Mong Ước Lâu Bền

Chương 21: Có ngoảnh đầu lại cũng không còn như xưa

/24


Sáng hôm sau, Khả Nhi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mắt nhắm mắt mở tìm kiếm chiếc điện thoại ở trên đầu giường, mệt mỏi “A lô” một tiếng.

Trong điện thoại vang lên tiếng của Chu Chính Hạo: -Thế nào, cảm giác say xỉn tuyệt chứ?

-Không…- Khả Nhi vỗ vỗ đầu: -Chẳng tuyệt chút nào!- vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chu Thành Bích đang đứng ở bên giường, Khả Nhi giật nảy cả người, vội vàng la lên: -Oái! Sao cậu lại ở đây thế?

-Em nói gì vậy?- Chu Chính Hạo ngạc nhiên hỏi.

-Em không hỏi anh…- Khả Nhi vội vàng giải thích: -Vừa nãy là em đang nói chuyện với Thành Bích.

Chu Chính Hạo lại bật cười: -Tối qua lúc anh đưa em về khách sạn là cô ấy chăm sóc em hết đấy! Em phải cảm ơn cô ấy mới được! Để có thể chăm sóc cho em, cô ấy đã phải ngủ trên ghế sô pha cả đêm đấy!

Khả Nhi áy náy nhìn Chu Thành Bích, mỉm cười tạ lỗi. Chu Thành Bích liền lườm cho Khả Nhi một cái sắc lẻm.

-Chu Chính Hạo!-Khả Nhi đột nhiên gọi anh, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Chu Chính Hạo hiểu ý Khả Nhi, anh liền hỏi: -Có phải em muốn hỏi tin tức về Dương Phàm không?

-Anh có biết phải làm thế nào mới hẹn được anh ấy ra ngoài không?

-Tối qua sau khi đưa em về khách sạn, anh đã đi tìm Dương Phàm. Cậu ta đã ngồi máy bay về Thượng Hải ngay trong đêm đó rồi.

Miệng Khả Nhi đắng chát: -Là vì né tránh em sao?

Chu Chính Hạo an ủi: -Có lẽ là vì cậu ấy có việc gấp.

-Anh đợi em một chút nhé!- Khả Nhi liền nhấc điện thoại ra khỏi tai, quay sang nói khẽ với Chu Thành Bích: -Cậu làm ơn kiểm tra cho tôi xem chuyến bay đi Thượng Hải sớm nhất là khi nào?

-Lịch trình ngày hôm nay của cậu đã sắp xếp kín hết rồi…- Chu Thành Bích nhìn vào chiếc máy tính trong tay, nói tiếp: -Đều là những sự kiện quan trọng, không thể trì hoãn được!

-Tối nay thì sao?

-Tổng giám đốc Bác Nhuệ mời cậu ăn tối, nói là muốn cùng cậu hàn huyên chuyện cũ. Tớ vẫn chưa trả lời, cậu có đi hay không?

Khả Nhi do dự một lát rồi nói: -Lát nữa cậu hãy trả lời bà ấy là tôi nhận lời. Địa điểm do bà ấy quyết định. Giờ cậu xem cho tớ xem ngày mai có lúc nào rỗi không?

-Ngày mai….-Chu Thành Bích lấy tay chạm vào màn hình máy tính: -Sáng mai phải bay về Thâm Quyến để họp với cô Đỗ và anh Thành. Buổi chiều nội bộ công ty có một cuộc họp lãnh đạo cấp cao quan trọng. Ngày kia là cuối tuần…à, tối mai cậu có thời gian rỗi đấy!

-Được rồi, cậu giúp tớ đặt vé máy bay đi từ Thâm Quyến đi Thượng Hải vào tối mai nhé!- nói rồi Khả Nhi lại đưa điện thoại ghé sát vào tai: -Chu Chính Hạo, xin lỗi đã để anh phải chờ lâu!

Chu Chính Hạo cười ha ha: -Sao, định theo đuổi chàng đến Thượng Hải phải không?

Khả Nhi hùng hồn: -Em phải theo đuổi ông xã của mình chứ! Trừ phi anh ấy là “hoa đã có chủ”, nếu không em quyết không từ bỏ!

-Dũng cảm lắm! Khâm phục, thật đáng khâm phục!

Khả Nhi bỗng nhiên trở nên rầu rĩ: -Chỉ sợ anh ấy không muốn gặp em thôi! Em không biết phải đi đâu mới có thể tìm thấy anh ấy. Chu Chính Hạo, anh có thể giúp em được không?

-Sáng ngày kia anh sẽ đến Thượng Hải công tác, nhân tiện sẽ đi gặp Dương Phàm. Em đặt xong vé máy bay thì thông báo giờ giấc chuyến bay cho anh, đến lúc ấy anh sẽ ra sân bay đón em và dẫn em đi gặp Dương Phàm!

Khả Nhi vui mừng: -Chu Chính Hạo, cám ơn anh nhiều!

-Đừng khách sáo, Khả Nhi…-Chu Chính Hạo ngập ngừng: -Lời mời của mẹ Dương Phàm….nếu em không thích thì đừng đi!

Khả Nhi khẽ cười: -Cuộc gặp này e là khó mà tránh được, có những chuyện cũng nên kết thúc đi thôi!

Chu Chính Hạo dịu giọng: -Vậy em cẩn thận nhé!

-Ừm, em biết rồi!- sau khi ngắt điện thoại, Khả Nhi phát hiện ra ánh mắt kì quái của Chu Thành Bích, cô thốt lên: -Cậu sao thế?

-Cherry à, cậu không thấy mình quá tàn nhẫn hay sao?

-Tàn nhẫn? Tớ á?- Khả Nhi chỉ vào mặt mình: -Tớ đã làm gì? Ném con của cậu xuống biển à?

-Xí!- Chu Thành Bích bĩu môi: -Cậu hồ đồ thật hay là giả vờ đấy! Dám đi lợi dụng một người đàn ông yêu mình sâu sắc để theo đuổi một người đàn ông khác.

-Người đàn ông yêu tớ sâu sắc? Cậu định nói đến Chu Chính Hạo hả?- Khả Nhi không nhịn được cười: -Nói bậy nào, chúng tớ đã quen nhau từ lâu rồi, là bạn đại học, giờ là bạn tốt!

-Những người có con mắt đều có thể dễ dàng nhận ra là anh ấy thích cậu. Tối qua lúc cậu uống say, anh ấy đã đưa cậu về khách sạn. Mặc dù có thông báo với tôi đến chăm sóc cậu nhưng thực ra đều là một tay anh ấy chăm sóc cậu đấy: bế cậu lên giường, cho cậu uống nước, lấy khăn mặt ấm lau mặt, lau tay cho cậu…Cái thái độ cẩn thận chăm sóc ấy rõ ràng là coi cậu như báu vật còn gì…- Chu Thành Bích hùng hồn: -Về sau, lúc cậu mê man gọi tên Dương Phàm, anh ấy đứng bên cạnh nhìn cậu mãi. Cái vẻ mặt buồn bã ấy khiến cho tôi cũng phải cảm thấy xót xa….

Khả Nhi trợn mắt với Chu Thành Bích: -Tối qua cậu lại thức đêm đọc mấy tiểu thuyết tình yêu ở trên mạng hả?

-Hi hi…- Chu Thành Bích cười bẽn lẽn: -Trên mạng đúng là có không ít tiểu thuyến tình yêu rất hay, ví dụ như tiểu thuyết hôm qua tớ đọc ấy, thật là buồn….làm cho tớ khóc tí nữa thì ngạt thở. Có cần tớ giới thiệu cho cậu đọc không?

-Sao không ngạt thở luôn đi, để cậu khỏi phải sống mà đứng ở đây nói nhăng nói cuội!- Khả Nhi lầm bầm rồi leo xuống giường, đi vào trong nhà vệ sinh: -Phạt cậu ba tháng không được lên mạng đọc tiểu thuyết!

-Phản đối, kịch liệt phản đối!- Chu Thành Bích vội vàng theo gót Khả Nhi vào trong nhà vệ sinh: -Đây là xâm phạm quyền cá nhân đấy!

-Cậu mà còn phản đối một lần nữa…- Khả Nhi cười bí hiểm: -Cẩn thận tôi cho cậu với Cao Hàm khỏi nghỉ tuần trăng mật luôn!Chu Thành Bích lập tức biết thân biết phận im bặt không dám lên tiếng phản đối nữa.

Đợi Khả Nhi từ trong nhà vệ sinh đi ra, Chu Thành Bích liền nói: -Tớ về phòng trước để chuẩn bị cho lịch trình ngày hôm nay đây!- đi ra đến cửa, cô còn quay đầu lại nói với Khả Nhi: -Tớ thấy vẫn là cái anh họ Chu ấy tốt hơn cả. Nhà anh ấy có công ty sữa, sau này cậu, con của các cậu rồi cả cháu chắt của các cậu đều có thể uống sữa miễn phí, tiết kiệm được bao nhiêu là tiền.- nói rồi không để Khả Nhi kịp phản ứng, Chu Thành Bích liền lao thẳng ra khỏi phòng.

Địa điểm Hoa Chỉ Huyên hẹn Khả Nhi ăn tối chính là ở biệt thự hồ Vạn Lục, người đến đón Khả Nhi chính là chú Lưu người quen. Sáu năm không gặp, chú Lưu dường như đã không còn nhận ra Khả Nhi nữa, cứ một câu “cô Tần”, hai câu “cô Tần”. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường dẫn đến biệt thự hồ Vạn Lục. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ vẫn không hề thay đổi, chỉ có lòng người đã già cỗi đi rất nhiều.

Không biết là vô tình hay cố ý mà bữa tối lại là món ăn tây. Khả Nhi ung dung sử dụng dao và dĩa. Thấy vậy Hoa Chỉ Huyên liền nói: -Cháu đã hoàn toàn thay đổi rồi!

-Nếu như tổng giám đốc Hoa ám chỉ việc ăn đồ ăn tây thì đích thị là như vậy!- Khả Nhi nhẹ nhàng bỏ dao dĩa xuống, lấy khăn ăn khẽ lau khóe môi: -Sống ở nước ngoài, các món ăn tây trở thành món ăn chính, còn các món ăn Trung Quốc lại trở thành một thứ xa xỉ.

-Đúng thế!- Hoa Chỉ Huyên nói vài câu với Khả Nhi về phong tục tập quán của nước Mỹ rồi đột ngột chuyển chủ đề: -Bác nghe nói tối qua cháu và Dương Phàm đã gặp mặt nói chuyện, Tiểu Phàm đã quay về Thượng Hải ngay trong đêm. Giữa hai đứa có phải đã có hiểu nhầm gì không? Có cần bác giải thích giúp không?

-Cám ơn tổng giám đốc Hoa đã quan tâm, chuyện này cháu có thể tự xử lí được!- Khả Nhi lịch sự đáp.

-Khả Nhi…- giọng điệu của Hoa Chỉ Huyên trở nên khẩn thiết: -Bố của bác đã lớn tuổi rồi, còn bác lại không phải là người trong ngành. Các bác rất hi vọng Tiểu Phàm có thể gánh vác sự nghiệp của gia đình. Tối qua bố bác có gọi điện đến, nói về chuyện của hai đứa, ông ấy cho rằng nếu có cháu ở bên cạnh giúp đỡ Tiểu Phàm thì ông ấy có thể yên tâm giao toàn bộ sự nghiệp vào tay hai đứa.

Khả Nhi mỉm cười: -Ý của tổng giám đốc Hoa là muốn cháu rời khỏi Thừa Nghiệp và gia nhập vào Bác Nhuệ?

Hoa Chỉ Huyên cười: -Chẳng nhẽ cháu không muốn trở về bên cạnh Dương Phàm sao?

-Rời khỏi Thừa Nghiệp cháu sẽ là cái gì?- Khả Nhi nhìn thẳng vào mắt Hoa Chỉ Huyên, cười nhạt: -Một cô bé lọ lem thích “leo cao”? Năm đó Lương Dung Hinh mới là con dâu mà bác chọn, mất đi Vĩnh Xương, trong mắt bác cô ấy còn có giá trị gì không? Tấm gương sờ sờ ra ở trước mắt, sao cháu có thể tiếp tục dẫm lên vết xe đổ được chứ?

-Cháu và Tiểu Phàm quả nhiên vẫn còn oán hận bác chuyện năm xưa!- Hoa Chỉ Huyên ủ rũ: -Thế nên cháu mới muốn thu mua cổ phần của Bác Nhuệ, một mực muốn tham gia vào hội đồng quản trị của Bác Nhuệ?

-Nếu như tổng giám đốc Hoa nghĩ như vậy, không chỉ là đánh giá thấp mà còn coi thường cháu đấy! Con đường là do cháu tự chọn, cháu chưa bao giờ oán hận ai hết. Hơn nữa, công ra công, tư ra tư, không thể lẫn lộn làm một. –Khả Nhi lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, đặt trước mặt Hoa Chỉ Huyên: -Sở dĩ hôm nay cháu đến đây là bởi vì muốn trả lại món nợ và ân tình mà cháu còn nợ của bác!

Hoa Chỉ Huyên đưa mắt nhìn tờ chi phiếu, cau mày hỏi: -Là ý gì?

-Năm đó bác đã tìm giúp mẹ cháu một quả thận, mặc dù không nói rõ làm thế nào mà bác có được, nhưng cháu biết rõ bác đã phải mua nó bằng một số tiền rất lớn. Món tiền đó coi như là món nợ của cháu, giờ cháu trả lại bác cả vốn lẫn lãi. Còn về chuyện trao đổi của chúng ta năm đó, dù gì thì bác cũng đã cứu mạng mẹ cháu. Sinh mạng của mẹ cháu đối với cháu mà nói không thể dùng tiền để cân đo, đong đếm được. Do vậy cháu còn nợ bà một cái ân tình. – Khả Nhi vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu: -Về sự nghiệp của tổng giám đốc Hoa, cháu đã tìm hiểu qua, có lẽ bản kế hoạch này sẽ có tác dụng đôi chút!Hoa Chỉ Huyên chẳng mấy để tâm, đưa tay lật giở vài trang, xem qua vài chữ, vẻ mặt đột nhiên trở nên chăm chú rồi cẩn thận xem tiếp. Hồi lâu sau vẻ mặt bà ánh lên niềm hân hoan. Mấy năm gần đây, sự nghiệp của bà bị đình trệ, không thể nào phát triển lên được. Bà đang đau đầu mà không tìm ra được cách hóa giải tình hình. Kế hoạch này của Khả Nhi đã giúp bà hóa giải mối lo ấy.

-Có thể thấy là cháu đã bỏ ra không ít công sức. Chỉ là vì để trả lại hết nợ nần cho bác ư?- Hoa Chỉ Huyên gập tập tài liệu vào, ngẩng đầu nhìn Khả Nhi: -Cháu cũng hiểu rõ là năm xưa bác giúp cháu chỉ là một vụ giao dịch, thực ra cháu có thể không cần phải trả lại.

-Chỉ khi trả lại bác tất cả những gì đã nợ thì cháu mới có thể đàng hoàng đứng trước mặt Dương Phàm.

-Quả nhiên trong lòng cháu vẫn còn Tiểu Phàm…- Hoa Chỉ Huyên vui mừng: -Với năng lực của cháu, nếu có thể gia nhập vào Bác Nhuệ, bác tin…

Khả Nhi lắc đầu, ngắt lời Hoa Chỉ Huyên: -Chuyện về Bác Nhuệ và Thừa Nghiệp là chuyện công, cháu chỉ có thể giải quyết theo phép công, e rằng không thể giúp gì cho Bác Nhuệ được!- Khả Nhi đưa tay lên xem đồng hồ, sắp đến giờ phải đi, Khả Nhi liền đứng dậy cáo từ: -Trợ lí của cháu đã chờ ở ngoài rồi, cám ơn bác đã chiêu đãi! Tạm biệt tổng giám đốc Hoa.

Hoa Chỉ Huyên tiễn Khả Nhi ra tận cửa, quả nhiên có một chiếc xe hơi đã đợi sẵn ở bên ngoài. Trước khi đi, Hoa Chỉ Huyên còn cố khuyên: -Tiểu Phàm mấy năm nay vẫn chờ đợi cháu, cháu nhẫn tâm đứng về phía đối lập với nó sao?

Khả Nhi ngoảnh đầu lại nhìn bà, lạnh lùng nói: -Con trai chỉ có một, lợi dụng một lần là đủ rồi!

Lúc Khả Nhi bay đến Thượng Hải đã là chín giờ tối. Cô vừa đi ra khỏi cửa kiểm tra đã nhìn thấy Chu Chính Hạo đang đứng chờ.Đón lấy hành lí từ tay Khả Nhi, Chu Chính Hạo nói: -Anh đã hẹn Dương Phàm tối nay gặp mặt ở quán rượu Yêu Ảnh. Giờ anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi một lát, tí nữa anh….

Khả Nhi vội vàng cắt ngang: -Giờ anh dẫn em đi luôn đi!

Chu Chính Hạo nhìn rõ vẻ mệt mỏi nhưng rất sốt sắng trên mặt Khả Nhi, anh chỉ nhíu mày không nói gì.

Khả Nhi nhớ lại những gì mà Chu Thành Bích đã nói, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của anh rồi cố tìm một chủ đề để nói chuyện: -Chu Chính Hạo…em…

Lúc này Chu Chính Hạo đã kéo hành lí của Khả Nhi ra đến tận cửa sân bay rồi.

Lúc Chu Chính Hạo dẫn Khả Nhi đến quán rượu Yêu Ảnh, Dương Phàm đang ngồi nói chuyện với Thư Á, tay ôm một cậu bé ba, bốn tuổi. Nhìn thấy Chu Chính Hạo bước vào, anh đặt cậu bé xuống, đứng dậy nghênh đón: -Sao bây giờ mới đến, tôi còn tưởng…-vừa nhìn thấy Khả Nhi xuất hiện phía sau lưng Chu Chính Hạo, Dương Phàm bỗng im bặt.

Nhìn thẳng vào ánh mắt của Dương Phàm, Khả Nhi cười dịu dàng, vẻ mặt ung dung, điềm tĩnh. Chỉ có người đứng gần Khả Nhi lúc này là Chu Chính Hạo mới nhận ra được sự căng thẳng, bất an trong đáy mắt của Khả Nhi.

Chu Chính Hạo khẽ hắng giọng: -Dương Phàm, tha lỗi cho tôi đã tự ý gọi Khả Nhi đến đây! Tôi cảm thấy hai người nên nói chuyện một chút!

Dương Phàm không đếm xỉa đến Chu Chính Hạo, mặt mày lạnh lùng nhìn Khả Nhi không nói một lời. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.

Một lúc sau, cậu bé ban nãy đã phá tan sự im lặng đáng sợ ấy. Cậu bé chạy đến ôm chân Dương Phàm: -Bố ơi, chúng ta đi chơi đi!

Khả Nhi kinh ngạc, ánh mắt run rẩy nhìn về phía cậu bé. Những em bé xinh xắn cô đã nhìn thấy không ít, nhưng xinh đẹp đến mức đáng kinh ngạc như cậu bé này thì thật sự không nhiều. Khả Nhi chăm chú quan sát cậu bé, cảm thấy khuôn mặt cậu bé này nhìn rất quen, dường như rất giống một ai đó mà cô quen biết nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được ngay. Nhưng trên khuôn mặt của đứa bé này chẳng hề nhìn thấy một nét nào giống Dương Phàm.

Chu Chính Hạo kinh ngạc hết nhìn Dương Phàm lại quay sang nhìn cậu bé.

Thư Á cười bối rối: -Không phải đâu, chuyện không như các người nghĩ đâu! Tiểu Hân, mau qua đây!- Thư Á bế đứa bé lên rồi nói với Dương Phàm và Khả Nhi: -Tôi dẫn Tiểu Hân ra ngoài, hai người từ từ nói chuyện. Chu Chính Hạo, chúng ta ra ngoài đi, tôi mời anh uống rượu!

-Các người không cần phải ra ngoài đâu…- cuối cùng thì Dương Phàm cũng chịu lên tiếng: -Nếu đã đến rồi thì nói cho rõ ràng!

-Dương Phàm…- Thư Á nhíu mày: -Anh đừng….

Dương Phàm khẽ lắc đầu, ngắt lời của Thư Á: -Tôi biết mình đang làm gì!

Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Khả Nhi, khuôn mặt cô dần dần chuyển sang màu trắng bệch. Lúc này cô mới chú ý đến Thư Á. Thư Á là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cho dù cùng là con gái nhưng vẻ đẹp của Thư Á vẫn khiến cho Khả Nhi cảm thấy kinh ngạc. Lúc mới vào phòng, vì chỉ mải để ý đến Dương Phàm nên cô không để ý đến cô gái xinh đẹp tuyệt trần này.

-Để tôi giới thiệu một chút nhé!- Dương Phàm tiến lại gần Thư Á, đặt tay lên vai cô: -Đây là vợ của tôi, Thư Á. Còn nữa, đây là con trai tôi, Dương Trụ Hân.

Tia hi vọng cuối cùng trong mắt Khả Nhi tắt phụt, đôi mắt long lanh trở nên vô hồn.

-Khả Nhi…- Chu Chính Hạo lo lắng kéo cánh tay Khả Nhi, cảm nhận được sự run rẩy từ trên người cô, Chu Chính Hạo tức tối gào lên: -Cậu giở trò quái quỷ gì thế hả?

Thư Á không nỡ nhìn thấy cảnh này, liền quay sang khẽ gọi: -Dương Phàm…

Dương Phàm cúi đầu, đôi môi mím chặt.

Khả Nhi khẽ gỡ tay Chu Chính Hạo ra, liêu xiêu đi đến trước mặt Dương Phàm, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh rồi khó khăn thốt ra từng chữ: -Anh nói là anh đợi em sáu năm?

Dương Phàm với tay lấy cái áo khoác vứt trên ghế sô pha rồi lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Khả Nhi, cái bìa đỏ đập vào mắt Khả Nhi, ngoài bìa còn có in chữ Hỉ màu vàng chói. Khả Nhi cảm thấy mắt mình nhức nhối, nỗi đau đớn cào xé trong lòng nhưng nước mắt không sao chảy ra được. Những ngón tay tê dại khẽ lật cuốn sổ ra, bên trong có ghi ngày kết hôn chính là ngày hôm nay.

Dương Phàm rất hiểu Khả Nhi, biết rằng cô sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng cho dù cô có yêu anh còn hơn cả tính mạng thì một khi biết anh đã có vợ, cô sẽ mãi mãi không đến làm phiền anh nữa. Dùng biện pháp đoạn tuyệt dứt điểm như thế này anh sẽ cắt đứt được hoàn toàn tia hi vọng cuối cùng của cô.

Khả Nhi gập cuốn sổ đăng kí kết hôn vào, cẩn thận đưa trả Dương Phàm, quay sang mỉm cười hiền hòa với Thư Á rồi quay người từ từ ra khỏi cửa.

Nhìn thấy bóng Khả Nhi vừa khuất sau cánh cửa, Chu Chính Hạo liền đi đến trước mặt Dương Phàm, anh cười nhạt bảo: -Tôi có nên chúc mừng cậu không?- đột nhiên một cú đấm thúc vào bụng Dương Phàm, tiếp đó lại thêm một cú đấm nữa…

Thư Á đứng ở bên cạnh vội vàng lấy tay bịt mắt Tiểu Hân, điềm tĩnh nhìn cảnh tượng này.

Dương Phàm đau đến mức gập người xuống nhưng anh không hề đánh trả, chỉ cố chấp câm lặng không nói.

-Lần này là tự cậu từ bỏ, sau này đừng có mơ tôi nhường nhịn cậu lần nữa!- Chu Chính Hạo đẩy cửa lao ra ngoài.

Sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn bỗng chốc trùng xuống. Dương Phàm chán nản ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.

Thư Á quỳ trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh: -Hình như cậu đã làm một chuyện sai lầm. Còn tôi, thật kì lạ là tôi lại hùa theo cậu diễn màn kịch này!

-Thư Á…- Dương Phàm nghẹn ngào: -Chỉ là tôi mệt mỏi quá rồi!

-Thế bây giờ thì sao? Nhẹ nhõm hơn rồi chứ?

Dương Phàm mệt mỏi cúi đầu. Khả Nhi sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa, tất cả những gì thuộc về quá khứ của họ đã bị chặt đứt hoàn toàn, đây chính là một kết cục mà anh mong muốn…Thế nhưng, anh không sao cảm thấy nhẹ nhõm được. Một cảm giác mệt mỏi, nặng nề và cay đắng dâng lên trong lòng, bóp nghẹt trái tim anh.

Chu Chính Hạo vội vàng đuổi theo Khả Nhi. Cuối cùng cũng nhìn thấy cái bóng liêu xiêu của Khả Nhi ở trước mặt. Giữa đêm khuya mùa thu lạnh lẽo, thân hình mảnh mai của cô chẳng khác gì chiếc lá khô mùa thu, mỏng manh và yếu ớt.

-Khả Nhi…- Chu Chính Hạo chạy đến kéo tay cô lại: -Anh đưa em về khách sạn nhé! Ngủ một giấc, có chuyện gì để mai sẽ nói!Khả Nhi mỉm cười: -Em muốn về Thâm Quyến, giờ vẫn còn kịp lên chuyến bay cuối cùng!

Biểu hiện của Khả Nhi tương đối bình tĩnh. Chính vì vậy mà Chu Chính Hạo càng cảm thấy bất an: -Em không sao chứ?

Khả Nhi cười hoang mang: -Liệu có thể làm sao được chứ?

-Khả Nhi…- Chu Chính Hạo nhìn cô: -Em cứ thế này anh sẽ rất buồn đấy!

Khả Nhi bật cười: -Người thất tình là em mà!- một giọt nước mắt lăn ra khỏi bờ mi, cô đã kiệt sức. Khả Nhi ngồi bệt xuống mặt đất lạnh lẽo bên đường, úp mặt vào trong hai đầu gối. Khẽ siết chặt đôi vai đang run lên của Khả Nhi, Chu Chính Hạo cảm thấy vô cùng xót xa. Người con gái kiên cường này, cho dù có đau đớn đến mấy cũng chỉ lặng lẽ khóc thầm.Sau khi trở về Thâm Quyến ngay trong đêm, Khả Nhi ốm liệt giường. Bao nhiêu năm nay, đã không ốm thì thôi, đã ốm là ốm nặng. Khả Nhi nằm trong bệnh viện mất bảy tám ngày trời rồi mà bệnh tình chưa thấy khá lên. Mặc dù ốm nhưng công việc vẫn không thể đình trệ. Mỗi ngày Chu Thành Bích đều ôm cả đống văn kiện đến bệnh viện cho Khả Nhi xem. Khả Nhi một tay truyền nước một tay cầm bút kí duyệt tài liệu.

Tương Vũ suýt chút nữa thì xé nát ga trải giường của bệnh viện vì tức tối: -Cậu không thể yên phận dưỡng bệnh vài ngày được à? Công việc quan trọng, thế tính mạng thì không quan trọng phải không?

Chu Thành Bích ngại ngùng tự kiểm điểm: -Là tôi không tốt, tôi không có nhân tính. Tôi không nên bóc lột nhân viên như thế này!- nghĩ ngợi một hồi, thấy mình nói không đúng, Chu Thành Bích liền vội vàng sửa lại: -Ấy, tôi mới là nhân viên, Cherry là bà chủ mới phải! Người bị bóc lột rõ ràng là tôi mà!

Khả Nhi bịt miệng cười, Tương Vũ lườm cho Khả Nhi một cái:-Cười, cậu còn cười được à? Còn không chịu an phận dưỡng bệnh tôi sẽ mặc kệ cậu chết rục ở trong bệnh viện này!- nói thì nói vậy thôi chứ Tương Vũ vẫn hàng ngày đến bệnh viện chăm sóc cho Khả Nhi. Ngay cả cô bé Mai, ô sin nhà Khả Nhi cũng biết: -Chị Vũ đúng là người khẩu xà tâm phật!

Mai là cô bé được Khả Nhi chọn về làm giúp việc cho gia đình từ công ty môi giới việc làm. Mai tính tính hiền hòa, cởi mở, làm việc rất chăm chỉ và đảm đang. Hàng ngày Khả Nhi bận rộn với công việc, phần lớn thời gian đều nhờ Mai chăm sóc bà và mẹ. Bà và mẹ Khả Nhi rất quý Mai, coi cô bé như con cháu trong nhà.

Vừa uống canh Mai nấu, Khả Nhi vừa hỏi: -Chuyện tôi bị ốm bà và mẹ chưa biết chứ?

-Chưa ạ, em và chị Vũ phải giấu họ, nói là chị ra nước ngoài công tác.

Nghe vậy Khả Nhi cảm thấy yên tâm. Bà ngoại đã già, sức khỏe của mẹ lại không tốt, khó khăn lắm mới được sống yên ổn, cô không muốn để người lớn phải lo lắng vì cô.

-Chị Khả Nhi…- Mai nói: -Chị Vũ nói không sai đâu, chị phải yên tâm dưỡng bệnh cho nhanh khỏi. Nếu không thì khó mà giấu được bà với mẹ. Hôm qua bà còn cằn nhằn về chị đấy!

-Bà bảo gì?

-Bà bảo chị và chị Vũ cùng lớn lên, thế mà chị ấy giờ đã có con ba tuổi rồi, chị lúc nào mới dẫn cháu rể của bà về nhà, rồi sinh một đứa bé mũm mĩm cho bà bế, cũng không biết đời này có đợi được đến ngày ấy hay không nữa.

Khả Nhi bỗng nhiên ho sặc sụa. Tương Vũ vội vàng vuốt lưng cho Khả Nhi, nói bằng giọng oán trách: -Sao mà bất cẩn thế! Có uống tí canh thôi mà cũng sặc! Uống từ từ thôi, không ai tranh giành với cậu đâu mà lo!

Khả Nhi bị sặc đến mức giàn giụa nước mắt, thở không ra hơi: -Canh Mai nấu đúng là ngon tuyệt!

Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Tương Vũ liền nói: -Một thời gian nữa tớ sẽ phải về quê, đón bố mẹ đến Thâm Quyến dưỡng lão. Khả Nhi, chúng ta cùng về quê nghỉ ngơi một thời gian nhé!

-Được thôi!- Khả Nhi cảm thấy hơi buồn ngủ, liền nhắm mắt nằm trên giường, mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng cây cối xanh tươi ở dưới quê, ông ngoại bê ống điếu nhìn cô cười hiền hậu. Những con người hiền hậu ở quê nhà đã mở rộng tấm lòng giúp đỡ cô những lúc khó khăn. Có lẽ cũng phải về đó một chuyến xem sao.-Không phải là tớ muốn nói cậu đâu….- Tương Vũ bắt đầu cằn nhằn: -Nhưng cậu chẳng biết thương xót bản thân mình gì cả. Giờ danh đã có rồi, lợi cũng có rồi, cần gì phải cố sức như vậy nữa? Đời người rốt cuộc còn mong gì hơn nữa?

-Cậu không hiểu được đâu!- Khả Nhi trở người, thu mình vào trong chăn: -Tớ nhất định phải làm việc, đó chính là sự tự tôn và mục tiêu tồn tại của tớ!

-Hài, cậu ngủ đi!- Tương Vũ nhẹ nhàng đi ra và đóng cửa lại.

Phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như mấy năm trước, sau khi cô bỏ đứa bé đi vậy. Đứa bé ấy và cả bố của nó nữa đã trở thành một nỗi đau đớn khôn nguôi trong lòng cô, chỉ cần khẽ chạm vào thôi cũng khiến cho nó chảy máu.

Mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Với Tương Vũ, cô có thể từ bỏ cuộc sống an nhàn nơi quê nhà để theo người đàn ông mà cô yêu sâu sắc đến thành phố Thâm Quyến lạ lẫm này để xây dựng sự nghiệp. Cô ấy đã chọn con đường trở thành người phụ nữ sau lưng người đàn ông, chịu đựng mọi gian khổ để hỗ trợ cho sự nghiệp của chồng. Có lẽ cô ấy rất hạnh phúc. Tuy nhiên, Khả Nhi mãi mãi không bao giờ lựa chọn con đường này. Trên lưng cô còn có rất nhiều thứ mà cô không thể từ bỏ được, vì vậy số phận đã an bài cuộc đời của cô sẽ không có hạnh phúc.

Cũng còn may…Khả Nhi nghĩ ngợi mông lung…ít nhất thì những người mà cô yêu quý và trân trọng đều được hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi! Cô không biết mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, nhưng có thể ngủ được đã là một điều hạnh phúc rồi.

Dường như trong giấc mơ cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn: -Dương Phàm…- cô lí nhí.

Đối phương khẽ thở dài: -Là anh!

-À, Chu Chính Hạo…sao anh lại đến đây? Vé máy bay từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến miễn phí à?

-Bây giờ không phải mùa du lịch, vé máy bay được giảm giá nhiều!

-Em thì có gì tốt mà để anh phải bỏ ra nhiều như vậy?- Khả Nhi không phân biệt nổi là mơ hay là thực, chỉ nói dựa vào cảm giác: -ích kỉ, tự cho mình là đúng, ngang ngạnh, quá mạnh mẽ. Thành Hạo đã từng nói phần lớn đàn ông đều tránh xa một người con gái như em!

-Cũng không phải tất cả đàn ông đều thích những cô gái dịu dàng và mềm yếu, cũng không hẳn mỗi người đàn ông đều thích tìm cho mình một người phụ nữ chỉ biết phụ thuộc vào bản thân. Những kẻ tránh xa một người con gái xuất sắc trước tiên là bởi vì anh ta không đủ xuất sắc, hoặc không đủ tự tin, không xứng với một cô gái tốt như vậy!

Khả Nhi cười ra nước mắt: -Chu Chính Hạo, anh thật biết an ủi người khác!

Chu Chính Hạo đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô rất lâu mới lên tiếng: -Thực ra anh có thể mang lại hạnh phúc cho em, chỉ cần em đồng ý.

Khả Nhi kéo chăn lên che đầu, nhủ thầm: giấc mơ này thật hoang đường!

-Anh thật sự hi vọng mình trở nên tốt hơn để có thể xứng đáng với em!

-Anh đã tốt lắm rồi, Chu Chính Hạo…thật đấy!- Chu Chính Hạo rất tốt, cô đã từng gặp rất nhiều người tốt bụng. Nhưng người mà cô yêu chỉ có một, một người duy nhất ấy…Thế nên cả đời này cô không còn dám mơ tưởng tới hạnh phúc.

Chuyện Khả Nhi bị ốm cuối cùng cũng đến tai bà ngoại và mẹ. Dưới sự dẫn đường của Mai, hai người tìm đến bệnh viện nói Khả Nhi nằm. Kéo cánh tay gầy guộc của Khả Nhi, bà ngoại thở dài. Mẹ Khả Nhi oán trách: -Cái con bé này, bị ốm thế này mà còn giấu mẹ, thật là….

Khả Nhi cười cười, nhanh miệng bào chữa: -Chỉ là cảm cúm vớ vẩn thôi mà. Đôi ba ngày là khỏi ngay ấy mà! Không sao đâu!-Không sao?- bà ngoại lau nước mắt: -Ốm đến nỗi người không ra người rồi, cháu tự soi gương đi!

Tương Vũ nhanh chóng hùa theo bà ngoại, lôi từ trong túi ra một cái gương nhỏ đưa ra trước mặt Khả Nhi. Trận ốm này khiến cho Khả Nhi gầy đi nhiều, cằm trở nên nhọn hoắt, đôi mắt như lồi ra, khuôn mặt hốc hác, xanh xao. Khả Nhi vỗ vỗ vào mặt mình, cười hi hi: -Hay quá, mắt to cằm nhọn! Rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện đại!

Tương Vũ lạnh lùng mỉa mai: -Nên nói là cằm hình búa, mắt như cái đèn lồng…càng ngày càng giống con bọ ngựa!

Khả Nhi tức tối trợn mắt nhìn Tương Vũ.

Chu Chính Hạo lúc nãy bị đẩy sang một bên nay mới có cơ hội lên tiếng. Anh lớn tiếng chào hỏi người lớn: -Cháu chào bà, chào cô! Mời bà và cô ngồi xuống đây! Ở đây có hoa quả, để cháu gọt hoa quả mời mọi người nhé!

Tần Tuyết Liên nhìn Chu Chính Hạo, xác định người này mình chưa nhìn thấy bao giờ liền đưa mắt nhìn Khả Nhi.

Bà ngoại cười tươi: -Tiểu Dương à, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi! Mấy năm nay cháu biến đâu mất thế?

Khả Nhi vội vã sửa sai: -Đây là Chu Chính Hạo, bạn cùng đại học với cháu. Bà ơi bà nhận nhầm người rồi!

-À, là Tiểu Châu à? Già rồi lẩm cẩm, mấy năm không gặp đã nhớ nhầm họ của cháu rồi- bà ngoại càng ngày càng hồ đồ: -Mấy năm trước cháu đến nhà ta chơi, giờ thay đổi nhiều quá. Khả Nhi bị ốm mà chẳng nói với cả nhà một tiếng, may mà có cháu chăm sóc….

Khả Nhi dở khóc dở cười. Bà ngoại đã lớn tuổi rồi, trí nhớ ngày càng kém, giờ còn nhớ nhầm Dương Phàm với Chu Chính Hạo. Khả Nhi ái ngại nhìn Chu Chính Hạo, anh mỉm cười chấn an cô rồi lại chăm chú vừa nghe bà ngoại nói vừa gọt táo. Vỏ táo gọt thành một dải liền mạch mà không bị đứt. Khả Nhi chợt thất thần nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt cô trở nên dịu dàng và ấm áp.

Gọt xong vỏ táo, Chu Chính Hạo ngẩng đầu lên mỉm cười với Khả Nhi. Khả Nhi giật mình như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Chu Chính Hạo chia táo thành từng miếng nhỏ đặt lên đĩa rồi cắm tăm vào, đưa mời bà: -Cháu mời bà!

-Ngoan lắm!- bà ngoại cười sung sướng: -Tiểu Châu này, cháu với Khả Nhi đã yêu nhau mấy năm rồi, bao giờ thì định cưới? Bà già cả rồi, sợ chẳng đợi được lâu!

-Bà ơi…- Khả Nhi thở dài, không dám lên tiếng oán trách. Cho dù đã lú lẫn nhưng bà ngoại lúc nào cũng mong mỏi Khả Nhi sớm yên bề gia thấy, mong cô có được một tổ ấm hạnh phúc.

-Bà ơi…-Chu Chính Hạo nói: -Dạo này cháu và Khả Nhi tương đối bận, mấy năm nay vẫn chưa có thời gian bàn chuyện hôn nhân. Bà yên tâm, đợi Khả Nhi khỏe hẳn chúng cháu sẽ bàn chuyện này. Bà thấy có được không?

Bà ngoại yên tâm, gật đầu hài lòng: -Được, đương nhiên là được!

Khả Nhi cảm kích nhìn Chu Chính Hạo, mỉm cười ái ngại. Chu Chính Hạo cũng mỉm cười an ủi Khả Nhi.

Tần Tuyết Liên ngồi bên cạnh nhìn thấy hết tất cả. Có ai hiểu con bằng mẹ? Tuyết Liên nắm chặt lấy tay con gái, Khả Nhi ngoảnh đầu lại nhìn mẹ, trong lòng xót xa, suýt rơi nước mắt.

Dưới sự quản lí nghiêm ngặt của bà ngoại và mẹ, Khả Nhi không thể vừa dưỡng bệnh vừa làm việc, cuối cùng còn gây kinh động đến Đỗ Tích Nhã. Qua webcam, Đỗ Tích Nhã chăm chú nhìn Khả Nhi, vẻ mặt thương xót: -Sao, vì một người đàn ông mà em giày vò bản thân đến thế này kia à?

Khả Nhi ủ rũ: -Có phải rất giống một kẻ ngốc không chị?

-Đương nhiên không rồi!- Đỗ Tích Nhã nghiêm chỉnh nói: -Phần lớn con gái đều có lúc phạm phải sai lầm. Chị cũng là người từng trải, đương nhiên lúc ấy cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, buồn đến không muốn sống nữa. Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại lại thấy thực ra đó cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Nếu như không có người đó thì chị cũng tuyệt đối không ngược đãi bản thân mình!

-Vì chị là Đỗ Tích Nhã mà!- Khả Nhi chán nản nói. Đúng như chị Phượng đã từng nói, ở Đỗ Tích Nhã luôn toát lên khí chất của bậc đế vương, không ai có thể so sánh với cô ấy được.

-Em là Tần Khả Nhi, là một Tần Khả Nhi độc nhất vô nhị trên đời này…- Đỗ Tích Nhã nghiêm nghị: -Em nên hiểu rõ giá trị của mình!

Khả Nhi khẽ nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: -Giá trị của em thì có liên quan gì đến nỗi buồn của em chứ?

-Cherry…trong số những người bạn cùng hội cùng thuyền, chị quý em nhất. Em khác so với mỗi người bọn chị. Chị được thừa kế giang sơn do một tay bố để lại. Thành Hạo, Trụ Kiệt và Giang Nhã Thu là được bố chị lựa chọn, được đào tạo ngay từ đầu. Bốn người bọn chị có được ngày hôm nay đều là bởi vì sau lưng bọn chị có được người nâng đỡ. Còn em, em chẳng có gì, làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vừa đi học vừa bôn ba, không có cơ hội được đào tạo đặc biệt…tất cả những thành tựu mà em có được ngày hôm nay đều nhờ vào sự cố gắng của bản thân. Với sự quyết đoán và nghị lực như vậy, trên đời này làm gì có cửa ải nào mà em không thể vượt qua được?

Khả Nhi cười bò trên giường: -Tích Nhã, chị làm máu trong người em nóng lên rồi đấy!

Đỗ Tích Nhã lắc đầu thở dài: -Xem ra những lời chị nói em đều bỏ ngoài tai. Có biết gì sao chị cho em trở thành cổ đông của Thừa Nghiệp không? Bởi vì chị hiểu rõ giá trị của em, vì vậy chị không coi em là cấp dưới, mà là bạn. Nếu như chỉ là cấp dưới thì chị chắc gì đã giữ được em ở bên cạnh lâu như vậy. Ngoài Thừa Nghiệp ra còn có cả đống công ty đa quốc gia sẵn sàng bỏ tiền ra để lôi kéo em sang làm cho họ. Cũng giống như thế, không có Dương Phàm thì vẫn còn cả đống đàn ông xếp hàng chờ lấy được em. Em nghĩ kĩ mà xem, mấy năm nay, những người đàn ông có ý với em còn ít chắc? Đáng tiếc là con mắt của em không nhìn thấy bọn họ.

-Đàn ông không thích những người phụ nữ giỏi giang và quá độc lập!- Khả Nhi buồn bã nhắc lại lời của một ai đó.

-Bố láo! Xin lỗi vì chị đã nói bậy!- Đỗ Tích Nhã thường có thói quen nói thẳng với những người của mình: -Nếu như đứa con gái nào mà nói như vậy thì chắc chắn đó là người không thông minh, không đảm đảm, chỉ mong mỏi được dựa dẫm vào đàn ông như loài kí sinh trùng. Chỉ có những thằng đàn ông dâm đãng mới thích loại con gái như vậy, cứ tưởng rằng mình có sức quyến rũ hơn những cô gái xuất sắc. Đáng tiếc là họ đâu có phải đàn ông, làm sao biết được đàn ông nghĩ gì? Cứ coi như cô ta biết được suy nghĩ của một người đàn ông nào đó thì cũng khó mà nắm bắt được hết suy nghĩ của đàn ông trong thiên hạ. Nếu như người nói câu này là đàn ông, vậy thì chắc chắn hắn là một kẻ ngu xuẩn, bản thân không đủ xuất sắc, không xứng đáng với một người con gái xuất sắc nên mới nói ra những điều ấu trĩ và ngu xuẩn như vậy. Những người đàn ông như vậy làm sao có thể là đại biểu cho tất cả đàn ông trên thế giới này được? Con người trong xã hội này vốn dĩ hoàn toàn khác nhau, sở thích của con người cực kì đa dạng, ai mà có thể đoán được ý thích của tất cả mọi người cơ chứ. Trên đời này thiếu gì đàn ông? Cherry à, em cần gì phải nhớ nhung đến một người đàn ông đã thuộc về người khác chứ?

-Em hiểu, em hiểu cả, nhưng mà…- Khả Nhi bất lực cúi đầu, hồi lâu sau mới khẽ nói:- Có đôi khi em nghĩ, thực ra lúc ấy em không phải là không có con đường thứ hai. Sau khi mẹ làm phẫu thuật, anh ấy ở bên cạnh em bao lâu như vậy, em vốn có thể nói hết mọi chuyện với anh ấy, sau đó có gì khó khăn cả hai cùng đối mặt. Nếu như…nếu như em đi con đường ấy….

-Nếu như em chọn đi con đường ấy sẽ có ba khả năng xảy ra…- Đỗ Tích Nhã bắt đầu liệt kê theo trình tự: -Thứ nhất: em sẽ bị nhà trường đuổi học, bởi vì chưa học xong mà đã có con, đảm bảo em sẽ không thể tìm được việc, mọi gánh nặng kinh tế đều đổ lên đầu Dương Phàm. Hai người sống vất vả, còn may là tình cảm gia đình cũng không đến nỗi tồi, vợ chồng hòa thuận.Đương nhiên, trong cuộc sống gian khổ và vất vả, Dương Phàm sẽ nhớ lại cuộc sống sung sướng trước đây, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn phiền. Còn em, nhìn thấy cậu ta từ một chàng công tử phóng khoáng nay trở thành một người đàn ông bươn chải, vất vả, cảm giác áy náy sẽ đè nặng trong lòng em. Nhưng đây vẫn là một cái kết thúc có hậu nhất.

-Thứ hai, em sinh một đứa con trai, gia đình Dương Phàm vì vậy mà chấp nhận em. Bởi vì địa vị thấp hèn nên em luôn phải cúi đầu trong gia đình nhà họ Dương, rồi phải xin tiền của họ để lo lắng cho bà và mẹ. Người con gái độc lập, tự tôn, tự cường mà Dương Phàm thích lúc đầu không còn, chỉ còn lại một người vợ nhu nhược và phụ thuộc. Lâu dần cậu ta sẽ cảm thấy chán ghét em, đi qua đêm không về nhà. Cô bé lọ lem được gả vào gia đình quyền quý đã là một may mắn quá lớn đối với em rồi, vì vậy em chẳng có quyền gì căn vặn chuyện bên ngoài của đàn ông. Đến khi em ngoài ba mươi tuổi, mặc dù chưa phải là già nhưng cũng không còn xinh đẹp như những cô gái tuổi đôi mươi ở bên ngoài, thế rồi dần dần cả đám con gái trẻ đẹp bắt đầu tìm đến nhà em ăn vạ…Một kết cục như vậy cũng tương đối ảm đạm…

-Cái kết cục thứ ba là cuối cùng Dương Phàm chẳng thể chịu nổi áp lực cuộc sống, bỏ dở giữa chừng và quay lại với cuộc sống ban đầu. Gia đình Dương Phàm đưa cho em một số tiền làm tiền bồi thường. Sau đó, em không bằng cấp, không công việc, một mình mang con nhỏ rời khỏi Bắc Kinh, đương nhiên cũng có thể em sẽ trả con lại cho họ, còn mình thì tiếp tục trở về với cuộc sống nghèo khổ cùng với bà và mẹ. Cho dù là trường hợp nào thì trên đời này vẫn sẽ có thêm một Tần Khả Nhi đáng thương, sống cả đời đầy đau khổ và oán hận. Những mảnh đời như vậy trên đời này không ít!

Khả Nhi cười đau khổ: -Chỉ có thể tàn khốc như vậy sao?

-Đúng vậy, hiện thực tàn khốc như vậy đấy!- Đỗ Tích Nhã thở dài: -Cũng may là em đã chọn một lối đi khác. Vì vậy nên hiện giờ em mới là một Tần Khả Nhi có một không hai!

Khả Nhi vẫn ủ rũ: -Nhưng mà em đã mất đi người đó, một người có một không hai trên đời này. Từ đầu đến cuối đều là do em đã phụ tình anh ấy, em thậm chí còn chẳng có tư cách mà oán thán!

-Thực ra, xét từ lập trường của cậu ta thì không thể nói là cậu ta có lỗi. Còn xét trên lập trường của em cũng không thể nói em đã làm sai điều gì. Chẳng ai có thể đảm bảo bản tính của con người suốt đời không thay đổi, tình cảm có thể kéo dài mãi mãi. Làm sao có thể đem vận mệnh của mình giao phó cho người khác. Một người trước tiên phải đủ mạnh mới có thể bảo vệ bản thân và bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Cherry à, làm người phải học cách từ bỏ và lãng quên, từ bỏ thứ tình cảm đã không còn thuộc về mình, lãng quên người đã từ bỏ em đi!

Tần Khả Nhi khẽ nhắm mắt lại, giọng nói phảng phất sự mệt mỏi: -Nếu như có thể, em rất hi vọng mình có thể điều khiển được tình cảm của mình. Nhưng em chỉ là một đứa con gái bình thường, có thịt có xương, cũng biết đau đớn…

Đỗ Tích Nhã nhìn Khả Nhi hồi lâu mới lên tiếng: -Cherry, đi nghỉ ngơi ở đâu đó một thời gian đi! Chị cho em nghỉ một tháng có lương, hi vọng một tháng sau em sẽ lại là một Tần Khả Nhi độc lập và tự tin như trước đây!

Đỗ Tích Nhã và Khả Nhi bàn bạc và quyết định sẽ để Trụ Kiệt về nước tạm thời đảm đương công việc ở Thừa Nghiệp. Nhớ đến khuôn mặt đẹp trai đến khó tả của Trụ Kiệt, Khả Nhi sực nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé đó. Rõ ràng là hình ảnh thu nhỏ của Trụ Kiệt mà…

-Sao thế?- Đỗ Tích Nhã nhận ra sự khác thường trên mặt Khả Nhi.

-Cái đó…- Khả Nhi do dự hồi lâu: -Trụ Kiệt có con cái gì không?

-Ai mà biết được…- Đỗ Tích Nhã thản nhiên: -Cậu ta nhiều bạn gái như vậy, ai mà biết được cậu ta có con rơi con vãi gì không. Nhưng sao em lại hỏi cái này?

Khả Nhi khẽ mấp máy môi, nghĩ đến vẻ dịu dàng của Dương Phàm lúc ôm cậu bé đó. Có lẽ mất đi đứa trẻ, anh ấy và Thư Á sẽ rất đau lòng. Cuối cùng cô đành nói: -Em nhìn thấy có một đứa bé rất giống Trụ Kiệt. Chỉ có điều lúc ấy đứa bé đó đang được bố nó ôm trong lòng, chắc là không có quan hệ gì với Trụ Kiệt đâu!

-Có quan hệ thì cũng chẳng làm được gì. Con cái là do người ta vất vả nuôi dưỡng, đương nhiên nó trở thành con của người ta rồi. Chẳng thể nào vì nó có mang dòng máu của mình mà đòi ngồi không hưởng phúc!

Khả Nhi lại lần nữa bị lí lẽ của Đỗ Tích Nhã thuyết phục.Sau khi ra viện, việc đầu tiên mà Khả Nhi làm là dẫn bà và mẹ về quê nghỉ ngơi. Chu Chính Hạo tiễn Khả Nhi ra tận sân bay, trước khi đi còn nhìn Khả Nhi đầy hàm ý rồi dặn dò:- Anh sẽ đợi em quay lại!

Vừa hay lúc đó Tương Vũ đi qua chỗ Chu Chính Hạo, vội vàng nói chen vào: -Anh trai à, con gái không phải đợi quay về mà phải theo đuổi mới được!- nói rồi cô ngoảnh đầu lại chớp chớp mắt: -Đừng sợ, em sẽ giúp anh! Nhớ gửi cho con trai em một thùng sữa để uống là được rồi!

Chu Chính Hạo cười lăn lộn, dường như tất cả những người bạn xung quanh Khả Nhi đều thật sự rất dễ thương.

Đưa mắt tiễn họ vào tận trong cửa lên máy bay, Chu Chính Hạo mới ra về. Bỗng nhiên có ai đó lên tiếng chào anh: -Giám đốc Chu, có rỗi không? Tôi muốn mời anh đi ăn một bữa!

Chu Chính Hạo định thần lại, hóa ra là Lâm Huy, chồng của Tương Vũ. Chu Chính Hạo đã quen biết với Lâm Huy tại bệnh viện khi hai vợ chồng Tương Vũ vào thăm nom Khả Nhi. Lúc ấy công ty của Lâm Huy đang cạnh tranh giành lấy một vụ làm ăn với công ty của Chu Chính Hạo tại Thâm Quyến. Sau khi biết được thân phận của Chu Chính Hạo, Lâm Huy đã tìm cách tiếp cận anh.

Thực ra mặc dù quy mô công ty của Lâm Huy có hơi nhỏ nhưng thực lực tương đối mạnh. Bình thường Chu Chính Hạo cũng chẳng ngần ngại gì khi giao vụ làm ăn ấy cho công ty của Lâm Huy, nhưng đối phương lại sử dụng phương pháp cạnh tranh kinh doanh, thế nên Chu Chính Hạo không thể gật đầu bừa bãi được. Anh lại không phải là người thích lo chuyện của người khác, nhưng nghĩ đến việc Khả Nhi với Tương Vũ rất thân thiết, lại nhớ tới nụ cười hiền hòa của Tương Vũ, Chu Chính Hạo đành nói: -Giám đốc Lâm, vợ của anh thật đáng yêu, xứng đáng để anh trân trọng đấy!

Lâm Huy ngẩn người không hiểu ý của Chu Chính Hạo là gì.Chu Chính Hạo nói: -Vài hôm trước, chỉ là tình cờ thôi, tôi nhìn thấy anh ngồi uống cà phê với cô Hồ của công ty tôi. Cô ấy không có quyền quyết định gì cả, không giúp gì cho anh được đâu!

Lâm Huy mặt mày biến sắc, nếu như chỉ là ngồi uống cà phê bình thường thì Chu Chính Hạo đương nhiên sẽ không nói làm gì. Một lúc sau, Lâm Huy mới ngập ngừng hỏi: -Cô Tần có biết không?

Chu Chính Hạo lắc đầu: -Tôi nghĩ không nên để cho một người tốt như vợ anh phải đau lòng nên tạm thời không nói với Khả Nhi. Chỉ có điều, nếu như còn tiếp tục, với quan hệ của cô ấy, tôi e là chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Khả Nhi rất coi trọng vợ anh, thế nên cô ấy sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương bạn của mình đâu!

Lâm Huy gật đầu: -Cám ơn, tôi biết nên làm gì! Thực ra trong mắt tôi, vợ tôi vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất. Tôi rất trân trọng cô ấy!

Chu Chính Hạo mỉm cười: -Vậy thì tốt! Phúc phận này chúng ta có cầu cũng chẳng được. Nếu như đã có rồi thì nên biết trân trọng, đúng không?

Bởi vì biết ơn quê hương, mấy năm gần đây Khả Nhi liên tục quyên góp tiền để sửa chữa đường xá, mua sắm thiết bị y tế, làm việc từ thiện ở quê hương. Ở trong cái huyện nhỏ ấy, Khả Nhi có thể nói là một người rất nổi tiếng. Lần này về quê, mặc dù không khua chiêng gõ trống, cố gắng tránh để kinh động đến bất kì ai, nhưng những ngày tháng thanh thản chưa kéo dài được bao lâu đã có người tới chào hỏi. Thế rồi người người lũ lượt kéo đến, có người còn dẫn theo con nhỏ đến hỏi bí quyết thành công của Khả Nhi, cũng có người quen đến tìm Khả Nhi để mong có được cơ hội hợp tác, cũng có những người lấy danh nghĩa là thân thích đến để mượn tiền hoặc nhờ Khả Nhi giúp tìm cho một công việc…

Một buổi tối nọ, đợi Khả Nhi tiễn nốt đoàn khách cuối cùng, Tương Vũ thở dài: -Cậu quay về là để nghỉ ngơi yên tĩnh một thời gian, bây giờ thành ra thế này thì bao giờ mới yên tĩnh cho được. Chi bằng chúng ta đến nhà tớ tránh nạn đi!Khả Nhi lắc đầu: -Cũng không thể để cho bố mẹ cậu bị vạ lây được!

-Hay là…- Tần Tuyết Liên lên tiếng: -Chúng ta về quê vài hôm đi!

Khả Nhi vẫn lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói: -Chúng ta đến đặt bàn ăn khoảng 20 chỗ ở một nhà hàng to nhất trong huyện đi!

Dưới ánh mắt bỡ ngỡ của mọi người, Khả Nhi cười nói: -Ban đầu không muốn ồn ào nhưng bây giờ đã kinh động đến mọi người rồi. Về tình về lí đều nên mời những người trước đây đã giúp đỡ gia đình ta đến ăn uống một bữa rồi cảm ơn họ một tiếng. Uống nước nhớ nguồn, đây cũng là lẽ thường mà!

Bà ngoại và mẹ Khả Nhi gật đầu lia lịa.

Chọn một ngày đẹp trời, Khả Nhi đặt một bàn 20 chỗ ở một nhà hàng lớn nhất trong huyện, mời tất cả những người quyên tiền giúp cô đi học và chữa bệnh cho mẹ năm ấy đến dự tiệc. Cô còn mời hàng xóm xung quanh nhà thường ngày vẫn giúp đỡ gia đình cô đến chung vui. Mọi người ai nấy đều vui mừng, nhất là khi Khả Nhi lần lượt mời rượu và cám ơn từng người một. Lúc ấy họ mới phát hiện sự thành công của nhân vật nổi tiếng này có một phần nhỏ là đóng góp của mình.Khả Nhi hào hứng mời rượu mọi người, Tương Vũ biết Khả Nhi không uống được rượu liền lén đổi rượu thành nước lọc. Mặc dù vậy Khả Nhi vẫn cảm thấy hơi lâng lâng vì men rượu.

Sau khi tiệc tàn, Tương Vũ dẫn Khả Nhi về nhà. Vừa xuống khỏi taxi, Khả Nhi đã nhìn thấy một bóng người rất quen đứng ở dưới lầu, người ấy đang nhìn cô mỉm cười. Cô chớp chớp mắt, miệng lẩm bẩm: -Tương Vũ, hình như tớ bị ảo giác!

Tương Vũ lạnh lùng: -Chẳng qua chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà, cậu cần gì phải nghệt ra như vậy?

Nhìn thấy Chu Chính Hạo đi đến trước mặt, Tương Vũ cười hi hi: -Còn tưởng anh chỉ nói chơi thôi chứ, nào ngờ lại đến thật à?

Chu Chính Hạo đưa tay ra đỡ Khả Nhi, mỉm cười đáp: -Đúng như em đã nói, con gái là phải theo đuổi chứ không phải là chờ đợi người ta quay lại! Cám ơn em đã nói địa chỉ cho anh!

Nhờ gió thổi man mát mà cơn say của Khả Nhi đã bớt đi ít nhiều. Nghe hai người đó nói chuyện, Khả Nhi chợt hiểu ra vấn đề: -Tương Vũ, cậu dám bán đứng tớ à?

-Đúng vậy!-Tương Vũ nói chẳng chút thiện cảm: -Tớ bán cậu rồi, đổi lấy một thùng sữa cho con trai tớ! Sao, cậu làm được gì tớ nào?

Khả Nhi u uất, chẳng nhẽ cô chỉ đáng giá một thùng sữa thôi sao?

-Khả Nhi giao cho anh nhé, nhà cô ấy ở phòng số 3 tầng 3- sau khi yên tâm gửi Khả Nhi cho Chu Chính Hạo, Tương Vũ liền đi thẳng một mạch.

Chỉ còn lại Chu Chính Hạo và Khả Nhi nhìn nhau không biết nói câu gì, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Hồi lâu sau, Khả Nhi không nhịn được nữa đành cười nhạt.Cơn say của cô vẫn còn chưa hết hẳn, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ, ánh mắt trong veo như những gợn nước. So với bình thường thì Khả Nhi hôm nay trông còn quyến rũ hơn nhiều.

Chu Chính Hạo chợt động lòng, anh đưa tay lên chạm vào mặt cô. Khoảnh khắc chạm được vào mặt cô, tay anh như cứng lại, trượt xuống vai cô, trở thành động tác đỡ lấy Khả Nhi: -Uống nhiều rượu không nên đứng hóng gió, lên lầu đi thôi!- nói rồi Chu Chính Hạo dìu Khả Nhi men theo cầu thang từ từ lên lầu. Quen biết đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hai người gần gũi đến như vậy, anh dường như có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên mái tóc của cô. Trong lòng muốn giây phút này cứ kéo dài mãi mãi nên bước chân của anh như chậm lại.

Mặc dù vẫn còn cảm thấy đau đầu nhưng Khả Nhi có thể ý thức được rõ ràng: -Chu Chính Hạo, em…- đang định thoát ra khỏi vòng tay của Chu Chính Hạo thì Khả Nhi nghe thấy tiếng ồn ào, cãi cọ ở trên lầu vọng xuống. Cô nghe thấy rõ tiếng của bà và mẹ. Mặt mày biến sắc, Khả Nhi quên luôn cả chuyện định làm, cô leo nhanh lên cầu thang dưới sự giúp đỡ của Chu Chính Hạo.

Ở trước cửa nhà, bà ngoại trước nay rất hiền hậu bỗng trở nên vô cùng kích động. Bà đang cãi cọ với một người đàn ông khoảng trên dưới 50 tuổi: -Mày là đồ súc sinh, mày đã phá hỏng cuộc đời con gái tao, giờ ngay cả Khả Nhi mà mày cũng không tha sao? Mày cút, cút ngay! Mẹ con nó không có quan hệ gì với mày hết!

Gã đàn ông đó hung hãn mắng chửi:-Bà già chết tiệt, tôi đến đây tìm con gái, bà cấm được à?- đứng bên cạnh gã đàn ông đó là một đứa con trai khoảng 17 tuổi, mái tóc dài nhuộm vàng, tai có đeo mấy cái khuyên lấp lánh, nhìn cách ăn mặc là biết bắt chước theo phong cách ăn mặc của mấy minh tinh Hồng Kông. Cậu ta miệng đang nhai kẹo cao su, bàng quan đứng nhìn cảnh tượng trước mắt cứ như thể chẳng liên quan gì đến bản thân.

Trong chớp mắt, khuôn mặt Khả Nhi như phủ đầy sương mù, khuôn mặt và ánh mắt lạnh băng đầy căm phẫn. Mặc dù ông ta đã già đi nhiều nhưng cô vẫn có thể lập tức nhận ra người đàn ông xấu xa ấy chính là Trịnh Đại Vĩ. Còn kẻ đứng bên cạnh ông ta có lẽ là Trịnh Dũng, con trai ông ta.

Bà ngoại tuổi tác đã cao, giờ đang tức đến nỗi thở không ra hơi. Tần Tuyết Liên vội vã dìu mẹ, lo lắng bảo: -Mẹ ơi, chúng ta vào nhà đi! Đừng để ý đến loại súc sinh ấy nữa!

-Không được…- bà ngoại tức tối: -Khả Nhi sắp về rồi, khó khăn lắm nó mới được sống yên ổn, mẹ không thể để cho thằng súc sinh này làm liên lụy đến Khả Nhi được!

-Bà già chết tiệt kia, đó là con gái tôi, chưa thấy có đứa con gái nào lại không nghe lời bố của nó cả. Bà biết điều thì an phận chút đi, sau này tôi sẽ bảo con gái tôi cho bà miếng cơm ăn…

-Bà, mẹ …con về rồi đây!- Khả Nhi vùng ra khỏi vòng tay của Chu Chính Hạo, sải bước đi đến trước mặt Trịnh Đại Vĩ.

Vừa nhìn thấy Khả Nhi, Trịnh Đại Vĩ đã nở nụ cười giả tạo:

-Oa, Khả Nhi đã lớn thế này rồi hả con! Cái con bé này, bao nhiêu năm không gặp, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, thế mà không đến thăm bố với em một cái!

Khả Nhi không đếm xỉa gì đến Trịnh Đại Vĩ, quay sang dịu giọng nói với bà và mẹ: -Mẹ ơi, mẹ dìu bà vào phòng nghỉ ngơi trước đi. Bà ơi, bây giờ là giờ nghỉ trưa rồi, bà không nhớ là bác sĩ Triệu dặn bà phải ngủ trưa để giữ sức khỏe à?Tần Tuyết Liên nhìn thấy Chu Chính Hạo đứng ở phía sau Khả Nhi liền yên tâm hơn đôi chút, liền dìu bà ngoại đang kích động vào trong nhà nghỉ ngơi. Đi được mấy bước Tuyết Liên lại lo lắng ngoảnh lại nhìn Khả Nhi. Khả Nhi mỉm cười chấn an mẹ.

Nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ khép lại, Khả Nhi yên tâm ngoảnh đầu lại bảo Chu Chính Hạo: -Anh vào nhà ngồi đi! Uống nước thì tự rót nhé. Trên bàn có hoa quả đấy, em còn có chút chuyện riêng cần giải quyết!

Chu Chính Hạo gật đầu: -Không cần lo cho anh đâu! Khi nào cần cứ gọi anh một tiếng nhé!

Trịnh Đại Vĩ kéo con trai Trịnh Dũng định cùng vào trong nhà.Khả Nhi đứng chặn ngay ở cửa, lạnh lùng nhìn hai cha con hắn. Hình ảnh cuối cùng về Trịnh Đại Vĩ trong kí ức của Khả Nhi chính là lúc hắn ta cầm cây gậy quật tới tấp vào người cô. Trịnh Đại Vĩ trong kí ức và hiện tại đã khác đi nhiều: mái tóc đã lốm đốm bạc, lưng hơi còng…xem ra năm năm trong tù đã khiến cho hắn phải nếm nhiều cực khổ, đáng tiếc là phẩm chất của hắn vẫn chẳng thay đổi.

Về tình trạng hiện tại của Trịnh Đại Vĩ, Khả Nhi ít nhiều đã nghe những người đến thăm viếng kể lể sơ qua. Năm đó, sau khi hắn vào tù không lâu, vợ của hắn đã vơ vét tất cả tiền của rồi cuốn gói theo trai, bỏ lại Trịnh Dũng và bà Trịnh một già một trẻ tự lo liệu. Trịnh Dũng học hết tiểu học đã theo đám côn đồ đầu đường xó chợ đi trộm cắp, cướp giật, bị đưa đi trại cải tạo không biết bao nhiêu lần, thế mà giờ vẫn còn lông bông, đi gây lộn khắp nơi. Thỉnh thoảng về nhà đòi tiền bà Trịnh và Trịnh Đại Vĩ, nếu không có tiền là y như rằng đánh chửi bà với bố. Mục đích của Trịnh Đại Vĩ đến đây là gì không cần hắn nói ra Khả Nhi cũng đoán ra được đến chín mươi phần trăm là để xin tiền.

-Khả Nhi à…nghe nói con đã thành bà chủ…bố rất mừng. Lần này bố dẫn em trai đến thăm con…

Khả Nhi cười nhạt: -Tôi là ngôi sao dữ, nghe nói là khắc cha nên mới sinh ra đã không có bố rồi, vậy thì làm sao có em trai được?

Trịnh Dũng đứng bên cạnh thấy vậy liền vùng vằng: -Ông già, nhìn thấy chưa? Người ra có coi ông ra cái gì đâu, thật là mất mặt!

Mặt Trịnh Đại Vĩ biến sắc, hắn vênh mặt lên giáo huấn Khả Nhi: -Khả Nhi, con làm vậy là không đúng đâu. Đúng là trước đây bố ít chăm sóc con, nhưng con là người có học, hiếu thuận là đạo lí làm người, không có cha mẹ làm sao có con. Chẳng nhẽ ngay cả những đạo lí này mà con còn không hiểu à? Mẹ con đã dạy dỗ con như vậy đấy hả?

Thấy Trịnh Đại Vĩ lên mặt dạy đời, Khả Nhi bật cười: -Ông đến nhà tôi là để làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra, đừng lãng phí thời gian!

Nhìn thấy Khả Nhi cười, Trịnh Đại Vĩ tưởng là có hi vọng liền vui vẻ nói: -Là như thế này, con thấy đấy, em trai con đã 18 tuổi rồi mà không được đi học, cũng chẳng có việc làm. Chẳng phải con đã được làm bà chủ ở Thâm Quyến rồi hay sao, con hãy dẫn Tiểu Dũng qua đó, tìm cho nó một công vi

/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status