Edit: Chiryu Vũ
Chờ đến lúc mọi người về hết, Mộc Giai Dao lẳng lặng nằm ở trên giường, đầu vẫn có chút choáng váng. Chính mình bất hạnh bị tài xế nhà mình ám toán, lại kỳ lạ xuyên qua đến tận đây, đến tột cùng là phúc hay là họa? Chẳng lẽ đây là trời cao lại cho nàng sinh mệnh thứ hai sao?
Lúc này, lục y nữ tử vừa rồi tiễn mấy người kia đi, giờ đã trở lại, lại tiếp tục làm công việc của mình. Động tác nàng ấy nhẹ nhàng, sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Này, ngươi tên là gì? Mộc Giai Dao nhẹ giọng hô!
Lục y nữ tử xoay người lại, đảo mắt quanh phòng một vòng: Tiểu thư, người nói chuyện với Lạc Nhi sao? nàng ấy ghi hoặc hỏi, đi tới bên mép giường của nàng, trong lòng không nhịn được nói thầm, tiểu thư của nàng bị làm sao vậy?
Trong phòng này còn có khác người sao? Nguyên lai ngươi gọi là Lạc Nhi a! Mộc Giai Dao tức giận liếc mắt nhìn nàng, sau đó lại vui sướng hỏi... giống như rất yêu thích tiểu nha hoàn trước mắt.
Tiểu thư, sao người lại hỏi vấn đề kỳ quái nàu? Chẳng lẽ tiểu thư không quen biết Lạc Nhi sao? Lạc Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, trong ánh mắt có ý kinh hãi, tựa hồ như muốn khóc.
Uy, ngươi không phải muốn khóc chứ? Ta... Chỉ là đầu có chút đau, cái gì cũng nhớ không nổi, ngươi có thể nói cho ta biết đây là nơi nào? Ta là ai sao? Mộc Giai Dao nỗ lực sắp xếp ngôn ngữ, tận lực để Lạc Nhi có thể hiểu lời nói của nàng.
Lạc Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ chân thành của nàng, không giống như là đang nói giỡn, vì thế trên mặt trắng nõn phủ lên một làm sương mờ: Tiểu thư đáng thương... , khóe mắt vẽ ra vài giọt nước mắt.
Ai nha, không phải ta đang rất tốt sao, chỉ là mất trí nhớ mà thôi, ngươi đừng khóc, nói cho ta biết sao lại thế này? Mộc Giai Dao trấn an nói, xem ra tiểu nha đầu trước mắt thật sự quan tâm nàng.
Lạc Nhi lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu nói: Nơi này là đất nước lớn nhất ― U Quốc, tiểu thư là thiên kim của tể tướng U Quốc đương triều Mộ Dung Thành, tên là Mộ Dung Tâm nguyệt, trước tiểu thư còn có hai cái ca ca, đại công tử Mộ Dung Thanh là dũng tướng, hàng năm phòng thủ biên quan cho nên rất khó gặp mặt; mà nhị công tử Mộ Dung Minh là tráng niên văn võ toàn tài, ngày thường đối với người khác đều ôn hòa cho nên đại gia (cả nhà) vẫn luôn thích hắn.
Mà người vừa rồi nâng nhị phu nhân dậy chính là tướng phủ tam tiểu thư Mộ Dung Lan, không lâu trước đây mới vừa cùng thành thân với Thượng Quan Duệ phủ Tướng quân! Mà tiểu thư ngươi... Nói đến đây, Lạc Nhi nhẹ liếc mắt nhìn nàng một cái, dường như đang do dự mà có nên nói hay không... Mộc Giai Dao nhìn biểu tình của nàng liền bừng tỉnh đại ngộ, từ Lạc Nhi vừa rồi nói nhị phu nhân nàng cũng đã đoán được, chủ nhân thân thể này - Mộ Dung Tâm Nguyệt hẳn một nữ nhi thứ xuất.
Ở cổ đại, đứa trẻ thiếp thất sinh ra từ trước đến nay đều không được sủng ái!
Ngươi muốn nói ta là do thiếp thất sịn ra có phải hay không? Mộc Giai Dao nhìn nàng ôn hòa hỏi, rốt cuộc nàng chỉ là cái người ngoài cuộc, đối với con vợ cả thù thứ nữ như nàng không là gì cả!
Tiểu thư, nô tỳ không phải có ý này! , thân mình Lạc Nhi khẽ run.
Không sao, ngươi tiếp tục nói đi!
Lạc Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng bình tĩnh không gợn sóng, xác định không mất hứng, vì thế lại nói tiếp: Tiểu thư mẫu thân Ân Tố Tuyết là tướng gia trắc thất, ba ngày trước Hoàng Thượng Thượng Quan Càn hạ chỉ chiêu Thái tử phi cho Thái tử Thượng Quan Quân Ngọc, chỉ tên danh hiệu Thái tử phi phải do nữ nhi Tể tướng đảm nhiệm, cho nên vừa rồi mới có một màn bức tiểu thư ttành hôn. Lạc Nhi nói đúng sự thật.
Thấy vẻ mặt Mộc Giai Dao bình tĩnh, khác một trời một vực với phản ứng lúc trước, chẳng lẽ thật sự là do mất trí nhớ sao? Tại sao nàng lại nhiên có cảm giác tiểu thư dường như thay đổi thành một người khác vậy?
Bất quá chính là thành hôn mà thôi, tể... Tại sao cha ta giận dữ như vậy? Gả cho Thái tử có cái gì không tốt, nói không chừng chính là Hoàng Hậu tương lai a! Mộc Giai Dao trêu đùa.
Chẳng lẽ Mộ Dung Tâm Nguyệt có người trong lòng, cho nên mới không muốn gả cho Thái tử?
Tiểu thư có điều không biết, Thái tử đương triều Thượng Quan Quân Ngọc làm người trời sinh tính phóng đãng không kiềm chế được, cả ngày chơi bời lêu lổng, lưu luyến pháo hoa, chung không được về. Hơn nữa thiên tính lạnh nhạt, tính tình cổ quái, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng khổ vô đối sách (không có cách đối phó), chỉ có nhanh chóng làm hắn cưới phi, miễn cho hắn mang mấy pháo hoa kia về làm Thái tử phi, bôi nhọ uy nghiêm hoàng thất. Hơn nữa cũng muốn mượn việc cưới phi, hy vọng có thể thu lại tính xấu củ Thái tử! Lạc Nhi một hơi nói xong...
Chờ đến lúc mọi người về hết, Mộc Giai Dao lẳng lặng nằm ở trên giường, đầu vẫn có chút choáng váng. Chính mình bất hạnh bị tài xế nhà mình ám toán, lại kỳ lạ xuyên qua đến tận đây, đến tột cùng là phúc hay là họa? Chẳng lẽ đây là trời cao lại cho nàng sinh mệnh thứ hai sao?
Lúc này, lục y nữ tử vừa rồi tiễn mấy người kia đi, giờ đã trở lại, lại tiếp tục làm công việc của mình. Động tác nàng ấy nhẹ nhàng, sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Này, ngươi tên là gì? Mộc Giai Dao nhẹ giọng hô!
Lục y nữ tử xoay người lại, đảo mắt quanh phòng một vòng: Tiểu thư, người nói chuyện với Lạc Nhi sao? nàng ấy ghi hoặc hỏi, đi tới bên mép giường của nàng, trong lòng không nhịn được nói thầm, tiểu thư của nàng bị làm sao vậy?
Trong phòng này còn có khác người sao? Nguyên lai ngươi gọi là Lạc Nhi a! Mộc Giai Dao tức giận liếc mắt nhìn nàng, sau đó lại vui sướng hỏi... giống như rất yêu thích tiểu nha hoàn trước mắt.
Tiểu thư, sao người lại hỏi vấn đề kỳ quái nàu? Chẳng lẽ tiểu thư không quen biết Lạc Nhi sao? Lạc Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, trong ánh mắt có ý kinh hãi, tựa hồ như muốn khóc.
Uy, ngươi không phải muốn khóc chứ? Ta... Chỉ là đầu có chút đau, cái gì cũng nhớ không nổi, ngươi có thể nói cho ta biết đây là nơi nào? Ta là ai sao? Mộc Giai Dao nỗ lực sắp xếp ngôn ngữ, tận lực để Lạc Nhi có thể hiểu lời nói của nàng.
Lạc Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ chân thành của nàng, không giống như là đang nói giỡn, vì thế trên mặt trắng nõn phủ lên một làm sương mờ: Tiểu thư đáng thương... , khóe mắt vẽ ra vài giọt nước mắt.
Ai nha, không phải ta đang rất tốt sao, chỉ là mất trí nhớ mà thôi, ngươi đừng khóc, nói cho ta biết sao lại thế này? Mộc Giai Dao trấn an nói, xem ra tiểu nha đầu trước mắt thật sự quan tâm nàng.
Lạc Nhi lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu nói: Nơi này là đất nước lớn nhất ― U Quốc, tiểu thư là thiên kim của tể tướng U Quốc đương triều Mộ Dung Thành, tên là Mộ Dung Tâm nguyệt, trước tiểu thư còn có hai cái ca ca, đại công tử Mộ Dung Thanh là dũng tướng, hàng năm phòng thủ biên quan cho nên rất khó gặp mặt; mà nhị công tử Mộ Dung Minh là tráng niên văn võ toàn tài, ngày thường đối với người khác đều ôn hòa cho nên đại gia (cả nhà) vẫn luôn thích hắn.
Mà người vừa rồi nâng nhị phu nhân dậy chính là tướng phủ tam tiểu thư Mộ Dung Lan, không lâu trước đây mới vừa cùng thành thân với Thượng Quan Duệ phủ Tướng quân! Mà tiểu thư ngươi... Nói đến đây, Lạc Nhi nhẹ liếc mắt nhìn nàng một cái, dường như đang do dự mà có nên nói hay không... Mộc Giai Dao nhìn biểu tình của nàng liền bừng tỉnh đại ngộ, từ Lạc Nhi vừa rồi nói nhị phu nhân nàng cũng đã đoán được, chủ nhân thân thể này - Mộ Dung Tâm Nguyệt hẳn một nữ nhi thứ xuất.
Ở cổ đại, đứa trẻ thiếp thất sinh ra từ trước đến nay đều không được sủng ái!
Ngươi muốn nói ta là do thiếp thất sịn ra có phải hay không? Mộc Giai Dao nhìn nàng ôn hòa hỏi, rốt cuộc nàng chỉ là cái người ngoài cuộc, đối với con vợ cả thù thứ nữ như nàng không là gì cả!
Tiểu thư, nô tỳ không phải có ý này! , thân mình Lạc Nhi khẽ run.
Không sao, ngươi tiếp tục nói đi!
Lạc Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng bình tĩnh không gợn sóng, xác định không mất hứng, vì thế lại nói tiếp: Tiểu thư mẫu thân Ân Tố Tuyết là tướng gia trắc thất, ba ngày trước Hoàng Thượng Thượng Quan Càn hạ chỉ chiêu Thái tử phi cho Thái tử Thượng Quan Quân Ngọc, chỉ tên danh hiệu Thái tử phi phải do nữ nhi Tể tướng đảm nhiệm, cho nên vừa rồi mới có một màn bức tiểu thư ttành hôn. Lạc Nhi nói đúng sự thật.
Thấy vẻ mặt Mộc Giai Dao bình tĩnh, khác một trời một vực với phản ứng lúc trước, chẳng lẽ thật sự là do mất trí nhớ sao? Tại sao nàng lại nhiên có cảm giác tiểu thư dường như thay đổi thành một người khác vậy?
Bất quá chính là thành hôn mà thôi, tể... Tại sao cha ta giận dữ như vậy? Gả cho Thái tử có cái gì không tốt, nói không chừng chính là Hoàng Hậu tương lai a! Mộc Giai Dao trêu đùa.
Chẳng lẽ Mộ Dung Tâm Nguyệt có người trong lòng, cho nên mới không muốn gả cho Thái tử?
Tiểu thư có điều không biết, Thái tử đương triều Thượng Quan Quân Ngọc làm người trời sinh tính phóng đãng không kiềm chế được, cả ngày chơi bời lêu lổng, lưu luyến pháo hoa, chung không được về. Hơn nữa thiên tính lạnh nhạt, tính tình cổ quái, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng khổ vô đối sách (không có cách đối phó), chỉ có nhanh chóng làm hắn cưới phi, miễn cho hắn mang mấy pháo hoa kia về làm Thái tử phi, bôi nhọ uy nghiêm hoàng thất. Hơn nữa cũng muốn mượn việc cưới phi, hy vọng có thể thu lại tính xấu củ Thái tử! Lạc Nhi một hơi nói xong...
/20
|