Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 15

/35


Hốt hoảng.Bây giờ trong lòng anh chỉ có hốt hoảng cực độ.

Một màn này. Thực sự quá tàn bạo. Trước mặt anh là cô sao. Cô gái ngày nào còn cam chịu ấm ức trước những lời đùa cợt của anh. Diệp Lam Phi dần tiến vào suy nghĩ của mình, bỏ mặc tất thảy, giống như bây giờ tại chỗ này, cánh rừng này chỉ có một mình anh vậy, ngoài anh ra không còn dấu hiệu của sự sống nào quanh đây.

Mà Liêu Trúc Hàn khi nhìn thấy anh cũng là hoảng hốt cùng sợ hãi. Cô thực không nghĩ sẽ gặp lại anh trong cánh rừng này. Cũng phải, ra khỏi rừng liền có thể nhìn thấy biệt thự của anh ở cách đó không xa. Cô thực ngạc nhiên. Anh đến đây làm gì? Chẳng lẽ lúc này đi ngang qua biệt thự bị anh nhìn thấy. Đáy lòng thấp thỏm sợ hãi. Cô đang sợ. Đúng! Thực sự rất sợ. Sợ một màn kia khiến anh chán ghét, sợ hãi, ghê tởm mình. Đồng thời cũng cảm thấy rất kì lạ. Tại sao cô lại sợ điều này nhỉ? Hơn nữa, những lúc ở cạnh anh cô luôn thầm cầu nguyện anh ta tránh xa mình một chút. Nhưng tại sao khi xa anh rồi, mới có mấy ngày không gặp sao lại nhớ anh đến thế, cảm giác trống vắng chiếm trọn đầu óc cô, thực sự cảm thấy còn thiếu thứ gì đó. Không phải là một thứ bình thường, mà trái lại còn rất quan trọng, thứ có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô. Giờ phút này đây, hai con người, không, không phải, là một người một ma đứng đối diện nhau, không ngừng chìm đắm vào suy tư của riêng mình.

Lúc này đây Diệp Lam Phi thực mong ước những gì mình đang nhìn thấy chỉ là một giấc chiêm bao, chỉ cần mở mắt ra là môi thứ lại trở về đúng quỹ đạo vốn thuộc về nó. Cô sẽ vẫn là một cô nhân viên ngoan ngoãn nghe lời, và anh sẽ không trêu chọc cô nữa, mà thực sự nghiêm chỉnh đối xử với cô. Nhưng, đó cũng chỉ là mơ ước mà thôi, thực tế vẫn rành rành ở ngay trước mắt. Cô vẫn đứng đó, với vệt máu dài chảy xuống từ khóe miệng. Không phải nhân loại sao? Trên đời này thực có thứ gọi là Hấp Huyết Qủy? Ma Cà Rồng? Vampier? Thực sự có sao? Và bây giờ thì sao? Cô sẽ giết anh để che dấu sự tồn tại của chủng loại này? Nghĩ đến đây chợt lòng anh lạnh toát, không phải vì sợ, mà là vì đau, lòng anh, trái tim anh như đang rỉ máu.

-Anh…sao anh lại…

-Giờ thì sao? Em định giết tôi? Vậy thì đến đi. Hút cạn máu của tôi để che dấu cho một chủng tộc không phải nhân loại.

-Tôi…

-LÀM ĐI…TẠI SAO KHÔNG TIẾP TỤC…KHÔNG PHẢI CÔ CHÊ MÁU CỦA TÔI CHỨ…?

Cô chỉ thở dài rồi cúi đầu xuống, một lát sau liền lên tiếng:

-Anh đi đi.

-Tại sao? Tại sao cô không ra tay?

Diệp lam phi như người mất hồn, quay lung rời đi, không một lần ngoảnh đầu lại. Đến khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Anh không còn nhớ mình đã đi về như thế nào nữa. Đầu anh choáng váng, vẫn còn men rượu vấn vít quanh người. Tối hôm qua sau khi về biệt thự, Diệp Lam Phi đã uống rất nhiều rượu. Tại sao lại tự làm khổ mình như vậy? Anh cũng không biết nữa, chỉ biết bản thân cần thứ chất cay này để làm quên đi cảm giác không tên đang từng đợt đánh úp vào lòng anh. Cha anh gọi điện bảo anh nên về lo chuyện công ty, anh bực bội gào vào điện thoại, sau đó quăng luôn vào tường, chiếc điện thoại vỡ tan, nằm lẳng lặng trong góc phòng. Đây là lầm đầu tiên kể từ khi có kí ức, anh dám hỗn hào với cha mình như vậy. Rồi trong cơn say, anh chợt ngẫm lại những gì đã xảy ra và giật mình thảng thốt chẳng lẽ anh đã động lòng với cô. Cảm giác này như phát hiện ra một châu lục mới, bất ngờ, cũng có một chút thảng thốt. Anh tự hỏi khi yêu ai cũng như vậy hết sao? Trong đầu anh vang lên tiếng một giọng nói “Diệp Lam Phi, hay cho mày thông minh cả đời mà ngu ngốc nhất thời. Chẳng lẽ mày vẫn không nhận ra tình cảm mà mày giành cho cô ấy là tình yêu sao? Tại sao mày lại ngu như vậy. Tại sao mày hôm qua mày lại bỏ đi như thế, tại sao mày không ở lại hỏi cô ấy rốt cục đã xảy ra chuyện gì!” Giọng nói này là của anh? Hay là của một cái tôi khác đang nhìn mọi thứ giống như một người ngoài cuộc? Anh suy nghĩ miên man về tình yêu mình dành cho cô, nó chân thành hơn anh tưởng rất nhiều. Nhưng liệu cô có yêu anh không. Hoặc giả như là có thì thái độ của anh tối nay cũng đủ để khiến nó chấm dứt rồi. Bất chợt anh thấy mình ngu ngốc và mất kiểm soát hơn bao giờ hết.

Diệp Lam Phi lê tấm thân vẫn còn hơi rượu, với cái đầu nặng trịch bước ra ngoài ban công hứng gió, để tỉnh táo lại. Ban công này là nơi mà anh và co gặp nhau. Hai người kẻ trên lấu người dưới lầu, mặt đối mặt nhìn nhau. Sao giống Romeo và Juliet vậy nhỉ. Chỉ có điều lúc đó người đứng trên ban công là Juliet. Mà như vậy thì đã sao? Câu chuyện chắc cũng chẳng khác là mấy nhỉ? Nhưng hãy nhìn đi, tình yêu của họ chẳng phải cuối cùng cũng kết thúc một cách bi thống sao? Chẳng phải nó đã kết thúc bằng sinh mạng của cả hai người sao? Nếu như hai người thực sự yêu nhau thì liệu anh và cô có đi vào con đường mà họ đã đi không, liệu có phải rồi anh và cô cũng sẽ có kết thúc giống như họ không? Hay cho dù cả hai đều không phải chết, chẳng lẽ kết thúc của bọn họ cũng vẫn được coi là bi kịch. Có phải hai người họ đang tái hiện lại một cách chân thực nhất vở bi kịch tình yêu này?


/35

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status