên lớn cũng là vô số mũi tên xoắn ốc bằng vật liệu tương tự trái cầu. Thời gian vì quá gấp gáp, thêm nữa Hắc Huyền Thiết Kim Mẫu cực kì khó kiếm nên mỗi loại chỉ chế tạo duy nhất được một thứ, và vì chúng mà cửu đại đã phải gom góp hết số Kim Mẫu họ có.
Vút, vút! Hai thanh âm xé gió cất lên, mang theo sự căng thẳng của tất cả thành viên quân liên phái tại đây. Thành hay bại, cố kéo dài thời gian được hay phải giáp chiến ngay, chính là đều quyết định bời thời khắc này. Không gian im lặng như tờ, đâu đó vang lên tiếng nuốt nước bọt. Lyly đương nhiên nhìn ra, cả đám hộ tống cũng vậy. Nhưng bọn họ đều coi như không, bởi đơn giản, những thứ binh khí thô sơ kia khó có khả năng bắt kịp được uy lực của Đại Pháo. Mặc dù vậy, nàng vẫn rút ra từ túi da bên hông một ống nhỏ bằng đồng, kéo dài ra mà nheo mắt nhìn về phía con tàu đang được neo dưới bờ biển.
Nhiều hộ vệ cách đó một quãng trông thấy hàng động kì lạ kia, đặc biệt là thứ vật ngắn ngủn đột nhiên hóa dài đã định chạy vội tới hộ vệ. Hắn chẳng lạ thứ kính viễn vọng này, vì thế khoát tay ra hiệu dừng lại. Nếu lúc này Lyly chú ý nhìn tới khuôn mặt hắn, chắc chắn đã cực kì kinh ngạc. Trên mặt hắn lúc này, tuy vẫn tỏ ra sự thản nhiên những trên trán mồ hôi đã lấm tấm ứa ra. Bàn tay cầm vũ phiến xiết chặt lại. Lúc này, không chỉ hắn căng thẳng, ngay cả các binh sĩ quanh đó cũng đều im lặng nín thở chờ đợi.
Chưa kể đến các vị đầu lãnh vẫn đang trà trộn trong những binh sĩ đang huấn luyện. Tuy tay họ vẫn đều đều múa binh khí như luyện tập, nhưng kì thật tâm trí họ đều để theo hai phát bắn của thứ vũ khí kia. Bởi họ đều hiểu sự hệ trọng của lần này, theo lời hắn đã từng nói. “Nếu thành công, có thể tạm ngăn chặn thế công của địch. Nhưng một khi bại, chắc chắn chúng ta phải chuẩn bị cho đại chiến!”.
- Sir Lyly Demicia, Luminosity Riders Union, to send war letters! ( Lyly Demicia, Quang minh kỵ sĩ đoàn,tới gửi chiến thư!).
Lyly cao giọng nói lớn, nàng lặp lại ba lần. Sau đó mới dừng lại, ý định nói sang ngôn ngữ của nơi này. Chợt nàng giật mình. Một thanh âm nam nhân trầm trầm cất lên đầy đanh thép.
- Off the horse!( Xuống ngựa).
Ngay nối tiếp lời nói kia là một luồng khí áp vô hình tràn tới đám người ngựa. Đám người dường như không mấy ảnh hưởng, vẫn có thể trụ vững. Tuy vậy những con thú cưỡi thì không, chúng như điên cuồng, lồng lộn lên. Phải qua một lúc lâu, đám kỵ sĩ mới vỗ về, an ủi được đám thú cưỡi. Chỉ có điều, họ nhận ra chúng đang run rẩy. Lyly cũng phải vất vả dùng sức, lúc ấy bạch mã của nàng mới tạm trấn định lại. Nàng nghi hoặc, phóng tầm mắt tìm kiếm người nói kia.
- Riders never off his horse on the battlefield bridge! (Kỵ sĩ không bao giờ xuống khỏi ngựa của mình trên chiến trường!).
- Really? (Vậy sao?).
Giọng nam nhân mang chút trào phúng. Lyly lúc này đã nhìn ra người dùng ngôn ngữ của mình để đối đáp. Là một nam nhân trẻ, trên tay cầm một cây quạt lông quyền quý. Nam nhân này mặc một bộ y phục trắng, rườm rà. Đặc trưng của nơi này. Nàng nghĩ thầm, nhưng vẫn tràn đầy cảnh giác. Chợt một cảm giác hụt hẫng khiến này suýt ngã nhào về phía trước. Tiếng bạch mã của nàng thê lương kêu lên, ngã khuỵu xuống. Từ bóng tối dưới chân, vô thanh xuất hiện hai bóng người, chỉ thấy hai luồng thanh quang lóe lên, chém cụt bốn chân tuấn mã tới tận bắp đùi. Dám hộ vệ đều căng thẳng, rút kiếm khỏi vỏ. Bên liên phái, không ai bảo ai đều đã rút binh khí, nhiều người thậm trí đã ngự phi hành, bay lên trên không, bao vây lấy đám người.
Lyly có chút chật vật, nàng cố gắng không ngã xuống khỏi ngựa. Nhìn tới cảnh tượng kia thì hít vào một hơi lạnh. Nàng khẽ vung tay, vỗ nhẹ lên đầu bạch mã khiến nó hôn mê, tránh đi tiếng kêu rên đau đớn nọ. Vẫn một mực cứng rắn, nàng giơ tay ra hiệu cho đám kị sĩ thu binh khí. Ánh mắt thủy chung vẫn không đổi, hướng thẳng tới nam nhân cầm quạt.
- I do not know who he is, but Riders Group have their own principles, excuse me! (Ta không biết ngài là ai,nhưng Kỵ sĩ đoàn có nguyên tắc của mình,thứ lỗi!).
- Oh, so she tried to ride that thing here! (Ồ,vậy cô thử cưỡi thứ đó tới đây đi!).
Lyly im lặng, nàng cảm thấy mất mặt. Kỵ sĩ có nguyên tắc của mình, song thực sự tuấn mã của nàng không còn khả năng đi lại nữa. Thở dài, trước ánh mắt kinh ngạc của đám người phía sau, nàng rời khỏi yên ngựa. Miễn cưỡng nói.
- Well ... I agree, he is not repeating the past with their actions. They horseman, not the messenger like me! (Thôi được... Tôi chấp nhận, ngài không được lặp lại những hành động vừa rồi với họ. Họ là Kỵ sĩ,không phải là sứ giả như tôi!).
Nam nhân áo trắng im lặng gật đầu. Lyly khẽ thở nhẹ, nàng xoay người, lấy ra từ bao da một cái hộp, cẩn trọng nói tiếp.
- First, we can together "Interpreter". I want to talk to him most clearly about this! (Trước tiên, chúng ta có thể cùng "Thông Ngôn" . Tôi muốn nói chuyện với ngài một cách rõ ràng nhất về việc này!)…
Tiếp đón sứ giả, thông thường phải là một nơi thật hoa lệ, quý phái để tôn trọng vị thế của vị sứ thần – người đại diện cho một quốc gia. Nhưng ở đây thì không, chỉ có một bộ bàn ghế mây tre đơn giản, bên trên bày một bộ ấm trà sứ thường. Bộ bàn ghế mây tre ấy được đặt dưới một cái ô vải lớn, trông thật đơn sơ, thanh đạm. Lyly ngồi im lặng, cố nén sự tức giận trong lòng. Đây là lần đầu tiên, nàng thấy có một đạo quân coi khinh người của Kỵ sĩ đoàn tới như vậy. Nam nhân y phục trắng sau khi cùng nàng sử dụng thuật “Thông Ngôn” thì thản nhiên dẫn nàng tới đây, ra hiệu ngồi xuống. Nàng tưởng rằng hắn sẽ ngồi xuống tiếp chuyện ngay, như vậy thì nàng cũng không chú tâm lắm tới không gian này. Nhưng không, hắn để nàng ngồi đó, thản nhiên quay người bước ra thao trường phía trước mặt.
Tiếng binh sĩ luyện tập đều đều vang lên, thanh âm tương đối dũng mãnh khiến Lyly đang cau có cũng phải nhìn tới. Nàng lắng tai nghe, cặp mắt xanh mê hoặc vẫn đảo nhanh xung quanh mà đánh giá…
Minh Tiến không hề nhìn lại, hắn nở một nụ cười thần bí. Bằng giác quan của mình, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy dò xét của nữ kỵ sĩ kia về phía này. Hắn nhẹ nhàng buông thong tay cầm quạt, vờ như nâng quạt đã mỏi. Đây là cách ra tín hiệu phát động cuộc chiến tâm lý mà hắn đã bày ra trước. Đám binh sĩ nhìn tới hành động ấy, tức thì trong mắt lóe lên những tia hưng phấn, hành động thao luyện trở nên mạnh mẽ hơn, khí thế hung hãn vô cùng. Sự thay đổi đột ngột này khiến Lyly lập tức có cảm giác bất an. Không chỉ riêng nàng, cả đoàn hộ tống của nàng cũng cảm nhận được cải cảm giác ấy đè nặng lên từng khoảng nhỏ trên người họ. Minh Tiến sau khi làm dấu, thản nhiên quay lại chỗ vị nữ sứ giả.
- Ồ, xin lỗi. Ta bận việc nên suýt quên mất. Cô tới đây làm gì nhỉ?
Lyly đuôi mắt thoáng giật nhẹ, tuy vậy vẫn cố nở một nụ cười nhã nhặn.
- Ngài Quân Sư, ta đại diện cho Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn tới đưa chiến thư!
- À, phải phải… Đưa chiến thư…
Hắn gãi gãi đầu, làm ra vẻ đãng trí. Lyly trên mắt dần dần càng thêm những tia khó chịu. “Đúng như ý của ta, hà hà!”. Hắn cười thầm, vẻ ngoài vẫn ngu ngơ ngồi xuống rót trà, tự rót cho mình một cốc uống cạn. Sau đó mới vờ như quên lãng, vội quay sang mời nữ sứ giả. Lyly nhận chén trà, đặt lại ngay về chỗ cũ, khoát tay nói.
- Chúng ta tới đưa chiến thư, mong ngài Quân Sư nhận lấy!
Nàng từ túi da bên sườn, lấy ra một mảnh da thú đưa tới trước mặt hắn. Minh Tiến vẫn lơ đãng, ánh mắt nhìn về phía bờ biển. Hắn hỏi.
- Trên chiếc thuyền kia có còn ai không? Tại sao ta không hề thấy cánh buồm mà nó vẫn đi được?
Lyly thoáng bất ngờ, nhưng cũng miễn cưỡng đáp.
- Thuyền của chúng ta là loại đặc biệt, dùng ma pháp để điều khiển. Việc đó để sau, mong ngài nhận Chiến Thư!
- Vậy là không còn ai?
- Không có, ngài Quân Sư, xin nhận chiến thư. Chúng ta chỉ là người truyền tin…
- Bắn!
Minh Tiến đột ngột đập bàn đứng dậy, thét lớn. Lyly ngồi cạnh đó mà tai thoáng ù đi, khi nhìn lại hai bên thì kinh hãi. Toàn bộ dãy lều vải mà nàng cho rằng chúng là nơi trú quân của đám người này, nay đều bị kéo sập, để lộ ra những thứ binh khí kỳ lạ. Lyly ngạc nhiên, sau đó chợt cười nhạt. Nàng nhận ra cánh tay đòn của máy bắn đá, cánh tay cong của cán cung. Những thứ này khiến nàng coi thường. Chiếc thuyền dưới kia tuy nhỏ, nhưng toàn thân bọc thép dày, lại thêm cả vô số ma pháp trận bảo hộ. Cho dù thứ máy bắn đá này có bắn hẳn đá lửa, dầu hỏa cùng mũi tên thép dày tới đâu cũng khó lòng xuyên thủng nổi vỏ giáp tinh luyện, chứ chưa nói đến ma pháp trận thủ hộ. Lyly trong mắt ánh lên tia cười cợt, chờ xem chuyện hài. Trong lòng càng coi nhẹ lực lượng phòng thủ nơi này.
Minh Tiến trên mặt tuy vẫn thản nhiên, xong trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Hắn đã cùng vài người trinh sát nhiều lần, biết đối phương trang bị chiến đấu cũng như giáp trụ, vũ khí đều cao cấp hơn bên mình. Hơn nữa, lực lượng vô cùng nghiêm minh, phân chia quân chủng rõ ràng. Điều này liên quân các phái còn lâu mới bì kịp. Vì thế, hắn mới chuẩn bị đòn phủ đầu này. Máy bắn đá không phải bắn đá thông thường, mà là bắn một trái cầu sắt đặt biệt, bên trong chứa vô số lưỡi đao bằng Hắc Huyền Thiết Kim mẫu đắt giá – tốn kém nhưng vì nó cực kì sắc bén nên hắn tự tin nó phát nổ có thể xuyên thủng vỏ thép kia. Cây đại cung nọ cũng vậy, trong thân tên lớn cũng là vô số mũi tên xoắn ốc bằng vật liệu tương tự trái cầu. Thời gian vì quá gấp gáp, thêm nữa Hắc Huyền Thiết Kim Mẫu cực kì khó kiếm nên mỗi loại chỉ chế tạo duy nhất được một thứ, và vì chúng mà cửu đại đã phải gom góp hết số Kim Mẫu họ có.
Vút, vút! Hai thanh âm xé gió cất lên, mang theo sự căng thẳng của tất cả thành viên quân liên phái tại đây. Thành hay bại, cố kéo dài thời gian được hay phải giáp chiến ngay, chính là đều quyết định bời thời khắc này. Không gian im lặng như tờ, đâu đó vang lên tiếng nuốt nước bọt. Lyly đương nhiên nhìn ra, cả đám hộ tống cũng vậy. Nhưng bọn họ đều coi như không, bởi đơn giản, những thứ binh khí thô sơ kia khó có khả năng bắt kịp được uy lực của Đại Pháo. Mặc dù vậy, nàng vẫn rút ra từ túi da bên hông một ống nhỏ bằng đồng, kéo dài ra mà nheo mắt nhìn về phía con tàu đang được neo dưới bờ biển.
Nhiều hộ vệ cách đó một quãng trông thấy hàng động kì lạ kia, đặc biệt là thứ vật ngắn ngủn đột nhiên hóa dài đã định chạy vội tới hộ vệ. Hắn chẳng lạ thứ kính viễn vọng này, vì thế khoát tay ra hiệu dừng lại. Nếu lúc này Lyly chú ý nhìn tới khuôn mặt hắn, chắc chắn đã cực kì kinh ngạc. Trên mặt hắn lúc này, tuy vẫn tỏ ra sự thản nhiên những trên trán mồ hôi đã lấm tấm ứa ra. Bàn tay cầm vũ phiến xiết chặt lại. Lúc này, không chỉ hắn căng thẳng, ngay cả các binh sĩ quanh đó cũng đều im lặng nín thở chờ đợi.
Chưa kể đến các vị đầu lãnh vẫn đang trà trộn trong những binh sĩ đang huấn luyện. Tuy tay họ vẫn đều đều múa binh khí như luyện tập, nhưng kì thật tâm trí họ đều để theo hai phát bắn của thứ vũ khí kia. Bởi họ đều hiểu sự hệ trọng của lần này, theo lời hắn đã từng nói. “Nếu thành công, có thể tạm ngăn chặn thế công của địch. Nhưng một khi bại, chắc chắn chúng ta phải chuẩn bị cho đại chiến!”.
/255
|